Cứu Vớt Bạo Chúa Tàn Tật (Tôi Đã Nuôi Dưỡng Một Bạo Chúa Tàn Tật)

Chương 48

2024-11-08 21:45:59

Bao nhiêu năm không về Kim Lăng, lần này quay lại, trừ những nhà hay qua lại trước kia, Khương Nhiêu chẳng nhận ra được mấy người.

Nàng nhìn đi nhìn lại phía sau, Minh Thược và cung nữ trong cung tiểu di vẫn chưa theo kịp.

Đằng sau là tường cung đỏ chót, đoạn đường dài mấy chục bước đến khúc ngoặt không có lấy một bóng người.

Không tìm thấy ai để hỏi thăm xem vị cô nương mắt rưng rưng lệ kia là ai, Khương Nhiêu cũng chẳng ban phát lòng tốt bừa bãi mà đuổi theo đưa khăn cho cô nương kia khi đến gia thế phẩm hạnh của đối phương cũng không rõ ràng.

Nàng ta khóc thành như vậy, có khi nào là gây gổ với người khác không?

Khương Nhiên chỉ muốn xem kịch chứ không muốn bị cuốn vào.

Nàng chỉ nhìn theo bóng Thẩm Tú Oánh một cái sau đó quay đi luôn, cũng chẳng tò mò người chọc cho Thẩm Tú Oánh khóc sau khúc ngoặt kia là ai, phóng tầm mắt, tiếp tục tìm con mèo trắng.

Con mèo nhỏ leo lên tường cung, đầu ngẩng cao, cái đuôi xù vểnh lên giống như chủ nhân của mảnh đất này, uốn éo bước từng bước về phía trước.

Cho đến khi nó chạm phải ánh mắt âm u của thiếu niên bên kia bờ tường mới giật mình, bộ lông trắng muốt dựng hết lên.

Nó quay đầu, nhảy xuống rúc vào lòng Khương Nhiêu.

Tầm mắt của Dung Đình thoáng dừng lại trên con mèo trắng một khắc, ánh mắt thoáng lạnh.

Hoài Thanh nhìn theo con mèo mới vọt qua bờ tường: "Con mèo trắng đáng yêu quá."

Dung Đình lạnh giọng: "Chẳng có gì đáng yêu hết."

Đáy mắt hắn dâng lên vẻ phiền chán.

"Nói tiếp những chuyện ngươi dò la được đi." Hắn nói.

Hoài Thanh "dạ" một tiếng, ngẫm nghĩ, nhớ lại những lời đang nói dở lúc nãy rồi tiếp tục: "Gia đình mà Cửu Điện hạ muốn tìm đúng là tứ phòng của phủ Ninh An Bá."

"Khương Tứ gia có một nhi nữ, hai năm nữa đến tuổi cập kê, quả thật tên là Khương Nhiêu."

"Sáng nay lúc nô tài đi hỏi thăm, nghe người ta nói, hôm nay họ mới từ Nghiệp thành quay về."

Đáy mắt Dung Đình tràn ngập sự mỏi mệt và chán nản, khản giọng nói: "Ta biết rồi."

Hắn điều khiển xe lăn, đổi hướng.

Hoài Thanh hạ giọng hỏi: "Chủ tử không phải muốn đến cung yến tìm người ư?"

"Không cần nữa."

Hắn quá nóng vội rồi.

Hắn nghĩ, nàng có thể sẽ quay về Kim Lăng, có thể tham dự cung yến nên mới nghĩ đến chuyện đến yến tiệc xem thử.

Nhưng trong lòng hắn cũng biết, cho dù nàng có thực sự quay lại Kim Lăng, tính thời gian, hắn ngày đêm không ngừng ra roi thúc ngựa chắc chắn có thể chặn đầu nàng.

Giờ hắn đã ở Kim Lăng, nàng chưa chắc đã đến nơi.

Cho dù đã đến, gia đình nàng nhiều năm không ở Kim Lăng, chỉ e cũng không nhận được thiệp mời cung yến. Buổi cung yến lần này, hẳn là không có mặt nàng.

Hắn chỉ là... Chỉ là rất muốn gặp nàng một lần.

Chỉ cần có một phần vạn khả năng nàng xuất hiện, dù biết rõ nàng không ở đó, hắn vẫn không kìm được muốn đến nhìn một lần.

Hắn quay người, bóng dáng trên xe lăn cô độc mà lạnh lẽo.

Ánh mắt lại sáng rực tựa sói hoang khi săn mồi giữa đêm đen, toát lên vẻ kiên quyết đầy liều lĩnh.

Nếu nàng ở Kim Lăng, sớm hay muộn cũng sẽ về bên cạnh hắn.

...

Con mèo trắng mập mạp nhào vào lòng Khương Nhiêu không tìm được vị trí hài lòng bèn vồ lên mặt nàng.

Nàng có chút bất ngờ không kịp phản ứng, cả người lùi về phía sau non nửa bước, đầu óc ong ong.

Con mèo mập lúc này đã trượt vào ngực nàng, meo một tiếng giống như đang nhận lỗi.

Khương Nhiêu mất một lúc lâu mới hết ù tai.

Bên kia khúc ngoặt dường như có tiếng người nói chuyện, bị con mèo nhỏ này vồ một cái nên nàng chẳng nghe được gì.

Đến giờ trán vẫn còn hơi đau. Con mèo trong lòng lại meo một tiếng.

Khương Nhiêu vốn không định so đo với con vật nhỏ này, nghe nó meo meo hai tiếng liền bất đắc dĩ nhéo mũi nó, nhẹ giọng dạy bảo: "Lần tới đừng có chạy linh tinh đó, Thạch Lựu."

Nàng ôm con mèo, ngón tay túm lấy cái đuôi xù xù của nó, tránh cho nó lại chạy tiếp.

Con mèo béo múp dụi vào ngực nàng, Khương Nhiêu ôm nó đi về hướng cung điện của Vân Quý phi.

Đằng sau khúc ngoặt, bóng người ngày càng đi ngược với hướng của Khương Nhiêu bỗng nhiên khựng lại.

Hoài Thanh thấy Dung Đình bỗng nhiên dừng lại cũng dừng bước: "Chủ tử, người có muốn đến cung yến xem thử không?"

Hoài Thanh không biết ý định thực sự của Dung Đình khi đến cung yến. Tâm tư của Cửu Điện hạ quá sâu sắc, chuyện như vậy sẽ không nói cho hắn ta biết.

Hắn ta còn tưởng Dung Đình muốn đến cung yến là vì ham vui. Dù sao cũng chỉ là một thiếu niên mới mười bốn tuổi, ham chơi là chuyện bình thường.

Có điều vị chủ tử này của hắn ta quả thực có chút đáng thương. Hai chân của điện hạ cần tĩnh dưỡng nên Hoàng hậu nương nương đã truyền khẩu dụ, không cho phép ngài ấy dự tiệc.

Dung Đình lại chẳng nghe thấy câu hỏi của Hoài Thanh. Toàn thân hắn khẽ run lên: "Hoài Thanh, ngươi có nghe thấy tiếng người nói không?"

Thậm chí hắn còn điều khiển xe lăn, nhanh chóng quay lại chỗ khúc quanh.

Hoài Thanh không thể so với Dung Đình đã tập võ từ nhỏ. Thị giác thính giác của hắn ta không khác gì người bình thường, chưa được mở mang đầu óc, chẳng nghe được gì nên chỉ biết lắc đầu nói: "Bẩm, nô tài không nghe thấy gì hết."

Bánh xe nghiền lên sỏi vụn trên đường, Dung Đình đã đến khúc quanh.

Trên con đường phía bên kia không có lấy một bóng người, chỉ có ngọn gió quạnh hiu thổi bay nhành liễu rủ ven tường cung.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Dung Đình nhíu chặt mày, sự cố chấp bén rễ sâu khiến cho huyệt Thái Dương của hắn nhói lên từng cơn.

Là hắn nghe lầm ư?

Không hiểu sao hốc mắt bỗng cay cay.

...

Thẩm Tú Oánh chạy được một đoạn, tay đè lên lồng ngực thở hồng hộc, hoảng loạn không thôi.

Đế vương tương lai trong mắt dân chúng, dù đôi chân tàn phế vẫn có thể trở thành chiến thần trấn thủ quân doanh, chỉ huy binh lính, bách chiến bách thắng, cũng là một bạo quân máu lạnh vui giận thất thường, ra tay tàn nhẫn.

Nhưng nàng ta đã từng thấy hắn đối xử đặc biệt với tiểu nha hoàn bên cạnh như thế nào, cũng từng nghe qua một số lời đồn.

Sau khi rơi xuống nước, tái sinh, nàng ta đã tính toán thời gian rất cẩn thận. Nha hoàn kia mãi đến khi hắn đăng cơ mới gặp được hắn.

Lần này, nàng ta sẽ gặp Cửu Hoàng tử sớm hơn, giành trước một bước để chiếm lấy sự quan tâm đặc biệt đó cho riêng mình.

Thẩm Tú Oanh siết chặt hai tay, trong ánh mắt đầy vẻ không cam lòng. Vị trí mẫu nghi thiên hạ kia quá hấp dẫn.

Nếu vấn đề không nằm ở thời gian sớm hay muộn, vậy thì là do con người. Một khi đã vậy...

Nàng ta sẽ không để cho một ả dân đen như nha hoàn kia tiếp tục xuất hiện bên cạnh Dung Đình nữa.

Thẩm Tú Oánh hồi tưởng lại gương mặt của tiểu cô nương nhút nhát luôn đi đằng sau tân Đế. Trong đầu chợt thoáng qua một chút nghi hoặc.

Vì sao nàng ta lại cảm thấy dường như mình đã gặp khuôn mặt này sau khi sống lại rồi nhỉ?

Nhưng nàng ta có bao giờ để ý đến vẻ ngoài của đám nha hoàn hạ đẳng này.

Thật kỳ lạ, gương mặt này, rốt cuộc nàng ta đã thấy ở đâu?

...

Khương Tần thị nhờ Vân Quý phi mới biết được chuyện Dung Đình đã về Kim Lăng.

Còn biết Dung Đình mang theo Cẩm y vệ không quản ngày đêm, gấp rút đi đường, đến Kim Lăng sớm hơn họ tận hai ngày.

Thật dở khóc dở cười.

Ai ngờ, người mà phu quân bà ấy liều mạng muốn tránh xa đã sớm chờ sẵn ở Kim Lăng.

Bà ấy thực sự thấy dở khóc dở cười.

Với chuyện của nhi nữ, vốn Khương Tần thị so với Khương Tứ gia đã cởi mở hơn không ít, lần này lại trùng hợp như vậy, bà cảm thấy cứ tùy duyên cũng được.

Cho dù có phải Cửu Hoàng tử hay không, có gương mặt đó ở kia, bà ấy thực sự không thấy điểm nào không hài lòng.

"Chuyện Cửu Hoàng tử trở về, muội đừng truyền ra ngoài." Khương Tần thị nói. Bằng không nếu để phu quân bà biết được, lại tức đến đổ bệnh mất thôi.

Vân Quý phi đồng ý, hỏi: "Chuyện thiếu niên kia là Cửu Hoàng tử, Niên Niên vẫn chưa biết nhỉ?"

Khương Tần thị nói: "Tứ gia không muốn nói cho Niên Niên, đứa nhỏ kia chính là Cửu Hoàng tử. Nhưng theo ta thấy, Niên Niên hình như đã đoán được điều gì đó."

Bà ấy nói: "Hai đứa nhóc này, mới trước đó thiếu chút nữa đã định hôn ước rồi."

"Lúc ấy muội còn chưa nhập cung, may mà hôn ước này chưa thành." Vân Quý phi hừ một tiếng: "Bằng không nhi tử của Hoàng hậu lại là hôn phu của cháu mình, chắc muội sẽ buồn nôn chết mất."

"Hoàng hậu còn suốt ngày khoe khoang trước mặt muội rằng nuôi nấng đứa trẻ này vất vả ra sao, nghe mà khiến người ta phát phiền.”

Khương Tần thị nhớ đến mấy đêm gần đây, bà và phu quân ngồi nói chuyện thâu đêm, bèn nói: “Có lẽ Hoàng hậu đối xử với đứa nhỏ kia không tốt như bề ngoài.”

“Đương nhiên là không tốt như vậy rồi.” Khương Nhiêu đã ôm mèo về tới nơi, nàng nhét mèo vào trong lòng Vân Quý phi: “Tiểu di, người phải trông nó đi, ngày nào cũng chạy đến Tây cung.”

“Con mèo hư này!” Vân Quý phi mắng, ôm Thạch Lựu lên đùi mình: "Không có chút dáng vẻ nào giống thú cưng của bổn cung gì cả, ngày nào cũng đến Tây cung khỉ ho cò gáy bắt chuột.”

Vân Quý phi túm lấy Thạch Lựu, quay đầu nhìn về phía Khương Nhiêu: “Con vừa mới nói gì, không hề tốt như vậy?”

Khương Nhiêu quay về bàn ngồi xuống, bảo cung nữ lấy khăn lau mặt, nói: “Hoàng hậu đối xử với Cửu Hoàng tử không tốt đến vậy.”

Khương Tần thị thầm nghĩ: Nhi nữ quả nhiên đã đoán được đó là Cửu Hoàng tử.

“Không tốt như vậy?” Vân Quý phi cười nhạo: "Nhưng ta thấy, bộ dạng mẫu tử tình thâm của nàng ta đối với Cửu Hoàng tử dù không bằng với đứa con ruột thịt nhưng cũng là một người mẹ đủ tiêu chuẩn đấy chứ.”

“Thật là hiếm thấy nữ nhân nào như vậy.” Vân Quý phi phiền chán nói: "Dù ta không có con cũng tuyệt đối không nuôi con của người khác, càng đừng nói đến chuyện đối xử với con của người khác như con ruột mình.”

“Việc Cửu Hoàng tử gãy chân, Hoàng hậu có lẽ có chân trong đó.” Khương Nhiêu biết trong cung tai vách mạch rừng bèn lặng lẽ ghé sát vào tai Vân Quý phi, dùng âm thanh đủ để hai người nghe nói.

“Con nắm chắc đến chín phần.” Nàng bổ sung.

Vân Quý phi trước hết là kinh ngạc, sau đó hai mắt bỗng sáng ngời: “Nếu tìm được chứng cứ chẳng phải có thể khiến nàng ta hoảng hốt một phen sao?”

Khương Nhiêu đang muốn tìm một người giúp đỡ đối phó với Hoàng hậu liền lập tức gật đầu.

...

Khương Nhiêu muốn đến cung Thấu Tương thì rất dễ dàng, nhưng ra khỏi cung Thấu Tương thì khó vô cùng.

Vân Quý phi kiểu gì cũng phải giữ nàng ở lại trong cung mấy ngày.

Khương Tần thị nghĩ đến mấy chuyện rắc rối tại Khương gia và đám thân thích đáng ghét kia thì cảm thấy để nữ nhi ở lại cung Thấu Tương sẽ yên ổn hơn nhiều.

Khương Nhiêu ở lại đây.

Buổi tối khi sắp sửa đi ngủ, nàng ôm gối, trong lòng có chút sầu muộn.

Hai ngày trước cảm giác khó chịu này chỉ thoảng qua, mấy ngày gần đây, theo thời gian rời khỏi Nghiệp thành càng lâu, cảm giác này lại càng trở nên rõ rệt hơn.

Nàng lo cho vết thương trên chân Dung Đình.

Lúc thì muốn nằm mơ, mơ thấy hắn giờ đang ra sao, lại sợ nằm mơ thấy hắn sống khổ sở, nàng lại chẳng thể quay về ngay lập tức, chỉ có thể lo lắng suông.

Ngủ không được nàng bèn đứng dậy, thấy Thạch Lưu đang lăn qua lăn lại dưới ánh trăng bèn ôm nó vào lòng.

Con mèo trắng này của tiểu di mấy ngày qua đều thích bám lấy nàng.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Giá mà Dung Đình giống với Thạch Lựu, vươn tay có thể chạm tới thì tốt quá.

Khương Nhiêu nhéo hai bàn châp mập mạp của Thạch Lựu, sau khi ngủ thiếp đi, hai chiếc măng cụt béo múp và cái đuôi bông xù của nó cứ phe phẩy trong giấc mơ của nàng.

Trong mộng, nàng đuổi theo Thạch Lựu đến một sân viện, sau khi ôm được nó, ngẩng đầu lên bỗng nhìn thấy Dung Đình.

Hắn uống say khướt, áo quần phanh rộng, ngã trong sân, dáng vẻ mất mát lại suy sụp.

Nàng còn chưa kịp hỏi rõ vì sao Dung Đình lại ở trong cung, vì sao lại uống say túy lúy như vậy đã bị loạt tiếng động đánh thức.

Thạch Lựu giương móng túm lấy chiếc quần nhỏ màu hồng phấn của nàng, cặp mắt mèo tròn xoe mở to, meo một tiếng đột nhiên lao ra ngoài cửa sổ.

Trời còn chưa sáng, không biết đang là canh mấy.

Khương Nhiêu nhìn thấy chiếc quần nhỏ trên giường đã biến mất theo cái bóng trắng, thoảng chốc tỉnh ngủ.

Quần nhỏ nữ nhi không thể quăng linh tinh được. Nếu bị kẻ có mưu đồ nhặt được, thanh danh sẽ bị hủy hoại hết.

Nàng vội vàng mặc đồ xuống giường, đuổi theo Thạch Lựu, nghĩ đến khung cảnh như trùng khớp với trong mộng bỗng thấy thật khó tin.

Giấc mộng này chẳng lẽ cũng là thật?

Nhưng Dung Đình rõ ràng không ở Kim Lăng mà ở Nghiệp thành.

...

Chuyện Khương Nhiêu ở lại cung Thấu Tương, Dung Đình cũng biết.

Biết nàng là đích nữ của Khương Tứ gia ở phủ Ninh An Bá, hắn đã nhanh chóng thăm dò các thế gia có quan hệ tốt, quan hệ xấu với nhà nàng, biết được nàng có một vị tiểu di là Quý phi ở trong cung.

Hắn đợi nàng hai ngày, vẫn không thấy nàng đến tìm. Dường như thực sự vứt bỏ hắn vậy.

Vành mắt Dung Đình đỏ lên, những suy nghĩ tăm tối trong đầu cứ kêu gào đến khó chịu.

...

Ở Nghiệp thành, khi không biết Khương Nhiêu đi đâu, Dung Đình đã hỏi thăm tất cả những nơi có thể hỏi. Đến cả lão đại phu ở y quán cũng hoàn toàn không biết gì cả.

Dung Đình đứng trước mặt lão đại phu, mắt đỏ hoe, giọng nói khản đặc: “Nàng ấy bỏ ta lại rồi.”

Lão đại phu thấy dáng vẻ này của hắn có chút đáng thương bèn khuyên nhủ: “Có khi... con bé không cố ý đâu.”

“Vợ ta cũng đã bỏ ta lại.” Lão đại phu trước giờ vẫn ngả ngớn, trên gương mặt lúc này lại không còn chút nét cười nào: "Rõ ràng bà ấy đã nói sẽ cùng ta sống đến khi đầu bạc, nhưng lại không thể, có điều lão già này biết, không phải bà ấy muốn như vậy, không thể trách, trách không được.”

“Tiểu thiếu gia, tiểu cô nương kia, hẳn cũng có lý do của con bé.”

...

Cổ họng Dung Định ức nghẹn đến khó chịu.

Hắn muốn đến trước mặt chất vấn nàng, lại sợ nghe được câu trả lời mà hắn không mong muốn, cuối cùng không thể khống chế được những suy nghĩ tối tăm trong đầu.

Xích lại, giấu đi.

Khiến nàng đau, khiến nàng khó chịu.

Lại không muốn để nàng quá đau, quá khó chịu.

Hắn quát hai gã tiểu thái giám Ti Ứng và Hoài Thanh lui xuống, lần đầu tiên uống rượu.

Mượn rượu tiêu sầu, say đến không biết gì.

...

Khương Nhiêu đuổi theo Thạch Lựu, càng đuổi càng rầu rĩ.

Quần nhỏ của nàng giữa đường đã bị nó quăng đi, móng vuốt sắc nhọn xé chiếc quần thành từng mảnh nhỏ, Khương Nhiêu phải nhặt từng mảnh về. Nàng thấy dưới móng của Thạch Lựu còn sót vài mảnh, vừa bực vừa giận, liền học theo giọng điệu của tiểu di, mắng Thạch Lựu là con mèo hư.

Cuối cùng khi bắt được Thạch Lựu, nàng bỗng cảm thấy khung cảnh này thực sự giống hệt trong mơ, vừa ngẩng đầu, trống ngực bỗng đập liên hồi.

Dung Đình ở ngay trước mặt nàng.

Giữa khoảng sân rộng lớn, cây cối um tùm lạnh lẽo, vạt áo hắn mở rộng, chiếc áo ngoài đã ướt đẫm.

Khương Nhiêu ôm con mèo, ngẩn người.

Nàng đuổi theo con mèo đến mồ hôi nhễ nhại. Giữa nhịp tim dồn dập, nàng bỗng nhớ đến lời tiểu di nói lúc sáng về những tin đồn ma quỷ tại các cung điện ở phía tây hoàng thành.

Nàng cúi đầu, ánh trăng phủ lên khuôn mặt bị rượu làm đỏ bừng của thiếu niên, cơ thể vừa có dáng vẻ của thanh niên lại vừa giữ nét thiếu niên, lồng ngực mỏng manh nhưng rắn chắc đã hơi ướt.

Thật sự trông giống như một hồn ma quyến rũ.

Khương Nhiêu không kìm được, chạm nhẹ vào trán hắn.

Trán hắn nóng hôi hổi.

Là người thật.

Nàng thở phào nhẹ nhõm rồi buông tay, nhưng khi nàng rút tay về lại bị một lực mạnh đột ngột nắm chặt cổ tay.

Người đang say mở cặp mắt mơ màng. Hắn cười trầm thấp: "Ta lại mơ thấy nàng rồi."

Khương Nhiêu còn chưa kịp phản ứng, cổ tay đã bị một sức mạnh nóng bỏng kéo về phía trước.

Những ngón tay thon dài giữ chặt gáy nàng, Dung Đình áp trán mình lên trán nàng.

Dù chỉ là trong mơ...

"Gặp được nàng thật tốt."

Ngón tay hắn bỗng dùng lực nhẹ.

Bờ môi Khương Nhiêu như có thứ gì đó ấm áp bao phủ, gáy nàng bị hắn giữ chặt, không còn khoảng cách để trốn thoát.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Cứu Vớt Bạo Chúa Tàn Tật (Tôi Đã Nuôi Dưỡng Một Bạo Chúa Tàn Tật)

Số ký tự: 0