Dao động
Má Bánh Bao
2024-07-22 07:16:53
@Trịnh Hữu Huy Anh của chị:))
@Vũ An Mộc Miên ừ, của em.
Chỉ ba giây sau, người dùng Trịnh Hữu Huy Anh đã hồi đáp lại lời bình luận của tôi trên trang confession của trường. Không cần bàn cãi, chúng tôi ngay lập tức trở thành những con người được quan tâm nhất. Đó là đối với người qua đường, nhưng đối với lũ giặc lớp 12A2 thì tôi và Huy Anh đều biến thành tội đồ, đặc biệt hai đấng tối cao khiến tôi khiếp vía không biết nên giải thích thế nào:
- Ủa nghe nói là bạn tốt với nhau cơ mà? Sao giờ bạn có bồ, tôi lại không biết gì ta?
Tiếng lách cách phát ra từ cây bút chì bấm ngòi liên tục làm nhịp thở của tôi có phần hấp tấp hơn thường ngày, tôi tức thì nở một nụ cười công nghiệp, mặt đối mặt với Đặng Oải Hương:
- Thì không phải bây giờ tao định nói sao?
- Cả thế giới biết hết rồi, tụi tao mới được biết, mày làm vậy coi có được không?
Tôi từ tốn gật đầu, tươi cười nhắm lấy lòng nhỏ Oải Hương, cơ mà từ đầu đến giờ, Chou Ngô vẫn im lìm không một lời nói. Điều đó càng báo hiệu một vấn đề nan giải hơn.
- Châu yêu dấu ơi, Châu không định bênh Gạo à?
- Sao Gạo không tìm đến Huy Anh của Gạo ý? Tìm Châu làm gì?
Rồi xong!!! Đến Chou Ngô cũng giận tôi luôn, tôi buồn bã nói:
- Thật sự là không muốn giấu hai đứa mày mà. Bây giờ, tao trịnh trọng thông báo tao và Huy Anh đang trong một mối quan hệ vô cùng nghiêm túc. Thế được chưa nào?
- Không chấp nhận! - Oải Hương to tiếng trả lời, còn tôi chỉ biết bất lực xoa hai bên thái dương, bỗng Chou Ngô cất tiếng nói:
- Thôi đi má, cứ làm như mình khác Gạo ý! Chẳng phải mày cũng hẹn hò với Bùi Hoàng Dương hơn một tháng rồi à?
- Gì cơ? - Tôi bất ngờ cất quả giọng cao ngất lên, khuôn mặt bày một vẻ kinh ngạc đến nghẹn lời. Đặng Oải Hương vỗ bôm bốp vào lưng Chou Ngô, ngượng ngùng cười trừ với tôi:
- Giờ tao cũng định nói nè!
Vậy là trong ba đứa chúng tôi, chỉ có mình Chou Ngô cô đơn lẻ bóng. Nói thế thì hơi mất quan điểm, chứ thực ra Chou Ngô mới là món quà tuyệt vời Chúa ban tặng cho thế gian, nhân loại rất yêu, cụ thể là các bạn nữ. Chị bé khá phiền lòng khi thấy tôi lao đầu vào tổ kiến lửa Trịnh Hữu Huy Anh, đôi khi Châu còn gặng hỏi tôi với giọng điệu cực kì nguy hiểm:
- Chắc không phải Gạo bị Huy Anh chơi ngải đúng không? Chứ người bình thường ai lại dây dưa với thằng cha xàm xí đó!
- Này bạn Chou Ngô, bạn bớt thao túng tâm lí em bé Gạo nhà tôi đi, đâu phải ai cũng nghĩ xấu về tôi như bạn đâu.
Nghe giọng nói ấy, tôi biết ngay thần thánh phương nào vừa đến. Huy Anh nắm lấy bàn tay nhỏ của tôi, mân mê từng đốt ngón tay. Tôi vỗ nhẹ vào mu bàn tay của Huy Anh, nhưng anh càng hứng thú trêu chọc tôi hơn, hơi nóng phả bên tai:
- Chẳng phải hôm qua, Gạo còn muốn đánh dấu chủ quyền công khai với anh sao?
- Thôi đi, có được tỏ tình như ai kia đâu mà biết.
Tôi đã từng nghĩ bản thân mình hiền, cho đến khoảnh khắc đáp trả lại bạn người yêu cùng tuổi này. Ngón tay trỏ của Huy Anh chọt một bên má hồng, cong môi cười lớn:
- Gạo nhà ta ghen hả? Làm gì cũng đáng yêu hết, đúng là "hạt gạo khờ khạo".
- Eo ôi, gớm qua nha!
Đặng Oải Hương nhìn chúng tôi một lượt, sau đó giả vờ làm động tác nôn mửa, còn Chou Ngô không thèm đoái hoài đến chúng tôi, thản nhiên đánh mắt về hướng sân bóng.
- Hôm nay là ngày mấy vậy?
- Ngày 10/1, sao thế Gạo? - Huy Anh nhìn lịch trên điện thoại xong thì quay sang chọt má tôi tiếp.
- Theo lịch thì hôm nay có kết quả thi học sinh giỏi, để em kiểm tra thử.
Vừa dứt lời, tôi liền cẩn thận mở khóa điện thoại và truy cập vào trang web của sở. Tôi cũng không biết liệu giờ này đã công bố kết quả chưa, nhưng cứ kiểm tra cho chắc. Tuy nhiên, tôi chưa truy cập được vào trang thì tin nhắn trong nhóm đội tuyển bất ngờ được gửi đến.
Lòng tôi lúc này như đốt nghìn ngọn lửa, rạo rực, nôn nao thấy rõ trên gương mặt. Chính vì sự lo lắng bất chợt, tim tôi như bị ai đó cuỗm đi và treo trên cành đào khô, thở cũng không thể thở bình thường. Huy Anh nhận ra điều bất an trong con ngươi của tôi, anh cười nhẹ nhàng an ủi:
- Thả lỏng cơ thể một chút đi! Em sẽ làm được mà.
- Ê Huy Anh, nếu chỉ nghe âm thanh thì câu nói của mày rất dễ làm người khác hiểu lầm đấy!
Cuối cùng Oải Hương cũng không thể nuốt nổi miếng cơm nắm, nhỏ quạu quọ chất vấn chúng tôi.
- Đề nghị Đặng Oải Hương im mồm lại giùm!
Huy Anh liếc mắt đầy ghét bỏ về phía cô bạn xinh đẹp ngồi cùng bàn với tôi. Còn tôi chỉ biết bất lực nhìn ba người Huy Anh, Chou Ngô và Oải Hương như chó với mèo vờn nhau theo hướng khá bạo lực. Lại nhớ đến chuyện xem kết quả, tôi lên tiếng dẹp tan cuộc hỗn chiến:
- Tí rồi đánh nhau tiếp nha! Giờ im lặng cho tao xem kết quả đã.
Vừa dứt lời, tôi liền cúi đầu bấm vào file pdf trên điện thoại. Có lẽ do sự lo âu thái quá ảnh hưởng tâm trạng, tôi cứ lướt lên lướt xuống để tìm tên mình, nhưng tìm hoài cũng không thấy. Bàn tay ướt đẫm mồ hôi từ khi nào không hay, đến tôi cũng chẳng biết bây giờ bộ dạng mình trông như thế nào. Chợt Huy Anh nắm lấy bàn tay nhỏ của tôi, từng ngón tay đan vào nhau, anh cười nhẹ, dịu dàng an ủi:
- Bình tĩnh lại nhé!
Tôi gật đầu, dừng lại việc nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại, tập trung hít thở sâu để lấy lại tinh thần rồi mới dám xem kết quả.
- Tên em đây nè!
Huy Anh chỉ tay lên đầu danh sách, cái tên Vũ An Mộc Miên quả thật nằm chễm chệ ở vị trí số 1 của cụm thi học sinh giỏi môn vật lý với số điểm 18/20.
Trong khoảnh khắc ấy, tôi chợt nghĩ đến câu chuyện quả táo. Khi người ta cắn phải một quả táo bị sâu đục, hành động đầu tiên chắc chắn sẽ vứt quả táo ấy đi vì nó không còn giá trị sử dụng, vậy phần còn lại không bị sâu, thậm chí mang mùi vị thơm ngon thì sao? Đương nhiên sẽ bị vứt bỏ vì ấn tượng ban đầu về quả táo ấy là hôi thối, mục rữa.
Tôi cũng từng mang theo suy nghĩ bản thân là một quả táo đã bị sâu xanh ăn mòn, dù có làm cách nào cũng không thể biến thành một quả táo giòn ngon và mọng nước. Nhưng thực chất lại không phải như vậy, một quả táo có bề ngoài xấu xí, đôi khi bên trong mang màu sắc tươi sáng và hương vị thanh ngọt. Tôi cũng thế.
Dẫu gia cảnh của tôi nghèo khó, dẫu tôi từng có ý định chấm dứt mạng sống, dẫu những lời nói khó nghe từ miệng đời đã khiến tôi gục ngã, nhưng tôi biết mình vẫn có giá trị. Giá trị của tôi không phải nằm ở nhan sắc ưa nhìn, cũng không phải ở vóc dáng thon thả, mà nó nằm ở trí tuệ và phẩm cách.
Tôi vẫn có đầy đủ tay chân và một bộ não phát triển như người bình thường, vậy lấy cớ gì để tôi chịu sự thất bại trước lời cay đắng của người khác? Niềm tin về học thức đã góp phần làm sục sôi ý chí chiến đấu trong thân xác của một con người yếu đuối như tôi và cuộc đời này thì luôn hữu hạn, sẽ có người đến rồi lại có người đi, đến cha mẹ còn không thể ở bên con cái mãi thì tôi chỉ có thể tin tưởng vào chính bản thân mình.
Huy Anh bước vào cuộc đời tôi, mang theo bao nhiêu sự dịu dàng, ân cần, tôi cũng mong rằng mình sẽ được ở bên cạnh Huy Anh mãi mãi, nhưng duyên số trên đời không thể phán đoán qua mắt thường. Nếu có một ngày Huy Anh không yêu tôi nữa thì tôi vẫn phải sống, vẫn phải nỗ lực trở thành một cô gái mang vẻ đẹp của tri thức.
Tôi ngoảnh đầu về hướng Huy Anh, khóe miệng nhếch lên, tôi cong môi nở một nụ cười mãn nguyện, cười đến khi hai má hây hây hồng và đôi mắt híp lại thành mảnh trăng khuyết trên bầu trời đêm.
- Em thật sự làm được rồi.
Đúng thế, tôi làm được rồi. Tôi chiến thắng nỗi sợ hãi trong lòng, dẹp tan đi định kiến thất bại bao ngày qua.
- Ừm, Gạo vẫn luôn giỏi như vậy mà.
- Ê biết là Gạo đứng nhất thì cũng tuyệt thật, nhưng mà tụi tao vẫn còn sống mà!
Oải Hương nhăn mặt kêu ca, còn Chou Ngô thì nhẹ nhàng xoa đầu tôi, tự hào nói:
- Gạo của Châu lúc nào cũng giỏi.
- Gạo nào của mày? Của tao, của tao, của tao hết nha!
- Mày có giỏi thì tí ra cổng trường đánh nhau đi, Huy Anh.
- Mắc giống ôn gì? Tí tao phải đưa Gạo về rồi.
- Thôi được rồi, yên lặng nào!
Lại nữa đó, hai đứa này dường như coi tôi là không khí, nhảy bổ vào định choảng nhau.Thế nhưng thật lòng mà nói, tôi cảm thấy rất hạnh phúc trước cuộc cãi vã của đám bạn trong khoảng thời gian vẫn đang còn trẻ con này. Có lẽ là bởi vì tôi không phải quả táo đơn độc trên cành cây khẳng khiu, vẫn còn những quả táo khác đồng hành cùng tôi chăng?
Tôi nói vui thế thôi, chứ khúc sau thì trong lòng bắt đầu thấy hối hận rồi. Huy Anh và Chou Ngô cãi nhau hăng quá làm mong muốn biến mất theo làn gió trước thế chiến thứ ba này càng ngày càng dạt dào. Hai đứa hết đòi đánh nhau thì lại hỏi tới hỏi lui một câu duy nhất:
- Gạo chọn ai?
Thôi tha tôi đi mà!!!
Trận chiến ấy ra sao tôi cũng không biết nữa, tôi nhận được thông báo đến gặp cô Hồng nên đành phải đi bộ sang dãy nhà cho đội tuyển học sinh giỏi.
Chắc do vía nặng hoặc cũng có thể do màu hồng không hợp mệnh, mỗi lần đi qua tòa nhà sơn màu hồng này, tôi đều gặp đủ bộ sưu tập những người không muốn gặp. Người đầu tiên không ai khác chính là bạn ba chữ Hoàng Bảo Khôi - kiếp nạn thứ 83. Cậu ta vừa thấy tôi thì đã chạy như bay đến chân cầu thang, hớn hở nói:
- Chúc mừng Miên nha! Người gì đâu mà có hai cái giải nhất lận.
Tôi: "?"
- Một giải nhất thi học sinh giỏi, một giải nhất trong lòng tôi.
Không biết cậu ta cố tình hay vô ý không biết chuyện hẹn hò của tôi và Huy Anh, mà vẫn thản nhiên nói được câu thả thính ấy.
- Cậu biết gì chưa?
- Biết gì?
- Tôi đang hẹn hò với Huy Anh.
- Có sao đâu, tôi không ngại.
Hoàng Bảo Khôi cười tươi trả lời, chắc chắn lúc lúc tạo ra cậu ta, Chúa đã bỏ quên sợi dây thần kinh xấu hổ.
- Thế à? Còn tôi thì ngại, ngại giùm cậu đó.
Mặc kệ Hoàng Bảo Khôi đang lảm nhảm, tôi đi thẳng một mạch lên tầng hai. Cậu ta còn tranh thủ nói vọng lên:
- Miên cho tôi là chồng bé cũng được, tôi thật sự không ngại mà.
Cái gì vậy trời? Tưởng đâu tôi là hoàng đế thời phong kiến, hậu cung ba nghìn giai nhân không đó. Sau khi nói chuyện với Hoàng Bảo Khôi, tôi đúc kết được một điều: rất dễ bị khờ.
Xóa tan đi đống suy nghĩ liên qua đến cái tên ba chữ Hoàng Bảo Khôi, tôi bước đến phòng giáo vụ. Cô Hồng đang sắp xếp lại tài liệu, vừa nhìn thấy tôi, cô đã cười khanh khách, niềm nở chúc mừng. Cô dặn tôi tuần sau đi dự lễ khen thưởng học sinh giỏi để nhận giấy khen và phong bì. Cũng lâu lắm rồi, tôi không được tận hưởng cảm giác hạnh phúc khi nỗ lực bao ngày được ghi nhận.
Tôi chào tạm biệt cô Hồng rồi bước xuyên qua hành lang tầng hai. Ngay khúc rẽ, câu chuyện tán dóc của một nhóm học sinh khiến tôi khựng lại trong chốc lát.
- Ê hôm qua, mày đọc confession chưa?
- Tất nhiên là rồi, tao ghét đôi này vãi. Tội Thùy Anh quá trời quá đất luôn ý!
- Công nhận, con bé lụy anh Huy Anh kia mà tội nghiệp giùm.
Lúc chủ động công khai mối quan hệ với Huy Anh, tôi đã biết trước mình sẽ gặp phải những câu chuyện nói xấu này kia, nhưng mỗi khi có người nhắc đến Thùy Anh, lòng tôi lại dâng lên cảm xúc chua chát.
- Ơ Mộc Miên, đứng đây làm gì thế?
Tiếng nói chuyện ngọt ngào của thiếu nữ phía sau đã gián đoạn cuộc trò chuyện của mấy em gái khối dưới, bọn họ cúi đầu sượng sùng lướt qua người tôi.Tôi xoay người về phía phát ra giọng nói. Phan Ngọc Thiên Di vẫn trong bộ dạng con ngoan trò giỏi, nở nụ cười thân thiện như hoa hậu:
- Chúc mừng Mộc Miên nhé! Vừa đạt giải học sinh giỏi, vừa trở thành bạn gái của Huy Anh.
Ba giây, tôi vẫn không đáp lời nào. Phan Ngọc Thiên Di không lấy làm tức giận, tiếp tục kéo dài cuộc nói chuyện vô vị này:
- Kể ra thì Miên cũng giỏi thật.
Lời nói ấy không phải chỉ nói về việc đạt giải nhất thi học sinh giỏi, tôi cá chắc là như vậy. Thiên Di đột nhiên tiến gần đến chỗ tôi hơn, phủi nhẹ vai áo, càng lộ ra bản chất nguy hiểm qua nụ cười nhạt trên môi:
- Nhưng mà thứ gì có càng nhanh, mất càng nhanh nhỉ?
- Gạo ơi?
Giọng nói thân thuộc của Huy Anh khiến tôi thoát khỏi những suy nghĩ rối bời từ những lời Thiên Di nói. Trước khi chạy về phía Huy Anh, tôi khẽ đáp trả:
- Những thứ cậu nói có càng nhanh, tôi đã dùng mấy năm để đổi lại đó, tuyệt đối không phải giả vờ nỗ lực đâu. - Bốn chữ "giả vờ nỗ lực" này tôi xin phép dành tặng cậu ta.
- Dù sao thì vẫn chúc cậu một điều, gặt hái được kết quả đúng với công sức bản thân đặt ra.
Tôi nhoẻn miệng cười, hiên ngang đi bên cạnh Huy Anh, cũng chẳng thèm quan tâm Thiên Di đang lặng người quan sát tôi ở phía sau.
- Sao rồi? Anh với Chou Ngô đã phân thắng bại chưa?
- Còn phải nói sao? Tất nhiên Gạo thuộc về anh rồi.
Huy Anh vén sợi tóc mai vương trên trán tôi, tự hào khoe thành tích hệt như đứa con nít. Tôi cười hiền, nhón chân xoa đầu Huy Anh, mái tóc đen tuyền ấy cũng dịu dàng "nghe lời" theo từng cử động tay của tôi.
- Chị Mộc Miên ơi, chúc mừng chị đạt giải cao ạ.
Chúng tôi dừng cuộc trò chuyện, hai đứa đều đồng loạt ngoảnh mặt về hướng người con gái vừa xuất hiện cuối hành lang. Người đó là Thùy Anh.
Thùy Anh chỉ nở một nụ cười nhè nhẹ, vẫy tay chào hỏi tôi và Huy Anh. Thật ra chính tôi cũng ý thức được việc Huy Anh cảm thấy dao động khi đứng trước Thùy Anh vì lý do gì. Vì Thùy Anh là một người con gái quá tốt, anh cảm thấy ăn năn vì đã kéo con bé vào câu chuyện tình của chúng tôi. Song, tôi biết những chuyện đó đều là chuyện trong quá khứ, nụ cười của Thùy Anh khiến tôi tin còn bé sẽ buông bỏ nỗi niềm trong lòng và nhất định sẽ có ngày tìm được một người xứng đôi vừa lứa với em ấy.
- Chị cảm ơn Thùy Anh.
Dõi ánh mắt về phía bầu trời bên ngoài tòa nhà, cái màu xám xịt của mùa đông đã qua đi, chỉ còn lại nắng sáng rạng rỡ của mùa xuân, trong lòng tôi cũng cảm nhận được sự "mới" ấy, có lẽ là "mới" trong trái tim, "mới" trong tâm hồn và "mới" trong tình yêu của chúng tôi.
- ----
Au: tui viết xong hồi sáng rồi, cũng đăng luôn rồi, ai ngờ đến lúc đọc lại chương, nó từ 2400 từ xuống còn 950 từ, hại tui phải viết lại. Trời đất ơi, quả báo của việc lười viết trên drive, viết thẳng trên wattpad rồi mất luôn, khóc nhiều chút! Vì vậy, có mấy khúc tui viết ngang phè nhưng ráng chịu nha!
@Vũ An Mộc Miên ừ, của em.
Chỉ ba giây sau, người dùng Trịnh Hữu Huy Anh đã hồi đáp lại lời bình luận của tôi trên trang confession của trường. Không cần bàn cãi, chúng tôi ngay lập tức trở thành những con người được quan tâm nhất. Đó là đối với người qua đường, nhưng đối với lũ giặc lớp 12A2 thì tôi và Huy Anh đều biến thành tội đồ, đặc biệt hai đấng tối cao khiến tôi khiếp vía không biết nên giải thích thế nào:
- Ủa nghe nói là bạn tốt với nhau cơ mà? Sao giờ bạn có bồ, tôi lại không biết gì ta?
Tiếng lách cách phát ra từ cây bút chì bấm ngòi liên tục làm nhịp thở của tôi có phần hấp tấp hơn thường ngày, tôi tức thì nở một nụ cười công nghiệp, mặt đối mặt với Đặng Oải Hương:
- Thì không phải bây giờ tao định nói sao?
- Cả thế giới biết hết rồi, tụi tao mới được biết, mày làm vậy coi có được không?
Tôi từ tốn gật đầu, tươi cười nhắm lấy lòng nhỏ Oải Hương, cơ mà từ đầu đến giờ, Chou Ngô vẫn im lìm không một lời nói. Điều đó càng báo hiệu một vấn đề nan giải hơn.
- Châu yêu dấu ơi, Châu không định bênh Gạo à?
- Sao Gạo không tìm đến Huy Anh của Gạo ý? Tìm Châu làm gì?
Rồi xong!!! Đến Chou Ngô cũng giận tôi luôn, tôi buồn bã nói:
- Thật sự là không muốn giấu hai đứa mày mà. Bây giờ, tao trịnh trọng thông báo tao và Huy Anh đang trong một mối quan hệ vô cùng nghiêm túc. Thế được chưa nào?
- Không chấp nhận! - Oải Hương to tiếng trả lời, còn tôi chỉ biết bất lực xoa hai bên thái dương, bỗng Chou Ngô cất tiếng nói:
- Thôi đi má, cứ làm như mình khác Gạo ý! Chẳng phải mày cũng hẹn hò với Bùi Hoàng Dương hơn một tháng rồi à?
- Gì cơ? - Tôi bất ngờ cất quả giọng cao ngất lên, khuôn mặt bày một vẻ kinh ngạc đến nghẹn lời. Đặng Oải Hương vỗ bôm bốp vào lưng Chou Ngô, ngượng ngùng cười trừ với tôi:
- Giờ tao cũng định nói nè!
Vậy là trong ba đứa chúng tôi, chỉ có mình Chou Ngô cô đơn lẻ bóng. Nói thế thì hơi mất quan điểm, chứ thực ra Chou Ngô mới là món quà tuyệt vời Chúa ban tặng cho thế gian, nhân loại rất yêu, cụ thể là các bạn nữ. Chị bé khá phiền lòng khi thấy tôi lao đầu vào tổ kiến lửa Trịnh Hữu Huy Anh, đôi khi Châu còn gặng hỏi tôi với giọng điệu cực kì nguy hiểm:
- Chắc không phải Gạo bị Huy Anh chơi ngải đúng không? Chứ người bình thường ai lại dây dưa với thằng cha xàm xí đó!
- Này bạn Chou Ngô, bạn bớt thao túng tâm lí em bé Gạo nhà tôi đi, đâu phải ai cũng nghĩ xấu về tôi như bạn đâu.
Nghe giọng nói ấy, tôi biết ngay thần thánh phương nào vừa đến. Huy Anh nắm lấy bàn tay nhỏ của tôi, mân mê từng đốt ngón tay. Tôi vỗ nhẹ vào mu bàn tay của Huy Anh, nhưng anh càng hứng thú trêu chọc tôi hơn, hơi nóng phả bên tai:
- Chẳng phải hôm qua, Gạo còn muốn đánh dấu chủ quyền công khai với anh sao?
- Thôi đi, có được tỏ tình như ai kia đâu mà biết.
Tôi đã từng nghĩ bản thân mình hiền, cho đến khoảnh khắc đáp trả lại bạn người yêu cùng tuổi này. Ngón tay trỏ của Huy Anh chọt một bên má hồng, cong môi cười lớn:
- Gạo nhà ta ghen hả? Làm gì cũng đáng yêu hết, đúng là "hạt gạo khờ khạo".
- Eo ôi, gớm qua nha!
Đặng Oải Hương nhìn chúng tôi một lượt, sau đó giả vờ làm động tác nôn mửa, còn Chou Ngô không thèm đoái hoài đến chúng tôi, thản nhiên đánh mắt về hướng sân bóng.
- Hôm nay là ngày mấy vậy?
- Ngày 10/1, sao thế Gạo? - Huy Anh nhìn lịch trên điện thoại xong thì quay sang chọt má tôi tiếp.
- Theo lịch thì hôm nay có kết quả thi học sinh giỏi, để em kiểm tra thử.
Vừa dứt lời, tôi liền cẩn thận mở khóa điện thoại và truy cập vào trang web của sở. Tôi cũng không biết liệu giờ này đã công bố kết quả chưa, nhưng cứ kiểm tra cho chắc. Tuy nhiên, tôi chưa truy cập được vào trang thì tin nhắn trong nhóm đội tuyển bất ngờ được gửi đến.
Lòng tôi lúc này như đốt nghìn ngọn lửa, rạo rực, nôn nao thấy rõ trên gương mặt. Chính vì sự lo lắng bất chợt, tim tôi như bị ai đó cuỗm đi và treo trên cành đào khô, thở cũng không thể thở bình thường. Huy Anh nhận ra điều bất an trong con ngươi của tôi, anh cười nhẹ nhàng an ủi:
- Thả lỏng cơ thể một chút đi! Em sẽ làm được mà.
- Ê Huy Anh, nếu chỉ nghe âm thanh thì câu nói của mày rất dễ làm người khác hiểu lầm đấy!
Cuối cùng Oải Hương cũng không thể nuốt nổi miếng cơm nắm, nhỏ quạu quọ chất vấn chúng tôi.
- Đề nghị Đặng Oải Hương im mồm lại giùm!
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Huy Anh liếc mắt đầy ghét bỏ về phía cô bạn xinh đẹp ngồi cùng bàn với tôi. Còn tôi chỉ biết bất lực nhìn ba người Huy Anh, Chou Ngô và Oải Hương như chó với mèo vờn nhau theo hướng khá bạo lực. Lại nhớ đến chuyện xem kết quả, tôi lên tiếng dẹp tan cuộc hỗn chiến:
- Tí rồi đánh nhau tiếp nha! Giờ im lặng cho tao xem kết quả đã.
Vừa dứt lời, tôi liền cúi đầu bấm vào file pdf trên điện thoại. Có lẽ do sự lo âu thái quá ảnh hưởng tâm trạng, tôi cứ lướt lên lướt xuống để tìm tên mình, nhưng tìm hoài cũng không thấy. Bàn tay ướt đẫm mồ hôi từ khi nào không hay, đến tôi cũng chẳng biết bây giờ bộ dạng mình trông như thế nào. Chợt Huy Anh nắm lấy bàn tay nhỏ của tôi, từng ngón tay đan vào nhau, anh cười nhẹ, dịu dàng an ủi:
- Bình tĩnh lại nhé!
Tôi gật đầu, dừng lại việc nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại, tập trung hít thở sâu để lấy lại tinh thần rồi mới dám xem kết quả.
- Tên em đây nè!
Huy Anh chỉ tay lên đầu danh sách, cái tên Vũ An Mộc Miên quả thật nằm chễm chệ ở vị trí số 1 của cụm thi học sinh giỏi môn vật lý với số điểm 18/20.
Trong khoảnh khắc ấy, tôi chợt nghĩ đến câu chuyện quả táo. Khi người ta cắn phải một quả táo bị sâu đục, hành động đầu tiên chắc chắn sẽ vứt quả táo ấy đi vì nó không còn giá trị sử dụng, vậy phần còn lại không bị sâu, thậm chí mang mùi vị thơm ngon thì sao? Đương nhiên sẽ bị vứt bỏ vì ấn tượng ban đầu về quả táo ấy là hôi thối, mục rữa.
Tôi cũng từng mang theo suy nghĩ bản thân là một quả táo đã bị sâu xanh ăn mòn, dù có làm cách nào cũng không thể biến thành một quả táo giòn ngon và mọng nước. Nhưng thực chất lại không phải như vậy, một quả táo có bề ngoài xấu xí, đôi khi bên trong mang màu sắc tươi sáng và hương vị thanh ngọt. Tôi cũng thế.
Dẫu gia cảnh của tôi nghèo khó, dẫu tôi từng có ý định chấm dứt mạng sống, dẫu những lời nói khó nghe từ miệng đời đã khiến tôi gục ngã, nhưng tôi biết mình vẫn có giá trị. Giá trị của tôi không phải nằm ở nhan sắc ưa nhìn, cũng không phải ở vóc dáng thon thả, mà nó nằm ở trí tuệ và phẩm cách.
Tôi vẫn có đầy đủ tay chân và một bộ não phát triển như người bình thường, vậy lấy cớ gì để tôi chịu sự thất bại trước lời cay đắng của người khác? Niềm tin về học thức đã góp phần làm sục sôi ý chí chiến đấu trong thân xác của một con người yếu đuối như tôi và cuộc đời này thì luôn hữu hạn, sẽ có người đến rồi lại có người đi, đến cha mẹ còn không thể ở bên con cái mãi thì tôi chỉ có thể tin tưởng vào chính bản thân mình.
Huy Anh bước vào cuộc đời tôi, mang theo bao nhiêu sự dịu dàng, ân cần, tôi cũng mong rằng mình sẽ được ở bên cạnh Huy Anh mãi mãi, nhưng duyên số trên đời không thể phán đoán qua mắt thường. Nếu có một ngày Huy Anh không yêu tôi nữa thì tôi vẫn phải sống, vẫn phải nỗ lực trở thành một cô gái mang vẻ đẹp của tri thức.
Tôi ngoảnh đầu về hướng Huy Anh, khóe miệng nhếch lên, tôi cong môi nở một nụ cười mãn nguyện, cười đến khi hai má hây hây hồng và đôi mắt híp lại thành mảnh trăng khuyết trên bầu trời đêm.
- Em thật sự làm được rồi.
Đúng thế, tôi làm được rồi. Tôi chiến thắng nỗi sợ hãi trong lòng, dẹp tan đi định kiến thất bại bao ngày qua.
- Ừm, Gạo vẫn luôn giỏi như vậy mà.
- Ê biết là Gạo đứng nhất thì cũng tuyệt thật, nhưng mà tụi tao vẫn còn sống mà!
Oải Hương nhăn mặt kêu ca, còn Chou Ngô thì nhẹ nhàng xoa đầu tôi, tự hào nói:
- Gạo của Châu lúc nào cũng giỏi.
- Gạo nào của mày? Của tao, của tao, của tao hết nha!
- Mày có giỏi thì tí ra cổng trường đánh nhau đi, Huy Anh.
- Mắc giống ôn gì? Tí tao phải đưa Gạo về rồi.
- Thôi được rồi, yên lặng nào!
Lại nữa đó, hai đứa này dường như coi tôi là không khí, nhảy bổ vào định choảng nhau.Thế nhưng thật lòng mà nói, tôi cảm thấy rất hạnh phúc trước cuộc cãi vã của đám bạn trong khoảng thời gian vẫn đang còn trẻ con này. Có lẽ là bởi vì tôi không phải quả táo đơn độc trên cành cây khẳng khiu, vẫn còn những quả táo khác đồng hành cùng tôi chăng?
Tôi nói vui thế thôi, chứ khúc sau thì trong lòng bắt đầu thấy hối hận rồi. Huy Anh và Chou Ngô cãi nhau hăng quá làm mong muốn biến mất theo làn gió trước thế chiến thứ ba này càng ngày càng dạt dào. Hai đứa hết đòi đánh nhau thì lại hỏi tới hỏi lui một câu duy nhất:
- Gạo chọn ai?
Thôi tha tôi đi mà!!!
Trận chiến ấy ra sao tôi cũng không biết nữa, tôi nhận được thông báo đến gặp cô Hồng nên đành phải đi bộ sang dãy nhà cho đội tuyển học sinh giỏi.
Chắc do vía nặng hoặc cũng có thể do màu hồng không hợp mệnh, mỗi lần đi qua tòa nhà sơn màu hồng này, tôi đều gặp đủ bộ sưu tập những người không muốn gặp. Người đầu tiên không ai khác chính là bạn ba chữ Hoàng Bảo Khôi - kiếp nạn thứ 83. Cậu ta vừa thấy tôi thì đã chạy như bay đến chân cầu thang, hớn hở nói:
- Chúc mừng Miên nha! Người gì đâu mà có hai cái giải nhất lận.
Tôi: "?"
- Một giải nhất thi học sinh giỏi, một giải nhất trong lòng tôi.
Không biết cậu ta cố tình hay vô ý không biết chuyện hẹn hò của tôi và Huy Anh, mà vẫn thản nhiên nói được câu thả thính ấy.
- Cậu biết gì chưa?
- Biết gì?
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
- Tôi đang hẹn hò với Huy Anh.
- Có sao đâu, tôi không ngại.
Hoàng Bảo Khôi cười tươi trả lời, chắc chắn lúc lúc tạo ra cậu ta, Chúa đã bỏ quên sợi dây thần kinh xấu hổ.
- Thế à? Còn tôi thì ngại, ngại giùm cậu đó.
Mặc kệ Hoàng Bảo Khôi đang lảm nhảm, tôi đi thẳng một mạch lên tầng hai. Cậu ta còn tranh thủ nói vọng lên:
- Miên cho tôi là chồng bé cũng được, tôi thật sự không ngại mà.
Cái gì vậy trời? Tưởng đâu tôi là hoàng đế thời phong kiến, hậu cung ba nghìn giai nhân không đó. Sau khi nói chuyện với Hoàng Bảo Khôi, tôi đúc kết được một điều: rất dễ bị khờ.
Xóa tan đi đống suy nghĩ liên qua đến cái tên ba chữ Hoàng Bảo Khôi, tôi bước đến phòng giáo vụ. Cô Hồng đang sắp xếp lại tài liệu, vừa nhìn thấy tôi, cô đã cười khanh khách, niềm nở chúc mừng. Cô dặn tôi tuần sau đi dự lễ khen thưởng học sinh giỏi để nhận giấy khen và phong bì. Cũng lâu lắm rồi, tôi không được tận hưởng cảm giác hạnh phúc khi nỗ lực bao ngày được ghi nhận.
Tôi chào tạm biệt cô Hồng rồi bước xuyên qua hành lang tầng hai. Ngay khúc rẽ, câu chuyện tán dóc của một nhóm học sinh khiến tôi khựng lại trong chốc lát.
- Ê hôm qua, mày đọc confession chưa?
- Tất nhiên là rồi, tao ghét đôi này vãi. Tội Thùy Anh quá trời quá đất luôn ý!
- Công nhận, con bé lụy anh Huy Anh kia mà tội nghiệp giùm.
Lúc chủ động công khai mối quan hệ với Huy Anh, tôi đã biết trước mình sẽ gặp phải những câu chuyện nói xấu này kia, nhưng mỗi khi có người nhắc đến Thùy Anh, lòng tôi lại dâng lên cảm xúc chua chát.
- Ơ Mộc Miên, đứng đây làm gì thế?
Tiếng nói chuyện ngọt ngào của thiếu nữ phía sau đã gián đoạn cuộc trò chuyện của mấy em gái khối dưới, bọn họ cúi đầu sượng sùng lướt qua người tôi.Tôi xoay người về phía phát ra giọng nói. Phan Ngọc Thiên Di vẫn trong bộ dạng con ngoan trò giỏi, nở nụ cười thân thiện như hoa hậu:
- Chúc mừng Mộc Miên nhé! Vừa đạt giải học sinh giỏi, vừa trở thành bạn gái của Huy Anh.
Ba giây, tôi vẫn không đáp lời nào. Phan Ngọc Thiên Di không lấy làm tức giận, tiếp tục kéo dài cuộc nói chuyện vô vị này:
- Kể ra thì Miên cũng giỏi thật.
Lời nói ấy không phải chỉ nói về việc đạt giải nhất thi học sinh giỏi, tôi cá chắc là như vậy. Thiên Di đột nhiên tiến gần đến chỗ tôi hơn, phủi nhẹ vai áo, càng lộ ra bản chất nguy hiểm qua nụ cười nhạt trên môi:
- Nhưng mà thứ gì có càng nhanh, mất càng nhanh nhỉ?
- Gạo ơi?
Giọng nói thân thuộc của Huy Anh khiến tôi thoát khỏi những suy nghĩ rối bời từ những lời Thiên Di nói. Trước khi chạy về phía Huy Anh, tôi khẽ đáp trả:
- Những thứ cậu nói có càng nhanh, tôi đã dùng mấy năm để đổi lại đó, tuyệt đối không phải giả vờ nỗ lực đâu. - Bốn chữ "giả vờ nỗ lực" này tôi xin phép dành tặng cậu ta.
- Dù sao thì vẫn chúc cậu một điều, gặt hái được kết quả đúng với công sức bản thân đặt ra.
Tôi nhoẻn miệng cười, hiên ngang đi bên cạnh Huy Anh, cũng chẳng thèm quan tâm Thiên Di đang lặng người quan sát tôi ở phía sau.
- Sao rồi? Anh với Chou Ngô đã phân thắng bại chưa?
- Còn phải nói sao? Tất nhiên Gạo thuộc về anh rồi.
Huy Anh vén sợi tóc mai vương trên trán tôi, tự hào khoe thành tích hệt như đứa con nít. Tôi cười hiền, nhón chân xoa đầu Huy Anh, mái tóc đen tuyền ấy cũng dịu dàng "nghe lời" theo từng cử động tay của tôi.
- Chị Mộc Miên ơi, chúc mừng chị đạt giải cao ạ.
Chúng tôi dừng cuộc trò chuyện, hai đứa đều đồng loạt ngoảnh mặt về hướng người con gái vừa xuất hiện cuối hành lang. Người đó là Thùy Anh.
Thùy Anh chỉ nở một nụ cười nhè nhẹ, vẫy tay chào hỏi tôi và Huy Anh. Thật ra chính tôi cũng ý thức được việc Huy Anh cảm thấy dao động khi đứng trước Thùy Anh vì lý do gì. Vì Thùy Anh là một người con gái quá tốt, anh cảm thấy ăn năn vì đã kéo con bé vào câu chuyện tình của chúng tôi. Song, tôi biết những chuyện đó đều là chuyện trong quá khứ, nụ cười của Thùy Anh khiến tôi tin còn bé sẽ buông bỏ nỗi niềm trong lòng và nhất định sẽ có ngày tìm được một người xứng đôi vừa lứa với em ấy.
- Chị cảm ơn Thùy Anh.
Dõi ánh mắt về phía bầu trời bên ngoài tòa nhà, cái màu xám xịt của mùa đông đã qua đi, chỉ còn lại nắng sáng rạng rỡ của mùa xuân, trong lòng tôi cũng cảm nhận được sự "mới" ấy, có lẽ là "mới" trong trái tim, "mới" trong tâm hồn và "mới" trong tình yêu của chúng tôi.
- ----
Au: tui viết xong hồi sáng rồi, cũng đăng luôn rồi, ai ngờ đến lúc đọc lại chương, nó từ 2400 từ xuống còn 950 từ, hại tui phải viết lại. Trời đất ơi, quả báo của việc lười viết trên drive, viết thẳng trên wattpad rồi mất luôn, khóc nhiều chút! Vì vậy, có mấy khúc tui viết ngang phè nhưng ráng chịu nha!
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro