Chương 134
Sơ Nguyện
2024-10-21 00:08:48
Khi Cố Tịch Hy mở mắt ra lần nữa, người bên cạnh đã không thấy đâu. Không hiểu sao, nàng bất chợt cảm thấy có chút mất mát và thất vọng.
Lắc lắc đầu, thôi đi, giờ không phải là lúc nghĩ tới những chuyện linh tinh thế này.
Cố Tịch Hy cười khẽ, nhận thấy mục đích của mình khi nhập cung so với ban đầu đã khác nhau rất nhiều. Lúc trước vì Trường gia, cố gắng để Hoàng Phủ Minh Phong không ghét bỏ mình. Bây giờ, nàng không chỉ vì Trường gia, mà còn vì thiên hạ của họ Hoàng Phủ, nàng muốn Hoàng Phủ Minh Phong có được giang sơn này.
Vừa rời khỏi Thừa Chính điện, Cố Tịch Hy không khỏi bất ngờ khi trông thấy Hoàng Phủ Miên Khang.
Y không dự buổi thượng triều sao?
Trông thấy nàng, y tiến lên chào hỏi:
“Tham kiến hoàng tẩu!”
Trong mắt Cố Tịch Hy, Hoàng Phủ Miên Khang cũng là một người thâm sâu như Hoàng Phủ Minh Phong. Nhưng y lại tỏ ra bên ngoài mình là một kẻ bất cần đời.
Đúng, trước nay y luôn xuất hiện với vẻ không đứng đắn. Cho nên bây giờ, sự nghiêm túc này khiến nàng trở nên lo sợ.
“Hòa vương gia tìm điện hạ sao?”
Y lắc đầu:
“Không, ta biết huynh ấy vẫn đang dự buổi thượng triều. Ta muốn tìm tẩu.”
Cố Tịch Hy bất ngờ:
“Tìm ta?”
Hoàng Phủ Miên Khang và Cố Tịch Hy trò chuyện trong chính tiểu đình giữa hồ sen ở Đông cung, lúc thanh thiên bạch nhật, phỏng ý không muốn có những kẻ tọc mạch linh tinh.
Nàng thấy y đã không còn phe phẩy quạt ngọc:
“Trước khi hoàng hôn xuống, ta sẽ đi Hương quốc.”
Cố Tịch Hy gật đầu, nói nàng đã biết.
Ánh mắt Hoàng Phủ Miên Khang dường như lóe lên tia sáng, y cười nhạt:
“Ta và huynh ấy tính tới tính lui, cuối cùng cũng tính sai một nước cờ.”
Hoàng Phủ Minh Phong cũng nói với Cố Tịch Hy như vậy.
“Ý của vương gia là quận chúa Miêu tộc?”
“Cũng có thể đúng, nhưng đúng hơn, nàng ta chính là hậu quả của một nước cờ đi sai trước đó.”
Cố Tịch Hy không hiểu.
Hoàng Phủ Miên Khang ngồi xuống bàn đá, ống tay áo của y dài đến nỗi quét tới đất. Đôi môi mỏng chậm rãi thốt lên ba chữ:
“Hạ Hầu Niên.”
Nhìn vẻ mặt sửng sốt của Cố Tịch Hy, y khẽ cười, thản nhiên nói tiếp.
Y nói, kế hoạch nguyên gốc của bọn họ vẫn là giết Hạ Hầu Niên. Nhưng sau đó Hoàng Phủ Minh Phong đột nhiên muốn ngưng chuyện này lại. Căn bản là vì Cố Tịch Hy xuất hiện, mà bản thân nàng lại có điểm yếu trí mạng bị Hoàng Phủ Bắc Trì nắm được.
Nếu giết Hạ Hầu Niên, Hoàng Phủ Bắc Trì chắc chắn sẽ không nhượng bộ mà cắn lấy nàng.
Bằng chứng là ngay sau đó, y đã thúc đẩy Mã Nhĩ Mộc vả nàng một đòn suýt thì ngất lịm.
Lại nói về trước đó, Trần Kim khi ấy vẫn oán nàng, y cho rằng Hoàng Phủ Minh Phong vì nàng mà chần chừ trong cuộc chiến với Hoàng Phủ Bắc Trì, nên y đã bắn mũi tên đầu tiên vào Hạ Hầu Niên.
Khi Hoàng Phủ Minh Phong và Hoàng Phủ Miên Khang phát hiện liền thúc ngựa đuổi theo Hạ Hầu Niên, vốn dĩ đã có thể bảo toàn tính mạng cho ông ta.
Nhưng ông ta lại kề dao vào cổ Cố Tịch Hy.
Cho nên, Hoàng Phủ Minh Phong đã bắn ra mũi tên thứ hai, cùng với một đòn của nàng đã lấy mạng ông ta.
Không còn Hạ Hầu Niên, Hoàng Phủ Bắc Trì chỉ có thể tiếp tục thúc đẩy mạnh mẽ hơn mối quan hệ với Miêu tộc. Cũng đồng nghĩa y ta không muốn dây dưa với cuộc tranh đấu này nữa.
Y muốn phá hủy tất cả, nên mới dùng tới cả nha phiến ép Quách Toàn giết người, tạo thế bùng nổ chiến tranh.
Cố Tịch Hy hít sâu một hơi, môi mím chặt. Hóa ra đây chính là lý do ngày đó, khi Hoàng Phủ Minh Phong muốn nàng đến tột mực, hắn đã nói nàng chính là phát sinh duy nhất trong đại kế hoạch mà hắn đã dày công bày ra.
Lại càng không ngờ được, sự phát sinh này lại kéo theo nhiều hệ lụy như vậy.
Hoàng Phủ Miên Khang vẫn giữ nụ cười nhàn nhạt, y nhìn nàng, nói:
"Hoàng tẩu, ta không phủ nhận, hoàng huynh bước vào cuộc chiến này là vì Trần Chiêu Thủy, chấp niệm đau đáu cả đời cũng là Trần Chiêu Thủy, thậm chí đi hết chân trời góc bể, nàng ta vẫn lớn nhất…
Chỉ là… hoàng tẩu, người cũng đã chết rồi. Hoàng huynh cũng đã vì tẩu làm rất nhiều việc.
Nếu đổi lại là ta hay bất kỳ người nào khác, đương kim thái tử chắc chắn sẽ không vì giữ mạng cho một người mà bắn một mũi tên phá nát kế hoạch của mình."
Cố Tịch Hy vò nhàu nát khăn lụa bên trong tay áo:
“Rốt cục vương gia muốn nói gì?”
“Chỉ thỉnh mong hoàng tẩu, còn có Trường gia có thể tận lực vì huynh ấy, vì Sở triều. Làm người có muôn phần điều bất đắc dĩ, có thể không có chân tình, nhưng nốt chu sa vẫn viên mãn hơn bạch nguyệt quang…”
Đúng vậy, Hoàng Phủ Minh Phong rất bất đắc dĩ, dù nàng có thật sự là nốt chu sa, thì bạch nguyệt quang vẫn sáng nhất. Nàng căn bản không có năng lực dập tắt tia sáng của mặt trăng.
Cả hắn cũng không thể làm được.
Nhưng mà, nàng có thể thật sự trở thành một nốt chu sa trong đời hắn, ít nhất là trọn kiếp này.
Hoàng Phủ Miên Khang chậm rãi chấp hai tay lại, đưa lên phía trước hành lễ với nàng, cáo từ quay đi.
Cố Tịch Hy cất giọng gọi y lại:
“Hòa vương gia có thể an tâm. Khi ngài trở về, thiên hạ này vẫn là của họ Hoàng Phủ.”
Y không quay đầu lại, nhưng giọng nói nương theo gió đến với tai nàng rất rõ ràng:
“Thật may, vì Trường thái sư đã chọn tẩu làm nhi nữ nhập cung. Thái tử phi, có tẩu bên cạnh thật là phúc của hoàng huynh ta.”
Lắc lắc đầu, thôi đi, giờ không phải là lúc nghĩ tới những chuyện linh tinh thế này.
Cố Tịch Hy cười khẽ, nhận thấy mục đích của mình khi nhập cung so với ban đầu đã khác nhau rất nhiều. Lúc trước vì Trường gia, cố gắng để Hoàng Phủ Minh Phong không ghét bỏ mình. Bây giờ, nàng không chỉ vì Trường gia, mà còn vì thiên hạ của họ Hoàng Phủ, nàng muốn Hoàng Phủ Minh Phong có được giang sơn này.
Vừa rời khỏi Thừa Chính điện, Cố Tịch Hy không khỏi bất ngờ khi trông thấy Hoàng Phủ Miên Khang.
Y không dự buổi thượng triều sao?
Trông thấy nàng, y tiến lên chào hỏi:
“Tham kiến hoàng tẩu!”
Trong mắt Cố Tịch Hy, Hoàng Phủ Miên Khang cũng là một người thâm sâu như Hoàng Phủ Minh Phong. Nhưng y lại tỏ ra bên ngoài mình là một kẻ bất cần đời.
Đúng, trước nay y luôn xuất hiện với vẻ không đứng đắn. Cho nên bây giờ, sự nghiêm túc này khiến nàng trở nên lo sợ.
“Hòa vương gia tìm điện hạ sao?”
Y lắc đầu:
“Không, ta biết huynh ấy vẫn đang dự buổi thượng triều. Ta muốn tìm tẩu.”
Cố Tịch Hy bất ngờ:
“Tìm ta?”
Hoàng Phủ Miên Khang và Cố Tịch Hy trò chuyện trong chính tiểu đình giữa hồ sen ở Đông cung, lúc thanh thiên bạch nhật, phỏng ý không muốn có những kẻ tọc mạch linh tinh.
Nàng thấy y đã không còn phe phẩy quạt ngọc:
“Trước khi hoàng hôn xuống, ta sẽ đi Hương quốc.”
Cố Tịch Hy gật đầu, nói nàng đã biết.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ánh mắt Hoàng Phủ Miên Khang dường như lóe lên tia sáng, y cười nhạt:
“Ta và huynh ấy tính tới tính lui, cuối cùng cũng tính sai một nước cờ.”
Hoàng Phủ Minh Phong cũng nói với Cố Tịch Hy như vậy.
“Ý của vương gia là quận chúa Miêu tộc?”
“Cũng có thể đúng, nhưng đúng hơn, nàng ta chính là hậu quả của một nước cờ đi sai trước đó.”
Cố Tịch Hy không hiểu.
Hoàng Phủ Miên Khang ngồi xuống bàn đá, ống tay áo của y dài đến nỗi quét tới đất. Đôi môi mỏng chậm rãi thốt lên ba chữ:
“Hạ Hầu Niên.”
Nhìn vẻ mặt sửng sốt của Cố Tịch Hy, y khẽ cười, thản nhiên nói tiếp.
Y nói, kế hoạch nguyên gốc của bọn họ vẫn là giết Hạ Hầu Niên. Nhưng sau đó Hoàng Phủ Minh Phong đột nhiên muốn ngưng chuyện này lại. Căn bản là vì Cố Tịch Hy xuất hiện, mà bản thân nàng lại có điểm yếu trí mạng bị Hoàng Phủ Bắc Trì nắm được.
Nếu giết Hạ Hầu Niên, Hoàng Phủ Bắc Trì chắc chắn sẽ không nhượng bộ mà cắn lấy nàng.
Bằng chứng là ngay sau đó, y đã thúc đẩy Mã Nhĩ Mộc vả nàng một đòn suýt thì ngất lịm.
Lại nói về trước đó, Trần Kim khi ấy vẫn oán nàng, y cho rằng Hoàng Phủ Minh Phong vì nàng mà chần chừ trong cuộc chiến với Hoàng Phủ Bắc Trì, nên y đã bắn mũi tên đầu tiên vào Hạ Hầu Niên.
Khi Hoàng Phủ Minh Phong và Hoàng Phủ Miên Khang phát hiện liền thúc ngựa đuổi theo Hạ Hầu Niên, vốn dĩ đã có thể bảo toàn tính mạng cho ông ta.
Nhưng ông ta lại kề dao vào cổ Cố Tịch Hy.
Cho nên, Hoàng Phủ Minh Phong đã bắn ra mũi tên thứ hai, cùng với một đòn của nàng đã lấy mạng ông ta.
Không còn Hạ Hầu Niên, Hoàng Phủ Bắc Trì chỉ có thể tiếp tục thúc đẩy mạnh mẽ hơn mối quan hệ với Miêu tộc. Cũng đồng nghĩa y ta không muốn dây dưa với cuộc tranh đấu này nữa.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Y muốn phá hủy tất cả, nên mới dùng tới cả nha phiến ép Quách Toàn giết người, tạo thế bùng nổ chiến tranh.
Cố Tịch Hy hít sâu một hơi, môi mím chặt. Hóa ra đây chính là lý do ngày đó, khi Hoàng Phủ Minh Phong muốn nàng đến tột mực, hắn đã nói nàng chính là phát sinh duy nhất trong đại kế hoạch mà hắn đã dày công bày ra.
Lại càng không ngờ được, sự phát sinh này lại kéo theo nhiều hệ lụy như vậy.
Hoàng Phủ Miên Khang vẫn giữ nụ cười nhàn nhạt, y nhìn nàng, nói:
"Hoàng tẩu, ta không phủ nhận, hoàng huynh bước vào cuộc chiến này là vì Trần Chiêu Thủy, chấp niệm đau đáu cả đời cũng là Trần Chiêu Thủy, thậm chí đi hết chân trời góc bể, nàng ta vẫn lớn nhất…
Chỉ là… hoàng tẩu, người cũng đã chết rồi. Hoàng huynh cũng đã vì tẩu làm rất nhiều việc.
Nếu đổi lại là ta hay bất kỳ người nào khác, đương kim thái tử chắc chắn sẽ không vì giữ mạng cho một người mà bắn một mũi tên phá nát kế hoạch của mình."
Cố Tịch Hy vò nhàu nát khăn lụa bên trong tay áo:
“Rốt cục vương gia muốn nói gì?”
“Chỉ thỉnh mong hoàng tẩu, còn có Trường gia có thể tận lực vì huynh ấy, vì Sở triều. Làm người có muôn phần điều bất đắc dĩ, có thể không có chân tình, nhưng nốt chu sa vẫn viên mãn hơn bạch nguyệt quang…”
Đúng vậy, Hoàng Phủ Minh Phong rất bất đắc dĩ, dù nàng có thật sự là nốt chu sa, thì bạch nguyệt quang vẫn sáng nhất. Nàng căn bản không có năng lực dập tắt tia sáng của mặt trăng.
Cả hắn cũng không thể làm được.
Nhưng mà, nàng có thể thật sự trở thành một nốt chu sa trong đời hắn, ít nhất là trọn kiếp này.
Hoàng Phủ Miên Khang chậm rãi chấp hai tay lại, đưa lên phía trước hành lễ với nàng, cáo từ quay đi.
Cố Tịch Hy cất giọng gọi y lại:
“Hòa vương gia có thể an tâm. Khi ngài trở về, thiên hạ này vẫn là của họ Hoàng Phủ.”
Y không quay đầu lại, nhưng giọng nói nương theo gió đến với tai nàng rất rõ ràng:
“Thật may, vì Trường thái sư đã chọn tẩu làm nhi nữ nhập cung. Thái tử phi, có tẩu bên cạnh thật là phúc của hoàng huynh ta.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro