End
Sơ Nguyện
2024-10-21 00:08:48
Cố Tịch Hy đứng trên đỉnh đồi, nhìn đoàn người dần dần khuất xa. Ráng chiều phủ lên người nàng sắc màu huy hoàng và tráng lệ.
Bên tai nàng đột nhiên vang lên lời của Trữ Nhi ngày trước, nàng ta vui vẻ nói:
"Thế tử hỏi tên của nô tỳ."
Có đôi khi, hạnh phúc và viên mãn sẽ đến với con người ta vào khoảnh khắc không thể ngờ tới nhất.
**
An Thịnh hoàng đế lên ngôi, đích thực là một vị vua anh minh và tài giỏi, chỉ trong thời gian năm năm đã khiến cho bá tánh nơi nơi an cư lạc nghiệp, biên cương yên bình. Ngay cả vùng thâm sơn cùng cốc như Lũng Nham cũng bắt đầu khởi sắc, đón những ánh nắng tươi tắn đầu tiên.
Chỉ là hắn không lập hậu, mặc cho bá quan triều thần hết lời khuyên bảo. Hậu cung của hắn, ngoại trừ Hiền phi lớn nhất, các cung tần mỹ nữ khác được nạp vào không thiếu, mưa móc cũng được ban đều, hậu sinh nhiều khả úy.
Song, ghế hoàng hậu vẫn mãi để trống. I
Lại nói về chốn Hồ Điệp sơn, tuy là vùng rừng núi song cảnh sắc lại hữu tình nên thơ vô cùng, thu hút nhiều tài nhân trong thiên hạ cùng về hội tụ.
Nghe đồn, nơi đó có một bà chủ họ Cố, đã qua tuổi tròn trăng rất lâu song vẫn xinh đẹp tuyệt trần, mở một quán trà nhỏ bên dòng suối xanh. Tay nghề pha trà của nàng điêu luyện tới mức ai uống vào đều ngất ngây, say đắm.
Tuy nàng xinh đẹp, nhưng khí chất bức người và thái độ đoan chính khiến người khác không dám mấp mé tình chuyện tình trường.
Một ngày, Hồ Điệp đón một vị cầm sư danh tiếng lẫy lừng tứ phía. Y nghe danh quán trà của bà chủ họ Cố, bèn lân la ghé đến.
Không ngờ khi vừa trông thấy dung mạo của nàng đã kinh ngạc không thôi, một lúc lâu sau mới chậm rãi khom người thi lê.
Cố Tịch Hy cũng nhận ra y, y chính là Đỗ Tần, con cháu nhà họ ngoại của Quách thành chủ ở Tây Quan. Trước kia theo Hoàng Phủ Minh Phong đi Lũng Nham từng ghé ngang, cũng từng nghe y đàn vài cung nhạc.
Đây là lần đầu tiên trong suốt năm năm qua, nàng gặp lại cố nhân.
Cố Tịch Hy đoán, có lẽ y đang thắc mắc rất nhiều, vì sao một thái tử phi cao quý vốn được lan truyền là yêu phi họa quốc vong thân, bây giờ lại ở nơi thâm sơn cùng cốc như thế.
Song nàng không giải thích, chỉ nghiêng người đáp lễ, nói với y một câu:
"Nhân sinh như nước chảy, con tạo xoay vần, chuyện gì cũng có thể xảy ra."
Đúng, chuyện gì cũng có thể xảy ra.
Cố Tịch Hy không ngờ rằng, lời này của mình đã thật sự biến thành lời sấm.
An Thịnh đầu năm thứ sáu, tin tức truyền tới Hồ Điệp nhanh hơn cả gió thổi.
Tri phủ cho người cưỡi ngựa phi nước đại dán cáo thị khắp nơi, y ta mang gương mặt tang tóc, báo tin An Thịnh hoàng đế băng hà!
Hoàng Phủ Minh Phong... đã chết.
Người đã chết...
Dân chúng theo đúng lẽ thường đều quỳ sụp xuống than khóc. Chỉ duy nhất một mình Cố Tịch Hy đứng trơ ra như phống
Nàng cắn chặt môi mình đến mức máu túa ra, chảy lan xuống một bên cằm.
Một người tốt bụng sợ nàng chọc giận quan lính, vội kéo nàng quỳ xuống.
Hai đầu gối nện xuống đất, phát ra tiếng rất chói tai.
Chiếc khăn tang chít trên đầu đám quan lính đó khiến hai mắt nàng đau nhức.
Tại sao hn lại chết?
Tại sao...
Người dân làng Hồ Điệp truyền tai nhau, nói bà chủ họ Cố sau khi nghe tin tức hoàng đế An Thịnh băng hà thì đã khóc rất thê thảm.
Họ nói, khi quan lính truyền tin đã rời đi, tất cả mọi người đều giải tán, chỉ có nàng vẫn ở đó, quỳ không đứng lên.
Hốc mắt đỏ bừng, nước mắt tuôn như mưa.
Cho tới khi ông trời thật sự mưa như trút nước, nàng vẫn ở đó, không thể phân biệt đâu là mưa, đâu là nước mắt, và đâu là máu của nàng.
Tại sao Hoàng Phủ Minh Phong lại chết?
Cố Tịch Hy ngồi lỳ bên bậc cửa, tiếng suối róc rách tràn vào tai lại khiến màng nhĩ nàng đau buốt.
Nàng đã ngồi ở đó không dưới ba ngày.
Nàng chưa từng quên, cũng chưa từng dứt đi chân tình.
Nhưng mà, thả cả đời không gặp, thà đời đời kiếp kiếp không gặp, nàng vẫn không muốn nghe thấy tin tức này.
Bầu trời hình như đang đổ xuống.
Nghe nói, trước khi băng hà, An Thịnh hoàng đế đã để lại di chiếu, truyền ngôi cho Đại hoàng tử Hoàng Phủ Cao Nghi, Hòa vương gia Hoàng Phủ Miên Khang làm Nhiếp chính vương, dẫn dắt ấu quân đến khi trưởng thành, anh minh, sáng suốt.
Đông chí, Tuyên Minh năm thứ nhất, quán trà của Cố Tịch Hy đón vị cố nhân thứ hai.
Người đến là Trần Kim.
Y vẫn không khác gì khi xưa, vẫn là vẻ ngoài lạnh lùng, khó gần, song ánh mắt nhìn nàng đã không còn thù hận.
Tính ra kể từ sự việc ở Tịch Lạc viên, Cố Tịch Hy không gặp y nữa.
Trần Kim dường như cố tình đi tìm nàng, y chắp tay lên phía trước, cung kính gọi:
"Chủ tử."
Cố Tịch Hy lại nhớ đến lần đầu nàng mang canh Bát tiên sang Thừa Chính điện cho Hoàng Phủ Minh Phong, y cũng hành lễ với nàng như thế.
"Trần tướng quân xin đừng làm thế, ta hiện tại chỉ là một thường dân."
Nàng chủ động mời y một tách trà hảo hạng của quán mình.
Nhưng Trần Kim dường như không có hứng thưởng trà, y chỉ hỏi:
"Chủ tử có muốn biết vì sao tiên hoàng băng hà hay không?"
Cố Tịch Hy sững sờ, lồng ngực nàng thoáng chốc như thể đang trương lên, chực chờ phun máu.
Nàng gật đầu.
"Vì độc tẩm trên mũi mà ngài ấy trúng ở Lũng Nham căn bản không có thuốc giải. Điền Thương không giải được.
Chủ tử, chuyện này chỉ có tiên hoàng, Nhiếp chính vương ta và Điền Thương biết.
Tiên hoàng biết mình không thể sống được, cho nên mới cự tuyệt người, muốn trả người về với sự tự do.
Nhưng có lẽ đã có vài lúc, ngài ấy không chống nổi sự cám dỗ.
Chủ tử, thực chất ngày đó công thành, hắc giáp quân và vũ lâm quân căn bản không cần nhờ Hương quốc trợ giúp. Song tiên hoàng vẫn muốn A Cát thế tử đưa quân sang, muốn ngài ấy giúp tiên hoàng tựu kế giải thoát cho người.
Cho nên, có thể nói A Cát thế tử là người thứ năm biết chuyện...
Tiên hoàng thật sự đã vì người."
Môi Cố Tịch Hy run đến mức không bật ra nối âm thanh, phải cố gắng lắm nàng mới có thể nói:
"Sao Trần tướng quân biết ngài ấy vì ta?"
Trần Kim lấy một chiếc hộp gỗ đưa cho nàng:
"Đây là vật bất ly thân của tiên hoàng cho đến phút cuối cùng."
Cố Tịch Hy run tay mở ra, là một túi phúc màu xanh và một cây trâm bằng ngọc trắng.
Túi phúc là do nàng làm, nhưng cây trâm này...
Trần Kim cười nói:
"Chủ còn nhớ lần người cùng tiên hoàng giết Hạ Hầu Niên không? Hình như ngài ấy đã hứa đền cây trâm khác cho người nhỉ, đây là thứ đó...
Thật ra còn một thanh kiếm Tàn Hồng, nhưng thứ đó quá to, cũng quá nổi bật, nội thị đã mang đi an táng cùng ngài ấy rồi."
Cố Tịch Hy đưa tay miết lên cây trâm ngọc, dường như chúng vẫn còn phảng phất mùi Long Diên hương.
Giọng của Trần Kim lại vang lên:
"Chủ tử người biết không? Trước khi băng hà, tiên hoàng cứ liên tục gọi tên một người.
Ha, lúc đầu ta còn tưởng ngài ấy gọi muội muội của ta, nhưng không, ngài ấy gọi người.
Cố Tịch Hy...
Ta không có lá gan để nói tiên hoàng yêu ai nhiều hơn ai. Nhưng Cố chủ tử, ta dám dùng mạng mình để thề, trong tim của tiên hoàng, có người.
Vậy nên... chủ tử, xin người đừng hận tiên hoàng."
Nàng không hận.
Cố Tịch Hy gào lên:
"Hoàng Phủ Minh Phong, thiếp không hận chàng! Không phải đã nói rồi sao? Không hận!"
Nàng bấu chặt mười ngón tay vào bàn đá, thì thầm:
"Vì sao chàng lại gọi tên thiếp? Chàng muốn nói gì?
Hoàng Phủ Minh Phong, rốt cục chàng mướn nói gì với thiếp..?"
Trần Kim nói với nàng, y đã từ quan. Chém chém giết giết nhiều năm như vậy, y thấy mệt rồi, muốn thử ngao du sơn thủy, tìm kiếm lẽ sống cho mình.
Trước khi cáo từ, Trần Kim nói, mong Cố Tịch Hy lượng thứ bỏ qua nhát kiếm năm nào của y.
Cố Tịch Hy nhìn theo bóng lưng của Trần Kim, hai tay lại giữ khư khư hộp gỗ, nàng mím môi, khụy người xuống, lại ôm siết hộp gỗ vào lòng.
"Chàng muốn nói gì với thiếp thế? Hoàng Phủ Minh Phong... Chàng không thể như vậy được, ít ra phải nói cho thiếp biết đã chứ...!"
Bên tai nàng đột nhiên vang lên giọng nói của hắn ở tiểu đình giữa hồ sen:
"Muốn nói với nàng, dù sau này có ra sao, mong nàng hãy sống tốt. Nàng nhất định phải sống tốt..."
Là như vậy sao?
Sống tốt, được thôi, nàng thật sự đang sống tốt mà...
Nước mắt nàng rớt trên hộp gỗ càng lúc càng nhiều.
Nàng thỏ thẻ:
"Hoàng Phủ Minh Phong, ta rút lời lại được không? Ta nói đời đời kiếp kiếp không gặp chàng.... Bây giờ ta lại muốn, có một kiếp nào đó, ta với chàng lại có thể gặp nhau..."
Một kiếp thôi cũng được...
Còn kiếp này, nàng vẫn sẽ phải sống, sống tiếp và sống tốt, ngắm nhìn Đại Sở hưng thịnh, hùng cường.
Còn phải thực hiện lời thề, kiếp này, Cố Tịch Hy chỉ thờ duy nhất một phu quân...
Hoàn chính văn.
Bên tai nàng đột nhiên vang lên lời của Trữ Nhi ngày trước, nàng ta vui vẻ nói:
"Thế tử hỏi tên của nô tỳ."
Có đôi khi, hạnh phúc và viên mãn sẽ đến với con người ta vào khoảnh khắc không thể ngờ tới nhất.
**
An Thịnh hoàng đế lên ngôi, đích thực là một vị vua anh minh và tài giỏi, chỉ trong thời gian năm năm đã khiến cho bá tánh nơi nơi an cư lạc nghiệp, biên cương yên bình. Ngay cả vùng thâm sơn cùng cốc như Lũng Nham cũng bắt đầu khởi sắc, đón những ánh nắng tươi tắn đầu tiên.
Chỉ là hắn không lập hậu, mặc cho bá quan triều thần hết lời khuyên bảo. Hậu cung của hắn, ngoại trừ Hiền phi lớn nhất, các cung tần mỹ nữ khác được nạp vào không thiếu, mưa móc cũng được ban đều, hậu sinh nhiều khả úy.
Song, ghế hoàng hậu vẫn mãi để trống. I
Lại nói về chốn Hồ Điệp sơn, tuy là vùng rừng núi song cảnh sắc lại hữu tình nên thơ vô cùng, thu hút nhiều tài nhân trong thiên hạ cùng về hội tụ.
Nghe đồn, nơi đó có một bà chủ họ Cố, đã qua tuổi tròn trăng rất lâu song vẫn xinh đẹp tuyệt trần, mở một quán trà nhỏ bên dòng suối xanh. Tay nghề pha trà của nàng điêu luyện tới mức ai uống vào đều ngất ngây, say đắm.
Tuy nàng xinh đẹp, nhưng khí chất bức người và thái độ đoan chính khiến người khác không dám mấp mé tình chuyện tình trường.
Một ngày, Hồ Điệp đón một vị cầm sư danh tiếng lẫy lừng tứ phía. Y nghe danh quán trà của bà chủ họ Cố, bèn lân la ghé đến.
Không ngờ khi vừa trông thấy dung mạo của nàng đã kinh ngạc không thôi, một lúc lâu sau mới chậm rãi khom người thi lê.
Cố Tịch Hy cũng nhận ra y, y chính là Đỗ Tần, con cháu nhà họ ngoại của Quách thành chủ ở Tây Quan. Trước kia theo Hoàng Phủ Minh Phong đi Lũng Nham từng ghé ngang, cũng từng nghe y đàn vài cung nhạc.
Đây là lần đầu tiên trong suốt năm năm qua, nàng gặp lại cố nhân.
Cố Tịch Hy đoán, có lẽ y đang thắc mắc rất nhiều, vì sao một thái tử phi cao quý vốn được lan truyền là yêu phi họa quốc vong thân, bây giờ lại ở nơi thâm sơn cùng cốc như thế.
Song nàng không giải thích, chỉ nghiêng người đáp lễ, nói với y một câu:
"Nhân sinh như nước chảy, con tạo xoay vần, chuyện gì cũng có thể xảy ra."
Đúng, chuyện gì cũng có thể xảy ra.
Cố Tịch Hy không ngờ rằng, lời này của mình đã thật sự biến thành lời sấm.
An Thịnh đầu năm thứ sáu, tin tức truyền tới Hồ Điệp nhanh hơn cả gió thổi.
Tri phủ cho người cưỡi ngựa phi nước đại dán cáo thị khắp nơi, y ta mang gương mặt tang tóc, báo tin An Thịnh hoàng đế băng hà!
Hoàng Phủ Minh Phong... đã chết.
Người đã chết...
Dân chúng theo đúng lẽ thường đều quỳ sụp xuống than khóc. Chỉ duy nhất một mình Cố Tịch Hy đứng trơ ra như phống
Nàng cắn chặt môi mình đến mức máu túa ra, chảy lan xuống một bên cằm.
Một người tốt bụng sợ nàng chọc giận quan lính, vội kéo nàng quỳ xuống.
Hai đầu gối nện xuống đất, phát ra tiếng rất chói tai.
Chiếc khăn tang chít trên đầu đám quan lính đó khiến hai mắt nàng đau nhức.
Tại sao hn lại chết?
Tại sao...
Người dân làng Hồ Điệp truyền tai nhau, nói bà chủ họ Cố sau khi nghe tin tức hoàng đế An Thịnh băng hà thì đã khóc rất thê thảm.
Họ nói, khi quan lính truyền tin đã rời đi, tất cả mọi người đều giải tán, chỉ có nàng vẫn ở đó, quỳ không đứng lên.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hốc mắt đỏ bừng, nước mắt tuôn như mưa.
Cho tới khi ông trời thật sự mưa như trút nước, nàng vẫn ở đó, không thể phân biệt đâu là mưa, đâu là nước mắt, và đâu là máu của nàng.
Tại sao Hoàng Phủ Minh Phong lại chết?
Cố Tịch Hy ngồi lỳ bên bậc cửa, tiếng suối róc rách tràn vào tai lại khiến màng nhĩ nàng đau buốt.
Nàng đã ngồi ở đó không dưới ba ngày.
Nàng chưa từng quên, cũng chưa từng dứt đi chân tình.
Nhưng mà, thả cả đời không gặp, thà đời đời kiếp kiếp không gặp, nàng vẫn không muốn nghe thấy tin tức này.
Bầu trời hình như đang đổ xuống.
Nghe nói, trước khi băng hà, An Thịnh hoàng đế đã để lại di chiếu, truyền ngôi cho Đại hoàng tử Hoàng Phủ Cao Nghi, Hòa vương gia Hoàng Phủ Miên Khang làm Nhiếp chính vương, dẫn dắt ấu quân đến khi trưởng thành, anh minh, sáng suốt.
Đông chí, Tuyên Minh năm thứ nhất, quán trà của Cố Tịch Hy đón vị cố nhân thứ hai.
Người đến là Trần Kim.
Y vẫn không khác gì khi xưa, vẫn là vẻ ngoài lạnh lùng, khó gần, song ánh mắt nhìn nàng đã không còn thù hận.
Tính ra kể từ sự việc ở Tịch Lạc viên, Cố Tịch Hy không gặp y nữa.
Trần Kim dường như cố tình đi tìm nàng, y chắp tay lên phía trước, cung kính gọi:
"Chủ tử."
Cố Tịch Hy lại nhớ đến lần đầu nàng mang canh Bát tiên sang Thừa Chính điện cho Hoàng Phủ Minh Phong, y cũng hành lễ với nàng như thế.
"Trần tướng quân xin đừng làm thế, ta hiện tại chỉ là một thường dân."
Nàng chủ động mời y một tách trà hảo hạng của quán mình.
Nhưng Trần Kim dường như không có hứng thưởng trà, y chỉ hỏi:
"Chủ tử có muốn biết vì sao tiên hoàng băng hà hay không?"
Cố Tịch Hy sững sờ, lồng ngực nàng thoáng chốc như thể đang trương lên, chực chờ phun máu.
Nàng gật đầu.
"Vì độc tẩm trên mũi mà ngài ấy trúng ở Lũng Nham căn bản không có thuốc giải. Điền Thương không giải được.
Chủ tử, chuyện này chỉ có tiên hoàng, Nhiếp chính vương ta và Điền Thương biết.
Tiên hoàng biết mình không thể sống được, cho nên mới cự tuyệt người, muốn trả người về với sự tự do.
Nhưng có lẽ đã có vài lúc, ngài ấy không chống nổi sự cám dỗ.
Chủ tử, thực chất ngày đó công thành, hắc giáp quân và vũ lâm quân căn bản không cần nhờ Hương quốc trợ giúp. Song tiên hoàng vẫn muốn A Cát thế tử đưa quân sang, muốn ngài ấy giúp tiên hoàng tựu kế giải thoát cho người.
Cho nên, có thể nói A Cát thế tử là người thứ năm biết chuyện...
Tiên hoàng thật sự đã vì người."
Môi Cố Tịch Hy run đến mức không bật ra nối âm thanh, phải cố gắng lắm nàng mới có thể nói:
"Sao Trần tướng quân biết ngài ấy vì ta?"
Trần Kim lấy một chiếc hộp gỗ đưa cho nàng:
"Đây là vật bất ly thân của tiên hoàng cho đến phút cuối cùng."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cố Tịch Hy run tay mở ra, là một túi phúc màu xanh và một cây trâm bằng ngọc trắng.
Túi phúc là do nàng làm, nhưng cây trâm này...
Trần Kim cười nói:
"Chủ còn nhớ lần người cùng tiên hoàng giết Hạ Hầu Niên không? Hình như ngài ấy đã hứa đền cây trâm khác cho người nhỉ, đây là thứ đó...
Thật ra còn một thanh kiếm Tàn Hồng, nhưng thứ đó quá to, cũng quá nổi bật, nội thị đã mang đi an táng cùng ngài ấy rồi."
Cố Tịch Hy đưa tay miết lên cây trâm ngọc, dường như chúng vẫn còn phảng phất mùi Long Diên hương.
Giọng của Trần Kim lại vang lên:
"Chủ tử người biết không? Trước khi băng hà, tiên hoàng cứ liên tục gọi tên một người.
Ha, lúc đầu ta còn tưởng ngài ấy gọi muội muội của ta, nhưng không, ngài ấy gọi người.
Cố Tịch Hy...
Ta không có lá gan để nói tiên hoàng yêu ai nhiều hơn ai. Nhưng Cố chủ tử, ta dám dùng mạng mình để thề, trong tim của tiên hoàng, có người.
Vậy nên... chủ tử, xin người đừng hận tiên hoàng."
Nàng không hận.
Cố Tịch Hy gào lên:
"Hoàng Phủ Minh Phong, thiếp không hận chàng! Không phải đã nói rồi sao? Không hận!"
Nàng bấu chặt mười ngón tay vào bàn đá, thì thầm:
"Vì sao chàng lại gọi tên thiếp? Chàng muốn nói gì?
Hoàng Phủ Minh Phong, rốt cục chàng mướn nói gì với thiếp..?"
Trần Kim nói với nàng, y đã từ quan. Chém chém giết giết nhiều năm như vậy, y thấy mệt rồi, muốn thử ngao du sơn thủy, tìm kiếm lẽ sống cho mình.
Trước khi cáo từ, Trần Kim nói, mong Cố Tịch Hy lượng thứ bỏ qua nhát kiếm năm nào của y.
Cố Tịch Hy nhìn theo bóng lưng của Trần Kim, hai tay lại giữ khư khư hộp gỗ, nàng mím môi, khụy người xuống, lại ôm siết hộp gỗ vào lòng.
"Chàng muốn nói gì với thiếp thế? Hoàng Phủ Minh Phong... Chàng không thể như vậy được, ít ra phải nói cho thiếp biết đã chứ...!"
Bên tai nàng đột nhiên vang lên giọng nói của hắn ở tiểu đình giữa hồ sen:
"Muốn nói với nàng, dù sau này có ra sao, mong nàng hãy sống tốt. Nàng nhất định phải sống tốt..."
Là như vậy sao?
Sống tốt, được thôi, nàng thật sự đang sống tốt mà...
Nước mắt nàng rớt trên hộp gỗ càng lúc càng nhiều.
Nàng thỏ thẻ:
"Hoàng Phủ Minh Phong, ta rút lời lại được không? Ta nói đời đời kiếp kiếp không gặp chàng.... Bây giờ ta lại muốn, có một kiếp nào đó, ta với chàng lại có thể gặp nhau..."
Một kiếp thôi cũng được...
Còn kiếp này, nàng vẫn sẽ phải sống, sống tiếp và sống tốt, ngắm nhìn Đại Sở hưng thịnh, hùng cường.
Còn phải thực hiện lời thề, kiếp này, Cố Tịch Hy chỉ thờ duy nhất một phu quân...
Hoàn chính văn.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro