Cứu Vớt Bạo Chúa Tàn Tật (Tôi Đã Nuôi Dưỡng Một Bạo Chúa Tàn Tật)

Chương 49

2024-11-08 21:45:59

Chú mèo trắng Thạch Lựu vụt ra khỏi vòng tay nàng, đầu nàng bị giữ chặt, có cái chạm khẽ lên môi.

Chuyện chưa từng có, thậm chí chưa bao giờ nàng ngờ đến cứ vậy bất ngờ xảy ra.

Khương Nhiêu như chú thỏ con bị trói tứ chi, vành tai trắng nõn vì sợ hãi mà run rẩy ửng hồng.

Nàng đưa tay, muốn đẩy hắn ra.

Người đối diện dường như đã đoán được ý định của nàng, trước khi nàng kịp hành động đã giữ chặt một tay nàng.

Tay còn lại ghì gáy nàng hơn, động tác có phần hung hãn.

Hắn cắn môi dưới của nàng, mang theo oán giận.

Không hề kiềm chế, muốn làm gì thì làm.

Đau.

Khương Nhiêu bừng tỉnh, không biết lấy sức lực từ đâu ra, nàng giật tay về rồi đẩy mạnh hắn một cái, giãy giụa lùi về sau một bước.

Nàng đưa tay, dùng mu bàn tay lau môi dưới, hai mắt ngấn lệ.

Chẳng trách lại đau như vậy.

Bị cắn rách rồi.

Ma men kia chỉ biết cắn người, lúc này lại ngơ ngác nhìn nàng.

Gương mặt hắn tuấn tú lạnh lùng, càng lớn càng thêm sắc sảo, ấy vậy mà giờ đây ẩn hiện trong làn sương lạnh lẽo lại thấy hơi mơ hồ.

Trong đôi mắt phượng hẹp dài vẫn thoáng dư âm hung dữ như sói con khi nãy, xen lẫn với ngơ ngác.

Trong mơ nàng cũng sẽ đẩy hắn ra sao?

Sắc mặt hắn trầm xuống, trắng bệch như làn sương. Thế nhưng đôi môi hắn lại đỏ và căng mọng hơn bao giờ hết, trông cứ như một yêu tinh vậy.

Nhìn đôi môi mỏng đo đỏ như thể lén thoa son của hắn, Khương Nhiêu mím chặt bờ môi nhoi nhói của mình, trong lòng nhen nhóm lửa giận.

Đúng là đồ ma men.

Nếu không phải cơ thể hắn ấm áp, chứng minh là một người sống sờ sờ thì nàng thực sự nghi ngờ liệu hắn có phải là yêu tinh đến để hút tinh khí của nàng hay không.

Nàng lau mạnh đôi môi của mình thêm hai lần nữa. Một cô nương chưa xuất giá bị người ta sàm sỡ, nàng hoàn toàn có lý do hợp lý để tát hắn một cái.

Thậm chí, nếu việc này để phụ thân nàng biết được…

Năm sau nàng có thể đốt vàng mã trên mộ hắn luôn.

Nhưng cuối cùng nàng vẫn không tát phát nào.

Không phải nàng không muốn so đo nữa, mà là vì trong sân bỗng vang lên tiếng chuột kêu chi chít liên miên không dứt, thu hút sự chú ý của Khương Nhiêu.

Con mèo trắng Thạch Lựu thừa cơ thoát khỏi vòng tay nàng, thoắt một cái đã lao tới chân tường đuổi chuột.

Con mèo trắng mũm mĩm này cũng lanh lợi, chẳng mấy chốc đã tóm được một con chuột.

Nhưng đồng thời nó cũng bị Khương Nhiêu tóm lại.

Vân Quý phi từng nói với Khương Nhiêu, Thạch Lựu là mèo đực, sở thích duy nhất là bắt chuột.

Nhưng nếu nó ăn chuột thì nửa tháng sau sẽ ủ rũ như mèo chết, không dậy nổi.

Khương Nhiêu bế Thạch Lựu sang một bên, không cho nó ăn chuột.

Con chuột nhỏ may mắn thoát chết, nhanh chóng chạy trốn.

Thạch Lựu tức giận, nhảy ra khỏi vòng tay Khương Nhiêu, thân hình mũm mĩm chui vào trong bóng tối dưới chân tường, phồng má phụng phịu, quay lưng về phía Khương Nhiêu.

Khương Nhiêu muốn dỗ dành nó. Nàng cắn môi, cơn đau nhói dưới môi khiến nàng chợt nhớ ra, chính con mèo xấu xa này đã trộm yếm của nàng, chạy tán loạn dẫn nàng đến đây.

Thủ phạm chính là nó.

Không dỗ nữa.

Nàng quay đầu nhìn con ma men đang ngồi trên bậc thềm đá xanh, nhíu chặt đôi mày thanh tú.

Khoan hẵng bàn chuyện hắn đột nhiên xuất hiện ở đây bằng cách nào, một người đang bệnh còn uống thuốc, vậy mà dám uống rượu?

Khương Nhiêu không hề nhận ra rằng chỉ thoáng chốc, nàng đã không còn giận hắn vì hành động khiếm nhã vừa rồi nữa.

Cũng quên cả so đo.

Chỉ tức đến phát điên vì hành động uống rượu của hắn.

Hắn không cần chân của mình nữa sao, nhưng thuốc là do nàng xin về, nàng còn chưa đồng ý mà.

Nàng ôm lấy vò rượu của Dung Đình, hung dữ nói: "Sau này không được uống rượu nữa."

Trong sân nhỏ ngổn ngang bốn năm vò rượu đã cạn.

Hắn đã uống bao nhiêu rồi?

Dung Đình mở to đôi mắt hoảng hốt: "Khó chịu."

"Khó chịu cũng không được uống rượu."

"Nhưng nàng* không cần ta nữa."

*Vì nam chính đang say (yếu lòng) nên sẽ tạm để chỗ say cho gọi ‘nàng’, sau tỉnh rượu giữ kẽ rồi sẽ về xưng hô cũ.

Dung Đình ngây người ngồi đó, vẻ mặt yếu đuối đáng thương.

Bỗng nhiên, hắn nói: "Vậy ta cũng không thèm để ý đến nàng nữa."

Nói xong hắn quay đầu đi, giận dỗi đối mặt với bức tường.

Cứ như con mèo trắng hờn dỗi bên góc tường nhập vào hắn vậy.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Bóng lưng giận lẫy cũng y hệt.

Khương Nhiêu nhìn hai bóng lưng một lớn một nhỏ cùng quay lưng về phía mình, trong đầu không khỏi đầy dấu chấm hỏi.

Hai kẻ này…

Một đứa làm hỏng yếm của nàng khiến nàng đuổi theo đến rã cả chân, một kẻ cắn nàng.

Người chịu thiệt thòi rõ ràng là nàng, hai kẻ này còn ấm ức cái gì?

Khương Nhiêu muốn đi vòng ra trước mặt Dung Đình, xem hắn say đến mức nào rồi.

Nhưng cũng không thể thiên vị, cũng phải quản Thạch Lựu.

Nàng muốn bế Thạch Lựu lên trước rồi mới lo đến hắn sau.

Dung Đình nghe thấy tiếng sột soạt sau lưng, tưởng nàng lại muốn đi, cõi lòng đầy bi thương, tức đến váng đầu.

Khương Nhiêu vừa mới nhấc chân đã thấy người đang hờn dỗi đưa lưng về phía mình thình lình quay ngoắt lại nhanh như chớp.

Góc áo nàng bị ai đó kéo nhẹ. Nàng cúi đầu nhìn xuống thì thấy những ngón tay thon dài như ngọc đang móc góc áo nàng, vân vê qua lại.

Ngón tay với khớp xương rõ ràng đầy căng thẳng và run lên khe khẽ.

Khuôn mặt thiếu niên không có gì ngoài vẻ ấm ức.

Nhưng lại dùng giọng điệu hung dữ, gắt gỏng bảo: "Nàng không được đi."

"Ta lại thèm để ý đến nàng rồi." Hắn nói.

Từ hàng mi, giọng nói đến cả đôi tay đang run rẩy đều tiết lộ cảm xúc của hắn.

Hắn không cần mặt mũi gì nữa, cầu xin nàng: "Đừng đi."



Khương Nhiêu cảm thấy liêm sỉ của mình có lẽ đã bị chó ăn mất rồi.

Hắn chỉ cần làm nũng với khuôn mặt xinh đẹp đó là nàng lại mềm lòng ngay.

Thật đáng xấu hổ, thật sự quá đáng xấu hổ.

Nhưng ai có thể kháng cự lại một thiếu niên vừa đẹp vừa biết làm nũng chứ…

Khương Nhiêu không thể cưỡng lại được.

Liêm sỉ bị chó ăn thì cứ để chó ăn đi vậy.

Dung Đình nắm chặt lấy tay áo khiến nàng theo đà cúi xuống nhìn hắn: "Ta không để ý đến ngươi hồi nào chứ?"

Chú mèo trắng mập mạp, bộ lông óng mượt, dễ thương như vậy ngồi ủ rũ ở góc tường mà lại bị ngó lơ, bị Dung Đình chiếm hết sự chú ý. Nó tiếp tục ngồi đó, bóng dáng quay mặt vào tường nom cô đơn và buồn bã vô cùng. Béo dễ cưng thế mà chẳng ai quan tâm.

Dung Đình cất giọng khàn khàn: "Ở Nghiệp thành, nàng chẳng nói lời nào đã bỏ đi."

Khương Nhiêu nhíu mày: "Ta đi gấp, nhưng phụ thân ta đã nói sẽ tìm người để báo cho ngươi biết rồi mà."

"Họ nói nàng sẽ không bao giờ quay lại nữa."

Khi say rượu luôn nói lời thật lòng.

Khương Nhiêu nghe xong, nhíu chặt hàng mày.

Vấn đề nằm ở người chuyển lời.

"Người chuyển lời sai rồi, tiểu di ta bị bệnh, nên ta phải gấp rút về Kim Lăng. Phụ thân ta dẫn ta và đệ đệ rời thành ngay trong đêm, không kịp báo với ngươi một lời. Nhưng ta định chờ tiểu di khỏi bệnh rồi sẽ quay lại tìm ngươi."

Khương Nhiêu dứt câu, trong lòng bỗng run rẩy: "Vậy, ngươi là vì tìm ta nên mới về Kim Lăng sao?"

Dung Đình ậm ừ đáp lại.

Hắn liếc qua cổ tay nhỏ nhắn của nàng.

Vẫn không thể kiểm soát được suy nghĩ muốn tạo còng vàng khóa nàng lại, để nàng không bao giờ rời xa hắn nữa.

Hắn khẽ nắm lấy cổ tay nàng rồi từ từ bóp mạnh.

Nghe thấy nàng kêu lên một tiếng, hắn lại sợ hãi thu tay về.

Mỗi khi những ý nghĩ tối tăm chiếm lấy toàn bộ tâm trí hắn, đầu hắn đều đau như búa bổ.

Nhìn thấy nàng đau, tim hắn cũng đau theo.

Khương Nhiêu xoa cổ tay, chỉ cảm thấy hắn say rượu nên không biết nặng nhẹ, nghĩ đến việc hắn nói vì tìm nàng mà quay lại Kim Lăng, nàng lại không thể giận được.

Song thấy hắn cúi đầu, trong con mắt đen láy hằn tia máu đỏ, nhìn dáng vẻ ấy càng lúc càng thấy giống con chó mà tổ phụ, tổ mẫu nàng từng nuôi.

Lúc nàng còn nhỏ, chú chó đó luôn quấn quýt lấy nàng, nửa bước cũng không rời.

Có lẽ người đang ốm đều vô cùng yếu đuối, muốn gần gũi với người đối xử tốt với mình.

Khương Nhiêu nói: "Ta đã nói sẽ ở bên ngươi đến khi chân khỏi, sẽ luôn ở bên ngươi đến ngày ngươi thật sự khỏi hẳn."

Dung Đình cụp mắt, người đầy mùi rượu, lòng ngập phiền muộn.

Ngoài mơ dỗ dành hắn, trong mơ cũng dỗ dành hắn.

Hắn vẫn cứ tin, dù lừa gạt hắn bao nhiêu lần, hắn cũng muốn tin. Dù là trong mơ, khi nghe nàng giải thích hắn cũng hết giận.

Nhưng vẫn rất giận bản thân mình vừa cho chút ngon ngọt đã nguôi ngoai.

Mỗi khi đau đầu, hắn đều có một trực giác không biết từ đâu đến, nếu giam cầm nàng, nàng sẽ oán hận hắn, rồi sẽ có một ngày hoàn toàn rời xa hắn, không bao giờ tìm thấy nữa.

Hắn sẽ không để chuyện đó xảy ra.

Nhưng hắn muốn có giá trị với nàng.

Có giá trị rồi sẽ không bị nàng bỏ rơi.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


"Niên Niên, ngươi có tất cả." Hắn lại móc lấy tay áo nàng, thì thầm: "Nhưng ta, chẳng có gì cả."

Hắn muốn dâng cả thế giới cho nàng.

Nhưng cả thế giới của hắn đều là do nàng ban tặng.

Hắn chẳng có gì cả.

Hắn lẩm bẩm, mày cau lại, giấu kín những suy nghĩ đen tối trong lòng, bề ngoài chỉ rặt vẻ hối lỗi.

Khương Nhiêu liếc nhìn cung Thọ Hoài, nàng không tin quỷ thần, nhưng cũng cảm thấy cung điện này quá lạnh lẽo, khiến người ta vừa bước vào đã rét run, chuột thì chít chít chạy qua chạy lại dưới chân tường.

Nơi hắn ở tại Nghiệp thành là một căn nhà gỗ cũ nát. Về đến cung, lại ở trong cung điện ma ám.

Nhưng có vẻ hắn hoàn toàn không để tâm đến chuyện này.

Hoặc đã quen rồi.

Đến đâu cũng là kẻ đáng thương bị bắt nạt.

Cũng chẳng làm gì sai, chỉ là số phận quá hẩm hiu.

Khương Nhiêu thở dài, sự chán ghét Gia Hòa Hoàng hậu trong lòng nàng gần như lên đến đỉnh điểm. Trong cung, nàng đã nghe những cung nữ kia nói về Dung Đình như thế nào.

Trong miệng họ, Dung Đình trời sinh là một đứa trẻ hư hỏng. Ngược lại, mẫu thân trên danh nghĩa của hắn - Gia Hòa Hoàng hậu, là một mẫu thân tốt đã hết lòng mới nuôi dạy được đứa trẻ hư hỏng này nên người.

Việc bà ta ngược đãi Dung Đình về ăn mặc, một số cung nữ và thái giám cũng biết, nhưng trong mắt họ, đây chỉ là những biện pháp mạnh cần thiết để đưa một đứa trẻ hư đốn vào khuôn phép.

Kẻ thực sự làm điều ác lại có được danh tiếng tốt, còn kẻ đáng thương bị bắt nạt, bị người khác coi là kẻ xấu.

Dường như Khương Nhiêu đã hiểu được tại sao tiểu di nàng luôn muốn lột bỏ lớp mặt nạ trên mặt Gia Hòa Hoàng hậu.

Nàng cũng muốn làm như vậy.



Người vừa uống rượu, làm loạn một trận, níu lấy tay áo nàng hồi lâu đã dần trở nên im lặng hơn.

Khương Nhiêu đợi hắn ngủ say, dìu hắn về phòng, lau sạch mặt cho hắn.

Cảnh tượng hệt như đêm hắn bệnh nặng ở Nghiệp thành.

Vì hắn đã trở về, Khương Nhiêu không còn vội vàng về Nghiệp thành nữa.

Thậm chí cũng không vội về Khương phủ nữa.

Nàng luôn cảm thấy, nếu để hắn một mình trong cung, hắn sẽ bị người khác bắt nạt.

Nhìn khuôn mặt thiếu niên đang ngủ say mà Khương Nhiêu nhíu mày.

Cuối cùng vẫn đưa tay, vỗ nhẹ vào mặt hắn.

Coi như trả cho hắn một cái tát.

Để trả thù việc hắn cắn nàng.

Đợi đến ngày mai khi hắn tỉnh rượu, có lẽ sẽ không nhớ gì nữa, đến lúc đó cũng không tiện so đo với hắn.

Khương Nhiêu trả thù xong, vỗ vỗ tay.

Nếu hắn quên cũng tốt, nàng sẽ không nói ra ngoài.

Chuyện này, coi như chưa từng xảy ra.

Khương Nhiêu ôm Thạch Lựu, rời khỏi cung Thọ Hoài.



Khi tỉnh rượu, mái tóc đen của Dung Đình xõa tung.

Khuôn mặt tỉnh rượu đầy vẻ suy sụp.

Hắn giay giay hai bên thái dương đau nhức và đứng dậy, bỗng nhớ lại điều gì, ánh mắt hắn hóa thành sâu không thấy đáy.

Tất cả những gì mơ thấy đêm qua thật quá đỗi hoang đường.

Tất cả đều phát triển theo tưởng tượng của hắn, thậm chí còn tốt hơn những gì hắn nghĩ.

Dung Đình đưa tay chạm lên đôi môi mỏng của mình, mím lại.

Rồi hắn sờ lên hai má mình, nghi hoặc nhíu mày.

Nhưng giấc mơ đêm qua lại chân thực đến mức không giống mơ.

Trong phòng ngập mùi rượu, sáng sớm Ti Ứng và Hoài Thanh vào cung Thọ Hoài đều nhíu mày.

Chủ tử mà họ hầu hạ không chỉ là một kẻ tàn phế, mà còn là một kẻ hoàn toàn chấp nhận số phận, suy sụp đến mức mượn rượu giải sầu, theo hầu một chủ tử như vậy thật không có chút tiền đồ nào.

Nghe thấy động tĩnh trong phòng, Ti Ứng khó chịu nói: "Ngươi vào hầu hạ đi, ta ghét mùi rượu."

Hoài Thanh cũng không muốn hầu hạ, nhưng hắn ta biết rõ việc hạ nhân phải làm, không vui vẻ gì nhìn Ti Ứng một cái rồi tự bước vào.

Nhưng Dung Đình dù say đến mấy cũng không muốn người khác đến gần chạm vào hắn.

Hắn cúi đầu, tự mình cài cúc áo, chậm rãi hỏi: "Đêm qua trong cung có ai đến không?"

Hoài Thanh đứng xa một bên, đáp: "Đêm qua chủ tử bảo chúng tiểu nhân trở về, chúng tiểu nhân cả đêm không đến, lúc giờ mão trở lại cũng không thấy ai."

Viện này âm u lạnh lẽo, ban ngày họ cũng không muốn ở lại đây, huống hồ là ban đêm.

Có cơ hội không phải ở lại, đương nhiên không chần chừ một giây phút nào.

Trong mắt Dung Đình thoáng hiện vẻ u ám.

Lúc này, Ti Ứng tươi cười dẫn một người bước vào.

Phía sau Ti Ứng là một cung nữ mang theo bát canh, hắn ta bước vào cửa nói: "Chủ tử, bên cung Thấu Tương gửi canh giải rượu đến cho ngài."

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Cứu Vớt Bạo Chúa Tàn Tật (Tôi Đã Nuôi Dưỡng Một Bạo Chúa Tàn Tật)

Số ký tự: 0