Đã Trùng Sinh Rồi Ai Còn Yêu Đương Nữa

Bánh Vẽ 2

2024-11-22 16:41:19

“Thành viên?”

Giang Cần hơi ngẩn ra, thầm nghĩ giá thành viên này có chút kỳ lạ.

Hiện tại phí thành viên của các trang web lớn đều kết thúc bằng số 9, như 9 tệ 9, 19 tệ 9, 29 tệ 9, mà 33 tệ thì thật là độc đáo...

Trong đầu Giang Cần lóe lên một tia sáng.

Không sai rồi, chắc chắn Tô Nại đang nói đến thành viên của một trang video nào đó.

“Đàn em, trước đây tôi đã nói rồi, phải lấy công việc làm trọng, đừng có ngày nào cũng đi học mấy tư thế mới.”

Tô Nại tỏ vẻ buồn bực: “Không có thành viên, mỗi lần đều bị dừng lại, tôi chưa bao giờ xem được toàn bộ quá trình, không biết tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì!”

Khóe miệng Giang Cần co giật một chút: “Thôi được rồi, thực ra tôi cũng là thành viên, tài khoản của tôi có thể cho cô mượn.”

“Vậy... Vậy cũng được.”

“Nhưng cô không được xem thư mục yêu thích của tôi.” Giang Cần đặc biệt dặn dò.

Tô Nại nhíu mày: “Tại sao?”

“Đùa thôi, sở thích và điểm yếu của chủ tịch sao có thể để nhân viên biết rõ ràng như vậy? Đó là chuyện vô cùng nguy hiểm.”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


“...”

Thực ra Tô Nại cũng hơi băn khoăn, nếu tự mình nạp tiền thành viên, thì mỗi tháng phải trả phí, nhưng nếu dùng tài khoản của ông chủ thì có thể miễn phí, nhưng nghĩ đến việc hai người cùng dùng một tài khoản thì lại có cảm giác hơi bẩn bẩn thế nào ấy.

Haiz, thôi kệ, có món hời nào mà không phải trả giá, cần gì phải nghĩ nhiều.

Sau khi rời khỏi thư viện, Giang Cần thong thả quay trở về ký túc xá, nhưng chưa kịp ngồi ấm chỗ thì mẹ gọi điện tới.

“Giang Cần, mấy quyển sách cũ của con còn dùng không? Có người thu mua phế liệu dưới tầng nhà mình, nếu con không cần nữa mẹ sẽ bán đi.”

Giang Cần vươn vai: “Mẹ, đừng bán, giữ lại làm kỷ niệm, nhà mình không thiếu tiền. Ngoài ra, con muốn thú thật một chuyện, thực ra bây giờ con đã là triệu phú rồi.”

Giọng của Viên Hữu Cầm không chút dao động: “Ồ, chúc mừng con nhé, con trai. Lễ Quốc khánh về nhà muốn ăn gì, mẹ chuẩn bị trước cho con.”

“Con nói thật đấy, mẹ có muốn áo khoác lông không? Con mua hai cái cho mẹ.” Giang Cần thăm dò một cách bình thản.

“Mẹ không cần áo khoác, con ở trường học hành tử tế là được rồi, chuyện kiếm tiền cứ để mẹ và ba lo, sau này tốt nghiệp sẽ có nhiều cơ hội kiếm tiền.”

Giang Cần nói: "Vậy nếu con thực sự kiếm được tiền thì sao..."

"Con nghĩ nhà mình nghèo lắm đúng không, thằng nhóc này? Đừng có mà nghĩ như vậy nghe chưa. Mẹ với ba con chỉ là quen sống tiết kiệm thôi, chứ nhà mình vẫn có của ăn của để đấy. Mẹ nói cho mà nghe, nhiệm vụ của con bây giờ là..."

Giang Cần vội ho lên một tiếng, cắt ngang lời mẹ: "Mẹ, gọi điện thoại liên tỉnh cũng tốn tiền lắm đấy."

"Tút... tút... tút..."

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Nghe tiếng tút dài trong điện thoại, Giang Cần không kìm được mà thở phào nhẹ nhõm.

Thật may mắn, thêm một câu nữa thôi chắc mình đã phải nghe mẹ càu nhàu suốt nửa tiếng rồi. Người thời đó, lúc nào cũng suy nghĩ như vậy, luôn cho rằng tiền bạc trên thế giới chẳng liên quan gì đến mình, chẳng bao giờ dám nghĩ đến. Nghĩ nhiều một chút là coi như viển vông.

Điều đó làm Giang Cần nhớ đến lão Trình, quản lý cũ ở kiếp trước. Năm đó, anh ta quyết định nghỉ việc để khởi nghiệp, kết quả lại thất bại thảm hại, sau một năm lại quay về làm việc.

Hồi đó, ngày nào anh ta cũng lẩm bẩm một câu: "Người ta, không bao giờ kiếm được số tiền vượt quá nhận thức của chính mình."

Ba mẹ mình cũng như vậy, đối với những khoản tài sản ấy, họ chỉ dám nhìn từ xa mà khao khát, nhưng không bao giờ dám nghĩ tới.

Nói cách khác, người tay trắng lập nghiệp ngoài khó khăn để kiếm được số vốn ban đầu, thì còn có một rào cản lớn nữa là tầm nhìn. Bạn không dám nghĩ tới, làm sao có gan để kiếm?

"Chu Siêu, tối nay có bận gì không?" Giang Cần hô lên trong ký túc xá.

Chu Siêu từ giường ngồi dậy: "Không có việc gì cả. Tối nay có hoạt động gì à?"

"Giúp tôi phát tờ rơi trong tòa ký túc xá."

"Hả?"

Giang Cần đưa tay lấy từ dưới bàn lên một túi lớn đầy tờ rơi, được thiết kế từ bản mẫu đầu tiên của Bàng Hải. Dù hiệu quả không bằng quạt, nhưng chắc chắn sẽ có tác dụng, bởi dùng quạt để phát quá tốn kém, không thể dùng lâu dài.

Hơn nữa bây giờ đã giữa tháng Chín rồi, mùa hè dù nóng thế nào cũng sẽ qua đi, lúc đó phát quạt cũng chẳng còn tác dụng gì.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Đã Trùng Sinh Rồi Ai Còn Yêu Đương Nữa

Số ký tự: 0