Đại Ca Xã Hội Đen “Cầm Thú Tinh Khiết”
Không xa không...
Toán Miêu Nhi
2024-11-11 23:29:07
‘Cốc cốc! ’
"Chị Thất, thế nào?" Tiểu Lan vừa dỗ đứa bé ngủ xong, còn chưa kịp để xuống.
Trình Thất chà xát lỗ mũi, đi vào phòng nói: "Không có gì, không phải nghe nói anh ấy sắp tỉnh lại sao? Tôi vui mừng không ngủ được, muốn nhìn Tiểu Hải một chút!"
"Ha ha, được, chị xem đi, vừa lúc tôi muốn đi ra ngoài mua chút bữa ăn khuya, thuận tiện cũng mang cho chị một chút!" Đặt đứa bé vào trong ngực Trình Thất, cầm lấy túi xách đóng cửa đi khỏi.
Một cô gái nào đó run rẩy, bàn tay nhỏ bé nhẹ nhàng chạm khuôn mặt nhỏ nhắn của đứa bé, hiền hòa cười nói: "Về sau phải nghe lời của cha, không được nghịch ngợm nữa, mẹ hơi mệt, mấy năm này xảy ra rất nhiều chuyện, muốn một mình yên lặng nghỉ ngơi thật tốt, chờ cho mẹ ăn trở về vóc dáng lúc trước sẽ trở lại có được không? Nếu như khi đó cha bảo con đi tìm mẹ, như vậy thì mẹ đã nhìn lầm cha rồi !"
Đúng vậy, cô quyết định cho anh một khoảng thời gian thích nghi, nếu nhiều năm sau anh vẫn kiên trì tìm cô, như vậy cô sẽ tin tưởng trong mắt anh, cô là vợ của anh, nếu như anh thích cô gái xinh đẹp, cô sẽ chúc phúc cho anh, dù sao Phi Vân Bang cũng có người xử lý, mệt mỏi hơn một năm, vừa vặn khi nghỉ phép rồi.
Chờ đến lúc Tiểu Lan trở về, Trình Thất đã đi khỏi mất dạng, chỉ để lại một phong thư, tại sao chị Thất không trực tiếp gọi điện thoại nói với cô? Sau khi mở lá thư đã hiểu.
‘Tiểu Lan, trước hết không cần nói cho mọi người chuyện này, hiện tại đầu óc tôi rất loạn, muốn một mình đi nghỉ ngơi một chút, xem như tôi thử thách anh ấy đi, cô đừng nói cho anh ấy biết, tôi nghĩ anh ấy sẽ tìm tôi, cũng không biết anh ấy có thể tìm bao lâu, cô yên tâm, sau khi tôi đã thông suốt sẽ trở về, trong lúc này nếu anh ấy tìm cô gái khác, các người cũng đừng ngăn cản anh ấy, dù sao trước kia anh ấy không nhìn thấy được tôi, mặc kệ anh ấy có tìm tôi hay không, đến lúc đó tôi cũng sẽ trở về, dĩ nhiên, nếu tôi phát hiện Phi Vân Bang không có vui vẻ hơn, có khả năng cả đời cũng sẽ không trở lại, nhiều năm đánh đánh giết giết như vậy, nói thật có chút mệt mỏi, sau này làm phiền cô giúp tôi chăm sóc đứa bé, tha thứ cho tôi ích kỷ, mệt mỏi quá, cám ơn nhiều !’
Tiểu Lan ngồi co quắp, có nên nói cho bọn họ biết đi tìm người hay không? Chị Thất làm cái gì vậy? Anh rể thật vất vả có thể tỉnh lại, chị lại đi, nhưng cô cũng không xác định Lạc Viêm Hành sẽ không mê luyến thế giới phồn hoa, ngộ nhỡ đúng như lời chị Thất đã nói, anh ấy sẽ thích cô gái khác, đến lúc đó chị Thất làm sao chịu nổi? Đi như vậy, lúc trở lại mặc dù người đàn ông kia thật vui vẻ với người mới, cũng sẽ không mất tôn nghiêm.
Nhưng ngày mai bọn họ nhất định sẽ phát hiện không thấy người, nói chị Thất đã đi về nhà ? Trước tiên xem Lạc Viêm Hành nói thế nào ?
Tại sao ngay cả biện pháp liên lạc cũng không cho cô? Gọi điện thoại mấy lần đều tắt máy, chị Thất, chị thật nhẫn tâm, đứa bé mới một tuổi rưỡi. . . . . . Được rồi, ai kêu cô là thuộc hạ của người ta chứ? Chỉ đành phải nghe lệnh thôi.
Trong ngoài ba tầng, bọn thủ hạ vây kín bệnh viện, nghênh đón vị thần trong lòng bọn họ tỉnh lại, hơn hai mươi bác sĩ rối rít bắt tay Lương Sách, bày tỏ khen ngợi, Trung y quả nhiên rộng lớn.
Tôn Kế Trung đang chờ con nuôi sắp tỉnh lại, cũng cúi người thật sâu chào Lương Sách.
Trần Vĩnh Bình cũng không lo lắng chuyện này, kéo Ma Tử đến một bên hỏi thăm: "Tất cả đều tới, sao lại không thấy bang chủ của các người?"
"Tôi cũng không biết, Tiểu Lan nói chị Thất đã sớm trở về nhà nhưng vẫn không có liên lạc với chúng tôi, điện thoại di động cũng không gọi được, có thể đã xảy ra chuyện hay không?" Theo lý thuyết là không có.
Tiểu Lan áy náy đưa lên phong thư: "Chị Thất nói muốn đi ra ngoài giải sầu, chị ấy. . . . . . sợ Lạc Viêm Hành sáng mắt, sau đó thích cô gái khác. . . . . ."
"À? Con bé này tại sao không nói sớm?" Ma Tử vội vàng mở phong thư, là chữ của chị Thất, cho dù là ai cũng không cách nào bắt chước, là lo lắng sau khi Lạc Viêm Hành nhìn thấy sẽ đứng núi này trông núi nọ? Nếu như anh dám, cô sẽ để cho anh nằm 180 năm, hơn nữa, Lạc Viêm Hành không phải là loại người ấy, dĩ nhiên, cũng không xác định, rõ ràng chị Thất cũng đã nói rất mệt mỏi, có lẽ đã mệt mỏi thật, một năm rưỡi này gần như tiêu hao hết tinh lực cả đời cô.
Tại sao ngay cả phương thức liên lạc cũng không để lại? Đến lúc đó làm sao tìm được cô? Hay là cô đang đợi Lạc Viêm Hành tìm cô? Tất cả cũng không biết, trước mắt chờ chồng chị Thất tỉnh lại rồi nói.
Trong phòng bệnh, chỉ có ba người Khâu Hạo Vũ,
Hàn Dục và Bạch Diệp Thành, nhìn người đàn ông ngủ mê không chớp mắt, Lương Sách nói anh có thể nhìn thấy được ánh sáng, cũng không biết khi đại ca nhìn thấy bọn họ, lúc ấy vẻ mặt sẽ như thế nào?
Sau một tiếng, Lạc Viêm Hành từ từ có ý thức, nhưng không thể mở mắt ngay, giống như bị cơn ác mộng quấn lấy, đỉnh đầu ngọ nguậy, dường như rất khổ sở.
‘Trên đường về, có một ông bác kéo em lại, ông ta nói ông ta biết anh, ông ta muốn em nói cho anh biết, ông ta đã mở một viện dưỡng lão…’
‘Tỉnh lại đi, con mẹ nó, rốt cuộc anh muốn ngủ đến lúc nào, anh tỉnh lại cho em, Lạc Viêm Hành, tên khốn kiếp này, rốt cuộc anh có ý gì? Là anh tự nói muốn năm tay nhau cùng sống đến bạc đầu, ô ô ô ô ô em mệt quá, thật sự rất mệt mỏi, anh tỉnh lại cho em…’
“Trình Thất… Trình Thất... Trình…” Phảng phấp che đậy một thế kỷ mí mắt chợt mở ra, mặc cho đồ vật chưa bao giờ xuất hiện thu hết vào mắt, giống như đã xâm nhập vào một không gian chưa bao giờ tiếp xúc qua, khiến cho người đàn ông khẽ nheo mắt lại, kỳ quái nhìn trần nhà, địa ngục sao?
“Tỉnh rồi, đại ca tỉnh rồi!” Hàn Dục lên tiếng kinh hô, khom lưng rút ngắn khoảng cách, nâng tay của người đàn ông vui vẻ nói: “Đại ca, tôi là Hàn Dục.”
Lạc Viêm Hành nghe vậy khẽ nghiêng đầu, đầu tiên là nhíu mày, sau đó hít một hơi lạnh, giống như đang suy nghĩ đây là người nào? Hình như khác xa trong tưởng tượng, có chút không thể nào tiếp nhận được, sau đó tránh khỏi, nâng đôi tay, cong mười ngón tay, đây chính là tay của anh?
“Đại ca ánh mắt anh có ý gì? Tôi rất đẹp trai đấy!” Tại sao vẻ mặt đại ca tràn đầy ghét bỏ?
Không biết ở trong mắt người đàn ông nào đấy, tất cả mọi vật đều khác thường? Bầu trời màu xanh dương… nhìn bầu trời xanh biếc ngoài cửa sổ, người ta nói bầu trời rất bao la, quả nhiên là vậy, âm thanh bên tai càng lúc càng mơ hồ, mười phút sau, có lẽ nhìn rõ bộ dáng của từng người, sau đó nhìn chằm chằm vào Khâu Hạo Vũ chưa nói tiếng nào: “Trình Thất?”
Khâu Hạo Vũ cười lắc đầu: “Đại ca, tôi không phải Trình Thất!”
“Trình Thất?” Lạc Viêm Hành muốn tìm tòi tất cả các góc phòng bệnh một lần, chỉ có ba sinh vật đang nhúc nhích, như vậy Trình Thất đâu? Trình Thất của anh đâu?
Bạch Diệp Thành cười khổ: “Chị ấy không có tới!”
Cô không có tới… Lạc Viêm Hành rất không hiểu, không thể nào, rõ ràng anh nghe được tiếng Trình Thất gọi anh tỉnh lại, mới vừa ngồi dậy, đầu óc thấy đau, đè chặt ót: “Tôi ngủ bao lâu?” Giống như thật lâu, trong mộng vẫn có giọng nói bồi bên cạnh cùng anh mỗi ngày, làm cho anh không thấy cô đơn, giọng nói kia là của cô gái của anh, Trình Thất của anh.
Mặc dù biết hình dáng loài người rất quái dị, cũng mặc kệ cô có bao nhiêu quái dị, bao nhiêu xấu xí, anh cũng tiếp nhận, bởi vì cô là Trình Thất của anh.
“Suốt cả một năm rưỡi, đại ca, anh ngủ một năm rưỡi!” Khâu Hạo Vũ vui mừng vuốt ve đôi mắt người đàn ông, thật nhìn thấy được rồi, không có bất kỳ trợ giúp nào, đại ca có thể nhìn vào anh mắt của anh rồi, ha ha, thật lòng cám ơn bác Lương.
Một năm rưỡi, lâu như vậy? Không phải Trình Thất rất khổ sở? Đúng rồi, run giọng hỏi: “Tiểu Hải, Tiểu Hải đâu?”
Lúc này, cửa bị đẩy ra, một nhóm người chen chúc đi vào, Tiểu Lan đưa đứa bé vào trong ngực người đàn ông: “Nó là Tiểu Hải!”
Lạc Viêm Hành nửa tin nửa ngờ nhận lấy, ngưng mắt nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo của con trai, anh nhớ cái mùi này, nhớ vật nhỏ này luôn bò qua bò lại ở đầu giường của anh, lúc bàn tay nhỏ bé sờ về phía khuôn mặt của mình thì cảm giác cũng quen thuộc thế này.
Đứa bé nắm lỗ mũi cha, vui sướng sôi nổi: “Cha… Cha…”
Con trai cũng lớn như vậy rồi, ôn hòa cười nói: “Cha là cha của con! Mẹ đâu?”
“Mẹ…” Đứa bé đột nhiên cong miệng lên, nước mắt đảo quanh trong hốc mắt, chỉ chốc lát ngửa đầu há mồm khóc lớn nói: “Mẹ… Oa oa oa oa mẹ…” Mẹ không thấy, mẹ không thấy.
Tiểu Lan vội vàng nói: “Chị Thất nói về nhà trước, nhưng sau khi chúng tôi trở lại, không nhìn thấy chị ấy!”
Lạc Viêm Hành nhìn chằm chằm người phụ nữ một lúc, dựa theo chiều cao, đây chính là phụ nữ: “Cái gì gọi là không nhìn thấy cô ấy? Cô ấy ở nơi nào?” Đột nhiên sinh ra một dự cảm xấu: “Có phải đã xảy ra chuyện hay không?”
“Không có, có lẽ chị ấy ra đi vì mắt của anh, chị ấy đi rồi!” Ma Tử rất muốn nói rõ sự thật cho anh nhưng chị Thất không muốn, cô cũng tin chị Thất sẽ không bỏ Phi Vân Bang, chị ấy sẽ trở lại.
"Chị Thất, thế nào?" Tiểu Lan vừa dỗ đứa bé ngủ xong, còn chưa kịp để xuống.
Trình Thất chà xát lỗ mũi, đi vào phòng nói: "Không có gì, không phải nghe nói anh ấy sắp tỉnh lại sao? Tôi vui mừng không ngủ được, muốn nhìn Tiểu Hải một chút!"
"Ha ha, được, chị xem đi, vừa lúc tôi muốn đi ra ngoài mua chút bữa ăn khuya, thuận tiện cũng mang cho chị một chút!" Đặt đứa bé vào trong ngực Trình Thất, cầm lấy túi xách đóng cửa đi khỏi.
Một cô gái nào đó run rẩy, bàn tay nhỏ bé nhẹ nhàng chạm khuôn mặt nhỏ nhắn của đứa bé, hiền hòa cười nói: "Về sau phải nghe lời của cha, không được nghịch ngợm nữa, mẹ hơi mệt, mấy năm này xảy ra rất nhiều chuyện, muốn một mình yên lặng nghỉ ngơi thật tốt, chờ cho mẹ ăn trở về vóc dáng lúc trước sẽ trở lại có được không? Nếu như khi đó cha bảo con đi tìm mẹ, như vậy thì mẹ đã nhìn lầm cha rồi !"
Đúng vậy, cô quyết định cho anh một khoảng thời gian thích nghi, nếu nhiều năm sau anh vẫn kiên trì tìm cô, như vậy cô sẽ tin tưởng trong mắt anh, cô là vợ của anh, nếu như anh thích cô gái xinh đẹp, cô sẽ chúc phúc cho anh, dù sao Phi Vân Bang cũng có người xử lý, mệt mỏi hơn một năm, vừa vặn khi nghỉ phép rồi.
Chờ đến lúc Tiểu Lan trở về, Trình Thất đã đi khỏi mất dạng, chỉ để lại một phong thư, tại sao chị Thất không trực tiếp gọi điện thoại nói với cô? Sau khi mở lá thư đã hiểu.
‘Tiểu Lan, trước hết không cần nói cho mọi người chuyện này, hiện tại đầu óc tôi rất loạn, muốn một mình đi nghỉ ngơi một chút, xem như tôi thử thách anh ấy đi, cô đừng nói cho anh ấy biết, tôi nghĩ anh ấy sẽ tìm tôi, cũng không biết anh ấy có thể tìm bao lâu, cô yên tâm, sau khi tôi đã thông suốt sẽ trở về, trong lúc này nếu anh ấy tìm cô gái khác, các người cũng đừng ngăn cản anh ấy, dù sao trước kia anh ấy không nhìn thấy được tôi, mặc kệ anh ấy có tìm tôi hay không, đến lúc đó tôi cũng sẽ trở về, dĩ nhiên, nếu tôi phát hiện Phi Vân Bang không có vui vẻ hơn, có khả năng cả đời cũng sẽ không trở lại, nhiều năm đánh đánh giết giết như vậy, nói thật có chút mệt mỏi, sau này làm phiền cô giúp tôi chăm sóc đứa bé, tha thứ cho tôi ích kỷ, mệt mỏi quá, cám ơn nhiều !’
Tiểu Lan ngồi co quắp, có nên nói cho bọn họ biết đi tìm người hay không? Chị Thất làm cái gì vậy? Anh rể thật vất vả có thể tỉnh lại, chị lại đi, nhưng cô cũng không xác định Lạc Viêm Hành sẽ không mê luyến thế giới phồn hoa, ngộ nhỡ đúng như lời chị Thất đã nói, anh ấy sẽ thích cô gái khác, đến lúc đó chị Thất làm sao chịu nổi? Đi như vậy, lúc trở lại mặc dù người đàn ông kia thật vui vẻ với người mới, cũng sẽ không mất tôn nghiêm.
Nhưng ngày mai bọn họ nhất định sẽ phát hiện không thấy người, nói chị Thất đã đi về nhà ? Trước tiên xem Lạc Viêm Hành nói thế nào ?
Tại sao ngay cả biện pháp liên lạc cũng không cho cô? Gọi điện thoại mấy lần đều tắt máy, chị Thất, chị thật nhẫn tâm, đứa bé mới một tuổi rưỡi. . . . . . Được rồi, ai kêu cô là thuộc hạ của người ta chứ? Chỉ đành phải nghe lệnh thôi.
Trong ngoài ba tầng, bọn thủ hạ vây kín bệnh viện, nghênh đón vị thần trong lòng bọn họ tỉnh lại, hơn hai mươi bác sĩ rối rít bắt tay Lương Sách, bày tỏ khen ngợi, Trung y quả nhiên rộng lớn.
Tôn Kế Trung đang chờ con nuôi sắp tỉnh lại, cũng cúi người thật sâu chào Lương Sách.
Trần Vĩnh Bình cũng không lo lắng chuyện này, kéo Ma Tử đến một bên hỏi thăm: "Tất cả đều tới, sao lại không thấy bang chủ của các người?"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Tôi cũng không biết, Tiểu Lan nói chị Thất đã sớm trở về nhà nhưng vẫn không có liên lạc với chúng tôi, điện thoại di động cũng không gọi được, có thể đã xảy ra chuyện hay không?" Theo lý thuyết là không có.
Tiểu Lan áy náy đưa lên phong thư: "Chị Thất nói muốn đi ra ngoài giải sầu, chị ấy. . . . . . sợ Lạc Viêm Hành sáng mắt, sau đó thích cô gái khác. . . . . ."
"À? Con bé này tại sao không nói sớm?" Ma Tử vội vàng mở phong thư, là chữ của chị Thất, cho dù là ai cũng không cách nào bắt chước, là lo lắng sau khi Lạc Viêm Hành nhìn thấy sẽ đứng núi này trông núi nọ? Nếu như anh dám, cô sẽ để cho anh nằm 180 năm, hơn nữa, Lạc Viêm Hành không phải là loại người ấy, dĩ nhiên, cũng không xác định, rõ ràng chị Thất cũng đã nói rất mệt mỏi, có lẽ đã mệt mỏi thật, một năm rưỡi này gần như tiêu hao hết tinh lực cả đời cô.
Tại sao ngay cả phương thức liên lạc cũng không để lại? Đến lúc đó làm sao tìm được cô? Hay là cô đang đợi Lạc Viêm Hành tìm cô? Tất cả cũng không biết, trước mắt chờ chồng chị Thất tỉnh lại rồi nói.
Trong phòng bệnh, chỉ có ba người Khâu Hạo Vũ,
Hàn Dục và Bạch Diệp Thành, nhìn người đàn ông ngủ mê không chớp mắt, Lương Sách nói anh có thể nhìn thấy được ánh sáng, cũng không biết khi đại ca nhìn thấy bọn họ, lúc ấy vẻ mặt sẽ như thế nào?
Sau một tiếng, Lạc Viêm Hành từ từ có ý thức, nhưng không thể mở mắt ngay, giống như bị cơn ác mộng quấn lấy, đỉnh đầu ngọ nguậy, dường như rất khổ sở.
‘Trên đường về, có một ông bác kéo em lại, ông ta nói ông ta biết anh, ông ta muốn em nói cho anh biết, ông ta đã mở một viện dưỡng lão…’
‘Tỉnh lại đi, con mẹ nó, rốt cuộc anh muốn ngủ đến lúc nào, anh tỉnh lại cho em, Lạc Viêm Hành, tên khốn kiếp này, rốt cuộc anh có ý gì? Là anh tự nói muốn năm tay nhau cùng sống đến bạc đầu, ô ô ô ô ô em mệt quá, thật sự rất mệt mỏi, anh tỉnh lại cho em…’
“Trình Thất… Trình Thất... Trình…” Phảng phấp che đậy một thế kỷ mí mắt chợt mở ra, mặc cho đồ vật chưa bao giờ xuất hiện thu hết vào mắt, giống như đã xâm nhập vào một không gian chưa bao giờ tiếp xúc qua, khiến cho người đàn ông khẽ nheo mắt lại, kỳ quái nhìn trần nhà, địa ngục sao?
“Tỉnh rồi, đại ca tỉnh rồi!” Hàn Dục lên tiếng kinh hô, khom lưng rút ngắn khoảng cách, nâng tay của người đàn ông vui vẻ nói: “Đại ca, tôi là Hàn Dục.”
Lạc Viêm Hành nghe vậy khẽ nghiêng đầu, đầu tiên là nhíu mày, sau đó hít một hơi lạnh, giống như đang suy nghĩ đây là người nào? Hình như khác xa trong tưởng tượng, có chút không thể nào tiếp nhận được, sau đó tránh khỏi, nâng đôi tay, cong mười ngón tay, đây chính là tay của anh?
“Đại ca ánh mắt anh có ý gì? Tôi rất đẹp trai đấy!” Tại sao vẻ mặt đại ca tràn đầy ghét bỏ?
Không biết ở trong mắt người đàn ông nào đấy, tất cả mọi vật đều khác thường? Bầu trời màu xanh dương… nhìn bầu trời xanh biếc ngoài cửa sổ, người ta nói bầu trời rất bao la, quả nhiên là vậy, âm thanh bên tai càng lúc càng mơ hồ, mười phút sau, có lẽ nhìn rõ bộ dáng của từng người, sau đó nhìn chằm chằm vào Khâu Hạo Vũ chưa nói tiếng nào: “Trình Thất?”
Khâu Hạo Vũ cười lắc đầu: “Đại ca, tôi không phải Trình Thất!”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Trình Thất?” Lạc Viêm Hành muốn tìm tòi tất cả các góc phòng bệnh một lần, chỉ có ba sinh vật đang nhúc nhích, như vậy Trình Thất đâu? Trình Thất của anh đâu?
Bạch Diệp Thành cười khổ: “Chị ấy không có tới!”
Cô không có tới… Lạc Viêm Hành rất không hiểu, không thể nào, rõ ràng anh nghe được tiếng Trình Thất gọi anh tỉnh lại, mới vừa ngồi dậy, đầu óc thấy đau, đè chặt ót: “Tôi ngủ bao lâu?” Giống như thật lâu, trong mộng vẫn có giọng nói bồi bên cạnh cùng anh mỗi ngày, làm cho anh không thấy cô đơn, giọng nói kia là của cô gái của anh, Trình Thất của anh.
Mặc dù biết hình dáng loài người rất quái dị, cũng mặc kệ cô có bao nhiêu quái dị, bao nhiêu xấu xí, anh cũng tiếp nhận, bởi vì cô là Trình Thất của anh.
“Suốt cả một năm rưỡi, đại ca, anh ngủ một năm rưỡi!” Khâu Hạo Vũ vui mừng vuốt ve đôi mắt người đàn ông, thật nhìn thấy được rồi, không có bất kỳ trợ giúp nào, đại ca có thể nhìn vào anh mắt của anh rồi, ha ha, thật lòng cám ơn bác Lương.
Một năm rưỡi, lâu như vậy? Không phải Trình Thất rất khổ sở? Đúng rồi, run giọng hỏi: “Tiểu Hải, Tiểu Hải đâu?”
Lúc này, cửa bị đẩy ra, một nhóm người chen chúc đi vào, Tiểu Lan đưa đứa bé vào trong ngực người đàn ông: “Nó là Tiểu Hải!”
Lạc Viêm Hành nửa tin nửa ngờ nhận lấy, ngưng mắt nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo của con trai, anh nhớ cái mùi này, nhớ vật nhỏ này luôn bò qua bò lại ở đầu giường của anh, lúc bàn tay nhỏ bé sờ về phía khuôn mặt của mình thì cảm giác cũng quen thuộc thế này.
Đứa bé nắm lỗ mũi cha, vui sướng sôi nổi: “Cha… Cha…”
Con trai cũng lớn như vậy rồi, ôn hòa cười nói: “Cha là cha của con! Mẹ đâu?”
“Mẹ…” Đứa bé đột nhiên cong miệng lên, nước mắt đảo quanh trong hốc mắt, chỉ chốc lát ngửa đầu há mồm khóc lớn nói: “Mẹ… Oa oa oa oa mẹ…” Mẹ không thấy, mẹ không thấy.
Tiểu Lan vội vàng nói: “Chị Thất nói về nhà trước, nhưng sau khi chúng tôi trở lại, không nhìn thấy chị ấy!”
Lạc Viêm Hành nhìn chằm chằm người phụ nữ một lúc, dựa theo chiều cao, đây chính là phụ nữ: “Cái gì gọi là không nhìn thấy cô ấy? Cô ấy ở nơi nào?” Đột nhiên sinh ra một dự cảm xấu: “Có phải đã xảy ra chuyện hay không?”
“Không có, có lẽ chị ấy ra đi vì mắt của anh, chị ấy đi rồi!” Ma Tử rất muốn nói rõ sự thật cho anh nhưng chị Thất không muốn, cô cũng tin chị Thất sẽ không bỏ Phi Vân Bang, chị ấy sẽ trở lại.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro