Chương 130
Sơ Nguyện
2024-10-21 00:08:48
Một ngày kia, Cố Tịch Hy tùy ý chọn bừa một quyển sách để đọc, sau đó thì bất cẩn ngủ quên từ lúc nào không hay. Khi nàng tỉnh dậy, trông thấy Tựu Nguyệt điện đã được chong đèn, Hoàng Phủ Minh Phong lại đang ngồi kế nàng.
Nàng vội ngồi thẳng dậy, đưa tay dụi mắt:
“Điện hạ tới từ lúc nào thế? Sao chàng không gọi thiếp?”
Hắn mỉm cười, vươn tay giúp nàng chỉnh lại một sợi tóc lòa xòa trước trán:
“Ta vừa đến.”
Cố Tịch Hy dường như trông thấy ấn đường hắn đang cau lại, hiện lên vẻ mệt mỏi, nặng nề. Nàng khẽ đưa tay lên chạm vào, muốn kéo dãn chúng ra.
Hoàng Phủ Minh Phong cũng không né tránh hay khước từ hành động này của nàng.
Nàng ôm lấy cánh tay hắn, đặt chiếc cằm nhọn lên vai, hỏi khẽ:
“Điện hạ…”
“Hửm?”
“Thật sự phải đấu với nhau tới mức độ này sao?”
Trước kia, Cố Tịch Hy vốn còn cho rằng, cửu tử đoạt đích tuy nói là oan nghiệt, nhưng chung quy lại vẫn là chuyện thường thấy của nhà đế vương.
Nhưng những ngày này, thinh lặng, chiêm nghiệm, nàng bất giác tự hỏi, tại sao lại như thế?
Khi nàng nhận ra mình yêu hắn, thương hắn, nàng tất nhiên muốn hắn có thể nắm được giang sơn, nhưng trên tất cả, nàng muốn hắn được an toàn, sống tốt.
Hoàng Phủ Minh Phong lặng yên giây lát, khẽ cười nhạo một tiếng:
"Tịch Hy, nàng từng nói với ta, nàng đã đi tới bước này thì đã không còn đường lui.
Phải, ta cũng không còn đường lui nữa."
Cố Tịch Hy mím chặt môi, vòng ôm dường như siết chặt hơn nữa.
Có lẽ Hoàng Phủ Minh Phong nói đúng, cả hắn, cả Hoàng Phủ Bắc Trì đều không còn đường lui nữa.
Nhiều năm qua đi, đã có rất nhiều người mất mạng, cũng đã có rất nhiều đôi tay vấy máu.
Nàng cũng không phải ngoại lệ.
Ha, không phải chỉ là một ngai vàng, một giang sơn thôi sao…?
Cố Tịch Hy vỗ vỗ tay hắn:
“Điện hạ đã ăn gì chưa?”
Hắn lắc đầu.
Nàng nói:
“Vậy thiếp sang tiểu trù nấu gì đó cho chàng nhé?”
Hoàng Phủ Minh Phong hấp háy mắt:
“Nàng nấu?”
“Tất nhiên, hình như ngoại trừ một thố canh Bát Tiên ra, thiếp chưa từng nấu cho chàng món gì nữa cả.”
Cố Tịch Hy cũng không dự định nấu thứ gì quá cao siêu, chỉ là một bát mỳ trường thọ và một chút canh hạt sen.
Nàng ở tiểu trù của Đông cung khá thân thuộc, dù sao cũng đã nấu rất nhiều lần, nhưng chỉ là không có lần nào đưa sang cho Hoàng Phủ Minh Phong mà thôi.
Cố Tịch Hy thủng thẳng bóc hạt sen, đột nhiên trông thấy Hoàng Phủ Minh Phong đã bước đến ngạch cửa. Còn không đợi nàng có phản ứng, hắn đã khoan thai đi tới, ngồi xuống bên cạnh nàng.
“Cố Tịch Hy.” Hắn gọi nàng.
“Vâng?”
Cố Tịch Hy chầm chậm phát hiện, trước khi lật bài ngửa về thân phận của nàng, hắn chưa từng gọi nàng là Trường Ý Đan. Nhưng kể từ sau đó, hắn chỉ gọi tên thật của nàng.
“Trước khi đến kinh thành, nàng sống như thế nào?”
Dù sao, nàng cũng chưa từng nghĩ đến có một ngày, nàng có thể kể cho hắn nghe quá khứ của mình.
Quá khứ của Cố Tịch Hy danh chính ngôn thuận.
“Rắc rối và hỗn tạp lắm, thiếp cũng không nhớ rõ. Điện hạ từng hỏi thiếp Cố sư phụ như thế nào phải không? Ông mất khi thiếp mười tuổi rồi, hai năm sau thì sư mẫu cũng mất, sau đó thì thiếp liền lưu lạc.”
Nước trên bếp đã bắt đầu sôi, Cố Tịch Hy mang hạt sen đã bóc vỏ đến chần vào, vừa làm vừa kể cho hắn nghe những mảnh ký ức chắp vá hỗn tạp của mình.
Khốn khổ là thật, nhưng thong dong tự tại cũng là thật.
Trông thấy Hoàng Phủ Minh Phong muốn bước qua bên này, Cố Tịch Hy vội xua tay:
“Chàng đừng qua đây, hơi nước nóng lắm!”
Nhưng hắn không nghe, vẫn bước qua, giúp nàng nhấc nồi nước nóng hôi hổi ra khỏi bếp.
“Năm đó, Cố sư phụ chỉ dạy ta vài chiêu thức, nhưng ông hỏi ta có muốn về nhà dùng cơm tối hay không? Ta vốn dĩ cũng muốn đi, nhưng phụ hoàng đã gấp rút khởi hành…”
Ngừng một lát, hắn tiếp tục:
“Nàng nói thử xem, nếu ta nán lại thêm một chút, có phải sẽ gặp được nàng không?”
Cố Tịch Hy khẽ chớp mắt, có lẽ vì hơi nước quá nóng khiến hốc mắt nàng đo đỏ.
Đúng vậy, tiếc thật nhỉ…?
Nàng cố nặn ra nụ cười:
“Nhưng đi một vòng lớn, cuối cùng thiếp vẫn gặp chàng đấy thôi.”
Chỉ là, không giống nhau.
Vì lần gặp lại này, nàng không phải là nàng, hắn cũng đã yêu người khác.
Khi thức ăn đã nấu chín, Hoàng Phủ Minh Phong đích thân bê chúng ra bàn đá bên ngoài vườn hoa bạch trà.
Cố Tịch Hy nghiêng đầu thăm dò:
“Thế nào, có hợp khẩu vị của chàng không?”
Hắn gắp một đũa mỳ, gật đầu:
“Rất được!”
Nàng lập tức tươi cười:
“Vậy sau này thiếp sẽ thường xuyên nấu cho điện hạ.”
Cố Tịch Hy vốn nghĩ, ngày hôm đó cũng sẽ giống như mọi ngày, cũng sẽ có thể bình bình yên yên mà trải qua.
Sau khi ăn tối, tắm rửa, nàng liền giúp hắn canh y và lên giường nghỉ ngơi.
Nàng không hỏi hắn về chuyện phòng the nữa, căn bản vì từ sau lần không kiềm chế được ấy, nàng biết hắn đang tận lực kiềm chế.
Chỉ là vì sao? Hắn vẫn không nàng một câu trả lời thỏa đáng.
Nửa đêm hôm đó, Tựu Nguyệt điện bị đánh thức bởi tiếng gõ cửa đầy gấp rút của Lý công công.
Ông ta đứng bên ngoài bức bình phong, hốt hoảng nói vọng vào:
“Điện hạ, không hay rồi! Quách thiếu gia giết chết Quách thiếu phu nhân rồi!”
“!!!”
Quách thiếu phu nhân, chính là quận chúa của Miêu tộc!
Nàng vội ngồi thẳng dậy, đưa tay dụi mắt:
“Điện hạ tới từ lúc nào thế? Sao chàng không gọi thiếp?”
Hắn mỉm cười, vươn tay giúp nàng chỉnh lại một sợi tóc lòa xòa trước trán:
“Ta vừa đến.”
Cố Tịch Hy dường như trông thấy ấn đường hắn đang cau lại, hiện lên vẻ mệt mỏi, nặng nề. Nàng khẽ đưa tay lên chạm vào, muốn kéo dãn chúng ra.
Hoàng Phủ Minh Phong cũng không né tránh hay khước từ hành động này của nàng.
Nàng ôm lấy cánh tay hắn, đặt chiếc cằm nhọn lên vai, hỏi khẽ:
“Điện hạ…”
“Hửm?”
“Thật sự phải đấu với nhau tới mức độ này sao?”
Trước kia, Cố Tịch Hy vốn còn cho rằng, cửu tử đoạt đích tuy nói là oan nghiệt, nhưng chung quy lại vẫn là chuyện thường thấy của nhà đế vương.
Nhưng những ngày này, thinh lặng, chiêm nghiệm, nàng bất giác tự hỏi, tại sao lại như thế?
Khi nàng nhận ra mình yêu hắn, thương hắn, nàng tất nhiên muốn hắn có thể nắm được giang sơn, nhưng trên tất cả, nàng muốn hắn được an toàn, sống tốt.
Hoàng Phủ Minh Phong lặng yên giây lát, khẽ cười nhạo một tiếng:
"Tịch Hy, nàng từng nói với ta, nàng đã đi tới bước này thì đã không còn đường lui.
Phải, ta cũng không còn đường lui nữa."
Cố Tịch Hy mím chặt môi, vòng ôm dường như siết chặt hơn nữa.
Có lẽ Hoàng Phủ Minh Phong nói đúng, cả hắn, cả Hoàng Phủ Bắc Trì đều không còn đường lui nữa.
Nhiều năm qua đi, đã có rất nhiều người mất mạng, cũng đã có rất nhiều đôi tay vấy máu.
Nàng cũng không phải ngoại lệ.
Ha, không phải chỉ là một ngai vàng, một giang sơn thôi sao…?
Cố Tịch Hy vỗ vỗ tay hắn:
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Điện hạ đã ăn gì chưa?”
Hắn lắc đầu.
Nàng nói:
“Vậy thiếp sang tiểu trù nấu gì đó cho chàng nhé?”
Hoàng Phủ Minh Phong hấp háy mắt:
“Nàng nấu?”
“Tất nhiên, hình như ngoại trừ một thố canh Bát Tiên ra, thiếp chưa từng nấu cho chàng món gì nữa cả.”
Cố Tịch Hy cũng không dự định nấu thứ gì quá cao siêu, chỉ là một bát mỳ trường thọ và một chút canh hạt sen.
Nàng ở tiểu trù của Đông cung khá thân thuộc, dù sao cũng đã nấu rất nhiều lần, nhưng chỉ là không có lần nào đưa sang cho Hoàng Phủ Minh Phong mà thôi.
Cố Tịch Hy thủng thẳng bóc hạt sen, đột nhiên trông thấy Hoàng Phủ Minh Phong đã bước đến ngạch cửa. Còn không đợi nàng có phản ứng, hắn đã khoan thai đi tới, ngồi xuống bên cạnh nàng.
“Cố Tịch Hy.” Hắn gọi nàng.
“Vâng?”
Cố Tịch Hy chầm chậm phát hiện, trước khi lật bài ngửa về thân phận của nàng, hắn chưa từng gọi nàng là Trường Ý Đan. Nhưng kể từ sau đó, hắn chỉ gọi tên thật của nàng.
“Trước khi đến kinh thành, nàng sống như thế nào?”
Dù sao, nàng cũng chưa từng nghĩ đến có một ngày, nàng có thể kể cho hắn nghe quá khứ của mình.
Quá khứ của Cố Tịch Hy danh chính ngôn thuận.
“Rắc rối và hỗn tạp lắm, thiếp cũng không nhớ rõ. Điện hạ từng hỏi thiếp Cố sư phụ như thế nào phải không? Ông mất khi thiếp mười tuổi rồi, hai năm sau thì sư mẫu cũng mất, sau đó thì thiếp liền lưu lạc.”
Nước trên bếp đã bắt đầu sôi, Cố Tịch Hy mang hạt sen đã bóc vỏ đến chần vào, vừa làm vừa kể cho hắn nghe những mảnh ký ức chắp vá hỗn tạp của mình.
Khốn khổ là thật, nhưng thong dong tự tại cũng là thật.
Trông thấy Hoàng Phủ Minh Phong muốn bước qua bên này, Cố Tịch Hy vội xua tay:
“Chàng đừng qua đây, hơi nước nóng lắm!”
Nhưng hắn không nghe, vẫn bước qua, giúp nàng nhấc nồi nước nóng hôi hổi ra khỏi bếp.
“Năm đó, Cố sư phụ chỉ dạy ta vài chiêu thức, nhưng ông hỏi ta có muốn về nhà dùng cơm tối hay không? Ta vốn dĩ cũng muốn đi, nhưng phụ hoàng đã gấp rút khởi hành…”
Ngừng một lát, hắn tiếp tục:
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Nàng nói thử xem, nếu ta nán lại thêm một chút, có phải sẽ gặp được nàng không?”
Cố Tịch Hy khẽ chớp mắt, có lẽ vì hơi nước quá nóng khiến hốc mắt nàng đo đỏ.
Đúng vậy, tiếc thật nhỉ…?
Nàng cố nặn ra nụ cười:
“Nhưng đi một vòng lớn, cuối cùng thiếp vẫn gặp chàng đấy thôi.”
Chỉ là, không giống nhau.
Vì lần gặp lại này, nàng không phải là nàng, hắn cũng đã yêu người khác.
Khi thức ăn đã nấu chín, Hoàng Phủ Minh Phong đích thân bê chúng ra bàn đá bên ngoài vườn hoa bạch trà.
Cố Tịch Hy nghiêng đầu thăm dò:
“Thế nào, có hợp khẩu vị của chàng không?”
Hắn gắp một đũa mỳ, gật đầu:
“Rất được!”
Nàng lập tức tươi cười:
“Vậy sau này thiếp sẽ thường xuyên nấu cho điện hạ.”
Cố Tịch Hy vốn nghĩ, ngày hôm đó cũng sẽ giống như mọi ngày, cũng sẽ có thể bình bình yên yên mà trải qua.
Sau khi ăn tối, tắm rửa, nàng liền giúp hắn canh y và lên giường nghỉ ngơi.
Nàng không hỏi hắn về chuyện phòng the nữa, căn bản vì từ sau lần không kiềm chế được ấy, nàng biết hắn đang tận lực kiềm chế.
Chỉ là vì sao? Hắn vẫn không nàng một câu trả lời thỏa đáng.
Nửa đêm hôm đó, Tựu Nguyệt điện bị đánh thức bởi tiếng gõ cửa đầy gấp rút của Lý công công.
Ông ta đứng bên ngoài bức bình phong, hốt hoảng nói vọng vào:
“Điện hạ, không hay rồi! Quách thiếu gia giết chết Quách thiếu phu nhân rồi!”
“!!!”
Quách thiếu phu nhân, chính là quận chúa của Miêu tộc!
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro