Đại Ca Xã Hội Đen “Cầm Thú Tinh Khiết”

Mở cuộc giết ch...

Toán Miêu Nhi

2024-11-11 23:29:07

Lạc Viêm Hành mím môi, lọt vào suy tư, tại sao nhà họ Trình, ai cũng hung hãn thế này? Người nào cũng khó dây vào, cười nói: "Đó là tự nhiên!"

Mạc Băng dùng đầu ngón tay vén sợi tóc trên trán Trình Thất, nhìn chằm chằm mặt nạ dưỡng khí chụp xuống khuôn mặt trắng bệch, cánh môi nức nở nói: "Nếu chị biết trên thế giới còn có em, nhất định sẽ tới tìm em, những năm này nhất định rất khổ sở chứ?"

"Sáu tuổi Chị Thất bị buộc đưa đến bên này, một mình không cửa không nhà không người thân, xin ăn ở đầu đường!" Ma Tử lặng lẽ đi tới trả lời giúp trình Thất.

"Sáu tuổi?" Mạc Băng đau lòng cúi đầu, hốc mắt từ từ đỏ lên, sau đó không thể chịu nổi nước mắt rơi xuống, lúc cô sáu tuổi vẫn còn ở trong ngực cha mẹ nuôi làm nũng, ban đầu biết mình bị đưa ra ngoài, còn rất hâm mộ có thể đi theo bên cạnh cha cô, thì ra mình hạnh phúc hơn nhiều so với cô, cũng không ghen tỵ, làm chị nên nhường cho em gái, nếu như có thể làm lại, cô tình nguyện người chịu tội chính là cô.

Trình Thất vẫn không có hơi sức mở mắt, đây chính là chị sao? Âm thanh thật dễ nghe, Lạc Viêm Hành, cám ơn anh, cám ơn anh giúp em tìm được chị, có người thân quan tâm cảm giác rất tốt.

"Vâng, nhưng Chị Thất không có oán trời trách đất, vẫn một mình dốc sức kiếm sống đến bây giờ, xem như có chút thành tựu!"

Sáu tuổi đã bắt đầu dốc sức kiếm sống, Mạc Băng không dám nghĩ đó là hình ảnh như thế nào, lúc cô còn đòi vây cá ăn không ngon thì em gái ruột của mình cũng đang xin cơm ăn, yêu thương vuốt tóc cô gái, khóc ròng nói: "Xin lỗi. . . . . . Chị thật không biết. . . . . . Còn có em, thật xin lỗi. . . . . ."

Nếu như không nhờ Lạc Viêm Hành, có lẽ cả đời cũng không biết còn có người em gái, càng không biết mình được nhận nuôi, dù sao cha mẹ đối với cô quá tốt, cho cô thừa kế tất cả gia sản, thì ra cha ruột là phần tử ngoài vòng luật pháp, mẹ vì sinh khó mà chết, ba tuổi đã bị đưa ra ngoài, mặc dù những chuyện này không nhớ rõ, nhưng lại là sự thực.

Thấy Trình Thất cũng rơi lệ, ngón tay cái nhẹ nhàng lau đi, cười nói: "Em phải nhanh khỏe lại, chị còn có rất nhiều lời nói muốn nói với em, về sau em không bao giờ cô độc nữa, có chị ở đây, sẽ không dám khi dễ em, em còn chưa nhìn thấy mặt chị, không thể có chuyện!"

Hàn Dục vội vàng vào nhà, kề vào lỗ tai Lạc Viêm Hành nói: "Mặc dù trong xe không có dấu tay khả nghi, nhưng tìm được mảnh da của La Hiểu Hiểu, đã kết luận chính là cô ta, trong căn phòng bí mật cũng có dấu vết của cô ta!"

Lạc Viêm Hành từ từ giương mắt nhìn Trình Thất một cái, mới đứng lên nói: "Đi!"

"Anh Hành, tôi có lời muốn cho anh biết. . . . . . Anh Hành, Anh Hành!" A Nam buồn bực cau mày, chuyện gì gấp gáp như vậy? Cũng không cho anh ta thời gian giành công, quên đi, dù sao người không chạy được.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Vẫn ngồi ở trong hành lang chưa từng động đậy, Kỳ Dịch vừa định đi lên ngăn trở, nhưng nghĩ tới Trình Thất bị thương, cũng lựa chọn thờ ơ, anh cũng không muốn thả hổ về rừng, cũng không tin pháp luật có thể giải quyết, vậy thì để cho Lạc Viêm Hành đích thân xử lý đi, loại người như thế vốn nên bị róc xương lóc thịt, nếu Lạc Viêm Hành ngồi yên không để ý đến, thì anh cũng không cần thiết tiếp tục ở lại nơi này.

Bạn bè, làm bạn bè cả đời không tồi.

Màn đêm nhẹ nhàng buông xuống, ánh sao chiếu lấp lánh trên bầu trời, ánh trăng cô đơn cũng ló dạng, gió đêm phất phới thổi lá cây vang xào xạc, cảnh đêm tươi đẹp như thế lại rửa không sạch thù hận trong lòng người.

Biệt thự nhà họ La vốn đang lặng lẽ yên ắng, một tiếng súng vang lên, đưa tới gió tanh mưa máu, vô số quân nhân sớm có chuẩn bị, bắt đầu nổ súng.

‘rầm rầm rầm!’

Tiếng súng không hề gián đoạn, Hàn Dục quát lạnh: “Lập tức xông lên giết!”

“Xông lên!”

Hết thẩy hơn ba trăm người xông lên, đánh cho kẻ địch nhiều lần lui về phía sau, mùi máu tươi theo gió thổi vào trong lỗ mũi mọi người, ngược lại càng khơi dậy tính khát máu, một đứa trẻ cũng không bỏ qua.

Ngoài cửa lớn, trong ghế xe, ánh mắt lạnh lùng của người đàn ông nhìn ngoài bóng đêm cửa sổ, cảm thấy báo thù sẽ tốt hơn, nhưng nghĩ tới con trai còn chưa ra đời, cơn đau xót mất con cho dù bất kỳ niềm vui nào cũng không thể chống đỡ.

“Các người là ai?”

Năm người đàn ông lao ra khỏi phòng rống giận, dám công khai giết người, thật quá đáng rồi.

Trong sân, đứng đầy người áo đen, mọi người đều giống như đối mặt với kẻ địch thù sâu tựa biển, đặc biệt là Hàn Dục, đáng thương cho thằng nhóc còn chưa ra đời đã bị ép chết từ trong trứng nước, càng nghĩ càng oán giận: “Thế nào? Cũng không dám ra ngoài à?”

Cửa bị kéo ra, La Hiểu Hiểu níu La Ngọc Khôn cùng các vị lãnh đạo quân khu ra khỏi phòng, la lớn: “Hàn Dục, rốt cuộc anh muốn như thế nào? Đến liền giết người, chúng tôi chọc tới anh sao?” Cho dù cô giết Trình Thất, nhưng Lạc Viêm Hành cũng không nên đối với cô như vậy, dù sao cô yêu anh rất nhiều năm.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Đang lúc này, Lạc Viêm Hành hai mắt đỏ ngầu đứng ở phía sau đám người, tất cả tâm tình cũng lộ ngoài, giống như ác ma nhập vào thân, bất cứ lúc nào cũng có thể hút đi linh hồn của mọi người, hơn mười phút ngắn ngủn, Biệt thự nhà họ La đã máu chảy thành sông nhưng anh lại không thèm để ý chút nào, không muốn nghe nói nhảm, ngửa đầu nhìn gần một trăm quân nhân liên tục lùi về phía sau: “Giết cho tôi!”

“Khoan đã!” La Ngọc Khôn giơ tay lên, nhìn người đàn ông đã từng thiếu chút nữa trở thành con rể, hừ lạnh nói: “Cậu thật muốn đối địch với quốc gia?”

Một ông già cũng chỉ vào người đàn ông thét to lên: “Lạc Viêm Hành, cậu thật to gan, biết bên trong là ai ở chăng? Đây chính là thủ trưởng quân khu số một!” Cuối cùng cắn răng nghiến lợi thêm một câu: “Quả thật muốn tạo phản?” Giết thủ trưởng, cậu ta cho rằng mình là chủ tịch hay sao?

Lạc Viêm Hành biết rõ hậu quả sẽ như thế nào, nhưng nghĩ đến người yêu bị lăng nhục, sắc mặt dữ tợn, cắn răng nói: “Làm tổn thương vợ của tôi, giết con của tôi, tôi quan tâm đến ông ta là ai”, cuối cùng ra lệnh, quát lên một tiếng: “Giết! Một mạng cũng không bỏ qua!”

Lời này vừa ra, tiếng súng liên miên bất tuyệt lần nữa, một trăm tên sĩ quan và binh lính ngã xuống đất, La Hiểu Hiểu lại cười, vừa đi xuống cầu thang, vừa nói: “Lạc Viêm Hành, anh rất đau lòng à? Đây đều là do anh tạo thành......Umh.... Tạo thành, không sao cả, dù sao có cô ta làm đệm lưng, tôi chết không tiếc!”

“Vậy thì cô phải thất vọng rồi, chị dâu đã bình an vô sự!” Bạch Diệp Thành nói xong liền bắn một phát.

La Hiểu Hiểu che ngực chảy máu, không dám tin nhìn về Bạch Diệp Thành, không thể nào, cô nhìn tận mắt thấy cô gái kia tắt thở, không thể nào, trừ khi cô gái kia cố ý lừa cô...... Đúng vậy, cố ý lừa cô, lòng dạ đủ sâu, từ từ té quỵ xuống đất, ông trời ơi, tại sao ông bất công như thế?

Đến chết, người đàn ông kia cũng không có tiến lên nhìn, tình yêu này thật đáng giá như thế chăng? Quá buồn cười, quá buồn cười, cũng được, đời sau đi lối khác là được.

Sau một lúc, Biệt thự nhà họ La lần nữa lọt vào yên tĩnh, ngoại trừ mùi máu tanh nồng nặc, nơi này giống như mới vừa rồi chưa từng xảy ra việc gì.

“Đại ca, một ngọn lửa thiêu hay.......?”

Nỗi hận trong mắt Lạc Viêm Hành vẫn không tiêu tán, đầu ngón tay đều là cảm giác lạnh lẽo cô gái truyền cho anh, khoảng khắc đó anh thật sự cho rằng cô sắp chết, chuyện như vậy anh không hy vọng xảy ra lần nữa: “Không cần, rút lui đi!” Răn đe, anh thật muốn xem sau này còn ai dám tới trêu chọc.

Bạch Diệp Thành nhún vai, kéo một người anh em nói: “Truyền việc này ra ngoài, nói là lời đồn đãi, cũng đừng cho rằng chúng ta làm!”

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Đại Ca Xã Hội Đen “Cầm Thú Tinh Khiết”

Số ký tự: 0