Đã Trùng Sinh Rồi Ai Còn Yêu Đương Nữa

Sứ Mệnh Trùng S...

2024-11-21 10:32:17

(Người dịch: Leizy Miu Miu)

Cái thứ rơi xuống kia là một tấm thép dùng trong xây dựng.

Giang Cần thoáng suy nghĩ, đưa ra một đáp án đáng tin cậy.

Sau đó, hắn gặp phải câu hỏi then chốt đầu tiên, tại sao hắn lại trùng sinh?

Đáp án thực ra rất đơn giản, có lẽ là do trong nội tâm còn có tiếc nuối, từ đó cảm động đất trời mới dẫn đến có được một lần cơ hội.

Vậy với Giang Tần mà nói, điều tiếc nuối là gì?

Còn gì nữa, chính là không kiếm được tiền.

Vậy nên hắn trùng sinh là để kiếm tiền, còn về nói chuyện yêu đương gì gì đó tới chó cũng chẳng thèm nói!

Đặc biệt là làm lốp dự phòng, càng tốn nhiều tinh lực nhất, nếu có thời gian này, còn không bằng giúp bố mẹ rửa bát rửa đũa đâu.

Con người lúc trẻ thường hay suy nghĩ vẩn vơ, đối với những thứ đẹp đẽ một lòng thưởng thức cũng là dễ hiểu, nhưng với một người đàn ông sắp đầu bốn mà nói, nếu sau khi trùng sinh mà trong đầu chỉ toàn ngực với đùi thì cũng quá vô lý rồi đi.

Đều đã trùng sinh rồi, người đàng hoàng ai còn, moá nó, yêu đương nữa cơ chứ!

Giang Cần gấp tờ giấy vừa viết xong bỏ vào túi, ngẩng đầu lên thì thấy Sở Ti Kỳ sững sờ tại chỗ, trong mắt hiện lên một tia khó tin.

"Đó là bức thư tình cậu viết cho tớ, cậu... sao có thể đòi lại?"

"Không phải cậu không cần sao? Vậy thì đừng lãng phí. Tôi sửa lại tên mang tặng cho người khác."

Sở Ti Kỳ nhất thời nghẹn lời, vội vàng đổi cách nói khác: "Giang Cần, thật ra cũng không phải là cậu không có chút cơ hội nào, chỉ là hiện tại tớ không muốn yêu đương, nhưng lên đại học thì chưa chắc, tới lúc đó tớ sẽ cân nhắc tới cậu đầu tiên."

Giang Cần không khỏi liếc nhìn cô một cái, toàn thân lập tức nổi da gà.

Nếu đây là bản thân thời niên thiếu, thì thật có khả năng vì hy vọng yếu ớt này mà tiếp tục thẳng đường đi vào ngõ tối.

Nhưng nhìn lại từ góc nhìn hiện tại, ánh mắt của mình khi còn trẻ thực mn quá tệ.

Lại còn cân nhắc hắn đầu tiên? Đây mẹ nó còn là tiếng người à?

"Tớ nói đều là sự thật, nhưng có một điều kiện, không cho phép cậu viết thư tình cho người khác, không cho phép thích người khác, nếu không sau này chúng ta chắc chắn không có bất kỳ cơ hội gì!"

"Nhưng tôi cảm thấy tôi không phải thực sự thích cậu, hảo tụ hảo tan, ngoan."

Sở Ti Kỳ khẽ mở to mắt, nội tâm kiêu hãnh bị đâm cho đau nhói .

Cái gì mà hảo tụ hảo tan, nói cứ như thể cô bị đá không bằng, cô lương thiện như vậy, khuyến khích cậu ta đừng bỏ cuộc, cậu ta đây là cái thái độ gì vậy!

"Giang Cần, cậu có biết tình yêu cần phải được mài giũa không, đến một chút trắc trở nhỏ đều không chịu nổi, tớ làm sao có thể nghĩ đến việc ở cùng cậu, tớ đây không hề nhìn thấy quyết tâm của cậu có được không?"

“Vậy thì cậu đổi người khác tới mài giũa đi, hiện tại tôi còn có việc quan trọng hơn phải làm.” Giang Cần hiện tại đầy đầu đều là làm sao kiếm tiến, thật sự không muốn có quá nhiều dây dưa vô ích.



Sở Ti Kỳ nghe đến đây lập tức bùng nổ: "Giang Cần, đồ khốn, tôi thề sẽ không bao giờ nói để ý tới cậu nữa!"

"Chờ một chút!"

Ngay khi Sở Ti Kỳ định chạy đi, Giang Cần đột nhiên ngăn cô lại, trên mặt hắn hiện rõ sự căng thẳng khác thường.

Nhìn thấy vẻ mặt của hắn, Sở Ti Kỳ có chút vui mừng, vẻ đắc ý của thiếu nữ lập tức trở lại trên mặt.

Quả nhiên hắn ta vẫn sợ bị mình không để ý, cái gì hảo tụ hảo tan đều chỉ là mạnh miệng mà thôi.

"Sao vậy? Còn có chuyện gì, nhưng tôi phải nói trước với cậu, là cậu không còn bất kỳ cơ hội nào nữa đâu!"

Giang Cần như chưa nghe thấy gì mà cầm túi văn phòng phẩm trong tay lên nhìn: "Chúng ta thi đại học à? Thi xong chưa? Thi đến môn nào rồi?"

Sở Ti Kỳ hơi sửng sốt: "Thi xong rồi, sáng nay vừa làm xong môn cuối cùng!"

"Tốt quá rồi, nếu để tôi thi lạ, thì đến trường kỹ thuật Lam Tường tôi cũng không thi vào nổi mất."

Sở Ti Kỳ nhìn nụ cười rạng rỡ của hắn, đột nhiên có chút sững sờ: "Cậu... Cậu ngăn tớ lại chỉ để nói với tớ điều này?"

Giang Cần hít sâu một hơi: "Còn có một chuyện, thi xong đồng nghĩa với được nghỉ rồi đúng không?"

"Không biết, cậu thích hỏi ai thì đi mà hỏi người đó!"

Sở Ti Kỳ tức giận đến hỏng rồi, một đường chạy chậm về phía giảng đường.

Bị từ chối thì giả vờ không quan tâm, loại người gì vậy, chẳng nhẽ cậu ta tưởng làm vậy thì mình sẽ mềm lòng sao? Cũng không biết học được từ đâu, thế mà lại biết lạt mềm buộc chặt, đã vậy tôi liền một tuần không thèm để ý đến cậu, chúng ta cứ chờ xem ai phải vội vàng nhận sai trước!

Giang Cần thu dọn đồ đạc xong, quay người đi về phía giảng đường, chưa đi được mấy bước hắn đã bị một nhóm bạn học xem náo nhiệt vây quanh.

"Tao đã nói là mày nhất định sẽ thất bại, Sở Ti Kỳ là người mà mày thích thì sẽ thích lại hay sao? Không tự lượng sức!

Người vừa nói là Tần Tử Ngang, một phú nhị đại nổi tiếng ở lớp 2 năm 3, bố là nhà kinh doanh bất động sản lớn nhất địa phương.

Tên nhãi này đã từng tại nhà ăn của trường tạo ra chiến tích bao hết hoá đơn của toàn bộ những người đang có mặt, đúng là ngạo mạn không chịu nổi

"Lão Giang, không cần đau lòng, bị Sở Ti Kỳ từ chối không tới một trăm thì cũng có tám chục, đợi lát nữa tôi mời cậu uống nước ngọt.

Người thứ hai lên tiếng là một cậu chàng béo đen đeo kính, cũng coi như là bạn thân nhất của Giang Cần thời cao trung, tên gọi Quách Tử Hàng.

Giang Cần không để ý tới lời châm chọc của Tần Tử Ngang, mà là có chút cảm khái nhìn Quách Tử Hàng, một tay vỗ vỗ bả vai của hắn.

"Lão Quách, chân của cậu vẫn còn, có thể nhìn thấy cậu đứng lên được cũng thật không dễ dàng."

"??????"

Thu dọn đồ đạc rời trường, Giang Cần đạp xe một mạch về phía nam.

Nói thật, cơ thể trẻ khỏe thật là tốt, không mệt mỏi cũng không đau nhức, ai dùng thì người đó biết.



Nếu là trước khi trùng sinh, đừng nói đến việc đạp xe, có khi hắn chỉ cần đi bộ vài bước là đã thở không xong rồi.

Bây giờ thì khác rồi, vóc dáng thế này, nếu mang vào nhà máy bắt ốc vít đoán chừng cũng có thể bắt ra được hẳn một gian nhà.

Hắn nhìn những biểu ngữ quảng cáo cho Thế vận hội Olympic trên đường, càng đạp càng nhanh hơn, mê đắm cảm giác cơ thể trẻ trung không gì sánh được này.

Ai yo, lại còn thêm mái tóc bay bay trong gió, cảm giác này đơn giản là quá lâu rồi không gặp!

Nửa giờ sau, hắn tới khu dân cư phía bắc thành phố phồn hoa này.

Tòa nhà ở đây đã chuyển sang màu đen, sơn tường bong tróc như bị nấm mốc, cả khu dân cư này thậm chí không có một chiếc cổng nghiêm chỉnh nào, chỉ có một ngõ nhỏ hạn chế xe đi vào. Từ cổng nhìn vào, thứ đập vào mắt không phải là cửa đơn, mà là những căn phòng để đồ dựng tạm.

Nếu hắn nhớ không lầm, đây hẳn là đợt phá dỡ khu dân cư đầu tiên trong thành phố cổ, công văn phá dỡ chính thức sẽ được ban hành vào tháng 7 năm nay, để chứng minh quyết tâm thực hiện dự án phá dỡ, chính phủ đến tháng 10 sẽ chi trả xong toàn bộ tiền đền bù.

Liên Kiều, cậu thứ ba của hắn là chủ hộ ở đây, một khi có tiền tới tay thì khí chất khác hẳn, thuốc cũng phải hút loại Trung Hoa, còn sang sảng đòi lái xe Mercedes.

Chỉ là về sau còn chưa được lái xe Mercedes, hai đứa con trai trong nhà cậu đã đánh nhau trước, đứa con thứ cưới vợ mới đòi một nửa, đứa con lớn lấy con dâu nhà người khác cũng đòi một nửa.

Lúc đó hai người đều đánh tới vỡ đầu, con thứ mắng con cả, anh lấy cái đồ đã qua sử dụng mà cũng đòi một nửa, còn có đạo lý hay không?

Anh cả nghe xong lập tức giận dữ, tao cưới đứa lớn còn được tặng kèm thêm đứa nhỏ, lại không hơn mày à!

Muốn mua.

Giang Cần nhìn cái xã khu cũ này mà không nhịn được chảy nước miếng.

Nhưng hiện giờ có một vấn đề rất nghiêm trọng, đó là trong tay hắn không có tiền.

Một sinh viên vừa mới thi xong đại học có thể có bao nhiêu tiền? Mấy đồng xu để mua kem thì có đấy, nhưng mua nhà ấy à, thôi đừng nghĩ nữa.

Giang Cần cảm thấy hơi tiếc nuối, luôn cảm thấy có vô số đồng tiền nho nhỏ lăn qua trước mặt mình, cuối cùng biến mất không tăm tích.

Hắn thực sự không có khả năng trong thời gian ngắn huy động được số vốn ban đầu, vậy nên những việc có thể làm được rất ít.

Mua nhà mua đất đã là chuyện viển vông, đầu tư chứng khoán cũng là không có vốn.

Đây chính là bất lợi của việc không có hệ thống, bất lợi ở chỗ ngay cả khi bạn có rất nhiều ý tưởng hay trong đầu, nhưng không có tiền thì cũng khó mà bước được bước đầu tiên.

Mình đây là trùng sinh fake à?

Đúng lúc này, Giang Cần đột nhiên nhìn thấy một chiếc xe buýt đậu ở bên đường phía trước, Sở Ti Kỳ xuống xe, chiếc váy hoa của cô đung đưa trong gió.

Cô vừa xuống xe đã nhìn thấy Giang Cần, vẻ mặt lúc đầu còn kinh ngạc, sau đó hừ một tiếng ngẩng đầu lên, như đang chờ đợi điều gì đó.

Nhưng điều cô không ngờ tới là Giang Cần chỉ lịch sự gật đầu, lại lưu luyến không rời nhìn khu dân cư đối diện thêm lần nữa, sau đó liền đạp xe rời khỏi khu phố này.

Gió thổi tung một góc váy, chỉ còn lại vô vàn sự ngỡ ngàng và ngơ ngác dưới biển báo bến xe buýt.

(Đăng bởi Leizy Miu Miu)

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Đã Trùng Sinh Rồi Ai Còn Yêu Đương Nữa

Số ký tự: 0