Chương 153
Sơ Nguyện
2024-10-21 00:08:48
Vẫn theo cách cũ, Từ Phúc dùng thân thủ phi phàm của mình đưa Cố Tịch Hy đến nơi lần trước nàng đã gặp Trường Khánh Diên. Một tiểu đình hoang vu bị khối đá lớn che khuất, quanh năm không ai lui tới.
Trường Khánh Diên vẫn ở trong tiểu đình đợi nàng, bóng lưng vẫn như năm xưa, cao lớn và oai phong đến vô cùng.
Nàng mím môi, khẽ gọi ông.
Vẫn là dáng hình đó, khí thế áp người đó, thậm chí, Cố Tịch Hy còn cảm thấy y phục mà ông mặc chính là bộ trường y ngày đó. Khi nàng chỉ là một nha đầu nhếch nhác lần đầu được đặt chân đến kinh thành.
Chỉ là, nàng nghiêng đầu nhìn kỹ một chút, chú ý thấy mái đầu ông đã thêm nhiều sợi bạc.
Trường Khánh Diên khẽ cất giọng:
“Đan nhi…”
Trường Ý Đan.
Nàng đành vâng một tiếng.
Nhưng không ngờ, Trường Khánh Diên bỗng lắc đầu, bất lực cười khổ một tiếng:
“Không, ta nên gọi con là Hy nhi mới đúng.”
Vì người đã vì Trường gia, vì Sở triều mà đi tới bước đường này, là Cố Tịch Hy, không phải Trường Ý Đan.
Nghe thấy lời này, lồng ngực Cố Tịch Hy thốt nhiên đau nhói.
“Con có muốn rời khỏi đây không?”
Nàng trợn mắt kinh ngạc nhìn Trường Khánh Diên:
“Phụ thân nói gì thế?”
Một tia sáng chợt lóe lên trong mắt Trường Khánh Diên:
“Chỉ cần con gật đầu, lão phu sẽ có cách đưa con ra khỏi đây.”
Cố Tịch Hy cụp mắt, nàng hiển nhiên biết ông có bản lĩnh này. Thậm chí cũng không cần Trường Khánh Diên, một mình Từ Phúc cũng đã đủ.
Nhưng mà…
Thuở đời làm gì có chuyện dễ dàng như thế.
Nàng rời đi thì dễ, nhưng còn Trường gia thì sao, còn thể diện của Sở quốc thì sao?
Khoan hẳn nói đến chuyện sự biến mất của nàng sẽ gây ảnh hưởng nghiêm trọng đến hòa khí giữa hai nước. Trước mắt là Trường gia, nàng biết mất, những kẻ không mù đều sẽ đoán ra được chuyện này có sự tiếp tay của Trường gia.
Trên dưới Trường gia có hàng trăm sinh mệnh.
Cố Tịch Hy không quên, lý do lớn nhất để mình nhập cung chính là vì sự an toàn của họ.
Môi nàng vẽ thành một đường cong, nhưng khóe mắt đã đượm đầy nước:
“Phụ thân, người cả đời đa mưu túc trí, sao bây giờ có thể đưa ra một nước cờ sai lầm như vậy chứ?”
Nàng thấy cả người Trường Khánh Diên hơi chao đảo, ông chật vật chống tay lên phiến đá, nói:
“Đây là Trường gia ta nợ con. Lão phu có trong tay kim bài miễn tử do tiên đế ban tặng, con không cần lo.”
Nhưng không phải cả Trường gia đều có kim bài miễn tử, đúng không?
Cố Tịch Hy lắc đầu, nụ cười vẫn vẹn nguyên trên môi:
“Người không nợ con, thế gian này không ai nợ con cả, đi tới bước đường này, âu cũng là chính con tự chọn…”
Cuộc đời cho nàng rất nhiều lối rẽ, nàng rẽ trái, rẽ phải, dạo một vòng lớn, sau cùng tự mình đến đây.
Trốn đi, tự do…?
Nếu một sự tự do của nàng có được do đánh đổi vinh quang mấy đời của Trường gia mà Trường Khánh Diên hiến máu trên sa trường mới có được…
Đánh đổi uy danh của Đại Sở…?
Vậy thì, thôi đi…
Nàng không đủ nhẫn tâm.
Huống hồ Trường Khánh Diên đối với nàng trước giờ luôn dốc trọn tâm sức.
Nàng nói:
“Phụ thân, có được lời này của người, cũng không uổng tâm tư của Cố Tịch Hy bấy lâu. Chỉ tiếc con vô năng, tới cuối cùng vẫn không thể có được ghế phượng hoàng.”
Trường Khánh Diên nhìn nàng, ánh mắt cương nghị tới cuối cùng vẫn ngân ngấn nước.
“Hy nhi…”
Cố Tịch Hy thở hắt ra một hơi, nói khẽ:
“Con rất ngưỡng mộ người, đời này một chân tình, một kiếp phu thê…”
Nàng biết, hoàng hậu Chu Tuệ Tâm đối với Trường Khánh Diên là tình sâu nghĩa nặng. Chỉ có tình cảm nam nữ mới khiến bà ấy dốc sức nàng, vì Trường gia.
Chỉ tiếc, trước nàng và danh dự của thiên triều, hoàng hậu đã chọn cái thứ hai, cũng khó trách…
“Ngưỡng mộ người sau khi phu nhân qua đời đã không tục huyền, không tạo ra một Cố Tịch Hy thứ hai…”
Nếu Trường Khánh Diên cưới thêm một người nào đó, nếu người đó thật lòng, chắc chắn sẽ có kết cục giống như nàng.
Cố Tịch Hy nhẹ nhàng quỳ xuống, dập đầu với Trường Khánh Diên, có thể cả đời này sẽ không còn gặp lại nữa.
“Phụ thân, hài nhi thỉnh người bảo trọng, trọn đời an khang.”
Sau đó thì rời khỏi tiểu đình, nàng nghe thấy Trường Khánh Diên gọi mình, giọng đầy nghẹn ngào:
“Cố Tịch Hy, lão phu đa tạ con.”
Nàng mỉm cười, tiếp tục bước đi.
**
Nàng trở về dịch quán, nhưng bước chân cũng không hề gấp gáp, chậm rãi bước đi từng chút một.
Cẩn thận nghĩ lại, hình như nàng còn chưa đi hết hoàng cung rộng lớn này bao giờ. Lúc này, xem ra cũng không còn kịp nữa.
Đêm nay trăng gần tròn, cũng khá sáng, nhưng Cố Tịch Hy lại cố tình lẫn trốn ánh trăng. Vì nó sẽ làm lộ vẻ mặt u uất đến thê lương của nàng.
Nàng ghét mình trở nên ủy khuất.
Nhưng mà, có thể không đau lòng hay sao? Hình như, cái cảm giác bình lặng như nước mấy ngày qua, cũng giống như trạng thái bình yên trước giông bão.
Đến lúc này, sóng cuộn đến nát lòng, nghĩ tới từng chuyện từng chuyện mình đã trải qua, trái tim nàng đau đến mức tưởng như vỡ nát.
Xa xa, nơi tiểu đình đặt giữa hồ sen trong Ngự hoa viên, đèn treo sáng ngời.
Nàng trông thấy Lý công công đang đứng bên chân cầu sát với bờ, như thể đang đợi nàng.
“Quận chúa, người có muốn vào bên trong tiểu đình một lát không?”
Cố Tịch Hy nhìn vào bên trong, phía xa sau chiếc cầu cong vút bắc đến giữa hồ, dáng hình thân thuộc của hắn khiến lòng nàng cáng lúc càng đau, sắp không thở nổi.
Nàng muốn lắc đầu, nhưng ông ta lại nói, thanh âm mang theo ngữ điệu khẩn khoản:
“Quận chúa, xin hãy qua đó đi, một lát thôi cũng được!”
Trường Khánh Diên vẫn ở trong tiểu đình đợi nàng, bóng lưng vẫn như năm xưa, cao lớn và oai phong đến vô cùng.
Nàng mím môi, khẽ gọi ông.
Vẫn là dáng hình đó, khí thế áp người đó, thậm chí, Cố Tịch Hy còn cảm thấy y phục mà ông mặc chính là bộ trường y ngày đó. Khi nàng chỉ là một nha đầu nhếch nhác lần đầu được đặt chân đến kinh thành.
Chỉ là, nàng nghiêng đầu nhìn kỹ một chút, chú ý thấy mái đầu ông đã thêm nhiều sợi bạc.
Trường Khánh Diên khẽ cất giọng:
“Đan nhi…”
Trường Ý Đan.
Nàng đành vâng một tiếng.
Nhưng không ngờ, Trường Khánh Diên bỗng lắc đầu, bất lực cười khổ một tiếng:
“Không, ta nên gọi con là Hy nhi mới đúng.”
Vì người đã vì Trường gia, vì Sở triều mà đi tới bước đường này, là Cố Tịch Hy, không phải Trường Ý Đan.
Nghe thấy lời này, lồng ngực Cố Tịch Hy thốt nhiên đau nhói.
“Con có muốn rời khỏi đây không?”
Nàng trợn mắt kinh ngạc nhìn Trường Khánh Diên:
“Phụ thân nói gì thế?”
Một tia sáng chợt lóe lên trong mắt Trường Khánh Diên:
“Chỉ cần con gật đầu, lão phu sẽ có cách đưa con ra khỏi đây.”
Cố Tịch Hy cụp mắt, nàng hiển nhiên biết ông có bản lĩnh này. Thậm chí cũng không cần Trường Khánh Diên, một mình Từ Phúc cũng đã đủ.
Nhưng mà…
Thuở đời làm gì có chuyện dễ dàng như thế.
Nàng rời đi thì dễ, nhưng còn Trường gia thì sao, còn thể diện của Sở quốc thì sao?
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Khoan hẳn nói đến chuyện sự biến mất của nàng sẽ gây ảnh hưởng nghiêm trọng đến hòa khí giữa hai nước. Trước mắt là Trường gia, nàng biết mất, những kẻ không mù đều sẽ đoán ra được chuyện này có sự tiếp tay của Trường gia.
Trên dưới Trường gia có hàng trăm sinh mệnh.
Cố Tịch Hy không quên, lý do lớn nhất để mình nhập cung chính là vì sự an toàn của họ.
Môi nàng vẽ thành một đường cong, nhưng khóe mắt đã đượm đầy nước:
“Phụ thân, người cả đời đa mưu túc trí, sao bây giờ có thể đưa ra một nước cờ sai lầm như vậy chứ?”
Nàng thấy cả người Trường Khánh Diên hơi chao đảo, ông chật vật chống tay lên phiến đá, nói:
“Đây là Trường gia ta nợ con. Lão phu có trong tay kim bài miễn tử do tiên đế ban tặng, con không cần lo.”
Nhưng không phải cả Trường gia đều có kim bài miễn tử, đúng không?
Cố Tịch Hy lắc đầu, nụ cười vẫn vẹn nguyên trên môi:
“Người không nợ con, thế gian này không ai nợ con cả, đi tới bước đường này, âu cũng là chính con tự chọn…”
Cuộc đời cho nàng rất nhiều lối rẽ, nàng rẽ trái, rẽ phải, dạo một vòng lớn, sau cùng tự mình đến đây.
Trốn đi, tự do…?
Nếu một sự tự do của nàng có được do đánh đổi vinh quang mấy đời của Trường gia mà Trường Khánh Diên hiến máu trên sa trường mới có được…
Đánh đổi uy danh của Đại Sở…?
Vậy thì, thôi đi…
Nàng không đủ nhẫn tâm.
Huống hồ Trường Khánh Diên đối với nàng trước giờ luôn dốc trọn tâm sức.
Nàng nói:
“Phụ thân, có được lời này của người, cũng không uổng tâm tư của Cố Tịch Hy bấy lâu. Chỉ tiếc con vô năng, tới cuối cùng vẫn không thể có được ghế phượng hoàng.”
Trường Khánh Diên nhìn nàng, ánh mắt cương nghị tới cuối cùng vẫn ngân ngấn nước.
“Hy nhi…”
Cố Tịch Hy thở hắt ra một hơi, nói khẽ:
“Con rất ngưỡng mộ người, đời này một chân tình, một kiếp phu thê…”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nàng biết, hoàng hậu Chu Tuệ Tâm đối với Trường Khánh Diên là tình sâu nghĩa nặng. Chỉ có tình cảm nam nữ mới khiến bà ấy dốc sức nàng, vì Trường gia.
Chỉ tiếc, trước nàng và danh dự của thiên triều, hoàng hậu đã chọn cái thứ hai, cũng khó trách…
“Ngưỡng mộ người sau khi phu nhân qua đời đã không tục huyền, không tạo ra một Cố Tịch Hy thứ hai…”
Nếu Trường Khánh Diên cưới thêm một người nào đó, nếu người đó thật lòng, chắc chắn sẽ có kết cục giống như nàng.
Cố Tịch Hy nhẹ nhàng quỳ xuống, dập đầu với Trường Khánh Diên, có thể cả đời này sẽ không còn gặp lại nữa.
“Phụ thân, hài nhi thỉnh người bảo trọng, trọn đời an khang.”
Sau đó thì rời khỏi tiểu đình, nàng nghe thấy Trường Khánh Diên gọi mình, giọng đầy nghẹn ngào:
“Cố Tịch Hy, lão phu đa tạ con.”
Nàng mỉm cười, tiếp tục bước đi.
**
Nàng trở về dịch quán, nhưng bước chân cũng không hề gấp gáp, chậm rãi bước đi từng chút một.
Cẩn thận nghĩ lại, hình như nàng còn chưa đi hết hoàng cung rộng lớn này bao giờ. Lúc này, xem ra cũng không còn kịp nữa.
Đêm nay trăng gần tròn, cũng khá sáng, nhưng Cố Tịch Hy lại cố tình lẫn trốn ánh trăng. Vì nó sẽ làm lộ vẻ mặt u uất đến thê lương của nàng.
Nàng ghét mình trở nên ủy khuất.
Nhưng mà, có thể không đau lòng hay sao? Hình như, cái cảm giác bình lặng như nước mấy ngày qua, cũng giống như trạng thái bình yên trước giông bão.
Đến lúc này, sóng cuộn đến nát lòng, nghĩ tới từng chuyện từng chuyện mình đã trải qua, trái tim nàng đau đến mức tưởng như vỡ nát.
Xa xa, nơi tiểu đình đặt giữa hồ sen trong Ngự hoa viên, đèn treo sáng ngời.
Nàng trông thấy Lý công công đang đứng bên chân cầu sát với bờ, như thể đang đợi nàng.
“Quận chúa, người có muốn vào bên trong tiểu đình một lát không?”
Cố Tịch Hy nhìn vào bên trong, phía xa sau chiếc cầu cong vút bắc đến giữa hồ, dáng hình thân thuộc của hắn khiến lòng nàng cáng lúc càng đau, sắp không thở nổi.
Nàng muốn lắc đầu, nhưng ông ta lại nói, thanh âm mang theo ngữ điệu khẩn khoản:
“Quận chúa, xin hãy qua đó đi, một lát thôi cũng được!”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro