Cứu Vớt Thiếu Niên Tài Hoa Bạc Mệnh
Kết cục (Phần đầu)
Bố Đinh Lưu Li
2024-07-23 09:03:22
Ngu Linh Tê đưa ra đề nghị này cũng không phải là nhất thời hứng khởi.
Kiếp trước chân Ninh Ân có tật, là bệnh không thể trị khỏi nên đương nhiên sẽ mất đi tư cách đăng cơ làm vua, nhưng đời này lại không giống như thế.
Huynh trưởng cũng từng nói: “Ninh Ân đi đến vị trí này hôm nay, chỉ còn cách ngôi vị hoàng đế một bước, dù chính hắn không có ý muốn làm hoàng đế nhưng với vị trí hiện giờ của hắn, các bộ hạ của hắn cũng sẽ vì lợi ích trong tương lai mà đề cử hắn lên ngôi.”
Thiên hạ nhốn nháo đều vì hướng đến quyền lợi, so với việc làm bề tôi của thần tử thì chi bằng làm bề tôi của đế vương.
Tam hoàng tử Ninh Huyền trước khi chết có thể với tay đến Tĩnh Vương phủ đã đủ chứng minh những lời huynh trưởng nói không phải là đe dọa.
Ngu Linh Tê suy nghĩ tường tận thật lâu mới nói ra những lời này.
Ninh Ân nhìn vào mắt nàng, giống như đang nghiền ngẫm phân lượng sáu chữ ngắn ngủn kia của nàng.
“Say rồi à?” Hắn vờ như không có việc gì mà ngửi nhưng chỉ ngửi thấy hương nữ nhi nhạt nhẽo.
Còn gì điên cuồng hơn việc để cho một tên điên xưng đế sao?
“Không, ta rất tỉnh táo.”
Bên lan can điêu khắc hoa lan, khuôn mặt Ngu Linh Tê bình tĩnh.
Ninh Ân luôn nói hắn không có lòng thương hại, tính cách lạnh lẽo trời sinh.
Ngay từ đầu Ngu Linh Tê cũng không để ý, nhưng nhắc đến nhiều lần rồi nàng mới nhận ra, với những lời phân tích lặp đi lặp lại của Ninh Ân đó có lẽ là gần như tự ngược đãi, tự ghét bỏ.
Huống chi khoảng thời gian qua đã trải qua rất nhiều chuyện, nàng dần dần phát hiện thực ra bá tánh vốn dĩ không để bụng kẻ ngồi trên ngôi vị hoàng đế là ai. Chỉ cần có thể cho bọn họ no bụng, giải quyết được tai họa do chiến loạn và đói rét mang đến, như vậy một đế vương lạnh lùng mà lại có thủ đoạn như thế còn tốt hơn nhiều so với một quân chủ giả nhân giả nghĩa mà lại vô năng.
Mây trôi qua nền trời trong vắt, Ngu Linh Tê ngẩng đầu nhìn thái dương ấm áp ở chân trời, nói: “Ninh Ân, chàng xem vầng thái dương này đi.”
Ninh Ân nâng mi mắt, không xem mặt trời mà là ngoảnh đầu thưởng thức ý cười xinh đẹp dưới ánh dương của Ngu Linh Tê.
Nàng cúi người chống lên lan can điêu hoa lan, nhẹ giọng nói: “Mọi người kính sợ kim ô (1) không phải là vì nó đẹp thế nào, loá mắt ra sao mà bởi vì nó cũng đủ mạnh mẽ, mạnh mẽ đến mức có thể xua tan đi đêm đông giá rét.”
Ninh Ân vẫn như cũ nghiêng đầu, trong đôi mắt sâu lắng và nặng nề cũng hơi sáng lên một chút.
“Tuế Tuế thay đổi phương thức khen ta đấy à, lương tâm nàng không đau sao?”
Hắn khẽ tặc lưỡi một tiếng: “Đáng tiếc bổn vương là ác quỷ Tu La ở luyện ngục, không làm nổi thái dương mà người người chú mục.”
“Ác quỷ Tu La cũng khá tốt đấy chứ.”
Ngu Linh Tê tự nhiên tiếp lời: “Chẳng sợ tiểu nhân, chém sạch ác đồ. Ngay cả Phật điện đại từ đại bi cũng trưng bày vài pho tượng kim cang dáng vẻ hung thần ác sát trợn trừng mắt mà.”
Ninh Ân ngẩn người, ngay sau đó khe khẽ cười thành tiếng.
Lúc mà nàng muốn khen ngươi, đến cả tảng đá cũng có thể khen đến nở hoa.
“Cười gì chứ?”
Ngu Linh Tê hơi hơi nghiêng đầu: “Cảm thấy ta ồn ào quá sao?”
“Hoàn toàn ngược lại.”
Ninh Ân híp mắt, thích ý nói: “Thật ra bổn vương lại cảm thấy giọng Tuế Tuế khi nói những lời ngon tiếng ngọt kia còn dễ nghe hơn tiếng đọc kinh gõ chuông kia nhiều.”
Ngu Linh Tê không nói gì.
Rõ ràng đã ở bên nhau lâu đến vậy, nàng vẫn sẽ bị những lời nói không lựa lời của Ninh Ân làm cho mặt đỏ tim đập.
“Bớt nói lảng sang chuyện khác.”
Nàng hừ một tiếng, nghiêm túc nói: “Chàng nói muốn ở ẩn cùng ta, nhất sinh nhất thế nhất song nhân (2), nhưng Ninh Ân à, đó thật sự là cuộc sống mà chàng muốn sao?”
Ngu Linh Tê nhớ rất rõ kiếp trước Ninh Ân chơi đùa với quyền lợi lô hỏa thuần thanh ra sao, giẫm sự kính nể và sợ hãi của người trong thiên hạ dưới chân như thế nào.
Chẳng qua hắn chỉ đứng sai chỗ mà thôi.
Có lẽ nhận thấy Ngu Linh Tê không nói đùa, Ninh Ân thu hồi lại ý cười đùa nhàn nhã trên mặt.
Đôi môi mỏng của hắn hơi nhếch lên, nhưng Ngu Linh Tê lại nhẹ nhàng nâng khuôn mặt hắn, đọc hiểu những lời nói ngạo mạn mà hắn sắp buột miệng thốt ra.
“Nhiếp Chính Vương ở trong vòng xoáy của triều đình cũng phải khổ tâm làm chuyện chính vụ (3), cân bằng triều đình, nhưng kết quả lại là lót đường cho kẻ khác, tính hết công lao của chàng lên đầu tiểu hoàng đế thì thôi, lại còn phải từng giờ từng phút đề phòng chàng công cao chấn chủ.”
Nhớ tới kiếp trước Ninh Ân ngày ngày khoác áo choàng nhiễm máu, Ngu Linh Tê nhíu mày: “Đợi tiểu hoàng đế trưởng thành rồi, ông ta nên giao quyền hay là không giao quyền ra đây? Nếu không giao quyền chắc chắn sẽ có người phản đối, có người mắng nhiếc, đổi một hoàng đế bù nhìn khác chẳng qua cũng là đổi một đám đối thủ, vì thế trên đời sẽ xuất hiện một Ninh Huyền thứ hai và một trăm người như Tiết Tung. Bọn họ có danh nghĩa để xuất binh, giương ngọn cờ chính nghĩa, dùng thuốc độc, hành thích, thậm chí đồng loạt dùng văn chương lên án tội trạng để mà công kích, ngày ngày đêm đêm mãi mãi không thể yên bình. Mà ta…”
Nàng lặng im một lát, khẽ thở dài: “Ngoại trừ ở trong vương phủ đau lòng và không cam tâm, ta lại chẳng giúp được gì cho chàng cả.”
Giống như kiếp trước vậy.
Ngu Linh Tê nói: “Ta có thể đứng ở bên cạnh chứ không phải ở sau lưng chàng.”
Giống như lúc trước muốn bảo vệ tướng quân phủ cũng thế, cùng người mà nàng yêu nhất đời này sóng vai bước đi.
Ngu Linh Tê nói nhiều như vậy, Ninh Ân lại chỉ lẳng lặng lắng nghe, sườn mặt của hắn khảm trong ánh nắng nhạt phản chiếu từ mặt hồ, giống như một khối lãnh ngọc hoàn mỹ.
“Tuế Tuế, nàng nghĩ tốt về vi phu quá rồi.”
Hắn híp đôi mắt sâu thẳm u ám của mình, duỗi tay xoa xoa đuôi mắt của Ngu Linh Tê, giống như muốn hưởng một chút tia sáng lộng lẫy trong đôi mắt hạnh của nàng: “Giang sơn này không vào mắt ta nổi đâu.”
“Nếu… giang sơn này có ta thì sao?”
Ngu Linh Tê thu hết thần sắc khẽ giao động của hắn vào đáy mắt, chần chừ một lát, rốt cuộc nhẹ nhàng mà dịu dàng nói: “Ninh Ân, có phải chàng không phải không muốn quần lâm thiên hạ mà là… Sợ ta thất vọng có đúng không?”
Lòng bàn tay Ninh Ân hơi khựng lại, động tác nhỏ đến mức khó mà nhận ra.
“Nực cười.” Hắn dịu dàng đáp.
Bởi vì quá nực cười, vậy nên mới không cười nổi.
Ngu Linh Tê ấy vậy mà cong cong đôi mắt, lần nữa hướng ánh mắt đến rừng hoa lê bên bờ.
Bởi vì quá mức buồn cười, cho nên mới cười không nổi.
Gió thổi tuyết rơi, cảnh đẹp như xưa, nữ võ tướng mặc nhung phục đỏ và tiểu quận vương mặc áo gấm bạc đã đi về phương xa.
Bởi vì phải tuần tra nên Ninh Tử Trác không dám đến quá gần, cách xa một trượng chậm rì ri cùng Ngu Tân Di tuần tra hết Bắc Uyển một lần, thỉnh thoảng trò chuyện đôi ba câu.
Chẳng biết là nhắc tới đề tài thú vị gì mà Ngu Tân Di vỗ một chưởng qua, vỗ Ninh Tử Trạc đến lảo đảo. Ngu Tân Di lại biến chưởng thành kéo, đỡ Ninh Tử Trạc một phen, nào ngờ ngược lại bị đối phương tóm lấy cơ hội, cài hoa lê đã giấu từ sớm lên mũ quan của Ngu Tân Di, cười hì hì chạy xa.
Ngu Tân Di thét lên lệnh cho cấp dưới không được cười, giơ tay ghét bỏ mà kéo xuống hoa lê trên mũ, nhưng xoay người do dự thật lâu cũng không nỡ vứt bỏ nhành hoa lê kia.
Bên ngoài hoàng thành, vạn dặm giang sơn đẹp như tranh vẽ.
“Ninh Ân.”
Ngu Linh Tê gọi hắn: “Vệ Thất.”
Ninh Ân khảy một quả mơ chua, liếc mắt nhìn nàng.
“Tiểu phong tử.”
Nàng nở nụ cười, thuộc như lòng bàn tay biệt hiệu của hắn: “Phu quân… Ưm!”
Âm cuối vừa mới chuyển đã bị chặn hết lại trong bụng.
Ngu Linh Tê nếm được vị chua của mơ, cũng nếm được ngọt ngào đến từ sự nuông chiều lặng thầm kia.
“Ninh Ân, so với việc phải đề phòng những kẻ đó cả đời thì chi bằng danh chính ngôn thuận buộc tất cả bọn họ phải câm miệng.”
Ngu Linh Tê dựa vào Ninh Ân mà thở hổn hển, khẽ khép mắt, kiên định nói: “Ta muốn cùng chàng đứng ở vị trí càng cao hơn. Nếu như trật tự triều đình này không thể chấp nhận được sự cương quyết bướng bỉnh của ta và chàng, vậy thì hãy sáng tạo một trật tự riêng chỉ thuộc về chúng ta.”
Giọng nói mềm mại nhẹ nhàng nói ra những lời có khí phách, máu nóng sôi trào như đại dương mênh mông cuồn cuộn.
Nàng nhận thấy được hắn tự chán ghét chính mình, chấp nhận tính cách lạnh nhạt và điên cuồng của hắn, thưởng thức sự quả quyết và thủ đoạn của hắn, cũng không yêu cầu hắn phải vứt bỏ chính mình, trở thành một “anh chủ” (4) giả nhân giả nghĩa như lão hoàng đế.
Nàng nói nàng muốn đứng bên cạnh hắn chứ không phải ở phía sau hắn.
Nàng nói muốn cho tất cả mọi người câm miệng, lấy năng lực để sáng tạo ra một trật tự chỉ thuộc về bọn họ.
Ninh Ân nhẹ mổ lên lông mi nàng.
Nếu như giờ phút này Ngu Linh Tê mở mắt thì có thể nhìn thấy ánh mắt hắn hưng phấn và điên cuồng đến thế nào.
Hắn có thể cam tâm tình nguyện đắm chìm trong sự dịu dàng của nàng, chết ở trên người nàng.
Gió phất phơ tấm màn mỏng trên lầu các, những hạt mưa đọng trên hoa lê theo gió rơi xuống, phiêu đãng trong không trung.
Trời cao xanh vời vợi vắng bóng mây, ánh tà dương nhuộm hồng bạch ngọc thượng hạng đến mức tuyệt đẹp vô song.
Ninh Ân chơi đùa với mái tóc dài tản ra của Ngu Linh Tê, nhìn nàng thắm thiết một lúc lâu rồi khàn khàn nói: “Ta nhớ Tuế Tuế từng khen ta đẹp.”
Ngu Linh Tê uể oải nâng mắt, không rõ những lời hắn đột nhiên nói này có ý gì.
“Tuế Tuế thích nơi nào trên người ta nhất?”
Vành môi Ninh Ân khẽ giơ lên, dịu dàng nói, “Cắt nó xuống rồi lại giữ cho nó đẹp lâu một chút, tặng cho Tuế Tuế có được không?”
“…”
Cách thức thổ lộ tình yêu của tên điên luôn khác người thường như vậy, thích đem thân thể hoặc thậm chí là cả linh hồn này ra xem như là lợi thế để bày tỏ tình yêu.
Nàng đã tập mãi thành thói quen, cố ý dời mắt xuống, ngừng ở dưới vòng eo rắn chắc của hắn.
Ninh Ân ngẩn người, ngay sau đó ôm lấy nàng cười ha hả, cười đến nỗi hai vai rung động không thôi, nặng nề nói: “Thứ này thì không được, vẫn là giữ lại trên người dùng tốt hơn.”
Tâm tình của hắn thực sự rất tốt, cả hai đời người Ngu Linh Tê cũng hiếm khi thấy hắn cười đến mức chẳng kiêng nể gì như thế.
Vì thế nàng không so đo với những lời nói quàng nói xiên của hắn, cọ cọ đầu vào ngực hắn.
Qua một lúc lâu, lâu đến khi mí mắt nặng trĩu, khi Ngu Linh Tê cho rằng Ninh Ân đã ngủ thì lại nghe giọng nói trầm thấp mà cường thế của hắn truyền đến.
“Bồi ta.” Hắn nói.
“Được.”
Ngu Linh Tế nghe hiểu ý của hắn: “Ta sẽ nỗ lực đuổi theo bước chân chàng.”
Ninh Ân nhéo nhéo gáy nàng, khàn khàn nói: “Nói sai rồi, đáng bị phạt.”
Là cái bóng đuổi theo ánh sáng, hắn đuổi theo Tuế Tuế.
(1) Mặt trời
(2) Ý chỉ hai người bên nhau trọn đời trọn kiếp
(3) Công việc quản lý nhà nước
(4) Vị vua anh minh
Kiếp trước chân Ninh Ân có tật, là bệnh không thể trị khỏi nên đương nhiên sẽ mất đi tư cách đăng cơ làm vua, nhưng đời này lại không giống như thế.
Huynh trưởng cũng từng nói: “Ninh Ân đi đến vị trí này hôm nay, chỉ còn cách ngôi vị hoàng đế một bước, dù chính hắn không có ý muốn làm hoàng đế nhưng với vị trí hiện giờ của hắn, các bộ hạ của hắn cũng sẽ vì lợi ích trong tương lai mà đề cử hắn lên ngôi.”
Thiên hạ nhốn nháo đều vì hướng đến quyền lợi, so với việc làm bề tôi của thần tử thì chi bằng làm bề tôi của đế vương.
Tam hoàng tử Ninh Huyền trước khi chết có thể với tay đến Tĩnh Vương phủ đã đủ chứng minh những lời huynh trưởng nói không phải là đe dọa.
Ngu Linh Tê suy nghĩ tường tận thật lâu mới nói ra những lời này.
Ninh Ân nhìn vào mắt nàng, giống như đang nghiền ngẫm phân lượng sáu chữ ngắn ngủn kia của nàng.
“Say rồi à?” Hắn vờ như không có việc gì mà ngửi nhưng chỉ ngửi thấy hương nữ nhi nhạt nhẽo.
Còn gì điên cuồng hơn việc để cho một tên điên xưng đế sao?
“Không, ta rất tỉnh táo.”
Bên lan can điêu khắc hoa lan, khuôn mặt Ngu Linh Tê bình tĩnh.
Ninh Ân luôn nói hắn không có lòng thương hại, tính cách lạnh lẽo trời sinh.
Ngay từ đầu Ngu Linh Tê cũng không để ý, nhưng nhắc đến nhiều lần rồi nàng mới nhận ra, với những lời phân tích lặp đi lặp lại của Ninh Ân đó có lẽ là gần như tự ngược đãi, tự ghét bỏ.
Huống chi khoảng thời gian qua đã trải qua rất nhiều chuyện, nàng dần dần phát hiện thực ra bá tánh vốn dĩ không để bụng kẻ ngồi trên ngôi vị hoàng đế là ai. Chỉ cần có thể cho bọn họ no bụng, giải quyết được tai họa do chiến loạn và đói rét mang đến, như vậy một đế vương lạnh lùng mà lại có thủ đoạn như thế còn tốt hơn nhiều so với một quân chủ giả nhân giả nghĩa mà lại vô năng.
Mây trôi qua nền trời trong vắt, Ngu Linh Tê ngẩng đầu nhìn thái dương ấm áp ở chân trời, nói: “Ninh Ân, chàng xem vầng thái dương này đi.”
Ninh Ân nâng mi mắt, không xem mặt trời mà là ngoảnh đầu thưởng thức ý cười xinh đẹp dưới ánh dương của Ngu Linh Tê.
Nàng cúi người chống lên lan can điêu hoa lan, nhẹ giọng nói: “Mọi người kính sợ kim ô (1) không phải là vì nó đẹp thế nào, loá mắt ra sao mà bởi vì nó cũng đủ mạnh mẽ, mạnh mẽ đến mức có thể xua tan đi đêm đông giá rét.”
Ninh Ân vẫn như cũ nghiêng đầu, trong đôi mắt sâu lắng và nặng nề cũng hơi sáng lên một chút.
“Tuế Tuế thay đổi phương thức khen ta đấy à, lương tâm nàng không đau sao?”
Hắn khẽ tặc lưỡi một tiếng: “Đáng tiếc bổn vương là ác quỷ Tu La ở luyện ngục, không làm nổi thái dương mà người người chú mục.”
“Ác quỷ Tu La cũng khá tốt đấy chứ.”
Ngu Linh Tê tự nhiên tiếp lời: “Chẳng sợ tiểu nhân, chém sạch ác đồ. Ngay cả Phật điện đại từ đại bi cũng trưng bày vài pho tượng kim cang dáng vẻ hung thần ác sát trợn trừng mắt mà.”
Ninh Ân ngẩn người, ngay sau đó khe khẽ cười thành tiếng.
Lúc mà nàng muốn khen ngươi, đến cả tảng đá cũng có thể khen đến nở hoa.
“Cười gì chứ?”
Ngu Linh Tê hơi hơi nghiêng đầu: “Cảm thấy ta ồn ào quá sao?”
“Hoàn toàn ngược lại.”
Ninh Ân híp mắt, thích ý nói: “Thật ra bổn vương lại cảm thấy giọng Tuế Tuế khi nói những lời ngon tiếng ngọt kia còn dễ nghe hơn tiếng đọc kinh gõ chuông kia nhiều.”
Ngu Linh Tê không nói gì.
Rõ ràng đã ở bên nhau lâu đến vậy, nàng vẫn sẽ bị những lời nói không lựa lời của Ninh Ân làm cho mặt đỏ tim đập.
“Bớt nói lảng sang chuyện khác.”
Nàng hừ một tiếng, nghiêm túc nói: “Chàng nói muốn ở ẩn cùng ta, nhất sinh nhất thế nhất song nhân (2), nhưng Ninh Ân à, đó thật sự là cuộc sống mà chàng muốn sao?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ngu Linh Tê nhớ rất rõ kiếp trước Ninh Ân chơi đùa với quyền lợi lô hỏa thuần thanh ra sao, giẫm sự kính nể và sợ hãi của người trong thiên hạ dưới chân như thế nào.
Chẳng qua hắn chỉ đứng sai chỗ mà thôi.
Có lẽ nhận thấy Ngu Linh Tê không nói đùa, Ninh Ân thu hồi lại ý cười đùa nhàn nhã trên mặt.
Đôi môi mỏng của hắn hơi nhếch lên, nhưng Ngu Linh Tê lại nhẹ nhàng nâng khuôn mặt hắn, đọc hiểu những lời nói ngạo mạn mà hắn sắp buột miệng thốt ra.
“Nhiếp Chính Vương ở trong vòng xoáy của triều đình cũng phải khổ tâm làm chuyện chính vụ (3), cân bằng triều đình, nhưng kết quả lại là lót đường cho kẻ khác, tính hết công lao của chàng lên đầu tiểu hoàng đế thì thôi, lại còn phải từng giờ từng phút đề phòng chàng công cao chấn chủ.”
Nhớ tới kiếp trước Ninh Ân ngày ngày khoác áo choàng nhiễm máu, Ngu Linh Tê nhíu mày: “Đợi tiểu hoàng đế trưởng thành rồi, ông ta nên giao quyền hay là không giao quyền ra đây? Nếu không giao quyền chắc chắn sẽ có người phản đối, có người mắng nhiếc, đổi một hoàng đế bù nhìn khác chẳng qua cũng là đổi một đám đối thủ, vì thế trên đời sẽ xuất hiện một Ninh Huyền thứ hai và một trăm người như Tiết Tung. Bọn họ có danh nghĩa để xuất binh, giương ngọn cờ chính nghĩa, dùng thuốc độc, hành thích, thậm chí đồng loạt dùng văn chương lên án tội trạng để mà công kích, ngày ngày đêm đêm mãi mãi không thể yên bình. Mà ta…”
Nàng lặng im một lát, khẽ thở dài: “Ngoại trừ ở trong vương phủ đau lòng và không cam tâm, ta lại chẳng giúp được gì cho chàng cả.”
Giống như kiếp trước vậy.
Ngu Linh Tê nói: “Ta có thể đứng ở bên cạnh chứ không phải ở sau lưng chàng.”
Giống như lúc trước muốn bảo vệ tướng quân phủ cũng thế, cùng người mà nàng yêu nhất đời này sóng vai bước đi.
Ngu Linh Tê nói nhiều như vậy, Ninh Ân lại chỉ lẳng lặng lắng nghe, sườn mặt của hắn khảm trong ánh nắng nhạt phản chiếu từ mặt hồ, giống như một khối lãnh ngọc hoàn mỹ.
“Tuế Tuế, nàng nghĩ tốt về vi phu quá rồi.”
Hắn híp đôi mắt sâu thẳm u ám của mình, duỗi tay xoa xoa đuôi mắt của Ngu Linh Tê, giống như muốn hưởng một chút tia sáng lộng lẫy trong đôi mắt hạnh của nàng: “Giang sơn này không vào mắt ta nổi đâu.”
“Nếu… giang sơn này có ta thì sao?”
Ngu Linh Tê thu hết thần sắc khẽ giao động của hắn vào đáy mắt, chần chừ một lát, rốt cuộc nhẹ nhàng mà dịu dàng nói: “Ninh Ân, có phải chàng không phải không muốn quần lâm thiên hạ mà là… Sợ ta thất vọng có đúng không?”
Lòng bàn tay Ninh Ân hơi khựng lại, động tác nhỏ đến mức khó mà nhận ra.
“Nực cười.” Hắn dịu dàng đáp.
Bởi vì quá nực cười, vậy nên mới không cười nổi.
Ngu Linh Tê ấy vậy mà cong cong đôi mắt, lần nữa hướng ánh mắt đến rừng hoa lê bên bờ.
Bởi vì quá mức buồn cười, cho nên mới cười không nổi.
Gió thổi tuyết rơi, cảnh đẹp như xưa, nữ võ tướng mặc nhung phục đỏ và tiểu quận vương mặc áo gấm bạc đã đi về phương xa.
Bởi vì phải tuần tra nên Ninh Tử Trác không dám đến quá gần, cách xa một trượng chậm rì ri cùng Ngu Tân Di tuần tra hết Bắc Uyển một lần, thỉnh thoảng trò chuyện đôi ba câu.
Chẳng biết là nhắc tới đề tài thú vị gì mà Ngu Tân Di vỗ một chưởng qua, vỗ Ninh Tử Trạc đến lảo đảo. Ngu Tân Di lại biến chưởng thành kéo, đỡ Ninh Tử Trạc một phen, nào ngờ ngược lại bị đối phương tóm lấy cơ hội, cài hoa lê đã giấu từ sớm lên mũ quan của Ngu Tân Di, cười hì hì chạy xa.
Ngu Tân Di thét lên lệnh cho cấp dưới không được cười, giơ tay ghét bỏ mà kéo xuống hoa lê trên mũ, nhưng xoay người do dự thật lâu cũng không nỡ vứt bỏ nhành hoa lê kia.
Bên ngoài hoàng thành, vạn dặm giang sơn đẹp như tranh vẽ.
“Ninh Ân.”
Ngu Linh Tê gọi hắn: “Vệ Thất.”
Ninh Ân khảy một quả mơ chua, liếc mắt nhìn nàng.
“Tiểu phong tử.”
Nàng nở nụ cười, thuộc như lòng bàn tay biệt hiệu của hắn: “Phu quân… Ưm!”
Âm cuối vừa mới chuyển đã bị chặn hết lại trong bụng.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ngu Linh Tê nếm được vị chua của mơ, cũng nếm được ngọt ngào đến từ sự nuông chiều lặng thầm kia.
“Ninh Ân, so với việc phải đề phòng những kẻ đó cả đời thì chi bằng danh chính ngôn thuận buộc tất cả bọn họ phải câm miệng.”
Ngu Linh Tê dựa vào Ninh Ân mà thở hổn hển, khẽ khép mắt, kiên định nói: “Ta muốn cùng chàng đứng ở vị trí càng cao hơn. Nếu như trật tự triều đình này không thể chấp nhận được sự cương quyết bướng bỉnh của ta và chàng, vậy thì hãy sáng tạo một trật tự riêng chỉ thuộc về chúng ta.”
Giọng nói mềm mại nhẹ nhàng nói ra những lời có khí phách, máu nóng sôi trào như đại dương mênh mông cuồn cuộn.
Nàng nhận thấy được hắn tự chán ghét chính mình, chấp nhận tính cách lạnh nhạt và điên cuồng của hắn, thưởng thức sự quả quyết và thủ đoạn của hắn, cũng không yêu cầu hắn phải vứt bỏ chính mình, trở thành một “anh chủ” (4) giả nhân giả nghĩa như lão hoàng đế.
Nàng nói nàng muốn đứng bên cạnh hắn chứ không phải ở phía sau hắn.
Nàng nói muốn cho tất cả mọi người câm miệng, lấy năng lực để sáng tạo ra một trật tự chỉ thuộc về bọn họ.
Ninh Ân nhẹ mổ lên lông mi nàng.
Nếu như giờ phút này Ngu Linh Tê mở mắt thì có thể nhìn thấy ánh mắt hắn hưng phấn và điên cuồng đến thế nào.
Hắn có thể cam tâm tình nguyện đắm chìm trong sự dịu dàng của nàng, chết ở trên người nàng.
Gió phất phơ tấm màn mỏng trên lầu các, những hạt mưa đọng trên hoa lê theo gió rơi xuống, phiêu đãng trong không trung.
Trời cao xanh vời vợi vắng bóng mây, ánh tà dương nhuộm hồng bạch ngọc thượng hạng đến mức tuyệt đẹp vô song.
Ninh Ân chơi đùa với mái tóc dài tản ra của Ngu Linh Tê, nhìn nàng thắm thiết một lúc lâu rồi khàn khàn nói: “Ta nhớ Tuế Tuế từng khen ta đẹp.”
Ngu Linh Tê uể oải nâng mắt, không rõ những lời hắn đột nhiên nói này có ý gì.
“Tuế Tuế thích nơi nào trên người ta nhất?”
Vành môi Ninh Ân khẽ giơ lên, dịu dàng nói, “Cắt nó xuống rồi lại giữ cho nó đẹp lâu một chút, tặng cho Tuế Tuế có được không?”
“…”
Cách thức thổ lộ tình yêu của tên điên luôn khác người thường như vậy, thích đem thân thể hoặc thậm chí là cả linh hồn này ra xem như là lợi thế để bày tỏ tình yêu.
Nàng đã tập mãi thành thói quen, cố ý dời mắt xuống, ngừng ở dưới vòng eo rắn chắc của hắn.
Ninh Ân ngẩn người, ngay sau đó ôm lấy nàng cười ha hả, cười đến nỗi hai vai rung động không thôi, nặng nề nói: “Thứ này thì không được, vẫn là giữ lại trên người dùng tốt hơn.”
Tâm tình của hắn thực sự rất tốt, cả hai đời người Ngu Linh Tê cũng hiếm khi thấy hắn cười đến mức chẳng kiêng nể gì như thế.
Vì thế nàng không so đo với những lời nói quàng nói xiên của hắn, cọ cọ đầu vào ngực hắn.
Qua một lúc lâu, lâu đến khi mí mắt nặng trĩu, khi Ngu Linh Tê cho rằng Ninh Ân đã ngủ thì lại nghe giọng nói trầm thấp mà cường thế của hắn truyền đến.
“Bồi ta.” Hắn nói.
“Được.”
Ngu Linh Tế nghe hiểu ý của hắn: “Ta sẽ nỗ lực đuổi theo bước chân chàng.”
Ninh Ân nhéo nhéo gáy nàng, khàn khàn nói: “Nói sai rồi, đáng bị phạt.”
Là cái bóng đuổi theo ánh sáng, hắn đuổi theo Tuế Tuế.
(1) Mặt trời
(2) Ý chỉ hai người bên nhau trọn đời trọn kiếp
(3) Công việc quản lý nhà nước
(4) Vị vua anh minh
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro