Chương 69
Sơ Nguyện
2024-10-21 00:08:48
Tát Lạt cũng không phải kẻ vừa đánh liền khai, y chinh chiến nhiều năm trên sa trường, trước nghìn quân địch, vạn mũi giáo cũng không hề chớp mắt, chỉ dựa vào mấy lời nói kia của Hoàng Phủ Miên Khang, hiển nhiên không thể bị đe dọa.
Y đứng hiên ngang, ưỡn ngực một cái, ánh mắt trừng trừng làm ra vẻ vô cùng phẫn nộ, nhìn Hoàng Phủ Minh Phong:
“Thái tử điện hạ, tuy Miêu tộc là chư hầu, nhưng cũng có danh dự và tự tôn. Các ngài không tìm ra hung thủ liền muốn tùy tiện hắt máu tanh lên người ta, thật sự là không ngại binh đao vô nhãn!”
Cố Tịch Hy đứng dưới Hoàng Phủ Minh Phong một bậc cấp, muốn phỉ nhổ một tiếng rằng trên người Tát Lạt hắn thiếu máu tanh sao, còn muốn ở đây làm vẻ thanh cao ngạo nghễ!
Hoàng Phủ Minh Phong không đáp, chỉ đưa mắt nhìn Tát Lạt, một tay xoay chung trà bằng sứ trắng trên bàn. Nhưng ánh mắt này của hắn, lại khó khả năng khiến người khác không rét mà run. Điển hình như Tát Lạt, y lúc này cũng còn chưa ý thức được bản thân vừa vô tình mà lùi về sau một quãng ngắn.
Ngược lại, Hoàng Phủ Miên Khang lại cau chặt mày, không thèm xòe quạt ngọc nữa mà trực tiếp gấp lại, lời nói hướng về phía Tát Lạt vừa khinh thường, vừa tức giận:
“Vậy ngươi nói xem vì sao những sứ giả kia đều chết vì đao kiếm có tẩm kịch độc, xương cốt bị ăn mòn, còn ngươi ngược lại thì ngoài vết thương đổ máu, còn lại thì bình an vô sự?”
Tát Lạt phản bác:
“Bổn sứ giả mạng lớn thoát chết, lại còn phải chạy đi thắc mắc vì sao thổ phỉ không giết mình à?”
Cố Tịch Hy cười khẩy một tiếng, lời đã tuôn đến miệng lại hận không thể vượt khuôn phép là cất tiếng, lại không ngờ Hoàng Phủ Minh Phong có thể nói trùng khớp ý nàng. Hắn ồ một tiếng, bàn tay vẫn đặt trên vành chung trà, xoay xoay như thể rất nhàn rỗi xem kịch, giọng điệu nhẹ nhàng:
“Kẻ đáng chết lại không chết, hiển nhiên là có vấn đề.”
Trán Tát Lạt nổi cả gân xanh, y gằn giọng:
“Thái tử thiên triều…!”
Y toan muốn tiến lên, ngay lập tức bị Trần Kim luôn âm thầm đứng một bên ngăn lại. Tát Lạt nhất thời không phòng bị, trong chớp mắt bị Trần Kim một cước hất vào khuỷu chân, cả người khụy xuống.
Tát Lạt nghiến răng nghiến lợi đứng lên, gào thành tiếng bất mãn:
“Nếu ngày hôm nay các người dám làm bừa, bổn sứ giả sẽ chống mắt lên xem Đại Sở và Miêu tộc sẽ gió tanh mưa máu thể nào!”
Hoàng Phủ Miên Khang ngoáy ngoáy lỗ tai, hừ một tiếng rồi đặt mạnh quạt ngọc xuống mặt bàn:
“Ngươi có đang ảo tưởng về vị trí của mình quá không đấy? Chẳng qua chỉ là một kẻ tham lam độc ác, còn tưởng mình cao quý, ngươi nói xem, ngươi là ai để khiến tộc trưởng của ngươi đắc tội thiên triều?”
“Bổn sứ giả chiến công hiển hách sa trường, khi ta cầm quân đánh trận, các người còn vắt mũi chưa sạch!”
Hoàng Phủ Miên Khang lại ha lên một tiếng:
“Chính là trận nào đó, bị Trường thái sư của thiên triều hất tung khỏi ngựa sao?”
Cố Tịch Hy hấp háy mắt, đột nhiên có hơi chột dạ. Nàng thấy lo Tát Lạt bị thúc đến hóa rồ, đem mấy lời nhảm nhí của y huỵch toẹt ra tại đây.
Nhưng rốt cục, vẫn không biết Tát Lạt chưa muốn nói, hay là chưa kịp thốt thành lời. Chỉ thấy Hoàng Phủ Minh Phong phất tay một cái, Trần Kim hiểu ý liền bước ra ngoài, trong chớp mắt đã quay lại, trên tay còn xách theo một tên nhếch nhác, râu ria xồm xoàng, trên người là bộ y phục rách bươm.
Trần Kim cất giọng lạnh:
“Sứ giả có nhận ra người quen không?”
Khoảnh khắc người kia ngẩng mặt lên, không chỉ Tát Lạt, mà cả Cố Tịch Hy cũng phải tròn mắt sững sờ. Nàng biết kẻ này, hay nói đúng hơn là tất cả những người có mặt ở thư đường đều biết.
Chính là khi ở rừng Xương Trắng, gã ta một thân liều mạng lao lên toan muốn giết chết Hoàng Phủ Minh Phong, bị hắn một chiêu khiến cho lồng ngực suýt thì bị phân thành hai mảnh. Cố Tịch Hy còn nhớ rõ, máu gã bắn tung tóe như thế nào, tiếng gã rú lên đau đớn ra làm sao.
Lúc đó, nàng đinh ninh là gã đã chết…
Mãi đến về sau, Cố Tịch Hy mới biết, vết chém tưởng như trí mạng đó của Hoàng Phủ Minh Phong, thực chất lại là vết đao cứu mạng. Hắn lia mũi kiếm xuyên từ đỉnh tim xuống sườn trái, cắt đứt mạch máu chứa chất độc, sau lại âm thầm cho Điền Thương dốc sức chữa trị, khi qua cửa tử liền cho ở thành Tây Quan.
Khi biết được mọi chuyện, Cố Tịch Hy lại không khỏi rùng mình, hóa ra ngay từ đầu, từ lúc tất cả còn ở kinh thành, khi trong mắt thiên hạ thì Lũng Nham vẫn là vùng đất ẩn mình trong màn sương quỷ hoặc, Hoàng Phủ Minh Phong ngược lại đã thâu tóm tất thảy trong tay.
Hắn chỉ là đợi một thời cơ thật sự chín muồi mới hạ tay thu lưới…
Mà con cá mắc vào tấm lưới này, bây giờ đang ngỡ ngàng mà giãy đành đạch, lại không hiểu vì sao bản thân lại sa lưới.
Tát Lạt trợn trừng mắt, hồi lâu mới thốt ra một câu nửa vời, ngữ điệu đã mất dần uy lực:
“Thái tử, đây… đây là ý gì?”
Người bên trên chỉ cười nhẹ, trong khi gã đầu bù tóc rối bên cạnh Tát Lạt lại quay nhìn y, khi nhếch miệng cười, khóe môi gã vẫn còn lưu lại vết máu:
“Trần mỗ chưa chết, sứ giả làm gì như thấy ma vậy!”
Y đứng hiên ngang, ưỡn ngực một cái, ánh mắt trừng trừng làm ra vẻ vô cùng phẫn nộ, nhìn Hoàng Phủ Minh Phong:
“Thái tử điện hạ, tuy Miêu tộc là chư hầu, nhưng cũng có danh dự và tự tôn. Các ngài không tìm ra hung thủ liền muốn tùy tiện hắt máu tanh lên người ta, thật sự là không ngại binh đao vô nhãn!”
Cố Tịch Hy đứng dưới Hoàng Phủ Minh Phong một bậc cấp, muốn phỉ nhổ một tiếng rằng trên người Tát Lạt hắn thiếu máu tanh sao, còn muốn ở đây làm vẻ thanh cao ngạo nghễ!
Hoàng Phủ Minh Phong không đáp, chỉ đưa mắt nhìn Tát Lạt, một tay xoay chung trà bằng sứ trắng trên bàn. Nhưng ánh mắt này của hắn, lại khó khả năng khiến người khác không rét mà run. Điển hình như Tát Lạt, y lúc này cũng còn chưa ý thức được bản thân vừa vô tình mà lùi về sau một quãng ngắn.
Ngược lại, Hoàng Phủ Miên Khang lại cau chặt mày, không thèm xòe quạt ngọc nữa mà trực tiếp gấp lại, lời nói hướng về phía Tát Lạt vừa khinh thường, vừa tức giận:
“Vậy ngươi nói xem vì sao những sứ giả kia đều chết vì đao kiếm có tẩm kịch độc, xương cốt bị ăn mòn, còn ngươi ngược lại thì ngoài vết thương đổ máu, còn lại thì bình an vô sự?”
Tát Lạt phản bác:
“Bổn sứ giả mạng lớn thoát chết, lại còn phải chạy đi thắc mắc vì sao thổ phỉ không giết mình à?”
Cố Tịch Hy cười khẩy một tiếng, lời đã tuôn đến miệng lại hận không thể vượt khuôn phép là cất tiếng, lại không ngờ Hoàng Phủ Minh Phong có thể nói trùng khớp ý nàng. Hắn ồ một tiếng, bàn tay vẫn đặt trên vành chung trà, xoay xoay như thể rất nhàn rỗi xem kịch, giọng điệu nhẹ nhàng:
“Kẻ đáng chết lại không chết, hiển nhiên là có vấn đề.”
Trán Tát Lạt nổi cả gân xanh, y gằn giọng:
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Thái tử thiên triều…!”
Y toan muốn tiến lên, ngay lập tức bị Trần Kim luôn âm thầm đứng một bên ngăn lại. Tát Lạt nhất thời không phòng bị, trong chớp mắt bị Trần Kim một cước hất vào khuỷu chân, cả người khụy xuống.
Tát Lạt nghiến răng nghiến lợi đứng lên, gào thành tiếng bất mãn:
“Nếu ngày hôm nay các người dám làm bừa, bổn sứ giả sẽ chống mắt lên xem Đại Sở và Miêu tộc sẽ gió tanh mưa máu thể nào!”
Hoàng Phủ Miên Khang ngoáy ngoáy lỗ tai, hừ một tiếng rồi đặt mạnh quạt ngọc xuống mặt bàn:
“Ngươi có đang ảo tưởng về vị trí của mình quá không đấy? Chẳng qua chỉ là một kẻ tham lam độc ác, còn tưởng mình cao quý, ngươi nói xem, ngươi là ai để khiến tộc trưởng của ngươi đắc tội thiên triều?”
“Bổn sứ giả chiến công hiển hách sa trường, khi ta cầm quân đánh trận, các người còn vắt mũi chưa sạch!”
Hoàng Phủ Miên Khang lại ha lên một tiếng:
“Chính là trận nào đó, bị Trường thái sư của thiên triều hất tung khỏi ngựa sao?”
Cố Tịch Hy hấp háy mắt, đột nhiên có hơi chột dạ. Nàng thấy lo Tát Lạt bị thúc đến hóa rồ, đem mấy lời nhảm nhí của y huỵch toẹt ra tại đây.
Nhưng rốt cục, vẫn không biết Tát Lạt chưa muốn nói, hay là chưa kịp thốt thành lời. Chỉ thấy Hoàng Phủ Minh Phong phất tay một cái, Trần Kim hiểu ý liền bước ra ngoài, trong chớp mắt đã quay lại, trên tay còn xách theo một tên nhếch nhác, râu ria xồm xoàng, trên người là bộ y phục rách bươm.
Trần Kim cất giọng lạnh:
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Sứ giả có nhận ra người quen không?”
Khoảnh khắc người kia ngẩng mặt lên, không chỉ Tát Lạt, mà cả Cố Tịch Hy cũng phải tròn mắt sững sờ. Nàng biết kẻ này, hay nói đúng hơn là tất cả những người có mặt ở thư đường đều biết.
Chính là khi ở rừng Xương Trắng, gã ta một thân liều mạng lao lên toan muốn giết chết Hoàng Phủ Minh Phong, bị hắn một chiêu khiến cho lồng ngực suýt thì bị phân thành hai mảnh. Cố Tịch Hy còn nhớ rõ, máu gã bắn tung tóe như thế nào, tiếng gã rú lên đau đớn ra làm sao.
Lúc đó, nàng đinh ninh là gã đã chết…
Mãi đến về sau, Cố Tịch Hy mới biết, vết chém tưởng như trí mạng đó của Hoàng Phủ Minh Phong, thực chất lại là vết đao cứu mạng. Hắn lia mũi kiếm xuyên từ đỉnh tim xuống sườn trái, cắt đứt mạch máu chứa chất độc, sau lại âm thầm cho Điền Thương dốc sức chữa trị, khi qua cửa tử liền cho ở thành Tây Quan.
Khi biết được mọi chuyện, Cố Tịch Hy lại không khỏi rùng mình, hóa ra ngay từ đầu, từ lúc tất cả còn ở kinh thành, khi trong mắt thiên hạ thì Lũng Nham vẫn là vùng đất ẩn mình trong màn sương quỷ hoặc, Hoàng Phủ Minh Phong ngược lại đã thâu tóm tất thảy trong tay.
Hắn chỉ là đợi một thời cơ thật sự chín muồi mới hạ tay thu lưới…
Mà con cá mắc vào tấm lưới này, bây giờ đang ngỡ ngàng mà giãy đành đạch, lại không hiểu vì sao bản thân lại sa lưới.
Tát Lạt trợn trừng mắt, hồi lâu mới thốt ra một câu nửa vời, ngữ điệu đã mất dần uy lực:
“Thái tử, đây… đây là ý gì?”
Người bên trên chỉ cười nhẹ, trong khi gã đầu bù tóc rối bên cạnh Tát Lạt lại quay nhìn y, khi nhếch miệng cười, khóe môi gã vẫn còn lưu lại vết máu:
“Trần mỗ chưa chết, sứ giả làm gì như thấy ma vậy!”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro