Cứu Vớt Thiếu Niên Tài Hoa Bạc Mệnh
Ngoại truyện Chu Đường (Phần giữa)
Bố Đinh Lưu Li
2024-07-23 09:03:22
4.
Từ nhỏ Đường Bất Ly đã bị xem như là nam tử mà nuôi lớn, chơi hết khắp kinh thành, nhận hết mọi sự tung hô, chọc mèo ghẹo chó đã quen, cũng chẳng bao giờ tuân theo cái gọi là nam nữ thụ thụ bất thân.
Nhưng dù là thế, nàng ta cũng biết khiêu khích lúc đầu óc nóng lên là rất quá đáng.
Tại sao phải hôn Chu Uẩn Khanh chứ?
Tại sao lại phải chạy?
Tại sao chỉ cần nhớ tới khoảnh khắc ánh mắt Chu Uẩn Khanh nhìn sang là nàng ta lại cảm thấy xấu hổ đến mức muốn đụng đầu vào tường binh binh vậy?
Đường Bất Ly không phải là người giỏi trốn tránh, nàng ta quyết định giải thích rõ ràng mọi chuyện với Chu Uẩn Khanh, triệt để bỏ qua chuyện này.
Đến hôm sau khi lấy lại bài cảm nhận “Từ Nghĩa” đã viết xong, Đường Bất Ly nói thêm hai câu.
“Hôm qua làm như vậy… Là ta không đúng. Ta chỉ muốn trêu ghẹo ngươi, muốn xem thử ngươi có thật sự tâm tính kiên định như chính lời ngươi nói hay không.”
Để thể hiện rằng chính nàng ta cũng không có suy nghĩ gì khác, Đường Bất Ly còn vô cùng hào sảng vỗ vỗ vai Chu Uẩn Khanh: “Dù sao ngươi cũng là một đại nam nhân, không thiệt thòi gì nên đừng để ở trong lòng ha.”
Chu Uẩn Khanh bị vỗ đến mức cổ tay cũng khó nâng lên cao, ngòi bút để lại một nét mực rõ ràng trên mặt giấy Tuyên Thành.
Hắn thản nhiên đổi một tờ giấy khác, “Ừm” một tiếng.
Thấy hắn vẫn giữ dáng vẻ bình tĩnh như người đứng ngoài cuộc, Đường Bất Ly cảm thấy nhẹ nhõm h, mặt mày hớn hở nói: “Vậy chúng ta đã nói rõ ràng rồi nhé! Sau này coi như chưa từng xảy ra chuyện gì cả, ai cũng không được nhắc lại chuyện này!”
Dứt lời, nàng ta cầm lấy bài học đã viết xong, ngâm nga một đoạn dân ca, cảm thấy mỹ mãn quay về.
Mọi thứ đều quay về dáng vẻ thảnh thơi vui sướng như trước kia.
Nếu có quý nữ hiểu thơ văn làm chủ mở tiệc, Đường Bất Ly sẽ mang theo Chu Uẩn Khanh tới cùng tiếp khách, làm nở mày nở mặt cho cái người không học vấn không nghề nghiệp như mình.
Nhưng Đường Bất Ly lại không ngờ tới, một người xuất thân hàn vi không có tiền dư thừa để mà học đòi văn vẻ như Chu Uẩn Khanh, khi đọc sách viết văn thì thành thạo điêu luyện nhưng một khi đề cập đến những lễ nghi của các hậu duệ quý tộc nhà cao cửa rộng thì lại ngay lập tức trở về ban đầu.
Lúc tôi tớ bưng nước trà súc miệng đến, hắn lại một hơi uống cạn sạch, ngay cả nô tỳ dâng trà cũng che miệng cười giễu cợt hắn.
Chu Uẩn Khanh như bị tách biệt khi ngồi giữa các quý nhân ăn mặc gọn gàng. đẹp đẽ.
Đường Bất Ly là người rất biết cách bênh vực người mình, người nàng mang tới sao có thể dễ dàng bị người khác coi thường như vậy?
Nàng ta quát lui tiểu tỳ dâng trà, sau khi hồi phủ bèn hạ quyết tâm dạy Chu Uẩn Khanh phẩm rượu pha trà. Mai sau nếu có một ngày hắn thật sự có thể vào triều làm quan, bước chân vào giới thượng lưu thì cũng không đến mức bị người ta khinh thường giễu cợt.
Tiếc rằng tửu lượng của Chu Uẩn Khanh cực kỳ kém, mới uống được nửa ly đã bắt đầu thao thao bất tuyệt, liến thoắng không ngừng.
Sau cả một buổi chiều Đường Bất Ly bị hắn bắt nghe hết “Hồ sơ vụ án hình luật đương triều”, đầu đau như muốn nứt ra, không biết thân mình đang ở đâu, đành phải quyết tâm từ bỏ dạy hắn phẩm rượu, ngược lại tập trung nghiên cứu về trà đạo.
Nàng ta tay cầm tay dạy hắn những lễ tiết xã giao của các họ làm quan (1).
(1) Quan hoạn nhân gia: Chỉ các gia tộc có nhiều đời làm quan
Ngược lại Chu Uẩn Khanh rất giỏi trong việc phẩm trà, chưa đến một tuần đã có thể phân biệt được những ưu và khuyết của các loại trà khác nhau cũng như đạo pha trà khi tham gia yến tiệc.
Đường Bất Ly thích ngắm dáng vẻ lúc pha trà của hắn, thái độ phong lưu kín đáo, vui tai vui mắt đến mức như thể hắn là một công tử thế gia (2) chân chính.
Nhưng mà ngày vui ngắn chẳng tày gang.
(2) Nhà làm quan, nhà chư hầu, nhà quý tộc
Chẳng mấy chốc Chu Uẩn Khanh đã biết được mình không phải là thư lại (3) thực sự của Đường phủ, những gì mà hắn sao chép và sáng tác hằng ngày đều là bài học mà lão thái quân bố trí cho tôn nữ.
(3) Nhân viên quản lý hồ sơ sổ sách, xử lý công văn
“Hương quân đã từng hứa rằng sẽ không bắt ta làm việc trái với đạo nghĩa.” Chu Uẩn Khanh lời lẽ chính nghĩa nói.
“Ta không muốn chép sách, mời ngươi tới chép giúp ta, đây là việc ngươi tình ta nguyện thì sao có thể nói là trái với đạo nghĩa được.”
Đường Bất Ly có hơi không hiểu được sao Chu Uẩn Khanh lại để ý đến chuyện vụn vặt này: “Chẳng lẽ ta không muốn tự nấu ăn, mời một đầu bếp về để nấu thì ngươi cũng nói ta làm việc trái với đạo nghĩa hay sao?”
“Tu thân hiểu lễ sao có thể đánh đồng với ham muốn ăn uống được?” Chu Uẩn Khanh cố chấp nói.
Đường Bất Ly tranh cãi không lại hắn, có đôi khi nàng ta thật sự không thể chịu được nổi sự ngu xuẩn bảo thủ của tiểu lang quân này.
“Không giúp thì không giúp, tại sao lại lạnh lùng giáo huấn người ta như thế chứ?” Nàng ta cau mày lẩm bẩm.
Lần đầu tiên tranh chấp của hai người chấm dứt trong không vui.
5.
Tổ mẫu bị bệnh rồi.
Lúc lão nhân gia đột nhiên ngất xỉu, Đường Bất Ly đang ở ngõa tứ (4) xem tạp kỹ. Sau khi biết được tin tức từ miệng của gã người hầu mồ hôi nhễ nhại, nàng ta chỉ thấy trong đầu ông lên một tiếng, trời đất như sụp xuống.
(4) Là nơi diễn ra các hoạt động vui chơi giải trí của người dân thời xưa, có nguồn gốc từ thời nhà Tống. Tên gọi của nó không có liên quan gì đến kiến trúc của nơi này
Khi nàng ta chạy về phủ, lão thái thái vừa mới uống xong thuốc đã đi ngủ rồi, Đường Bất Ly cho tới nay mới có cơ hội nhìn ngắm thật cẩn thận lão phụ (5) kiên nhẫn này.
(5) Bà lão, bà cụ - một cách xưng hô tôn kính
Hóa ra tổ mẫu đã già đến thế rồi.
Tóc mai của bà đã bạc trắng, gương mặt cũng không còn sự phúc hậu hồng hào của lúc xưa, khi nằm trên giường cũng không còn nhìn thấy những đường cong cơ thể nữa. Phụ nhân mạnh mẽ mất chồng mất con lúc trung niên đã chịu đựng vô số những gian nan vất vả của nửa đời người đó, đã gồng gánh một Đường Công phủ to lớn như thế bằng chính sức lực của mình để rồi lại ngã xuống dưới lời nguyền của tuổi già sức yếu.
Có đôi khi bị buộc phải trưởng thành là chuyện chỉ diễn ra trong một đêm.
Lão thái thái bị bệnh, rất nhiều việc lớn bé trong phủ đều đè lên vai của Đường Bất Ly, khiến nàng ta sứt đầu mẻ trán.
Đến lúc nàng ta tự chưởng quản mọi sự vụ thì mới hiểu được Đường Công phủ không có thực quyền, phải duy trì chi tiêu khổng lồ của cả phủ từ trên xuống dưới quả là một việc không dễ dàng.
Nhưng mà nàng ta lại không hiểu chuyện, thậm chí đến việc nuôi một gã thư sinh chép sách cũng hận không thể vung tiền như rác.
Một kẻ không sợ trời sợ đất như nàng ta, lần đầu tiên trong cuộc đời cảm thấy sợ hãi một thứ gì đó, nàng ta sợ tổ mẫu sẽ giống như trong mơ, sẽ buông tay rời đi.
“Cháu ngoan, nhiều ngày qua khổ cực cho con rồi.”
Đường lão thái thái khẽ vỗ về gương mặt của tôn nữ, suy yếu mà thở dài: “Từ sau khi tổ phụ của con một đi không trở lại, một mình ta nuôi phụ thân con đến lớn, nhìn nó vào triều làm quan, lập thê sinh con. Sau đó phụ thân con vì bệnh mà qua đời, nhi tức (6) cũng theo nó mà đi theo, ta lại nuôi con lớn… Điều tiếc nuối duy nhất của ta chính là chưa kịp định cho con một mối hôn sự tốt, vẻ vang nhìn tôn nhi của ta xuất giá.”
(6) Con dâu
Giọng tổ mẫu khàn khàn vì tuổi già, mùi thuốc đắng chát vẫn quanh quẩn trong không khí, khiến cho sống mũi Đường Bất Ly ê ẩm.
“Tổ mẫu trường thọ như tùng như hạc, người sẽ không sao đâu.”
Đường Bất Ly khuấy chén thuốc, khàn giọng nói: “Chỉ cần tổ mẫu có thể khỏe lại, chép bao nhiêu sách, chép bao nhiêu kinh văn con cũng bằng lòng, sẽ không lại quấy rối ham chơi nữa.”
“Hài tử ngoan, có những lời này của con thì tổ mẫu đã yên tâm rồi.”
Trong mắt lão thái thái lộ ra vẻ từ ái, chậm rãi nói: “Con không thể sánh được với các con cháu nhà quan lại có phụ mẫu và huynh đệ chống lưng, về sau con nhớ phải an phận thủ thường, không thể lại cùng các nam nhân ở ngoài tùy hứng càn quấy, bị người ta nắm thóp… Có biết chưa?”
Đường Bất Ly biết lão thái thái đã nghe nói về sự tồn tại của Chu Uẩn Khanh, vậy nên mới mở miệng nhắc nhở.
Nàng ta chua xót trong lòng, gật mạnh đầu nói: “Tôn nhi hiểu rồi ạ.”
Lão thái quân bị bệnh, tình hình chi tiêu trong phủ giật gấu vá vai. Đường Bất Ly định giữ lại những người hầu trung hậu thành thật, còn các hạ nhân khác, nếu có thể cho nghỉ việc thì đều cho nghỉ hết.
Trong đó đương nhiên cũng có Chu Uẩn Khanh.
Đêm Thất Tịch gặp nhau ở cầu Ô Thước, nghe đồn nếu viết tâm nguyện của mình lên đèn trời là có thể theo dòng ngân hà truyền đạt đến trời cao.
Đường Bất Ly mở tiệc ở Vọng Tiên Lâu, mời huynh muội nhà họ Ngu đến cùng thả đèn trời cầu phúc.
Nàng cũng mang theo Chu Uẩn Khanh, thứ nhất là viết một trăm chiếc đèn ước nguyện cần một lượng lớn sức người, thứ hai nữa là sau ngày hôm nay, nàng ta không thể giúp đỡ Chu Uẩn Khanh được nữa, coi như nhân cơ hội này nói lời từ biệt.
Trên chiếc cầu khắc hoa văn hoa lệ, Đường Bất Ly cầm chiết hỏa tử, bật lửa đốt từng chiếc từng chiếc thiên đăng đã viết xong.
Mỗi lần đốt một chiếc đèn, trong lòng nàng ta đều cầu nguyện thân thể tổ mẫu mạnh khỏe, sống lâu trăm tuổi.
Gió bắt đầu nổi lên, đèn trời không kịp đốt bị thổi đến quay cuồng khắp mặt đất, trong lúc nàng ta đang luống cuống tay chân, chợt thấy một đôi tay với đốt ngón tay thon dài duỗi từ phía sau tới, thay nàng ta đậy lại chiết hỏa tử suýt tắt trong tay.
Chu Uẩn Khanh không nói một lời nào, nhặt những chiếc đèn trời bị thổi tứ tung trên mặt đất lên, đưa cho nàng ta đốt.
Hai người không nói lời nào mà phối hợp với nhau, đèn trời giống như ánh sáng của những chú đom đóm bay về phía chân trời, xếp thành một dòng hàng trôi trên sông.
“Chu Uẩn Khanh.”
Cuối cùng Đường Bất Ly vẫn mở miệng, tay bấu lấy lan can điêu khắc, nói: “Sau này ta không thể giữ ngươi lại chép sách nữa rồi.”
Chu Uẩn Khanh quay đầu lại nhìn nàng ta, dường như không hiểu ý nàng ta.
Gió thổi tung y bào đã bạc trắng của hắn, giống như ngay sau đó hắn sẽ phải theo gió mà bay đi.
“Dù sao… Dù sao thì ngươi cũng không thích ta giở trò bịp bợm, ta cũng không thích bị người khác quản thúc, chi bằng chúng ta hảo tụ hảo tán (7).”
(7) Gặp nhau thì cũng có lúc chia tay
Đường Bất Ly nói một tràng xong, chẳng biết vì sao mà nàng ta lại không dám nhìn vào mắt Chu Uẩn Khanh.
Nàng ta kiêu ngạo đã quen, mãi cho đến giờ phút này nàng ta cũng không muốn thừa nhận sự sa sút nghèo rớt mồng tơi của mình.
Nàng ta muốn nói thêm điều gì đó, nhưng rồi cuối cùng lại chưa nói thêm gì cả.
Ngày hôm sau, Đường Bất Ly đặt mua giấy bút và một bộ sách cổ, kèm theo bạc vụn, đóng gói cẩn thận rồi đi tiễn Chu Uẩn Khanh.
Hương mực nhẹ nhàng vấn vít trong gian nhà sạch sẽ, Chu Uẩn Khanh đứng quay lưng lại với nàng ta, vẫn viết phú văn trên tường giống như ngày thường.
“Chu Uẩn Khanh, ngươi thu dọn đồ đạc đi.”
Đường Bất Ly hắng giọng nói, nhẹ nhàng đặt tay nải ôm trong lòng xuống trên án kỷ: “Mấy thứ này tặng cho ngươi, coi như là quà tiễn biệt sau mấy tháng chúng ta quen biết nhau.”
Đầu bút của Chu Uẩn Khanh thoăn thoắt như rồng bay phượng múa, nét chữ hành thư (8) phiêu dật dần dần biết thành hành thảo (9), cứng cáp mạnh mẽ.
Trong thân thể thanh tú tuấn mỹ của hắn như có một mạch nước ngầm đang cuồn cuộn tuôn trào ra, biến thành đại dương mênh mông dưới ngòi bút của hắn.
“Chu Uẩn Khanh, ta đi nhé!”
Đường Bất Ly lớn giọng nói, thấy nam nhân không nói gì, nàng ta lại khô khốc bổ sung một câu: “Sau này ngươi sẽ rất có triển vọng đó!”
Chu Uẩn Khanh vẫn không hé răng một lời, chỉ vùi đầu điên cuồng mà viết sách luận, hành thảo đã biến thành cuồng thảo (10).
(8), (9) & (10) Ba kiểu chữ của người Trung Quốc
Giấy trắng đã bong ra, bay xuống đầy đất, hắn vẫn như không hề hay biết, tiếp tục viết trên tường.
Đường Bất Ly đợi trong chốc lát, đoán chừng có lẽ hắn sẽ không mở miệng nói chuyện, bèn bĩu môi cúi đầu rời đi.
Mãi cho đến khi tiếng bước chân của Đường Bất Ly đã đi xa, Chu Uẩn Khanh mới giống như một cái cơ quan nhiều năm không được tu sửa mà khựng lại.
Bút lông đã sớm khô khốc chẻ ngọn nứt ra, giống như một bụi cỏ dại mọc ở trên tường, để lại một nét bút xơ xác cực lớn. Đôi mắt Chu Uẩn Khanh cô tịch mà trầm lặng, vẫn đứng yên không nhúc nhích như thế trước bài phú văn chưa hoàn thành, qua một hồi lâu mà vẫn không tiếp tục.
Không viết ra được.
Hắn không viết được.
Bút lông khô cạn rớt xuống trên đất, hắn lùi về đằng sau một bước, phí công mà nhéo nhéo sống mũi.
6.
Chu Uẩn Khanh đi rồi.
Gian phòng trống vắng được thu dọn thật sự vô cùng sạch sẽ ngăn nắp, quà tiễn biệt của Đường Bất Ly vẫn yên lặng nằm ở trên án kỷ, ngoại trừ giấy mực bút nghiên và hai bộ y phục của chính hắn ra, hắn không hề mang nhiều thêm một thứ nào.
Đường Bất Ly nhìn bài phú văn tiêu sái hào sảng vẫn chưa hoàn thành kia, những nét bút mực khắp tường đột nhiên im bặt, đột nhiên dấy lên nỗi thương tiếc chẳng rõ nguồn cơn.
Những điều mà nàng ta cần phải ứng phó thực sự quá nhiều, vậy nên chẳng mấy chốc đã vứt Chu Uẩn Khanh ra sau đầu.
Dần dần, bóng dáng thanh sắc (11) cô độc lạnh nhạt trong lòng nàng ta đó đã nhạt đi.
(11) Màu xanh lá cây
Không lâu sau đó, tổ mẫu nhờ người thăm dò khắp nơi, làm chủ định cho Đường Bất Ly một mối hôn sự, người xin cưới là tôn nhi Trần Giám của thái phó, nghe nói là con cháu thế gia hiếu thuận hiểu lễ nghĩa.
Đường Bất Ly không muốn gả đi, nàng ta sợ mình sẽ gả cho một tên giá áo túi cơm có tiếng mà không có miếng như trong giấc mơ mà nàng ta từng mơ thấy trước kia, nhưng nàng ta lại không thể chống lại được tâm nguyện của lão thái thái chẳng còn bao nhiêu thời gian, muốn nhìn thấy tôn nữ xuất giá.
“Tôn nhi của thái phó, chắc hẳn là gia giáo rất tốt, hẳn là không phải cái tên ngu xuẩn nhục mạ Nhiếp Chính Vương trong mơ nhỉ?”
Đường Bất Ly suy nghĩ, sau đó lập tức phản ứng lại, vỗ vỗ án kỉ: “Đường Bất Ly ngươi nghĩ cái gì thế? Một giấc mộng hoang đường như thế sao có thể ứng nghiệm được!”
Huống chi thiên tử đương triều vẫn còn đang tại vị, vốn chẳng có cái gì gọi là Nhiếp Chính Vương.
Nghĩ như thế, Đường Bất Ly mới miễn cưỡng cảm thấy yên lòng.
Đêm Trung thu, Ngu Linh Tê bị bệnh nặng, Đường Bất Ly cố ý tới cửa vấn an.
Nghe nói nàng ta và Trần Giám đính hôn, Tuế Tuế có phần giật mình ngơ ngác.
“A Ly đính hôn là chuyện đại hỷ, ta vốn dĩ nên vui vẻ mới đúng.”
Tuế Tuế gầy đi một chút, nhưng như thế cũng không tổn hại chút nào đến nhan sắc của nàng, nàng nhẹ giọng nói: “Nhưng ta nghe nói Trần Giám là một người đa tình cuồng vọng, thanh danh không ngay thẳng, còn cần phải cân nhắc cẩn thận mới được.”
Rất nhanh sau đó, những lời mà Tuế Tuế nói lập tức ứng nghiệm.
Ngày ấy khi nàng ta đến hoa lâu giúp Tuế Tuế điều tra tin tức, chạm mặt mấy tên công tử thế gia tô son trát phấn, trong đó cũng có vị hôn phu Trần Giám của Đường Bất Ly.
Lời nói dơ bẩn, chẳng thể nghe lọt được tai.
Nghĩ đến việc mình phải gả cho một kẻ như vậy, nhớ đến chính mình ở trong mơ vô tội bị liên lụy, lâm vào kết cục phải hèn mọn mà cầu xin người khác, cơn giận trong người Đường Bất Ly lập tức bùng lên.
Đến khi nàng ta phản ứng lại, roi dài trong tay đã bổ về phía Trần Giám.
Nhà họ Trần nuốt không trôi được cơn tức này, lấy cái cớ “mất phụ đức”, từ hôn nàng ta trước mặt mọi người.
Trong lúc nhất thời, biệt danh “cọp cái” và “nữ bá vương” của Đường Bất Ly truyền đi khắp nơi, trở thành trò cười.
Bản thân Đường Bất Ly cũng chẳng để ý đến chuyện này, ai dám giễu cợt trước mặt nàng ta thì nàng ta sẽ lập tức lấy roi quất kẻ đó, tuyệt không để mình thiệt thòi.
Điều khiến nàng ta lo lắng nhất chính là sẽ khiến tổ mẫu thất vọng.
“Xin lỗi, tổ mẫu.”
Đường Bất Ly quỳ gối trước giường, cúi đầu nói: “Tôn nhi lại làm hỏng việc rồi.”
“Cháu ngoan, không trách con. Trách tổ mẫu không biết nhìn người, bị người ta lừa gạt.”
Lão nhân gia cười ha hả nâng tôn nữ dậy, an ủi nói: “Hậu sinh không sạch sẽ, trong ngoài không đồng nhất như thế thì không cần cũng được! Dù cháu ngoan của ta không đánh hắn, tổ mẫu cũng muốn đánh hắn thay con!”
Quở mắng trong dự kiến lại không đến, Đường Bất Ly chợt ngẩng đầu lên: “Thật ạ?”
“Thật đó.”
Lão thái thái xoa xoa búi tóc của Đường Bất Ly, từ ái nói: “Kịp thời ngăn lại tổn hại, chính là một chuyện may mắn.”
Hốc mắt Đường Bất Ly đau xót, ôm chặt tổ mẫu.
Lão nhân ngoài cứng trong mềm này vẫn không thể vượt qua được mùa đông khắc nghiệt, bình yên nhắm mắt, cưỡi hạc về tây thiên trong một đêm tuyết rơi.
Bầu trời của Đường Bất Ly sụp xuống mất rồi.
Từ nhỏ Đường Bất Ly đã bị xem như là nam tử mà nuôi lớn, chơi hết khắp kinh thành, nhận hết mọi sự tung hô, chọc mèo ghẹo chó đã quen, cũng chẳng bao giờ tuân theo cái gọi là nam nữ thụ thụ bất thân.
Nhưng dù là thế, nàng ta cũng biết khiêu khích lúc đầu óc nóng lên là rất quá đáng.
Tại sao phải hôn Chu Uẩn Khanh chứ?
Tại sao lại phải chạy?
Tại sao chỉ cần nhớ tới khoảnh khắc ánh mắt Chu Uẩn Khanh nhìn sang là nàng ta lại cảm thấy xấu hổ đến mức muốn đụng đầu vào tường binh binh vậy?
Đường Bất Ly không phải là người giỏi trốn tránh, nàng ta quyết định giải thích rõ ràng mọi chuyện với Chu Uẩn Khanh, triệt để bỏ qua chuyện này.
Đến hôm sau khi lấy lại bài cảm nhận “Từ Nghĩa” đã viết xong, Đường Bất Ly nói thêm hai câu.
“Hôm qua làm như vậy… Là ta không đúng. Ta chỉ muốn trêu ghẹo ngươi, muốn xem thử ngươi có thật sự tâm tính kiên định như chính lời ngươi nói hay không.”
Để thể hiện rằng chính nàng ta cũng không có suy nghĩ gì khác, Đường Bất Ly còn vô cùng hào sảng vỗ vỗ vai Chu Uẩn Khanh: “Dù sao ngươi cũng là một đại nam nhân, không thiệt thòi gì nên đừng để ở trong lòng ha.”
Chu Uẩn Khanh bị vỗ đến mức cổ tay cũng khó nâng lên cao, ngòi bút để lại một nét mực rõ ràng trên mặt giấy Tuyên Thành.
Hắn thản nhiên đổi một tờ giấy khác, “Ừm” một tiếng.
Thấy hắn vẫn giữ dáng vẻ bình tĩnh như người đứng ngoài cuộc, Đường Bất Ly cảm thấy nhẹ nhõm h, mặt mày hớn hở nói: “Vậy chúng ta đã nói rõ ràng rồi nhé! Sau này coi như chưa từng xảy ra chuyện gì cả, ai cũng không được nhắc lại chuyện này!”
Dứt lời, nàng ta cầm lấy bài học đã viết xong, ngâm nga một đoạn dân ca, cảm thấy mỹ mãn quay về.
Mọi thứ đều quay về dáng vẻ thảnh thơi vui sướng như trước kia.
Nếu có quý nữ hiểu thơ văn làm chủ mở tiệc, Đường Bất Ly sẽ mang theo Chu Uẩn Khanh tới cùng tiếp khách, làm nở mày nở mặt cho cái người không học vấn không nghề nghiệp như mình.
Nhưng Đường Bất Ly lại không ngờ tới, một người xuất thân hàn vi không có tiền dư thừa để mà học đòi văn vẻ như Chu Uẩn Khanh, khi đọc sách viết văn thì thành thạo điêu luyện nhưng một khi đề cập đến những lễ nghi của các hậu duệ quý tộc nhà cao cửa rộng thì lại ngay lập tức trở về ban đầu.
Lúc tôi tớ bưng nước trà súc miệng đến, hắn lại một hơi uống cạn sạch, ngay cả nô tỳ dâng trà cũng che miệng cười giễu cợt hắn.
Chu Uẩn Khanh như bị tách biệt khi ngồi giữa các quý nhân ăn mặc gọn gàng. đẹp đẽ.
Đường Bất Ly là người rất biết cách bênh vực người mình, người nàng mang tới sao có thể dễ dàng bị người khác coi thường như vậy?
Nàng ta quát lui tiểu tỳ dâng trà, sau khi hồi phủ bèn hạ quyết tâm dạy Chu Uẩn Khanh phẩm rượu pha trà. Mai sau nếu có một ngày hắn thật sự có thể vào triều làm quan, bước chân vào giới thượng lưu thì cũng không đến mức bị người ta khinh thường giễu cợt.
Tiếc rằng tửu lượng của Chu Uẩn Khanh cực kỳ kém, mới uống được nửa ly đã bắt đầu thao thao bất tuyệt, liến thoắng không ngừng.
Sau cả một buổi chiều Đường Bất Ly bị hắn bắt nghe hết “Hồ sơ vụ án hình luật đương triều”, đầu đau như muốn nứt ra, không biết thân mình đang ở đâu, đành phải quyết tâm từ bỏ dạy hắn phẩm rượu, ngược lại tập trung nghiên cứu về trà đạo.
Nàng ta tay cầm tay dạy hắn những lễ tiết xã giao của các họ làm quan (1).
(1) Quan hoạn nhân gia: Chỉ các gia tộc có nhiều đời làm quan
Ngược lại Chu Uẩn Khanh rất giỏi trong việc phẩm trà, chưa đến một tuần đã có thể phân biệt được những ưu và khuyết của các loại trà khác nhau cũng như đạo pha trà khi tham gia yến tiệc.
Đường Bất Ly thích ngắm dáng vẻ lúc pha trà của hắn, thái độ phong lưu kín đáo, vui tai vui mắt đến mức như thể hắn là một công tử thế gia (2) chân chính.
Nhưng mà ngày vui ngắn chẳng tày gang.
(2) Nhà làm quan, nhà chư hầu, nhà quý tộc
Chẳng mấy chốc Chu Uẩn Khanh đã biết được mình không phải là thư lại (3) thực sự của Đường phủ, những gì mà hắn sao chép và sáng tác hằng ngày đều là bài học mà lão thái quân bố trí cho tôn nữ.
(3) Nhân viên quản lý hồ sơ sổ sách, xử lý công văn
“Hương quân đã từng hứa rằng sẽ không bắt ta làm việc trái với đạo nghĩa.” Chu Uẩn Khanh lời lẽ chính nghĩa nói.
“Ta không muốn chép sách, mời ngươi tới chép giúp ta, đây là việc ngươi tình ta nguyện thì sao có thể nói là trái với đạo nghĩa được.”
Đường Bất Ly có hơi không hiểu được sao Chu Uẩn Khanh lại để ý đến chuyện vụn vặt này: “Chẳng lẽ ta không muốn tự nấu ăn, mời một đầu bếp về để nấu thì ngươi cũng nói ta làm việc trái với đạo nghĩa hay sao?”
“Tu thân hiểu lễ sao có thể đánh đồng với ham muốn ăn uống được?” Chu Uẩn Khanh cố chấp nói.
Đường Bất Ly tranh cãi không lại hắn, có đôi khi nàng ta thật sự không thể chịu được nổi sự ngu xuẩn bảo thủ của tiểu lang quân này.
“Không giúp thì không giúp, tại sao lại lạnh lùng giáo huấn người ta như thế chứ?” Nàng ta cau mày lẩm bẩm.
Lần đầu tiên tranh chấp của hai người chấm dứt trong không vui.
5.
Tổ mẫu bị bệnh rồi.
Lúc lão nhân gia đột nhiên ngất xỉu, Đường Bất Ly đang ở ngõa tứ (4) xem tạp kỹ. Sau khi biết được tin tức từ miệng của gã người hầu mồ hôi nhễ nhại, nàng ta chỉ thấy trong đầu ông lên một tiếng, trời đất như sụp xuống.
(4) Là nơi diễn ra các hoạt động vui chơi giải trí của người dân thời xưa, có nguồn gốc từ thời nhà Tống. Tên gọi của nó không có liên quan gì đến kiến trúc của nơi này
Khi nàng ta chạy về phủ, lão thái thái vừa mới uống xong thuốc đã đi ngủ rồi, Đường Bất Ly cho tới nay mới có cơ hội nhìn ngắm thật cẩn thận lão phụ (5) kiên nhẫn này.
(5) Bà lão, bà cụ - một cách xưng hô tôn kính
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hóa ra tổ mẫu đã già đến thế rồi.
Tóc mai của bà đã bạc trắng, gương mặt cũng không còn sự phúc hậu hồng hào của lúc xưa, khi nằm trên giường cũng không còn nhìn thấy những đường cong cơ thể nữa. Phụ nhân mạnh mẽ mất chồng mất con lúc trung niên đã chịu đựng vô số những gian nan vất vả của nửa đời người đó, đã gồng gánh một Đường Công phủ to lớn như thế bằng chính sức lực của mình để rồi lại ngã xuống dưới lời nguyền của tuổi già sức yếu.
Có đôi khi bị buộc phải trưởng thành là chuyện chỉ diễn ra trong một đêm.
Lão thái thái bị bệnh, rất nhiều việc lớn bé trong phủ đều đè lên vai của Đường Bất Ly, khiến nàng ta sứt đầu mẻ trán.
Đến lúc nàng ta tự chưởng quản mọi sự vụ thì mới hiểu được Đường Công phủ không có thực quyền, phải duy trì chi tiêu khổng lồ của cả phủ từ trên xuống dưới quả là một việc không dễ dàng.
Nhưng mà nàng ta lại không hiểu chuyện, thậm chí đến việc nuôi một gã thư sinh chép sách cũng hận không thể vung tiền như rác.
Một kẻ không sợ trời sợ đất như nàng ta, lần đầu tiên trong cuộc đời cảm thấy sợ hãi một thứ gì đó, nàng ta sợ tổ mẫu sẽ giống như trong mơ, sẽ buông tay rời đi.
“Cháu ngoan, nhiều ngày qua khổ cực cho con rồi.”
Đường lão thái thái khẽ vỗ về gương mặt của tôn nữ, suy yếu mà thở dài: “Từ sau khi tổ phụ của con một đi không trở lại, một mình ta nuôi phụ thân con đến lớn, nhìn nó vào triều làm quan, lập thê sinh con. Sau đó phụ thân con vì bệnh mà qua đời, nhi tức (6) cũng theo nó mà đi theo, ta lại nuôi con lớn… Điều tiếc nuối duy nhất của ta chính là chưa kịp định cho con một mối hôn sự tốt, vẻ vang nhìn tôn nhi của ta xuất giá.”
(6) Con dâu
Giọng tổ mẫu khàn khàn vì tuổi già, mùi thuốc đắng chát vẫn quanh quẩn trong không khí, khiến cho sống mũi Đường Bất Ly ê ẩm.
“Tổ mẫu trường thọ như tùng như hạc, người sẽ không sao đâu.”
Đường Bất Ly khuấy chén thuốc, khàn giọng nói: “Chỉ cần tổ mẫu có thể khỏe lại, chép bao nhiêu sách, chép bao nhiêu kinh văn con cũng bằng lòng, sẽ không lại quấy rối ham chơi nữa.”
“Hài tử ngoan, có những lời này của con thì tổ mẫu đã yên tâm rồi.”
Trong mắt lão thái thái lộ ra vẻ từ ái, chậm rãi nói: “Con không thể sánh được với các con cháu nhà quan lại có phụ mẫu và huynh đệ chống lưng, về sau con nhớ phải an phận thủ thường, không thể lại cùng các nam nhân ở ngoài tùy hứng càn quấy, bị người ta nắm thóp… Có biết chưa?”
Đường Bất Ly biết lão thái thái đã nghe nói về sự tồn tại của Chu Uẩn Khanh, vậy nên mới mở miệng nhắc nhở.
Nàng ta chua xót trong lòng, gật mạnh đầu nói: “Tôn nhi hiểu rồi ạ.”
Lão thái quân bị bệnh, tình hình chi tiêu trong phủ giật gấu vá vai. Đường Bất Ly định giữ lại những người hầu trung hậu thành thật, còn các hạ nhân khác, nếu có thể cho nghỉ việc thì đều cho nghỉ hết.
Trong đó đương nhiên cũng có Chu Uẩn Khanh.
Đêm Thất Tịch gặp nhau ở cầu Ô Thước, nghe đồn nếu viết tâm nguyện của mình lên đèn trời là có thể theo dòng ngân hà truyền đạt đến trời cao.
Đường Bất Ly mở tiệc ở Vọng Tiên Lâu, mời huynh muội nhà họ Ngu đến cùng thả đèn trời cầu phúc.
Nàng cũng mang theo Chu Uẩn Khanh, thứ nhất là viết một trăm chiếc đèn ước nguyện cần một lượng lớn sức người, thứ hai nữa là sau ngày hôm nay, nàng ta không thể giúp đỡ Chu Uẩn Khanh được nữa, coi như nhân cơ hội này nói lời từ biệt.
Trên chiếc cầu khắc hoa văn hoa lệ, Đường Bất Ly cầm chiết hỏa tử, bật lửa đốt từng chiếc từng chiếc thiên đăng đã viết xong.
Mỗi lần đốt một chiếc đèn, trong lòng nàng ta đều cầu nguyện thân thể tổ mẫu mạnh khỏe, sống lâu trăm tuổi.
Gió bắt đầu nổi lên, đèn trời không kịp đốt bị thổi đến quay cuồng khắp mặt đất, trong lúc nàng ta đang luống cuống tay chân, chợt thấy một đôi tay với đốt ngón tay thon dài duỗi từ phía sau tới, thay nàng ta đậy lại chiết hỏa tử suýt tắt trong tay.
Chu Uẩn Khanh không nói một lời nào, nhặt những chiếc đèn trời bị thổi tứ tung trên mặt đất lên, đưa cho nàng ta đốt.
Hai người không nói lời nào mà phối hợp với nhau, đèn trời giống như ánh sáng của những chú đom đóm bay về phía chân trời, xếp thành một dòng hàng trôi trên sông.
“Chu Uẩn Khanh.”
Cuối cùng Đường Bất Ly vẫn mở miệng, tay bấu lấy lan can điêu khắc, nói: “Sau này ta không thể giữ ngươi lại chép sách nữa rồi.”
Chu Uẩn Khanh quay đầu lại nhìn nàng ta, dường như không hiểu ý nàng ta.
Gió thổi tung y bào đã bạc trắng của hắn, giống như ngay sau đó hắn sẽ phải theo gió mà bay đi.
“Dù sao… Dù sao thì ngươi cũng không thích ta giở trò bịp bợm, ta cũng không thích bị người khác quản thúc, chi bằng chúng ta hảo tụ hảo tán (7).”
(7) Gặp nhau thì cũng có lúc chia tay
Đường Bất Ly nói một tràng xong, chẳng biết vì sao mà nàng ta lại không dám nhìn vào mắt Chu Uẩn Khanh.
Nàng ta kiêu ngạo đã quen, mãi cho đến giờ phút này nàng ta cũng không muốn thừa nhận sự sa sút nghèo rớt mồng tơi của mình.
Nàng ta muốn nói thêm điều gì đó, nhưng rồi cuối cùng lại chưa nói thêm gì cả.
Ngày hôm sau, Đường Bất Ly đặt mua giấy bút và một bộ sách cổ, kèm theo bạc vụn, đóng gói cẩn thận rồi đi tiễn Chu Uẩn Khanh.
Hương mực nhẹ nhàng vấn vít trong gian nhà sạch sẽ, Chu Uẩn Khanh đứng quay lưng lại với nàng ta, vẫn viết phú văn trên tường giống như ngày thường.
“Chu Uẩn Khanh, ngươi thu dọn đồ đạc đi.”
Đường Bất Ly hắng giọng nói, nhẹ nhàng đặt tay nải ôm trong lòng xuống trên án kỷ: “Mấy thứ này tặng cho ngươi, coi như là quà tiễn biệt sau mấy tháng chúng ta quen biết nhau.”
Đầu bút của Chu Uẩn Khanh thoăn thoắt như rồng bay phượng múa, nét chữ hành thư (8) phiêu dật dần dần biết thành hành thảo (9), cứng cáp mạnh mẽ.
Trong thân thể thanh tú tuấn mỹ của hắn như có một mạch nước ngầm đang cuồn cuộn tuôn trào ra, biến thành đại dương mênh mông dưới ngòi bút của hắn.
“Chu Uẩn Khanh, ta đi nhé!”
Đường Bất Ly lớn giọng nói, thấy nam nhân không nói gì, nàng ta lại khô khốc bổ sung một câu: “Sau này ngươi sẽ rất có triển vọng đó!”
Chu Uẩn Khanh vẫn không hé răng một lời, chỉ vùi đầu điên cuồng mà viết sách luận, hành thảo đã biến thành cuồng thảo (10).
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
(8), (9) & (10) Ba kiểu chữ của người Trung Quốc
Giấy trắng đã bong ra, bay xuống đầy đất, hắn vẫn như không hề hay biết, tiếp tục viết trên tường.
Đường Bất Ly đợi trong chốc lát, đoán chừng có lẽ hắn sẽ không mở miệng nói chuyện, bèn bĩu môi cúi đầu rời đi.
Mãi cho đến khi tiếng bước chân của Đường Bất Ly đã đi xa, Chu Uẩn Khanh mới giống như một cái cơ quan nhiều năm không được tu sửa mà khựng lại.
Bút lông đã sớm khô khốc chẻ ngọn nứt ra, giống như một bụi cỏ dại mọc ở trên tường, để lại một nét bút xơ xác cực lớn. Đôi mắt Chu Uẩn Khanh cô tịch mà trầm lặng, vẫn đứng yên không nhúc nhích như thế trước bài phú văn chưa hoàn thành, qua một hồi lâu mà vẫn không tiếp tục.
Không viết ra được.
Hắn không viết được.
Bút lông khô cạn rớt xuống trên đất, hắn lùi về đằng sau một bước, phí công mà nhéo nhéo sống mũi.
6.
Chu Uẩn Khanh đi rồi.
Gian phòng trống vắng được thu dọn thật sự vô cùng sạch sẽ ngăn nắp, quà tiễn biệt của Đường Bất Ly vẫn yên lặng nằm ở trên án kỷ, ngoại trừ giấy mực bút nghiên và hai bộ y phục của chính hắn ra, hắn không hề mang nhiều thêm một thứ nào.
Đường Bất Ly nhìn bài phú văn tiêu sái hào sảng vẫn chưa hoàn thành kia, những nét bút mực khắp tường đột nhiên im bặt, đột nhiên dấy lên nỗi thương tiếc chẳng rõ nguồn cơn.
Những điều mà nàng ta cần phải ứng phó thực sự quá nhiều, vậy nên chẳng mấy chốc đã vứt Chu Uẩn Khanh ra sau đầu.
Dần dần, bóng dáng thanh sắc (11) cô độc lạnh nhạt trong lòng nàng ta đó đã nhạt đi.
(11) Màu xanh lá cây
Không lâu sau đó, tổ mẫu nhờ người thăm dò khắp nơi, làm chủ định cho Đường Bất Ly một mối hôn sự, người xin cưới là tôn nhi Trần Giám của thái phó, nghe nói là con cháu thế gia hiếu thuận hiểu lễ nghĩa.
Đường Bất Ly không muốn gả đi, nàng ta sợ mình sẽ gả cho một tên giá áo túi cơm có tiếng mà không có miếng như trong giấc mơ mà nàng ta từng mơ thấy trước kia, nhưng nàng ta lại không thể chống lại được tâm nguyện của lão thái thái chẳng còn bao nhiêu thời gian, muốn nhìn thấy tôn nữ xuất giá.
“Tôn nhi của thái phó, chắc hẳn là gia giáo rất tốt, hẳn là không phải cái tên ngu xuẩn nhục mạ Nhiếp Chính Vương trong mơ nhỉ?”
Đường Bất Ly suy nghĩ, sau đó lập tức phản ứng lại, vỗ vỗ án kỉ: “Đường Bất Ly ngươi nghĩ cái gì thế? Một giấc mộng hoang đường như thế sao có thể ứng nghiệm được!”
Huống chi thiên tử đương triều vẫn còn đang tại vị, vốn chẳng có cái gì gọi là Nhiếp Chính Vương.
Nghĩ như thế, Đường Bất Ly mới miễn cưỡng cảm thấy yên lòng.
Đêm Trung thu, Ngu Linh Tê bị bệnh nặng, Đường Bất Ly cố ý tới cửa vấn an.
Nghe nói nàng ta và Trần Giám đính hôn, Tuế Tuế có phần giật mình ngơ ngác.
“A Ly đính hôn là chuyện đại hỷ, ta vốn dĩ nên vui vẻ mới đúng.”
Tuế Tuế gầy đi một chút, nhưng như thế cũng không tổn hại chút nào đến nhan sắc của nàng, nàng nhẹ giọng nói: “Nhưng ta nghe nói Trần Giám là một người đa tình cuồng vọng, thanh danh không ngay thẳng, còn cần phải cân nhắc cẩn thận mới được.”
Rất nhanh sau đó, những lời mà Tuế Tuế nói lập tức ứng nghiệm.
Ngày ấy khi nàng ta đến hoa lâu giúp Tuế Tuế điều tra tin tức, chạm mặt mấy tên công tử thế gia tô son trát phấn, trong đó cũng có vị hôn phu Trần Giám của Đường Bất Ly.
Lời nói dơ bẩn, chẳng thể nghe lọt được tai.
Nghĩ đến việc mình phải gả cho một kẻ như vậy, nhớ đến chính mình ở trong mơ vô tội bị liên lụy, lâm vào kết cục phải hèn mọn mà cầu xin người khác, cơn giận trong người Đường Bất Ly lập tức bùng lên.
Đến khi nàng ta phản ứng lại, roi dài trong tay đã bổ về phía Trần Giám.
Nhà họ Trần nuốt không trôi được cơn tức này, lấy cái cớ “mất phụ đức”, từ hôn nàng ta trước mặt mọi người.
Trong lúc nhất thời, biệt danh “cọp cái” và “nữ bá vương” của Đường Bất Ly truyền đi khắp nơi, trở thành trò cười.
Bản thân Đường Bất Ly cũng chẳng để ý đến chuyện này, ai dám giễu cợt trước mặt nàng ta thì nàng ta sẽ lập tức lấy roi quất kẻ đó, tuyệt không để mình thiệt thòi.
Điều khiến nàng ta lo lắng nhất chính là sẽ khiến tổ mẫu thất vọng.
“Xin lỗi, tổ mẫu.”
Đường Bất Ly quỳ gối trước giường, cúi đầu nói: “Tôn nhi lại làm hỏng việc rồi.”
“Cháu ngoan, không trách con. Trách tổ mẫu không biết nhìn người, bị người ta lừa gạt.”
Lão nhân gia cười ha hả nâng tôn nữ dậy, an ủi nói: “Hậu sinh không sạch sẽ, trong ngoài không đồng nhất như thế thì không cần cũng được! Dù cháu ngoan của ta không đánh hắn, tổ mẫu cũng muốn đánh hắn thay con!”
Quở mắng trong dự kiến lại không đến, Đường Bất Ly chợt ngẩng đầu lên: “Thật ạ?”
“Thật đó.”
Lão thái thái xoa xoa búi tóc của Đường Bất Ly, từ ái nói: “Kịp thời ngăn lại tổn hại, chính là một chuyện may mắn.”
Hốc mắt Đường Bất Ly đau xót, ôm chặt tổ mẫu.
Lão nhân ngoài cứng trong mềm này vẫn không thể vượt qua được mùa đông khắc nghiệt, bình yên nhắm mắt, cưỡi hạc về tây thiên trong một đêm tuyết rơi.
Bầu trời của Đường Bất Ly sụp xuống mất rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro