Dạ Vô Cương

Nẫng tay trên

2024-10-17 03:02:15

Tần Minh không nhìn nữa. Hắn đeo túi da thú và đi dọc theo đường cũ trở về.

Ngày hôm nay, hắn có thu hoạch không nhỏ khiến hắn đã rất thỏa mãn rồi. Có hơn nửa túi thức ăn này, hắn sẽ không phải chịu trong thời gian ngắn nữa.

Dưới tuyết đọng có đất trũng, có nham thạch. Đoạn đường thật sự không dễ đi, nhưng tâm trạng của Tần Minh không tệ.

Có lượng thức ăn phong phú, hắn không cần lo lắng nữa. Nếu hắn rèn luyện những động tác đặc biệt kia lâu dài, có lẽ sẽ có tiến triển mới.

Đồng thời, hắn đang chờ mong vào đầu mùa xuân, mùa của sức sống tràn trề đến.

Đừng thấy bây giờ trời băng đất tuyết, cây cỏ tiêu điều, vạn vật bị vùi lấp. Nhưng khi thời kỳ cạn kiệt qua đi, Hỏa Tuyền ở khu vực nguy hiểm trong núi trào ra, lại thêm Địa Quang bắt đầu nhiều lần bốc lên, cây cối sẽ nẩy mầm, vạn vật sống lại, cảnh vật sẽ hoàn toàn khác.

Lúc tới gần khu vực bìa rừng, Tần Minh chợt dừng lại và ném túi da thú xuống. Hai tay hắn nắm chặt cương xoa và bỗng nhiên quay đầu lại.

Trong bóng tối xuất hiện đôi mắt màu đỏ tươi trông rất khiếp người. Nó đang nhanh chóng tới gần.

Lông tóc hắn dựng đứng. Tuy còn cách khá xa nhưng hắn đã có thể cảm giác được sinh vật bám theo mình có kích thước không nhỏ, vô cùng hung hãn. Một mùi tanh hôi theo gió lạnh thổi qua.

Hắn cắm cương xoa xuống mặt tuyết và nhanh chóng lấy xuống cung tiễn. Cánh tay hắn có sức lực kinh người, kéo căng cây cung mà người bình thường khó có thể sử dụng thành hình trăng tròn. Mũi tên bằng sắt mang theo sức lực mạnh mẽ bay ra, ngay cả tiếng dây cung cũng kêu lên rất vang.

Phía xa, sinh vật kèm theo sự hung hãn đang lao tới thì đột nhiên dừng lại. Nó dường như đã trúng tên.

Tần Minh tập trung tinh thần cao độ, liên tục bắn cung và thể hiện ra kỹ thuật bắn cao siêu. Từng mũi tên sắt với lực sát thương rất mạnh lao vào trong bóng đêm.

Trong rừng rậm truyền đến tiếng gầm khẽ. Đôi mắt màu đỏ tươi biến mất, có tiếng cành khô bị bẻ gãy. Sinh vật kia đã trốn vào trong rừng cây phía sau.

Tần Minh không dám thả lỏng. Tuy sinh vật nguy hiểm chưa rõ kia bị thương, nhưng không đủ để lấy mạng nó. Nó ẩn nấp ở trong rừng, về sau sẽ càng nguy hiểm hơn.

Hắn không chút do dự, cầm túi da thú và cương xoa nhanh chóng lao ra khỏi núi rừng, đi tới bãi tuyết trống trải.

Hắn không muốn ở lại trong hoàn cảnh tối tăm vì sợ sẽ bị tập kích bất ngờ. Hắn nghi ngờ đó là một con sinh vật biến dị khó đối phó.

Trong rừng truyền đến tiếng động không nhỏ, có tiếng tuyết đọng bị công kích mạnh. Con sinh vật hung hãn kia rõ ràng đang đuổi theo.

Tần Minh không hề do dự lại kéo cung, có mũi tên sắt bắn trúng thân cây rất lớn khiến nó chấn động, trong giây lát, tuyết đọng đầy cây rơi xuống như thác nước.

Sinh vật kia lại bị ép cho phải lùi lại, tiếng động trong rừng im bặt.

Nếu là mãnh thú bình thường, chúng sẽ khiếp sợ lùi lại hoặc bởi vì bị thương càng lộ ra vẻ hung hãn. Nhưng con sinh vật biến dị này lại quanh quẩn trong bóng tối. Nó vẫn đang chờ đợi và tìm cơ hội.

Tần Minh cầm cung tiễn trong tay chỉ về phía rừng rậm, rơi vào tình trạng giằng co với sinh vật nguy hiểm kia.

Tuyết đọng trên mặt đất bị cuốn lên. Một bóng đen có hình thể rất lớn đã mơ hồ ẩn hiện trong rừng cây mấy lần. Đôi mắt màu đỏ tươi của nó thậm chí càng lạnh hơn, ở trong bóng đêm có cảm giác đặc biệt áp bách.

Chẳng qua, nó cuối cùng vẫn bị lực mạnh kinh người từ cung tiễn của Tần Minh ngăn cản. Nó phát ra một gầm khẽ với vẻ không cam lòng, sau đó biến mất ở trong rừng rậm.

Tần Minh lộ ra sắc mặt nghiêm trọng. Tuy trong rừng tối tăm nhưng hắn vẫn nhìn ra được đó là một bóng dáng có thể đứng thẳng để chạy. Thật không biết đó là loại sinh vật biến dị nào.

Hắn chậm rãi lùi lại. Xung quanh không có tiếng động gì nhưng hắn trước sau không dám thả lỏng cảnh giác.

Mãi đến khi còn cách Hỏa Tuyền ở đầu thôn chưa tới một dặm, hắn vẫn đang đề phòng.

Bởi vì tiền bối từng có bài học đẫm máu. Từng có người trong thôn tới gần đầu thôn đã thả lỏng cảnh giác, cuối cùng bị sinh vật không rõ bám theo trong bóng tối giết chết và lặng lẽ kéo đi.

...

Bên ngoài Song Thụ Thôn, ba người thanh niên khẽ run rẩy vì lạnh. Bọn họ đang giậm chân và chà xát tay, há miệng thở ra khí trắng. Trên lông mày của bọn họ cũng đầy vụn băng.

Bọn họ vừa chờ trên con đường đầy tuyết mà Tần Minh sẽ phải đi qua khi tiến vào khu vực tối tăm kia, vừa khẽ trò chuyện với nhau.

- Trời lạnh như thế này mà phải canh giữ ở đây thì chẳng khác nào chịu tội. Nếu thật sự không được, chúng ta vẫn nên rút lui đi. Ta thấy hắn tám phần đã chết ở ngoài nơi hoang dã, căn bản không mang được con mồi về đâu.

- Ngươi vội cái gì chứ? Nhỡ đâu hắn gặp may giống như Lý lão đầu, nhặt được con thú trong núi bị chết lạnh ở khu vực bìa rừng thì sao?

Ba người thường ngày chỉ ăn không ngồi rồi, hết ăn lại nằm. Bọn họ không dám tiến vào khu vực nguy hiểm trong núi, nhưng ở trong thôn lại khá khí thế, thích ăn chực uống chực.

Sau khi bọn họ biết Tần Minh ra khỏi thôn đi săn bắn thì nảy ra ý xấu, muốn chờ ở chỗ này để nẫng tay trên.

- Tên Tần Minh kia có thân thủ nhanh nhẹn, sức lực cũng rất lớn. Chúng ta đừng ở chỗ này lật xe, trái lại bị hắn trừng trị đấy.

- Ngươi sợ cái gì, hắn bệnh nặng mới khỏi, sức khỏe chắc chắn rất yêu. Lát nữa, chúng ta chụp túi da thú lên trên đầu hắn, lúc ra tay chú ý chừng mực, đừng thật sự đánh chết hắn là được rồi.

Tuy bọn họ muốn làm chuyện ác, nhưng không có can đảm giết người. Bọn họ chỉ muốn ra tay xong, sẽ âm thầm cướp đi con mồi do Tần Minh mang về.

Dọc đường đi, Tần Minh trước sau vẫn đề phòng, thần kinh căng thẳng. Ánh mắt của hắn nhạy bén, đã nhìn thấy có ba bóng đen ở cách đó một đoạn.

Hắn lập tức ngồi xổm xuống. Tuyết đọng trên mặt đất vốn đã cao tới gần vai hắn. Lúc này, hắn hoàn toàn biến mất.



Hắn đi dọc theo con đường lúc trước, lặng lẽ tới gần. Cuối cùng, hắn nhận ra được bóng đen phía trước là ba gã lưu manh trong thôn.

Tần Minh ở một vị trí thích hợp để dừng lại, có thể nghe được tiếng ba người nói chuyện.

Một lát sau, sắc mặt hắn có chút khó coi. Ba người này chờ ở đây, lại muốn đánh hắn một trận, cướp con mồi của hắn?

Tuy hắn không đi săn gấu, chỉ đào được một tổ sóc. Ch này truyền đi không quá "vẻ vang", nhưng hắn thật sự trải qua hai lần nguy cơ sinh tử, trước sau bị Nhân Diện Thứu và sinh vật biến dị nào đó tập kích. Nếu hắn có chút lơ là sẽ chết mất. Vậy mà đám người này dám cướp lấy thức ăn do hắn liều mạng lấy được. Vậy hắn không thể nhịn được trò nẫng tay trên này.

Ba người Hồ Dũng, Mã Dương, Vương Hữu Bình bị lạnh tới mức run lẩy bẩy. Bọn họ cùng ra tay đào ra một cái hốc trên tuyết để có thể chắn được gió lạnh, coi như sớm mai phục, làm ổ ở bên trong chờ người.

Bọn họ cho rằng Tần Minh sẽ mạo hiểm đi sâu vào bên trong núi rừng săn bắn, nhưng đoán nhầm về thời gian hắn trở về. Nếu không vừa rồi sẽ không nói chuyện mà không hề e ngại như vậy.

- Cẩn thận, đợi tới lát nữa thì đừng lên tiếng.

Mã Dương nói.

Hồ Dũng gật đầu, nói:

- Lúc ra tay từ sau lưng hắn ra phải nhanh chuẩn độc, động tác nhanh nhẹn một chút!

Vương Hữu Bình oán giận:

- Hy vọng hắn có thể mang theo con mồi sống trở về và xuất hiện sớm hơn, để chúng ta mau thưởng cho hắn vài gậy. Ta sắp bị đông cứng rồi.

Động tuyết mà bọn họ ẩn thân đột nhiên ầm ầm đổ nát. Chỉ một thoáng, nó đã chôn ba người ở bên trong. Do bất ngờ không kịp đề phòng, trong mũi bọn họ đều là tuyết.

Hồ Dũng là người phản ứng nhanh nhất, lao ra ngoài đầu tiên. Nhưng hắn còn chưa đứng vững, đã nhìn thấy một bàn chân lao đến trước mắt. Bịch một tiếng, bàn chân kia đá mạnh vào mặt hắn.

Cảm giác đau đớn khiến cho ngũ quan của hắn cũng vặn vẹo. Tiếp đó, hắn bị một cây cương xoa đập mạnh lên vai, cảm giác xương vai cũng sắp gãy rồi. Hắn đau đến mức lảo đảo ngã xuống đất.

Tình hình của Mã Dương cũng chẳng khác gì. Hắn mới ló đầu ra khỏi tuyết, đã bị Tần Minh đá trúng mũi. Cảm giác đau đớn xen lẫn với tê dại này làm cho hắn không nhịn được phải hét thảm một tiếng, nước mắt chảy dài. Hắn ngã vào trong tuyết và không ngừng lăn lộn.

Vương Hữu Bình nghe được động tĩnh không đúng thì chui sâu vào trong tuyết không dám ra. Kết quả, hắn đột nhiên cảm giác trên lưng đau đớn. Cương xoa sắc bén đã đâm rách trang phục của hắn, khiến hắn nhìn thấy máu.

- Đừng mà. . . Đừng giết ta.

Giọng hắn run lên, môi cũng đang run rẩy. Điều càng làm cho hắn cảm thấy xấu hổ và khó xử hơn là hắn tè ra quần. Hắn rất sợ mình bị đâm thấu tim.

Tần Minh không muốn lấy mạng của hắn, chỉ dựa vào cảm giác đâm rách da tay của hắn mới thấy máu mà thôi.

Hắn đẩy Vương Hữu Bình ra, sau đó nhấc chân đá hắn lăn xa ba mét, lại ngã vào trong đống tuyết.

- Tần. . . Minh.

- Minh ca, chúng ta ở trong cùng một thôn cúi đầu không gặp ngẩng đầu gặp. Mong ca giơ cao đánh khẽ đi. Lần này, chúng ta sai rồi.

Sau khi ba người nhìn thấy rõ là ai, lại nhìn thấy cương xoa trong tay hắn chỉ về phía bọn họ đang lóe lên ánh sáng lạnh, bọn họ lập tức khiếp sợ.

Thật ra, trên người bọn họ đều mang theo đao và côn. Nhưng khi nhìn thấy Tần Minh hung hãn lại đằng đằng sát khí như vậy, trong lòng bọn họ khiếp sợ. Lại thêm tất cả đều bị thương, bọn họ hèn nhát không dám phản kháng.

Thường ngày, bọn họ mềm nắn rắn buông. Nhưng khi thật sự gặp phải khúc xương cứng, bọn họ căn bản không dám gây sự.

Tuy hành vi của ba người đáng trách, nhưng Tần Minh không đến mức sẽ giết người vì thế, chẳng qua hắn sẽ không tránh được phải "dạy dỗ" bọn họ một trận. Hắn dùng cương xoa chống vào thân thể của bọn họ, khiến bọn họ thành thật ngồi xổm xuống đất.

Sau đó, hắn đánh bọn họ một trận tơi bời, xem như hoạt động gân cốt.

Cuối cùng, ba người đêu mặt mũi bầm dập, trong miệng đều có bọt máu. Bọn họ hét thảm được một trận, bị cảnh cáo nghiêm khắc xong mới được thả đi.

Tần Minh cảm thấy người miệng hùm gan sứa như thế cho dù muốn làm chuyện ác cũng chẳng có gan làm, càng không có thực lực đó. Hắn trừng trị bọn họ một trận cũng đủ để bọn họ học được một bài học rồi.

Cùng lúc đó, bên ngoài rừng rậm chỗ Tần Minh và sinh vật biến dị giằng co, một con lừa ung dung đi vào bãi đất trống. Nó có vẻ rất quen thuộc với con đường phía trước, dường như muốn đi vào trong núi.

Ở trên lưng lừa không ngờ lại có một con chồn, nó có màu trắng tinh như tuyết, không một sợi lông màu khác. Ở trong thời đại mặt trời lặn mãi không mọc này, sinh linh có màu trắng tương đối hiếm thấy.

Nó không hoạt bát giống như những động vật nhỏ bình thường, ngược lại vô cùng trầm tĩnh, thậm chí có thể nói là "lão thành". Nó ngồi xếp bằng ở trên lưng lừa, lại cưỡi lừa, mặt hướng về con đường sẽ đi tới.

Nó không giống với một động vật hoang. Nó trông càng giống như một con người chững chạc, hai mắt thâm thúy, không nhanh không chậm cưỡi lừa đi.

Sinh linh biến dị từng bị Tần Minh ép lui nhìn thấy con lừa tới gần, nó bỗng nhiên nhào qua. Nhưng khi nó phát hiện ra con chồn trắng như tuyết trên lưng con lừa, nó không ngờ đã lập tức dừng lại. Tiếp đó, nó xoay người tiến vào trong rừng rậm, rúc đầu vào trong lớp tuyết dày, cơ thể khẽ run rẩy.

Con lừa không hề khiếp sợ. Nó chỉ thản nhiên liếc nhìn sinh vật kia giống như một người sành sỏi. Tiếp đó, nó lặng lẽ chở con chồn đi về phía trong núi.

. . .

Hỏa Tuyền đã ở trong tầm mắt. Hai cây đen trắng đang khẽ lay động.

Tần Minh bước chân nhanh hơn. Một lát sau, hắn đã đi tới đầu thôn. Lúc này, hắn mới hoàn toàn thả lỏng.



- Tần Minh trở về rồi.

Có người đang chẻ củi, đúng lúc ngẩng đầu nhìn thấy được hắn.

Chẳng bao lâu, mấy căn nhà ở sát đường đều mở cửa ra.

Tin tức Tần Minh một mình mạo hiểm ra ngoài đã sớm được truyền ra. Rất nhiều người đều đang suy đoán hắn có thể sống sót trở về hay không, có thể có thu hoạch không.

- Thiển Dạ vừa tới, hắn đã võ trang đầy đủ ra ngoài. . .

Song Thụ Thôn không lớn, các thôn dân trên đường nghe được tiếng động đều đi ra.

Các nhà đều có Thái Dương Thạch phát ra ráng lửa, trên đường đều có ánh sáng mờ.

Mọi người nhìn thấy trên cương xoa của Tần Minh có treo một con Hồng Tùng Thử, tất cả lập tức lặng ngắt như tờ.

Điều này hoàn toàn khác với sự tưởng tượng của bọn họ.

Lục Trạch bước nhanh tới. Khi nhìn thấy Tần Minh bình yên vô sự, hắn lập tức thở phào nhẹ nhõm, lúc này mới bớt căng thẳng.

Hắn là một người thành thật, phá tan sự yên tĩnh và nói:

- Mọi người đều nói ngươi vào núi đi săn gấu, kết quả ngươi đây là. . . Bắt được con sóc à?

- Ta còn soát nhà của nó nữa.

Tần Minh cười nói.

Mọi người chú ý nhìn cái túi da thú mà hắn đeo trên lưng. Tất cả dĩ nhiên hiểu rõ bên trong có gì. Ánh mắt mọi người lập tức nóng lên.

Sau đó, đám người phát hiện con sóc kia có lông màu đỏ rực còn mơ hồ đang phát sáng. Đây rõ ràng là sinh vật biến dị, nó có giá trị tuyệt đối không thấp.

- Lần này, ngươi ra ngoài không chỉ an toàn, còn có thu hoạch không nhỏ đấy.

Ở đầu thôn, Lưu lão đầu xúc động nói.

Một số người dân trong thôn nhân cơ hội hỏi thăm xem ở bên ngoài có an toàn không?

Tần Minh nói thật những gì mình trải qua dọc đường. Hắn không dám lừa gạt hàng xóm, là như vậy sẽ gây ra tai họa chết người đấy.

Nghe tới khu vực phía ngoài núi rừng có sinh vật biến dị nguy hiểm thường lui tới, sắc mặt mọi người đều thay đổi. Trong khoảng thời gian ngắn, mình vẫn không thể ra ngoài một mình.

Sau đó, Tần Minh cũng không giấu, nhắc tới hành vi của ba người Mã Dương, Hồ Dũng, Vương Hữu Bình. Điều này lập tức dẫn tới già trẻ trong thôn oán giận.

- Thật không biết xấu hổ. Bản thân không dám tiến vào núi, lại muốn ra tay độc ác đối người cùng thôn. Đây không chỉ là muốn nẫng tay trên, còn muốn hại mạng người à?

Ba người Mã Dương, Hồ Dũng, Vương Hữu Bình đỡ nhau, mới cà nhắc ló mặt ở đầu thôn, đã bị Lục Trạch dẫn người đánh thảm một trận nữa.

- Lục ca, Dương thúc, Lưu đại gia, đừng đánh nữa, cứu mạng đi!

Mũi của ba người nổi bong bóng máu, gương mặt đông lạnh. Bọn họ kêu lên thảm thiết giống như xé tim xé phổi. Chủ yếu là bọn họ khiến nhiều người tức giận. Thường ngày, có rất nhiều người đã chướng mắt bọn họ.

Tần Minh cho đám trẻ trên đường mỗi đứa một nắm quả óc cho. Đám trẻ lập tức hoan hô không ngừng.

Sau đó, hắn nhìn thấy Chu a bà đang đứng dựa ở trên cổng, sắc mặt tái nhợt. Hắn bước nhanh tới, cũng không để cho nàng kịp nói gì, để lại cho nàng một số quả khô.

. . .

- Tiểu thúc, ngươi thật giỏi. Óc chó hoang này ăn rất ngon. Còn cả hạt thông cũng thật thơm!

Trong nhà Tần Minh, Văn Duệ vui vẻ khen ngợi và hài lòng khôn xiết. Hắn nếm thử từng loại quả khô, cái miệng nhỏ căn bản không dừng lại được.

- Cháo táo, ăn ngon, ngọt.

Tiểu Văn Huy mới hơn hai tuổi còn chưa nói chuyện được rõ ràng. Sau khi hắn ăn qua táo đỏ bỏ hạt hấp chín, còn hôn chụt một cái lên mặt Tần Minh.

Bên cạnh, Hồng Tùng Thử bị treo ở trên cương xoa vừa tỉnh lại. Nó mở mắt ra, nhìn thấy mấy người đang ăn "của cải" của nó, nó lập tức tuyệt vọng.

- Không hổ danh là sinh linh biến dị, chịu khó nhặt nhạnh, chứa được tới ba mươi mấy cân thức ăn.

Lương Uyển Thanh thở dài và nói.

Hồng Tùng Thử trợn mắt, tức tới mức sắp phun ra lửa rồi.

Lúc này, Lục Trạch nghiêm túc nói:

- Tiểu Tần, ta thấy sức khỏe của ngươi đã hồi phục, ngươi cũng nên nghiêm túc cân nhắc về Tân Sinh đi.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Dạ Vô Cương

Số ký tự: 0