Đại Ca Xã Hội Đen “Cầm Thú Tinh Khiết”
Giải vây cho cô
Toán Miêu Nhi
2024-11-11 23:29:07
Trong lòng Trình Thất căng thẳng, tại sao người đàn ông này dông dài như vậy? Không thấy cô không muốn nhìn thấy anh sao? Rất sợ một khi không chú ý bị lộ tẩy, hậu quả không cách nào tưởng tượng, cố nén lửa giận, cung kính nói: "Đúng vậy a, hôm nay thay đổi thời gian rồi, việc đó chúng tôi thật muốn. . . . . ."
Lạc Viêm Hành rất là nhiệt tình gọi thủ hạ: "Để phòng ngừa ngộ nhỡ, cậu đi tra một chút, cụ thể máy bay mấy giờ cất cánh!"
"Dạ!"
Tra cái đầu mẹ anh, Trình Thất gấp đến độ trong lòng dậm chân, cực kỳ lúng túng cầu nguyện hôm nay máy bay thay đổi thời gian, cho đến mười phút sau, tên đàn em trở về, chạy tới bên tên cháu trai, rỉ tai mấy câu, cũng biết chuyện bại lộ, rốt cuộc anh muốn hế nào? Chẳng lẽ anh biết là cô rồi hả ? Không phải chứ? Nhưng vì sao nắm chết không buông?
"Xem ra Trình bang chủ hồ đồ, máy bay vẫn tám giờ tối mới cất cánh!" Lạc Viêm tốt bụng nhắc nhở.
Trình Thất cười ha hả: "A ha ha, có thể tôi nhớ nhầm, vừa đúng, cũng muốn nghe ý kiến của Lạc Nhị gia một chút, vậy thì. . . . . ." Da đầu tê dại nhìn một chút trong phòng, chỉ vào bàn trống nói: "Chúng tôi cung kính không bằng tòng mệnh!" Đổ mồ hôi lạnh, mang theo bọn thủ hạ bước nhanh cách xa, sau khi ngồi xuống mới âm thầm vỗ ngực một cái.
"Chị Thất, tại sao có thể như vậy?"
"Tại sao Lạc Viêm Hành lại là Nhị gia?"
"Tôi, con mẹ nó làm sao biết?" Trình Thất bưng lên một chén nước há to miệng uống xuống bụng, cũng may lúc ấy che mắt lại, nếu không ngày này sang năm, chính là ngày giỗ của cô rồi, ông trời ơi, người này chơi đùa thật lớn.
Trừ Salsa hết nhìn đông tới nhìn tây bên ngoài, mọi người như đứng trên đống lửa, ngồi trên đống than, tất cả đều ôm may mắn trong lòng, cũng không biết người bắt cóc anh là bọn họ chứ? . Vừa nghĩ tới tình cảnh lúc ấy, Chị Thất ra tay tàn nhẫn, thiếu chút nữa giết chết, nếu nói anh ta không biết, tại sao lại muốn ép bọn họ? Nếu nói biết, không phải sớm nên kéo ra ngoài bắn chết sao?
Đáng chết, rốt cuộc anh ta biết hay không biết?
"Đại ca, dường như tất cả bọn họ cũng không thích cô ta, đều phê phán, bàn luận!" Bạch Diệp Thành nhìn một lúc lâu, khom lưng ngồi xuống rỉ tai Lạc Viêm Hành, nhìn có chút hả hê, gần như tất cả viết ở trên mặt, rốt cuộc anh ta hiểu rõ tại sao đại ca muốn giữ bọn họ lại rồi, không phải để cho người khác tới làm nhục sao?
Đáy mắt Lạc Viêm Hành thoáng qua một tia tàn nhẫn, quả thật không ngăn cản.
"Thứ gì, trường hợp này, cô ta cũng không biết xấu hổ !"
"Đúng là, còn cầm quà tặng, chút đồ vật kia cũng lấy ra!"
"Bây giờ cô ta cũng chỉ có thể lấy ra những thứ này, chẳng lẽ muốn cô ta đứng trên phố khêu gợi kiếm tiền sao?"
"Vậy cũng phải, có người muốn đúng không? Ha ha ha!"
Trình Thất nắm chặt ly thủy tinh, thật là tường sập người đẩy, trước kia có ai dám trắng trợn nghị luận cô như vậy? Các người chờ đó, một ngày nào đó sẽ làm cho các người quỳ xuống dập đầu lão nương, Lạc Viêm Hành hơn phân nửa là nghi ngờ đến cô, cho nên cố ý làm cho người ta tới sỉ nhục cô, thật sự hối hận ban đầu không có một đao làm thịt anh ta.
"Chị Thất, không sao, không cần khổ, ở đâu ra ngọt?" Đông Phương Minh lựa chọn cười một tiếng cho qua, bị sỉ nhục vài câu cũng tốt, như vậy mới có thể làm cho mọi người thấy rõ hình thức, mới có thể càng thêm cố gắng vươn lên.
Những người khác nói nhiều câu khó nghe, về phần vì sao không ra tay, quả thật có chút không dám, Trình Thất này nổi tiếng tàn nhẫn, lúc này ra tay trước, Nhị gia cũng sẽ không giúp bọn họ, chỉ có thể công kích bằng lời, bức bách đối phương nổi điên, chỉ cần cô dám làm loạn, hôm nay sẽ bị mất mạng.
Nhìn như không khí ôn hòa, thực ra ngầm chứa khói lửa, sát cơ bốn phía, hôm nay xem như là đắc tội với phụ nữ này, không giết, hậu hoạn vô cùng.
Thất vọng, Trình Thất không hề có động tác, có thể nói khinh thường, vì những chuyện vặt vãnh này, đắc tội với Lạc Viêm Hành không đáng giá, năm năm trong tù, học được không ít thứ, hại ngầm sau lưng là hèn hạ, nhưng nó có thể làm cho cả vương quốc của cô tan rã, có thể làm cho cô bị ở tù năm năm, không để dẫm lên vết xe đổ, một điểm này, dường như Lạc Viêm giúp cô học được.
"Các người nói tại sao cô ta không tức giận đây? Theo như trước kia, sớm lật bàn rồi !"
"Xem ra là sợ, thôi, không có ý nghĩa!"
Lạc Viêm Hành không thấy ai nhìn chằm chằm Trình Thất nữa, không tha, liền nói: "Hôm nay triệu tập mọi người đến, chủ yếu là năm gần đây phát hiện không ít chuyện không thể tha thứ, về phần là chuyện gì, tôi nghĩ trong lòng mọi người rõ ràng, hiện tại đều suy nghĩ cho thật kỹ, nghĩ xong, sau bữa cơm này, cho tôi câu trả lời thỏa đáng!" Nói đến chuyện chính, vẻ mặt không chỉ có nghiêm túc, còn làm cho tất cả mọi người cảm thấy lo lắng.
Có lẽ chỉ có bàn Trình Thất an lòng nhất, năm năm này bọn họ không làm gì.
"Sẽ không phải là chuyện đem ma túy đưa lên thành phố F chứ?"
"Năm năm này tôi cũng không làm chuyện gì không hợp quy củ?"
Tiếng nói thì thầm liên tiếp vang lên, không một ai yên lòng, đám phục vụ nữ đẩy xe đẩy, đem một chén nước to đặt trước mặt khách.
Ánh mắt Trình Thất càn quét chung quanh, thật đúng là thấy không ít lão đại lau mồ hôi lạnh, rốt cuộc là chuyện gì? Cô phải rửa tai lắng nghe, tránh cho ngày sau theo gót, thấy cô gái lái chiếc xe hàng trăm ngàn ở bàn bên cạnh đang khinh bỉ nhìn mình, aiz, không phải là một chiếc Rolls-Royce thôi sao? Không phải là vật quý giá sao? Tương lai có tiền, lái một xe, phía sau còn phải kéo một chiếc.
Bưng lên chén nước trong trên bàn húp hai cái: "Mùi vị không tệ, còn có mùi chanh thơm ngát !"
"Đúng vậy a, uống rất ngon!" Ma Tử và Salsa cũng say mê liếm liếm môi dưới.
Đôi mày thanh tú của La Hiểu Hiểu nhíu lại, không dám tin, bẩn chết, chính là không nghĩ ra tại sao Nhị gia phải giữ lại mấy bọn chuột nhắt, dù sao không phải thích là được rồi, cố ý nhướng cao lông mày nhìn mấy người kia uống xong mới nâng đôi tay thon dài, ở trong chén nước to rửa tay.
"Phốc!"
"Bọn họ thật đúng là uống!"
"Trăm năm khó gặp!"
Không ít người cười vang, thấy bầy dế nhũi kia còn không hiểu, liền cùng nhau đặt tay ở trong chén rửa sạch.
"Chị Thất. . . . . . cái này dường như không phải dùng để uống!" Ma Tử mặt đỏ tới mang tai, muốn chui xuống đất.
Trình Thất cũng thầm mắng không ngừng, thấy cô gái lái chiếc xe quý giá đang nhíu mày nhìn cô, đáng ghét, rõ ràng thấy cô uống, cũng không nhắc nhở, quên đi, dù sao nước không có độc, Lạc Viêm Hành, anh muốn trả thù tôi thì tự mình làm, cần gì mượn tay người? Hung hăng trừng mắt về phía người đàn ông đang muốn rửa tay.
"Phốc, đại ca, cô ta lại uống nữa, làm tôi cười chết rồi, đang lườm anh đấy, giống như muốn giết anh!" Bạch Diệp Thành nén cười đến ruột thắt, đã thật lâu không có vui vẻ như vậy.
Lạc Viêm Hành cũng kinh ngạc nhìn về phía Trình Thất bên kia, không trách được có nhiều tiếng cười như vậy, cũng buồn cười, cúi đầu cố nhịn cười, có lẽ muốn kéo dài trò chơi, cầm lên một chén nhỏ múc ở trong tô nước trong, đưa vào trong miệng, một màn này, làm những người châm chọc đùa cợt kinh hoảng, im lặng, rốt cuộc bọn người ở phía sau, còn là dế nhũi không?
Lúc nào thì thịnh hành uống nước rửa tay?
Trình Thất cũng thật không ngờ, hành động này của Lạc Viêm Hành là bán cao đấy! Anh nhất định là không biết chuyện, nếu không sẽ không giúp cô giải vây, nếu không có lòng trả thù, một màn này thật khiến cho cô giảm bớt mấy phần địch ý đối với anh, không hổ là người nắm quyền.
"Mùi vị không tệ, trong veo ngon miệng!" Lạc Viêm Hành để chén nhỏ xuống, cầm lên khăn lông ưu nhã lau khóe môi.
Rất nhiều người chưa có rửa tay thấy thế, cũng cười bưng chén lớn uống, mà những người đã rửa tay cảm thấy khó khăn, La Hiểu Hiểu mang bộ mặt sầu thảm, sau khi gần như chờ uống xong, bưng chén lên làm một chút.
Đáng ghét, tại sao Nhị gia phải giải vây cho phụ nữ kia? Chẳng lẽ cô đã đoán đúng? Không thể nào, loại phụ nữ này khó mà đến được nơi thanh nhã, làm sao Nhị gia cảm thấy hứng thú? Anh chỉ có thể là của cô, mặc kệ như thế nào, cũng phải tra một chút.
Thật là muốn chứng minh, như vậy không thể lưu lại!
Lạc Viêm Hành rất là nhiệt tình gọi thủ hạ: "Để phòng ngừa ngộ nhỡ, cậu đi tra một chút, cụ thể máy bay mấy giờ cất cánh!"
"Dạ!"
Tra cái đầu mẹ anh, Trình Thất gấp đến độ trong lòng dậm chân, cực kỳ lúng túng cầu nguyện hôm nay máy bay thay đổi thời gian, cho đến mười phút sau, tên đàn em trở về, chạy tới bên tên cháu trai, rỉ tai mấy câu, cũng biết chuyện bại lộ, rốt cuộc anh muốn hế nào? Chẳng lẽ anh biết là cô rồi hả ? Không phải chứ? Nhưng vì sao nắm chết không buông?
"Xem ra Trình bang chủ hồ đồ, máy bay vẫn tám giờ tối mới cất cánh!" Lạc Viêm tốt bụng nhắc nhở.
Trình Thất cười ha hả: "A ha ha, có thể tôi nhớ nhầm, vừa đúng, cũng muốn nghe ý kiến của Lạc Nhị gia một chút, vậy thì. . . . . ." Da đầu tê dại nhìn một chút trong phòng, chỉ vào bàn trống nói: "Chúng tôi cung kính không bằng tòng mệnh!" Đổ mồ hôi lạnh, mang theo bọn thủ hạ bước nhanh cách xa, sau khi ngồi xuống mới âm thầm vỗ ngực một cái.
"Chị Thất, tại sao có thể như vậy?"
"Tại sao Lạc Viêm Hành lại là Nhị gia?"
"Tôi, con mẹ nó làm sao biết?" Trình Thất bưng lên một chén nước há to miệng uống xuống bụng, cũng may lúc ấy che mắt lại, nếu không ngày này sang năm, chính là ngày giỗ của cô rồi, ông trời ơi, người này chơi đùa thật lớn.
Trừ Salsa hết nhìn đông tới nhìn tây bên ngoài, mọi người như đứng trên đống lửa, ngồi trên đống than, tất cả đều ôm may mắn trong lòng, cũng không biết người bắt cóc anh là bọn họ chứ? . Vừa nghĩ tới tình cảnh lúc ấy, Chị Thất ra tay tàn nhẫn, thiếu chút nữa giết chết, nếu nói anh ta không biết, tại sao lại muốn ép bọn họ? Nếu nói biết, không phải sớm nên kéo ra ngoài bắn chết sao?
Đáng chết, rốt cuộc anh ta biết hay không biết?
"Đại ca, dường như tất cả bọn họ cũng không thích cô ta, đều phê phán, bàn luận!" Bạch Diệp Thành nhìn một lúc lâu, khom lưng ngồi xuống rỉ tai Lạc Viêm Hành, nhìn có chút hả hê, gần như tất cả viết ở trên mặt, rốt cuộc anh ta hiểu rõ tại sao đại ca muốn giữ bọn họ lại rồi, không phải để cho người khác tới làm nhục sao?
Đáy mắt Lạc Viêm Hành thoáng qua một tia tàn nhẫn, quả thật không ngăn cản.
"Thứ gì, trường hợp này, cô ta cũng không biết xấu hổ !"
"Đúng là, còn cầm quà tặng, chút đồ vật kia cũng lấy ra!"
"Bây giờ cô ta cũng chỉ có thể lấy ra những thứ này, chẳng lẽ muốn cô ta đứng trên phố khêu gợi kiếm tiền sao?"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Vậy cũng phải, có người muốn đúng không? Ha ha ha!"
Trình Thất nắm chặt ly thủy tinh, thật là tường sập người đẩy, trước kia có ai dám trắng trợn nghị luận cô như vậy? Các người chờ đó, một ngày nào đó sẽ làm cho các người quỳ xuống dập đầu lão nương, Lạc Viêm Hành hơn phân nửa là nghi ngờ đến cô, cho nên cố ý làm cho người ta tới sỉ nhục cô, thật sự hối hận ban đầu không có một đao làm thịt anh ta.
"Chị Thất, không sao, không cần khổ, ở đâu ra ngọt?" Đông Phương Minh lựa chọn cười một tiếng cho qua, bị sỉ nhục vài câu cũng tốt, như vậy mới có thể làm cho mọi người thấy rõ hình thức, mới có thể càng thêm cố gắng vươn lên.
Những người khác nói nhiều câu khó nghe, về phần vì sao không ra tay, quả thật có chút không dám, Trình Thất này nổi tiếng tàn nhẫn, lúc này ra tay trước, Nhị gia cũng sẽ không giúp bọn họ, chỉ có thể công kích bằng lời, bức bách đối phương nổi điên, chỉ cần cô dám làm loạn, hôm nay sẽ bị mất mạng.
Nhìn như không khí ôn hòa, thực ra ngầm chứa khói lửa, sát cơ bốn phía, hôm nay xem như là đắc tội với phụ nữ này, không giết, hậu hoạn vô cùng.
Thất vọng, Trình Thất không hề có động tác, có thể nói khinh thường, vì những chuyện vặt vãnh này, đắc tội với Lạc Viêm Hành không đáng giá, năm năm trong tù, học được không ít thứ, hại ngầm sau lưng là hèn hạ, nhưng nó có thể làm cho cả vương quốc của cô tan rã, có thể làm cho cô bị ở tù năm năm, không để dẫm lên vết xe đổ, một điểm này, dường như Lạc Viêm giúp cô học được.
"Các người nói tại sao cô ta không tức giận đây? Theo như trước kia, sớm lật bàn rồi !"
"Xem ra là sợ, thôi, không có ý nghĩa!"
Lạc Viêm Hành không thấy ai nhìn chằm chằm Trình Thất nữa, không tha, liền nói: "Hôm nay triệu tập mọi người đến, chủ yếu là năm gần đây phát hiện không ít chuyện không thể tha thứ, về phần là chuyện gì, tôi nghĩ trong lòng mọi người rõ ràng, hiện tại đều suy nghĩ cho thật kỹ, nghĩ xong, sau bữa cơm này, cho tôi câu trả lời thỏa đáng!" Nói đến chuyện chính, vẻ mặt không chỉ có nghiêm túc, còn làm cho tất cả mọi người cảm thấy lo lắng.
Có lẽ chỉ có bàn Trình Thất an lòng nhất, năm năm này bọn họ không làm gì.
"Sẽ không phải là chuyện đem ma túy đưa lên thành phố F chứ?"
"Năm năm này tôi cũng không làm chuyện gì không hợp quy củ?"
Tiếng nói thì thầm liên tiếp vang lên, không một ai yên lòng, đám phục vụ nữ đẩy xe đẩy, đem một chén nước to đặt trước mặt khách.
Ánh mắt Trình Thất càn quét chung quanh, thật đúng là thấy không ít lão đại lau mồ hôi lạnh, rốt cuộc là chuyện gì? Cô phải rửa tai lắng nghe, tránh cho ngày sau theo gót, thấy cô gái lái chiếc xe hàng trăm ngàn ở bàn bên cạnh đang khinh bỉ nhìn mình, aiz, không phải là một chiếc Rolls-Royce thôi sao? Không phải là vật quý giá sao? Tương lai có tiền, lái một xe, phía sau còn phải kéo một chiếc.
Bưng lên chén nước trong trên bàn húp hai cái: "Mùi vị không tệ, còn có mùi chanh thơm ngát !"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Đúng vậy a, uống rất ngon!" Ma Tử và Salsa cũng say mê liếm liếm môi dưới.
Đôi mày thanh tú của La Hiểu Hiểu nhíu lại, không dám tin, bẩn chết, chính là không nghĩ ra tại sao Nhị gia phải giữ lại mấy bọn chuột nhắt, dù sao không phải thích là được rồi, cố ý nhướng cao lông mày nhìn mấy người kia uống xong mới nâng đôi tay thon dài, ở trong chén nước to rửa tay.
"Phốc!"
"Bọn họ thật đúng là uống!"
"Trăm năm khó gặp!"
Không ít người cười vang, thấy bầy dế nhũi kia còn không hiểu, liền cùng nhau đặt tay ở trong chén rửa sạch.
"Chị Thất. . . . . . cái này dường như không phải dùng để uống!" Ma Tử mặt đỏ tới mang tai, muốn chui xuống đất.
Trình Thất cũng thầm mắng không ngừng, thấy cô gái lái chiếc xe quý giá đang nhíu mày nhìn cô, đáng ghét, rõ ràng thấy cô uống, cũng không nhắc nhở, quên đi, dù sao nước không có độc, Lạc Viêm Hành, anh muốn trả thù tôi thì tự mình làm, cần gì mượn tay người? Hung hăng trừng mắt về phía người đàn ông đang muốn rửa tay.
"Phốc, đại ca, cô ta lại uống nữa, làm tôi cười chết rồi, đang lườm anh đấy, giống như muốn giết anh!" Bạch Diệp Thành nén cười đến ruột thắt, đã thật lâu không có vui vẻ như vậy.
Lạc Viêm Hành cũng kinh ngạc nhìn về phía Trình Thất bên kia, không trách được có nhiều tiếng cười như vậy, cũng buồn cười, cúi đầu cố nhịn cười, có lẽ muốn kéo dài trò chơi, cầm lên một chén nhỏ múc ở trong tô nước trong, đưa vào trong miệng, một màn này, làm những người châm chọc đùa cợt kinh hoảng, im lặng, rốt cuộc bọn người ở phía sau, còn là dế nhũi không?
Lúc nào thì thịnh hành uống nước rửa tay?
Trình Thất cũng thật không ngờ, hành động này của Lạc Viêm Hành là bán cao đấy! Anh nhất định là không biết chuyện, nếu không sẽ không giúp cô giải vây, nếu không có lòng trả thù, một màn này thật khiến cho cô giảm bớt mấy phần địch ý đối với anh, không hổ là người nắm quyền.
"Mùi vị không tệ, trong veo ngon miệng!" Lạc Viêm Hành để chén nhỏ xuống, cầm lên khăn lông ưu nhã lau khóe môi.
Rất nhiều người chưa có rửa tay thấy thế, cũng cười bưng chén lớn uống, mà những người đã rửa tay cảm thấy khó khăn, La Hiểu Hiểu mang bộ mặt sầu thảm, sau khi gần như chờ uống xong, bưng chén lên làm một chút.
Đáng ghét, tại sao Nhị gia phải giải vây cho phụ nữ kia? Chẳng lẽ cô đã đoán đúng? Không thể nào, loại phụ nữ này khó mà đến được nơi thanh nhã, làm sao Nhị gia cảm thấy hứng thú? Anh chỉ có thể là của cô, mặc kệ như thế nào, cũng phải tra một chút.
Thật là muốn chứng minh, như vậy không thể lưu lại!
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro