Cứu Vớt Bạo Chúa Tàn Tật (Tôi Đã Nuôi Dưỡng Một Bạo Chúa Tàn Tật)

Chương 47

2024-11-08 21:45:59

Hoàng hậu trong chốc lát không thể tìm được cung nữ nào gan dạ để cài vào cung Thọ Hoài, trong lúc đó Dung Đình đã đến Kính Sự phòng, tự mình yêu cầu thêm hai người tùy tùng.

Hai tiểu thái giám, người cao tên Hoài Thanh, người thấp tên Ti Ứng.

Hai tiểu thái giám nghe nói mình sắp hầu hạ Cửu Hoàng tử vừa từ Nghiệp thành trở về, chân lại tàn phế, đi đứng khó khăn, trong lòng thầm nghĩ e rằng những ngày tháng sau này sẽ cực khổ, phải hầu hạ vị chủ nhân tàn phế này.

Không ngờ, người chủ nhân này là có tính tình lạnh lùng, chỉ cần bị người khác chạm vào tay áo cũng rục rịch nổi cáu, thật khác người.

Những việc họ có thể làm chỉ là những công việc vặt vãnh trong sân và giúp chủ nhân nghe ngóng tin tức về những người mà hắn muốn biết…

"Khương gia?"

Hoài Thanh lớn tuổi hơn Ti Ứng, hiểu biết cũng nhiều hơn: "Nếu là họ Khương, còn là thế gia đại tộc, chắc hẳn điện hạ muốn hỏi về phủ Ninh An Bá."

"Lão Bá gia thương yêu nhất chính là con trai út của mình - Khương Hành Chu, Khương Tứ Gia."

"Có điều sự yêu thương thiên vị của lão Bá gia lại khiến con trai út của ngài ấy bị ganh ghét không ít. Nghe nói vị Khương Tứ gia này để né tránh những chuyện đấu đá lục đục chốn nhà cao cửa rộng đã dắt theo thê tử cùng nhi nữ xuất kinh du ngoạn, vừa hay trùng khớp với những gì điện hạ miêu tả."

Ngón tay Dung Đình áp lên miếng ngọc quyết mát lạnh bên hông, ánh mắt thoáng qua chút lạnh lẽo: "Theo lời ngươi nói, nhi nữ của Khương Tứ gia có phải tên là… Khương Nhiêu?”

Hoài Thanh chỉ cảm thấy hai chữ cuối cùng trong lời nói của chủ nhân, ngữ khí rất nặng, như nghiến răng nghiến lợi mà nói ra, lại giống như có tình cảm sâu đậm, cảm xúc khó mà nắm bắt.

Hắn nói: "Chuyện này, tiểu nhân không nhớ rõ. Chỉ nhớ Khương Tứ gia có một nhi nữ yêu thương chiều chuộng vô cùng, năm đó cũng vì nhi nữ bảo bối này suýt thì bị hại nên ngài ấy mới quyết tâm xuất kinh."

Dung Đình gõ nhẹ lên miếng ngọc quyết: "Đi điều tra rõ chuyện này."

Hoài Thanh vừa mới đi ra đã bị hắn gọi lại: "Nếu thực sự là phủ Ninh An Bá thì điều tra rõ hành tung của gia đình nàng ấy."



Vân Quý phi vui mừng xoa đôi má mềm mại của ngoại sinh nữ, con mèo trắng bên cạnh bị bỏ rơi, dựng đuôi lên kêu "meo" một tiếng.

Gương mặt nhỏ nhắn của Khương Nhiêu bị xoa bóp đến méo mó, cái miệng giận dỗi trề ra: "Tiểu di vốn không hề bị bệnh nặng."

Vân Quý phi mỉm cười, đôi môi cong lên: "Là do Nhiêu Nhiêu về chậm quá, tiểu di khỏi bệnh mất rồi."

"Nói dối, con không tin lời tiểu di nữa."

Khương Nhiêu cuối cùng cũng tìm được sơ hở, gương mặt bị hành hạ thảm thương thoát khỏi tay Vân Quý phi.

Nàng xoa xoa má mình: "Con còn tưởng tiểu di bị bệnh thật, vội vã về ngay trong đêm."

"Còn chưa kịp tạm biệt người bạn nhỏ của con nữa."

Mắt Vân Quý phi sáng lên: "Nhiêu Nhiêu có bạn rồi sao?"

Khương Nhiêu bế con mèo trắng bị bỏ rơi lên, vuốt ve bộ lông của nó, gật đầu.

Nàng biết Vân Quý phi từ trước đến nay không ưa Hoàng hậu và tất cả những người liên quan đến bà ta nên không nói rõ là ai, chỉ nói: "Nhưng hắn vẫn đang bệnh, vài ngày nữa con sẽ cùng phụ thân mẫu thân trở lại Nghiệp Thành thăm hắn."

Vân Quý phi nheo mắt cười: "Bạn của con là nam hay nữ?"

Khương Nhiêu tập trung vuốt ve con mèo: "Là một thiếu niên."

Trên gương mặt Vân Quý phi hiện lên một nụ cười ẩn ý.

Nụ cười đó, tràn ngập ý tứ: Nhà có nữ nhi lớn.

Ánh mắt bà ấy lướt qua Khương Nhiêu một vòng, ngoại sinh nữ này của bà ấy, từ khuôn mặt, đến ngực, rồi đến eo, ngay cả Vân Quý phi mắt cao hơn đầu cũng phải thừa nhận rằng, Nhiêu Nhiêu của bà ấy sau khi lớn lên, e rằng còn được lòng nam nhân hơn cả bà ấy.

Nhìn vòng eo mềm mại này, không biết sau này thằng nhóc nào chiếm được của hời.

Trong việc chọn phu quân cho Khương Nhiêu, suy nghĩ của Vân Quý phi và Khương Tần thị lại vô tình trùng khớp:

Không cần hôn nhân gia tộc, cũng không cần tiến cung làm phi để củng cố thế lực cho gia tộc.

Có điều Vân Quý phi không muốn kén rể cho Khương Nhiêu, đám nam nhân đến kén rể chưa chắc đã là người hiền lành thật thà, dù sao cũng có tiền có quyền, nuôi thêm mấy tiểu lang quân tuấn tú, ngày tháng có phải thoải mái hơn không.

"Người bạn kia của con có tuấn tú không?"

Lúc này Khương Nhiêu đã nghe ra sự trêu chọc trong giọng nói của tiểu di, nàng thoáng đỏ mặt, nói: "Không nói chuyện với tiểu di nữa."

"Đừng mà." Vân Quý phi kéo nút thắt bên hông không cho nàng đi, thầm thì: "Tiểu di lúc bằng tuổi con đã sớm chọn sẵn tiểu lang quân cho mình rồi đó."

Không những thế còn là mấy người.

"Đáng tiếc." Bà ấy thở dài: "Cuối cùng ta lại tiến cung."

Một người cũng không được chọn.

Vân Quý phi tiếc nuối nói với Khương Nhiêu: "Con lại đây, để tiểu di dạy cho con mấy chiêu dụ dỗ nam nhân."

"Con không nghe, không nghe." Khương Nhiêu che đôi tai con mèo trắng lại rồi chạy xa.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Vân Quý phi nhìn theo bóng dáng nàng, ung dung nói: "Không dạy cũng thế."

Vẻ ngoài quá đẹp, cho dù có làm gì nhìn cũng vui tai vui mắt, như vậy là đủ hấp dẫn nam nhân rồi.

Khương Tần thị ngồi bên cạnh uống trà, không kìm được trách móc biểu muội của mình: "Nhiêu Nhiêu mới có mấy tuổi đầu mà muội đã nói những chuyện này với con bé. Đã xuất giá bao nhiêu năm rồi mà vẫn không đứng đắn gì cả."

"Muội mà đứng đắn thì đã không được gọi là sủng phi."

Vân Quý phi tựa trên giường mỹ nhân, nghiêng đầu nói với thị nữ: "Ngươi đi theo cô nương, hôm nay trong cung có cung yến, ta sợ kẻ nào không có mắt, đụng chạm đến Niên Niên của ta."

Bà ấy ung dung nói: "Nếu thật có kẻ nào mắt không tròng, cứ thưởng cho kẻ đó một bạt tai, nói là ý của Vân Quý phi ta đây."

Khương Tần thị ít nhiều cũng biết đến sự sủng ái của Chiêu Vũ Đế dành cho Tần Vân, chỉ không ngờ lại sủng ái muội ấy đến độ vô pháp vô thiên này, Khương Tần thị bất đắc dĩ lắc đầu.

Lúc này, Vân Quý phi bỗng thu hồi tầm mắt, nói: "Người bạn mà Niên Niên nhắc đến, có phải là Cửu Hoàng tử không?"

"Muội thật thông minh." Khương Tần thị thở dài.

"Mọi người vừa mới từ Nghiệp thành trở về, Cửu Hoàng tử cũng vậy. Người bạn của Niên Niên đang bị bệnh, Cửu Hoàng tử thì bị thương nặng ở hai chân, đến nay vẫn chưa khỏi. Các ngươi còn đặc biệt viết thư hỏi xem cậu thiếu niên trên bức họa là ai, chuyện này có gì khó oán cơ chứ? Nhưng mà Niên Niên có biết thiếu niên đó là Cửu Hoàng tử không?"

Sắc mặt của Khương Tần thị thoáng thay đổi: "Cái gì? Cửu Hoàng tử cũng vậy? Hắn đã trở về từ Nghiệp thành rồi sao?"



"Cửu Hoàng tử thực sự đã trở về sao?" Tại cung yến, một cô nương diện hoàng y nắm tay nha hoàn bên cạnh hỏi.

"Nô tỳ vừa mới nghe ngóng, Cửu Hoàng tử đã trở về từ mấy hôm trước. Hiện đang ở cung Thọ Hoài."

Ánh mắt của cô nương áo vàng không giấu nổi sự vui mừng khôn xiết: "Cuối cùng ta cũng đã chờ được đến ngày này."

Nàng ta đứng dậy, nói với nha hoàn: "Ngươi đừng đi theo ta."

Nàng ta vừa đứng lên, tiểu thư của các gia tộc khác liền hỏi: "Thẩm Tú Oánh, ngươi đi đâu vậy?"

Thẩm Tú Oánh nhìn họ với ánh mắt chứa đựng sự khinh miệt lạnh lùng, trả lời cho có lệ: "Hơi bí bách, ta ra ngoài đi dạo một mình một lát."

Chờ Thẩm Tú Oánh rời đi, những tiểu thư gia tộc kia cũng dùng ánh mắt khinh bỉ tương tự nhìn theo nàng ta.

"Chắc lại đi quyến rũ nam nhân nữa rồi."

"Nhi nữ này của Thẩm đại nhân, đúng là không biết hai chữ nữ tắc viết thế nào."

"Nàng ta xuất thân thấp kém, đương nhiên muốn tìm cho mình một chỗ tốt. Mẹ nàng ta vốn chỉ là một tiểu thiếp, sau không biết dùng thủ đoạn gì mà thay thế chính thê để được đưa lên làm chính thất. Nhưng thiếp vẫn là thiếp, thân phận đích nữ của Thẩm Tú Oánh này cũng chẳng sạch sẽ gì."

"Còn tưởng nàng ta rơi xuống nước một lần rồi sẽ biết an phận..."

Rời khỏi nơi các nữ quyến dự yến tiệc, Thẩm Tú Oánh thở dài một hơi.

Nửa năm trước, Thẩm Tú Oánh rơi xuống nước, khi tỉnh lại đã có ký ức kiếp trước.

Nàng ta khó khăn lắm mới được sống lại một lần, người mà nàng ta luôn chờ đợi, cuối cùng cũng sắp đến.

Nàng ta tái sinh vào lúc này, đúng là vừa vặn.

Mọi người đều không coi thiếu niên với đôi chân tàn phế đó ra gì, không ai biết rằng hắn sẽ là Hoàng đế chí tôn trong tương lai.

Đương nhiên nàng ta nghe thấy những lời mắng chửi sau lưng.

Từ nhỏ, nàng ta đã thấy mẫu thân của mình qua lại giữa đám nam nhân, sớm hiểu ra một đạo lý.

Nàng ta muốn có một cuộc sống tốt, một cuộc sống không còn bị người ta khinh bỉ thì phải tìm một người quyền cao chức trọng làm phu quân.

Nhưng kiếp trước nàng ta mưu tính cả đời, trước khi thành hôn đã thất thân với Tứ Hoàng tử, cứ ngỡ mình có thể lấy được hắn làm phu quân, cuối cùng lại trở thành thiếp của hắn ta. Sau khi tân Đế đăng cơ, nàng ta và Tứ Hoàng tử cùng trở thành tù nhân.

Gã đó thậm chí còn dùng thân thể nàng ta làm vật trao đổi, hối lộ cai ngục!

Sau đó, nàng ta rơi vào cảnh nhục nhã ở chốn lầu xanh, ôm theo hận thù mà chết. Nàng ta hận, hận thấu xương những tên nam nhân chỉ biết nói lời ngon ngọt.

Lần này, nàng ta sẽ không chọn sai người nữa.

Bước chân Thẩm Tú Oánh trở nên vội vã, tim đập rất nhanh.

Trước khi tân Đế đăng cơ, nàng ta chưa bao giờ để ý đến hắn.

Lúc đó, trong mắt nàng ta sao có thể chứa nổi một kẻ tàn phế?

Nhưng nếu kẻ tàn phế đó là Hoàng đế tương lai, nàng ta sẽ không bận tâm đến sự tàn phế của hắn.

Nàng ta còn nhớ lần tân Đế tuần du thành, ngồi trên kiệu, được mọi người xung quanh hoan nghênh chào đón.

Bên cạnh hắn chỉ có một tiểu thị nữ đang phe phẩy quạt cho hắn.

Vị trí thuộc về Hoàng hậu vẫn còn trống.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Sau khi đăng cơ vài năm, hắn không những không lập Hoàng hậu, mà thậm chí còn không có một phi tần nào.

Nếu nàng ta có thể ngồi vào vị trí bên cạnh hắn... Hưởng thụ sự hoan nghênh và tôn vinh của muôn người.

Những kẻ từng cười nhạo nàng ta, chế giễu nàng ta sẽ chỉ có thể quỳ dưới chân nàng ta.

Tim Thẩm Tú Oánh đập càng lúc càng nhanh.

Chẳng mấy chốc đã đến cung Thọ Hoài.

Nàng ta nín thở chờ đợi một lúc lâu, cuối cùng nghe thấy tiếng bước chân và tiếng bánh xe lăn.

Vì có tiếng bánh xe, nên mười phần chắc chắn đó là Cửu Hoàng tử, vị Hoàng đế tương lai kia.

Thân thể Thẩm Tú Oánh còn giữ thói quen của kiếp trước, đôi chân mềm nhũn định quỳ xuống trước vị quân chủ tương lai, nàng ta chăm chú lắng nghe, chỉ nghe thấy giọng một tiểu thái giám: "Nô tài đã điều tra rõ người mà Cửu Điện hạ muốn tìm..."

Cửu Điện hạ! Thẩm Tú Oánh vui mừng khôn xiết, nghe thấy tiếng bước chân đến gần khúc ngoặt, nàng ta ngã nhào xuống đất.

Nàng ta vừa kêu "ai da, Ai da" vừa xoa mắt cá chân, nước mắt rưng rưng, ngước nhìn về phía khúc ngoặt, trông đáng thương hết sức.

"Ngươi là người trong cung này sao?" Nàng ta nhìn về phía Dung Đình: "Ta lạc đường rồi..."

Dung Đình liếc nhìn qua một cách lạnh nhạt.

Một chiêu rất hay… Nhưng bị nàng ta biến thành đầy rẫy sơ hở.

Gương mặt lạnh lùng của Dung Đình càng thêm u ám, hắn không muốn để tâm chút nào nhưng Thẩm Tú Oánh lại chặn ngay giữa đường.

Nước mắt của nàng ta làm nhòe tầm mắt, không nhìn thấy biểu cảm của Dung Đình, thầm nghĩ hắn vì hai chân bị tàn phế, nhất định sẽ đồng cảm và hiểu cho một người yếu đuối bị thương. Vì thế nàng ta càng ra vẻ đau khổ, nói: "Vừa nãy ta không cẩn thận bị trật chân, chân đau quá..."

Dung Đình khẽ nhíu mày.

Thẩm Tú Oánh thấy hắn vẫn không động lòng bèn cẩn thận tiết lộ thân phận: "Ta là đích nữ của Thẩm Thượng thư, ngươi có thể bảo tùy tùng của ngươi đỡ ta dậy không?"

Hoài Thanh định bước tới nhưng lại nghe Dung Đình nói: "Gượm đã."

"Đích nữ của Thẩm Thượng thư sao?" Sắc mặt Dung Đình u ám.

Những ngày gần đây, hắn đã nắm rõ tất cả những mối quan hệ quan chức của các gia tộc lớn khắp kinh thành, họ Khương hay không phải họ Khương đều đã xem xét kỹ càng, chỉ để không sơ sót bất cứ điều gì.

Thẩm Tú Oánh nói nàng là đích nữ của Thẩm Thượng thư, vậy nàng ta là Nhị tiểu thư của nhà họ Thẩm.

Hắn lười biếng nói: "Nhị tiểu thư nhà họ Thẩm, lần sau, ít nhất cũng nên chọn một con đường có đá mà ngã."

"Hoặc là..."

Hắn ngừng một chút, ngón tay chạm vào thắt lưng, đột nhiên rút ra một con dao găm ném xuống trước mặt nàng ta.

"Thẳng tay cắt đứt gân chân của mình đi, diễn trò cũng phải làm cho giống chứ."

Hắn cười, khuôn mặt ma mị nhưng giọng nói lạnh lẽo để lộ sự khinh thường và khó chịu tột cùng: "Cho ngươi mượn dao đấy, cắt đi."

Thẩm Tú Oánh nhìn chằm chằm vào lưỡi dao lạnh lẽo trên đất.

Đôi chân nàng ta run rẩy, mắt mở to.

Không hề có sự yếu đuối đáng thương như nàng ta tưởng tượng, càng không hề có sự thấu hiểu và đồng cảm như nàng ta mong đợi.

Đây là một kẻ điên.

Dung Đình liếc nhìn nàng ta một cách khinh bỉ.

Giọng nói lạnh lẽo tựa như chế nhạo: "Không dám xuống tay với chính mình à?"

Ngón tay thon dài của hắn gõ nhẹ một cách mất kiên nhẫn, lại ân cần nói: "Hoài Thanh, giúp nàng ta đi."

Hoài Thanh thấy những hành động của chủ tử mình, trong lòng đầy thán phục.

Hắn ta bước tới, nhặt con dao lên.

Thẩm Tú Oánh hoảng sợ lập tức bật dậy chạy đi.



Đang chạy, nàng ta đụng phải một người.

Con mèo trắng nhỏ không hiểu bị làm sao, đột nhiên chạy như điên, Khương Nhiêu đuổi theo nó cả quãng đường, chạy đến đây thì va phải Trần Tú Oánh mới vội vàng đứng vững lại.

Nàng nhìn theo tiểu thư nhà quan mới va vào mình mà chẳng hề để tâm, còn vội vã chạy mất dạng, thật chẳng hiểu làm sao.

Vị tiểu thư nhà quan này hình như mới khóc? Nét mặt đầy hoảng hốt.

Nơi này là hoàng cung mà nhỉ? Sao lại có một vị tiểu thư nhà quan không chú ý đến tư thái như vậy?

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Cứu Vớt Bạo Chúa Tàn Tật (Tôi Đã Nuôi Dưỡng Một Bạo Chúa Tàn Tật)

Số ký tự: 0