Cứu Vớt Thiếu Niên Tài Hoa Bạc Mệnh
Nở hoa
Bố Đinh Lưu Li
2024-07-23 09:03:22
Trước kia, khi vẫn còn thành Dục Giới Tiên, thường có ân khách (1) có sở thích đặc thù, cố ý cho hoa nương (2) ăn ngũ thạch tán, làm cho cả người nóng lên, lúc đã hưởng dụng thì muốn ngừng mà không được.
Ý nghĩ của Ninh Ân rất đơn giản, thứ mà người khác cảm thấy là đồ tốt hắn đều muốn tặng cho Ngu Linh Tê, cho dù là thân thể của chính hắn.
"Phu thê tương ái, đồng khí liên chi (3)."
Ngu Linh Tê thở dài một tiếng, quay đầu nhìn đuôi mắt ửng đỏ của Ninh Ân: "Chàng sinh bệnh rồi bị thương, trong lòng ta cũng sẽ khó chịu một khoảng thời gian dài, một chút hứng thú hưởng lạc cũng không có."
Năm ngoái, sau khi cứu trợ lương thực, lúc ở trong Ngu phủ nàng từng nói với Ninh Ân: Những người quan trọng kia sống trong lòng nàng, mỗi lần giết một người, giống như đâm một đao vào trong lòng nàng vậy.
"Chàng là người quan trọng nhất trong lòng ta, Ninh Ân."
Nàng cọ cọ lên trán Ninh Ân: "Cho nên, phải nhanh khỏe lại đấy."
Ninh Ân hình như mất thật lâu mới hiểu ra được đạo lý này, Tiểu Phong Tử luôn luôn tùy tâm sở dục không kiềm chế được, bỗng nhiên chợt trở nên yên tĩnh lại.
Hắn cái gì cũng không nói, chỉ đặt cằm ở hốc vai nàng, cực kỳ chậm rãi mà thu lại cánh tay, ôm lấy vòng eo mảnh khảnh của nàng.
Tẩm điện yên tĩnh, hai bóng dáng lẳng lặng dựa vào nhau.
Nước thuốc đã nấu xong mang tới, còn bốc lên hơi nóng hôi hổi.
Ngu Linh Tê bảo thị tòng lui ra trước, tự mình cầm lấy bát thuốc, khuấy đều: "Thuốc này cũng là để củng cố trừ độc, chắc là cũng có chút hữu dụng."
"Không sao."
Ninh Ân không chút do dự đưa tay nhận lấy bát thuốc của nàng, ước chừng là do bị bệnh, giọng nói có vẻ thong thả trầm thấp: "Tuế Tuế bốc thuốc, cho dù có là thuốc độc đi chăng nữa, ta cũng sẽ vui vẻ mà uống."
Phương thức biểu đạt cảm xúc của Ninh Ân luôn có chút cực đoan điên cuồng, nhưng Ngu Linh Tê có thể hiểu được tâm ý của hắn.
"Lời nói tình cảm như vậy, có nhất thiết phải nói đến đáng sợ như thế không."
Nàng lẩm bẩm một tiếng, im lặng nhìn chăm chú vào Ninh Ân, phỏng đoán rằng hắn lại muốn bày ra một vài phương thức 'đút thuốc' kỳ quái, ví dụ như dùng miệng.
Nhưng ngoài dự liệu, Ninh Ân lúc này an phận đến kỳ lạ, tự mình ngửa đầu uống thuốc đắng, một hơi cạn sạch.
Mãi cho đến khi hắn đặt chiếc bát rỗng lên bàn, Ngu Linh Tê mới khôi phục lại tinh thần, đưa tay lau đi chỗ nước thuốc màu nâu nhạt dính trên cánh môi mỏng của hắn.
"Có đắng không? Ta lấy cho chàng một miếng mứt nhé."
Nàng cong mắt, biết rằng lần này hắn sẽ không nỡ giày vò mình.
Ninh Ân đè tay nàng lại, kề sát vào một chút.
Khững lại một lúc, mới nhẹ nhàng ấn đôi môi nóng bỏng lên mi tâm của nàng, khàn khàn nói: "Đủ ngọt rồi."
Trời sắp sáng, sự mệt mỏi sau cơn sốt cao dâng lên tận đầu trái tim.
Ngu Linh Tê rúc vào trong chăn, khóe miệng vẫn cong lên, ôm lấy Ninh Ân nói: "Yên tâm nghỉ ngơi đi, ngày mai sẽ khỏe lại thôi."
Ninh Ân nghiêng người, thân thể đang tán độc nóng lên cũng không dễ chịu, hô hấp như mang theo lửa nóng.
Chỉ có điều, hắn đã hình thành thói quen từ lâu, nhìn chằm chằm vào hàng mi mắt thon dài khép lại của nàng hồi lâu, mới lưu luyến không muốn rời đi mà nhắm mắt lại, không để ý đến toàn thân mình đang đau đớn, ôm nàng chặt thêm một chút, lại càng chặt thêm một chút.
Thân thể Ninh Ân rất cường tráng, nghỉ ngơi hai ba ngày đã không còn phát sốt nữa.
Ngược lại là Ngu Linh Tê mới hạ được cơn sốt cao, lại bắt đầu ho khò khè, lặp đi lặp lại lăn qua lăn lại hơn mười ngày mới dần dần bình ổn.
Ngu Linh Tê nằm trên giường, bị bệnh suốt mười ngày nay, Ninh Ân cũng ở bên cạnh trông coi tròn mười ngày, mọi việc quan trọng đều là do thị tòng thân tín dâng đến trước mắt để xử lý.
Thời điểm đầu tháng ba, đúng lúc bảng vàng của kỳ thi đình được công bố, Lễ bộ chủ trì Quỳnh Lâm ngự yến để chiêu đãi các đệ tử đứng đầu hàng tiến sĩ.
Triều đình nhiều lần xảy ra biến động hỗn loạn, chỗ trống vô số, mà lần này lại có một lượng lớn tân quý (4) dung nhập vào triều đình, là thời cơ cực tốt để bồi dưỡng vây cánh bên phe của mình, cho nên, yến hội như vậy, Ninh Ân nhất định phải tự mình vào triều tuyển chọn.
Ngu Linh Tê vốn cũng muốn đi yến hội ngắm hoa giải sầu, nhưng bất đắc dĩ, bệnh nặng mới khỏi, có nói gì thì Ninh Ân cũng không muốn để nàng ra ngoài chịu mệt nhọc.
Ngu Linh Tê biết, lúc trước Tam hoàng tử bắt cóc người ngay dưới mí mắt của Ninh Ân, ngoài miệng hắn không nói gì nhưng trong lòng chung quy vẫn là có để ý.
Ninh Ân không có ở đây, nàng đành đi thư phòng lật xem sách để tiêu khiển.
Trên thư án có đặt một danh sách, là danh sách các sĩ tử đứng đầu cuộc thi đình năm nay, xem ra Ninh Ân còn đang cân nhắc nên bồi dưỡng người nào.
Ngu Linh Tê ngồi ở phía sau bàn, cầm lấy bút chu sa ở một bên, dựa vào trí nhớ mà đánh dấu bảy tám cái tên, trong đó có bao gồm Thám hoa lang Chu Uẩn Khanh.
Nếu không có gì ngoài ý muốn, nhóm người do Chu Uẩn Khanh dẫn đầu, trong tương lai không xa, sẽ trở thành trụ cột trung thành, phò tá dưới trướng của Ninh Ân.
Vừa mới buông bút xuống đã nghe thấy thị tòng báo: "Nương nương, Ngu phu nhân cùng Ngu đại tiểu thư đã tới theo hẹn rồi ạ."
Nhìn thấy mẫu thân và a tỷ, Ngu Linh Tê vô cùng vui vẻ.
Thị tòng nói hai người họ là 'theo hẹn' mà đến đây, đó nhất định là do Ninh Ân trước khi ra khỏi cửa đã dặn dò qua, sợ nàng một mình ở trong phủ nhàm chán, cố ý mời thân nhân đến làm bạn với nàng.
Trong lòng không khỏi cảm thấy ấm áp, nàng đi đường đều mang theo làn gió nhẹ nhàng.
"Tuế Tuế, thân thể đã tốt lên chưa?"
Vừa gặp mặt, Ngu phu nhân bất chấp lễ nghi mà ngồi xuống, chỉ lo lắng nhìn nữ nhi: "Nghe nói con sinh bệnh rồi, trong lòng a nương thật sự rất khó chịu."
"Chỉ là một trận phong hàn nho nhỏ, đã khỏe hẳn rồi ạ."
Ngu Linh Tê đỡ Ngu phu nhân ngồi xuống, lại hỏi nữ tướng giới phục hiên ngang, nói: "A tỷ, cha và huynh trưởng sao lại không tới?"
Ngu Tân Di nói: "Gần đây quân vụ bận rộn, cha cùng với Ngu Hoán Thần phải chạy qua chạy lại giữa hai bên triều đình và quân doanh, bận đến mức chân không chạm đất."
Khoảng mùa xuân và mùa hè năm trước, quân vụ cũng không nhiều, Ngu Linh Tê cảm giác linh động, sắc bén nói: "Có phải đã xảy ra chuyện gì không?"
"Người Yên ở Bắc cảnh quật khởi, chính là thời điểm cần lương thảo dồi dào, thừa dịp Đại Vệ mới mất chưa có ai làm chủ, nhiều lần xâm phạm về phương Nam. Trong triều, hai phái chủ chiến và chủ hòa đã làm ầm ĩ đến rung trời chuyển đất, chỉ cần xem Tĩnh Vương phát lệnh như thế nào, Ngu gia quân tất nhiên phải làm tốt để chuẩn bị lên ứng chiến nơi tiền tuyến."
Nói đến đây, Ngu Tân Di có chút kỳ quái: "Tuế Tuế ở Tĩnh Vương phủ, vậy mà lại không biết việc này sao?"
Sau đó nàng ấy lại gật gật đầu, tự mình nói: "Cũng đúng, mấy ngày nay muội đều đang có bệnh trong người."
Ngu Linh Tê biết trận chiến dịch này.
Kiếp trước Ninh Ân trở thành nhiếp chính vương, nuôi dưỡng và nâng đỡ tiểu hoàng tử của Chu Tuế đăng cơ. Người Yên khi dễ đại quyền của Vệ triều lụn bại, người làm chủ đất nước lại là một đứa trẻ miệng còn hôi sữa, cho nên đã nhiều lần xâm phạm, Ninh Ân không để ý đến sự phản đối của phái chủ hòa, cực lực ứng chiến.
Khi đó, đội quân của Ngu gia đã không còn tồn tại, trong triều lại thiếu thốn võ tướng, trận chiến này đánh suốt hai năm, gần như cả tài lực lẫn nhân lực đều bị hao tổn đến cạn kiệt.
Chiến dịch ấy mặc dù đánh thắng nhưng cũng thêm một cái tên mới cho Ninh Ân: Hiếu chiến hỉ sát, tàn bạo bất nhân.
Thiên tử tuổi còn nhỏ, người gánh trách nhiệm tất nhiên trở thành Ninh Ân, Ngu Linh Tê không muốn lặp lại vết xe đổ ấy nữa...
Phải nghĩ cách mới được.
Thấy nữ nhi suy nghĩ thâm trầm, Ngu phu nhân cười cười, thay đổi đề tài, nói: "Tẩu tẩu con có làm kim nhụy tô cho con đấy, mau nếm thử đi."
Lúc này Ngu Linh Tê mới một lần nữa nở nụ cười, nhấc lên một miếng bánh ngọt màu vàng kim đậm hương sữa, bỏ vào trong miệng.
Mẫu thân cùng a tỷ dùng bữa trưa xong liền muốn về phủ.
Trước khi ra khỏi cửa, Ngu Tân Di nhớ tới cái gì, quay đầu lại cười nói: "Đúng rồi, Tuế Tuế, nếu như muội không cảm thấy khó xử thì hãy thay a tỷ cầu tình với Tĩnh Vương nhé. Hãy bảo Tĩnh Vương đừng giày vò Ninh Tử Trạc nữa, được không?"
Chuyện này lại liên quan gì đến tiểu quận vương Nam Dương?
Ngu Linh Tê một mình dựa vào giường nhỏ trong thư phòng một lát, không nghĩ rõ lời nói kia của a tỷ từ đâu mà đến.
Mê man ngủ thiếp đi, chỉ cảm thấy lồng ngực lạnh lẽo hơi ngứa.
Nàng theo bản năng đưa tay bắt, lại bị một bàn tay lớn hơn nắm lấy, mơ mơ màng màng mở mắt thì thấy một khuôn mặt tuấn mỹ phóng đại gần trong gang tấc.
Ngu Linh Tê hoảng sợ, run rẩy mi mắt mềm mại, mờ mịt nói: "Chàng trở về từ bao giờ vậy, sao một tiếng động cũng không có thế?"
Bộ dáng biếng nhác ngủ xuân này của nàng phá lệ quyến rũ, dựa vào trên giường, thân hình linh lung vô cùng mềm mại, xinh đẹp, làm nổi bật khuôn mặt cũng linh động kiều diễm như hoa đào.
"Vừa mới trở về được một khắc."
Trong tay Ninh Ân cầm một cây bút lông cừu bằng tử ngọc, chấm chấm lên chỗ thuốc nhuộm màu đỏ ở trên bàn: "Trong buổi Quỳnh Lâm yến, ta thấy hoa đào rất đẹp nên đã bẻ một cành đem về, vẽ cho Tuế Tuế xem."
Hắn vừa nói như vậy, Ngu Linh Tê mới phát hiện bên giường đã được săn sóc mà đốt thêm lửa than, trong bình sứ trên bàn có cắm một cành hồng đào diễm lệ. Mà vạt áo của nàng lại bị cởi xuống một chút, nửa bên vai mỏng manh trắng như tuyết đều lộ ra bên ngoài.
Nàng chớp mắt mấy cái, vội vàng muốn đứng dậy nói: "Chàng làm cái gì..."
"Đừng nhúc nhích. Chỉ còn lại một tí Xích Huyết như này, cọ nhòe đi rồi thì không còn nữa đâu."
Ninh Ân đè thân hình của nàng lại, ngòi bút vững vàng mà không loạn đang lướt trên làn da trắng nõn non nớt của nàng.
"Xích Huyết?" Cái tên này nghe có vẻ quen tai.
Ninh Ân vẽ đến tập trung cả tinh thần, thản nhiên "Ừ" một tiếng.
"Là thuốc nhuộm xăm trên ngực ta."
Hắn rũ mắt, đáy mắt đen nhánh nở ra ý cười nhẹ nhàng: "Bản vương nói, luyến tiếc Tuế Tuế bị kim đâm đau đớn, vẽ một bông hoa cũng giống nhau cả thôi."
Vì vậy, hắn mang về một cành hoa đẹp nhất trong buổi Xuân yến để vẽ lên trên vai nàng.
Hắn dùng phương thức độc đáo của mình dung túng Ngu Linh Tê thì sao Ngu Linh Tê không phải là đang dung túng hắn kia chứ?
Ví dụ như lúc này, ngoài miệng nàng mắng "Tiểu Phong Tử" nhưng lại ngoan ngoãn thả lỏng thân thể, ngáp một cái nhìn hắn làm xằng làm bậy.
Bàn tay của Ninh Ân cực kỳ khéo léo, từng cánh hoa đào dọc theo bờ vai nàng nghiêng xuống, nở rộ rực rỡ.
Ngu Linh Tê bảo Ninh Ân lấy gương ra, soi trái soi phải, khen ngợi nói: "Còn rất đẹp đấy chứ. Ban đêm tắm rồi sẽ bị rửa trôi đi hết, thật đáng tiếc."
"Không có gì đáng tiếc cả."
Ninh Ân cầm lấy khăn lụa, lau lau bàn tay một lúc, chậm rãi nói: "Có thể nở những hai lần ở trên người của Tuế Tuế đã là tạo hóa lớn lao của chúng rồi."
"Hai lần?"
Ngu Linh Tê không nghĩ gì nhiều, rúc vào trong chăn nói: "Đúng rồi, Nam Dương tiểu quận vương là chuyện gì vậy? Hắn ta có chọc gì đến chàng à?"
Ninh Ân chẳng cần phải hỏi cũng biết nhất định là Ngu Tân Di đã đến cầu tình với nàng.
Hắn không trực tiếp trả lời, hỏi ngược lại: "Tuế Tuế có muốn rời xa triều cục để trải qua những tháng ngày nhàn rỗi của phu thê bình thường hay không?"
Hắn đột nhiên nhắc tới việc này, thế nhưng lại hỏi ngược lại Ngu Linh Tê.
Nhiếp chính vương kiếp trước cao cao tại thượng không ai sánh kịp, Tiểu Phong Tử kiếp này không nổi điên thì không sống được, thế nhưng lại nảy sinh tâm tư thoái ẩn?
"Nếu có thể tiêu dao sống qua ngày, đầu bạc đến già, tự nhiên là tốt..."
"Cho nên, bản vương không có kiên nhẫn chờ đợi nhóc con còn đang bú sữa kia lớn lên."
Ninh Ân nhẹ giọng cắt ngang nàng: "Mà trong tông thất Ninh gia, chỉ có Ninh Tử Trạc miễn cưỡng có vài phần nhân dạng."
"Cái gì?"
Ngu Linh Tê đoán không ra: "Chàng muốn buông tha tiểu hoàng tử, bồi dưỡng Nam Dương tiểu quận vương?"
"Vốn dĩ là chuẩn bị cả đôi đường, nhưng Ninh Tử Trạc lại dám đương triều chống đối lại bản vương, nói rằng không có ý gì với ngôi vị hoàng đế cả."
Ninh Ân lớn tiếng không biết xấu hổ: "Bản vương từ trước đến nay có thù tất báo, không cho phép người bên ngoài giậm chân nói 'Không', thưởng cho hắn ta ăn chút đau khổ."
"Tiểu quận vương lại là người coi quyền thế như phân như đất như vậy sao?"
Ngu Linh Tê nghĩ lại lần đầu tiên gặp mặt, thiếu niên ấu trĩ cậy quyền cậy thế ăn chơi trác táng, lại nghĩ đến dũng khí khi hắn ta dám giằng co với Ninh Ân, không biết vì sao, tự dưng lại nổi lên lòng kính phục với hắn ta.
"Nào có vĩ đại như nàng nghĩ? Chẳng qua cũng chỉ là vì một nữ nhân mà thôi."
Nhìn ra tâm tư của Ngu Linh Tê, Ninh Ân cười nhạo một tiếng: "Hắn ta muốn cưới Ngu Tân Di làm thê."
"Hả?" Ngu Linh Tê mở to hai mắt.
Sau đó cẩn thận ngẫm lại, mấy lần a tỷ gặp nguy nan, Ninh Tử Trạc đều khẳng khái cứu giúp, hết thảy tựa hồ cũng hợp tình hợp lý.
"Nếu hắn ta làm hoàng đế, sau khi cưới a tỷ làm hoàng hậu, a tỷ sẽ không thể tung hoành trên sa trường được nữa."
Ngu Linh Tê lẩm bẩm nói: "Hắn ta là vì lý do này, mới lấy dũng khí phản bác chàng hay sao? Nếu là như thế, ta ngược lại có chút khâm phục hắn ta thật."
Buông bỏ quyền thế vô biên cùng vạn dặm giang sơn, dũng khỉ chỉ vì muốn thành toàn cho một người, không phải là kẻ nào cũng có.
Thấy nàng cảm khái vì nam nhân khác, con ngươi của Ninh Ân tối sầm lại.
Hắn nhẹ nhàng xoay mặt Ngu Linh Tê, tầm mắt nhìn xuống quan sát một vòng, chợt nói: "Nhạt đi rồi."
"Cái gì..."
Ngu Linh Tê theo tầm mắt của hắn đi xuống, ánh mắt dừng lại.
Mảnh hoa đào đỏ tươi rực rỡ kia, theo nhiệt độ giảm xuống, đã biến mất không còn tung tích.
Nàng ngửi thấy nguy hiểm, vội vàng khép chặt xiêm y lui về phía sau.
"Chờ đã, ta vẫn còn chuyện muốn nói với chàng. Chuyện người Yên ở Bắc Cảnh, chàng..."
Nhưng mà đã muộn mất rồi, đề tài đã bị xoay chuyển sang một ngã rẽ khác: "Chàng làm gì vậy?"
"Nở hoa." Hắn mỉm cười, cắn nhẹ một cái.
Ngày xuân quyến luyến. Nghỉ ngơi hơn mười ngày, là thời gian trăm hoa khoe sắc, xinh đẹp nở rộ trên làn da "Bạch Tuyên" thượng đẳng.
Ngu Linh Tê cuối cùng cũng biết, hoa đào này vì sao lại có thể nở đến hai lần rồi
(1) Ân khách: Ngày xưa dùng để chỉ những vị khách làng chơi mà kỹ nữ thật lòng yêu. Bây giờ cũng dùng để đặc biệt chỉ những người thường vung tiền cho gái mại dâm.
(2) Hoa nương: Kỹ nữ.
(3) Đồng khí liên chi: Cốt nhục tương liên.
(4) Tân quý: Người sắp nắm giữ hoặc thăng lên chức quan cao.
Ý nghĩ của Ninh Ân rất đơn giản, thứ mà người khác cảm thấy là đồ tốt hắn đều muốn tặng cho Ngu Linh Tê, cho dù là thân thể của chính hắn.
"Phu thê tương ái, đồng khí liên chi (3)."
Ngu Linh Tê thở dài một tiếng, quay đầu nhìn đuôi mắt ửng đỏ của Ninh Ân: "Chàng sinh bệnh rồi bị thương, trong lòng ta cũng sẽ khó chịu một khoảng thời gian dài, một chút hứng thú hưởng lạc cũng không có."
Năm ngoái, sau khi cứu trợ lương thực, lúc ở trong Ngu phủ nàng từng nói với Ninh Ân: Những người quan trọng kia sống trong lòng nàng, mỗi lần giết một người, giống như đâm một đao vào trong lòng nàng vậy.
"Chàng là người quan trọng nhất trong lòng ta, Ninh Ân."
Nàng cọ cọ lên trán Ninh Ân: "Cho nên, phải nhanh khỏe lại đấy."
Ninh Ân hình như mất thật lâu mới hiểu ra được đạo lý này, Tiểu Phong Tử luôn luôn tùy tâm sở dục không kiềm chế được, bỗng nhiên chợt trở nên yên tĩnh lại.
Hắn cái gì cũng không nói, chỉ đặt cằm ở hốc vai nàng, cực kỳ chậm rãi mà thu lại cánh tay, ôm lấy vòng eo mảnh khảnh của nàng.
Tẩm điện yên tĩnh, hai bóng dáng lẳng lặng dựa vào nhau.
Nước thuốc đã nấu xong mang tới, còn bốc lên hơi nóng hôi hổi.
Ngu Linh Tê bảo thị tòng lui ra trước, tự mình cầm lấy bát thuốc, khuấy đều: "Thuốc này cũng là để củng cố trừ độc, chắc là cũng có chút hữu dụng."
"Không sao."
Ninh Ân không chút do dự đưa tay nhận lấy bát thuốc của nàng, ước chừng là do bị bệnh, giọng nói có vẻ thong thả trầm thấp: "Tuế Tuế bốc thuốc, cho dù có là thuốc độc đi chăng nữa, ta cũng sẽ vui vẻ mà uống."
Phương thức biểu đạt cảm xúc của Ninh Ân luôn có chút cực đoan điên cuồng, nhưng Ngu Linh Tê có thể hiểu được tâm ý của hắn.
"Lời nói tình cảm như vậy, có nhất thiết phải nói đến đáng sợ như thế không."
Nàng lẩm bẩm một tiếng, im lặng nhìn chăm chú vào Ninh Ân, phỏng đoán rằng hắn lại muốn bày ra một vài phương thức 'đút thuốc' kỳ quái, ví dụ như dùng miệng.
Nhưng ngoài dự liệu, Ninh Ân lúc này an phận đến kỳ lạ, tự mình ngửa đầu uống thuốc đắng, một hơi cạn sạch.
Mãi cho đến khi hắn đặt chiếc bát rỗng lên bàn, Ngu Linh Tê mới khôi phục lại tinh thần, đưa tay lau đi chỗ nước thuốc màu nâu nhạt dính trên cánh môi mỏng của hắn.
"Có đắng không? Ta lấy cho chàng một miếng mứt nhé."
Nàng cong mắt, biết rằng lần này hắn sẽ không nỡ giày vò mình.
Ninh Ân đè tay nàng lại, kề sát vào một chút.
Khững lại một lúc, mới nhẹ nhàng ấn đôi môi nóng bỏng lên mi tâm của nàng, khàn khàn nói: "Đủ ngọt rồi."
Trời sắp sáng, sự mệt mỏi sau cơn sốt cao dâng lên tận đầu trái tim.
Ngu Linh Tê rúc vào trong chăn, khóe miệng vẫn cong lên, ôm lấy Ninh Ân nói: "Yên tâm nghỉ ngơi đi, ngày mai sẽ khỏe lại thôi."
Ninh Ân nghiêng người, thân thể đang tán độc nóng lên cũng không dễ chịu, hô hấp như mang theo lửa nóng.
Chỉ có điều, hắn đã hình thành thói quen từ lâu, nhìn chằm chằm vào hàng mi mắt thon dài khép lại của nàng hồi lâu, mới lưu luyến không muốn rời đi mà nhắm mắt lại, không để ý đến toàn thân mình đang đau đớn, ôm nàng chặt thêm một chút, lại càng chặt thêm một chút.
Thân thể Ninh Ân rất cường tráng, nghỉ ngơi hai ba ngày đã không còn phát sốt nữa.
Ngược lại là Ngu Linh Tê mới hạ được cơn sốt cao, lại bắt đầu ho khò khè, lặp đi lặp lại lăn qua lăn lại hơn mười ngày mới dần dần bình ổn.
Ngu Linh Tê nằm trên giường, bị bệnh suốt mười ngày nay, Ninh Ân cũng ở bên cạnh trông coi tròn mười ngày, mọi việc quan trọng đều là do thị tòng thân tín dâng đến trước mắt để xử lý.
Thời điểm đầu tháng ba, đúng lúc bảng vàng của kỳ thi đình được công bố, Lễ bộ chủ trì Quỳnh Lâm ngự yến để chiêu đãi các đệ tử đứng đầu hàng tiến sĩ.
Triều đình nhiều lần xảy ra biến động hỗn loạn, chỗ trống vô số, mà lần này lại có một lượng lớn tân quý (4) dung nhập vào triều đình, là thời cơ cực tốt để bồi dưỡng vây cánh bên phe của mình, cho nên, yến hội như vậy, Ninh Ân nhất định phải tự mình vào triều tuyển chọn.
Ngu Linh Tê vốn cũng muốn đi yến hội ngắm hoa giải sầu, nhưng bất đắc dĩ, bệnh nặng mới khỏi, có nói gì thì Ninh Ân cũng không muốn để nàng ra ngoài chịu mệt nhọc.
Ngu Linh Tê biết, lúc trước Tam hoàng tử bắt cóc người ngay dưới mí mắt của Ninh Ân, ngoài miệng hắn không nói gì nhưng trong lòng chung quy vẫn là có để ý.
Ninh Ân không có ở đây, nàng đành đi thư phòng lật xem sách để tiêu khiển.
Trên thư án có đặt một danh sách, là danh sách các sĩ tử đứng đầu cuộc thi đình năm nay, xem ra Ninh Ân còn đang cân nhắc nên bồi dưỡng người nào.
Ngu Linh Tê ngồi ở phía sau bàn, cầm lấy bút chu sa ở một bên, dựa vào trí nhớ mà đánh dấu bảy tám cái tên, trong đó có bao gồm Thám hoa lang Chu Uẩn Khanh.
Nếu không có gì ngoài ý muốn, nhóm người do Chu Uẩn Khanh dẫn đầu, trong tương lai không xa, sẽ trở thành trụ cột trung thành, phò tá dưới trướng của Ninh Ân.
Vừa mới buông bút xuống đã nghe thấy thị tòng báo: "Nương nương, Ngu phu nhân cùng Ngu đại tiểu thư đã tới theo hẹn rồi ạ."
Nhìn thấy mẫu thân và a tỷ, Ngu Linh Tê vô cùng vui vẻ.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thị tòng nói hai người họ là 'theo hẹn' mà đến đây, đó nhất định là do Ninh Ân trước khi ra khỏi cửa đã dặn dò qua, sợ nàng một mình ở trong phủ nhàm chán, cố ý mời thân nhân đến làm bạn với nàng.
Trong lòng không khỏi cảm thấy ấm áp, nàng đi đường đều mang theo làn gió nhẹ nhàng.
"Tuế Tuế, thân thể đã tốt lên chưa?"
Vừa gặp mặt, Ngu phu nhân bất chấp lễ nghi mà ngồi xuống, chỉ lo lắng nhìn nữ nhi: "Nghe nói con sinh bệnh rồi, trong lòng a nương thật sự rất khó chịu."
"Chỉ là một trận phong hàn nho nhỏ, đã khỏe hẳn rồi ạ."
Ngu Linh Tê đỡ Ngu phu nhân ngồi xuống, lại hỏi nữ tướng giới phục hiên ngang, nói: "A tỷ, cha và huynh trưởng sao lại không tới?"
Ngu Tân Di nói: "Gần đây quân vụ bận rộn, cha cùng với Ngu Hoán Thần phải chạy qua chạy lại giữa hai bên triều đình và quân doanh, bận đến mức chân không chạm đất."
Khoảng mùa xuân và mùa hè năm trước, quân vụ cũng không nhiều, Ngu Linh Tê cảm giác linh động, sắc bén nói: "Có phải đã xảy ra chuyện gì không?"
"Người Yên ở Bắc cảnh quật khởi, chính là thời điểm cần lương thảo dồi dào, thừa dịp Đại Vệ mới mất chưa có ai làm chủ, nhiều lần xâm phạm về phương Nam. Trong triều, hai phái chủ chiến và chủ hòa đã làm ầm ĩ đến rung trời chuyển đất, chỉ cần xem Tĩnh Vương phát lệnh như thế nào, Ngu gia quân tất nhiên phải làm tốt để chuẩn bị lên ứng chiến nơi tiền tuyến."
Nói đến đây, Ngu Tân Di có chút kỳ quái: "Tuế Tuế ở Tĩnh Vương phủ, vậy mà lại không biết việc này sao?"
Sau đó nàng ấy lại gật gật đầu, tự mình nói: "Cũng đúng, mấy ngày nay muội đều đang có bệnh trong người."
Ngu Linh Tê biết trận chiến dịch này.
Kiếp trước Ninh Ân trở thành nhiếp chính vương, nuôi dưỡng và nâng đỡ tiểu hoàng tử của Chu Tuế đăng cơ. Người Yên khi dễ đại quyền của Vệ triều lụn bại, người làm chủ đất nước lại là một đứa trẻ miệng còn hôi sữa, cho nên đã nhiều lần xâm phạm, Ninh Ân không để ý đến sự phản đối của phái chủ hòa, cực lực ứng chiến.
Khi đó, đội quân của Ngu gia đã không còn tồn tại, trong triều lại thiếu thốn võ tướng, trận chiến này đánh suốt hai năm, gần như cả tài lực lẫn nhân lực đều bị hao tổn đến cạn kiệt.
Chiến dịch ấy mặc dù đánh thắng nhưng cũng thêm một cái tên mới cho Ninh Ân: Hiếu chiến hỉ sát, tàn bạo bất nhân.
Thiên tử tuổi còn nhỏ, người gánh trách nhiệm tất nhiên trở thành Ninh Ân, Ngu Linh Tê không muốn lặp lại vết xe đổ ấy nữa...
Phải nghĩ cách mới được.
Thấy nữ nhi suy nghĩ thâm trầm, Ngu phu nhân cười cười, thay đổi đề tài, nói: "Tẩu tẩu con có làm kim nhụy tô cho con đấy, mau nếm thử đi."
Lúc này Ngu Linh Tê mới một lần nữa nở nụ cười, nhấc lên một miếng bánh ngọt màu vàng kim đậm hương sữa, bỏ vào trong miệng.
Mẫu thân cùng a tỷ dùng bữa trưa xong liền muốn về phủ.
Trước khi ra khỏi cửa, Ngu Tân Di nhớ tới cái gì, quay đầu lại cười nói: "Đúng rồi, Tuế Tuế, nếu như muội không cảm thấy khó xử thì hãy thay a tỷ cầu tình với Tĩnh Vương nhé. Hãy bảo Tĩnh Vương đừng giày vò Ninh Tử Trạc nữa, được không?"
Chuyện này lại liên quan gì đến tiểu quận vương Nam Dương?
Ngu Linh Tê một mình dựa vào giường nhỏ trong thư phòng một lát, không nghĩ rõ lời nói kia của a tỷ từ đâu mà đến.
Mê man ngủ thiếp đi, chỉ cảm thấy lồng ngực lạnh lẽo hơi ngứa.
Nàng theo bản năng đưa tay bắt, lại bị một bàn tay lớn hơn nắm lấy, mơ mơ màng màng mở mắt thì thấy một khuôn mặt tuấn mỹ phóng đại gần trong gang tấc.
Ngu Linh Tê hoảng sợ, run rẩy mi mắt mềm mại, mờ mịt nói: "Chàng trở về từ bao giờ vậy, sao một tiếng động cũng không có thế?"
Bộ dáng biếng nhác ngủ xuân này của nàng phá lệ quyến rũ, dựa vào trên giường, thân hình linh lung vô cùng mềm mại, xinh đẹp, làm nổi bật khuôn mặt cũng linh động kiều diễm như hoa đào.
"Vừa mới trở về được một khắc."
Trong tay Ninh Ân cầm một cây bút lông cừu bằng tử ngọc, chấm chấm lên chỗ thuốc nhuộm màu đỏ ở trên bàn: "Trong buổi Quỳnh Lâm yến, ta thấy hoa đào rất đẹp nên đã bẻ một cành đem về, vẽ cho Tuế Tuế xem."
Hắn vừa nói như vậy, Ngu Linh Tê mới phát hiện bên giường đã được săn sóc mà đốt thêm lửa than, trong bình sứ trên bàn có cắm một cành hồng đào diễm lệ. Mà vạt áo của nàng lại bị cởi xuống một chút, nửa bên vai mỏng manh trắng như tuyết đều lộ ra bên ngoài.
Nàng chớp mắt mấy cái, vội vàng muốn đứng dậy nói: "Chàng làm cái gì..."
"Đừng nhúc nhích. Chỉ còn lại một tí Xích Huyết như này, cọ nhòe đi rồi thì không còn nữa đâu."
Ninh Ân đè thân hình của nàng lại, ngòi bút vững vàng mà không loạn đang lướt trên làn da trắng nõn non nớt của nàng.
"Xích Huyết?" Cái tên này nghe có vẻ quen tai.
Ninh Ân vẽ đến tập trung cả tinh thần, thản nhiên "Ừ" một tiếng.
"Là thuốc nhuộm xăm trên ngực ta."
Hắn rũ mắt, đáy mắt đen nhánh nở ra ý cười nhẹ nhàng: "Bản vương nói, luyến tiếc Tuế Tuế bị kim đâm đau đớn, vẽ một bông hoa cũng giống nhau cả thôi."
Vì vậy, hắn mang về một cành hoa đẹp nhất trong buổi Xuân yến để vẽ lên trên vai nàng.
Hắn dùng phương thức độc đáo của mình dung túng Ngu Linh Tê thì sao Ngu Linh Tê không phải là đang dung túng hắn kia chứ?
Ví dụ như lúc này, ngoài miệng nàng mắng "Tiểu Phong Tử" nhưng lại ngoan ngoãn thả lỏng thân thể, ngáp một cái nhìn hắn làm xằng làm bậy.
Bàn tay của Ninh Ân cực kỳ khéo léo, từng cánh hoa đào dọc theo bờ vai nàng nghiêng xuống, nở rộ rực rỡ.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ngu Linh Tê bảo Ninh Ân lấy gương ra, soi trái soi phải, khen ngợi nói: "Còn rất đẹp đấy chứ. Ban đêm tắm rồi sẽ bị rửa trôi đi hết, thật đáng tiếc."
"Không có gì đáng tiếc cả."
Ninh Ân cầm lấy khăn lụa, lau lau bàn tay một lúc, chậm rãi nói: "Có thể nở những hai lần ở trên người của Tuế Tuế đã là tạo hóa lớn lao của chúng rồi."
"Hai lần?"
Ngu Linh Tê không nghĩ gì nhiều, rúc vào trong chăn nói: "Đúng rồi, Nam Dương tiểu quận vương là chuyện gì vậy? Hắn ta có chọc gì đến chàng à?"
Ninh Ân chẳng cần phải hỏi cũng biết nhất định là Ngu Tân Di đã đến cầu tình với nàng.
Hắn không trực tiếp trả lời, hỏi ngược lại: "Tuế Tuế có muốn rời xa triều cục để trải qua những tháng ngày nhàn rỗi của phu thê bình thường hay không?"
Hắn đột nhiên nhắc tới việc này, thế nhưng lại hỏi ngược lại Ngu Linh Tê.
Nhiếp chính vương kiếp trước cao cao tại thượng không ai sánh kịp, Tiểu Phong Tử kiếp này không nổi điên thì không sống được, thế nhưng lại nảy sinh tâm tư thoái ẩn?
"Nếu có thể tiêu dao sống qua ngày, đầu bạc đến già, tự nhiên là tốt..."
"Cho nên, bản vương không có kiên nhẫn chờ đợi nhóc con còn đang bú sữa kia lớn lên."
Ninh Ân nhẹ giọng cắt ngang nàng: "Mà trong tông thất Ninh gia, chỉ có Ninh Tử Trạc miễn cưỡng có vài phần nhân dạng."
"Cái gì?"
Ngu Linh Tê đoán không ra: "Chàng muốn buông tha tiểu hoàng tử, bồi dưỡng Nam Dương tiểu quận vương?"
"Vốn dĩ là chuẩn bị cả đôi đường, nhưng Ninh Tử Trạc lại dám đương triều chống đối lại bản vương, nói rằng không có ý gì với ngôi vị hoàng đế cả."
Ninh Ân lớn tiếng không biết xấu hổ: "Bản vương từ trước đến nay có thù tất báo, không cho phép người bên ngoài giậm chân nói 'Không', thưởng cho hắn ta ăn chút đau khổ."
"Tiểu quận vương lại là người coi quyền thế như phân như đất như vậy sao?"
Ngu Linh Tê nghĩ lại lần đầu tiên gặp mặt, thiếu niên ấu trĩ cậy quyền cậy thế ăn chơi trác táng, lại nghĩ đến dũng khí khi hắn ta dám giằng co với Ninh Ân, không biết vì sao, tự dưng lại nổi lên lòng kính phục với hắn ta.
"Nào có vĩ đại như nàng nghĩ? Chẳng qua cũng chỉ là vì một nữ nhân mà thôi."
Nhìn ra tâm tư của Ngu Linh Tê, Ninh Ân cười nhạo một tiếng: "Hắn ta muốn cưới Ngu Tân Di làm thê."
"Hả?" Ngu Linh Tê mở to hai mắt.
Sau đó cẩn thận ngẫm lại, mấy lần a tỷ gặp nguy nan, Ninh Tử Trạc đều khẳng khái cứu giúp, hết thảy tựa hồ cũng hợp tình hợp lý.
"Nếu hắn ta làm hoàng đế, sau khi cưới a tỷ làm hoàng hậu, a tỷ sẽ không thể tung hoành trên sa trường được nữa."
Ngu Linh Tê lẩm bẩm nói: "Hắn ta là vì lý do này, mới lấy dũng khí phản bác chàng hay sao? Nếu là như thế, ta ngược lại có chút khâm phục hắn ta thật."
Buông bỏ quyền thế vô biên cùng vạn dặm giang sơn, dũng khỉ chỉ vì muốn thành toàn cho một người, không phải là kẻ nào cũng có.
Thấy nàng cảm khái vì nam nhân khác, con ngươi của Ninh Ân tối sầm lại.
Hắn nhẹ nhàng xoay mặt Ngu Linh Tê, tầm mắt nhìn xuống quan sát một vòng, chợt nói: "Nhạt đi rồi."
"Cái gì..."
Ngu Linh Tê theo tầm mắt của hắn đi xuống, ánh mắt dừng lại.
Mảnh hoa đào đỏ tươi rực rỡ kia, theo nhiệt độ giảm xuống, đã biến mất không còn tung tích.
Nàng ngửi thấy nguy hiểm, vội vàng khép chặt xiêm y lui về phía sau.
"Chờ đã, ta vẫn còn chuyện muốn nói với chàng. Chuyện người Yên ở Bắc Cảnh, chàng..."
Nhưng mà đã muộn mất rồi, đề tài đã bị xoay chuyển sang một ngã rẽ khác: "Chàng làm gì vậy?"
"Nở hoa." Hắn mỉm cười, cắn nhẹ một cái.
Ngày xuân quyến luyến. Nghỉ ngơi hơn mười ngày, là thời gian trăm hoa khoe sắc, xinh đẹp nở rộ trên làn da "Bạch Tuyên" thượng đẳng.
Ngu Linh Tê cuối cùng cũng biết, hoa đào này vì sao lại có thể nở đến hai lần rồi
(1) Ân khách: Ngày xưa dùng để chỉ những vị khách làng chơi mà kỹ nữ thật lòng yêu. Bây giờ cũng dùng để đặc biệt chỉ những người thường vung tiền cho gái mại dâm.
(2) Hoa nương: Kỹ nữ.
(3) Đồng khí liên chi: Cốt nhục tương liên.
(4) Tân quý: Người sắp nắm giữ hoặc thăng lên chức quan cao.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro