Chương 116
Sơ Nguyện
2024-10-21 00:08:48
Cố Tịch Hy đưa mắt nhìn quanh một lượt, như một bản năng liền nhìn về phía Hoàng Phủ Bắc Trì, thấy y nhàn nhã ngồi xoay chung rượu trên bàn, không giao tiếp với bất kỳ một ai.
Trước khi y kịp đưa mắt nhìn nàng, nàng đã vội vàng đánh mắt đi nơi khác. Nhớ lời của hoàng hậu, nàng thử tìm xem vị quận chúa Miêu tộc đó đang ở đâu.
Ở tít phía xa, quả thật có hai người mặc y phục của người Miêu, nam nhân râu tóc rậm, trên cổ có đeo một chuỗi châu màu trắng cỡ lớn, nhìn thoáng qua tưởng như y đang đeo một chuỗi những đầu lâu.
Vậy thì nữ nhân ngồi bên cạnh hẳn là quận chúa. Nhưng trông bộ dáng nàng ta hình như không giống chuẩn bị đi săn cho lắm. Nàng ta choàng một tấm áo lông rất dày trên người, trước mặt còn treo một tấm mạng che, từ đầu đến cuối đều hoàn toàn thinh lặng.
Cố Tịch Hy kinh hãi khi nhớ tới bóng người hôm qua gặp gỡ Hoàng Phủ Bắc Trì, sau đó vội vàng lẫn vào màn đêm. Người đó cũng khoác một tấm áo choàng to như vậy.
Có khả năng này xảy ra hay không?
Một binh sĩ cung kính tiến vào, quỳ trước mặt hoàng đế Cao Tông:
“Khởi bẩm hoàng thượng, thú săn đã chuẩn bị xong!”
Hoàng đế gật đầu, phất áo choàng đứng lên, nói:
“Được, trẫm tuyên bố, cuộc săn tại di trường hôm nay bắt đầu!”
Rất nhiều chiến mã ưu tú được dắt đến, nội thị cũng chuẩn bị rất nhiều ống tên, trao tận tay cho những ai tham gia cuộc săn bắn.
Lên ngựa đầu tiên là thái tử và các vương gia. Cố Tịch Hy trông thấy Hoàng Phủ Minh Phong xoay đầu nhìn mình, nàng cũng mỉm cười, nhìn hắn oai phong dũng mãnh thúc ngựa tiến vào rừng.
Võ quan và khách mời các nước cũng lần lượt thúc ngựa đi, bao gồm cả thế tử A Cát Kỳ và tộc trưởng tộc Miêu.
Cố Tịch Hy không vội, nàng từ tốn nhận lấy dây cương từ binh lính, vuốt ve cái bờm dày của con ngựa, ánh mắt vẫn hướng về phía vị quận chúa bí ẩn kia.
Hoàng hậu biết nàng đang chờ gì, nhưng xem ra, tình hình này đã cho thấy nàng ta không hề có ý định tham gia cuộc săn bắn.
Bà nhìn Cố Tịch Hy, mỉm cười:
“Thái tử phi đúng thật không hổ là ái nữ của Trường thái sư lừng lẫy chiến trường, khoác lên mình bộ võ phục cũng thật xinh đẹp.”
Hoàng đế cũng đánh mắt sang nhìn nàng.
Hoàng hậu phất tay, tiếp tục nói:
“Con đi đi, phát huy thật tốt bản lĩnh của mình.”
Cố Tịch Hy nhận được tín hiệu của hoàng hậu, biết rằng bà đã từ bỏ việc bảo nàng thăm dò quận chúa tộc Miêu.
Nàng khẽ hạ mình hành lễ, sau đó thì vững vàng leo lên ngựa, một tay giữ cương, một tay giữ cung, tiến thẳng vào rừng.
Chỉ là khi vào rồi, Cố Tịch Hy lại không nén được sự bất ngờ vì sự rộng lớn của khu rừng này. Rõ là có rất nhiều người vào, song bây giờ lại không thấy ai, thi thoảng mới có thể nghe phong thanh tiếng bước chân của ngựa.
Người duy nhất nàng gặp là công chúa Hương quốc A Cát Mi Trang, nàng ta đang dừng ngựa bên một thân cây to, chăm chú quan sát một bông hoa tầm gửi nở trên đó.
Cố Tịch Hy bất giác muốn phì cười, vị công chúa này đúng là rất có hứng thú với hoa cỏ dại.
A Cát Mi Trang cũng nhanh chóng nhận ra sự có mặt của người khác, nàng ta quay đầu lại, phát hiện là Cố Tịch Hy thì liền tươi cười, hào hứng thúc ngựa qua chỗ nàng.
“Thái tử phi tỷ tỷ, lại gặp tỷ rồi!”
Ánh mắt nàng ta giống như phát sáng:
“Hôm qua trông thấy tỷ, ta còn tưởng là một nữ nhi liễu yếu đào tơ, hóa ra là Phàn Lê Huê trong truyền kỳ.”
Cố Tịch Hy bật cười:
“Công chúa đã nói quá rồi, ta vốn dĩ là con gái của võ tướng, có thể cầm cung cưỡi ngựa là bình thường.”
A Cát Mi Trang nói:
“Ta nhớ rồi, ca ca ta từng nói, tỷ là con gái của chiến thần Trường thái sư. Thật chẳng trách…”
Cố Tịch Hy khẽ kéo cương ngựa, hai người cùng để ngựa lững thững bước đi.
“Thái tử phi tỷ tỷ, ta có thể biết tên của tỷ không?”
Nàng gật đầu:
“Ta là Trường Ý Đan.”
Cố Tịch Hy có chút tự giễu, cả đời này xem ra không có cách nào có thể xưng tên thật với người khác rồi.
A Cát Mi Trang lại hỏi:
“Ta có thể gọi tỷ là Ý Đan tỷ tỷ không? Thái tử phi nương nương, ta vừa gặp đã cảm thấy thích tỷ rồi, vừa xinh đẹp vừa đoan trang, bây giờ lại còn rất có bản lĩnh nữa!”
Cố Tịch Hy nhìn thái độ nhiệt tình của nàng ta, không khỏi cảm thấy thoải mái. Đây là lần đầu tiên có người bày tỏ sự yêu thích với nàng một cách bộc trực và thẳng thắn như vậy.
“Tất nhiên là được.”
Nàng đưa mắt nhìn cô gái đang thúc ngựa đi bên cạnh mình, mỉm cười hỏi:
“Ở Hương quốc, hẳn là hoàng đế rất yêu thương muội nhỉ?”
A Cát Mi Trang gật đầu, tự hào đáp:
“Đúng vậy đó, Ý Đan tỷ tỷ biết không, muội là con gái út, cũng là nữ nhi duy nhất của phụ hoàng và mẫu hậu, hai người họ và các ca ca thương muội, chiều muội nhất. Cho nên…”
Đang nói, giọng của nàng ta bất chợt e dè:
“Muội nói tỷ nghe chuyện này, tỷ đừng giận muội nhé!”
Cố Tịch Hy nghiêng đầu:
“Muội nói đi!”
“Mấy tên cận thần ở Hương quốc muốn nhân cơ hội này tiến cử muội cho thái tử điện hạ… Nhưng muội từ chối rồi, phụ hoàng cũng không đồng ý, muội sao có thể gả tới nơi xa như vậy chứ!”
Cố Tịch Hy đối với chuyện này cũng không lấy làm quá bất ngờ. Miêu tộc có ý hòa thân, làm sao Hương quốc lại không có cho được…
Nhưng khi nhìn thấy A Cát Mi Trang, nàng lại nghĩ có lẽ chuyện sẽ không thành, viên minh châu quý giá như vậy, sao hoàng đế Hương quốc nhẫn tâm đẩy đến Đại Sở làm thiếp chứ, cho dù là thiếp của trữ quân.
Trước khi y kịp đưa mắt nhìn nàng, nàng đã vội vàng đánh mắt đi nơi khác. Nhớ lời của hoàng hậu, nàng thử tìm xem vị quận chúa Miêu tộc đó đang ở đâu.
Ở tít phía xa, quả thật có hai người mặc y phục của người Miêu, nam nhân râu tóc rậm, trên cổ có đeo một chuỗi châu màu trắng cỡ lớn, nhìn thoáng qua tưởng như y đang đeo một chuỗi những đầu lâu.
Vậy thì nữ nhân ngồi bên cạnh hẳn là quận chúa. Nhưng trông bộ dáng nàng ta hình như không giống chuẩn bị đi săn cho lắm. Nàng ta choàng một tấm áo lông rất dày trên người, trước mặt còn treo một tấm mạng che, từ đầu đến cuối đều hoàn toàn thinh lặng.
Cố Tịch Hy kinh hãi khi nhớ tới bóng người hôm qua gặp gỡ Hoàng Phủ Bắc Trì, sau đó vội vàng lẫn vào màn đêm. Người đó cũng khoác một tấm áo choàng to như vậy.
Có khả năng này xảy ra hay không?
Một binh sĩ cung kính tiến vào, quỳ trước mặt hoàng đế Cao Tông:
“Khởi bẩm hoàng thượng, thú săn đã chuẩn bị xong!”
Hoàng đế gật đầu, phất áo choàng đứng lên, nói:
“Được, trẫm tuyên bố, cuộc săn tại di trường hôm nay bắt đầu!”
Rất nhiều chiến mã ưu tú được dắt đến, nội thị cũng chuẩn bị rất nhiều ống tên, trao tận tay cho những ai tham gia cuộc săn bắn.
Lên ngựa đầu tiên là thái tử và các vương gia. Cố Tịch Hy trông thấy Hoàng Phủ Minh Phong xoay đầu nhìn mình, nàng cũng mỉm cười, nhìn hắn oai phong dũng mãnh thúc ngựa tiến vào rừng.
Võ quan và khách mời các nước cũng lần lượt thúc ngựa đi, bao gồm cả thế tử A Cát Kỳ và tộc trưởng tộc Miêu.
Cố Tịch Hy không vội, nàng từ tốn nhận lấy dây cương từ binh lính, vuốt ve cái bờm dày của con ngựa, ánh mắt vẫn hướng về phía vị quận chúa bí ẩn kia.
Hoàng hậu biết nàng đang chờ gì, nhưng xem ra, tình hình này đã cho thấy nàng ta không hề có ý định tham gia cuộc săn bắn.
Bà nhìn Cố Tịch Hy, mỉm cười:
“Thái tử phi đúng thật không hổ là ái nữ của Trường thái sư lừng lẫy chiến trường, khoác lên mình bộ võ phục cũng thật xinh đẹp.”
Hoàng đế cũng đánh mắt sang nhìn nàng.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hoàng hậu phất tay, tiếp tục nói:
“Con đi đi, phát huy thật tốt bản lĩnh của mình.”
Cố Tịch Hy nhận được tín hiệu của hoàng hậu, biết rằng bà đã từ bỏ việc bảo nàng thăm dò quận chúa tộc Miêu.
Nàng khẽ hạ mình hành lễ, sau đó thì vững vàng leo lên ngựa, một tay giữ cương, một tay giữ cung, tiến thẳng vào rừng.
Chỉ là khi vào rồi, Cố Tịch Hy lại không nén được sự bất ngờ vì sự rộng lớn của khu rừng này. Rõ là có rất nhiều người vào, song bây giờ lại không thấy ai, thi thoảng mới có thể nghe phong thanh tiếng bước chân của ngựa.
Người duy nhất nàng gặp là công chúa Hương quốc A Cát Mi Trang, nàng ta đang dừng ngựa bên một thân cây to, chăm chú quan sát một bông hoa tầm gửi nở trên đó.
Cố Tịch Hy bất giác muốn phì cười, vị công chúa này đúng là rất có hứng thú với hoa cỏ dại.
A Cát Mi Trang cũng nhanh chóng nhận ra sự có mặt của người khác, nàng ta quay đầu lại, phát hiện là Cố Tịch Hy thì liền tươi cười, hào hứng thúc ngựa qua chỗ nàng.
“Thái tử phi tỷ tỷ, lại gặp tỷ rồi!”
Ánh mắt nàng ta giống như phát sáng:
“Hôm qua trông thấy tỷ, ta còn tưởng là một nữ nhi liễu yếu đào tơ, hóa ra là Phàn Lê Huê trong truyền kỳ.”
Cố Tịch Hy bật cười:
“Công chúa đã nói quá rồi, ta vốn dĩ là con gái của võ tướng, có thể cầm cung cưỡi ngựa là bình thường.”
A Cát Mi Trang nói:
“Ta nhớ rồi, ca ca ta từng nói, tỷ là con gái của chiến thần Trường thái sư. Thật chẳng trách…”
Cố Tịch Hy khẽ kéo cương ngựa, hai người cùng để ngựa lững thững bước đi.
“Thái tử phi tỷ tỷ, ta có thể biết tên của tỷ không?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nàng gật đầu:
“Ta là Trường Ý Đan.”
Cố Tịch Hy có chút tự giễu, cả đời này xem ra không có cách nào có thể xưng tên thật với người khác rồi.
A Cát Mi Trang lại hỏi:
“Ta có thể gọi tỷ là Ý Đan tỷ tỷ không? Thái tử phi nương nương, ta vừa gặp đã cảm thấy thích tỷ rồi, vừa xinh đẹp vừa đoan trang, bây giờ lại còn rất có bản lĩnh nữa!”
Cố Tịch Hy nhìn thái độ nhiệt tình của nàng ta, không khỏi cảm thấy thoải mái. Đây là lần đầu tiên có người bày tỏ sự yêu thích với nàng một cách bộc trực và thẳng thắn như vậy.
“Tất nhiên là được.”
Nàng đưa mắt nhìn cô gái đang thúc ngựa đi bên cạnh mình, mỉm cười hỏi:
“Ở Hương quốc, hẳn là hoàng đế rất yêu thương muội nhỉ?”
A Cát Mi Trang gật đầu, tự hào đáp:
“Đúng vậy đó, Ý Đan tỷ tỷ biết không, muội là con gái út, cũng là nữ nhi duy nhất của phụ hoàng và mẫu hậu, hai người họ và các ca ca thương muội, chiều muội nhất. Cho nên…”
Đang nói, giọng của nàng ta bất chợt e dè:
“Muội nói tỷ nghe chuyện này, tỷ đừng giận muội nhé!”
Cố Tịch Hy nghiêng đầu:
“Muội nói đi!”
“Mấy tên cận thần ở Hương quốc muốn nhân cơ hội này tiến cử muội cho thái tử điện hạ… Nhưng muội từ chối rồi, phụ hoàng cũng không đồng ý, muội sao có thể gả tới nơi xa như vậy chứ!”
Cố Tịch Hy đối với chuyện này cũng không lấy làm quá bất ngờ. Miêu tộc có ý hòa thân, làm sao Hương quốc lại không có cho được…
Nhưng khi nhìn thấy A Cát Mi Trang, nàng lại nghĩ có lẽ chuyện sẽ không thành, viên minh châu quý giá như vậy, sao hoàng đế Hương quốc nhẫn tâm đẩy đến Đại Sở làm thiếp chứ, cho dù là thiếp của trữ quân.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro