trước mặt anh
2024-10-15 17:57:09
Trình Thiếu Lăng kéo bằng được Sa Dĩnh Sa vào trong. Cô thấy nhạc xập xình, mùi khói thuốc lá, mùi rượu xen lẫn mùi nước hoa rất hỗn tạp, tiếp viên nữ người đứng hát, người đứng nhảy, người thì phục vụ rượu bên cạnh mấy người đàn ông.
Hiển nhiên bên cạnh Bạch Anh Tử cũng có hai cô gái kè kè sát rạt.
- Bạch Anh Tử, cậu xem người của cậu này.
Anh và Minh Đại Quang đang chơi game với nhau, mỗi người một cái điện thoại, thi thoảng được tiếp viên đút cho một miếng hoa quả, nhìn sung sướng gì đâu.
Bạch Anh Tử không thèm nhìn qua mà chỉ hờ hững đáp.
- Tầm bậy tầm bạ gì đấy, ở đây làm gì có người nào của tôi.
Trình Thiếu Lăng không thèm phân bua, trực tiếp kéo cô tới đứng trước mặt anh.
- Sa Dĩnh Sa nhà cậu mò tới tận đây rồi!
Nghe thấy tên cô, Bạch Anh Tử nhíu mày, đập vào mắt anh là đồi chân thon dài, nhìn lên chút nữa là váy lệch vai, lên cao hơn là khuôn mặt nửa quen nửa lạ.
Điện thoại bị anh ném sang một bên, tay vội vàng xua hai nữ tiếp viên ngồi xa ra rồi nhăn nhở.
- Dĩnh Sa, sao cô lại ở đây?
Cô nín nhẹ môi và thở dài.
Tôi đi chơi!Chơi? Cô chơi với ai?Bạn!Cô có bạn à?Bộ tôi không được có bạn à, cậu cũng đi chơi với bạn ở đầy đó thôi.Ừ, thì ....Trình Thiếu Lăng cầm ly rượu lên uống cạn, sau đó hẳng giọng.
- Làm gì có bạn nào, tôi tóm được cô ta đang lăng xăng ngoài hành lang, chắc chẵn đi cùng nhóm tiếp viên lẻn vào để giám sát cậu đấy.
Minh Đại Quang cũng ngừng chơi và nói.
- Ngồi xuống đã!
Dĩnh Sa bị Bạch Anh Tử kéo xuống ngồi cạnh, thấy anh cứ nhìn mình cười, cô liền giải thích.
Tôi không cần phải lẻn làm tiếp viên để tới đây, cũng không phải giám sát cậu.Ừm, dù sao cũng tới rồi, đợi lát về cùng nhau nhé.Không đi tăng 2, tăng 3 à?Sao phải đi chứ, khi có Sa Dĩnh Sa ở đây rồi.Thôi đi, đừng có nhìn tôi cười kiểu đó. Không quen chút nào.Tôi cũng không quen chút nào, hôm nay cô rất khác..Rất đẹp!Trình Thiếu Lăng không tin Sa Dĩnh Sa có thể tự mình đường đường chính chính lên được tầng 3, cũng thấy cô xinh đẹp nhưng kiểu ăn mặc của cô khá bình thường, không khiêu gợi như những cô gái Trình Thiếu Lăng hay gặp.
Bạch Anh Tử thì khác, anh chưa bao giờ thấy Sa Dĩnh Sa ăn mặc có chút lộ da lộ thịt, ngoài lần cô mặc quần đùi ở du thuyền. Quả nhiên váy vó đẹp một kiểu khác khiến anh khá ấn tượng và thích thú.
- Không báo cho bạn biết sao?
- ...
Bạch Anh Tử đoán là cô nói dối, nhưng không đào bới mà chuyển sang trêu ghẹo.
- Tôi vừa mới rời nhà hơn tiếng, chưa gì đã nhớ tôi quá phải đi tìm à?
Cô bĩu môi ngao ngán, ai mà thèm tìm anh chứ.
Hai nữ tiếp viên khi nãy giờ đang e ấp trong lòng Trình thiếu gia, còn bên Minh Đại Quang thì có một người nhưng bị lạnh nhạt không đếm xỉa.
Dĩnh Sa nhìn mấy người đàn ông khác khá lạ, họ đứng chơi mấy trò đùa cợt với nhóm phụ nữ. Càng ngày cô càng ấn tượng với Minh Đại Quang.
Người ta thường nói vật họp theo loài, người phân theo nhóm, nếu ba người chơi thân hẳn phải tính cách hợp cạ và giống nhau. Trình Thiếu Lăng thì khói nói, playboy chính hiệu. Bạch Anh Tử cảm giác là có chơi bời nhưng có điểm dừng. Còn Minh Đại Quang luôn thâm trầm và có vẻ liêm khiết nhất.
Bạch Anh Tử đã sớm để ý Minh Đại Quang hay nhìn crush của mình hôm ăn cơm ở biệt thự, nay Sa Dĩnh Sa ngồi cạnh anh mà lại nhìn sang bạn anh. Không ai muốn tình bạn sứt mẻ vì một người phụ nữ cả. Thế là anh giữ cằm cô xoay về phía mặt mình.
- Đừng có nhìn người đàn ông khác.
Cô hất tay anh ra, không khỏi nhăn nhó xoa nhẹ cằm mình.
- Mắt tôi, tôi nhìn ai là quyền của tôi, cậu không cấm được.
Cái vẻ ương bướng lại xinh đẹp làm Bạch Anh Tử chỉ muốn gói cô kín lại rồi bê về nhà. Nhưng cô có phải đồ vật đâu mà đóng gói kín mít được, nên anh phải đánh dấu chủ quyền theo cách khác.
Ôm hôn xưa rồi, anh quan sát chiếc váy lệch một bên vai, nhắm tới bên vai hở kia mà cắn.
Minh Đại Quang nhíu mày, Trình Thiếu Lăng thì phần nàn chê bai.
- Xin người, ân ái thì về nhà. Bạch Anh Tử, hóa ra cậu ưa bạo lực chả khác ông đây, nên từ nay đừng có chê ông đầy không biết thương hoa tiếc ngọc nữa.
Hiển nhiên bên cạnh Bạch Anh Tử cũng có hai cô gái kè kè sát rạt.
- Bạch Anh Tử, cậu xem người của cậu này.
Anh và Minh Đại Quang đang chơi game với nhau, mỗi người một cái điện thoại, thi thoảng được tiếp viên đút cho một miếng hoa quả, nhìn sung sướng gì đâu.
Bạch Anh Tử không thèm nhìn qua mà chỉ hờ hững đáp.
- Tầm bậy tầm bạ gì đấy, ở đây làm gì có người nào của tôi.
Trình Thiếu Lăng không thèm phân bua, trực tiếp kéo cô tới đứng trước mặt anh.
- Sa Dĩnh Sa nhà cậu mò tới tận đây rồi!
Nghe thấy tên cô, Bạch Anh Tử nhíu mày, đập vào mắt anh là đồi chân thon dài, nhìn lên chút nữa là váy lệch vai, lên cao hơn là khuôn mặt nửa quen nửa lạ.
Điện thoại bị anh ném sang một bên, tay vội vàng xua hai nữ tiếp viên ngồi xa ra rồi nhăn nhở.
- Dĩnh Sa, sao cô lại ở đây?
Cô nín nhẹ môi và thở dài.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tôi đi chơi!Chơi? Cô chơi với ai?Bạn!Cô có bạn à?Bộ tôi không được có bạn à, cậu cũng đi chơi với bạn ở đầy đó thôi.Ừ, thì ....Trình Thiếu Lăng cầm ly rượu lên uống cạn, sau đó hẳng giọng.
- Làm gì có bạn nào, tôi tóm được cô ta đang lăng xăng ngoài hành lang, chắc chẵn đi cùng nhóm tiếp viên lẻn vào để giám sát cậu đấy.
Minh Đại Quang cũng ngừng chơi và nói.
- Ngồi xuống đã!
Dĩnh Sa bị Bạch Anh Tử kéo xuống ngồi cạnh, thấy anh cứ nhìn mình cười, cô liền giải thích.
Tôi không cần phải lẻn làm tiếp viên để tới đây, cũng không phải giám sát cậu.Ừm, dù sao cũng tới rồi, đợi lát về cùng nhau nhé.Không đi tăng 2, tăng 3 à?Sao phải đi chứ, khi có Sa Dĩnh Sa ở đây rồi.Thôi đi, đừng có nhìn tôi cười kiểu đó. Không quen chút nào.Tôi cũng không quen chút nào, hôm nay cô rất khác..Rất đẹp!Trình Thiếu Lăng không tin Sa Dĩnh Sa có thể tự mình đường đường chính chính lên được tầng 3, cũng thấy cô xinh đẹp nhưng kiểu ăn mặc của cô khá bình thường, không khiêu gợi như những cô gái Trình Thiếu Lăng hay gặp.
Bạch Anh Tử thì khác, anh chưa bao giờ thấy Sa Dĩnh Sa ăn mặc có chút lộ da lộ thịt, ngoài lần cô mặc quần đùi ở du thuyền. Quả nhiên váy vó đẹp một kiểu khác khiến anh khá ấn tượng và thích thú.
- Không báo cho bạn biết sao?
- ...
Bạch Anh Tử đoán là cô nói dối, nhưng không đào bới mà chuyển sang trêu ghẹo.
- Tôi vừa mới rời nhà hơn tiếng, chưa gì đã nhớ tôi quá phải đi tìm à?
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cô bĩu môi ngao ngán, ai mà thèm tìm anh chứ.
Hai nữ tiếp viên khi nãy giờ đang e ấp trong lòng Trình thiếu gia, còn bên Minh Đại Quang thì có một người nhưng bị lạnh nhạt không đếm xỉa.
Dĩnh Sa nhìn mấy người đàn ông khác khá lạ, họ đứng chơi mấy trò đùa cợt với nhóm phụ nữ. Càng ngày cô càng ấn tượng với Minh Đại Quang.
Người ta thường nói vật họp theo loài, người phân theo nhóm, nếu ba người chơi thân hẳn phải tính cách hợp cạ và giống nhau. Trình Thiếu Lăng thì khói nói, playboy chính hiệu. Bạch Anh Tử cảm giác là có chơi bời nhưng có điểm dừng. Còn Minh Đại Quang luôn thâm trầm và có vẻ liêm khiết nhất.
Bạch Anh Tử đã sớm để ý Minh Đại Quang hay nhìn crush của mình hôm ăn cơm ở biệt thự, nay Sa Dĩnh Sa ngồi cạnh anh mà lại nhìn sang bạn anh. Không ai muốn tình bạn sứt mẻ vì một người phụ nữ cả. Thế là anh giữ cằm cô xoay về phía mặt mình.
- Đừng có nhìn người đàn ông khác.
Cô hất tay anh ra, không khỏi nhăn nhó xoa nhẹ cằm mình.
- Mắt tôi, tôi nhìn ai là quyền của tôi, cậu không cấm được.
Cái vẻ ương bướng lại xinh đẹp làm Bạch Anh Tử chỉ muốn gói cô kín lại rồi bê về nhà. Nhưng cô có phải đồ vật đâu mà đóng gói kín mít được, nên anh phải đánh dấu chủ quyền theo cách khác.
Ôm hôn xưa rồi, anh quan sát chiếc váy lệch một bên vai, nhắm tới bên vai hở kia mà cắn.
Minh Đại Quang nhíu mày, Trình Thiếu Lăng thì phần nàn chê bai.
- Xin người, ân ái thì về nhà. Bạch Anh Tử, hóa ra cậu ưa bạo lực chả khác ông đây, nên từ nay đừng có chê ông đầy không biết thương hoa tiếc ngọc nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro