Chương 151
Sơ Nguyện
2024-10-21 00:08:48
Cố Tịch Hy lật y phục, vừa nhìn liền biết không phải cung trang. Đây là kiểu đồ của tiểu thư khuê tú mà trước khi tiến cung nàng từng mặc.
Cung nữ đó nhanh tay thay đổi kiểu tóc cho nàng. Mái tóc dài đen nhánh được thả xuống qua khỏi chấm lưng, tết thành một dải đuôi sam vắt sang một bên vai. Trên mỗi lọn tết còn đính thêm những hạt ngọc trai lấp lánh.
Nhìn thế nào cũng ra bộ dáng của một tiểu thư đài cát chưa từng dời gót sen ra khỏi khuê môn.
Cố Tịch Hy lặng ngắm mình trong gương, cũng không biết nên bày ra vẻ mặt gì cho hợp tình hợp cảnh.
Là khóc, hay là cười?
Hay thực chất, nàng đang cố gượng cười, nhưng nước mắt từ sớm đã tuôn như mưa.
Nàng chậm rãi đi theo Lý công công, ngồi lên xa giá tiến đến Cần Chính điện.
Lần này, họ đưa nàng thẳng đến chính quan, khi tới bên ngoại, Lý công công nói vài lời với nội thị gác cửa, sau đó một tiếng hô lớn lập tức vang lên:
“Hoàng thượng triệu Cố thị vào yết kiến Cần Chính điện!”
Cố thị?
Xem ra Hoàng Phủ Minh Phong cũng còn chút lưu tình, hắn lưu lại họ của Cố sư phụ trên người nàng.
Cố Tịch Hy cảm nhận được rất chân thực sự nặng nề trong từng bước chân. Nàng cúi đầu mà đi, hướng về phía chiếc bóng của mình. Đến khi ngẩng đầu lên một lần nữa, đã trông thấy Hoàng Phủ Minh Phong ở trước mặt.
Hắn mặc long bào, uy nghi lẫm liệt ngự trên ngai vàng, vài hạt châu thả phía trước mũ bình thiên khiến nàng không thể nhìn rõ được ánh mắt của hắn.
Chỉ biết, gần trong gang tấc, nhưng thật ra là cách tận chân trời.
Lý công công vội vã nhắc khẽ nàng:
“Chủ… quận chúa, hãy mau hành lễ với hoàng thượng.”
Môi Cố Tịch Hy run lên, quận chúa? Ha, ít nhất lúc nãy ông ta cũng phải dặn dò nàng trước chứ…
Nàng nhấc chân váy quỳ xuống, cúi đầu thật thấp:
“… Tiểu nữ… Cố thị tham kiến hoàng thượng. Hoàng thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!”
Cố Tịch Hy khẽ liếc mắt một cái, nàng dường như trông thấy ánh mắt nặng trĩu của Trường Khánh Diên.
Đúng vậy, ban đầu, là ông đã nói Trường gia sẽ bảo vệ nàng bằng mọi cách, song hôm nay vẫn phải bất lực nhìn nàng rơi vào hoàn cảnh này.
Có tiếng ai đó vang lên:
“Khởi bẩm hoàng thượng, thần to gan muốn hỏi, đây chính là Cố quận chúa, nhi nữ của Cố đại nhân sao? Quả thật là sắc nước hương trời, chả trách khiến A Cát thế tử yêu từ ánh nhìn đầu tiên.”
Trong triều làm gì có thần tử nào họ Cố…
Một người khác lại nói:
“Không biết tôn danh đầy đủ của quận chúa là gì?”
Cố Tịch Hy không thể không âm thầm cười nhạo. Đám quan lại này diễn xuất đúng là không tồi, giả vờ cũng rất giỏi.
Tuy bây giờ nàng không nhìn thấy bọn họ, nhưng giọng điệu thì rõ mồn một, đây chính là hai viên quan xông xáo nhất tại buổi thượng triều hôm qua, một mực muốn Hoàng Phủ Minh Phong đưa nàng đi Hương quốc.
Người phía trên đột ngột lên tiếng:
“Cố quận chúa hãy ngẩng đầu lên!”
Khoảnh khắc mặt đối mặt với hắn, Cố Tịch Hy bất chợt sửng sốt khi phát hiện lòng mình bình lặng đến lạ lùng, không có kích động, càng không có những hỷ nộ ái ố như sóng cuộn biển trào.
Đêm qua, nàng đã nghĩ nàng sẽ căm phẫn hắn. Nhưng bây giờ lại không…
Cố Tịch Hy âm thầm thở dài, bất lực, có lẽ trọn đời này nàng cũng không có đủ bản lĩnh hận hắn.
“Quận chúa hãy xưng đầy đủ tôn danh!”
Nàng mím chặt môi, đời này của nàng có nhiều thân phận lắm, hắn muốn hỏi nàng trong thân phận nào?
“Hồi hoàng thượng, tiểu nữ họ Cố, tên gọi…”
Nàng chợt nhớ tới lời của sư mẫu, nhớ bà đã ôm mình vào lòng, thì thầm: Tịch trong tịch dương, Hy của vui vẻ. Mong Hy nhi nhà chúng ta sẽ luôn có những niềm vui nho nhỏ trong đời.
Một đời vui vẻ sao?
Thôi đi…
“Tên gọi Cố Hề Sương.”
Hề trong ngang trái, Sương trong rét lạnh…
Cứ để Cố Tịch Hy vui vẻ sống trọn đời vui vẻ đi. Người đi cống Hương lấy công chuộc tội, đền nợ nước nhà hãy nên là một Cố Hề Sương với cuộc đời đầy oan trái và lạnh lẽo.
Dù sao cũng đã có nhiều thân phận, thế này cùng lắm chỉ là thêm một cái tên.
Hoàng Phủ Minh Phong chống tay đứng dậy, từng bước đi xuống tiến tới trước mặt nàng, những hạt châu trước ngực áo và trên mũ vàng đồng loạt phát ra vài tiếng lanh canh.
Hắn vươn tay khẽ đỡ cằm nàng, nâng mặt nàng lên, đôi môi mỏng khẽ nói:
“Cố Hề Sương?”
Nàng vĩnh viễn cũng không muốn xưng danh tính thật của mình trước tiền triều.
Hay nói đúng hơn, nàng làm gì có danh tính thật. Ngay cả ba chữ Cố Tịch Hy cũng là do Cố sư phụ đặt cho sau khi nhặt nàng về.
"Nàng đã nghe thuật lại chuyện giữa ta và Hương quốc rồi chứ? Thế tử A Cát Kỳ và Hương quốc có công lớn với thiên triều trong việc dẹp phản tặc, lập lại thái bình.
Nay, trẫm lệnh cho Cố quận chúa Cố Hề Sương kết duyên châu trần cùng thế tử A Cát Kỳ của Hương quốc, giúp mối bang giao giữa hai nước ngày một gắn bó, vững bền!"
Cố Tịch Hy nghe thấy sau lưng mình, bá quan văn võ cùng đồng loạt quỳ xuống, đồng thanh hô to:
“Hoàng thượng anh minh!”
Anh minh? Ha, hắn đúng là một hoàng đế anh minh, lỗi lạc.
Nàng ngước mắt nhìn Hoàng Phủ Minh Phong, cười nhạt một tiếng, cung kính đáp:
“Có thể vì thiên triều dốc sức, tiểu nữ lấy làm vinh hạnh vô cùng!”
Cố quận chúa, Cố Hề Sương, nàng nhất định phải tận lực vì vinh quang của Sở triều.
Nàng chợt nhớ tới lần cuối cùng gặp mặt tiên đế Cao Tông, ông đã phất tay, bất lực mà nói, đã đi đến bước đường này, thay vì nghiến răng khư khư giữ ngai vàng, chi bằng liều một phen. Dùng thân thiên tử lót đường, cho Đại Sở đời đời hưng thịnh.
Cung nữ đó nhanh tay thay đổi kiểu tóc cho nàng. Mái tóc dài đen nhánh được thả xuống qua khỏi chấm lưng, tết thành một dải đuôi sam vắt sang một bên vai. Trên mỗi lọn tết còn đính thêm những hạt ngọc trai lấp lánh.
Nhìn thế nào cũng ra bộ dáng của một tiểu thư đài cát chưa từng dời gót sen ra khỏi khuê môn.
Cố Tịch Hy lặng ngắm mình trong gương, cũng không biết nên bày ra vẻ mặt gì cho hợp tình hợp cảnh.
Là khóc, hay là cười?
Hay thực chất, nàng đang cố gượng cười, nhưng nước mắt từ sớm đã tuôn như mưa.
Nàng chậm rãi đi theo Lý công công, ngồi lên xa giá tiến đến Cần Chính điện.
Lần này, họ đưa nàng thẳng đến chính quan, khi tới bên ngoại, Lý công công nói vài lời với nội thị gác cửa, sau đó một tiếng hô lớn lập tức vang lên:
“Hoàng thượng triệu Cố thị vào yết kiến Cần Chính điện!”
Cố thị?
Xem ra Hoàng Phủ Minh Phong cũng còn chút lưu tình, hắn lưu lại họ của Cố sư phụ trên người nàng.
Cố Tịch Hy cảm nhận được rất chân thực sự nặng nề trong từng bước chân. Nàng cúi đầu mà đi, hướng về phía chiếc bóng của mình. Đến khi ngẩng đầu lên một lần nữa, đã trông thấy Hoàng Phủ Minh Phong ở trước mặt.
Hắn mặc long bào, uy nghi lẫm liệt ngự trên ngai vàng, vài hạt châu thả phía trước mũ bình thiên khiến nàng không thể nhìn rõ được ánh mắt của hắn.
Chỉ biết, gần trong gang tấc, nhưng thật ra là cách tận chân trời.
Lý công công vội vã nhắc khẽ nàng:
“Chủ… quận chúa, hãy mau hành lễ với hoàng thượng.”
Môi Cố Tịch Hy run lên, quận chúa? Ha, ít nhất lúc nãy ông ta cũng phải dặn dò nàng trước chứ…
Nàng nhấc chân váy quỳ xuống, cúi đầu thật thấp:
“… Tiểu nữ… Cố thị tham kiến hoàng thượng. Hoàng thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cố Tịch Hy khẽ liếc mắt một cái, nàng dường như trông thấy ánh mắt nặng trĩu của Trường Khánh Diên.
Đúng vậy, ban đầu, là ông đã nói Trường gia sẽ bảo vệ nàng bằng mọi cách, song hôm nay vẫn phải bất lực nhìn nàng rơi vào hoàn cảnh này.
Có tiếng ai đó vang lên:
“Khởi bẩm hoàng thượng, thần to gan muốn hỏi, đây chính là Cố quận chúa, nhi nữ của Cố đại nhân sao? Quả thật là sắc nước hương trời, chả trách khiến A Cát thế tử yêu từ ánh nhìn đầu tiên.”
Trong triều làm gì có thần tử nào họ Cố…
Một người khác lại nói:
“Không biết tôn danh đầy đủ của quận chúa là gì?”
Cố Tịch Hy không thể không âm thầm cười nhạo. Đám quan lại này diễn xuất đúng là không tồi, giả vờ cũng rất giỏi.
Tuy bây giờ nàng không nhìn thấy bọn họ, nhưng giọng điệu thì rõ mồn một, đây chính là hai viên quan xông xáo nhất tại buổi thượng triều hôm qua, một mực muốn Hoàng Phủ Minh Phong đưa nàng đi Hương quốc.
Người phía trên đột ngột lên tiếng:
“Cố quận chúa hãy ngẩng đầu lên!”
Khoảnh khắc mặt đối mặt với hắn, Cố Tịch Hy bất chợt sửng sốt khi phát hiện lòng mình bình lặng đến lạ lùng, không có kích động, càng không có những hỷ nộ ái ố như sóng cuộn biển trào.
Đêm qua, nàng đã nghĩ nàng sẽ căm phẫn hắn. Nhưng bây giờ lại không…
Cố Tịch Hy âm thầm thở dài, bất lực, có lẽ trọn đời này nàng cũng không có đủ bản lĩnh hận hắn.
“Quận chúa hãy xưng đầy đủ tôn danh!”
Nàng mím chặt môi, đời này của nàng có nhiều thân phận lắm, hắn muốn hỏi nàng trong thân phận nào?
“Hồi hoàng thượng, tiểu nữ họ Cố, tên gọi…”
Nàng chợt nhớ tới lời của sư mẫu, nhớ bà đã ôm mình vào lòng, thì thầm: Tịch trong tịch dương, Hy của vui vẻ. Mong Hy nhi nhà chúng ta sẽ luôn có những niềm vui nho nhỏ trong đời.
Một đời vui vẻ sao?
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thôi đi…
“Tên gọi Cố Hề Sương.”
Hề trong ngang trái, Sương trong rét lạnh…
Cứ để Cố Tịch Hy vui vẻ sống trọn đời vui vẻ đi. Người đi cống Hương lấy công chuộc tội, đền nợ nước nhà hãy nên là một Cố Hề Sương với cuộc đời đầy oan trái và lạnh lẽo.
Dù sao cũng đã có nhiều thân phận, thế này cùng lắm chỉ là thêm một cái tên.
Hoàng Phủ Minh Phong chống tay đứng dậy, từng bước đi xuống tiến tới trước mặt nàng, những hạt châu trước ngực áo và trên mũ vàng đồng loạt phát ra vài tiếng lanh canh.
Hắn vươn tay khẽ đỡ cằm nàng, nâng mặt nàng lên, đôi môi mỏng khẽ nói:
“Cố Hề Sương?”
Nàng vĩnh viễn cũng không muốn xưng danh tính thật của mình trước tiền triều.
Hay nói đúng hơn, nàng làm gì có danh tính thật. Ngay cả ba chữ Cố Tịch Hy cũng là do Cố sư phụ đặt cho sau khi nhặt nàng về.
"Nàng đã nghe thuật lại chuyện giữa ta và Hương quốc rồi chứ? Thế tử A Cát Kỳ và Hương quốc có công lớn với thiên triều trong việc dẹp phản tặc, lập lại thái bình.
Nay, trẫm lệnh cho Cố quận chúa Cố Hề Sương kết duyên châu trần cùng thế tử A Cát Kỳ của Hương quốc, giúp mối bang giao giữa hai nước ngày một gắn bó, vững bền!"
Cố Tịch Hy nghe thấy sau lưng mình, bá quan văn võ cùng đồng loạt quỳ xuống, đồng thanh hô to:
“Hoàng thượng anh minh!”
Anh minh? Ha, hắn đúng là một hoàng đế anh minh, lỗi lạc.
Nàng ngước mắt nhìn Hoàng Phủ Minh Phong, cười nhạt một tiếng, cung kính đáp:
“Có thể vì thiên triều dốc sức, tiểu nữ lấy làm vinh hạnh vô cùng!”
Cố quận chúa, Cố Hề Sương, nàng nhất định phải tận lực vì vinh quang của Sở triều.
Nàng chợt nhớ tới lần cuối cùng gặp mặt tiên đế Cao Tông, ông đã phất tay, bất lực mà nói, đã đi đến bước đường này, thay vì nghiến răng khư khư giữ ngai vàng, chi bằng liều một phen. Dùng thân thiên tử lót đường, cho Đại Sở đời đời hưng thịnh.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro