Đã Trùng Sinh Rồi Ai Còn Yêu Đương Nữa
Kiếm tiền thật...
2024-11-22 16:41:19
(Dịch giả: Leizy Miu Miu).
Sau khi rời khỏi khu phố nhỏ nằm giữa phồn hoa, Giang Cần đi thẳng về nhà.
Căn hộ ba phòng ngủ rộng 120 mét vuông, bên trái phòng khách, bên phải bếp, gần như mang theo tất cả những kỷ niệm đẹp của Giang Tần.
Mẹ hắn, Viên Hữu Cầm nữ sỹ đang đeo tạp dề làm cơm. Tiếng chặt trên thớt muốn bao nhiêu to có bấy nhiêu to, vừa nghe đã biết là chặt thịt, hơn nữa còn là loại có cả xương.
Bố hắn Giang Chính Hoành đang ngồi đọc báo trên ghế sofa, miệng ngâm nga bài "Mây quê hương", đôi dép lê lủng là lủng lẳng treo trên bàn chân.
Cảm nhận được cảm giác ấm áp quen thuộc, Giang Cầm không khỏi có chút xúc động.
Chìm nổi bao năm, bản thân vẫn là bèo không rễ, gốc rễ nuôi dưỡng ra mình ở nơi này, vậy nên nơi này chính là “nhà” mà không có bất kỳ nơi nào khác có thể thay thế được.
Nhất là nhìn thấy cha mẹ đột nhiên trẻ lại, cảm giác này thật kỳ diệu.
Con đã về đây!
Giang Chính Hoành híp mắt liếc hắn một cái: “Thi xong rồi?”
Viên Hữu Cầm nữ sỹ cũng từ trong nhà bếp thò đầu ra: “Thế nào, có nắm chắc không?”
Một chân đã đặt vào cửa trường trọng điểm.
“Thằng nhóc thối, nói chuyện chắc chắn thế, thật hay giả vậy?” Bà Viên Hữu Cầm nghi ngờ nhìn hắn.
Giang Chính Hoành lại để cho hắn chút mặt mũi: "Dám ăn nói mạnh miệng như vậy hẳn là trong lòng cũng có chút nắm chắc, tối nay hai bố con mình cùng nhau làm chầu rượu!"
Giang Cầm xua xua tay, trực tiếp từ chối: "Ba, con nghĩ kỹ rồi, con muốn tranh thủ nghỉ hè để khởi nghiệp, không thể lãng phí thêm chút thời gian nào nữa."
Khởi nghiệp?
“Chính là kiếm tiền ý.”
Bà Viên Hữu Cầm suy nghĩ một lúc: "Vậy thì sau bữa tối, con rửa bát đĩa đi, mỗi cái bát con được 5 tệ, xoong nồi được 10 tệ."
Giang Cầm thở dài, nhưng không phản bác: “Để con rửa bát rửa xoong nồi cũng được, cộng gộp lại trả con ba trăm tệ thì thế nào?”
Giang Chính Hoành nghe xong đột nhiên ngẩng đầu: "Còn có chuyện tốt như vậy nữa à? Vậy tôi cũng làm!"
Đi đi đi, 300 tệ đủ cho tôi mua bộ mới luôn rồi. Ngày nào tôi cũng rửa bát đĩa nồi niêu mà chả thấy ai cho tôi 300 cả. Mau đi rửa tay ăn cơm!
Aiz, sự nghiệp khởi nghiệp của bản vương còn chưa bắt đầu mà đã có dấu hiệu sụp đổ rồi.
Giang Cầm cảm khái một tiếng, rửa tay rồi quay lại bàn ăn dùng bữa cùng bố mẹ.
Trước khi đi ngủ, Viên Hữu Cầm từ phòng ngủ đi ra, nhét năm tờ Mao gia gia vào tay anh.
Thật ra bà Viên cũng biết, tốt nghiệp cấp 3 giống như ngựa hoang đứt cương, tụ tập hát hò với đám bạn cùng lớp cũng phải tốn tiền, lúc trước bảo hắn rửa bát lấy 5 tệ chẳng qua cũng là cứng miệng mềm lòng mà thôi.
Nhìn năm trăm trong tay, trong lòng Giang Cầm có chút chua xót.
Nào có đại doanh nhân nào vốn gốc lại chỉ có 500 tệ cơ chứ , nhưng 500 thì 500, có còn hơn không.
Bà Viên, từ nay bà sẽ là mẹ của chủ tịch!
“Con làm được tổng giám đốc thôi mẹ cũng thấy đủ lắm rồi! Đúng rồi, buổi trưa mẹ nhờ cậu hỏi thăm rồi, mấy ngày nữa con có đến Trường dạy lái Chính Phương học lái xe không?”
Chuyện học lái xe sau này lại nói, gần đây con có một số việc quan trọng phải làm.
Giang Cần nhận tiền rồi trở lại phòng ngủ, bật máy tính lên, tìm tài khoản QQ của Quách Tử Hàng, bảo cậu ta sáng mai gặp ở phố trung tâm.
Quách Tử Hàng hỏi hắn định làm gì, Giang Cầm không có trực tiếp trả lời mà chỉ nói hiện tại hắn có năm trăm tệ, tên tham lam này liền lập tức gọi hắn là ca ca.
Sau khi thống nhất ngày mai phải làm gì, Giang Cần tùy tiện mở Baidu, định đọc tin tức trên mạng, cố gắng đánh thức một số ký ức về các nút thắt chính như phá dỡ và cải tạo, thay đổi chính sách, điều kiện thị trường chứng khoán và phí bảo hiểm thị trường, v.v. để chuẩn bị làm giàu.
Nhưng trước khi trang web được tải lên, ánh mắt anh dừng lại ở danh sách bạn bè QQ trên máy tính.
Hộp trò chuyện của Sở Ti Kỳ được ghim ở trên cùng?
" Giang Cần di chuột qua, trực tiếp hủy bỏ ghim, khóa không gian* của chính mình, nhân tiện thay thế hình đại diện của mình luôn.
(*không gian: một tính năng của QQ, tương tự trang cá nhân trên Zalo)"
Làm xong những thứ này, hắn xem lại chữ ký cá nhân của mình, kết quả vừa nhìn, ôi thôi nhà cửa vốn liếng đều bị đào ra đây cả rồi:
【Ta yêu ngươi, liên quan gì đến ngươi? 】
Xấu hổ quá, Giang Cầm vỗ trán, vội vàng xóa đi, thằng bằng lời một bài hát cũ.
Sau khi thay đổi chữ ký, Giang Cầm phát hiện Sở Ti Kỳ, người vừa nãy hình đại diện còn đang màu xám đột nhiên lên mạng, hơn nữa hình đại diện còn đang nhấp nháy, rõ ràng là đang gửi tin nhắn đến cho hắn.
Thế là hắn liền thuận tay mở ra xem, rồi điềm nhiên như không mà tắt đi.
Đối phương hỏi hắn tại sao lại đột nhiên đóng không gian, còn ra lệnh cho hắn nhanh chóng mở lại không gian, để cô vào đạp không gian*.
Lại còn "đạp không gian"? Câu từ cổ lỗ thế này không biết đã bao nhiêu năm rồi hắn không nghe thấy nữa, sao cô không "chạy đại sảnh" luôn đi?
(*đạp không gian: vào không gian QQ của người khác để lại lời nhắn hoặc bình luận. Vậy tại sao phải đạp không gian? Rất đơn giản. Thời đó trong không gian QQ có một chậu cây. Mỗi một người khách vào thăm sẽ được +1 mặt trời, mỗi một bình luận sẽ được +2 mưa. Sau khi giá trị mặt trời, mưa, phân bón đạt đủ số lượng, sẽ làm cho cây nở hoa.Do vậy thời đó những người chơi QQ thường hay nói đến "đạp không gian", "chạy đại sảnh" này kia.)
Sáng sớm ngày hôm sau, trời xanh bát ngát, nắng ấm gió êm.
Giang Cầm đạp xe ra ngoài, đến phố đi bộ trên con đường phía đông Bình Dương.
Con phố này có thể coi như phố đi bộ thương mại nhộn nhịp nhất ở thành phố Tế Châu này. Khi khu chợ cũ chưa được cải tạo xong, nơi này từng một thời là mảnh đất vàng cho những người bán hàng rong tranh giành nhau, ngược lại khiến cho đồ ở đây tương đối rẻ.
Vì nghĩ đến năm trăm tệ trong túi Giang Cầm, nên Quách Tử Hàng đạp xe rất nhanh. Khi đến nơi hẹn, cậu ta đã đầm đìa mồ hôi.
"Giang đại ca à, năm trăm tệ trong túi này định tiêu thế nào đấy? Tớ còn chưa từng đi quán bar, chúng ta hay là đi thử một chút đi!"
"Bớt nghĩ tới mấy thứ vô dụng đó đi, có thấy ông chú bán cơm hộp kia không? Đi hỏi xem cơm hộp giá bao nhiêu."
Quách Tử Hàng nhìn theo hướng ngón tay của Giang Cầm, sắc mặt lập tức tái nhợt: “Buổi trưa chúng ta ăn cơm hộp á?”
Giang Cầm híp mắt, cũng không trả lời trực tiếp: "Cậu cứ qua hỏi trước đi, yên tâm, tớ sẽ không bạc đãi cậu đâu."
"Ồ."
Quách Tử Hàng ủ rũ đi tới, hỏi giá cả, năm 2008 vật giá cũng chưa tính là quá cao, cơm hộp có khoai tây thái sợi hai tệ, có ít thịt bằm ba tệ, có đùi gà với khoai tây thái sợi thì năm tệ, còn có đùi gà với trứng ốp la thì sáu tệ.
Giang Cầm liếc nhìn thời gian,ngẫm nghĩ một lúc rồi ném hai trăm tệ cho ông chủ, bảo ông ta đừng hỏi gì, cứ làm đi là được.
Sau đó hắn tìm tới hai cái thùng các tông, bỏ một số hộp cơm đã chuẩn bị sẵn xong vào thùng, dẫn theo Quách Tử Hàng đến phố internet.
Đẩy cửa một số những quán internet ở đây, Giang Cầm lấy ra bao thuốc lá hiệu YUXI vừa mua trên đường tặng cho người trông quán, sau đó bắt đầu chào bán cơm hộp của mình. Mấy tên nghiện internet chơi xuyên đêm giờ này đã đói không chịu nổi, lại không muốn ra ngoài ăn cơm, vừa nhìn thấy cơm giao tận nơi đã thèm đến không nhịn được.
Dù cho cơm hộp cũng chẳng có gì hiếm lạ, nhưng hẳn là phải ngon hơn bánh mì chứ?
Vậy là, hộp hai tệ bán bốn tệ, hộp năm tệ bán bảy tệ, hộp sáu tệ bán chín tệ. Cuối cùng ngoại trừ loại đùi gà với trứng ốp la còn dư lại hai hộp, những loại khác đều đã bán hết sạch.
Bận rộn từ bảy giờ sáng đến một giờ chiều, hai người tới lui ba lượt, đổi năm quán Internet, giữa chừng còn tăng giá hai lần.
Quách Tử Hàng mệt đến thè lưỡi thở dốc, mồ hôi trên trán không ngừng nhỏ xuống.
Giang Cầm trên lưng cũng ướt đẫm mồ hôi, ngồi xổm ở ven đường vừa lau mồ hôi vừa đếm tiền.
Cơm hộp từ hai trăm tệ bán được ba trăm bảy mươi tám tệ. Cuối cùng, còn lại hai hộp cơm đùi gà, vừa khéo đủ cho hai người mỗi người một hộp.
Kỳ thật hắn làm việc này cũng không phải vì kiếm tiền, mà chủ yếu là để làm rõ ràng ý tưởng hơn mà thôi. Bây giờ xem ra ý tưởng của hắn không có vấn đề gì, có thể kiếm tiền, nhưng lợi nhuận hơi thấp.
Có điều Giang Cầm cũng không thất vọng, với số vốn hai trăm tệ còn muốn được bao nhiêu lãi cơ chứ?
Dù sao cũng không thể lãi đến hàng nghìn hàng vạn được.
Trước khi trùng sinh hắn chưa từng làm kinh doanh, nên hôm nay chơi trò này cũng chỉ là để cảm nhận một chút cảm giác kiếm tiền.
Nhưng nói thật ra, có hơi lỗ. Chỉ riêng thuốc lá YUXI đã bỏ ra năm bao, coi như là bỏ ra trước một trăm tệ, lại bỏ ra thời gian nửa ngày trời, hai thằng mệt như chó, thế mà đến tay cũng chỉ được hơn bảy mươi tệ.
Nhưng nếu tiền vốn lớn hơn, lại bỏ thêm ít đồ đáng tiền hơn thì sao? Bảy mươi tám nếu nhân đôi lên thì cũng không tệ chút nào.
Giang Cầm rút ra năm tờ mười tệ đưa cho Quách Tử Hàng, tên khốn này lập tức ngừng kêu mệt, vừa cầm tiền liên hô cảm ơn anh.
"Anh, mai có làm nữa không?"
"Làm cái khỉ mốc, tao mệt sắp chết rồi, mới kiếm được bảy mươi tám tệ, còn đưa mày năm mươi tệ, tiền dư lại cũng chỉ đủ mua bao thuốc."
Giang Cầm lầm rầm mắng, nhưng thực ra trong lòng đang không ngừng nghĩ về hũ vàng đầu tiên.
Kiếm đâu ra hũ vàng đầu tiên bây giờ?
Mấy tên khốn trong tiểu thuyết trùng sinh trên mạng đều động một tý là làm ăn lớn, làm sao đến lượt mình thì lại không được nhỉ?
Nếu thật sự không được thì đánh quay về khuyên hai đồng chí kia bán nhà đi, đem mua ít Bitcoin với cổ phiếu Mao Đài vậy.
Đúng lúc này, ông chủ cơm hộp cầm trên tay một cái xẻng đảo cơm đi tới, đầu tiên là nhìn chằm chằm Giang Cầm, sau đó thần thần bí bí đi tới, đồng thời đưa tới một điếu Bạch Tướng Quân*.
(*Bạch Tướng Quân: tên một loại thuốc lá nội địa của Trung Quốc).
"Số cơm hộp hai trăm tệ đó của cậu bán được bao nhiêu tiền?"
Giang Cầm nhận lấy điếu thuốc, bình tĩnh ngẩng đầu: "Bốn trăm sáu."
Quách Tử Hàng sửng sốt một chút, không phải ba trăm tám mươi sao?
Nhưng thấy dáng vẻ điềm tĩnh của Giang Cầm, cậu ta không dám nói gì, nuốt nước bọt cúi đầu.
(Đăng bởi Leizy Miu Miu)
Sau khi rời khỏi khu phố nhỏ nằm giữa phồn hoa, Giang Cần đi thẳng về nhà.
Căn hộ ba phòng ngủ rộng 120 mét vuông, bên trái phòng khách, bên phải bếp, gần như mang theo tất cả những kỷ niệm đẹp của Giang Tần.
Mẹ hắn, Viên Hữu Cầm nữ sỹ đang đeo tạp dề làm cơm. Tiếng chặt trên thớt muốn bao nhiêu to có bấy nhiêu to, vừa nghe đã biết là chặt thịt, hơn nữa còn là loại có cả xương.
Bố hắn Giang Chính Hoành đang ngồi đọc báo trên ghế sofa, miệng ngâm nga bài "Mây quê hương", đôi dép lê lủng là lủng lẳng treo trên bàn chân.
Cảm nhận được cảm giác ấm áp quen thuộc, Giang Cầm không khỏi có chút xúc động.
Chìm nổi bao năm, bản thân vẫn là bèo không rễ, gốc rễ nuôi dưỡng ra mình ở nơi này, vậy nên nơi này chính là “nhà” mà không có bất kỳ nơi nào khác có thể thay thế được.
Nhất là nhìn thấy cha mẹ đột nhiên trẻ lại, cảm giác này thật kỳ diệu.
Con đã về đây!
Giang Chính Hoành híp mắt liếc hắn một cái: “Thi xong rồi?”
Viên Hữu Cầm nữ sỹ cũng từ trong nhà bếp thò đầu ra: “Thế nào, có nắm chắc không?”
Một chân đã đặt vào cửa trường trọng điểm.
“Thằng nhóc thối, nói chuyện chắc chắn thế, thật hay giả vậy?” Bà Viên Hữu Cầm nghi ngờ nhìn hắn.
Giang Chính Hoành lại để cho hắn chút mặt mũi: "Dám ăn nói mạnh miệng như vậy hẳn là trong lòng cũng có chút nắm chắc, tối nay hai bố con mình cùng nhau làm chầu rượu!"
Giang Cầm xua xua tay, trực tiếp từ chối: "Ba, con nghĩ kỹ rồi, con muốn tranh thủ nghỉ hè để khởi nghiệp, không thể lãng phí thêm chút thời gian nào nữa."
Khởi nghiệp?
“Chính là kiếm tiền ý.”
Bà Viên Hữu Cầm suy nghĩ một lúc: "Vậy thì sau bữa tối, con rửa bát đĩa đi, mỗi cái bát con được 5 tệ, xoong nồi được 10 tệ."
Giang Cầm thở dài, nhưng không phản bác: “Để con rửa bát rửa xoong nồi cũng được, cộng gộp lại trả con ba trăm tệ thì thế nào?”
Giang Chính Hoành nghe xong đột nhiên ngẩng đầu: "Còn có chuyện tốt như vậy nữa à? Vậy tôi cũng làm!"
Đi đi đi, 300 tệ đủ cho tôi mua bộ mới luôn rồi. Ngày nào tôi cũng rửa bát đĩa nồi niêu mà chả thấy ai cho tôi 300 cả. Mau đi rửa tay ăn cơm!
Aiz, sự nghiệp khởi nghiệp của bản vương còn chưa bắt đầu mà đã có dấu hiệu sụp đổ rồi.
Giang Cầm cảm khái một tiếng, rửa tay rồi quay lại bàn ăn dùng bữa cùng bố mẹ.
Trước khi đi ngủ, Viên Hữu Cầm từ phòng ngủ đi ra, nhét năm tờ Mao gia gia vào tay anh.
Thật ra bà Viên cũng biết, tốt nghiệp cấp 3 giống như ngựa hoang đứt cương, tụ tập hát hò với đám bạn cùng lớp cũng phải tốn tiền, lúc trước bảo hắn rửa bát lấy 5 tệ chẳng qua cũng là cứng miệng mềm lòng mà thôi.
Nhìn năm trăm trong tay, trong lòng Giang Cầm có chút chua xót.
Nào có đại doanh nhân nào vốn gốc lại chỉ có 500 tệ cơ chứ , nhưng 500 thì 500, có còn hơn không.
Bà Viên, từ nay bà sẽ là mẹ của chủ tịch!
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Con làm được tổng giám đốc thôi mẹ cũng thấy đủ lắm rồi! Đúng rồi, buổi trưa mẹ nhờ cậu hỏi thăm rồi, mấy ngày nữa con có đến Trường dạy lái Chính Phương học lái xe không?”
Chuyện học lái xe sau này lại nói, gần đây con có một số việc quan trọng phải làm.
Giang Cần nhận tiền rồi trở lại phòng ngủ, bật máy tính lên, tìm tài khoản QQ của Quách Tử Hàng, bảo cậu ta sáng mai gặp ở phố trung tâm.
Quách Tử Hàng hỏi hắn định làm gì, Giang Cầm không có trực tiếp trả lời mà chỉ nói hiện tại hắn có năm trăm tệ, tên tham lam này liền lập tức gọi hắn là ca ca.
Sau khi thống nhất ngày mai phải làm gì, Giang Cần tùy tiện mở Baidu, định đọc tin tức trên mạng, cố gắng đánh thức một số ký ức về các nút thắt chính như phá dỡ và cải tạo, thay đổi chính sách, điều kiện thị trường chứng khoán và phí bảo hiểm thị trường, v.v. để chuẩn bị làm giàu.
Nhưng trước khi trang web được tải lên, ánh mắt anh dừng lại ở danh sách bạn bè QQ trên máy tính.
Hộp trò chuyện của Sở Ti Kỳ được ghim ở trên cùng?
" Giang Cần di chuột qua, trực tiếp hủy bỏ ghim, khóa không gian* của chính mình, nhân tiện thay thế hình đại diện của mình luôn.
(*không gian: một tính năng của QQ, tương tự trang cá nhân trên Zalo)"
Làm xong những thứ này, hắn xem lại chữ ký cá nhân của mình, kết quả vừa nhìn, ôi thôi nhà cửa vốn liếng đều bị đào ra đây cả rồi:
【Ta yêu ngươi, liên quan gì đến ngươi? 】
Xấu hổ quá, Giang Cầm vỗ trán, vội vàng xóa đi, thằng bằng lời một bài hát cũ.
Sau khi thay đổi chữ ký, Giang Cầm phát hiện Sở Ti Kỳ, người vừa nãy hình đại diện còn đang màu xám đột nhiên lên mạng, hơn nữa hình đại diện còn đang nhấp nháy, rõ ràng là đang gửi tin nhắn đến cho hắn.
Thế là hắn liền thuận tay mở ra xem, rồi điềm nhiên như không mà tắt đi.
Đối phương hỏi hắn tại sao lại đột nhiên đóng không gian, còn ra lệnh cho hắn nhanh chóng mở lại không gian, để cô vào đạp không gian*.
Lại còn "đạp không gian"? Câu từ cổ lỗ thế này không biết đã bao nhiêu năm rồi hắn không nghe thấy nữa, sao cô không "chạy đại sảnh" luôn đi?
(*đạp không gian: vào không gian QQ của người khác để lại lời nhắn hoặc bình luận. Vậy tại sao phải đạp không gian? Rất đơn giản. Thời đó trong không gian QQ có một chậu cây. Mỗi một người khách vào thăm sẽ được +1 mặt trời, mỗi một bình luận sẽ được +2 mưa. Sau khi giá trị mặt trời, mưa, phân bón đạt đủ số lượng, sẽ làm cho cây nở hoa.Do vậy thời đó những người chơi QQ thường hay nói đến "đạp không gian", "chạy đại sảnh" này kia.)
Sáng sớm ngày hôm sau, trời xanh bát ngát, nắng ấm gió êm.
Giang Cầm đạp xe ra ngoài, đến phố đi bộ trên con đường phía đông Bình Dương.
Con phố này có thể coi như phố đi bộ thương mại nhộn nhịp nhất ở thành phố Tế Châu này. Khi khu chợ cũ chưa được cải tạo xong, nơi này từng một thời là mảnh đất vàng cho những người bán hàng rong tranh giành nhau, ngược lại khiến cho đồ ở đây tương đối rẻ.
Vì nghĩ đến năm trăm tệ trong túi Giang Cầm, nên Quách Tử Hàng đạp xe rất nhanh. Khi đến nơi hẹn, cậu ta đã đầm đìa mồ hôi.
"Giang đại ca à, năm trăm tệ trong túi này định tiêu thế nào đấy? Tớ còn chưa từng đi quán bar, chúng ta hay là đi thử một chút đi!"
"Bớt nghĩ tới mấy thứ vô dụng đó đi, có thấy ông chú bán cơm hộp kia không? Đi hỏi xem cơm hộp giá bao nhiêu."
Quách Tử Hàng nhìn theo hướng ngón tay của Giang Cầm, sắc mặt lập tức tái nhợt: “Buổi trưa chúng ta ăn cơm hộp á?”
Giang Cầm híp mắt, cũng không trả lời trực tiếp: "Cậu cứ qua hỏi trước đi, yên tâm, tớ sẽ không bạc đãi cậu đâu."
"Ồ."
Quách Tử Hàng ủ rũ đi tới, hỏi giá cả, năm 2008 vật giá cũng chưa tính là quá cao, cơm hộp có khoai tây thái sợi hai tệ, có ít thịt bằm ba tệ, có đùi gà với khoai tây thái sợi thì năm tệ, còn có đùi gà với trứng ốp la thì sáu tệ.
Giang Cầm liếc nhìn thời gian,ngẫm nghĩ một lúc rồi ném hai trăm tệ cho ông chủ, bảo ông ta đừng hỏi gì, cứ làm đi là được.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Sau đó hắn tìm tới hai cái thùng các tông, bỏ một số hộp cơm đã chuẩn bị sẵn xong vào thùng, dẫn theo Quách Tử Hàng đến phố internet.
Đẩy cửa một số những quán internet ở đây, Giang Cầm lấy ra bao thuốc lá hiệu YUXI vừa mua trên đường tặng cho người trông quán, sau đó bắt đầu chào bán cơm hộp của mình. Mấy tên nghiện internet chơi xuyên đêm giờ này đã đói không chịu nổi, lại không muốn ra ngoài ăn cơm, vừa nhìn thấy cơm giao tận nơi đã thèm đến không nhịn được.
Dù cho cơm hộp cũng chẳng có gì hiếm lạ, nhưng hẳn là phải ngon hơn bánh mì chứ?
Vậy là, hộp hai tệ bán bốn tệ, hộp năm tệ bán bảy tệ, hộp sáu tệ bán chín tệ. Cuối cùng ngoại trừ loại đùi gà với trứng ốp la còn dư lại hai hộp, những loại khác đều đã bán hết sạch.
Bận rộn từ bảy giờ sáng đến một giờ chiều, hai người tới lui ba lượt, đổi năm quán Internet, giữa chừng còn tăng giá hai lần.
Quách Tử Hàng mệt đến thè lưỡi thở dốc, mồ hôi trên trán không ngừng nhỏ xuống.
Giang Cầm trên lưng cũng ướt đẫm mồ hôi, ngồi xổm ở ven đường vừa lau mồ hôi vừa đếm tiền.
Cơm hộp từ hai trăm tệ bán được ba trăm bảy mươi tám tệ. Cuối cùng, còn lại hai hộp cơm đùi gà, vừa khéo đủ cho hai người mỗi người một hộp.
Kỳ thật hắn làm việc này cũng không phải vì kiếm tiền, mà chủ yếu là để làm rõ ràng ý tưởng hơn mà thôi. Bây giờ xem ra ý tưởng của hắn không có vấn đề gì, có thể kiếm tiền, nhưng lợi nhuận hơi thấp.
Có điều Giang Cầm cũng không thất vọng, với số vốn hai trăm tệ còn muốn được bao nhiêu lãi cơ chứ?
Dù sao cũng không thể lãi đến hàng nghìn hàng vạn được.
Trước khi trùng sinh hắn chưa từng làm kinh doanh, nên hôm nay chơi trò này cũng chỉ là để cảm nhận một chút cảm giác kiếm tiền.
Nhưng nói thật ra, có hơi lỗ. Chỉ riêng thuốc lá YUXI đã bỏ ra năm bao, coi như là bỏ ra trước một trăm tệ, lại bỏ ra thời gian nửa ngày trời, hai thằng mệt như chó, thế mà đến tay cũng chỉ được hơn bảy mươi tệ.
Nhưng nếu tiền vốn lớn hơn, lại bỏ thêm ít đồ đáng tiền hơn thì sao? Bảy mươi tám nếu nhân đôi lên thì cũng không tệ chút nào.
Giang Cầm rút ra năm tờ mười tệ đưa cho Quách Tử Hàng, tên khốn này lập tức ngừng kêu mệt, vừa cầm tiền liên hô cảm ơn anh.
"Anh, mai có làm nữa không?"
"Làm cái khỉ mốc, tao mệt sắp chết rồi, mới kiếm được bảy mươi tám tệ, còn đưa mày năm mươi tệ, tiền dư lại cũng chỉ đủ mua bao thuốc."
Giang Cầm lầm rầm mắng, nhưng thực ra trong lòng đang không ngừng nghĩ về hũ vàng đầu tiên.
Kiếm đâu ra hũ vàng đầu tiên bây giờ?
Mấy tên khốn trong tiểu thuyết trùng sinh trên mạng đều động một tý là làm ăn lớn, làm sao đến lượt mình thì lại không được nhỉ?
Nếu thật sự không được thì đánh quay về khuyên hai đồng chí kia bán nhà đi, đem mua ít Bitcoin với cổ phiếu Mao Đài vậy.
Đúng lúc này, ông chủ cơm hộp cầm trên tay một cái xẻng đảo cơm đi tới, đầu tiên là nhìn chằm chằm Giang Cầm, sau đó thần thần bí bí đi tới, đồng thời đưa tới một điếu Bạch Tướng Quân*.
(*Bạch Tướng Quân: tên một loại thuốc lá nội địa của Trung Quốc).
"Số cơm hộp hai trăm tệ đó của cậu bán được bao nhiêu tiền?"
Giang Cầm nhận lấy điếu thuốc, bình tĩnh ngẩng đầu: "Bốn trăm sáu."
Quách Tử Hàng sửng sốt một chút, không phải ba trăm tám mươi sao?
Nhưng thấy dáng vẻ điềm tĩnh của Giang Cầm, cậu ta không dám nói gì, nuốt nước bọt cúi đầu.
(Đăng bởi Leizy Miu Miu)
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro