Đuổi bắt
Má Bánh Bao
2024-07-22 07:16:53
Tối hôm đó, tôi ngủ thế nào được, cứ trằn trọc suy nghĩ hoài. Huy Anh nói nó yêu tôi nhiều vãi, vậy là tỏ tình rồi... Tôi có cần trả lời không nhỉ?
Hành động cào cấu vào người nó chính là một câu từ chối rồi còn gì, nhưng mà thật lòng tôi chẳng muốn thẳng thừng từ chối Huy Anh chút nào. Nó thích tôi, tôi thích nó, nhưng mà điều quan trọng là tôi vẫn chưa thật sự đủ dũng khí để bước sang một mối quan hệ mới.
Thế nhưng hôn cũng hôn rồi, tỏ tình cũng tỏ tình rồi, làm sao tôi dám nói chuyện với nó như người bình thường được. Đó là lý do vì sao ngày hôm sau đi học, tôi tránh Huy Anh như tránh tà. Tôi vừa thấy nó đã biến mất như một cơn gió.
Hai tiết đầu trôi qua, tôi mở hết sách vở từ môn này sang môn khác, ra dáng đang tập trung học hành lắm, nhưng có trời mới biết trong đầu tôi toàn cảnh hai đứa hôn nhau đắm đuối ngày hôm qua.
Môi Huy Anh mềm mại lắm ý, hơn nữa, nó còn biết cách dẫn dắt tôi chìm đắm trong sự ngọt ngào mãnh liệt ấy, chỉ là càng về sau, nó càng siết chặt eo tôi, làm tôi phải gào mồm trách móc sao lại bạo lực thế.
Trời ơi Vũ An Mộc Miên! Sao tà dâm biến thái quá vậy? Nếu mọi người có siêu năng lực đọc được suy nghĩ của người khác thì chắc tôi sẽ bị đem ra pháp trường bắn năm chục phát liên tiếp mất.
- Đi xuống canteen với Châu nha Gạo ơi.
Chị bé Chou Ngô nằm dài trên bàn, quay mặt về phía tôi, nở một nụ cười tỏa nắng. Tôi giật mình, chớp mắt nhìn về phía chị bé, nhoẻn miệng cười nhẹ:
- Cũng được.
- Tuyệt vời! Nào, chúng ta đi thôi.
- Tôi cũng muốn đi nữa, các con vợ yêu dấu của tôi ơi.
Oải Hương đã cầm sẵn ví, vội vàng kéo tôi và Chou Ngô đi xuống canteen, tưởng chừng con nhỏ này đã lăm le từ đầu, chỉ chờ hết giờ tiết Anh để bay thẳng cẳng xuống lầu.
Hồi năm lớp 11, phòng học lớp tôi gần với canteen, thư viện, nhà vệ sinh, chỗ để xe và phòng photo. Nhưng từ khi lên lớp 12, chúng tôi phải học trên lầu và gần như cách biệt với thế giới ngoài kia, thành ra tôi rất ngại việc phải di chuyển.
Lũ lớp tôi đã trở thách khách quen của canteen, thậm chí còn có một phòng riêng để ngồi, vì hôm nào cũng đặt đơn ăn sáng từ cô Na.
Aish chết tiệt tôi lại ngu rồi! Tôi quên mất đám "ngũ long công chúa" thường xuyên xuống canteen ăn sáng và tất nhiên không bao giờ thiếu vắng khuôn mặt đẹp trai nức tiếng của hot boy phố núi Trịnh Hữu Huy Anh.
Sáng nay, tôi chưa dám chạm mắt với nó lần nào nên cũng không biết nó định dùng thái độ như thế nào để nói chuyện với tôi. Tiếng nói chuyện rôm rả của lũ con trai lớp Lý làm tôi giật thót tim, có cho tiền cũng không muốn quay đầu lại.
- Vãi c**, thằng này đá gà vãi.
- Đờ mờ, thua rồi lũ loz này.
Giọng của chó Trần Đình Nguyên mang đầy ý trêu chọc cũng vang lên:
- Ê Chuột, Gạo của mày cũng xuống canteen kìa.
- Ủa Chuột và Gạo là ai vậy?
Trần Đăng Dương vừa chơi game, vừa thắc mắc hỏi. Trần Đình Nguyên dường như càng cố tình nói to hơn:
- Chuột là chó Huy Anh đấy, còn Gạo là em yêu Mộc Miên của nó. Á đau, thằng chó này.
Trần Đình Nguyên giãy đành đạch như cá mắc cạn sau khi bị Huy Anh thúc cho một phát ngay bụng. Tôi chỉ muốn tặng Trần Đình Nguyên hai chữ: "coconut pussy" Hiểu thì hiểu, không hiểu buộc phải hiểu.
- Ủa mà Gạo của Huy Anh đâu?
Nguyễn Tuấn Khải cất điện thoại vào túi quần, lướt mắt dạo quanh một hồi, tò mò lên tiếng.
- Mày khai đi Trịnh Hữu Huy Anh, mày làm gì em yêu của mày mà để Mộc Miên cứ gặp mày là trốn vậy.
- Đúng thế, nay Mộc Miên đéo dám quay xuống bàn của tụi mình một lần nào hết. Đi lau bảng cũng chọn đường vòng để tránh gặp mặt chó Huy Anh nhà ta.
Hai thằng Đăng Dương và Đình Nguyên hùa nhau cùng bàn luận về những chuyện gì đâu không. Thế Khang choàng tay qua vai Huy Anh, ra dáng triết lí của bậc cao nhân tình trường, mặt mày nghiêm túc hỏi han:
- Mày tỏ tình xong bị Mộc Miên từ chối hả?
- Ơ hay là hôm qua say quá, lỡ hôn Mộc Miên, xong giờ em yêu của mày chuyển sang ghét mày luôn rồi?
Đình Nguyên nén cười, giao diện tốn gái bày ra vẻ mặt cảm thông đến thằng bạn chí cốt. Huy Anh khẽ lườm lũ giặc phía trước, lại quay trở về dáng vẻ ông cụ non:
- Câm họng chó của tụi mày lại đi.
Nó liếc mắt nhìn về phía Oải Hương và Chou Ngô đứng gần đó. Tôi đã biến ngay từ lúc thấy đôi giày Reebok DMX Daytona OG của ai kia. Tôi đứng lùi cách xa Oải Hương và Chou Ngô đang đứng mua đồ, rồi định lẫn trong đám người xô lấn, chen đẩy mua đồ ăn sáng, để phắn trước về lớp.
Đứng giữa biết bao nhiêu người mà ánh mắt của tôi vẫn nhìn thấy khuôn mặt đẹp trai lai láng của hot boy nào đó. Đôi mắt cuốn hút của một thằng con trai biết mình có nhan sắc, mái tóc side part 7/3 vuốt rủ khiến Huy Anh không còn chiến như ngày hôm qua, thay vào đó là vẻ ngoài ấm áp, hiền lành hơn, nhưng ẩn sâu trong đó vẫn là nét bad boy ngầm.
Con mồi nào đã bị kẻ săn thành thạo trên tình trường này nhắm phải thì chỉ có thể vật lộn trong cái trò mê cung thao túng tâm lí. Tôi chính là con mồi đấy đây này!
Tôi biết Huy Anh đã thấy tôi, con bé xõa tóc đang loay hoay thoát khỏi đám người nhốn nháo này, cơ mà tôi kịp trốn trước khi Huy Anh dùng đôi mắt sâu ngun ngút thầm trách mắng tôi.
- Phù, mệt chết đi được.
Tôi khẽ vuốt mồ hôi trên trán, lặng lẽ trở về lớp. Vốn lo lắng việc Huy Anh sẽ nạt tôi sau khi hết 15 phút ra chơi, nhưng nó hoàn toàn chẳng thèm gây chuyện với tôi, vẫn thong thả chơi game cùng mấy thằng con trai bàn dưới.
Hành động cào cấu vào người nó chính là một câu từ chối rồi còn gì, nhưng mà thật lòng tôi chẳng muốn thẳng thừng từ chối Huy Anh chút nào. Nó thích tôi, tôi thích nó, nhưng mà điều quan trọng là tôi vẫn chưa thật sự đủ dũng khí để bước sang một mối quan hệ mới.
Thế nhưng hôn cũng hôn rồi, tỏ tình cũng tỏ tình rồi, làm sao tôi dám nói chuyện với nó như người bình thường được. Đó là lý do vì sao ngày hôm sau đi học, tôi tránh Huy Anh như tránh tà. Tôi vừa thấy nó đã biến mất như một cơn gió.
Hai tiết đầu trôi qua, tôi mở hết sách vở từ môn này sang môn khác, ra dáng đang tập trung học hành lắm, nhưng có trời mới biết trong đầu tôi toàn cảnh hai đứa hôn nhau đắm đuối ngày hôm qua.
Môi Huy Anh mềm mại lắm ý, hơn nữa, nó còn biết cách dẫn dắt tôi chìm đắm trong sự ngọt ngào mãnh liệt ấy, chỉ là càng về sau, nó càng siết chặt eo tôi, làm tôi phải gào mồm trách móc sao lại bạo lực thế.
Trời ơi Vũ An Mộc Miên! Sao tà dâm biến thái quá vậy? Nếu mọi người có siêu năng lực đọc được suy nghĩ của người khác thì chắc tôi sẽ bị đem ra pháp trường bắn năm chục phát liên tiếp mất.
- Đi xuống canteen với Châu nha Gạo ơi.
Chị bé Chou Ngô nằm dài trên bàn, quay mặt về phía tôi, nở một nụ cười tỏa nắng. Tôi giật mình, chớp mắt nhìn về phía chị bé, nhoẻn miệng cười nhẹ:
- Cũng được.
- Tuyệt vời! Nào, chúng ta đi thôi.
- Tôi cũng muốn đi nữa, các con vợ yêu dấu của tôi ơi.
Oải Hương đã cầm sẵn ví, vội vàng kéo tôi và Chou Ngô đi xuống canteen, tưởng chừng con nhỏ này đã lăm le từ đầu, chỉ chờ hết giờ tiết Anh để bay thẳng cẳng xuống lầu.
Hồi năm lớp 11, phòng học lớp tôi gần với canteen, thư viện, nhà vệ sinh, chỗ để xe và phòng photo. Nhưng từ khi lên lớp 12, chúng tôi phải học trên lầu và gần như cách biệt với thế giới ngoài kia, thành ra tôi rất ngại việc phải di chuyển.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lũ lớp tôi đã trở thách khách quen của canteen, thậm chí còn có một phòng riêng để ngồi, vì hôm nào cũng đặt đơn ăn sáng từ cô Na.
Aish chết tiệt tôi lại ngu rồi! Tôi quên mất đám "ngũ long công chúa" thường xuyên xuống canteen ăn sáng và tất nhiên không bao giờ thiếu vắng khuôn mặt đẹp trai nức tiếng của hot boy phố núi Trịnh Hữu Huy Anh.
Sáng nay, tôi chưa dám chạm mắt với nó lần nào nên cũng không biết nó định dùng thái độ như thế nào để nói chuyện với tôi. Tiếng nói chuyện rôm rả của lũ con trai lớp Lý làm tôi giật thót tim, có cho tiền cũng không muốn quay đầu lại.
- Vãi c**, thằng này đá gà vãi.
- Đờ mờ, thua rồi lũ loz này.
Giọng của chó Trần Đình Nguyên mang đầy ý trêu chọc cũng vang lên:
- Ê Chuột, Gạo của mày cũng xuống canteen kìa.
- Ủa Chuột và Gạo là ai vậy?
Trần Đăng Dương vừa chơi game, vừa thắc mắc hỏi. Trần Đình Nguyên dường như càng cố tình nói to hơn:
- Chuột là chó Huy Anh đấy, còn Gạo là em yêu Mộc Miên của nó. Á đau, thằng chó này.
Trần Đình Nguyên giãy đành đạch như cá mắc cạn sau khi bị Huy Anh thúc cho một phát ngay bụng. Tôi chỉ muốn tặng Trần Đình Nguyên hai chữ: "coconut pussy" Hiểu thì hiểu, không hiểu buộc phải hiểu.
- Ủa mà Gạo của Huy Anh đâu?
Nguyễn Tuấn Khải cất điện thoại vào túi quần, lướt mắt dạo quanh một hồi, tò mò lên tiếng.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
- Mày khai đi Trịnh Hữu Huy Anh, mày làm gì em yêu của mày mà để Mộc Miên cứ gặp mày là trốn vậy.
- Đúng thế, nay Mộc Miên đéo dám quay xuống bàn của tụi mình một lần nào hết. Đi lau bảng cũng chọn đường vòng để tránh gặp mặt chó Huy Anh nhà ta.
Hai thằng Đăng Dương và Đình Nguyên hùa nhau cùng bàn luận về những chuyện gì đâu không. Thế Khang choàng tay qua vai Huy Anh, ra dáng triết lí của bậc cao nhân tình trường, mặt mày nghiêm túc hỏi han:
- Mày tỏ tình xong bị Mộc Miên từ chối hả?
- Ơ hay là hôm qua say quá, lỡ hôn Mộc Miên, xong giờ em yêu của mày chuyển sang ghét mày luôn rồi?
Đình Nguyên nén cười, giao diện tốn gái bày ra vẻ mặt cảm thông đến thằng bạn chí cốt. Huy Anh khẽ lườm lũ giặc phía trước, lại quay trở về dáng vẻ ông cụ non:
- Câm họng chó của tụi mày lại đi.
Nó liếc mắt nhìn về phía Oải Hương và Chou Ngô đứng gần đó. Tôi đã biến ngay từ lúc thấy đôi giày Reebok DMX Daytona OG của ai kia. Tôi đứng lùi cách xa Oải Hương và Chou Ngô đang đứng mua đồ, rồi định lẫn trong đám người xô lấn, chen đẩy mua đồ ăn sáng, để phắn trước về lớp.
Đứng giữa biết bao nhiêu người mà ánh mắt của tôi vẫn nhìn thấy khuôn mặt đẹp trai lai láng của hot boy nào đó. Đôi mắt cuốn hút của một thằng con trai biết mình có nhan sắc, mái tóc side part 7/3 vuốt rủ khiến Huy Anh không còn chiến như ngày hôm qua, thay vào đó là vẻ ngoài ấm áp, hiền lành hơn, nhưng ẩn sâu trong đó vẫn là nét bad boy ngầm.
Con mồi nào đã bị kẻ săn thành thạo trên tình trường này nhắm phải thì chỉ có thể vật lộn trong cái trò mê cung thao túng tâm lí. Tôi chính là con mồi đấy đây này!
Tôi biết Huy Anh đã thấy tôi, con bé xõa tóc đang loay hoay thoát khỏi đám người nhốn nháo này, cơ mà tôi kịp trốn trước khi Huy Anh dùng đôi mắt sâu ngun ngút thầm trách mắng tôi.
- Phù, mệt chết đi được.
Tôi khẽ vuốt mồ hôi trên trán, lặng lẽ trở về lớp. Vốn lo lắng việc Huy Anh sẽ nạt tôi sau khi hết 15 phút ra chơi, nhưng nó hoàn toàn chẳng thèm gây chuyện với tôi, vẫn thong thả chơi game cùng mấy thằng con trai bàn dưới.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro