Cứu Vớt Thiếu Niên Tài Hoa Bạc Mệnh

Đồ Đáp lễ

Bố Đinh Lưu Li

2024-07-23 09:03:22

Ngu Linh Tê vừa mới từ hôn, nên tất nhiên không thể ngồi trên kiệu hoa trở về phủ được nữa.

Tất cả mọi người đều biết ý nghĩa của việc khi Ninh Ân đưa lòng bàn tay về phía Ngu Linh Tê vừa mới từ hôn là gì.

Những người mới vừa rồi còn tiếc hận nói láo tức thì đều ngậm miệng lại.

Gió tuyết rơi lất phất, Ngu Linh Tê tháo mũ phượng trên đầu xuống cầm trong tay, để cho tóc đen tuỳ ý đổ xuống như thác nước.

Nàng nhìn Ninh Ân tuấn mỹ phi phàm trên lưng ngựa, vô thức giơ đầu ngón tay lên.

“Tuế Tuế.”

Ngu Hoán Thần hắng giọng, bình tĩnh nói: “Muội ngồi xe ngựa của Thanh Bình hương quân để hồi phủ.”

Ngu Linh Tê hiểu đây là huynh trưởng đang bảo vệ nàng.

Nàng vẫn đang đứng trước đầu sóng ngọn gió của việc từ hôn, nếu cầm tay ngồi chung một ngựa với Ninh Ân trước mặt mọi người, quá phô trương cũng không phải là điều tốt.

“Bổn vương từ trước đến nay không làm bất cứ việc gì không có lợi.”

Ninh Ân hiếm khi kiên nhẫn, các khớp ngón tay mà hắn duỗi ra gần như hòa vào băng giá và tuyết. "Tặng hậu lễ, là muốn đường đường chính chính có một người của phủ Tướng quân.

Quá lộ liễu.

Ngu Hoán Thần liếc nhìn muội muội, cau mày nói: “Nếu Tĩnh Vương điện hạ yêu cầu muội muội, thứ lỗi cho thần không thể lĩnh mệnh.”

Ninh Ân nhíu mày.

Ngu Hoán Thần còn chưa kịp nói thì Ngu Tân Di ở bên cạnh đã không kìm được mà thốt lên: “Tuế Tuế là viên ngọc quý trên tay Ngu gia, là báu vật vô giá, không ích lợi có thể cân nhắc, đưa bao ngân lượng cũng không đổi.”

Ninh Ân nhẹ gật đầu: “Nếu không muốn đổi, cũng có thể.”

Ngu Linh Tê nghi hoặc, Ninh Ân tuyệt đối không phải là người dễ nói chuyện như vậy.

Quả nhiên, sắc mặt Ninh Ân không hề thay đổi, thản nhiên nói: “Chỉ là phải thật sự ra tay đoạt người, lúc đó e rằng sẽ ồn ào khó coi.”

Hắn cụp mắt xuống, nhìn Ngu Linh Tê nói: “Ngu nhị cô nương là tự mình lên, hay là để bổn vương tới ôm nàng lên.”

Mặc dù là câu nghi vấn, nhưng dường như Ngu Linh Tê không có cơ hội lựa chọn.

Nàng còn chưa kịp thuyết phục huynh tỷ, Ninh Ân đã giơ roi, quất vào mông ngựa.

Con ngựa đen kêu lên một tiếng dài phi nước đại về phía nàng.

Khoảnh khắc tiếp theo, Ngu Linh Tê cảm thấy bên hông siết chặt, toàn thân bay lên không trung, đáp xuống lưng ngựa của Ninh Ân, bị hắn giam cầm trong vòng tay lạnh giá.

Ninh Ân khẽ quát một tiếng “Đi”, mang theo nàng phá tan đám người, chạy như điên về hướng phủ Tĩnh Vương!

“Tuế Tuế.”

Sau một khoảng thời gian hoảng hốt ngắn ngủi, Ngu Hoán Thần xoay người lên ngựa, là người đầu tiên đuổi theo.

“Ninh...Ninh Ân!”

Gió rít bên tai, lưng ngựa xóc nảy kịch liệt, Ngu Linh Tê suýt nữa cắn chặt lưỡi mình.

Gió thổi tung cánh tay áo đỏ bừng của nàng, giống như một con bướm bay tự do.

Khóe miệng Ninh Ân khẽ nhúc nhích, vòng tay trói eo nàng càng chặt hơn, áo lông cáo đen cùng y phục đỏ tươi phản chiếu trong gió, đi đến đâu mọi người đều cúi đầu khom người đưa tiễn, không dám nói thừa một từ nào.

Xung quanh vắng ngắt, biểu tình của Tiết gia ngay lập tức vô cùng đặc sắc.

Đầu tiên là bị giáng tội cách chức, lại bị lùi hôn sự, hiện giờ Tĩnh Vương thế nhưng làm trò trước mặt bọn họ, công khai đoạt dâu chưa qua cửa...

Mặt mũi của Tiết gia gần như là bị ấn ở trên mặt đất mà cọ sát.

“Trong phủ có chuyện quan trọng, không tiễn mọi người.”

Ngu Tân Di ôm quyền hướng tới người Tiết gia và Đường Bất Ly, cũng xoay người lên ngựa, dẫn theo người trong nhà về phủ, vội vàng chạy đi giải quyết một vấn đề khó khác.

Tiết Sầm vẫn luôn nhìn theo bóng dáng của Ngu Linh Tê rời đi cho đến khi một lớp trắng dày tích tụ trên vai bộ áo cưới.

Khách khứa hốt hoảng đứng dậy, cũng không dám nán lại nữa nên lần lượt chào tạm biệt rồi ra về.

Không đến một khắc, Tiết phủ đồn như trẩy hội đã trở nên lạnh lẽo, chỉ có xác pháo giấy trong tuyết rơi ngổn ngang, giống như một giấc mộng tan vỡ, mặt đất là một đống hỗn độn.

“Sỉ nhục!”

Cha Tiết tức giận đến mức chòm râu khẽ run, nặng nề nói: “Vô cùng nhục nhã!”

Tiết Sầm thẫn thờ nhìn những bông tuyết rơi dưới bầu trời màu đen, lẩm bẩm nói: “Tuyết phủ tóc đen, nhưng cuối cùng là...Không thể cùng nhau đến bạc đầu.”

“Cũng nên tỉnh mộng rồi, Nhị lang.”

Tiết Tung ở một bên nói: “Nếu còn có một tia chí khí, nên nghĩ xem báo mối hận đoạt thê này như thế nào, khiến bọn họ nợ máu trả bằng máu!”

“Đừng nói nữa, huynh trưởng...Đừng nói nữa.”

Tiết Sầm nhắm mắt lại, giơ tay tháo quan mũ của tân lang xuống, khóe mắt thấm ra một dòng lệ trong veo.

...

Vó ngựa đập tan sương giá và tuyết trên mặt đất, Ninh Ân dừng ngựa lại, đã có thân vệ từ phủ Tĩnh Vương đang cưỡi xe ngựa đợi ở lối vào phố từ lậu.

Ninh Ân xuống ngựa trước, thuận tay bóp lấy eo Ngu Linh Tê, xách nàng cùng nhau xuống ngựa, rồi nhét nàng vào trong cỗ xe ngựa lộng lẫy.

“Về phủ.”

Ninh Ân chỉnh lại tay áo ngồi xuống, sau đó thản nhiên dựa vào thành xe, vỗ nhẹ vào chỗ trống bên cạnh.

Ngu Linh Tê cúi đầu bước tới ngồi xuống bên cạnh hắn.

Trên chiếc bàn đang thắp hương lò thú, hơi ấm lan ra xua tan đi tuyết rơi dày đặc và giá lạnh mùa đông trên người.

Ngu Linh Tê ngồi bên cạnh Ninh Ân, liếc nhìn khuôn mặt lạnh lùng của hắn, sau đó lại nhìn, khóe miệng nhếch lên một nụ cười nhẹ.

Ninh Ân đảo mắt lại đây, một lúc sau mới giơ tay nhéo gáy nàng: “Bị cướp đi còn vui vẻ như vậy, lá gan cũng thật lớn.”

“Huynh sợ ta bị chỉ trích, cho nên mới đoạt người, đem tiếng xấu đổ lên người mình.”

Ngu Linh Tê đến gần hơn, cong đôi mắt nghiền ngẫm nói: “Hơn nữa làm như vậy trước mặt mọi người, không chỉ có thể khiến những người muốn nhặt của hời hết hy vọng, mà còn chặn được miệng lưỡi dài dòng của thiên hạ. Có thể nói, điện hạ vì ta mà hao tâm tổn huyết.”

Ninh Ân nhìn nàng hồi lâu rồi cười nhẹ: “Không chỉ có lá gan lớn, mà da mặt cũng thật dày.”

Mặc dù ngoài miệng tỏ vẻ ghét bỏ, nhưng vẫn khẽ nâng cánh tay lên, mặc kệ Ngu Linh Tê lao vào lồng ngực hắn.

Ngu Linh Tê dán mặt vào ngực hắn, lắng nghe nhịp tim đều đặn và mạnh mẽ, thì thào nói: “Ta đều biết, Ninh Ân.”

Bên ngoài tuyết rơi dày đặc như vậy, nhưng lúc này, giữa bọn họ chỉ còn lại vô tận yên bình.

Xe ngựa xóc nảy, tay Ninh Ân ôm lấy vòng eo mảnh mai của Ngu Linh Tê cũng di chuyển xuống, dừng lại ở chiếc váy đỏ tươi của nàng.

Xương ngón tay của người nam nhân rõ ràng, gác ở trên đùi rất có sức nặng.

Lông mi Ngu Linh Tê run lên, do dự không biết có nên cùng năm ngón tay của hắn đan vào hay không, nhưng bàn tay trắng nõn mảnh mai lạnh lẽo đó đã hạ xuống, từng li từng tí cuốn lên chiếc váy mỏng manh của nàng.

Cổ chân mảnh khảnh thấp thoáng, tiếp theo đó là cẳng chân trắng như ngọc, Ngu Linh Tê tỉnh táo lại, vội vàng ngồi thẳng người, đè váy lại nói: “Huynh làm gì vậy?”

Ngược lại Ninh Ân bắt được cổ tay nàng, chớp mi rất chậm: “Kiểm tra con dấu.”

Ở...Ở trong xe ngựa?

Ngu Linh Tê thậm chí có thể nghe thấy rõ ràng tiếng bước chân soàn soạt của những thị vệ phía sau xe bước qua lớp tuyết, khuôn mặt không khỏi nóng lên, theo bản năng lùi về phía sau.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Nhưng xe ngựa tổng cộng chỉ lớn như vậy, nàng không có đường lui, nhanh chóng bị đặt ngồi ở trên giường có lót đệm mềm mại.

“Suỵt, đừng nhúc nhích.”

Ninh Ân đè lại cánh môi nàng, hai mắt đen như mực, chóp mũi thẳng tắp ở gần ngay trước mắt.

Dưới thân chợt lạnh, Ngu Linh Tê cắn môi ngừng thở, đột nhiên không dám động đậy.

Ánh mắt Ninh Ân dời xuống, ngón tay ấm áp vuốt ve con dấu lưu lại ấn ký màu đỏ, tỉ mỉ quan sát hồi lâu, mới tiếc hận nói: “Phai nhạt rồi.”

Mực đóng dấu cũng không phải thuốc nhuộm, đã in trên da nửa ngày, hết ngồi kiệu rồi lại cưỡi ngựa, làm sao có thể không phai nhạt?

“Ta lại thêm một dấu khác cho Linh Tê, được không?”

Lại?

Ngu Linh Tê vội vàng lắc đầu muốn từ chối, nhưng môi bị ngón tay của hắn đè lại, chỉ có thể phát ra một tiếng ”ưm ưm” mơ hồ.

Ninh Ân ngoảnh mặt làm ngơ, cúi người xuống.

Hơi thở ấm áp phất qua khiến cơ thể Ngu Linh Tê căng thẳng, sau đó có một tia mềm mại như lông vũ từ đôi môi rơi xuống, chạm nhẹ vào, giống như đang hôn lên một bảo vật mỏng manh.

Ngu phủ.

Ngu Uyên mới từ trong cung đi ra, đã nghe thấy những gì xảy ra trước buổi rước kiệu.

Ngu tướng quân đoán được việc Tiết gia xuống dốc nhất định có Tĩnh Vương ở sau lưng quạt gió thêm củi, nhưng không ngờ rằng Tĩnh Vương sẽ đường hoàng mà dẫn người hầu mang theo hậu lễ đến trước cửa Tiết phủ “đoạt” người.

Ông âm thầm bồi dưỡng Vệ Thất, không có nghĩa là đồng ý với cách làm của Tĩnh Vương, càng không có nghĩa là ông yên tâm giao đứa con gái mới từ hôn của mình vào trong tay hắn.

Trong gia đình hoàng tộc, không có mấy ai là lương thiện sạch sẽ cả.

Ngu tướng quân tâm sự nặng nề, nhìn những món quà hào phóng chất đống ngoài sân, vẻ mặt càng thêm âu sầu lo lắng.

...

Xe ngựa vẫn không nhanh không chậm mà đi, tấm rèm thêu khẽ đung đưa, lọt vào hơi lạnh của một vài bông tuyết.

Hai má Ngu Linh Tê đỏ bừng, nàng lặng lẽ chỉnh lại váy và tất, đôi mắt ướt át giận dữ trừng Ninh Ân.

Nào có người dùng miệng đóng dấu?

Mà người khởi xướng thì y phục chỉnh tề đẹp đẽ quý giá, dáng vẻ thờ ơ, đang từ tốn nhâm nhi tách trà nguội.

Hắn đảo mắt qua, trái tim Ngu Linh Tê nóng bừng khi nhìn thấy vệt nước trên môi hắn, vội vàng quay mặt đi chỗ khác.

Không biết có phải là ảo giác hay không, Ngu Linh Tê luôn cảm thấy Ninh Ân đang cười nàng.

Không được!

Tốt xấu gì thì nàng cũng sống lâu hơn tên điên kia một đời, làm sao có thể thua ở nơi này?

Ngu Linh Tê không cam lòng, đứng dậy đi đến bên cạnh Ninh Ân.

Xe ngựa rẽ một góc, Ngu Linh Tê cũng lắc lư theo, ngã lên đùi Ninh Ân.

Ninh Ân sửng sốt một chút, chén trà ổn định trong tay lắc lư, có vài giọt bắn ra ngoài.

Ngu Linh Tê theo bản năng nắm lấy bộ lông cáo của Ninh Ân, gần như cùng lúc đó, nhiệt độ cơ thể nóng bỏng của nam nhân xuyên qua lớp vải dày, lan dọc theo chỗ con dấu, ủi lên đầu quả tim.

Quả nhiên...

Khi ngước mắt lên, trong mắt nàng đã có một chút ý cười đắc ý.

Nụ cười ấy cũng rạng rỡ và thư thái, như rắc những tia sáng nhỏ bé.

Nàng thay đổi tư thế, cầm lấy tách trà trong tay Ninh Ân, ôm vai đối diện với hắn.

Lớp son màu đỏ trên môi Ngu Linh Tê vẫn chưa phai, nàng chớp chớp mi mắt lại gần hơn.

“Có qua có lại, ta có thể tặng lại cho điện hạ một món quà được không?”

Hơi thở nàng nhẹ nhàng hỏi.

Trong mắt Ninh Ân hiện lên sự u ám, nhưng ngửi thấy mùi thơm quanh quẩn của người thiếu nữ, Ngu Linh Tê nghiêng đầu, đem dung mạo chính mình dán lên đôi môi mỏng của hắn.

Đầu tiên là chạm vào, sau đó nhấn nhẹ.

Hơi thở ổn định của Ninh Ân đình trệ trong giây lát.

Hơi thở nhẹ nhàng của thiếu nữ thoáng qua, hắn híp mắt vui sướng, đưa tay lên đỡ gáy Ngu Linh Tê nhẹ nhàng vuốt ve, cho đến khi nàng kìm nén đến mức gương mặt ửng hồng, rồi mới cúi đầu mở miệng, đảo khách thành chủ.

Ngu Linh Tê bắt đầu đẩy hắn, nhưng mà không di chuyển.

Cho đến khi xe ngựa đột ngột dừng lại, môi và răng của họ va vào nhau, đầu lưỡi nếm được chút vị tanh của máu.

Tên điên ngửi được mùi máu tươi càng thêm sung sướng.

Ngu Linh Tê sửng sốt, nhưng Ninh Ân lại cười đến dịu dàng, ngây ngốc nói: “Sao không tiếp tục hả?”

“Tĩnh Vương điện hạ.”

Giọng nói trong trẻo của Ngu Hoán Thần từ bên ngoài xe ngựa truyền đến, cưỡi ngựa lớn tiếng nói: “Ngài muốn đưa muội muội đến chỗ nào?”

Là huynh trưởng!

Ngu Linh Tê vội vàng ngồi dậy, nhưng lại bị Ninh Ân nắm chặt tay đè lại.

“Một lần hai lần cũng liền thôi, Linh Tê còn muốn chạy lần thứ ba?”

Ninh Ân nhéo nhéo miếng thịt mềm quanh eo nàng trừng phạt: “Bổn vương cũng không phải là người nhẫn nại.”

“Ta đâu có muốn chạy…”

Ngu Linh Tê vừa định phản bác, nhưng sau đó nhận ra rằng “chạy” mà Ninh Ân nói không phải là loại chạy theo nghĩa thực tế.

Lần đầu tiên là khi huynh trưởng đánh vào trong phủ, lần thứ hai là sáng nay tỷ tỷ tới đón nàng, lần thứ ba...

Đích xác có chút không phúc hậu.

“Huynh ở trước mặt mọi người mang ta đi, tất nhiên huynh trưởng sẽ lo lắng, về nhà giải thích với cha nương cũng không dễ dàng gì. Huống chi, chỗ này cũng không thích hợp tiếp tục...”

Câu cuối cùng, nàng cắn ở giữa môi răng, gần như không thể nghe thấy, dỗ dành nói: “Ta đi nói với huynh trưởng vài câu để hắn an tâm, được không?”

Ánh mắt Ninh Ân vô cùng lạnh lùng, vô cùng nguy hiểm.

Bên ngoài xe ngựa truyền tới một trận ầm ĩ, thị vệ vương phủ nói: “Tiểu tướng quân, ngài không thể tự tiện xông vào!”

Ngu Linh Tê cũng không nghĩ được nhiều, ôm má Ninh Ân hôn một cái, sau đó vội vàng sửa sang lại váy áo, vén lên màn xe đi xuống.

Khi màn xe mở ra đóng lại, ánh mắt Ninh Ân cũng sáng lên rồi tối sầm lại.

Hắn chậm rãi dựa người vào thành xe, một lúc sau mới đưa tay lên chạm vào nơi vừa được hôn.

“Huynh trưởng.”

Mái tóc đen xõa ra của Ngu Linh Tê dính đầy tuyết, xin lỗi nói: “Làm huynh lo lắng rồi.”

Ngu Hoán Thần nhìn thoáng qua vết rách trên môi dưới của muội muội mình, ánh mắt chìm xuống, thậm chí còn có xúc động muốn xông vào làm thịt Ninh Ân.

“Tuế Tuế, đi cùng ca ca.”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Ngu Hoán Thần nghiêm nghị nói: “Chỉ cần muội không muốn, trên đời này không ai có thể cướp người đi từ trong tay của ca ca.”

Ngu Linh Tê cười, ấm áp trả lời: “Không có ai đoạt ta, là chính ta nguyện ý.”

“Tuế Tuế, chuyện của Tiết gia đã giải quyết xong, trên đời không có người nào hiếp bức muội, muội cần gì phải vừa rời khỏi hang sói, lại vào hang cọp?”

Ngu Hoán Thần đem cái lợi cái hại bày ra trước mặt nàng, nói rõ ràng: “Trời sinh muội tính tình hiền lành thiện lương, nếu ở cùng một người đi ngược lại chính đạo, lời nói của thiên hạ có thể không làm tổn thương hắn ta một chút nào, nhưng nó cũng đủ để làm tinh thần và thể xác muội đều mệt mỏi…Đến lúc đó, muội nên tự xử như thế nào?”

“Muội biết, huynh trưởng.”

Ánh mắt Ngu Linh Tê trong veo, lời nói rõ ràng: “Như huynh trưởng vừa rồi cũng nói, lúc trước muội rời khỏi hắn là bất đắc dĩ, hiện tại nếu tự do, vì sao muội còn muốn uỷ khuất chính mình.”

“Muội…”

Ngu Hoán Thần liếc nhìn chiếc xe ngựa bất động, ánh mắt lại dừng trên người muội muội mình.

Cũng không biết Vệ Thất kia cho muội muội uống canh mê hồn gì, hết lần này đến lần khác, hễ cứ gặp chuyện liên quan đến hắn thì tính tình Tuế Tuế liền thay đổi trở nên bướng bỉnh.

Hôm nay Tĩnh Vương bên đường đoạt người, đơn giản là tuyên bố sở hữu cho thiên hạ biết. Sau sự việc này, còn ai dám cầu hôn muội muội?

Vệ Thất này tâm cơ thâm trầm, thủ đoạn tàn nhẫn, người thường không thể so sánh

Có người nào làm ca ca, sẽ không lo muội muội bị tổn thương chứ?

Tâm trạng Ngu Hoán Thần phức tạp, nói về phía trước: “Tuế Tuế, muội đã hạ quyết tâm?”

Ngu Linh Tê gật đầu.

“Muôi thật vất vả mới khôi phục lại tự do, để muội ở bên người mình yêu một thời gian như một nữ tử bình thường, được không?”

Nàng hạ giọng nói nhỏ: “Trước khi trời tối, muội sẽ về nhà thỉnh tội với cha nương.”

“Tuế Tuế ngốc, muội tội gì,?”

Ngu Hoán Thần khẽ thở dài, giọng nói căng thẳng thả lỏng một chút: “Trước bữa tối huynh sẽ đến đón muội. Nếu có người dám xúc phạm và bắt nạt muội, ca ca quyết không tha!”

Câu nói cuối cùng dường như là nói với Ninh Ân trong xe ngựa.

“Cám ơn huynh trưởng!”

Ngu Linh Tê hành lễ, nở nụ cười thoải mái: “Huynh trưởng đi thong thả.”

Ngu Hoán Thần bước tới, nhẹ nhàng vuốt lớp tuyết vụn trên mái tóc của muội muội, lúc này mới xoay người lên ngựa, trở về phục mệnh.

Ngu Linh Tê lập tức vén màn xe lên bước vào.

Ninh Ân ngồi dựa vào thành xe, vừa thấy nàng đi vào liền nhướng mắt.

Đôi khi Ngu Linh Tê cảm thấy, Ninh Ân thực sự là một người thần kỳ.

Hoặc là nói hắn quá mạnh mẽ không giống như một con người.

Ví dụ như vừa rồi hắn còn hôn mình đến khí thế ngất trời, bây giờ đã có thể bình tĩnh ngồi ở trong xe, cũng không nhìn ra một chút dục vọng trầm luân. Kiếp trước cũng vậy, hắn rất hưởng thụ sự hầu hạ của Ngu Linh Tê, có lúc sẽ phát điên lên, nhưng hắn rất ít khi trầm luân rơi vào trong đó.

Có khi Ngu Linh Tê sẽ cảm thấy, hắn là một người vô cùng lãnh đạm.

Đúng vậy, lãnh đạm.

Mặc dù trải qua rất nhiều việc kinh tâm động phách, Ngu Linh Tê vẫn không cảm thấy sự ham thích của hắn đối với tình dục, càng giống như là tuân theo bản năng của thân thể.

Đây có lẽ là lý do kiếp trước hắn không có nữ nhân nào khác.

Ý nghĩ kỳ lạ này vụt qua, Ngu Linh Tê kiềm chế suy nghĩ vẩn vơ, ngồi bên cạnh Ninh Ân.

Nàng nhẹ nhàng thở một ngụm khí, xoa xoa đầu ngón tay hơi lạnh nói: “Huynh nghe thấy ta vừa nói gì với huynh trưởng chưa?”

Ninh Ân nhìn nàng bằng ánh mắt đen như mực, thản nhiên nói: “Câu nào? Trở về phủ trước khi trời tối, hay về phủ trước khi ăn tối?”

Ngu Linh Tê nghẹn một ngụm, cau mày.

Nàng đã nói nhiều lời tỏ tình như vậy, tại sao Ninh Ân chỉ nghe được câu nói vô dụng nhất này?

“Đó là lời hứa để huynh trưởng cảm thấy an tâm. Huynh nghĩ, nếu ta không nhận được sự chúc phúc và chấp thuận của người nhà, ta sẽ không cảm thấy an tâm cho dù có ở bên cạnh huynh.”

Ngu Linh Tê giải thích: “Hơn nữa, ngay cả những người yêu nhau nghiêm túc trước khi thành hôn cũng không thể dính lấy nhau cả ngày lẫn đêm, huống chi là chúng ta còn không có...”

“Không phải là người yêu của nàng sao? Để ý cái đó làm gì.”

Ninh Ân một tay nắm lấy đầu ngón tay của nàng, lôi vào trong bộ lông cáo của mình, đột nhiên nói: “Toà dinh thự mà Hoàng thượng ban thưởng đã chuẩn bị xong, ta hạ lệnh cho người tạo một gian mật thất cực lớn trong thư phòng.”

Chủ đề thay đổi quá đột ngột, đầu ngón tay của Ngu Linh Tê áp vào lồng ngực rắn chắc và nóng bỏng của hắn, chớp mắt đầy nghi hoặc.

“Giấu Linh Tê ở nơi đó, vừa lúc phù hợp?”

Ninh Ân dùng đầu ngón tay xoa xoa lòng bàn tay non mịn của nàng, dự định nói: “Như thế này sẽ không có ai quấy rầy, chúng ta có thể ngày ngày đêm đêm ở bên nhau.”

Một chút cũng không tốt.

Ngu Linh Tê hừ nói: “Mật thất quá tối, ta không thích. Ta thích cùng huynh ở bên ngoài ngắm phong hoa tuyết nguyệt.”

Ninh Ân bật cười, duỗi tay nhéo nhéo gương mặt nàng.

Ngu Linh Tê biết hắn lại đang nửa thật nửa giả mà dọa chính mình.

Cái người xấu tính này, Ngu Linh Tê thực sự không có biện pháp nào với hắn.

Nàng tựa vào lồng ngực của Ninh Ân, nhớ ra một chuyện rất quan trọng.

“Đúng rồi, tuy rằng hiện tại Tiết gia tạm thời thất thế, nhưng huynh cũng phải đề phòng.”

Ngu Linh Tê nhớ tới bài học từ kiếp trước, nghiêm túc nói: “Ta sợ có người âm thầm xuống tay với huynh, huynh có nghe không?”

Ninh Ân rũ mắt nhìn nàng, nhớ đến chiếc đèn trời bí ẩn nhận được khi nãy.

“Lúc trước thề son sắt phải gả cho Tiết gia, mà nay lại tới quan tâm bổn vương.”

Hắn vuốt tóc nàng, lười biếng nói: “Vỗ mông ngựa(1) này, có phải là quá muộn rồi không?”

Người này thực là!

Sao còn lôi chuyện cũ vào?

“Khi đó ta không nói như vậy, huynh có thể thả ta đi sao? Để cho ta làm gánh nặng của huynh, lại tránh ở trong mật thất bất lực mà nhìn huynh vết thương chồng chất?”

Ngu Linh Tê vừa nhớ tới tất cả những gì mà Ninh Ân gặp phải lúc đó, nàng vẫn không thể ngăn được nỗi đau trong lòng.

Nàng rút tay ra khỏi lồng ngực hắn, xoay người nói: “Không bao giờ là muộn khi quan tâm người yêu của chính mình.”

Sau khi nói xong, Ngu Linh Tê cảm thấy trong ngực nhẹ nhõm một hơi, như trút được gánh nặng.

Cuối cùng nàng đã có thể nói ra những lời này.

Không có tứ hôn, không cần ẩn nhẫn, nàng có thể đường đường chính chính mà nói với Ninh Ân: Huynh là người ta yêu.

Một lúc lâu sau không có động tĩnh gì, khi Ngu Linh Tê tưởng Ninh Ân không nghe thấy, thì thấy một cỗ mạnh mẽ tiến về phía nàng, kéo nàng vào lòng và ôm thật chặt.

Lưng của Ngu Linh Tê đập vào lồng ngực cường tráng, đầu quả tim đều chấn động đến tê dại.

“Điềm xấu đối với ta cũng không sao.”

Hơi thở ấm áp của Ninh Ân phả vào tai nàng, chóp mũi cọ vào má nàng, khàn giọng nói: “Đừng lừa ta.”

(1) Ý chỉ nịnh nọt, lấy lòng

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Cứu Vớt Thiếu Niên Tài Hoa Bạc Mệnh

Số ký tự: 0