Đã Xuyên Vào Mạt Thế Rồi Còn Phải Sắm Vai Bé Cá Ư???
Chương 5
HẮC DẠ VỊ ƯƠNG
2024-07-21 13:28:55
“Anh, anh đừng có âm dương quái khí như vậy, có phải là hâm mộ dị năng hệ băng của người ta mạnh hơn hệ thủy của anh không?” Trang Diễn ngồi bên cạnh Trang Trọng, đưa đầu nhìn ra ngoài, hai mắt sáng lấp lánh, “Không biết cậu ta có gia nhập đoàn khác hay không? Mặc kệ, chúng ta tiên hạ thủ vi cường……..”
Trang Diễn đang nói bỗng dừng lại, đôi mắt nóng lòng muốn thử bỗng trợn to, ngón tay dùng sức túm lấy cánh tay Trang Trọng muốn kéo người nhìn ra, “Anh, anh mau nhìn xem, sao em lại thấy người này có chút quen mắt vậy.”
Lúc này xe đã đến bên cạnh người nọ, nhìn rõ người nằm trên mặt đất không sót chỗ nào, thanh niên nắm lấy tay lái chỉ vào bóng người đó, nhíu mày, “Trác Hoa!”
“Đây không phải là Trác Hoa của đội Ngự Phong sao?”
Lời này vừa ra, tên nhóc ngồi ở phía sau vốn nóng lòng muốn thử lập tức ngậm miệng lại.
Trác Hoa của đội Ngự Phong kia, chỉ có mấy chữ ít ỏi nhưng ai cũng biết, có thể nhìn ra được thanh danh của người này vang dội như thế nào.
Trác Hoa, lệ thuộc đội Ngự Phong, tình nhân nhỏ Quân Hạo nuôi, sau mạt thế không có dị năng, tố chất cơ thể còn thua cả người thường, chẳng khác nào phế vật, mấu chốt là, thanh danh của người này ở trong căn cứ…… Không thế nào xấu hơn được nữa. Đối lập với vẻ kích động muốn kéo người vào đoàn lúc trước, không khí lúc này có vẻ nửa vời, xấu hổ như người đói bụng kêu vang bỗng nhìn thấy một cái bánh bao lớn từ trên trời rơi xuống, còn chưa kịp cao hứng đã thấy nó dính phân, vậy thì có nên nhặt nữa hay không?
“Mang cậu ta về đi.” Người ngồi ở ghế phó lái nhắm mắt dưỡng thần chưa từng lên tiếng bỗng mở miệng làm đám người xung quanh không phản ứng lại được.
“Ách?” Minh Huy theo bản năng phát ra thanh âm nghi vấn, dị năng hệ băng tuy hiếm nhưng tên nhóc này là người của Ngự Phong Đoàn, lại có quan hệ không minh bạch với Quân Hạo, thanh danh cũng cực kém, trong căn cứ có tiếng phế vật, tuy nói hiện tại đã kích phát dị năng, miễn cưỡng có thể thoát khỏi cái tên phế vật đó nhưng cũng không đến mức biến thành con hắc mã mà ai cũng muốn giành lấy.
“Đoàn trưởng bảo cậu mang người về.” Trang Diễn phản ứng lại trước cố ý đẩy việc này lên người Minh Huy.
Người sau hơi hơi nghiêng đầu nhìn người đàn ông cho dù nhắm mắt cũng có khí thế rất mạnh kia, theo bản năng giơ tay sờ sờ chóp mũi, nhận mệnh xuống xe, trong lòng vẫn còn tự an ủi, có lẽ là hôm nay lão đại muốn làm việc thiện, thôi được rồi, xem như tích đức đi.
Khi bọn họ nói chuyện, không ai chú ý đến có một vòng ánh sáng trắng ở trên tay Chước Hoa, cách đó không xa, một viên ngọc màu tối biến thành những điểm sáng, vô thanh vô tức tiến vào cơ thể cậu.
Người đàn ông ngồi ở ghế phụ híp mắt nhìn cơ thể nhỏ bé đen nhánh không thấy mặt nằm trong lòng Minh Huy, vuốt ve chiếc nhẫn trên ngón út, cau mày, dựa lên đệm, nhắm mắt lại không biết nghĩ gì, chiếc nhẫn trên ngón út vẫn không ngừng chuyển động.
Tháng sáu, năm thứ nhất mạt thế, đội Linh Chiến hoàn thành nhiệm vụ trở về, dị năng tinh thần của đội trưởng Việt Trạch thăng lên cấp ba, mang về một người nửa sống nửa chết dơ bẩn hề hề, có người mắt sắc nhận ra là người của Ngự Phong Đoàn, thoáng chốc khiến cho mọi người dị nghị, đủ loại giả thuyết tung bay.
Mặc kệ bên ngoài gió tanh mưa máu như thế nào, người trong trung tâm dư luận kia vẫn còn ngủ đến trời đất tối sầm, hai tai không nghe thấy gì.
“A ——” Chước Hoa tỉnh khỏi cơn mưa, giật giật bả vai bị cộm đến phát đau, trong đầu hỗn độn, không biết đêm hay ngày.
“Tỉnh?” Một giọng nói xa lạ vang lên thu hút sự chú ý của cậu.
Trang Diễn đang nói bỗng dừng lại, đôi mắt nóng lòng muốn thử bỗng trợn to, ngón tay dùng sức túm lấy cánh tay Trang Trọng muốn kéo người nhìn ra, “Anh, anh mau nhìn xem, sao em lại thấy người này có chút quen mắt vậy.”
Lúc này xe đã đến bên cạnh người nọ, nhìn rõ người nằm trên mặt đất không sót chỗ nào, thanh niên nắm lấy tay lái chỉ vào bóng người đó, nhíu mày, “Trác Hoa!”
“Đây không phải là Trác Hoa của đội Ngự Phong sao?”
Lời này vừa ra, tên nhóc ngồi ở phía sau vốn nóng lòng muốn thử lập tức ngậm miệng lại.
Trác Hoa của đội Ngự Phong kia, chỉ có mấy chữ ít ỏi nhưng ai cũng biết, có thể nhìn ra được thanh danh của người này vang dội như thế nào.
Trác Hoa, lệ thuộc đội Ngự Phong, tình nhân nhỏ Quân Hạo nuôi, sau mạt thế không có dị năng, tố chất cơ thể còn thua cả người thường, chẳng khác nào phế vật, mấu chốt là, thanh danh của người này ở trong căn cứ…… Không thế nào xấu hơn được nữa. Đối lập với vẻ kích động muốn kéo người vào đoàn lúc trước, không khí lúc này có vẻ nửa vời, xấu hổ như người đói bụng kêu vang bỗng nhìn thấy một cái bánh bao lớn từ trên trời rơi xuống, còn chưa kịp cao hứng đã thấy nó dính phân, vậy thì có nên nhặt nữa hay không?
“Mang cậu ta về đi.” Người ngồi ở ghế phó lái nhắm mắt dưỡng thần chưa từng lên tiếng bỗng mở miệng làm đám người xung quanh không phản ứng lại được.
“Ách?” Minh Huy theo bản năng phát ra thanh âm nghi vấn, dị năng hệ băng tuy hiếm nhưng tên nhóc này là người của Ngự Phong Đoàn, lại có quan hệ không minh bạch với Quân Hạo, thanh danh cũng cực kém, trong căn cứ có tiếng phế vật, tuy nói hiện tại đã kích phát dị năng, miễn cưỡng có thể thoát khỏi cái tên phế vật đó nhưng cũng không đến mức biến thành con hắc mã mà ai cũng muốn giành lấy.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Đoàn trưởng bảo cậu mang người về.” Trang Diễn phản ứng lại trước cố ý đẩy việc này lên người Minh Huy.
Người sau hơi hơi nghiêng đầu nhìn người đàn ông cho dù nhắm mắt cũng có khí thế rất mạnh kia, theo bản năng giơ tay sờ sờ chóp mũi, nhận mệnh xuống xe, trong lòng vẫn còn tự an ủi, có lẽ là hôm nay lão đại muốn làm việc thiện, thôi được rồi, xem như tích đức đi.
Khi bọn họ nói chuyện, không ai chú ý đến có một vòng ánh sáng trắng ở trên tay Chước Hoa, cách đó không xa, một viên ngọc màu tối biến thành những điểm sáng, vô thanh vô tức tiến vào cơ thể cậu.
Người đàn ông ngồi ở ghế phụ híp mắt nhìn cơ thể nhỏ bé đen nhánh không thấy mặt nằm trong lòng Minh Huy, vuốt ve chiếc nhẫn trên ngón út, cau mày, dựa lên đệm, nhắm mắt lại không biết nghĩ gì, chiếc nhẫn trên ngón út vẫn không ngừng chuyển động.
Tháng sáu, năm thứ nhất mạt thế, đội Linh Chiến hoàn thành nhiệm vụ trở về, dị năng tinh thần của đội trưởng Việt Trạch thăng lên cấp ba, mang về một người nửa sống nửa chết dơ bẩn hề hề, có người mắt sắc nhận ra là người của Ngự Phong Đoàn, thoáng chốc khiến cho mọi người dị nghị, đủ loại giả thuyết tung bay.
Mặc kệ bên ngoài gió tanh mưa máu như thế nào, người trong trung tâm dư luận kia vẫn còn ngủ đến trời đất tối sầm, hai tai không nghe thấy gì.
“A ——” Chước Hoa tỉnh khỏi cơn mưa, giật giật bả vai bị cộm đến phát đau, trong đầu hỗn độn, không biết đêm hay ngày.
“Tỉnh?” Một giọng nói xa lạ vang lên thu hút sự chú ý của cậu.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro