Đã Trùng Sinh Rồi Ai Còn Yêu Đương Nữa
Đừng Có Quen Qu...
2024-11-22 16:41:19
"Chuyện gì thế?" Tào Quảng Vũ hơi bối rối.
"Chỉ thế thôi mà ngươi cũng đòi xưng huynh gọi đệ với lão Giang? Tôi còn thấy mất mặt giùm cậu!"
"Tôi mất mặt chỗ nào?" Tào Quảng Vũ không phục.
Nhâm Tự Cường bĩu môi: "Tuy cả hai đều thích thầm người khác ba năm, nhưng ngươi nhìn Giang ca xem, hai câu là có thể khiến Sở Tư Kỳ tức điên lên, còn cậu thì sao? Ngồi ở nhà hàng hai tiếng mà Hồng Nhan chẳng biết cậu là ai."
Chu Siêu cũng bước tới vỗ vai y: "Giang ca tuy không quen với Sở Tư Kỳ, nhưng lại có Hồng Nhan thích, còn cậu thì chẳng có gì."
Giang Cần lúc này thêm một đòn chí mạng: "Lão Tào, tôi có hơi coi thường cậu đấy."
"???"
"Không phải, vừa rồi tôi nói đùa thôi, chỉ để an ủi lão Giang, tôi sao có thể theo đuổi một cô gái ba năm? Tôi là tỷ phú đời hai, nghĩ mà xem, không thể nào!"
Tào Quảng Vũ hối hận, cố gắng ngụy biện.
"À đúng đúng."
Chu Siêu không muốn nghe y nói nhiều, cầm giấy vệ sinh đi vào nhà vệ sinh.
"Tôi thực sự đã từng quen năm người, nhưng càng quen càng chán, mới phát hiện ra độc thân mới là quý tộc."
"Tôi biết rồi lão Tào, nhưng cậu đừng theo tôi nói nữa, tôi đi vệ sinh, cậu muốn ngụy biện thì tìm Nhâm Tự Cường!"
Chu Siêu cầm cuộn giấy đứng ở cửa nhà vệ sinh, bị Tào Quảng Vũ làm phiền quá mức, liền đóng cửa ban công lại.
Tào Quảng Vũ đành bất lực, chỉ còn cách quay sang tìm Nhâm Tự Cường.
Nhâm Tự Cường lúc này đang nằm trên giường trò chuyện với Phan Tú, cười đến tận mang tai, đối với lời của Tào Quảng Vũ chỉ nghe qua tai này lọt qua tai kia.
"A Cường, cậu nên hiểu chứ? Như tôi là con nhà giàu, không thể nào làm... làm cái gì ấy nhỉ, lão Giang vừa nói từ gì nhỉ? Tôi thấy rất đúng."
Giang Cần cười: "Chó liếm." (*Chó liếm: chỉ người lụy tình.)
Tào Quảng Vũ gật đầu mạnh: "Tôi không thể nào làm chó liếm được!"
"À đúng đúng." Nhâm Tự Cường bận rộn trò chuyện, mặt đầy qua loa.
Tào Quảng Vũ ngay lập tức nổi giận: "Lão Nhâm, cậu không tôn trọng tôi."
"Tôi đang nói chuyện với Phan Tú!"
"Câu nói gì?"
"Ờ..."
"Chó má, cậu đừng nói với Phan Tú là tôi là chó liếm, cậu nói thế thì sau này ở lớp Tài chính ba tôi sống sao được?"
Tào Quảng Vũ chưa đợi Nhâm Tự Cường chuyển điện thoại, đã nhìn thấy từ khóa trong đó, không nhịn được mà chửi thề.
Nhâm Tự Cường cũng cảm thấy rất ấm ức, tôi đang trò chuyện vui vẻ, cậu cứ nhắc tới chó liếm bên tai tôi, tôi không gửi đi sao được.
QQ năm 2008 không có chức năng thu hồi, làm cho câu chuyện này càng thêm bi thảm.
Tào Quảng Vũ nhìn chằm chằm y, không nói lời nào, cuối cùng nằm ngửa lên giường, nhìn trần nhà trắng, im lặng không nói một lời.
Đêm nay, y mất đi tình yêu và cả lòng tự trọng.
Đêm hè oi ả như lửa, nhưng ký túc xá của đại học Lâm Xuyên chỉ có hai chiếc quạt máy, một chiếc treo trên cửa ra vào, một chiếc treo trên đỉnh cửa ban công. Những cánh quạt cũ kỹ quay điên cuồng dưới sức mạnh của điện, phát ra tiếng vo vo như tiếng ho rũ rượi của ông lão.
Giang Cần vừa cúi đầu hưởng làn gió, vừa dùng máy tính trao đổi với Tô Nại về chi tiết xây dựng trang web.
Nhưng dường như đàn chị năm ba này không biết đang làm gì, trả lời tin nhắn rất chậm, đôi khi còn gõ sai chữ, hoàn toàn không giống một người mê công nghệ, như thể đã lâu rồi không động vào máy tính.
"Đàn anh, tôi đã tìm vài trang web tương tự với yêu cầu của anh, anh có thể xem qua trước, tôi còn việc phải làm."
"?????"
Một lúc sau, Tô Nại gửi vài hình ảnh kèm theo đường link, đó đều là những trang web khá phát triển hiện nay, khung và cấu trúc cơ bản đều rõ ràng, và khá phù hợp với yêu cầu của Giang Cần.
Hắn ngắm nghía một lúc, nhận thấy những trang web này dường như đều mắc một số lỗi chung, đó là để hiển thị nhiều nội dung mà làm trang chủ trông quá đầy.
Các khu vực cơ bản thì không cần nói, đó là những phần bắt buộc phải có, nhưng những mục như xếp hạng nóng, tìm kiếm từ khóa và các liên kết ngoài thì hoàn toàn không cần thiết, vì những thứ này không chỉ làm trang trở nên cồng kềnh mà còn khiến người dùng tốn quá nhiều thời gian không cần thiết để loại bỏ những thứ không muốn xem.
Tất nhiên, những quản lý sản phẩm của các trang web lớn không phải không biết gì, họ làm vậy chủ yếu để quảng cáo có thời gian hiển thị đủ lâu, nên đành phải hy sinh trải nghiệm người dùng.
Giang Cần gõ một dòng cảm nghĩ gửi cho Tô Nại, đưa ra vài ý kiến.
Nhưng cô ấy dường như vẫn đang bận, không trả lời.
"Mình là đối tác mà phải chờ phản hồi như chó con vậy?"
"Đêm hôm khuya khoắt, cô ấy bận gì mà ngay cả tin nhắn của sếp cũng không trả lời, chắc chắn là chưa từng bị cuộc sống đập vỡ mặt."
"Chỉ thế thôi mà ngươi cũng đòi xưng huynh gọi đệ với lão Giang? Tôi còn thấy mất mặt giùm cậu!"
"Tôi mất mặt chỗ nào?" Tào Quảng Vũ không phục.
Nhâm Tự Cường bĩu môi: "Tuy cả hai đều thích thầm người khác ba năm, nhưng ngươi nhìn Giang ca xem, hai câu là có thể khiến Sở Tư Kỳ tức điên lên, còn cậu thì sao? Ngồi ở nhà hàng hai tiếng mà Hồng Nhan chẳng biết cậu là ai."
Chu Siêu cũng bước tới vỗ vai y: "Giang ca tuy không quen với Sở Tư Kỳ, nhưng lại có Hồng Nhan thích, còn cậu thì chẳng có gì."
Giang Cần lúc này thêm một đòn chí mạng: "Lão Tào, tôi có hơi coi thường cậu đấy."
"???"
"Không phải, vừa rồi tôi nói đùa thôi, chỉ để an ủi lão Giang, tôi sao có thể theo đuổi một cô gái ba năm? Tôi là tỷ phú đời hai, nghĩ mà xem, không thể nào!"
Tào Quảng Vũ hối hận, cố gắng ngụy biện.
"À đúng đúng."
Chu Siêu không muốn nghe y nói nhiều, cầm giấy vệ sinh đi vào nhà vệ sinh.
"Tôi thực sự đã từng quen năm người, nhưng càng quen càng chán, mới phát hiện ra độc thân mới là quý tộc."
"Tôi biết rồi lão Tào, nhưng cậu đừng theo tôi nói nữa, tôi đi vệ sinh, cậu muốn ngụy biện thì tìm Nhâm Tự Cường!"
Chu Siêu cầm cuộn giấy đứng ở cửa nhà vệ sinh, bị Tào Quảng Vũ làm phiền quá mức, liền đóng cửa ban công lại.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tào Quảng Vũ đành bất lực, chỉ còn cách quay sang tìm Nhâm Tự Cường.
Nhâm Tự Cường lúc này đang nằm trên giường trò chuyện với Phan Tú, cười đến tận mang tai, đối với lời của Tào Quảng Vũ chỉ nghe qua tai này lọt qua tai kia.
"A Cường, cậu nên hiểu chứ? Như tôi là con nhà giàu, không thể nào làm... làm cái gì ấy nhỉ, lão Giang vừa nói từ gì nhỉ? Tôi thấy rất đúng."
Giang Cần cười: "Chó liếm." (*Chó liếm: chỉ người lụy tình.)
Tào Quảng Vũ gật đầu mạnh: "Tôi không thể nào làm chó liếm được!"
"À đúng đúng." Nhâm Tự Cường bận rộn trò chuyện, mặt đầy qua loa.
Tào Quảng Vũ ngay lập tức nổi giận: "Lão Nhâm, cậu không tôn trọng tôi."
"Tôi đang nói chuyện với Phan Tú!"
"Câu nói gì?"
"Ờ..."
"Chó má, cậu đừng nói với Phan Tú là tôi là chó liếm, cậu nói thế thì sau này ở lớp Tài chính ba tôi sống sao được?"
Tào Quảng Vũ chưa đợi Nhâm Tự Cường chuyển điện thoại, đã nhìn thấy từ khóa trong đó, không nhịn được mà chửi thề.
Nhâm Tự Cường cũng cảm thấy rất ấm ức, tôi đang trò chuyện vui vẻ, cậu cứ nhắc tới chó liếm bên tai tôi, tôi không gửi đi sao được.
QQ năm 2008 không có chức năng thu hồi, làm cho câu chuyện này càng thêm bi thảm.
Tào Quảng Vũ nhìn chằm chằm y, không nói lời nào, cuối cùng nằm ngửa lên giường, nhìn trần nhà trắng, im lặng không nói một lời.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đêm nay, y mất đi tình yêu và cả lòng tự trọng.
Đêm hè oi ả như lửa, nhưng ký túc xá của đại học Lâm Xuyên chỉ có hai chiếc quạt máy, một chiếc treo trên cửa ra vào, một chiếc treo trên đỉnh cửa ban công. Những cánh quạt cũ kỹ quay điên cuồng dưới sức mạnh của điện, phát ra tiếng vo vo như tiếng ho rũ rượi của ông lão.
Giang Cần vừa cúi đầu hưởng làn gió, vừa dùng máy tính trao đổi với Tô Nại về chi tiết xây dựng trang web.
Nhưng dường như đàn chị năm ba này không biết đang làm gì, trả lời tin nhắn rất chậm, đôi khi còn gõ sai chữ, hoàn toàn không giống một người mê công nghệ, như thể đã lâu rồi không động vào máy tính.
"Đàn anh, tôi đã tìm vài trang web tương tự với yêu cầu của anh, anh có thể xem qua trước, tôi còn việc phải làm."
"?????"
Một lúc sau, Tô Nại gửi vài hình ảnh kèm theo đường link, đó đều là những trang web khá phát triển hiện nay, khung và cấu trúc cơ bản đều rõ ràng, và khá phù hợp với yêu cầu của Giang Cần.
Hắn ngắm nghía một lúc, nhận thấy những trang web này dường như đều mắc một số lỗi chung, đó là để hiển thị nhiều nội dung mà làm trang chủ trông quá đầy.
Các khu vực cơ bản thì không cần nói, đó là những phần bắt buộc phải có, nhưng những mục như xếp hạng nóng, tìm kiếm từ khóa và các liên kết ngoài thì hoàn toàn không cần thiết, vì những thứ này không chỉ làm trang trở nên cồng kềnh mà còn khiến người dùng tốn quá nhiều thời gian không cần thiết để loại bỏ những thứ không muốn xem.
Tất nhiên, những quản lý sản phẩm của các trang web lớn không phải không biết gì, họ làm vậy chủ yếu để quảng cáo có thời gian hiển thị đủ lâu, nên đành phải hy sinh trải nghiệm người dùng.
Giang Cần gõ một dòng cảm nghĩ gửi cho Tô Nại, đưa ra vài ý kiến.
Nhưng cô ấy dường như vẫn đang bận, không trả lời.
"Mình là đối tác mà phải chờ phản hồi như chó con vậy?"
"Đêm hôm khuya khoắt, cô ấy bận gì mà ngay cả tin nhắn của sếp cũng không trả lời, chắc chắn là chưa từng bị cuộc sống đập vỡ mặt."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro