Vết thương lòng
Má Bánh Bao
2024-07-22 07:16:53
- Con là Mộc Miên đúng không?
Vẫn là người phụ nữ ban sáng, dì ấy mỉm cười khi thấy tôi ngoảnh mặt lại. Sau đó, dì đề nghị nói chuyện với tôi và địa điểm gặp mặt là bệnh viện. Tôi ngơ ngác quan sát tờ giấy khám bệnh ở khoa tiêu hóa, hình như hiểu ra chút gì đó.
- Vì con không chịu để Huy Anh đưa đi khám, nên dì đành giúp Huy Anh. Con đừng vội trách nó nhé!
Làm sao tôi dám quở trách dì Hạnh cho được, chúng tôi giận nhau mà khiến cho bậc phụ huynh phải tham gia vào giải hòa, tôi cũng nể cuộc tình này thật. Sau khi bác sĩ khám xong và kê toa đơn thuốc, dì Hạnh còn mua cho tôi một ly nước ép táo, cả hai ngồi ở hàng ghế chờ ở sảnh bệnh viện. Nhìn từ góc độ nào, tôi vẫn thấy dì Hạnh mang một nét đẹp khá tương đồng với Huy Anh, dù hai người không phải máu mủ ruột thịt.
- Bé Huy Anh nhà dì làm bạn gái mình giận, hư quá nhỉ?
- Vâng, hư thật. - Tôi cười đáp.
- Vậy nên sau này con phải phạt nó, đừng để nó hư nữa nhé?
Dì ấy vẫn cứ nhìn tôi rồi lại cong môi cười.
- Dì quên không giới thiệu, con cứ gọi dì là dì Hạnh, còn bố Huy Anh, con cứ gọi là chú Nghĩa. Chắc con cũng biết, dì không phải mẹ ruột của Huy Anh, nhưng dì luôn xem Huy Anh như con ruột, dì nói thật.
Câu ca dao "Mấy đời bánh đúc có xương/ Mấy đời dì ghẻ lại thương con chồng" đã hằn sâu trong tiềm thức của người đời về mối quan hệ bất hòa giữa mẹ kế và con riêng, nhưng bằng một linh cảm kì diệu trong trái tim, tôi lại tin dì ấy thật tâm chăm sóc, nuôi nấng Huy Anh như thể chính dì mang nặng đẻ đau.
- Trước kia, chú và mẹ Huy Anh yêu nhau, kết hôn và sinh ra Huy Anh, mọi chuyện đều thuận theo tự nhiên một cách êm ấm nhất. Nhưng từ khi sinh Huy Anh ra, chị ấy bắt đầu mắc chứng trầm cảm sau sinh, cơ thể suy nhược trầm trọng, không có sữa cho con bú, còn Huy Anh hồi sơ sinh vẫn luôn khóc ầm và biếng ăn. Điều này làm chị ấy càng ngày càng mệt mỏi, căng thẳng, đỉnh điểm của việc ấy là đập phá đồ đạc và muốn dìm chết Huy Anh bằng gối ngủ. Lúc đó, dì là người giúp việc và bảo mẫu của Huy Anh, cũng may dì đến kịp. Nếu chỉ chậm một giây, rất có thể trên đời này sẽ chẳng còn đứa trẻ nào tên Trịnh Hữu Huy Anh tiếp tục lớn lên và trưởng thành nữa...
Tôi đã từng trách Chúa tại sao lại khiến tôi trở thành kẻ bị vứt bỏ, tôi đã từng hỏi liệu rằng ở chốn thành phố phồn hoa có ai khổ hơn tôi không, tôi cũng từng ghen tị vì Huy Anh có tất cả những thứ tôi thiếu. Thế nhưng đến ngày hôm nay, tôi mới biết, người đáng thương không chỉ có tôi.
- Về sau, mẹ Huy Anh cũng đi điều trị tâm lí. Có nhiều người nói rằng chị ấy tự sát, thật ra sau khi li dị, chị ấy đã sang Canada định cư, mấy năm trước có gia đình mới, cũng vừa sinh con năm ngoái. Còn Huy Anh, thằng bé bị ảnh hưởng tâm lí nặng nề, Huy Anh không thích người ta nói này nói kia về mẹ đâu.
Dù đã từng nghe anh kể về tuổi thơ không mấy trọn vẹn, nhưng hôm nay khi nghe quá khứ bi thương của Huy Anh qua lời kể từ dì Hạnh, tôi lại chạnh lòng nhiều hơn. Chúng tôi giống nhau, đều xuất hiện trên cuộc đời này với những thương tích đầy mình, đều là những đứa trẻ mang tâm hồn vỡ nát đang nỗ lực đi tìm lại từng mảnh ghép.
- Dạo gần đây, có vẻ chuyện ấy bị nói khá nhiều ở trường, Huy Anh không nói cho chú và dì nghe, cũng không muốn làm phiền con nên mới tránh mặt nhiều như vậy. Không phải nó hết yêu con đâu, chỉ là đôi khi một thằng con trai sẽ khó thể hiện sự yếu đuối của bản thân, huống hồ trước người con gái mình muốn bảo vệ. Mộc Miên à, con là ước mơ của Huy Anh đấy nên đừng bỏ rơi thằng bé nhé.
Đúng thế, tôi ao ước được cùng anh tâm sự, tôi cứ nghĩ anh sẽ giống tôi, hễ gặp chuyện đau lòng đều có thể thoải mái khóc lóc ôm anh. Nhưng mà Huy Anh khác, anh luôn muốn trở thành chỗ dựa của tôi, trở thành một cây cổ thụ thật lớn che chắn hết thảy bão bùng, sương gió. Vậy nếu như cây cổ thụ đổ rồi, nhánh cỏ dại phải làm sao?
Huy Anh cứ thế, dù đang gặp đau khổ vẫn muốn che chở tôi cho bằng được. Tại sao anh lại ngốc nghếch đến vậy? À... là vì anh muốn bảo vệ ước mơ của mình. Vũ An Mộc Miên là ước mơ của Trịnh Hữu Huy Anh mà.
Bỗng nhiên dì Hạnh nắm lấy tay tôi, chân thành đề nghị, không phải, gần như cầu xin tôi:
- Con giúp Huy Anh nhé?
- Vâng. Nếu Huy Anh khóc, con sẽ là người dỗ. Nếu Huy Anh đau, con sẽ là người xoa dịu. Nếu Huy Anh gục ngã, con sẽ là người nâng đỡ. Con hứa với dì, con sẽ trở thành nơi vỗ về Huy Anh. Con xin hứa đó ạ.
Tôi cũng nắm lấy tay dì, ánh nhìn quyết liệt, giọng nói chân thành. Huy Anh chữa lành tôi bao ngày qua, bây giờ đã đến lúc những hành động quan tâm, động viên của tôi trở thành liều thuốc xoa dịu tâm hồn anh.
Vẫn là người phụ nữ ban sáng, dì ấy mỉm cười khi thấy tôi ngoảnh mặt lại. Sau đó, dì đề nghị nói chuyện với tôi và địa điểm gặp mặt là bệnh viện. Tôi ngơ ngác quan sát tờ giấy khám bệnh ở khoa tiêu hóa, hình như hiểu ra chút gì đó.
- Vì con không chịu để Huy Anh đưa đi khám, nên dì đành giúp Huy Anh. Con đừng vội trách nó nhé!
Làm sao tôi dám quở trách dì Hạnh cho được, chúng tôi giận nhau mà khiến cho bậc phụ huynh phải tham gia vào giải hòa, tôi cũng nể cuộc tình này thật. Sau khi bác sĩ khám xong và kê toa đơn thuốc, dì Hạnh còn mua cho tôi một ly nước ép táo, cả hai ngồi ở hàng ghế chờ ở sảnh bệnh viện. Nhìn từ góc độ nào, tôi vẫn thấy dì Hạnh mang một nét đẹp khá tương đồng với Huy Anh, dù hai người không phải máu mủ ruột thịt.
- Bé Huy Anh nhà dì làm bạn gái mình giận, hư quá nhỉ?
- Vâng, hư thật. - Tôi cười đáp.
- Vậy nên sau này con phải phạt nó, đừng để nó hư nữa nhé?
Dì ấy vẫn cứ nhìn tôi rồi lại cong môi cười.
- Dì quên không giới thiệu, con cứ gọi dì là dì Hạnh, còn bố Huy Anh, con cứ gọi là chú Nghĩa. Chắc con cũng biết, dì không phải mẹ ruột của Huy Anh, nhưng dì luôn xem Huy Anh như con ruột, dì nói thật.
Câu ca dao "Mấy đời bánh đúc có xương/ Mấy đời dì ghẻ lại thương con chồng" đã hằn sâu trong tiềm thức của người đời về mối quan hệ bất hòa giữa mẹ kế và con riêng, nhưng bằng một linh cảm kì diệu trong trái tim, tôi lại tin dì ấy thật tâm chăm sóc, nuôi nấng Huy Anh như thể chính dì mang nặng đẻ đau.
- Trước kia, chú và mẹ Huy Anh yêu nhau, kết hôn và sinh ra Huy Anh, mọi chuyện đều thuận theo tự nhiên một cách êm ấm nhất. Nhưng từ khi sinh Huy Anh ra, chị ấy bắt đầu mắc chứng trầm cảm sau sinh, cơ thể suy nhược trầm trọng, không có sữa cho con bú, còn Huy Anh hồi sơ sinh vẫn luôn khóc ầm và biếng ăn. Điều này làm chị ấy càng ngày càng mệt mỏi, căng thẳng, đỉnh điểm của việc ấy là đập phá đồ đạc và muốn dìm chết Huy Anh bằng gối ngủ. Lúc đó, dì là người giúp việc và bảo mẫu của Huy Anh, cũng may dì đến kịp. Nếu chỉ chậm một giây, rất có thể trên đời này sẽ chẳng còn đứa trẻ nào tên Trịnh Hữu Huy Anh tiếp tục lớn lên và trưởng thành nữa...
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tôi đã từng trách Chúa tại sao lại khiến tôi trở thành kẻ bị vứt bỏ, tôi đã từng hỏi liệu rằng ở chốn thành phố phồn hoa có ai khổ hơn tôi không, tôi cũng từng ghen tị vì Huy Anh có tất cả những thứ tôi thiếu. Thế nhưng đến ngày hôm nay, tôi mới biết, người đáng thương không chỉ có tôi.
- Về sau, mẹ Huy Anh cũng đi điều trị tâm lí. Có nhiều người nói rằng chị ấy tự sát, thật ra sau khi li dị, chị ấy đã sang Canada định cư, mấy năm trước có gia đình mới, cũng vừa sinh con năm ngoái. Còn Huy Anh, thằng bé bị ảnh hưởng tâm lí nặng nề, Huy Anh không thích người ta nói này nói kia về mẹ đâu.
Dù đã từng nghe anh kể về tuổi thơ không mấy trọn vẹn, nhưng hôm nay khi nghe quá khứ bi thương của Huy Anh qua lời kể từ dì Hạnh, tôi lại chạnh lòng nhiều hơn. Chúng tôi giống nhau, đều xuất hiện trên cuộc đời này với những thương tích đầy mình, đều là những đứa trẻ mang tâm hồn vỡ nát đang nỗ lực đi tìm lại từng mảnh ghép.
- Dạo gần đây, có vẻ chuyện ấy bị nói khá nhiều ở trường, Huy Anh không nói cho chú và dì nghe, cũng không muốn làm phiền con nên mới tránh mặt nhiều như vậy. Không phải nó hết yêu con đâu, chỉ là đôi khi một thằng con trai sẽ khó thể hiện sự yếu đuối của bản thân, huống hồ trước người con gái mình muốn bảo vệ. Mộc Miên à, con là ước mơ của Huy Anh đấy nên đừng bỏ rơi thằng bé nhé.
Đúng thế, tôi ao ước được cùng anh tâm sự, tôi cứ nghĩ anh sẽ giống tôi, hễ gặp chuyện đau lòng đều có thể thoải mái khóc lóc ôm anh. Nhưng mà Huy Anh khác, anh luôn muốn trở thành chỗ dựa của tôi, trở thành một cây cổ thụ thật lớn che chắn hết thảy bão bùng, sương gió. Vậy nếu như cây cổ thụ đổ rồi, nhánh cỏ dại phải làm sao?
Huy Anh cứ thế, dù đang gặp đau khổ vẫn muốn che chở tôi cho bằng được. Tại sao anh lại ngốc nghếch đến vậy? À... là vì anh muốn bảo vệ ước mơ của mình. Vũ An Mộc Miên là ước mơ của Trịnh Hữu Huy Anh mà.
Bỗng nhiên dì Hạnh nắm lấy tay tôi, chân thành đề nghị, không phải, gần như cầu xin tôi:
- Con giúp Huy Anh nhé?
- Vâng. Nếu Huy Anh khóc, con sẽ là người dỗ. Nếu Huy Anh đau, con sẽ là người xoa dịu. Nếu Huy Anh gục ngã, con sẽ là người nâng đỡ. Con hứa với dì, con sẽ trở thành nơi vỗ về Huy Anh. Con xin hứa đó ạ.
Tôi cũng nắm lấy tay dì, ánh nhìn quyết liệt, giọng nói chân thành. Huy Anh chữa lành tôi bao ngày qua, bây giờ đã đến lúc những hành động quan tâm, động viên của tôi trở thành liều thuốc xoa dịu tâm hồn anh.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro