Cứu Vớt Thiếu Niên Tài Hoa Bạc Mệnh

Đêm thất tịch

Bố Đinh Lưu Li

2024-07-23 09:03:22

Ngu Linh Tê giật mình nhìn Ninh Ân: "Huynh đang nói cái gì vậy?"

Ninh Ân nhìn nàng chốc lát, chợt cười nói: "Gạt tiểu như vậy thôi. Nếu chết rồi, thì không thể trêu chọc tiểu thư được nữa."

Ngu Linh Tê biết, Ninh Ân không phải đang nói đùa.

Dưới gầm trời này, chỉ có chuyện hắn muốn làm hay không, chứ không có việc mà hắn không dám làm.

"Dù là gạt ta cũng không được." Nàng cầm một nửa đài sen đã được lột, biểu cảm đanh lại nghiêm mặt nói: "Không có gì quan trọng hơn so với còn sống. Những lời như thế này, về sau có nghĩ cũng không được nghĩ."

Ninh Ân nhìn hai đầu lông mày đang chau nhẹ lại của nàng, đáy mắt lóe lên tia sáng nhàn nhạt.

"Được."

Hắn chầm chậm lắc bình thuốc nhỏ trong tay: "Vậy thì tiểu thư đừng để ta có cơ hội nghĩ như vậy."

Ngu Linh Tê cũng không thể khống chế cái ý niệm điên cuồng cứ thỉnh thoảng lại xuất hiện kia, nhưng mà chỉ cần nghe được một lần thì sẽ ngăn cản một lần.

Nàng cẩn thận đem hạt sen vừa lột xong gói vào bên trong lá sen, đặt ở bên cạnh tay hắn, rồi xòe lòng bàn tay ra nói: "Hạt sen này cho huynh, huynh đưa thuốc cho ta."

Ninh Ân chớp mắt, bình thuốc nhỏ đang lắc lư dừng một chút, sau đó đặt vào trong tay nàng.

Lúc rút tay lại, đầu ngón tay hắn nhẹ nhàng quẹt qua lòng bàn tay nàng, như là trong lúc lơ đãng chạm vào.

“Sớm tối dùng một lần."

Ninh Ân nhướng đuôi mắt, nghiêm túc nói: "Nếu để ta tự mình bôi giúp, tác dụng của thuốc sẽ càng tốt hơn đó."

Ngu Linh Tê không dám được nước lấn tới, quơ bình thuốc nhỏ trên tay nói: "Cảm ơn, nhưng mà không cần."

Lá sen nổi trên mặt hồ tỏa ra hương thơm ngát, hít sâu một hơi, cảm giác tinh thần thư thái.

"Ninh Ân." Ngu Linh Tê cất tiếng gọi rất nhẹ.

Ninh Ân quay lại nhìn nàng.

"Rất lâu trước kia, ta đã muốn nói, so với việc huynh vì ai mà tìm đến cái chết, ta càng hi vọng huynh sẽ vì ai đó mà sống tốt, sống thật tốt."

Đột nhiên trong đầu Ngu Linh Tê xuất hiện một ý nghĩ: muốn trong đôi mắt đen tuyền của hắn được thắp sáng lên như các vì sao, như mặt trăng, mặt trời, dâng lên những tia sáng rực rỡ.

Nếu như không thể làm cho tất cả mọi người thích ngươi, vậy thì hãy để cho tất cả bọn họ sợ ngươi.

Sau khi Ngu Linh Tê đi rồi, Ninh Ân ngậm viên hạt sen trong miệng, thật cẩn thận thưởng thức những câu nói mà nàng nói ra.

Hạt sen đắng chưa nếm ra, ngược lại lại nếm ra một chút ngọt ngào.

Tất cả mọi người đều nguyền rủa hắn chết đi, chỉ có Ngu Linh Tê là dặn dò hắn phải sống cho thật tốt.

Nếu như vậy, sao hắn lại có thể phụ kỳ vọng thịnh tình của tiểu thư đây?

Hắn cong môi cười nhẹ, khoác tay trên tay vịn, nhìn lên trời

Thật không chết.

Nếu có một ngày con chim nhỏ chán ghét đậu ở cành này của hắn, hắn không ngại mà đoạt một mảng trời riêng, nuôi nhốt nàng ở trong đó.

Thuốc mỡ Ninh Ân cho cực kì hiệu quả, bôi tầm tám, chín ngày, vay kết ở trên cánh tay cũng bắt đầu bong tróc ra, miệng vết thương bắt đầu khép lại, nghĩ qua, hẳn là sẽ không để lại sẹo.

Đêm thất tịch hôm đó, Thanh Bình hương quân làm chủ, bao toàn bộ lầu Liễu Vọng Tiên, mời tỷ muội Ngu gia cùng Tô Hoàn mới gả tới thưởng thức đêm hội hoa đăng.

Đây là nơi mà nửa tháng trước hai nhà hẹn gặp nhau, nhưng chỉ mới tầm mười ngày kể từ khi Ngu gia gặp chuyện.

Ngu Linh Tê vốn còn có chút chần chờ, nhưng mà nghe nói lão thái quân Đường Công Phủ bệnh nặng, Đường Bất Ly vì đau buồn, nên đã cố ý thay tổ mẫu thắp đèn cầu phúc.

Nàng với tư cách là bạn tâm giao duy nhất của Đường Bất Ly, nếu như vắng mặt hoặc lỡ hẹn, không khỏi có chút không hợp tình hợp lý.

“Đứa bé kia không cha không nương, gia nghiệp to như vậy đều là nhờ lão thái quân chống đỡ. Hôm nay, người nàng duy nhất dựa vào cũng ngã bệnh, đúng là thời điểm tứ cố vô thân, con nên tới với nàng."

Nghe xong thỉnh cầu của Ngu Linh Tê, Ngu phu nhân thở dài: "Tân Di, con phải che chở muội muội cùng Tiểu Hoàn thật tốt, không được chủ quan."

Ngu Tân Di gật đầu: "Yên tâm đi, nương."

"Con cũng đi cùng các nàng." Ngu Hoán Thần từ trong quân trở về gấp, nói.

Chuyện phát sinh trên cầu Vĩnh Ninh, đời này hắn cũng không muốn trải qua lần thứ hai.

Lần này xuất phát có Ngu Hoán Thần và Ngu Tân Di tọa trấn, lại mang theo mấy cao thủ như Thanh Tiêu, Thanh Lam, Ngu phu nhân mới thoáng yên tâm, dặn đi dặn lại bọn họ nhớ trở về sớm.

Ngu Linh Tê sai người đi mời Ninh Ân.

Ngày ấy dưỡng thương ở thanh lâu, nàng đã đáp ứng hắn sẽ dẫn hắn đi để thả đèn cầu nguyện, lúc này chính là cơ hội tuyệt vời.

Giờ Dậu, đèn chiếu sáng rực rỡ.

Ngu Linh Tê đổi một cái áo màu bột củ sen, màu đỏ hồng kết hợp với váy ngắn, tay cầm tơ lụa sa mềm mại rơi xuống thềm đá, thì gặp Ninh Ân đang chắp tay đi đến.

Hắn không mặc võ bào sẫm màu như thường ngày, mà đã đổi thành bộ y phục sáng màu từ đầu đến chân, tóc đen dùng dây băng cùng màu để búi lên đỉnh đầu, một nửa tóc còn lại xõa rối tung trên đầu vai, đạp lên trên bóng ngọn đèn mà đến, bộ dáng anh tuấn quý khí như đời trước, kinh diễm đến không thốt nên lời.

Mãi cho đến khi hắn đi đến trước mặt, Ngu Linh Tê mới hồi phục lại tinh thần, hỏi: "Sao hôm nay lại ăn mặc như này?"

"Không phải tiểu thư thích vậy sao?"

Ninh Ân hiển nhiên nhìn rõ tâm tư nhỏ của nàng, dùng giọng điệu trầm thấp chỉ có nàng nghe thấy, nói: "Mỗi lần ta mặc y phục trắng, tiểu thư đều không đời mắt được."

Nàng thích công tử ôn nhuận, hắn có thể giả trang thành công tử ôn nhuận.

"Ta nào có chứ?"

Ngu Linh Tê vô lực phản bác, lại bổ sung thêm một câu: "Tất nhiên ngươi mặc cái gì cũng đẹp mắt, chẳng qua là rất ít khi thấy ngươi mặc thiển y, chợt thấy mới lạ mà thôi."

Kiếp trước Ninh Ân thích mặc áo đỏ hoặc áo bào tím, tự phụ lại lười biếng,,đẹp đến mức cực kì có tính xâm lược.

Mà khi hắn mặc áo bào trắng, tính tình điên cuồng của hắn cũng theo đó mà thu liễm lại, chỉ còn lại sự trong trẻo nhưng lạnh lùng tuấn mỹ giống như cao sơn thần chi.

"Khụ khụ" Ngu Hoán Thần ở sau lưng nặng nề hắng giọng một cái. Ngu Linh Tê lập tức thu lại từng câu chữ khen ngợi, cười trừng mắt nhìn, rồi xách váy lên xe.

Bầu trời một nửa là ánh chiều tà không dính sắc son, một nửa là ánh hoàng hôn bao phủ một màu xanh sẫm, sự giao thoa giữa sáng và tối trong nơi trần thế ồn ào náo nhiệt, một mảng lớn ánh đèn như mặt biển uốn lượn.

Trên đường chen chúc nhau, du khách qua lại rất đông.

Xe ngựa đi lại khó khăn, đều bị dừng lại ở dưới cửa phường, nửa canh giờ cũng không đi được mấy trượng.

Nếu cứ tiếp tục như vậy thì không biết còn muốn dừng đến khi nào, vì vậy mọi người đành phải xuống xe đi bộ, thị vệ cũng đi theo một tấc không rời.

Giữa ngã tư đường đang biểu diễn thu phóng lửa, hán tử mình trần đang phun ra ngọn lửa cao chừng ba bốn thước, đưa tới một loạt những tiếng trầm trồ khen ngợi.

Thanh Tiêu đi phía trước mở đường, Ngu Linh Tê và Ninh Ân kề vai đi cùng nhau, Ngu Hoán Thần thì đi cùng Tô Hoàn, Ngu Tân Di thì đi ở phía sau.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Tô Hoàn sờ tuệ kiếm Băng Ngọc ở trong ống tay áo, trên mặt lộ ra một chút ngọt ngào lẫn khẩn trương, đôi mắt mèo mượt mà từ đầu đến cuối đều quay sang nhìn trượng phu đẹp trai tuấn tú trẻ tuổi bên cạnh mình.

Đáng tiếc, hình như trượng phu nàng có tâm sự, đôi mắt cũng không chớp mà nhìn chằm chằm vào thị vệ phía trước được gọi là Vệ Thất.

Mấy lần nàng mở miệng muốn tặng quà, nhưng vẫn chưa tìm được cơ hội.

Ngu Linh Tê tất nhiên đã nhận thấy ánh mắt tìm tòi nghiên cứu của huynh trưởng, không khỏi mím môi cười, giả vờ như đang nhìn thẳng, chớp mắt nhot giọng nói: "Vệ Thất, huynh trưởng đang nhìn huynh đó, biểu hiện tốt một chút đi."

Trong nội tâm nàng rất rõ ràng, nếu muốn người trong nhà chấp nhận thân phận của Ninh Ân, thì đem hắn giấu đi là không ổn.

Vì vậy liền dứt khoát mang Ninh Ân ra ngoài sáng, thể hiện ra một mặt tốt nhất, loại bỏ đi nghi kỵ của huynh trưởng.

Sao Ninh Ân lại không đoán được tâm tư nhỏ bé của nàng, cũng một bộ dáng nhìn không chớp mắt: "Có tiểu thư ở đây, có khi nào ta biểu hiện không tốt? Hử?"

Một tiếng "Hử" kia cao lên ở âm cuối, mang theo ý vị mê người, giữa phố xá huyên náo lại nghe ra cực kì êm tai.

Ngu Linh Tê chuyển mắt cười một tiếng, dừng bước.

Nàng nhìn về phía lầu bán đồ uống lạnh đông kín người bên kia, nói với Ngu Hoán Thần đã âm thầm nhìn theo cả đoạn đường nói: "Huynh trưởng, muội có thể mua chút đồ uống lạnh để uống không?"

Ngu Hoán Thần không phản đối, Ngu Linh Tê liền vui mừng chạy đi sắp xếp.

Nàng mua mười chén nước lạnh, phân phát cho huynh trưởng, tẩu tẩu và người hầu đều là nước vải và nước dương mai. Chỉ có hai chén bồ đào lạc là nàng để lại cho mình và Ninh Ân.

Nàng mua nước lạnh cho tất cả mọi người chỉ là để cho Ninh Ân có thể hợp tình hợp lý uống chén nước bồ đào lạc ngọt lạnh này.

Ngu Hoán Thần cũng không nghi ngờ, chỉ cau mày cầm chén nước kia của thê tử, xụ mặt nói:

"Nàng thể hàn, cái này nên uống ít một chút."

"Uống một ngụm nữa, một ngụm nữa thôi."

Tô Hoàn tham luyến mà nhìn vào nước vải ngọt, duỗi ra một ngón tay, giọng nói mềm mại cầu xin: "Phu quân?"

Ngu thiếu tướng quân đối mặt với mười vạn quân địch cũng chưa biến sắc, lại thất bại bởi cặp mắt như mèo con kia của thê tử.

“Vệ Thất, cho."

Thừa dịp huynh tẩu mình không chú ý đến, Ngu Linh Tê cầm một chén đưa cho Ninh Ân, tay khác tự mình cầm lên một chén, cái miệng nhỏ nhắn ưu nhã uống từng ngụm.

Bên trên chén bồ đào mát lạnh có màu tím nhạt cùng hương thơm sữa trắng pha lẫn mật ong màu hổ phách, giữa những ngọn đèn trên đường phố dài tản mát ra từng đợt khí lạnh.

Ninh Ân dùng muỗng nhỏ múc một miếng, chậm rãi đưa vào trong miệng.

Cảm giác mát lạnh lan tràn khắp đầu lưỡi, sau đó tan ra hương vị chua ngọt của quả.

"Uống ngon không?"

Ngu Linh Tê nhỏ giọng hỏi, trâm hoa trên đầu lóe ra ánh sáng ấm áp nhỏ bé.

Trong đầu Ninh Ân bỗng nảy ra một ý nghĩ, nếu như có một loại yêu pháp, có thể làm cho tất cả mọi người đang di chuyển ồn ào đầy đường đều biến mất, hắn sẽ không chút do dự mà sử dụng.

Như vậy, hắn có thể tùy ý mà ôm ánh sáng trước mắt vào trong lòng, đè ép vào tận xương máu.

"Vẫn còn thiếu một chút hương vị."

Ninh Ân mở đôi môi mỏng bình luận, trong mắt cũng tràn ra thứ tình cảm ấm áp sâu đậm: "Không ăn ngon bằng quả vải, hạt sen mà tiểu thư tự tay bóc."

Ngu Linh Tê giật mình, sau đó trên mặt nóng lên, dùng ánh mắt nói với hắn: chớ được một tấc lại muốn tiến một thước.

Thấy vậy, Ninh Ân sung sướng cười.

Hắn và nàng cùng thưởng thức vị chua ngọt, chân dạo bước ngược dòng sông ánh sáng.

Nhìn lên lầu ba Tiên lầu có một cây cầu vàng son lộng lẫy, vắt ngang hai đầu đường đi, giống như là cầu hỉ thước được xây dựng trên không trung, được coi là nơi ngắm cảnh tuyệt vời trong đêm thất tịch.

Đường Bất Ly đã chuẩn bị xong rượu, hoa quả và đồ nhắm, đang chờ trong nhã gian.

Ở phía sau nàng ta là đám tùy tùng cùng lang quân tuấn tú lạ mặt.

Nhìn thấy đám người Ngu Linh Tê tiến vào, nàng ta lập tức nở nụ cười tươi rói trước sau như một, hô to: "Linh Tê, Tân Di tỷ tỷ, mọi người mau vào đây ngồi đi."

"A Ly."

Ngu Linh Tê giữ chặt tay Đường Bất Ly, sau đó lập tức đưa mắt nhìn nam tử đang yên tĩnh đứng phía sau này: "Vị này là?"

"À, hắn đây là! Lúc trước tổ mẫu thường phạt ta chép sách, nhưng ta ham chơi lười biếng, trong một lần ở hiệu sách tình cờ gặp được người này, thấy hắn khá dễ nhìn với lại có vài phần tài cán học tập, ta liền bỏ chút tiền bạc giúp đỡ hắn, đồng thời để hắn thay ta chép sách.”

Đường Bất Ly giải thích, thanh âm nhỏ xuống: "Nhưng mà bây giờ tổ mẫu ngã bệnh, ta không có tiền dư để nuôi hắn, qua tối nay sẽ để hắn đi tìm kiếm con đường mưu sinh khác.”

Phía sau lưng, nam tử tuấn tú kia đại khái là vẫn chưa biết mình sắp bị đưa đi, vẫn đang yên tĩnh pha trà, bộ dáng thuận theo trung thực mười phần.

Đường Bất Ly hít mũi: "Nếu tổ mẫu có thể tốt lên, dù có phải chép 100 phần sách ta cũng nguyện ý."

Ngu Linh Tê nhớ tới kiếp trước, sau khi phủ Đường Quốc Công xuống dốc, cuối cùng Đường Bất Ly phải vội vàng gả làm vợ cho người ta, trong nội tâm lo lắng, ấm giọng nói: "Lão thái quân tùng linh hạc thọ, nhất định sẽ khá hơn thôi."

"Mượn lời cát ngôn của Tuế Tuế."

Đường Bất Ly bật cười, xốc lại tinh thần nói: "Không nói đến những chuyện này nữa, chúng ta đi thả đèn đi!"

Ninh Ân vẫn còn đang ngồi ở hành lang, dựa vào lan can nhìn xuống đám người đông như nước ở dưới lầu, tay bưng chén bồ đào lạc mới uống được một nửa.

Xương ngón tay của hắn thon dài, chỉ cần một tay là có thể dễ dàng cầm được chén nước lạnh bằng sứ trắng.

Ngu Linh Tê sợ mình lạnh nhạt hắn, vừa muốn ôm đèn giấy đi qua thì nghe thấy Ngu Hoán Thần chợt "Ồ" một tiếng, cười nói: "Đây không phải là A Sầm sao?"

Ngu Linh Tê dừng chân, nhìn theo ánh mắt huynh trưởng.

Chỉ thấy ở dưới cầu, trong đám người chen chúc, hai gã công tử cẩm y ngọc thực đang ngồi trên lưng ngựa đang bị chặn lại, không di chuyển được.

Áo trắng đai lưng bằng ngọc, trên mặt không có một chút nôn nóng nào, đúng là Tiết Sầm, mà bên cạnh hắn, là thiếu niên mặc cẩm bào môi hồng răng trắng, chính là Ninh Tử Trạc đã lâu không thấy của Nam Dương quận vương.

Ngu Tân Di nhất thời nổi lên ý xấu, cầm một tờ giấy lên vo thành một cục, ném xuống dưới cầu.

Vừa vặn ném trúng vào ngực Ninh Tử Trạc.

Ninh Tử Trạc hoảng sợ, thở phì phò ngẩng đầu lên nhìn, vừa thấy Ngu Tân Di ở trên cầu, lông mày vốn nhíu chặt thoáng buông lỏng, giơ tay lên cao quơ quơ cây quạt xếp, cao giọng nói: "Ngu sư tỷ!'

Tiết Sầm cũng thuận thế ngẩng đầu lên, đương nhiên nhìn thấy Ngu Linh Tê đang ôm đèn giấy đứng trên cầu, đôi mắt không khỏi sáng lên.

Ninh Ân dựa vào lan can nhìn thấy phản ứng của Tiết Sầm, con mắt sắc dần trầm xuống, nhếch khóe miệng lên cười nhạo một tiếng.

"Tỷ đi xuống dưới đó một chuyến." Ngu Tân Di đặt bút cầu nguyện vào tay Ngu Linh Tê, nháy mắt mấy cái, chắp tay đi xuống lầu đưa lễ ra mắt cho Ninh Tử Trạc.

Chốc lát sau, Tiết Sầm từ dưới lầu đi lên, nhìn về phía Ngu Linh Tê nói: "Nhị muội."

"Sầm ca." Ngu Linh Tê cũng không nghĩ là hắn sẽ đi lên, bèn đáp lễ lại.

Ở hành lang, Ninh Ân nhìn hai người đang hàn huyên cùng nhau, mặt không thay đổi múc nửa khối băng dưới đáy chén đưa vào trong miệng.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Chướng mắt. Hắn "xuỳ" một tiếng.

Ngu Linh Tê cùng Tiết Sầm nói một lát, liền đi lên trên cầu, giúp Đường Bất Ly cùng nhau đốt đèn cầu nguyện.

Những ngọn đèn dầu thắp đầy trên đường bỗng trở nên chướng mắt.

Quá chướng mắt.

Ninh Ân chậm rãi cắn khối băng trong miệng, vang lên những tiếng động răng rắc.

Hắn híp mắt lại, cúi đầu quét mắt nhìn xiêm y trắng thuần trên người, nhìn xong lông mày lập tức cau lại.

Màu sắc của xiêm y này như là nhiễm máu, sợ sẽ làm cho Ngu Linh Tê mất hứng.

Lại múc một khối băng nữa cho vào trong miệng, Ninh Ân không nhanh không chậm gõ ngón tay tay.

Hắn không giết Tiết Sầm, trên đời này còn có cách tru tâm.

Chẳng qua là, không biết phần tình nghĩa nhỏ bé vô tư trong sáng này, khi đứng trước lợi ích của Tiết gia, có thể được coi là cái gì?



Ngu Linh Tê từ trên lầu đi xuống, tìm được Ninh Ân ở dưới hành lang.

Dáng ngồi của hắn vẫn như lúc đầu, đôi con ngươi ẩn trong bóng mành trúc mờ nhạt, trong tay cầm chén nước lạnh đã uống hết.

"Vệ Thất."

Ngu Linh Tê chạy chậm qua, thở phì phò nhỏ giọng nói: "Huynh đoán xem ta mới đến chỗ nào?"

Ninh Ân liếc nàng một cái, độ ấm trong mắt giảm đi.

Dựa vào tay vịn hành lang hồi lâu mới giống như cười mà không phải cười nói: "Ta đối với việc "tiểu thư lén lút đến nơi nào gặp nam nhân khác", một chút hứng thú cũng không muốn biết."

Sắc mặt Ngu Linh Tê giật mình, bật cười nói: "Huynh nghĩ gì thế hả?"

Đợi một lát, Ninh Ân mới nói: "Suy nghĩ một ít chuyện có thể làm cho chính bản thân ta vui vẻ, nhưng chắc tiểu thư sẽ không vui."

Ngu Linh Tê bật cười.

Nàng cong mắt: "Huynh đi theo ta, ta muốn dẫn huynh ra chỗ này xem."

Ninh Ân vẫn đứng yên nhìn nàng, như muốn nhìn xoáy vào tận sâu bên trong linh hồn nàng.

"Nhanh lên! Đừng để huynh trưởng ta phát hiện."

Giọng nói thúc giục của Ngu Linh Tê vang tới, ánh sáng của ngọn đèn dầu chiếu vào ánh mắt của nàng xinh đẹp sáng ngời.

Lúc này Ninh Ân mới đứng dậy, đi theo bước chân của nàng.

Nhìn lên phía trên mái nhà là một tòa lầu các nhỏ bốn hướng thông gió, thường là nơi cho các tài tử thư sinh đứng trên cao nhìn ra xa thưởng thức.

Chính vì vậy mà đêm lạnh gió lớn, trong lầu các cũng không có người, chỉ có một ánh đèn dầu làm bạn.

"Đây là nơi ta vừa tìm được, tầm nhìn ở đây rất tốt."

Ngu Linh Tê cười, giơ tay mở cửa sổ ra, thoáng chốc, cả bầu trời đêm như ở ngay trên đỉnh đầu, bầu trời đầy sao chiếu xuống, ngọn đèn thắp sáng uốn lượn khắp kinh thành, cảnh đêm như được thu hết vào trong mắt.

Cảnh quan đó như đập vào mắt Ninh Ân, làm hắn thất thần.

Hắn chậm rãi đi đến bên cửa sổ, cùng Ngu Linh Tê kề vai nhau mà ngắm cảnh, xiêm áo mặc trên người như vuốt ve lẫn nhau trong tiếng gió vù vù, cũng vuốt lên cõi lòng tràn đầy mềm mại.

"Vừa rồi tiểu thư biến mất lâu như vậy, là vì tìm chỗ này sao?" Ninh Ân nhướng mi.

"Nếu không thì sao?" Ngu Linh Tê nói: "Ta phải leo lên hết năm tầng mới tìm được chỗ không có ai như thế này đấy."

“Vì sao chứ?" Ninh Ân nhìn chằm chằm vào nàng, hỏi.

"Cái gì mà vì sao?" Ngu Linh Tê đưa tay vuốt lại tóc mai bên cạnh bị gió thổi bay qua sau tai, nhẹ nhàng cười: “Không phải ta từng đồng ý là sẽ đưa huynh đến đây để đốt đèn cầu nguyện sao? Dưới lầu nhiều người nhìn như vậy, rất bất tiện."

Trong khi nói chuyện, nàng mang văn chương cùng giấy đèn đã được chuẩn bị sẵn đặt tại chỗ cửa sổ.

Nàng bắt đầu viết, ở trên giấy làm đèn viết xuống một câu tốt đẹp: Mọi chuyện đều như ý.

Sau đó cầm bút đưa cho Ninh Ân, chống cằm ghé vào bệ cửa sổ: "Ngươi cũng viết đi, có khi làm sẽ lại thành hiện thực thì sao?"

Ninh Ân không tin quỷ thần, trong mắt hắn những thứ này chỉ giống như những thứ đồ chơi tầm thường.

Nhưng hắn lại cầm lấy cây bút mang theo nhiệt độ cơ thể của Ngu Linh Tê, ở chỗ khác của chiếc đèn trời viết xuống thoăn thoắt.

Ngu Linh Tê nhìn dung nhan hắn in bóng trên ngọn đèn dầu, cảm thấy dường như đã qua mấy đời.

Đời trước, nàng muốn cùng Ninh Ân đi xem hội hoa đăng một lần, đáng tiếc là vẫn chưa thực hiện được.

Cho đến hôm nay, cuối cùng nàng cũng làm tròn được cái điểm khuyết thiếu nho nhỏ này.

Ánh mắt nàng nhìn xuống, nhìn vào chữ viết vẫn còn ướt chưa khô mà Ninh Ân vừa viết xong.

Nàng không khỏi sững sờ.

Điều hắn viết cũng không phải là cái gì đó đầy sát khí, chẳng qua chỉ là một câu: Tuế Tuế an bình.

Là một câu bình thường, nhưng vì bao hàm cấp nhũ danh của nàng và họ của hắn mà trở nên không bình thường.

Thấy nàng xuất thần, Ninh Ân để bút xuống nói: "Tiểu thư cảm thấy chữ của ta viết, có cảm thấy thỏa mãn?"

Ngu Linh Tê hoàn hồn, gật đầu khen: "Nét chữ như người, đương nhiên là thỏa mãn."

Qua hai đời, lời nói của Ninh Ân đều tốt đẹp.

Ninh Ân hừ nở nụ cười trầm thấp: "Cái miệng này của tiểu thư, rốt cuộc là đang khen ta, hay là khen chữ?"

"Vệ Thất, huynh xem, trên đời này luôn luôn có những việc có thể làm cho ta vui vẻ, cũng có thể làm cho huynh vui vẻ, không phải sao?"

Ngu Linh Tê nhóm lửa thắp đèn giấy, vui vẻ nhìn ngọn lửa đang nhanh chóng nhuộm sáng đèn giấy.

Trên lầu các gió lớn, nàng suýt thì không giữ được đèn giấy.

Ninh Ân đưa hai tay ra hai bên giữ lấy đèn, giúp nàng ổn định chiếc đèn trời sắp bị nghiêng ngả rơi xuống.

Bàn tay chất chồng lên nhau, bóng mờ nhạt bao phủ, Ngu Linh Tê bị vòng toàn bộ cả người vào trong ngực Ninh Ân, cảm nhận hô hấp nhẹ nhàng của hắn sượt qua bên tai.....

Đầu ngón tay không khỏi khẽ run rẩy, đèn trời rời khỏi tay, lung la lung lay mà bay lên bầu trời đêm.

Người sau lưng thuận thế đưa tay đặt lên bệ cửa sổ, dùng tư thế vòng quanh người nàng như trước, không có chút ý tứ muốn buông tay.

"Còn có chuyện càng vui vẻ hơn." Hắn nói.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Cứu Vớt Thiếu Niên Tài Hoa Bạc Mệnh

Số ký tự: 0