Đánh dấu chủ quyền
Má Bánh Bao
2024-07-22 07:16:53
Oải Hương nhờ bố dùng con xe hơi chở chúng tôi đến Tuấn Như Plaza. Nhìn tòa nhà cao chục tầng nhô lên trong lòng thành phố, tôi bỗng lo ngang. Ngay trước tòa nhà có một khu đất trống, bên cạnh có một vài loại cây dại tôi không rõ tên. Đám con trai lớp tôi đang ở đó, nhưng trông tụi nó bad không tả nổi, nhất là lũ "năm anh em siêu nhân".
Đập vào mắt tôi đầu tiên chính là Nguyễn Tuấn Khải đang vòng tay ôm lấy eo của bạn Huyền Diệu, cô bạn gái sexy của cậu ta diện một chiếc đầm mini khoét eo, khoe trọn đường cong của thiếu nữ 18 tuổi. Nguyễn Trần Thế Khang cũng không kém cạnh, cậu ta thản nhiên hút pod, làn khói trắng lơ lửng trong không trung tạo thành những hình thù kì lạ. Trần Đăng Dương và Trần Đình Nguyên vẫn đang cầm điện thoại chơi game, trông mặt mày hai đứa nó còn căng thẳng hơn cả ngồi trong phòng thi.
Tôi dời tầm mắt sang chỗ khác, lại vô tình mắt chạm mắt với Huy Anh. Tôi trùng hợp nhìn thấy nó, còn nó dường như đã nhìn tôi ngay từ đầu.
Trịnh Hữu Huy Anh diện một outfit simple, nhưng lại mang sức hút chết người, chỉ đơn giản là chiếc áo sơ mi Cuban oversize với những họa tiết rất chi là mùa hè, lại thêm sợi dây chuyền móc xích, chiếc nhẫn bạc nằm trên ngón giữa được khắc bốn chữ cái mà tôi không thể nhìn rõ.
Huy Anh mới chuyển từ quả đầu Ivy League sang mái tóc side part 7/3, nay còn được vuốt ngược lên, càng lộ rõ bông tai bạc khoen tròn. Thần thái nổi bật, hấp dẫn của một kẻ săn mồi khiến đám con gái si mê động lòng, sẵn sàng ngã rạp như lúa ngả ngoài đồng. Ấy thế mà, khuôn mặt đẹp trai ấy đang nhìn tôi, ánh mắt sâu thăm thẳm như muốn cuốn cả linh hồn tôi vào trong cái nét bi lụy ấy.
Trên tay của Huy Anh cũng là một điếu thuốc lá, những ngón tay thon dài vân vê hộp quẹt Zippo, nó đang trong tư thế chuẩn bị hút thuốc. Song, điều tôi không lường trước được chính là Huy Anh ném thẳng điếu thuốc chưa hút sang chỗ mấy bịch rác đen nằm ngay đầu đường, chất giọng trầm khàn như có ma lực trong đêm trăng:
- Khang, mày bớt hút lại đi, mùi khói nồng nặc quá!
Đầu lông mày của Nguyễn Trần Thế Khang chau lại, khuôn mặt hiện rõ vẻ bất mãn:
- Đệch cụ, khùng hả? Mày cũng đang định hút thuốc mà, tự nhiên thấy Mộc Miên xong đéo hút nữa.
Giọng Thế Khang oang oang giữa khu đất trống, tôi muốn giả vờ chưa nghe thấy gì cũng không được. Trong khi đó, từ ngày biết được chuyện tình ái rắc rối của Thế Khang, Oải Hương xem thằng chó đó như một luồng khí vô hình có mùi nhân cách thum thủm, không nói chuyện cũng không quan tâm. Chính vì thế, cả hai chúng tôi vờ như không thấy đám con trai ấy, nắm tay nhau dung dăng dung dẻ leo lên tầng 7.
Bọn lớp tôi đặt một phòng riêng trong tầng lầu này. Gọi là phòng karaoke, nhưng thực ra chỗ này phục vụ gi gỉ gì gi cái gì cũng có, kể cả mấy chị gái mông to, ngực bự.
- Ôi các mỹ nhân của 12 Lý, mau vào đi.
Quang và Đạt nhiệt tình vẫy tay gọi chúng tôi bước vào căn phòng rộng lớn. Nơi này được trang trí bằng các chùm đèn led mang màu sắc mờ ảo, những bức tượng đại bàng tọa lạc trên các tụ đá, ánh đèn nhấp nháy chuyển từ màu tím sang xanh khiến tôi hơi hoa mắt.
- Khiếp, nay Oải Hương với Mộc Miên xinh thế? Đặc biệt nhìn Mộc Miên như một nàng thơ không vướng bụi trần ý, trông đẹp éo tả nổi, kiểu này có khi bị người ta bắt cóc về làm vợ đấy!
Đám "ngũ long công chúa" đi ngay sau chúng tôi, Trần Đình Nguyên đã dừng ván game, vui vẻ cất tiếng khen tôi. Tôi cũng muốn đóng vai cô bé giả mù giả điếc nhưng không thành, đành ngoảnh mặt lại cười từ thiện trước giao diện tốn gái của Trần Đình Nguyên.
Cậu ta nhoẻn miệng cười, tôi phải thừa nhận nụ cười này mang ý đồ thâm sâu đến mức tôi chẳng thể hiểu nổi. Ngay sau khi cười với chúng tôi được tầm ba giây, Trần Đình Nguyên lại nở một nụ cười trêu ngươi đến thằng con trai cao kều phía sau, tất nhiên không ai khác ngoài Trịnh Hữu Huy Anh.
Ừ không cần đoán cũng biết mặt Huy Anh trông khó coi thế nào. Tuy nhiên, thay vì lườm liếc Trần Đình Nguyên, Huy Anh lại quyết định dò xét tôi từ đỉnh đầu đến gót chân, đôi mắt dáng phù quang quan sát tôi không chừa một mẩu nào, đặc biệt hai mắt nó cứ dán chặt lấy đôi chân trắng nõn hiện rõ dưới ánh đèn đủ màu sắc.
Tôi không dám suy nghĩ thêm về ánh mắt ấy, vội vã ngồi xuống bên cạnh Chou Ngô sau khi nghe thấy tiếng gọi của chị bé:
- Bé Gạo, mau vào đây ngồi đi.
Chou Ngô khoác trên mình áo sơ mi trắng bằng chất vải lụa mềm mại, chiếc áo hai dây màu đen bên trong làm chị bé quyến rũ lạ thường, lắc tay của chị bé khẽ vang lên.
Bọn lớp tôi hát karaoke và cùng nhau tụ họp chơi kéo bài xì dách. Tôi không được thoải mái như vậy, chỉ dám uống chút nước ép trái cây, cũng không dám ăn uống tự nhiên như thường ngày.
- Đồ ăn không hợp hả Gạo?
Chị bé vẫn dùng giọng nói ân cần hỏi han tôi, tôi nhoẻn miệng cười, đáp lời:
- Không phải, chỉ là Gạo chưa đói thôi.
- Gạo ngồi đây tí nhé. Châu đi lấy món bánh này, ngon lắm, đảm bảo Gạo sẽ thích.
Chou Ngô nháy mắt với tôi rồi rời đi, ắt hẳn chị bé phải đến đây nhiều lần mới biết được đồ nào ở đây ngon. Tôi chẳng biết làm gì, vừa hay liếc mắt về phía Huy Anh. Tú Vi và Huy Anh ngồi gần nhau, bọn họ đang nói một vấn đề nào đấy mà trông mặt đứa nào cũng căng thẳng, mà nói chuyện thì mắc gì phải ngồi sát sàn sạt vậy nhỉ? Nhưng dù thế nào cũng đâu phải chuyện của tôi, quan tâm làm chi? Tôi cứ bị làm sao ý!
Hai đứa nó chỉ nói chuyện tầm dăm ba phút nữa, sau đó Trần Huỳnh Tú Vi đi ra ngoài với tâm trạng không mấy phấn khởi. Tôi mải nhìn theo Tú Vi, đến khi dời tầm mắt xuống mới phát hiện ra Huy Anh đã ngồi bên cạnh tôi từ đời nào. Mặc kệ trạng thái bất thường của tôi, Huy Anh dùng chất giọng trầm khàn của trai Bắc nạt nộ:
- Có khùng không mà mặc váy ngắn cũn cỡn như vậy?
Tôi ngẩng mặt, hàng mi ướt rung nhẹ, đôi mắt tròn xoe nhìn thẳng vào Huy Anh.
- Tao thấy xinh mà, mày không thấy vậy sao?
Tôi chẳng biết hành động của mình có gì không ổn mà nó thoáng giật mình, vành tai bắt bắt đầu ửng đỏ lên, khuôn mặt điển trai ngàn năm mới bày ra vẻ bối rối một lần, hoặc cũng có thể vì ánh đèn mờ mờ ảo ảo đã khiến tôi nhìn lầm. Giọng nói của nó càng ngày càng trầm hơn, còn mang theo nét dồn dập khó kiểm soát.
- Không xinh.
- Ủa? Không xinh thì thôi, đừng nhìn tao nữa.
Tôi xin rút lại câu nói Huy Anh ít khi giận dỗi, lâu lâu nó sẽ lên cơn điên mà tôi cũng không biết nên làm gì để bạn dấu yêu quay trở về trạng thái cũ.
- Lần sau có mặc váy thì dài hơn chút. Tao biết con gái có quyền mặc gì mình thích, nhưng mà... mày mặc như thế, tao lo đấy!
Huy Anh vừa dứt lời, tôi lại thoáng ngỡ ngàng khi chứng kiến cảnh thằng con trai cao kều trước mặt phủ áo khoác lên cặp đùi của tôi.
Sau đó, tay Huy Anh đặt lên lớp áo khoác ấy, dù chất vải của áo có dày bao nhiêu cũng không làm nhiệt độ trong người tôi bớt tăng được, cơ thể nóng bừng như lửa cháy. Nó thản nhiên liếc mắt về phía mấy thằng con trai đang hướng ánh mặt kỳ quặc về phía tôi từ lúc đầu đến giờ, như thể đang muốn đánh dấu chủ quyền.
- Ngồi yên đi, đừng để tao cáu lên.
Ừ tôi hèn, sau khi nghe được lời Huy Anh nói, tôi ngay lập tức không nhúc nhích tay chân nữa, ngoan ngoãn ngồi yên như thỏ con, Huy Anh cũng mỉm cười theo hành động của tôi.
"Cạch"
Tiếng mở cửa vang lên, chúng tôi đồng loạt quay về nơi phát ra âm thanh ấy. Một con bé mặc chiếc đầm xòe tay phồng đang cầm giỏ bánh đứng trước mặt chúng tôi, con bé mỉm cười bẽn lẽn. Chou Ngô cũng xách một giỏ bánh, đưa tay giới thiệu nhân vật mới xuất hiện:
- Em họ của tôi làm bánh đến tặng mọi người nè!
- Dạ chào các anh chị, em là Ngô Thùy Anh ạ, em họ của chị Châu ạ.
- ----
Au: chương này hỏny xỉu á! Dù sao thì chúc đọc vui.
Đây là lời của tác giả khi sửa lại chương này sau khi end: không hiểu sao hồi đó nghĩ ra mấy cái tình tiết xàm thật chứ, giờ đọc lại mà thấy mắc cỡ.
Đập vào mắt tôi đầu tiên chính là Nguyễn Tuấn Khải đang vòng tay ôm lấy eo của bạn Huyền Diệu, cô bạn gái sexy của cậu ta diện một chiếc đầm mini khoét eo, khoe trọn đường cong của thiếu nữ 18 tuổi. Nguyễn Trần Thế Khang cũng không kém cạnh, cậu ta thản nhiên hút pod, làn khói trắng lơ lửng trong không trung tạo thành những hình thù kì lạ. Trần Đăng Dương và Trần Đình Nguyên vẫn đang cầm điện thoại chơi game, trông mặt mày hai đứa nó còn căng thẳng hơn cả ngồi trong phòng thi.
Tôi dời tầm mắt sang chỗ khác, lại vô tình mắt chạm mắt với Huy Anh. Tôi trùng hợp nhìn thấy nó, còn nó dường như đã nhìn tôi ngay từ đầu.
Trịnh Hữu Huy Anh diện một outfit simple, nhưng lại mang sức hút chết người, chỉ đơn giản là chiếc áo sơ mi Cuban oversize với những họa tiết rất chi là mùa hè, lại thêm sợi dây chuyền móc xích, chiếc nhẫn bạc nằm trên ngón giữa được khắc bốn chữ cái mà tôi không thể nhìn rõ.
Huy Anh mới chuyển từ quả đầu Ivy League sang mái tóc side part 7/3, nay còn được vuốt ngược lên, càng lộ rõ bông tai bạc khoen tròn. Thần thái nổi bật, hấp dẫn của một kẻ săn mồi khiến đám con gái si mê động lòng, sẵn sàng ngã rạp như lúa ngả ngoài đồng. Ấy thế mà, khuôn mặt đẹp trai ấy đang nhìn tôi, ánh mắt sâu thăm thẳm như muốn cuốn cả linh hồn tôi vào trong cái nét bi lụy ấy.
Trên tay của Huy Anh cũng là một điếu thuốc lá, những ngón tay thon dài vân vê hộp quẹt Zippo, nó đang trong tư thế chuẩn bị hút thuốc. Song, điều tôi không lường trước được chính là Huy Anh ném thẳng điếu thuốc chưa hút sang chỗ mấy bịch rác đen nằm ngay đầu đường, chất giọng trầm khàn như có ma lực trong đêm trăng:
- Khang, mày bớt hút lại đi, mùi khói nồng nặc quá!
Đầu lông mày của Nguyễn Trần Thế Khang chau lại, khuôn mặt hiện rõ vẻ bất mãn:
- Đệch cụ, khùng hả? Mày cũng đang định hút thuốc mà, tự nhiên thấy Mộc Miên xong đéo hút nữa.
Giọng Thế Khang oang oang giữa khu đất trống, tôi muốn giả vờ chưa nghe thấy gì cũng không được. Trong khi đó, từ ngày biết được chuyện tình ái rắc rối của Thế Khang, Oải Hương xem thằng chó đó như một luồng khí vô hình có mùi nhân cách thum thủm, không nói chuyện cũng không quan tâm. Chính vì thế, cả hai chúng tôi vờ như không thấy đám con trai ấy, nắm tay nhau dung dăng dung dẻ leo lên tầng 7.
Bọn lớp tôi đặt một phòng riêng trong tầng lầu này. Gọi là phòng karaoke, nhưng thực ra chỗ này phục vụ gi gỉ gì gi cái gì cũng có, kể cả mấy chị gái mông to, ngực bự.
- Ôi các mỹ nhân của 12 Lý, mau vào đi.
Quang và Đạt nhiệt tình vẫy tay gọi chúng tôi bước vào căn phòng rộng lớn. Nơi này được trang trí bằng các chùm đèn led mang màu sắc mờ ảo, những bức tượng đại bàng tọa lạc trên các tụ đá, ánh đèn nhấp nháy chuyển từ màu tím sang xanh khiến tôi hơi hoa mắt.
- Khiếp, nay Oải Hương với Mộc Miên xinh thế? Đặc biệt nhìn Mộc Miên như một nàng thơ không vướng bụi trần ý, trông đẹp éo tả nổi, kiểu này có khi bị người ta bắt cóc về làm vợ đấy!
Đám "ngũ long công chúa" đi ngay sau chúng tôi, Trần Đình Nguyên đã dừng ván game, vui vẻ cất tiếng khen tôi. Tôi cũng muốn đóng vai cô bé giả mù giả điếc nhưng không thành, đành ngoảnh mặt lại cười từ thiện trước giao diện tốn gái của Trần Đình Nguyên.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cậu ta nhoẻn miệng cười, tôi phải thừa nhận nụ cười này mang ý đồ thâm sâu đến mức tôi chẳng thể hiểu nổi. Ngay sau khi cười với chúng tôi được tầm ba giây, Trần Đình Nguyên lại nở một nụ cười trêu ngươi đến thằng con trai cao kều phía sau, tất nhiên không ai khác ngoài Trịnh Hữu Huy Anh.
Ừ không cần đoán cũng biết mặt Huy Anh trông khó coi thế nào. Tuy nhiên, thay vì lườm liếc Trần Đình Nguyên, Huy Anh lại quyết định dò xét tôi từ đỉnh đầu đến gót chân, đôi mắt dáng phù quang quan sát tôi không chừa một mẩu nào, đặc biệt hai mắt nó cứ dán chặt lấy đôi chân trắng nõn hiện rõ dưới ánh đèn đủ màu sắc.
Tôi không dám suy nghĩ thêm về ánh mắt ấy, vội vã ngồi xuống bên cạnh Chou Ngô sau khi nghe thấy tiếng gọi của chị bé:
- Bé Gạo, mau vào đây ngồi đi.
Chou Ngô khoác trên mình áo sơ mi trắng bằng chất vải lụa mềm mại, chiếc áo hai dây màu đen bên trong làm chị bé quyến rũ lạ thường, lắc tay của chị bé khẽ vang lên.
Bọn lớp tôi hát karaoke và cùng nhau tụ họp chơi kéo bài xì dách. Tôi không được thoải mái như vậy, chỉ dám uống chút nước ép trái cây, cũng không dám ăn uống tự nhiên như thường ngày.
- Đồ ăn không hợp hả Gạo?
Chị bé vẫn dùng giọng nói ân cần hỏi han tôi, tôi nhoẻn miệng cười, đáp lời:
- Không phải, chỉ là Gạo chưa đói thôi.
- Gạo ngồi đây tí nhé. Châu đi lấy món bánh này, ngon lắm, đảm bảo Gạo sẽ thích.
Chou Ngô nháy mắt với tôi rồi rời đi, ắt hẳn chị bé phải đến đây nhiều lần mới biết được đồ nào ở đây ngon. Tôi chẳng biết làm gì, vừa hay liếc mắt về phía Huy Anh. Tú Vi và Huy Anh ngồi gần nhau, bọn họ đang nói một vấn đề nào đấy mà trông mặt đứa nào cũng căng thẳng, mà nói chuyện thì mắc gì phải ngồi sát sàn sạt vậy nhỉ? Nhưng dù thế nào cũng đâu phải chuyện của tôi, quan tâm làm chi? Tôi cứ bị làm sao ý!
Hai đứa nó chỉ nói chuyện tầm dăm ba phút nữa, sau đó Trần Huỳnh Tú Vi đi ra ngoài với tâm trạng không mấy phấn khởi. Tôi mải nhìn theo Tú Vi, đến khi dời tầm mắt xuống mới phát hiện ra Huy Anh đã ngồi bên cạnh tôi từ đời nào. Mặc kệ trạng thái bất thường của tôi, Huy Anh dùng chất giọng trầm khàn của trai Bắc nạt nộ:
- Có khùng không mà mặc váy ngắn cũn cỡn như vậy?
Tôi ngẩng mặt, hàng mi ướt rung nhẹ, đôi mắt tròn xoe nhìn thẳng vào Huy Anh.
- Tao thấy xinh mà, mày không thấy vậy sao?
Tôi chẳng biết hành động của mình có gì không ổn mà nó thoáng giật mình, vành tai bắt bắt đầu ửng đỏ lên, khuôn mặt điển trai ngàn năm mới bày ra vẻ bối rối một lần, hoặc cũng có thể vì ánh đèn mờ mờ ảo ảo đã khiến tôi nhìn lầm. Giọng nói của nó càng ngày càng trầm hơn, còn mang theo nét dồn dập khó kiểm soát.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
- Không xinh.
- Ủa? Không xinh thì thôi, đừng nhìn tao nữa.
Tôi xin rút lại câu nói Huy Anh ít khi giận dỗi, lâu lâu nó sẽ lên cơn điên mà tôi cũng không biết nên làm gì để bạn dấu yêu quay trở về trạng thái cũ.
- Lần sau có mặc váy thì dài hơn chút. Tao biết con gái có quyền mặc gì mình thích, nhưng mà... mày mặc như thế, tao lo đấy!
Huy Anh vừa dứt lời, tôi lại thoáng ngỡ ngàng khi chứng kiến cảnh thằng con trai cao kều trước mặt phủ áo khoác lên cặp đùi của tôi.
Sau đó, tay Huy Anh đặt lên lớp áo khoác ấy, dù chất vải của áo có dày bao nhiêu cũng không làm nhiệt độ trong người tôi bớt tăng được, cơ thể nóng bừng như lửa cháy. Nó thản nhiên liếc mắt về phía mấy thằng con trai đang hướng ánh mặt kỳ quặc về phía tôi từ lúc đầu đến giờ, như thể đang muốn đánh dấu chủ quyền.
- Ngồi yên đi, đừng để tao cáu lên.
Ừ tôi hèn, sau khi nghe được lời Huy Anh nói, tôi ngay lập tức không nhúc nhích tay chân nữa, ngoan ngoãn ngồi yên như thỏ con, Huy Anh cũng mỉm cười theo hành động của tôi.
"Cạch"
Tiếng mở cửa vang lên, chúng tôi đồng loạt quay về nơi phát ra âm thanh ấy. Một con bé mặc chiếc đầm xòe tay phồng đang cầm giỏ bánh đứng trước mặt chúng tôi, con bé mỉm cười bẽn lẽn. Chou Ngô cũng xách một giỏ bánh, đưa tay giới thiệu nhân vật mới xuất hiện:
- Em họ của tôi làm bánh đến tặng mọi người nè!
- Dạ chào các anh chị, em là Ngô Thùy Anh ạ, em họ của chị Châu ạ.
- ----
Au: chương này hỏny xỉu á! Dù sao thì chúc đọc vui.
Đây là lời của tác giả khi sửa lại chương này sau khi end: không hiểu sao hồi đó nghĩ ra mấy cái tình tiết xàm thật chứ, giờ đọc lại mà thấy mắc cỡ.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro