Chương 46
Sơ Nguyện
2024-10-21 00:08:48
Cố Tịch Hy thậm chí không thể hình dung lại cảm xúc của mình trong
khoảnh khắc đó, chỉ nhớ sau tiếng la của Trần Kim, Hoàng Phủ Minh Phong
đã một tay giữ lấy cương ngựa khiến nó bình tĩnh lại, một tay ôm cứng
lấy eo nàng, kéo nàng gần về phía mình.
Ngay sau đó, quả thực hai bên thăm thẳm của cánh rừng xuất hiện bóng dáng của những hắc y nhân, bọn họ mặc y phục đen nên gần như lẫn hết vào bóng tối, chỉ có một lưỡi gươm sáng quắc phản chiếu lại ánh sáng từ ngọn đuốc của đoàn người thiên triều, tất thảy cùng hừng hực lao đến.
Trần Kim lại hô một tiếng:
“Bảo vệ thái tử!”
Hắc giáp quân của Hoàng Phủ Minh Phong lại càng không phải một đội quân “dễ xơi”, trước sự tập kích bất ngờ, một chút rối loạn cũng không có. Theo sự chỉ huy của Trần Kim lập tức tuốt gươm khỏi vỏ, di chuyển đội hình thành một vòng tròn vây quanh bảo vệ Hoàng Phủ Minh Phong và Hoàng Phủ Miên Khang. Hai người bọn họ không cần động thủ.
Cố Tịch Hy ban đầu còn kinh hãi, nhưng đến thời điểm này, khi tiếng gươm đao va vào nhau chan chát đã vang lên từ bốn phía, nàng lại có thể khôi phục sự bình tĩnh. Cũng có thể là vì “thành người” vây quanh được xây nên bởi hắc giáp quân quá kiên cố, khiến nàng thấy đám người kia có liều chết cũng không thể phá vòng. Hoặc cũng có thể vì phía sau lưng nàng là Hoàng Phủ Minh Phong…
Cánh tay rắn rỏi của hắn vẫn còn đặt cứng trên eo nàng, khi nãy theo đà mà nhích gần tới mức dính sát vào người hắn, cái vị trí đó bây giờ còn chưa thay đổi. Hắn cao lớn mà uy vũ, áo choàng sau lưng tung bay trong gió, thật sự có khả năng đem nàng che hết vào lòng. Cố Tịch Hy đã rất lâu rồi, chưa trải nghiệm lại cảm giác được một người che chở.
Nàng hơi ló mặt ra, muốn quan sát tình hình, kết quả chỉ trong thấy tiếng mũi kiếm lia vào da thịt, lập tức có tiếng một thứ chất lỏng bắn ra, thích khách ngã phịch xuống. Có tên chết theo cách còn thảm thương hơn, bị một hắc giáp quân nào đó cao hứng cho một chưởng bay tận lên nhánh cây cao, cả người nhỏ máu rũ rượi. Trình độ thật sự chênh lệch quá lớn!
Nhưng nàng lại không tin đám người này điên dại như vậy, không biết tự lượng sức mình mà đi vào đây tìm chết.
Cố Tịch Hy muốn ngước lên nhìn biểu cảm của Hoàng Phủ Minh Phong, âm thầm muốn xác minh hắn có sự nghi ngờ giống mình hay không, nhưng còn chưa kịp đã va phải ánh mắt của Hoàng Phủ Miên Khang. Y rõ ràng đang nhìn đi một nơi nào đó xa hơn nơi này, lại bất ngờ quay sang nhìn nàng, ánh mắt tràn ngập những tia lạ lùng.
Nàng nhíu mày, lướt mắt đi chỗ khác, một lúc sau lại muốn nhìn về phía Hoàng Phủ Miên Khang vừa nhìn, song chỉ thấy một màn tối như hũ nút.
Có một tên thích khách, được xem là có bản lĩnh, gã thoát khỏi được vòng vây của hắc giáp quân, liều mạng phi thân lên cao đem lưỡi đao muốn chém trực diện vào Hoàng Phủ Minh Phong, tiếng kêu rất oanh liệt như một dũng tướng sắp liều mình đồng vu quy tận với kẻ thù. Cố Tịch Hy trông thấy, theo bản năng muốn tránh đi, lại muốn hét lên cảnh báo với Hoàng Phủ Minh Phong. Nhưng nàng còn chưa kịp bật lên một tiếng nào, Hoàng Phủ Miên Khang đã nhếch miệng cười, lưỡi kiếm vốn nằm ngoan ngoãn trong bao nhanh như chớp bật ra.
Xoẹt một tiếng, đường kiếm thực ngọt lia từ bả vai bên này xuống đáy hông bên kia của gã thích khách, cắt đứt luôn cả tiếng kêu “oanh liệt” của gã. Trước khi cơ thể đen ngòm kia đổ rầm dưới chân chiến mã, máu trên người gã bắt ra, rất tự nhiên mà hắt thẳng vào trước mặt Cố Tịch Hy. Lần này thì nàng đã có thể kêu lên, chỉ là sau đó thì người cũng không bị vấy bẩn.
Hoàng Phủ Minh Phong vung tay một cái, áo choàng trên lưng bung ra, theo lực mà xoay tròn về phía trước, vừa vẹn che chắn toàn bộ cơ thể lần đầu tóc, mặt mũi cho Cố Tịch Hy. Nàng lúc này đã quay đầu úp sấp vào ngực hắn, khi phát hiện mình vẫn chẳng hề gì mới ngơ ngác ngẩng đầu lên. Hoàng Phủ Minh Phong cũng đang cúi xuống nhìn nàng, nói rất trầm:
“Không sao.”
Nhưng Cố Tịch Hy lại cảm thấy tâm mình có sao…
Nàng không biết đây là loại xúc cảm gì. Dù là nữ tử lưu lạc giang hồ, dù là biết võ pháp phòng thân, nhưng chung quy lại vẫn là nữ nhi, vẫn muốn được người ta che chở, nâng niu như một bông hoa quý. Nàng từng ngán ngẩm, chán chường cho rằng bản thân thiếu phước phần, cũng đã từ bỏ ý định mong cầu nam nhân xem nàng là một nữ nhân đáng quý để đối đãi.
Hoàng Phủ Minh Phong đã khiến nàng suy nghĩ lại.
Lúc này, nàng không muốn để tâm đến việc lòng hắn nghĩ gì, đánh giá nàng thế nào, hiểu lầm nàng ra sao. Nàng chỉ thấy tâm mình xao động, vì hành động của hắn khiến nàng thấy được bản thân mình được nâng niu.
Nàng nhìn hắn không chớp nổi mắt.
Hoàng Phủ Minh Phong phủi tay quăng đi tấm áo choàng đã dính đầy máu, lại tiếp tục dõi mắt quan sát tình hình giao tranh.
Cố Tịch Hy trông thấy có một vệt máu nhỏ vương trên mặt hắn, muốn đưa tay lau đi, nhưng chần chừ hồi lâu lại không có dũng khí. Bàn tay nhỏ đang rục rịch trong tay áo, băn khoăn xem bản thân có nên bạo gan một lần hay không, nhưng giữa chừng thì dừng lại, cứng đơ.
Có ai đó đang nhìn nàng, đúng hơn là một ánh nhìn chăm chăm và sắt lạnh. Linh cảm ấy mạnh mẽ tới mức nàng phải dáo dác quay đầu đông tây mà tìm.
Không phải Hoàng Phủ Minh Phong, không phải Hoàng Phủ Miên Khang… Trần Kim? Nàng lại đổi hướng nhìn, trông thấy y đang chuyên tâm chỉ đạo hắc giáp quân tiêu diệt thích khách, không có tâm tư hận thù.
Là ai đang nhìn? Cái nhìn sắt tới mức Cố Tịch Hy không rét mà run, lông tơ âm thầm dựng lên trong từng thớ thịt.
Ngay sau đó, quả thực hai bên thăm thẳm của cánh rừng xuất hiện bóng dáng của những hắc y nhân, bọn họ mặc y phục đen nên gần như lẫn hết vào bóng tối, chỉ có một lưỡi gươm sáng quắc phản chiếu lại ánh sáng từ ngọn đuốc của đoàn người thiên triều, tất thảy cùng hừng hực lao đến.
Trần Kim lại hô một tiếng:
“Bảo vệ thái tử!”
Hắc giáp quân của Hoàng Phủ Minh Phong lại càng không phải một đội quân “dễ xơi”, trước sự tập kích bất ngờ, một chút rối loạn cũng không có. Theo sự chỉ huy của Trần Kim lập tức tuốt gươm khỏi vỏ, di chuyển đội hình thành một vòng tròn vây quanh bảo vệ Hoàng Phủ Minh Phong và Hoàng Phủ Miên Khang. Hai người bọn họ không cần động thủ.
Cố Tịch Hy ban đầu còn kinh hãi, nhưng đến thời điểm này, khi tiếng gươm đao va vào nhau chan chát đã vang lên từ bốn phía, nàng lại có thể khôi phục sự bình tĩnh. Cũng có thể là vì “thành người” vây quanh được xây nên bởi hắc giáp quân quá kiên cố, khiến nàng thấy đám người kia có liều chết cũng không thể phá vòng. Hoặc cũng có thể vì phía sau lưng nàng là Hoàng Phủ Minh Phong…
Cánh tay rắn rỏi của hắn vẫn còn đặt cứng trên eo nàng, khi nãy theo đà mà nhích gần tới mức dính sát vào người hắn, cái vị trí đó bây giờ còn chưa thay đổi. Hắn cao lớn mà uy vũ, áo choàng sau lưng tung bay trong gió, thật sự có khả năng đem nàng che hết vào lòng. Cố Tịch Hy đã rất lâu rồi, chưa trải nghiệm lại cảm giác được một người che chở.
Nàng hơi ló mặt ra, muốn quan sát tình hình, kết quả chỉ trong thấy tiếng mũi kiếm lia vào da thịt, lập tức có tiếng một thứ chất lỏng bắn ra, thích khách ngã phịch xuống. Có tên chết theo cách còn thảm thương hơn, bị một hắc giáp quân nào đó cao hứng cho một chưởng bay tận lên nhánh cây cao, cả người nhỏ máu rũ rượi. Trình độ thật sự chênh lệch quá lớn!
Nhưng nàng lại không tin đám người này điên dại như vậy, không biết tự lượng sức mình mà đi vào đây tìm chết.
Cố Tịch Hy muốn ngước lên nhìn biểu cảm của Hoàng Phủ Minh Phong, âm thầm muốn xác minh hắn có sự nghi ngờ giống mình hay không, nhưng còn chưa kịp đã va phải ánh mắt của Hoàng Phủ Miên Khang. Y rõ ràng đang nhìn đi một nơi nào đó xa hơn nơi này, lại bất ngờ quay sang nhìn nàng, ánh mắt tràn ngập những tia lạ lùng.
Nàng nhíu mày, lướt mắt đi chỗ khác, một lúc sau lại muốn nhìn về phía Hoàng Phủ Miên Khang vừa nhìn, song chỉ thấy một màn tối như hũ nút.
Có một tên thích khách, được xem là có bản lĩnh, gã thoát khỏi được vòng vây của hắc giáp quân, liều mạng phi thân lên cao đem lưỡi đao muốn chém trực diện vào Hoàng Phủ Minh Phong, tiếng kêu rất oanh liệt như một dũng tướng sắp liều mình đồng vu quy tận với kẻ thù. Cố Tịch Hy trông thấy, theo bản năng muốn tránh đi, lại muốn hét lên cảnh báo với Hoàng Phủ Minh Phong. Nhưng nàng còn chưa kịp bật lên một tiếng nào, Hoàng Phủ Miên Khang đã nhếch miệng cười, lưỡi kiếm vốn nằm ngoan ngoãn trong bao nhanh như chớp bật ra.
Xoẹt một tiếng, đường kiếm thực ngọt lia từ bả vai bên này xuống đáy hông bên kia của gã thích khách, cắt đứt luôn cả tiếng kêu “oanh liệt” của gã. Trước khi cơ thể đen ngòm kia đổ rầm dưới chân chiến mã, máu trên người gã bắt ra, rất tự nhiên mà hắt thẳng vào trước mặt Cố Tịch Hy. Lần này thì nàng đã có thể kêu lên, chỉ là sau đó thì người cũng không bị vấy bẩn.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hoàng Phủ Minh Phong vung tay một cái, áo choàng trên lưng bung ra, theo lực mà xoay tròn về phía trước, vừa vẹn che chắn toàn bộ cơ thể lần đầu tóc, mặt mũi cho Cố Tịch Hy. Nàng lúc này đã quay đầu úp sấp vào ngực hắn, khi phát hiện mình vẫn chẳng hề gì mới ngơ ngác ngẩng đầu lên. Hoàng Phủ Minh Phong cũng đang cúi xuống nhìn nàng, nói rất trầm:
“Không sao.”
Nhưng Cố Tịch Hy lại cảm thấy tâm mình có sao…
Nàng không biết đây là loại xúc cảm gì. Dù là nữ tử lưu lạc giang hồ, dù là biết võ pháp phòng thân, nhưng chung quy lại vẫn là nữ nhi, vẫn muốn được người ta che chở, nâng niu như một bông hoa quý. Nàng từng ngán ngẩm, chán chường cho rằng bản thân thiếu phước phần, cũng đã từ bỏ ý định mong cầu nam nhân xem nàng là một nữ nhân đáng quý để đối đãi.
Hoàng Phủ Minh Phong đã khiến nàng suy nghĩ lại.
Lúc này, nàng không muốn để tâm đến việc lòng hắn nghĩ gì, đánh giá nàng thế nào, hiểu lầm nàng ra sao. Nàng chỉ thấy tâm mình xao động, vì hành động của hắn khiến nàng thấy được bản thân mình được nâng niu.
Nàng nhìn hắn không chớp nổi mắt.
Hoàng Phủ Minh Phong phủi tay quăng đi tấm áo choàng đã dính đầy máu, lại tiếp tục dõi mắt quan sát tình hình giao tranh.
Cố Tịch Hy trông thấy có một vệt máu nhỏ vương trên mặt hắn, muốn đưa tay lau đi, nhưng chần chừ hồi lâu lại không có dũng khí. Bàn tay nhỏ đang rục rịch trong tay áo, băn khoăn xem bản thân có nên bạo gan một lần hay không, nhưng giữa chừng thì dừng lại, cứng đơ.
Có ai đó đang nhìn nàng, đúng hơn là một ánh nhìn chăm chăm và sắt lạnh. Linh cảm ấy mạnh mẽ tới mức nàng phải dáo dác quay đầu đông tây mà tìm.
Không phải Hoàng Phủ Minh Phong, không phải Hoàng Phủ Miên Khang… Trần Kim? Nàng lại đổi hướng nhìn, trông thấy y đang chuyên tâm chỉ đạo hắc giáp quân tiêu diệt thích khách, không có tâm tư hận thù.
Là ai đang nhìn? Cái nhìn sắt tới mức Cố Tịch Hy không rét mà run, lông tơ âm thầm dựng lên trong từng thớ thịt.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro