Cứu Vớt Thiếu Niên Tài Hoa Bạc Mệnh

Kiếp trước (Hai)

Bố Đinh Lưu Li

2024-07-23 09:03:22

Ninh Ân có thể đoán trước được cảnh tượng tiếp theo.

Niềm vui thầm kín của Ngu Linh Tê sẽ sớm bị thay thế bởi sự hoảng sợ, sau đó là đau khổ van xin dưới lưỡi dao. Khi nàng thấy cầu xin cũng vô ích, nàng sẽ nguyền rủa trong tuyệt vọng…

Rất nhiều cảm xúc sẽ nở rộ như hoa trên khuôn mặt xinh đẹp của nàng, sau đó đột ngột dừng lại.

Ninh Ân kiên nhẫn chờ đợi.

Nhưng Ngu Linh Tê bước đến bên cửa, rồi từ từ quay trở lại, cúi đầu nhắm mắt đứng đó.

Sự hứng thú trong đáy mắt Ninh Ân chìm xuống.

“Muốn chết đến vậy sao?” Hắn hỏi.

Ngu Linh Tê nhẹ nhàng lắc đầu ngọc, nhỏ giọng nói: “Ra khỏi Vương phủ cũng là vào một cái lồng giam khác. Dân nữ chỉ cảm thấy, tiếp tục sống cũng giống như sống không bằng chết, thôi thì cứ chết sạch sẽ.”

Nữ tử này cực kỳ nhàm chán, nhưng mà cũng rất thú vị.

Vì vậy hắn cười, cười khẽ một tiếng, giống như một con rắn độc phun nọc.

Hắn đi qua thiếu nữ mảnh khảnh trong chiếc váy đỏ rực, chậm rãi đi đến ngồi lên chiếc ghế bên cạnh, trong bóng tối gương mặt ngày càng tái nhợt, gò má lạnh lẽo như quỷ mỵ, hắn không nhanh không chậm nói: “Ngươi có biết thủ đoạn của bổn vương không?”

Ngu Linh Tê không nói lời nào, mất một lúc cũng không biết nên gật đầu hay lắc đầu.

“Với dáng vẻ này của ngươi, tốt nhất nên lột lớp da hoàn chỉnh rồi treo dưới mái hiên để làm đèn mỹ nhân.”

Ninh Ân vậy mà lại tự trả lời câu hỏi của chính mình, dùng đầu ngón tay xoa nắn cán gậy chống bằng ngọc: “Để đảm bảo màu da không bị hư hại, phải lột khi còn sống.”

Từng câu từng chữ của hắn, cố ý nói thật tao nhã rõ ràng.

Ngu Linh Tê càng cúi đầu thấp hơn, hai hàng mi run lên như lông quạ, mười ngón tay siết chặt.

Quyết tâm, tăng sức mạnh trong tay lên.

Đêm qua, nàng bị thương ở tay khi cầm lưỡi dao, không được điều trị, vết thương đã sớm rỉ máu nhỏ xuống trên gạch dọc theo đầu ngón tay.

Ngu Linh Tê nhìn vết sẹo trong lòng bàn tay, thật lâu sau mới mím chặt đôi môi đỏ nói: “Trên người dân nữ có vết thương, làm mất đi sự nguyên vẹn của da người, lột ra thì đèn sẽ bị gió lọt vào.”

Ẩn ý: Có thể đổi cách chết khác không?

Ninh Ân nhìn nàng dầu muối không ăn thế là đủ rồi, sự nhẫn nại trong lòng hắn đã lên đến cực điểm.

Hắn dựa vào lưng ghế, nhìn nàng một hồi lâu rồi dịu dàng nói: “Đến đây.”

Ngu Linh Tê do dự một chút, nhưng vẫn chống đỡ đầu gối đã gần như muốn nhũn ra, nhẹ nhàng nhích từng bước đến trước mặt Nhiếp Chính Vương tuấn mỹ hung ác.

Nàng không thể nhìn thấy động tác của hắn, nhưng nàng cảm thấy cần cổ mình ớn lạnh, Ninh Ân bóp lấy cổ nàng.

Nói là ‘bóp’ thật ra cũng không đúng, bởi vì ngón tay mảnh khảnh mạnh mẽ của Ninh Ân đè lên chiếc cổ mảnh mai của nàng, dường như hắn không hề dùng lực.

Nhưng cũng không biết vì sao mà nàng không thể thở được, không khí lập tức trở nên loãng đi.

Gò má của Ngu Linh Tê dần dần lộ ra một màu đỏ mỹ lệ, giống như một đóa hoa bùng lên nở rộ trước khi úa tàn. Nàng hé môi hít thở không thông, nhưng cũng không vùng vẫy.

Lại lần nữa, cái kiểu bình tĩnh ‘Thấy chết không sờn’ này cố ý chọc tức hắn.

Ninh Ân như đang cầm một bức tượng nhỏ vô hồn bằng đất sét, hờ hững vô vị buông tay ra.

Khóe mắt Ngu Linh Tê hơi đỏ lên, nàng lập tức ngồi bệt xuống đất thở hổn hển.

Mái tóc đen mềm mại xõa xuống sau tai nàng, như một một lọ mực bị đổ xuống, khiến khuôn mặt trắng nõn trở nên vô cùng yếu ớt mỏng manh.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Thật ra thì hiếm khi mới thấy được một nữ nhân có vẻ mỏng manh như vậy lại dám thao túng tâm trí của hắn. Thuận theo ý của nàng, giết chết nàng quả là đáng tiếc.

Ninh Ân vươn tay nhẹ nhàng vén tóc mai lòa xòa ra sau tai, có ý tưởng mới…

Kể từ đó, mỗi khi Ninh Ân ra khỏi tẩm điện đều có thể nhìn thấy nữ tử quỳ dưới mái hiên ở phía xa xa, nhẹ giọng hỏi: “Hôm nay Vương gia sẽ giết ta sao?”

Nếu hắn nói ‘Ừ’, thì Ngu Linh Tê sẽ cố gắng hết sức để sống hết ngày cuối cùng của cuộc đời, sau đó thu dọn đồ đạc và chờ đợi cái chết của nàng trong thanh thản.

Nhưng lần nào, Ninh Ân cũng không giết nàng.

Hắn đang chờ, chờ ngày phòng tuyến tâm lý của nàng sụp đổ.

Nửa tháng sau, Ngu Linh Tê vẫn còn sống.

Ninh Ân thậm chí còn ngầm đồng ý với người hầu: Cho dù nàng đưa ra yêu cầu vật chất nào, cũng phải cố gắng thỏa mãn nàng.

Đây là ưu đãi chưa từng thấy trong vương phủ, trong lúc nhất thời rất nhiều người hầu đều kính nể Ngu Linh Tê, cho rằng nàng sắp bay lên cành cao trở thành phượng hoàng...

Thật tiếc con “Phượng hoàng” này cũng không tranh đua, sau nhiều ngày lo lắng đề phòng đã bị bệnh không dậy nổi.

Ninh Ân bận giết những người bất đồng chính kiến, khi hắn nhớ đến không có ai đến thỉnh an dò hỏi “Có giết ta không” trong nhiều ngày, Ngu Linh Tê cũng chỉ còn lại mấy hơi.

Mỹ nhân nằm trên giường bệnh đang hô hấp yếu ớt, héo úa như một bông hoa bị mất chất dinh dưỡng, đôi môi nứt nẻ của nàng nhanh chóng mở ra khép lại, nàng thốt ra một tiếng lảm nhảm mơ hồ.

Ninh Ân chống gậy đến gần, chỉ nghe thấy nàng đang gọi “Cha nương”.

Nàng nói rằng nàng rất lạnh, muốn về nhà.

“Mộ của Ngu gia đã bị núi lấp rồi, ngươi không còn nhà nữa.”

Ninh Ân chế nhạo nàng không chút thương tiếc.

Hiếm khi có lúc rảnh rỗi, hắn cầm một chiếc bát sứ sứt mẻ trên kỷ án, bóp má nàng rồi mạnh bạo rót chút trà từ dưới đáy bát vào miệng nàng.

Mặc dù nước trà đã nguội lại vẩn đục, hầu hết đã chảy xuống khóe miệng nàng đi vào cổ áo, nhưng vẫn khiến đám người hầu kinh sợ.

Kể từ khi Ninh Ân rời thành Dục Giới Tiên, đã rất lâu hắn chưa từng phục vụ người nào.

Không phải vì lòng thương hại, con người hắn ngay cả người thân cũng không nhận, ngay cả cha ruột của hắn mà hắn cũng có thể tra tấn đến chết.

Con nhện sẽ vỗ béo con mồi đã sa vào lưới, sau đó nuốt chửng trong một miếng, thưởng thức món ngon tuyệt đỉnh. Nhưng nếu con mồi chết trước khi được vỗ béo thì có hơi mất hứng.

Trái tim hắn còn ác hơn con nhện nhiều.

Với sự đồng ý ngầm của Ninh Ân, Ngu Linh Tê nhanh chóng hồi phục.

Chưa đầy nửa tháng, nàng đã có thể xuống đất đi lại.

Không biết trong lúc bệnh đến mơ hồ Ngu Linh Tê đã mơ thấy gì, hoặc là đang nhớ thương nhiệm vụ còn dang dở, sau khi hồi phục, ý chí sinh tồn của nàng trở nên mạnh mẽ hơn rất nhiều.

Thỉnh thoảng nàng sẽ can đảm pha trà nấu rượu cho Ninh Ân, cũng không còn mỏi mắt trông mong dò hỏi ngày chết nữa, tuy rằng nàng vẫn còn yếu ớt như trước nhưng hào quang trong mắt hiển nhiên đã sáng ngời hơn rất nhiều.

Giờ nàng lại không muốn chết, thật tốt.

Vào một ngày cuối thu ấm áp đầy nắng, Ninh Ân canh đúng thời gian gọi nàng đến trước mặt mình.

Một bát thuốc màu nâu sẫm đã được đặt sẵn trên kỷ án, dựa vào tên của hơn chục loài trùng độc và rắn độc trên toa thuốc bên cạnh, loại thuốc này hẳn là rất đáng sợ.

“Gần đây bổn vương luyện chế độc dược, còn thiếu người thử thuốc.”

Hắn chắp đôi bàn tay vào nhau dựa vào thành ghế, hơi nâng cằm ra hiệu với nàng: “Uống đi.”

Đột nhiên không kịp chuẩn bị trước, Ngu Linh Tê chỉ cảm thấy bàng hoàng.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Nàng nên sớm hiểu ra, Nhiếp chính vương ác độc khét tiếng sẽ không dễ dàng chứa chấp nàng. Thời gian an tĩnh bình thản lúc trước cũng chỉ là một hồi hoa trong gương, trăng dưới nước mà thôi.

Ninh Ân khá hài lòng với phản ứng của nàng, trên khuôn mặt thanh tú như hoa phù dung của nàng cuối cùng cũng bộc lộ những cảm xúc hỗn loạn chồng chéo, chứ không phải là một lòng đờ đẫn khao khát muốn chết.

Quả nhiên nuôi được một tháng mới ra tay thì mùi vị ngon hơn rất nhiều.

Ninh Ân không hiểu tại sao hắn lại phí nhiều tâm tư để dày vò Ngu Linh Tê, có thể là để trả thù vì bị nàng thao túng mấy lần trong lần đầu gặp mặt, hoặc cũng có thể hắn chỉ tận hưởng lạc thú khi hủy diệt, nhìn thấy người khác đau đớn, hắn sẽ vui sướng.

Rốt cuộc, kẻ điên thì có đạo lý gì đáng để nói chứ?

“Uống, hay là bổn vương đút ngươi uống?”

Hắn dùng các đốt ngón tay chầm chậm gõ nhẹ vào cán gậy chống bằng ngọc, đó là biểu tượng cho sự thiếu kiên nhẫn của hắn.

Làm cho Nhiếp Chính Vương không kiên nhẫn sẽ có kết cục gì, Ngu Linh Tê cũng không muốn biết. Nàng bị ép phải uống bát thuốc, ngồi một lúc mới nghẹn ngào hỏi: “Thuốc này, chết có nhanh không?”

“Nếu bổn vương biết, còn cần ngươi thử thuốc làm gì?”

Ninh Ân ấn ngón tay lên thái dương, nghiêm túc bịa chuyện: “Nếu uống nhanh, thì mười lăm phút sẽ xong, nếu chậm thì…”

Hắn cố ý kéo dài giọng điệu, lười biếng âm trầm: “... Nói không chừng có thể.”

Ngu Linh Tê gật đầu, sau đó ngồi trước bàn trang điểm, bắt đầu chải tóc trang điểm.

Dù có chết đi chăng nữa, nàng cũng sẽ chết một cách sạch sẽ xinh đẹp, đi gặp cha nương và huynh tỷ của mình dưới suối vàng bằng dáng vẻ xinh đẹp nhất.

Khi nghĩ đến những người thân đã khuất của mình, nước mắt cuối cùng cũng trào ra, thấm ướt cả gương mặt.

Ánh mắt của Ninh Ân rất thích thú nhìn theo động tác của nàng.

Nàng quay lưng lại với chính mình, nhanh chóng lau khóe mắt, cúi đầu hít thở sâu vài cái, đôi mắt đỏ rực lại lần nữa thoa phấn đôi mi.

Sau khi thuốc phát huy tác dụng, nàng loạng choạng đứng dậy, lê thân hình nặng nề nằm trên giường, ngưỡng mặt lên trên, đặt hai tay giao vào nhau lên ngực, chờ cái chết ập đến.

Những người đã chết một lần vì bệnh đều trân trọng cuộc sống của mình, dù sao cũng không cam lòng.

Ninh Ân thưởng thức vẻ nhẫn nhịn trên mặt nàng, cười lạnh nói: “Ngươi có di ngôn gì, nói nhanh đi.”

Ngu Linh Tê suy nghĩ hồi lâu, trong cơn buồn ngủ cực độ nhẹ nhàng nói: “Nếu ta biến thành ma, ta nhất định sẽ trở về tìm Vương gia…”

Nói xong nàng nhắm mắt lại, hít một hơi dài rồi chìm vào cơn hôn mê.

Để lại Nhiếp Chính Vương buồn bực ngồi ở mép giường, ước gì có thể đánh thức nàng.

Hắn đưa tay lên cái cổ mảnh khảnh của thiếu nữ, chắp năm ngón tay lại rồi buông lỏng ra, cười tà mị: “Được lắm, chờ ngươi thành ma, đừng quên trở về tìm bổn vương.”

Khi đó hắn cũng không biết, nhiều năm sau sẽ một lời thành sấm.



Ngu Linh Tê không ngờ rằng có một ngày nàng sẽ tỉnh lại.

Nhìn thấy khuôn mặt hung ác nham hiểm bên cạnh giường, trái tim của Ngu Linh Tê thắt lại, nàng uất nghẹn nghĩ: Chẳng lẽ kẻ điên tâm trạng không ổn định này đuổi theo nàng vào địa ngục để tra tấn nàng?

Có lẽ lúc này vẻ mặt của nàng quá mờ mịt, kẻ điên rất ít nói một câu tiếng người, hắn chống đầu lên, dù bận vẫn ung dung nói: “Đừng nhìn, vẫn còn sống.”

Trước khi đại não hỗn loạn của Ngu Linh Tê còn chưa rõ ràng lắm, nàng lại nghe thấy một giọng nói trầm thấp, vừa bệnh hoạn vừa dịu dàng nói: “Sau khi nói xong di ngôn, ngươi trở về tìm bổn vương làm gì? Hửm?”

Buông ra những lời cay nghiệt, người vẫn còn chưa chết.

Ngu Linh Tê không còn đường chối cãi, còn có tình huống nào tồi tệ hơn thế này không?

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Cứu Vớt Thiếu Niên Tài Hoa Bạc Mệnh

Số ký tự: 0