Cứu Vớt Bạo Chúa Tàn Tật (Tôi Đã Nuôi Dưỡng Một Bạo Chúa Tàn Tật)

Chương 50

2024-11-08 21:45:59

Trong cung ai cũng biết vị nương nương ở cung Thấu Tương luôn được thánh thượng sủng ái hết mực.

Được bà ấy che chở và chiếu cố, ở trong cung chẳng cần kiễng chân cũng cao hơn người khác nửa cái đầu.

Tiểu thái giám lúc nãy còn lạnh lùng không muốn vào hầu hạ, giờ đây mặt mày tươi cười, chân tay nhanh nhẹn, ân cần chỉ dẫn cung nữ đến từ cung Thấu Tương vào trong để dâng canh giải rượu.

Ti Ứng cười gượng, nhìn cung nữ có vẻ lớn tuổi kia, khom lưng làm ra vẻ cung kính: "Cô cô, người cứ đặt canh giải rượu lên bàn là được, làm phiền người quá. Để nguội bớt nô tài sẽ bưng vào cho chủ tử dùng."

Hoài Thanh nhớ đến lúc nãy người này ở trong sân còn vênh váo chỉ tay năm ngón, không khỏi nhíu mày.

Nghĩ đến sau này phải làm việc cùng kẻ chỉ thích đùn việc nặng nhọc cho người khác như thế này, trong lòng bỗng thấy phiền muộn.

Cung nữ kia cúi người đặt canh xuống, đứng dậy, có vẻ muốn đi. Ti Ứng vội nói: "Để nô tài tiễn cô cô."

"Cô cô, xin dừng bước." Trong mắt Dung Đình đầy khó tin, giọng khàn khàn: "Cho hỏi người sai ngươi mang canh đến là ai?"

Trái tim hắn đập mạnh trong lồng ngực, ánh mắt lạnh lẽo có thêm chút hơi ấm.

Có phải như hắn nghĩ không…

Giấc mơ đêm qua, không phải là mơ.

Nếu không thì ở cung Thấu Tương, làm gì có ai sai người mang canh giải rượu đến cho hắn?

Ngoài Hoài Thanh và Ti Ứng ra, không ai biết hắn say rượu.

"Là ngoại sanh nữ của Quý phi nương nương, Khương Tứ cô nương sai bảo." Cung nữ cô cô kia quay đầu lại, trả lời: "Nàng còn dặn nô tỳ nhắn lại rằng, uống rượu hại thân, Cửu Hoàng tử nên biết giữ gìn thân thể."

Không phải mơ.

Người đêm qua là nàng.

Vậy những lời nàng nói…

Dung Đình nhớ lại từng câu từng chữ.

Nửa tháng nay lòng hắn như mặt hồ chết lặng, giờ phút này lại dậy sóng, cả người lâng lâng vì niềm vui bất ngờ này.

Nàng không lừa hắn, bất kể trong hiện thực hay trong mơ.

Thiếu niên bình bình tĩnh tự chủ, giờ đây trong mắt đầy ắp niềm hân hoan, nói với cung nữ già: "Ta biết rồi, đa tạ cô cô."



Cung nữ đi rồi, Ti Ứng lấy cớ tiễn người, cũng không còn ở lại trong phòng nữa.

Trong phòng, Hoài Thanh đối diện với Dung Đình, không biết phải làm sao.

Dung Đình nhìn vào bát canh giải rượu, trên mặt không một biểu cảm gì.

Nhưng Hoài Thanh nhìn thấy trong mắt hắn ẩn chứa ý cười như sao.

Như đang ngây ngô vui sướng.

Hoài Thanh không có việc gì làm nhìn Dung Đình đang ngây ngô hạnh phúc, trong lòng càng lấy làm lạ.

Thích canh giải rượu đến thế, sao không uống canh giải rượu luôn đi, còn uống rượu làm gì nữa.



Trong lòng Dung Đình nghĩ về những chuyện đêm qua, con ngươi đen như mực.

Không thể nào khiến một người đã đi mất lại quay trở lại.

Bởi vì một khi có được lần nữa, dù thế nào đi nữa hắn cũng sẽ không buông tay.



Khi cung nữ cô cô trở về cung Thấu Tương thì Khương Nhiêu đang soi gương, tìm thứ gì đó để che đi vết thương trên môi do bị cắn rách đêm qua. Thấy cung nữ cô cô đến, nàng quay đầu lại nghe bà ấy báo cáo.

Cung nữ cô cô nói: "Bên cạnh Cửu Hoàng tử chỉ có hai thái giám, một người cao hơn, trông có vẻ thật thà, người còn lại thấp hơn, lanh lợi hơn nhiều."

Khương Nhiêu nói: "Cô cô giúp ta tìm hiểu thêm về phẩm hạnh và tiếng tăm của hai thái giám đó."

Dung Đình đến nơi ở cũng lạnh lẽo hẻo lánh, trông như ai cũng có thể bắt nạt hắn, khiến Khương Nhiêu đầy bất an với hai tiểu thái giám bên cạnh hắn.

Đặc biệt là có bài học của Uông Chu trước đó, nàng càng không dám lơ là.

Nàng nhét vào tay cung nữ một túi tiền, thành khẩn cầu xin: "Làm phiền cô cô, hãy tìm hiểu kỹ càng. Đặc biệt là nếu có tin tức xấu gì, nhất định phải báo cho ta biết càng sớm càng tốt."

Một khi có vấn đề gì, nàng sẽ tìm cách thay người.

Dù là chốn thâm cung, những nơi nàng có thể bảo vệ hắn, nhất định phải bảo vệ thật chu toàn.



Sau khi cung nữ rời đi không lâu, Khương Nhiêu lại bắt đầu soi gương, tìm cách che đi vết rách do bị cắn trên môi.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Vết rách này giờ không còn đau nữa, chỉ là nằm chình ình ở giữa môi dưới, đã đóng vảy, trông rất rõ ràng.

Còn chưa tìm được cách che đi vết rách này, Khương Nhiêu đã bị những ngón tay mảnh mai của Vân Quý phi nắm lấy cằm, ép nàng quay mặt đối diện với bà ấy.

Vân Quý phi giữ mặt nàng, săm soi một hồi rồi buông tay ra: "Đêm qua mơ được gặm xương à? Xương cứng đến mức nào mà môi cũng bị cắn rách luôn rồi."

Tuy Vân Quý phi là người giỏi phong tình, nhưng trong mắt bà ấy, cô cháu gái mười hai tuổi của mình lại trong sáng vô cùng.

Nhìn thấy vết rách nhỏ trên môi nàng, bà ấy cũng chẳng nghĩ gì nhiều.

Khương Nhiêu vốn sợ bị bà ấy phát giác điều gì, nhưng lo lắng ấy nhanh chóng tan biến, nàng nương theo lời của Vân Quý phi mà đáp: "Con quên mất mơ thấy gì mà cắn phải môi rồi."

"Tiểu di." Nàng nói, chỉ vào vết máu khô trên môi: "Người có cách nào dùng trang điểm để che chỗ này không ạ?"

Vân Quý phi liếc nhìn nàng: "Khó che đấy, con cắn mạnh thật. Hay là ta có bạc đãi con không, để con đói đến mức này... Cắn mạnh như vậy."

"Không phải..." Khương Nhiêu cúi đầu: "Con không muốn ra ngoài nữa."

Tiểu di không hiểu lầm, nhưng người khác nhìn thấy có thể sẽ hiểu lầm.

Nghĩ đến điều này, Khương Nhiêu bỗng nhớ ra một việc, ngước mắt nhìn Vân Quý phi hỏi: "Tiểu di, con có thể ở lại trong cung thêm vài ngày không?"

"Đương nhiên là được." Vân Quý phi nghe xong thì vui mừng khôn xiết: "Có phải là không nỡ rời xa tiểu di không? Ta sẽ viết thư cho phụ mẫu con ngay."



Khương Tứ gia nhận được thư, tức giận đến mức thái dương giần giật.

"Tần Vân này, mình không có nữ nhi lại muốn chiếm đoạt nữ nhi của chúng ta!"

Người cha già đã mấy ngày không gặp nữ nhi đã gần như phát điên.

Khương Tần thị sau khi đọc xong bức thư do Vân Quý phi gửi từ trong cung ra, trong lòng mơ hồ đoán được điều gì đó.

Chỉ là không biết bây giờ có phải là lúc thích hợp để nói với trượng phu hay không.

Hiện giờ ông ấy đang tức giận, lúc này nói với ông ấy biết Cửu Hoàng tử đã hồi cung, không khác gì đổ thêm dầu vào lửa.

Thôi, đừng nói ra vậy.

Song lại nghe Khương Tứ gia nói: "Hoàng đế mời ta vào cung vẽ tranh cho ngài, ta đã nhận lời rồi. Ba ngày nữa ta sẽ vào cung thăm Niên Niên, dẫn nó đi dự tiệc, rồi sẽ đưa nó ra ngoài. Để nó ở chỗ Tần Vân mãi, ta không yên tâm."

Khương Tần thị nghe xong, sắc mặt hơi thay đổi, nói: "Lão gia nhớ dẫn theo thêm vài người hầu nữa nhé."

Khương Tứ gia cảm động vỗ về tay Khương Tần thị: " Phu nhân thật quá lo lắng cho sự an nguy của ta."

Khương Tần thị có chút áy náy, mỉm cười đáp lại.

Không phải đâu.

Người mà bà ấy lo lắng hơn là sự an nguy của Cửu Hoàng tử, người có khả năng trở thành nữ tế tương lai của bà ấy.

Nếu đến lúc đó Tứ gia phát hiện ra Cửu Hoàng tử đang ở trong cung.

Có thêm vài người hầu cũng tốt, có thể ngăn ông ấy lại.

Tránh để ông ấy làm hại đến Hoàng tử kế vị.

Khương Tần thị đặc biệt cẩn thận dặn dò những người hầu đi theo: "Hãy trông chừng lão gia cho kỹ."



Không quá hai ngày sau, Khương Nhiêu đã gặp được Khương Tứ gia.

Vết thương trên môi nàng đã lành, có thể ra ngoài gặp khách, chỉ là nàng hơi lười, không muốn đi dự tiệc cho lắm. Nhưng thấy phụ thân có vẻ muốn nàng đi, nàng không nỡ từ chối.

Rời Kim Lăng đã lâu, Khương Nhiêu thật sự không quen biết ai.

Đến buổi tiệc, nàng tìm một góc khuất ngồi xuống, yên lặng chờ đợi món ăn và hoa quả được dọn lên.

Dung mạo của Khương Nhiêu mà ở trong đám đông là cực kỳ nổi bật.

Phong thái ngút ngàn, nàng ngồi ở đó, nhìn từ bên cạnh hay từ phía sau, dù là góc độ nào đi nữa dáng vai rồi cổ thon dài đều trông xinh đẹp.

Thẩm Tú Oánh đến đây, mọi sự chú ý đều bị nàng thu hút.

Nàng ta lập tức nhíu mày, cứ thấy quen quen.

"Cô nương này là ai? Chưa từng gặp bao giờ."

Nha hoàn bên cạnh nàng ta đi hỏi thăm về, nói: "Vị này là Khương Tứ cô nương của phủ Ninh An Bá, từ nhỏ đã theo phụ thân đi khắp nơi, mới trở về nửa tháng trước."

Thẩm Tú Oánh thấy Khương Nhiêu ăn mặc sang trọng, như thường lệ, nàng ta rất thích chơi với những tiểu thư khuê các xuất thân giàu có như thế này.

Nhưng không hiểu sao, nhìn khuôn mặt của Khương Nhiêu, trong lòng nàng ta lại thấy kỳ lạ.

Không chỉ nhìn quen quen, còn có một cảm giác căm ghét tận xương tủy.

Lạ nữa là chỉ cần nhìn một cái đã thấy khó chịu vô cùng.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Thẩm Tú Oánh không đến gần Khương Nhiêu, còn kéo những cô nương khác đang định đến gần Khương Nhiêu lại chỗ mình.

Làm bên cạnh Khương Nhiêu không có ai ngồi chung, tách nàng ra khỏi đám đông, lạc lõng, rất khó hòa nhập.

Bản thân Khương Nhiêu lại tự tìm thú vui, cùng Minh Thược bóc vải thiều, bóc đến là say sưa.

Có điều cảnh tượng này lọt vào mắt các quý nữ khác có chút đáng thương.

Đây là cô nương nhà nào? Chưa từng xuất hiện trong các buổi tụ tập của các quý nữ, hôm nay đến dự tiệc có bao nhiêu cô nương, vậy mà nàng chẳng quen ai, đến cả người nói chuyện cũng không tìm được.

Không ai tìm Khương Nhiêu, Khương Nhiêu mừng thầm vì được yên tĩnh.

Đầu bếp của ngự thiện phòng trong cung đều rất giỏi, làm điểm tâm và cơm món nào cũng hợp khẩu vị nàng.

Còn người khác nghĩ gì, nàng lười quan tâm.

Nhưng để những quý nữ không quen biết nàng nhìn thấy, yến tiệc vốn là để giao lưu với mọi người, mà nàng lại không tìm ai nói chuyện, trông có vẻ rụt rè, như thể không dám giao tiếp với người khác.

Họ còn đang đợi nàng tự giới thiệu xem nàng là ai đây.

Cứ rụt rè như vậy, chẳng lẽ gia thế không tốt, sợ nói ra bị người ta xem thường nên không dám nói?

Có người thấy Thẩm Tú Oánh luôn nhìn về phía Khương Nhiêu, dường như biết điều gì đó, bèn lén hỏi nàng ta: "Nhị tiểu thư, có biết đó là cô nương nhà ai không?"

Thẩm Tú Oánh nhíu mày, khuôn mặt Khương Nhiêu mơ hồ trùng khớp với một người trong trí nhớ của nàng ta, càng nhìn càng thấy giống.

Chỉ là thân phận của hai người khác nhau rất nhiều, khiến nàng ta nhất thời không thể xác nhận liệu có phải là cùng một người hay không.

Có lẽ... Chỉ là giống nhau thôi.

Nàng ta khẽ hừ mũi, ghét lây sang Khương Nhiêu, những đố kỵ và bất mãn với tiểu thị nữ bên cạnh tân Đế kiếp trước đều dồn hết lên người Khương Nhiêu, giọng điệu khinh miệt: "Chỉ là một nha đầu nhà quê, ai biết nàng ta là ai chứ?"

Chính là khuôn mặt này đã cản đường nàng ta, khiến kiếp trước nàng ta phải nằm chết nơi hoang dã, không ai nhặt xác.

Yến tiệc tổ chức trong hành cung ở Bách Hoa Viên, ngoài cửa bỗng vang lên tiếng bánh xe lăn và bước chân ồn ào.

Người tinh mắt nói với mọi người: "Các Hoàng tử đến rồi."

Đôi mắt Thẩm Tú Oánh tức thì sáng rực.

Khương Nhiêu đang bóc vải cũng giảm tốc độ lại, lấy khăn lau sạch ngón tay và khóe miệng dính nước, không nhanh không chậm chỉnh lại váy áo.

Hôm nay nàng có hơi lười biếng, không muốn giao tiếp với các tiểu thư quan gia, nhưng không thể lười đến mức bỏ bê ngoại hình, làm mất mặt được.

Nghe nói Hoàng tử sắp đến, có thể sẽ có Dung Đình, nàng vô thức cắn nhẹ môi dưới.

Vết thương tuy đã lành nhưng cảm giác vẫn còn như in.

Mấy hôm nay, nàng không đi tìm Dung Đình.

Cung nữ cô cô đi dò la tin tức của Ti Ứng và Hoài Thanh đã trở về, lai lịch của hai tiểu thái giám kia đều trong sạch.

"Nhị Hoàng tử, Tứ Hoàng tử, Cửu Hoàng tử."

Lúc này, mấy vị Hoàng tử bước vào, các quý nữ vội vàng đứng dậy hành lễ.

Đặc biệt là Thẩm Tú Oánh, biết rõ vị tân Đế tương lai ở trong số đó, thái độ càng thêm cung kính.

Hôm nay nàng ta mặc một chiếc áo khoác vải gấm hoa lê trên nền xanh nhạt, học theo phong cách thường mặc của tiểu cung nữ trong ký ức, màu sắc không quá phô trương, kiểu dáng trâm cài cũng có nhiều điểm tương đồng, mong sao có thể thu hút được một chút sự chú ý của Dung Đình.

Thế nhưng Dung Đình không thèm liếc nhìn nàng ta lấy một cái, đuôi mắt thậm chí còn ẩn chứa vài phần tức giận.

Hắn chậm rãi đảo mắt qua một lượt, cuối cùng dừng lại trên người tiểu cô nương đang cúi đầu hành lễ ở góc phòng.

Vừa rồi, hắn nghe thấy nàng cùng mọi người gọi hắn một tiếng Cửu Hoàng tử.

Lúc hành lễ, dáng vẻ, lễ nghi, không sai sót một ly, không tìm ra được lỗi sai nào.

Nghiêm túc đến độ đáng yêu.

Chỉ là thấy nàng một mình ở đó, lẻ loi trơ trọi, trên bàn nhỏ chất đầy vỏ vải đã bóc, càng khiến nàng trông có vẻ giống bị bỏ rơi.

Không ai để ý, chỉ có thể bóc vải chơi.

Ánh mắt Dung Đình tối lại.

Dưới cái nhìn chăm chú của mọi người, hắn điều khiển xe lăn đi về phía Khương Nhiêu.

Bên cạnh nàng không có ai, ngược lại tạo điều kiện cho hắn tiến lên.

Đôi mắt hắn như chim ưng, sắc bén vô cùng, dừng lại một thoáng trên đôi môi đỏ sẫm của nàng, nhìn thấy vết sẹo trắng như vừa lành lại sau khi bị thương.

Ánh mắt thâm trầm, hắn chợt nở một nụ cười.

Giọng nói trầm ấm dễ nghe vang lên.

"Không gọi ca ca nữa sao? Niên Niên."

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Cứu Vớt Bạo Chúa Tàn Tật (Tôi Đã Nuôi Dưỡng Một Bạo Chúa Tàn Tật)

Số ký tự: 0