Cứu Vớt Thiếu Niên Tài Hoa Bạc Mệnh
Rời đi
Bố Đinh Lưu Li
2024-07-23 09:03:22
Nụ hôn vừa chạm vào đã tách ra, như đang diễn tả một điều gì đó mong manh dễ vỡ, đặc biệt quý giá.
Ngu Linh Tê không nhúc nhích.
Hai từ "bảo bối" trầm thấp đó khiến cho hơi thở của nàng mắc kẹt trong lồng ngực, trướng đến phát đau.
Kiếp trước nàng không có gia đình, cũng không có ai nói lời đường mật với nàng, nàng sống một thân một mình, đến lúc chết cũng vẫn lẻ loi.
Đời này nàng có gia đình, bạn bè thân thích đầy đủ, còn có người sẵn sàng hi sinh tính mạng để bảo vệ nàng, nhưng nàng vẫn khó chịu như cũ.
Trong những ngày này, đã có rất nhiều lần Ngu Linh Tê muốn hỏi Ninh Ân: “Huynh đã bao giờ nghĩ rằng mình có thể không cần phải khổ cực như vậy chưa?"
Những lời này nàng không nói ra miệng, bởi vì nàng biết rằng Ninh Ân chưa nghĩ tới, thật sự chưa từng nghĩ tới.
Hắn đã đặt tính mạng của nàng ở vị trí quan trọng nhất, đó là điều mà dù chết hắn cũng không buông tay...
Ngay cả khi hắn biết rằng chỉ cần Ngu gia nghe theo lời ban hôn của hoàng đế, chỉ cần tránh xa Ngu Linh Tê thì hắn có thể đỡ được rất nhiều phiền toái.
Nhận thấy sự phân tâm của nàng, Ninh Âm nhấc tay lên khỏi mặt nước, hơi vương cánh tay: "Lại đây."
Hắn luôn thích dùng hành động hơn lời nói.
Ngu Linh Tê ngồi xuống giường theo lời hắn, nàng lấy khăn sạch, kéo cánh tay Ninh Ân xuống, băng bó lòng bàn tay bị đứt của hắn.
Những ngọn nến trong tấm màn lặng lẽ nhảy múa, hai người bọn họ ngầm không đề cập đến chuyện vừa xảy ra.
"Khuya rồi mà giường này vẫn chưa được sưởi ấm."
Một lúc sau Ninh Ân thản nhiên ám chỉ.
Ngu Linh Tê theo tầm mắt của hắn nhìn về phía chiếc giường có thể chứa được hai ba người, sau đó lại nhìn hắn.
Nàng cố gắng nén sự chua xót ở mũi, nhẹ giọng nói: “Lúc tắm nhớ đừng để nước dính vào vết thương.”
Ninh Âm đặt chiếc khăn tay màu trắng trơn lên đùi, nghiêng người xích lại gần hơn: "Trí nhớ của ta không tốt, trừ khi bảo bối tự tay hầu hạ giám sát."
Ngu Linh Tê trợn trừng đôi mắt trong trẻo nhìn hắn một cái, cuối cùng nàng đá chiếc giày thêu, co người nằm lên giường trên người chỉ mặc độc một chiếc váy trắng đơn giản, nàng nằm ở phía trong bên trong giường nhỏ quay lưng về phía Ninh Ân.
Nàng sợ Ninh Ân nhìn thấy cảm xúc sắp vỡ oà trong mắt nàng.
Đêm tháng tám vẫn còn oi bức, chiếu ngọc để làm mát vẫn chưa được cuốn cất, sao lại cần làm ấm giường chứ?
Chẳng qua đây chỉ là cái cớ để dỗ nàng đi ngủ thôi.
Ngu Linh Tê có lòng dung túng, không muốn bóc mẽ mưu kế này của Ninh Ân, nàng ngoan ngoãn rồi từ từ nhắm mắt lại.
Ninh Ân ngồi bên mép giường nhìn nàng ngủ rất lâu.
Bảo bối Tuế Tuế nhát gan, không nên để máu bẩn dính vào mắt nàng.
Ninh Ân lơ đãng dùng ngón trỏ chạm nhẹ, đôi mắt đầy yêu thương.
Cho đến khi hơi thở của nàng dần trở nên dài hơn, Ninh Ân mới nghiêng người, nâng bức tranh treo trên đầu giường lên rồi nhẹ nhàng ấn một cái.
Theo tiếng máy móc chuyển động vang lên, bức tường xoay mở, bên trong là một căn mật thất cực nhỏ đã được chuẩn bị trước.
Chiếc giường nhẹ nhàng tiến vào trong căn mật thất, sau đó mặt tường khép lại, hoàn hảo như lúc ban đầu.
Ninh Ân kéo ghế ngồi xuống, đôi mắt đen láy ung dung nhìn bóng đêm bên ngoài cửa sổ, hắn nhàn nhã pha cho mình một ấm trà, tựa như đang chờ đợi điều gì đó.
...
Chiếc xe ngựa phi nước đại dừng lại trước một ngôi miếu đổ nát ở ngoại thành, nơi này đã có người chờ sẵn.
Chiết Kích vén màn xe lên, hai người đàn ông cởi trần ở bên trong cúi đầu hành lễ, trước ngực họ còn quấn băng vải cầm máu.
Chiết Kích lần lượt ném hai tay nải cho họ, sau đó nhỏ giọng nói: "Bên trong là lệnh bài và thân phận mới của các ngươi, bản đồ đường đi cũng ở đây, hãy hành sự cẩn thận."
Hai người cùng nói "dạ", rồi nhanh chóng thay quân phục của kinh thành, lần lượt bước xuống xe ngựa rồi hòa vào đám người tiếp tế.
Chiết Kích nhìn mấy người rời đi, liền cởi dây cương, lấy bình rượu đã chuẩn bị sẵn trong xe, đổ rượu lên xe, châm lửa đốt.
Ngọn lửa bốc lên, Chiết Kích đã đẩy cỗ xe ngựa đang bốc cháy xuống khe sâu dưới chân núi Diêm Vương, xóa sạch mọi dấu vết.
Y dắt ngựa đứng ở trong màn đêm đen sương mù xanh thẳm, hướng mắt nhìn về kinh thành, đồ sộ mà yên tĩnh.
Đêm dài sắp kết thúc, nhưng gió tanh mưa máu sẽ không dừng lại ở đó, mọi thứ chỉ vừa mới bắt đầu.
...
Ngu Linh Tê rất lo lắng cho tình hình của Ninh Ân nên không hề ngủ sâu.
Vì vậy ngay khi Ninh Ân khởi động cơ quan để đưa nàng vào mật thất thì nàng đã tỉnh dậy.
Nàng ngụy trang rất tốt, không để Ninh Ân phát hiện ra. Mãi cho đến khi bức tường của căn mật thất được đóng lại, xung quanh lặng im như tờ thì nàng mới dám mở mắt ra trong ánh sáng lờ mờ.
Sau một thời gian dài im lặng nàng mới có thể vượt qua được nỗi sợ hãi đối với căn mật thất, cố ép mình không được ngủ thiếp đi.
Rồi một tiếng vo ve rất nhẹ phá tan bầu không khí im lặng, như thể có thứ gì đó đóng vào bức tường nối căn mật thất với căn phòng bên kia.
Ngu Linh Tê vểnh tai lên, ngay sau đó nàng nghe được tiếng đánh nhau.
Nàng lặng lẽ ngồi dậy nhìn về phía bức tường, tiếng bùm bùm rất nhẹ bên kia khiến cho nàng cảm thấy khiếp sợ.
Ninh Ân đang làm gì vậy?
Một mình hắn phải đối mặt với điều gì?
Sau cơn hoảng loạn ban đầu, Ngu Linh Tê nhanh chóng hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Nếu có ai đó muốn chặt đứt cánh tay của Ninh Ân, nhổ hết nanh vuốt của hắn thì việc buộc hắn giết hai tên tâm phúc thôi là chưa đủ. Những người đó chắc chắn sẽ quay lại để kiểm tra xem liệu Ninh Ân có phải thực sự không có những vây cánh khác ở bên che chở hay không.
Mà cách thử tốt nhất chính là bất ngờ ám sát.
Ninh Ân chỉ có thể nhẫn nhịn, một mực nhẫn nhịn, chờ đến khi đối phương hoàn toàn hết nghi ngờ...
Trong bóng tối, sự bất lực và đau lòng của nàng ập đến như thủy triều, đầu ngón tay của Ngu Linh Tê trở nên lạnh ngắt, náng cắn chặt môi không dám phát ra tiếng động.
Không biết là đã qua bao lâu, những âm thanh mơ hồ bên ngoài ngừng lại, nhưng bức tường của mật thất vẫn chưa được mở ra thêm một lần nữa.
Sự im lặng bên ngoài đó khiến người ta sợ hãi.
Ngu Linh Tê ngồi một lát, nàng thực sự rất lo lắng nên đã để chân trần nhẹ nhàng đi xuống giường, cẩn thận đến sát vách tường, nàng sờ đến giá sách bên cạnh phía sau có hai cái lỗ thông gió nhỏ.
Nàng dán sát mặt vào tường, qua cái lỗ nhỏ đó nhìn ra bên ngoài, chỉ thấy bên trong căn phòng đã là một mớ hỗn độn, trên mặt đất đầy những mũi tên ngổn ngang.
Trên lưng Ninh Ân là một mảng lớn màu đỏ tươi, máu tươi đó không ngừng chảy ra từ trung tâm, một lưỡi kiếm lạnh lẽo xuất hiện.
Một thanh đoản kiếm mỏng như làn nước mùa thu xuyên qua vai trái của hắn từ trước ra sau, chỉ cách một tấc nữa thôi là đụng đến tim phổi.
Trái tim của Ngu Linh Tê dường như cũng bị đâm một đao, máu tươi ào ào chảy xuống.
Cuối cùng nàng cũng đã biết tại sao kiếp trước trên người Ninh Ân lại có nhiều vết thương cũ như vậy, tùy tiện chọn ra một cái cũng có thể lấy đi nửa mạng của người thường rồi.
Ở bên ngoài, một tay Ninh Ân nắm lấy thanh đoản kiếm, Ngu Linh Tê đành trơ mắt nhìn mũi kiếm được rút ra khỏi thân thể hắn, máu tươi phun trào, bắn tung tóe trên mặt đất như một bó chước nhiên huyết mai.
Ninh Ân ngay cả rên một tiếng cũng không có, im lặng thành thói quen, hắn dùng răng cắn vải băng bó vết thương.
Hắn giấu quần áo bẩn vào góc phòng, thân hình ở trần cường tráng lạnh lùng đi tới sau bức bình phong, để thay quần áo mới.
Khi hắn quay đầu lại, Ngu Linh Tê thấy sắc mặt hắn lạnh lẽo tái nhợt, không còn chút máu.
Cổ họng nàng nghẹn ngào, nhanh chóng cắn chặt môi, kìm nén hơi thở run rẩy.
Ngay cả việc đi ra ngoài ôm Ninh Ân, đắp thuốc cho hắn, Ngu Linh Tê cũng không làm được.
Nàng không biết còn có nguy hiểm gì đang nhằm vào Ninh Ân, như hổ rình mồi. Điều duy nhất nàng có thể làm là trốn trong một tấc vuông này để tránh gây rắc rối cho hắn.
Con đường mà Ninh Ân đi quá nguy hiểm, quá khó khăn, bên người có thêm gánh nặng sẽ càng nguy hiểm hơn. Nếu lại bị người ta phát hiện ra hắn và con gái út của Ngu tướng quân tự định chuyện chung thân...
Ngu Linh Tê không dám nghĩ về điều đó.
Ánh sáng ấm áp tràn ra từ cái lỗ to bằng hạt đậu sau đó rơi vào đôi mắt đỏ ướt của nàng.
Nàng ngơ ngẩn giơ tay lên, cảm nhận được những vết ướt trên khắp các ngón tay.
Ở gian ngoài, Ninh Ân có lẽ đã tắm một chút trước khi đẩy cửa bước vào, cả người hắn mang theo đầy hơi ẩm.
Nước lạnh chảy xuống từ ngọn tóc khiến khuôn mặt tuấn tú và lạnh lùng của hắn tái nhợt đến mức không giống người thường.
Hắn mở cửa sổ, ném một viên hương vào trong lư hương hình thú, một làn khói trắng cuộn lên, bao trùm cả căn phòng toàn mùi máu tanh.
Sau đó, hắn mở ngăn tủ thấp bên cạnh giường, lấy lông cừu bên trong ra, đèn dầu và các vật dụng khác, ngồi bên lư hương, tập trung đánh bóng một thứ gì đó.
Lỗ thủng đó quá nhỏ, Ngu Linh Tê thật sự không thấy rõ đồ vật trong tay hắn là gì, chỉ có thể đoán được đó phải là một thứ rất quan trọng và quý giá.
Bởi vì động tác của Ninh Âm rất nhẹ nhàng, tỉ mỉ, khuôn mặt tái nhợt của hắn có vẻ rất thành kính.
Mãi cho đến khi hương trong lư hương hình thú gần hết, mùi tanh trên người hắn cũng không còn rõ rằng nữa, hắn mới hài lòng cất đồ vật chạm khắc tinh xảo trong tay vào, đứng dậy đi về phía mật thất.
Ngu Linh Tê vội lau đôi mắt đỏ hoe đẫm nước mắt rồi trở lại nằm xuống giường.
Gần như cùng lúc đó, cánh cửa mật thất bị vặn mở, ánh sáng tràn vào căn phòng, một bóng đen cao lớn nhẹ nhàng bao phủ lấy mỹ nhân đang nằm nghiêm trên giường.
Cánh cửa lại đóng lại, Ninh Ân nằm lên giường, nhẹ nhàng ôm lấy eo Ngu Linh Tê.
Hắn ôm cả người nàng vào lòng, tư thế mạnh mẽ chẳng khác gì kiếp trước.
Bộ váy áo mỏng manh của Ngu Linh Tê dán lên ngực Ninh Ân, thoáng chốc cả người nàng run lên, nước mắt chảy dài xuống hàng mi đang nhắm nghiền, thấm ướt cả phần tóc mai.
Thân thể Ninh Ân quá lạnh, lạnh đến mức gần như không có hơi ấm của sự sống.
Ngu Linh Tê nhớ tới kiếp trước khi bệnh ở chân của hắn tái phát, hàm răng run rẩy khiếm tin nàng đau nhói.
Có lẽ Ninh Ân thực sự rất đau và mệt mỏi, nên đã không phát hiện thân thể của Ngu Linh Tê đã cứng đờ trong một chốc lát.
"Ta dường như đã hiểu được một chút điều mà tiểu thư nói 'dù chết cũng vẫn muốn tiếp tục ở bên cạnh nhau'."
Hắn thở ra từng hơi lạnh lẽo và thì thầm với nàng về cuộc tranh cãi vào đêm tân hôn của anh trai mình với giọng trầm khàn: "Nhìn xem, chúng ta nằm đây không phải cũng giống như chết chung huyệt hay sao?"
Ngay sau đó hắn lại lập tức tự phủ nhận mình, hắn khẽ cười nói: "Tiểu thư sẽ không chết."
Một lúc sau.
Hắn nhắm mắt lại, co cọ mũi vào mái tóc mềm mại của Ngu Linh Tê, nhỏ giọng nói: “Nghỉ ngơi đi, Tuế Tuế.”
Ngu Linh Tê không ngủ được, nàng mở mắt ra.
Nàng chờ hô hấp bên tai trầm xuống, mới thật nhẹ nhàng, từ từ quay người lại từng chút một.
Động tác này kiếp trước nàng đã làm rất nhiều lần khi bệnh ở chân của Ninh Ân tái phát, quen thuộc đến mức có thể làm một cách nhẹ nhàng chắc chắn. Chỉ là lúc đó nàng sợ hãi, còn bây giờ nàng đau lòng.
“Ta không muốn chết cùng huynh, ta muốn sống cùng huynh."
Ngu Linh Tê thì thầm ở trong lòng: "Sống một cách vui vẻ rực rỡ."
Trong bóng tối nàng không thể nhìn rõ hình dáng của Ninh Ân, Ngu Linh Tê cong người, dùng nhiệt độ cơ thể mình sưởi ấm cho hắn.
Nàng không biết để đến được ngày đó, Ninh Ân sẽ còn phải bị chèn ép, bị thương bao nhiêu lần nữa.
Nếu tối nay nàng không tỉnh giấc, có lẽ Ninh Ân sẽ không bao giờ để cho nàng biết rằng tính mạng hắn đã bị đe dọa đến như thế nào.
Dù có chết cũng không để cho nàng biết.
Cho tới nay, Ngu Linh Tê chỉ nghĩ đến chuyện Ninh Ân có thể làm gì cho Ngu gia, nhưng lại hiếm khi nghĩ xem nàng có thể làm gì cho Ninh Ân.
Nàng từng hy vọng gặp được may mắn, hi vọng có được những điều tốt đẹp nhất của cả hai thế giới, nhưng lại không đành lòng bỏ rơi Ninh Ân, cũng không nỡ rời xa người thân.
Nàng biết rất rõ rằng điều này cũng giống như uống thuốc độc để làm dịu cơn khát.
Nàng trốn tránh việc ban hôn để đổi lấy sự giải thoát, nhưng đó chỉ là đem áp lực và nguy hiểm đặt lên vai cha, huynh trưởng và Ninh Ân mà thôi.
Việc từng bước khiến cho triều đình phải khiếp sợ, Ninh Ân kiếp trước không có vướng bận gì mới có thể làm không chút kiêng nể như vậy.
Bên ngoài mơ hồ có tiếng gà gáy, trời đã rạng sáng.
Ngu Linh Tê rất cẩn thận nâng cánh tay của Ninh Ân lên, rồi nhét bàn tay cứng rắn và lạnh lẽo của hắn vào trong tấm chăn mỏng, cẩn thận đắp lại chăn cho hắn.
Sau đó nàng từ từ ngồi dậy, dẫm lên sàn gạch lạnh lẽo đi xuống giường.
Nàng mò mẫm ở trên tường một hồi, tìm được một khối vuông nhỏ bí mật, nàng ấn nhẹ một cái, cánh cửa mật thất mở ra.
Nàng quay đầu nhìn lại, ánh nắng ban mai chiếu vào khuôn mặt đang ngủ say của Ninh Ân, càng thêm yên bình và yếu ớt.
Trong tủ quần áo đang mở, chất đầy những bộ váy áo đẹp đẽ tinh xảo, những cái này là sự ngọt ngào mà nàng đã đánh cắp được.
Ngu Linh Tê đột nhiên cảm thấy thương xót, nàng nghĩ mình nên để lại một bức thư cho Ninh Ân, nhưng nàng lại không tìm được giấy mực.
Bàn ghế trong phòng gần như bị phá hủy, chỉ còn chiếc gương đồng nằm nghiêm chỉnh trên bàn trang điểm, cũng không biết sau này có còn cơ hội để Ninh Ân dùng trâm búi tóc cho nàng nữa không.
Đang suy nghĩ, trong gương bất ngờ xuất hiện một khuôn mặt tuấn mỹ nhợt nhạt.
Đầu ngón tay Ngu Linh Tê run lên, nàng kinh ngạc quay đầu nhìn lại.
Không biết Ninh Ân đã tỉnh dậy từ lúc nào, hắn dựa vào tủ quần áo cửa mật thất, nhìn nàng bằng đôi mắt đen sâu thẳm.
Sắc mặt của hắn trắng bệch, lộ ra con ngươi và mái tóc đặc biệt đen.
“Tuế Tuế dậy sớm như vậy, định đi đâu sao?" Ninh Ân cười hỏi.
Ngu Linh Tê không nhúc nhích.
Hai từ "bảo bối" trầm thấp đó khiến cho hơi thở của nàng mắc kẹt trong lồng ngực, trướng đến phát đau.
Kiếp trước nàng không có gia đình, cũng không có ai nói lời đường mật với nàng, nàng sống một thân một mình, đến lúc chết cũng vẫn lẻ loi.
Đời này nàng có gia đình, bạn bè thân thích đầy đủ, còn có người sẵn sàng hi sinh tính mạng để bảo vệ nàng, nhưng nàng vẫn khó chịu như cũ.
Trong những ngày này, đã có rất nhiều lần Ngu Linh Tê muốn hỏi Ninh Ân: “Huynh đã bao giờ nghĩ rằng mình có thể không cần phải khổ cực như vậy chưa?"
Những lời này nàng không nói ra miệng, bởi vì nàng biết rằng Ninh Ân chưa nghĩ tới, thật sự chưa từng nghĩ tới.
Hắn đã đặt tính mạng của nàng ở vị trí quan trọng nhất, đó là điều mà dù chết hắn cũng không buông tay...
Ngay cả khi hắn biết rằng chỉ cần Ngu gia nghe theo lời ban hôn của hoàng đế, chỉ cần tránh xa Ngu Linh Tê thì hắn có thể đỡ được rất nhiều phiền toái.
Nhận thấy sự phân tâm của nàng, Ninh Âm nhấc tay lên khỏi mặt nước, hơi vương cánh tay: "Lại đây."
Hắn luôn thích dùng hành động hơn lời nói.
Ngu Linh Tê ngồi xuống giường theo lời hắn, nàng lấy khăn sạch, kéo cánh tay Ninh Ân xuống, băng bó lòng bàn tay bị đứt của hắn.
Những ngọn nến trong tấm màn lặng lẽ nhảy múa, hai người bọn họ ngầm không đề cập đến chuyện vừa xảy ra.
"Khuya rồi mà giường này vẫn chưa được sưởi ấm."
Một lúc sau Ninh Ân thản nhiên ám chỉ.
Ngu Linh Tê theo tầm mắt của hắn nhìn về phía chiếc giường có thể chứa được hai ba người, sau đó lại nhìn hắn.
Nàng cố gắng nén sự chua xót ở mũi, nhẹ giọng nói: “Lúc tắm nhớ đừng để nước dính vào vết thương.”
Ninh Âm đặt chiếc khăn tay màu trắng trơn lên đùi, nghiêng người xích lại gần hơn: "Trí nhớ của ta không tốt, trừ khi bảo bối tự tay hầu hạ giám sát."
Ngu Linh Tê trợn trừng đôi mắt trong trẻo nhìn hắn một cái, cuối cùng nàng đá chiếc giày thêu, co người nằm lên giường trên người chỉ mặc độc một chiếc váy trắng đơn giản, nàng nằm ở phía trong bên trong giường nhỏ quay lưng về phía Ninh Ân.
Nàng sợ Ninh Ân nhìn thấy cảm xúc sắp vỡ oà trong mắt nàng.
Đêm tháng tám vẫn còn oi bức, chiếu ngọc để làm mát vẫn chưa được cuốn cất, sao lại cần làm ấm giường chứ?
Chẳng qua đây chỉ là cái cớ để dỗ nàng đi ngủ thôi.
Ngu Linh Tê có lòng dung túng, không muốn bóc mẽ mưu kế này của Ninh Ân, nàng ngoan ngoãn rồi từ từ nhắm mắt lại.
Ninh Ân ngồi bên mép giường nhìn nàng ngủ rất lâu.
Bảo bối Tuế Tuế nhát gan, không nên để máu bẩn dính vào mắt nàng.
Ninh Ân lơ đãng dùng ngón trỏ chạm nhẹ, đôi mắt đầy yêu thương.
Cho đến khi hơi thở của nàng dần trở nên dài hơn, Ninh Ân mới nghiêng người, nâng bức tranh treo trên đầu giường lên rồi nhẹ nhàng ấn một cái.
Theo tiếng máy móc chuyển động vang lên, bức tường xoay mở, bên trong là một căn mật thất cực nhỏ đã được chuẩn bị trước.
Chiếc giường nhẹ nhàng tiến vào trong căn mật thất, sau đó mặt tường khép lại, hoàn hảo như lúc ban đầu.
Ninh Ân kéo ghế ngồi xuống, đôi mắt đen láy ung dung nhìn bóng đêm bên ngoài cửa sổ, hắn nhàn nhã pha cho mình một ấm trà, tựa như đang chờ đợi điều gì đó.
...
Chiếc xe ngựa phi nước đại dừng lại trước một ngôi miếu đổ nát ở ngoại thành, nơi này đã có người chờ sẵn.
Chiết Kích vén màn xe lên, hai người đàn ông cởi trần ở bên trong cúi đầu hành lễ, trước ngực họ còn quấn băng vải cầm máu.
Chiết Kích lần lượt ném hai tay nải cho họ, sau đó nhỏ giọng nói: "Bên trong là lệnh bài và thân phận mới của các ngươi, bản đồ đường đi cũng ở đây, hãy hành sự cẩn thận."
Hai người cùng nói "dạ", rồi nhanh chóng thay quân phục của kinh thành, lần lượt bước xuống xe ngựa rồi hòa vào đám người tiếp tế.
Chiết Kích nhìn mấy người rời đi, liền cởi dây cương, lấy bình rượu đã chuẩn bị sẵn trong xe, đổ rượu lên xe, châm lửa đốt.
Ngọn lửa bốc lên, Chiết Kích đã đẩy cỗ xe ngựa đang bốc cháy xuống khe sâu dưới chân núi Diêm Vương, xóa sạch mọi dấu vết.
Y dắt ngựa đứng ở trong màn đêm đen sương mù xanh thẳm, hướng mắt nhìn về kinh thành, đồ sộ mà yên tĩnh.
Đêm dài sắp kết thúc, nhưng gió tanh mưa máu sẽ không dừng lại ở đó, mọi thứ chỉ vừa mới bắt đầu.
...
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ngu Linh Tê rất lo lắng cho tình hình của Ninh Ân nên không hề ngủ sâu.
Vì vậy ngay khi Ninh Ân khởi động cơ quan để đưa nàng vào mật thất thì nàng đã tỉnh dậy.
Nàng ngụy trang rất tốt, không để Ninh Ân phát hiện ra. Mãi cho đến khi bức tường của căn mật thất được đóng lại, xung quanh lặng im như tờ thì nàng mới dám mở mắt ra trong ánh sáng lờ mờ.
Sau một thời gian dài im lặng nàng mới có thể vượt qua được nỗi sợ hãi đối với căn mật thất, cố ép mình không được ngủ thiếp đi.
Rồi một tiếng vo ve rất nhẹ phá tan bầu không khí im lặng, như thể có thứ gì đó đóng vào bức tường nối căn mật thất với căn phòng bên kia.
Ngu Linh Tê vểnh tai lên, ngay sau đó nàng nghe được tiếng đánh nhau.
Nàng lặng lẽ ngồi dậy nhìn về phía bức tường, tiếng bùm bùm rất nhẹ bên kia khiến cho nàng cảm thấy khiếp sợ.
Ninh Ân đang làm gì vậy?
Một mình hắn phải đối mặt với điều gì?
Sau cơn hoảng loạn ban đầu, Ngu Linh Tê nhanh chóng hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Nếu có ai đó muốn chặt đứt cánh tay của Ninh Ân, nhổ hết nanh vuốt của hắn thì việc buộc hắn giết hai tên tâm phúc thôi là chưa đủ. Những người đó chắc chắn sẽ quay lại để kiểm tra xem liệu Ninh Ân có phải thực sự không có những vây cánh khác ở bên che chở hay không.
Mà cách thử tốt nhất chính là bất ngờ ám sát.
Ninh Ân chỉ có thể nhẫn nhịn, một mực nhẫn nhịn, chờ đến khi đối phương hoàn toàn hết nghi ngờ...
Trong bóng tối, sự bất lực và đau lòng của nàng ập đến như thủy triều, đầu ngón tay của Ngu Linh Tê trở nên lạnh ngắt, náng cắn chặt môi không dám phát ra tiếng động.
Không biết là đã qua bao lâu, những âm thanh mơ hồ bên ngoài ngừng lại, nhưng bức tường của mật thất vẫn chưa được mở ra thêm một lần nữa.
Sự im lặng bên ngoài đó khiến người ta sợ hãi.
Ngu Linh Tê ngồi một lát, nàng thực sự rất lo lắng nên đã để chân trần nhẹ nhàng đi xuống giường, cẩn thận đến sát vách tường, nàng sờ đến giá sách bên cạnh phía sau có hai cái lỗ thông gió nhỏ.
Nàng dán sát mặt vào tường, qua cái lỗ nhỏ đó nhìn ra bên ngoài, chỉ thấy bên trong căn phòng đã là một mớ hỗn độn, trên mặt đất đầy những mũi tên ngổn ngang.
Trên lưng Ninh Ân là một mảng lớn màu đỏ tươi, máu tươi đó không ngừng chảy ra từ trung tâm, một lưỡi kiếm lạnh lẽo xuất hiện.
Một thanh đoản kiếm mỏng như làn nước mùa thu xuyên qua vai trái của hắn từ trước ra sau, chỉ cách một tấc nữa thôi là đụng đến tim phổi.
Trái tim của Ngu Linh Tê dường như cũng bị đâm một đao, máu tươi ào ào chảy xuống.
Cuối cùng nàng cũng đã biết tại sao kiếp trước trên người Ninh Ân lại có nhiều vết thương cũ như vậy, tùy tiện chọn ra một cái cũng có thể lấy đi nửa mạng của người thường rồi.
Ở bên ngoài, một tay Ninh Ân nắm lấy thanh đoản kiếm, Ngu Linh Tê đành trơ mắt nhìn mũi kiếm được rút ra khỏi thân thể hắn, máu tươi phun trào, bắn tung tóe trên mặt đất như một bó chước nhiên huyết mai.
Ninh Ân ngay cả rên một tiếng cũng không có, im lặng thành thói quen, hắn dùng răng cắn vải băng bó vết thương.
Hắn giấu quần áo bẩn vào góc phòng, thân hình ở trần cường tráng lạnh lùng đi tới sau bức bình phong, để thay quần áo mới.
Khi hắn quay đầu lại, Ngu Linh Tê thấy sắc mặt hắn lạnh lẽo tái nhợt, không còn chút máu.
Cổ họng nàng nghẹn ngào, nhanh chóng cắn chặt môi, kìm nén hơi thở run rẩy.
Ngay cả việc đi ra ngoài ôm Ninh Ân, đắp thuốc cho hắn, Ngu Linh Tê cũng không làm được.
Nàng không biết còn có nguy hiểm gì đang nhằm vào Ninh Ân, như hổ rình mồi. Điều duy nhất nàng có thể làm là trốn trong một tấc vuông này để tránh gây rắc rối cho hắn.
Con đường mà Ninh Ân đi quá nguy hiểm, quá khó khăn, bên người có thêm gánh nặng sẽ càng nguy hiểm hơn. Nếu lại bị người ta phát hiện ra hắn và con gái út của Ngu tướng quân tự định chuyện chung thân...
Ngu Linh Tê không dám nghĩ về điều đó.
Ánh sáng ấm áp tràn ra từ cái lỗ to bằng hạt đậu sau đó rơi vào đôi mắt đỏ ướt của nàng.
Nàng ngơ ngẩn giơ tay lên, cảm nhận được những vết ướt trên khắp các ngón tay.
Ở gian ngoài, Ninh Ân có lẽ đã tắm một chút trước khi đẩy cửa bước vào, cả người hắn mang theo đầy hơi ẩm.
Nước lạnh chảy xuống từ ngọn tóc khiến khuôn mặt tuấn tú và lạnh lùng của hắn tái nhợt đến mức không giống người thường.
Hắn mở cửa sổ, ném một viên hương vào trong lư hương hình thú, một làn khói trắng cuộn lên, bao trùm cả căn phòng toàn mùi máu tanh.
Sau đó, hắn mở ngăn tủ thấp bên cạnh giường, lấy lông cừu bên trong ra, đèn dầu và các vật dụng khác, ngồi bên lư hương, tập trung đánh bóng một thứ gì đó.
Lỗ thủng đó quá nhỏ, Ngu Linh Tê thật sự không thấy rõ đồ vật trong tay hắn là gì, chỉ có thể đoán được đó phải là một thứ rất quan trọng và quý giá.
Bởi vì động tác của Ninh Âm rất nhẹ nhàng, tỉ mỉ, khuôn mặt tái nhợt của hắn có vẻ rất thành kính.
Mãi cho đến khi hương trong lư hương hình thú gần hết, mùi tanh trên người hắn cũng không còn rõ rằng nữa, hắn mới hài lòng cất đồ vật chạm khắc tinh xảo trong tay vào, đứng dậy đi về phía mật thất.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ngu Linh Tê vội lau đôi mắt đỏ hoe đẫm nước mắt rồi trở lại nằm xuống giường.
Gần như cùng lúc đó, cánh cửa mật thất bị vặn mở, ánh sáng tràn vào căn phòng, một bóng đen cao lớn nhẹ nhàng bao phủ lấy mỹ nhân đang nằm nghiêm trên giường.
Cánh cửa lại đóng lại, Ninh Ân nằm lên giường, nhẹ nhàng ôm lấy eo Ngu Linh Tê.
Hắn ôm cả người nàng vào lòng, tư thế mạnh mẽ chẳng khác gì kiếp trước.
Bộ váy áo mỏng manh của Ngu Linh Tê dán lên ngực Ninh Ân, thoáng chốc cả người nàng run lên, nước mắt chảy dài xuống hàng mi đang nhắm nghiền, thấm ướt cả phần tóc mai.
Thân thể Ninh Ân quá lạnh, lạnh đến mức gần như không có hơi ấm của sự sống.
Ngu Linh Tê nhớ tới kiếp trước khi bệnh ở chân của hắn tái phát, hàm răng run rẩy khiếm tin nàng đau nhói.
Có lẽ Ninh Ân thực sự rất đau và mệt mỏi, nên đã không phát hiện thân thể của Ngu Linh Tê đã cứng đờ trong một chốc lát.
"Ta dường như đã hiểu được một chút điều mà tiểu thư nói 'dù chết cũng vẫn muốn tiếp tục ở bên cạnh nhau'."
Hắn thở ra từng hơi lạnh lẽo và thì thầm với nàng về cuộc tranh cãi vào đêm tân hôn của anh trai mình với giọng trầm khàn: "Nhìn xem, chúng ta nằm đây không phải cũng giống như chết chung huyệt hay sao?"
Ngay sau đó hắn lại lập tức tự phủ nhận mình, hắn khẽ cười nói: "Tiểu thư sẽ không chết."
Một lúc sau.
Hắn nhắm mắt lại, co cọ mũi vào mái tóc mềm mại của Ngu Linh Tê, nhỏ giọng nói: “Nghỉ ngơi đi, Tuế Tuế.”
Ngu Linh Tê không ngủ được, nàng mở mắt ra.
Nàng chờ hô hấp bên tai trầm xuống, mới thật nhẹ nhàng, từ từ quay người lại từng chút một.
Động tác này kiếp trước nàng đã làm rất nhiều lần khi bệnh ở chân của Ninh Ân tái phát, quen thuộc đến mức có thể làm một cách nhẹ nhàng chắc chắn. Chỉ là lúc đó nàng sợ hãi, còn bây giờ nàng đau lòng.
“Ta không muốn chết cùng huynh, ta muốn sống cùng huynh."
Ngu Linh Tê thì thầm ở trong lòng: "Sống một cách vui vẻ rực rỡ."
Trong bóng tối nàng không thể nhìn rõ hình dáng của Ninh Ân, Ngu Linh Tê cong người, dùng nhiệt độ cơ thể mình sưởi ấm cho hắn.
Nàng không biết để đến được ngày đó, Ninh Ân sẽ còn phải bị chèn ép, bị thương bao nhiêu lần nữa.
Nếu tối nay nàng không tỉnh giấc, có lẽ Ninh Ân sẽ không bao giờ để cho nàng biết rằng tính mạng hắn đã bị đe dọa đến như thế nào.
Dù có chết cũng không để cho nàng biết.
Cho tới nay, Ngu Linh Tê chỉ nghĩ đến chuyện Ninh Ân có thể làm gì cho Ngu gia, nhưng lại hiếm khi nghĩ xem nàng có thể làm gì cho Ninh Ân.
Nàng từng hy vọng gặp được may mắn, hi vọng có được những điều tốt đẹp nhất của cả hai thế giới, nhưng lại không đành lòng bỏ rơi Ninh Ân, cũng không nỡ rời xa người thân.
Nàng biết rất rõ rằng điều này cũng giống như uống thuốc độc để làm dịu cơn khát.
Nàng trốn tránh việc ban hôn để đổi lấy sự giải thoát, nhưng đó chỉ là đem áp lực và nguy hiểm đặt lên vai cha, huynh trưởng và Ninh Ân mà thôi.
Việc từng bước khiến cho triều đình phải khiếp sợ, Ninh Ân kiếp trước không có vướng bận gì mới có thể làm không chút kiêng nể như vậy.
Bên ngoài mơ hồ có tiếng gà gáy, trời đã rạng sáng.
Ngu Linh Tê rất cẩn thận nâng cánh tay của Ninh Ân lên, rồi nhét bàn tay cứng rắn và lạnh lẽo của hắn vào trong tấm chăn mỏng, cẩn thận đắp lại chăn cho hắn.
Sau đó nàng từ từ ngồi dậy, dẫm lên sàn gạch lạnh lẽo đi xuống giường.
Nàng mò mẫm ở trên tường một hồi, tìm được một khối vuông nhỏ bí mật, nàng ấn nhẹ một cái, cánh cửa mật thất mở ra.
Nàng quay đầu nhìn lại, ánh nắng ban mai chiếu vào khuôn mặt đang ngủ say của Ninh Ân, càng thêm yên bình và yếu ớt.
Trong tủ quần áo đang mở, chất đầy những bộ váy áo đẹp đẽ tinh xảo, những cái này là sự ngọt ngào mà nàng đã đánh cắp được.
Ngu Linh Tê đột nhiên cảm thấy thương xót, nàng nghĩ mình nên để lại một bức thư cho Ninh Ân, nhưng nàng lại không tìm được giấy mực.
Bàn ghế trong phòng gần như bị phá hủy, chỉ còn chiếc gương đồng nằm nghiêm chỉnh trên bàn trang điểm, cũng không biết sau này có còn cơ hội để Ninh Ân dùng trâm búi tóc cho nàng nữa không.
Đang suy nghĩ, trong gương bất ngờ xuất hiện một khuôn mặt tuấn mỹ nhợt nhạt.
Đầu ngón tay Ngu Linh Tê run lên, nàng kinh ngạc quay đầu nhìn lại.
Không biết Ninh Ân đã tỉnh dậy từ lúc nào, hắn dựa vào tủ quần áo cửa mật thất, nhìn nàng bằng đôi mắt đen sâu thẳm.
Sắc mặt của hắn trắng bệch, lộ ra con ngươi và mái tóc đặc biệt đen.
“Tuế Tuế dậy sớm như vậy, định đi đâu sao?" Ninh Ân cười hỏi.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro