Đại Ca Xã Hội Đen “Cầm Thú Tinh Khiết”
Thiến
Toán Miêu Nhi
2024-11-11 23:29:07
Lộ Băng vác cây đao thật to nhìn những người làm cúi đầu cũng không dám ngẩng lên, nói: "Các người yên tâm, không liên quan đến các người!"
"Phù phù!"
Chừng hai mươi người đồng thời thở ra một hơi, sau đó cùng nhau gật đầu.
Thái Thủy Vân đã bị kiềm chế, thấy bộ dạng chồng ngây ngốc, dứt khoát trách mắng: "Cô điên à, rốt cuộc cô muốn làm gì? Cô biết cha của tôi là ai. . . . . . Ưmh!"
‘Ầm! ’
Con ngươi Ma Tử trợn lên, tàn nhẫn nhấc chân đạp thẳng vào bụng cô gái, Chị Thất có thể để cho cô mắng chửi sao?
Nhìn cả khuôn mặt cô gái bởi vì khổ sở mà vặn vẹo, đám người Tiểu Lan rất kích động, sợ thì sợ, trong lòng vẫn nghĩ là ‘Cô cũng có ngày hôm nay? ’
"Trình Thất!" Thấy vợ bị đánh, hai mắt của Mạc Trung Hiền đỏ ngầu rống giận, căm hận nhìn chằm chằm người yêu ngày xưa: "Cô có thể nhằm vào tôi, khi dễ phụ nữ, được coi là anh hùng sao?"
Trình Thất giương môi, nhận lấy thuốc lá thủ hạ đưa tới, chậm rãi phun ra khói mù, bộ dáng không ai bì nổi, cười nhạo nói: "Tôi vốn cũng không phải là anh hùng, Mạc Trung Hiền, năm năm rồi, tôi một mực kỳ quái, tại sao anh cũng không đến nhà giam thăm tôi một lần!" Sau khi nhìn mọi thứ bày biện xung quanh: "Suy đoán có thể vui vẻ với người mới, lại không nghĩ rằng anh sẽ làm ra chuyện này, cầm tiền của Phi Vân Bang tôi, giả bộ làm người giàu có, giả bộ thật hay!"
Thái Thủy Vân nhíu lông mày, có ý tứ gì? Trung Hiền không phải sinh ra ở nhà giàu sao? Vừa muốn phản bác. . . . . .
"Đúng vậy! Tôi thừa nhận tôi rất hèn hạ, như vậy thì thế nào? Trả lại cho cô tổng cộng 15 triệu, xem như cho cô thêm 5 triệu tiền lãi, chuyện này từ nay xóa bỏ!" Nhanh chóng lấy ra chi phiếu, sột soạt viết xuống số tiền kếch xù, ký tên ném vào trên bàn thủy tinh, rất may mắn đây không phải là nội thành, sau đó đem người biết chuyện toàn bộ giải quyết, tự nhiên sẽ không gặp phải nguy hiểm thân bại danh liệt.
Không có cách nào, đối phương có Lạc Viêm Hành làm chỗ dựa, không chọc nổi, không phải là 20 triệu sao?
"Mạc Trung Hiền, con mẹ nó, anh có phải là đàn ông không?" Lộ Băng tức giận một quyền đánh ngã anh ta: "Năm đó, nếu không phải là Chị Thất, anh sẽ có ngày hôm nay sao? Nếu không phải là Phi Vân Bang chúng tôi, con mẹ nó, anh đã sớm đói chết đầu đường, 20 triệu? Anh mở miệng mà không biết xấu hổ, nếu không phải vì tên khốn khiếp anh, Phi Vân Bang chúng tôi nghèo túng thành ra như vậy sao?"
Mạc Trung Hiền cắn răng bò dậy, chột dạ nhìn về phía người thương.
Thái Thủy Vân không muốn tin lắc đầu: "Tại sao có thể như vậy? Tại sao có thể như vậy? Không phải anh nói nhà anh rất có tiền sao? Ba mẹ di dân sang Canada rồi sao? Anh. . . . . . Anh lừa em?"
"Canada?" Ma Tử khinh bỉ nhổ mấy bãi nước bọt: "Cha mẹ anh ta đã sớm đuổi anh ta ra ngoài, ban đầu nghèo túng đến nỗi ngay cả cơm cũng không có ăn, nếu không phải là Chị Thất chúng tôi thương hại anh ta, nuôi cho anh lên đại học, anh ta cũng không có gì!" Còn Canada, anh ta nói ra miệng không sợ xấu hổ.
Mạc Trung Hiền hút hút lỗ mũi, gọn gàng dứt khoát: "Cô muốn như thế nào?" Những thứ này đối với anh ta đã sớm không tạo thành uy hiếp, dù sao hiện tại mình có tiền, có địa vị, Vân nhi sẽ không vì chuyện cũ mà cách xa, mình vẫn là mình.
Trình Thất búng tàn thuốc lá, không có chút nào đau buồn: "Tôi chỉ muốn biết, Trình Thất tôi có điểm nào không bằng cô ta?" . Nhíu mày chỉ chỉ Thái Thủy Vân, ngoại trừ không có bộ dạng bên ngoài, cô nhìn không ra cô ta có gì đáng để khen ngợi, bởi vì cô ta có một người cha làm quan sao? Nếu sự thật là như vậy, cô nên kiểm điểm lại lúc ban đầu tại sao mắt chó đui mù ?
"Nói chuyện cẩn thận một chút!" Đông Phương Minh vừa dùng sức đè người đàn ông, vừa rỉ tai.
Mạc Trung Hiền cũng rất thức thời, bây giờ không phải là lúc anh ta giả bộ ngu, nhàn nhạt nhìn về Trình Thất, buồn cười nói: "Cô nhìn lại dáng vẻ bây giờ của cô đi, nhiều năm như vậy cũng không có thay đổi chút nào, ngồi không đúng tướng ngồi, đứng không đúng tướng đứng, điểm nào giống phụ nữ? Trình Thất, đừng quên cô là phụ nữ, đừng cả ngày như người đàn ông, vừa bắt đầu tôi có thử thích cô, tôi muốn kết hôn với phụ nữ mà không phải là người giả trai, cô biết dịu dàng sao? Cô sẽ xấu hổ sao? Cô sẽ vì người đàn ông mà khóc sao? Cô biết làm nũng sao? Cô hiểu phong tình sao? Cô không biết cái gì cả, cô căn bản cũng không biết yêu!"
Trình Thất buồn bực, khoan hãy nói, thật không biết, từ nhỏ đã lăn lộn trong đám con trai, làm quen bạn tốt, cho dù là cô gái cũng như thế, về phần xấu hổ. . . . . . Xấu hổ đại biểu cho thích không? Cái này thật có, chẳng qua đối tượng lại là kẻ mà cô ghét nhất, nhớ đêm đó, cô hỏi Lạc Viêm Hành có thích hay không thì nhịp tim của cô đập đến nay khó có thể quên, là trước nay chưa từng có, sợ đối phương nói thích thì phải làm thế nào để đáp lại? Stop! Cô sẽ không thích tên cháu trai kia, đầu óc không thể phân tán!
Hiểu rồi, Mạc Trung Hiền muốn một con chim nhỏ nép vào người, hỏi ngược lại: "Nếu tôi thật sự động một chút là khóc, người người thương tiếc, đẹp đẽ động lòng người thì lúc ban đầu tôi có năng lực để cung cấp nuôi dưỡng cho anh sao?"
Người đàn ông bị một câu phá hỏng, sau một hồi mới nói: "Tôi đã từng biết ơn, như vậy đi, cho cô thêm 10 nữa, như thế nào?"
"Tiền, đúng là đồ tốt, nhưng anh không cảm thấy phản bội Trình Thất tôi thì không dùng được sao?" Thật giống như một Atula chi phối vận mạng của đối phương, nói ra điều này như là chuyện đương nhiên.
Mạc Trung Hiền không nhìn ra tâm lý cô gái đang suy nghĩ gì, đáy mắt không có tức giận, thậm chí mang theo nụ cười, rốt cuộc là tức giận hay. . . . . . Bất đắc dĩ nói: "50 triệu!" Có câu: có tiền có thể sai khiến quỷ ma, anh ta cũng không tin bây giờ cô không động tâm.
Trình Thất thất vọng lắc đầu một cái, mười một năm như vô ích, đúng vậy, cô rất thích tiền, lúc này cũng rất cần tiền nhưng liên quan đến vấn đề nguyên tắc thì giống như một đống giấy vụn, tiền tất nhiên quan trọng nhưng so với tôn nghiêm của bản thân thì không đáng giá nhắc tới, , chẳng thèm trao đổi, búng tàn thuốc lên không trung, không kiên nhẫn nói: "Ra tay!" Giờ khắc này, trong con ngươi xuất hiện lạnh lùng.
Không cho từ chối!
Nhìn năm người đàn ông đè ngã chồng mình, Thái Thủy Vân gấp đến độ hai mắt ửng hồng, kêu gào nói: "Trình Thất, cô phát điên hả, nếu cô dám động đến một cọng tóc của anh ấy, cho dù chết tôi cũng sẽ không bỏ qua cho cô, Trình Thất, đồ điên. . . . . ."
"Buông tôi ra. . . . . . Ưmh. . . . . . !" Mạc Trung Hiền cố gắng vùng vẫy nhưng cũng không thể tránh thoát giam cầm, trong lòng kinh hãi: "Trình Thất, giết chết tôi, cô tuyệt đối không trốn thoát liên quan đấy!"
Giết chết anh ? Bà cô còn sợ dơ bẩn tay ! Trình Thất không sao cả hưởng thụ loại khoái cảm báo thù, trơ mắt nhìn người phản bội giống như một con chó bị đè xuống đất, kêu trời trời không biết, kêu đất đất chẳng hay, nếu không yêu thì hận, ngược lại nhìn ra người đàn ông này thật sự thích cô gái kia.
Có lẽ do trong lòng tức giận mới có thể làm như vậy, chỉ muốn nhìn một chút từ đây về sau bọn họ còn có thể duy trì ‘Tình yêu bền chặt’ hay không, tin chắc không thể nào, lúc đó cho dù không cần cô ra tay, anh ta cũng sẽ tự kết thúc đấy!
"Má ơi!"
Những người giúp việc nhìn thấy Mạc Trung Hiền bị tụt quần ra, quần lót cũng không giữ lại, vội vàng đưa tay che mắt, dùng ngón chân cũng có thể nghĩ ra được rốt cuộc bọn họ muốn cái làm gì rồi, quá tàn nhẫn, quá tàn nhẫn.
Quả nhiên, Đông Phương Minh máu lạnh rút ra chủy thủ, nhắm ngay của quý của người đàn ông cắt xuống, làm liền một mạch.
"A!"
Giọng khàn khàn thét chói tai điếc màng nhĩ, ngay cả mấy người đàn ông Phi Vân Bang đang có mặt cũng không khỏi âm thầm lau mồ hôi, Chị Thất, chị có thể đừng biến thái như vậy không? Xem ra sau này ngàn vạn lần không thể làm ra chuyện phản bội bang hội, nếu không đây là kết quả cuối cùng của mình!
"Không cần a, ô ô ô, không cần a. . . . . . ông xã. . . . . . Ô ô ô ông xã!" Thái Thủy Vân dùng hết sức tránh thoát trói buộc, nhào tới bên cạnh người yêu điên cuồng ôm lấy: "Ông xã ô ô ô. . . . . . !" Có thể nói là đau xé tim gan, đồ ma quỷ, đồ ma quỷ, cũng không dám lên tiếng mắng chửi nữa, ai tới cứu cô. . . . . .
Mạc Trung Hiền cuộn rút thành một khối, trên trán nổi gân xanh, cứng ngắc nghiêng đầu hung hăng nhìn Trình Thất, cố gắng thu vào đáy mắt từng lỗ chân lông của đối phương, khắc trong tâm khảm, kiếp sau cũng muốn đem ra cắn nuốt.
Trình Thất hít sâu một hơi, đứng dậy nhìn về phía đám người giúp việc mặt hoa biến sắc, rút tờ chi phiếu trên mặt bàn, nói: "Tôi cũng không phải là một người lạm giết kẻ vô tội, ở đây có 20 triệu, cầm lấy tìm kiếm đường đi cho mình, chuyện hôm nay nếu người nào dám tiết lộ, có thể còn thê thảm hơn so với anh ta!"
Tiểu Lan không dám không nhận, gật đầu liên tục: "Dạ dạ dạ!" Họ ước gì hai vợ chồng này chết sớm sớm đào thai đi, ai sẽ nói ra? Nhưng cầm tờ chi phiếu nặng trĩu, 20 triệu a, cả đời cũng không nhìn thấy nhiều tiền như vậy, đi làm ở Quốc Hào hai năm, chẳng những bất cứ lúc nào cũng có thể gặp phải nguy hiểm sống chết nhưng không có bao nhiêu đền đáp, mà cô gái này có thể đem tiền cho bọn họ như vậy, đột nhiên đưa ra một quyết định có thể sẽ hối hận trong tương lai: "Tôi cũng không có chỗ để đi, có thể đi theo cô không? Tôi sẽ nấu cơm, sẽ giặt quần áo, cái gì tôi cũng có thể làm!"
"Tôi cũng vậy!"
"Chúng tôi cũng không biết phải đi đâu, bằng thế lực của anh ta, muốn tìm đến chúng tôi quá dễ dàng, hơn nữa người nhà của chúng tôi đều ở Trung Quốc, chúng tôi. . . . . . Có thể đi theo các người không? Chúng tôi sẽ không gây phiền toái cho các người, tuyệt đối sẽ không làm ra loại chuyện phản bội các người!" Truyện được dịch trực tiếp tại diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn, mọi web khác đều là phiên bản coppy trái phép. Dưới tình thế gấp rút các cô gái hết sức tự đề cử mình, một người có thể chống lại với người của Thị trưởng, nhất định sẽ có năng lực bảo vệ các cô.
Ma Tử gãi gãi cái ót, cười nói: "Khoan hãy nói, chúng ta thật đúng là thiếu một số người biết nấu cơm, làm việc nhà, Chị Thất, chị xem?" Hiện tại chuyện ăn uống trong bang đều do Chú Phùng trông coi, về vấn đề vệ sinh, đã quen dơ bẩn có người quét dọn sạch sẽ có lẽ tốt hơn.
Trình Thất nhìn về phía các cô gái sau khi đánh giá, nghiêm túc nói: "Biết xã hội đen là thế nào không?"
"Biết!"
"Chỉ cần có một người phạm sai lầm, các người cũng sẽ bị vào tù, có thể cả đời cũng không có cơ hội ra ngoài!"
Tiểu Lan giơ tay trước tiên: "Tôi không sợ!" Bây giờ đã không còn đường để đi rồi, bọn họ là người có ơn cứu mạng cô, chỉ cầu bỏ ra một chút báo đáp, chỉ vào các chị em ở sau lưng nói: "Chúng tôi đều như nhau, thường bị kéo tới làm việc nhà, không bằng đi theo các người, ít ra được đối đãi công bằng, chúng tôi đều là người nghèo, cuộc sống bỏ đi!"
"Chỉ cần không để cho cha mẹ của tôi biết là có thể!"
Rất sợ không được thu nhận, phía sau tiếp trước, nhìn ra được cô gái cầm đầu này không phải là người sẽ ngược đãi người dưới, vô cùng phóng khoáng, vừa ngưỡng mộ mà còn khao khát, thật lòng muốn đi theo.
Trình Thất liếm liếm cánh môi, đếm, hai mươi mốt cô gái, nói thật, cô không muốn thu bọn họ, bởi vì bọn họ cũng không phải là người trong giới xã hội đen, như vậy chẳng phải là hại họ sao? Truyện được dịch trực tiếp tại diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn, mọi web khác đều là phiên bản coppy trái phép. Nhưng các cô ấy nói cũng rất đúng, không còn đường để đi, theo tính tình của Thái Thủy Vân, chắc chắn sẽ tìm các cô báo thù, sao có thể thấy chết mà không cứu, cho dù họ đi tới chân trời góc biển thì người nhà cũng bị hãm hại.
Đi theo Phi Vân Bang, cô ta không dám dính vào, cái này gọi là có người làm chỗ dựa.
"Được rồi, đi thôi!"
"Đợi đã nào...!"
Vừa muốn rút lui, một đôi vợ chồng già đỡ nhau đi xuống lầu hai, không nói câu nào, chỉ nhìn Trình Thất gật đầu.
Một cô gái nào đó suy nghĩ xem bọn họ giúp được gì cho bang hội? Phi Vân Bang không phải trại từ thiện, loại phế vật này cũng không cần, nhưng nếu sau này phất lên, có thể để cho bọn họ làm vườn. Vì vậy gật đầu: "Rút lui!"
Cứ như vậy, một phòng đầy người lập tức giải tán, vào trong xe, Tiểu Lan lo lắng nói: "Anh ta. . . . . . Anh ta muốn tố cáo. . . . . ."
Trình Thất cười không nói, tố cáo? Anh ta dám sao? Một khi tố cáo lên cấp trên, chuyện hãm hại Phi Vân Bang ngày đó cũng sẽ đưa ra ánh sáng, danh dự bị mất sạch, trừ phi muốn tự chui đầu vào rọ, cho dù như thế cũng có Lăng muội cản trở !
Lộ Băng giơ lên túi ny lon: "Cái này xử lý như thế nào?"
"Trở về ngâm rượu, treo ở giữa nhà để răn đe!" Trình Thất chán ghét trừng mắt, đàn ông quan tâm nhất không ngoài cái này, sau này người muốn vào bang hội, vì bảo vệ đường con cái cũng sẽ không tùy tiện không vâng lời, nếu phản bội, phải xem xét lợi ích vật chất và đường con cháu, cái nào nặng hơn?
"Phù phù!"
Chừng hai mươi người đồng thời thở ra một hơi, sau đó cùng nhau gật đầu.
Thái Thủy Vân đã bị kiềm chế, thấy bộ dạng chồng ngây ngốc, dứt khoát trách mắng: "Cô điên à, rốt cuộc cô muốn làm gì? Cô biết cha của tôi là ai. . . . . . Ưmh!"
‘Ầm! ’
Con ngươi Ma Tử trợn lên, tàn nhẫn nhấc chân đạp thẳng vào bụng cô gái, Chị Thất có thể để cho cô mắng chửi sao?
Nhìn cả khuôn mặt cô gái bởi vì khổ sở mà vặn vẹo, đám người Tiểu Lan rất kích động, sợ thì sợ, trong lòng vẫn nghĩ là ‘Cô cũng có ngày hôm nay? ’
"Trình Thất!" Thấy vợ bị đánh, hai mắt của Mạc Trung Hiền đỏ ngầu rống giận, căm hận nhìn chằm chằm người yêu ngày xưa: "Cô có thể nhằm vào tôi, khi dễ phụ nữ, được coi là anh hùng sao?"
Trình Thất giương môi, nhận lấy thuốc lá thủ hạ đưa tới, chậm rãi phun ra khói mù, bộ dáng không ai bì nổi, cười nhạo nói: "Tôi vốn cũng không phải là anh hùng, Mạc Trung Hiền, năm năm rồi, tôi một mực kỳ quái, tại sao anh cũng không đến nhà giam thăm tôi một lần!" Sau khi nhìn mọi thứ bày biện xung quanh: "Suy đoán có thể vui vẻ với người mới, lại không nghĩ rằng anh sẽ làm ra chuyện này, cầm tiền của Phi Vân Bang tôi, giả bộ làm người giàu có, giả bộ thật hay!"
Thái Thủy Vân nhíu lông mày, có ý tứ gì? Trung Hiền không phải sinh ra ở nhà giàu sao? Vừa muốn phản bác. . . . . .
"Đúng vậy! Tôi thừa nhận tôi rất hèn hạ, như vậy thì thế nào? Trả lại cho cô tổng cộng 15 triệu, xem như cho cô thêm 5 triệu tiền lãi, chuyện này từ nay xóa bỏ!" Nhanh chóng lấy ra chi phiếu, sột soạt viết xuống số tiền kếch xù, ký tên ném vào trên bàn thủy tinh, rất may mắn đây không phải là nội thành, sau đó đem người biết chuyện toàn bộ giải quyết, tự nhiên sẽ không gặp phải nguy hiểm thân bại danh liệt.
Không có cách nào, đối phương có Lạc Viêm Hành làm chỗ dựa, không chọc nổi, không phải là 20 triệu sao?
"Mạc Trung Hiền, con mẹ nó, anh có phải là đàn ông không?" Lộ Băng tức giận một quyền đánh ngã anh ta: "Năm đó, nếu không phải là Chị Thất, anh sẽ có ngày hôm nay sao? Nếu không phải là Phi Vân Bang chúng tôi, con mẹ nó, anh đã sớm đói chết đầu đường, 20 triệu? Anh mở miệng mà không biết xấu hổ, nếu không phải vì tên khốn khiếp anh, Phi Vân Bang chúng tôi nghèo túng thành ra như vậy sao?"
Mạc Trung Hiền cắn răng bò dậy, chột dạ nhìn về phía người thương.
Thái Thủy Vân không muốn tin lắc đầu: "Tại sao có thể như vậy? Tại sao có thể như vậy? Không phải anh nói nhà anh rất có tiền sao? Ba mẹ di dân sang Canada rồi sao? Anh. . . . . . Anh lừa em?"
"Canada?" Ma Tử khinh bỉ nhổ mấy bãi nước bọt: "Cha mẹ anh ta đã sớm đuổi anh ta ra ngoài, ban đầu nghèo túng đến nỗi ngay cả cơm cũng không có ăn, nếu không phải là Chị Thất chúng tôi thương hại anh ta, nuôi cho anh lên đại học, anh ta cũng không có gì!" Còn Canada, anh ta nói ra miệng không sợ xấu hổ.
Mạc Trung Hiền hút hút lỗ mũi, gọn gàng dứt khoát: "Cô muốn như thế nào?" Những thứ này đối với anh ta đã sớm không tạo thành uy hiếp, dù sao hiện tại mình có tiền, có địa vị, Vân nhi sẽ không vì chuyện cũ mà cách xa, mình vẫn là mình.
Trình Thất búng tàn thuốc lá, không có chút nào đau buồn: "Tôi chỉ muốn biết, Trình Thất tôi có điểm nào không bằng cô ta?" . Nhíu mày chỉ chỉ Thái Thủy Vân, ngoại trừ không có bộ dạng bên ngoài, cô nhìn không ra cô ta có gì đáng để khen ngợi, bởi vì cô ta có một người cha làm quan sao? Nếu sự thật là như vậy, cô nên kiểm điểm lại lúc ban đầu tại sao mắt chó đui mù ?
"Nói chuyện cẩn thận một chút!" Đông Phương Minh vừa dùng sức đè người đàn ông, vừa rỉ tai.
Mạc Trung Hiền cũng rất thức thời, bây giờ không phải là lúc anh ta giả bộ ngu, nhàn nhạt nhìn về Trình Thất, buồn cười nói: "Cô nhìn lại dáng vẻ bây giờ của cô đi, nhiều năm như vậy cũng không có thay đổi chút nào, ngồi không đúng tướng ngồi, đứng không đúng tướng đứng, điểm nào giống phụ nữ? Trình Thất, đừng quên cô là phụ nữ, đừng cả ngày như người đàn ông, vừa bắt đầu tôi có thử thích cô, tôi muốn kết hôn với phụ nữ mà không phải là người giả trai, cô biết dịu dàng sao? Cô sẽ xấu hổ sao? Cô sẽ vì người đàn ông mà khóc sao? Cô biết làm nũng sao? Cô hiểu phong tình sao? Cô không biết cái gì cả, cô căn bản cũng không biết yêu!"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trình Thất buồn bực, khoan hãy nói, thật không biết, từ nhỏ đã lăn lộn trong đám con trai, làm quen bạn tốt, cho dù là cô gái cũng như thế, về phần xấu hổ. . . . . . Xấu hổ đại biểu cho thích không? Cái này thật có, chẳng qua đối tượng lại là kẻ mà cô ghét nhất, nhớ đêm đó, cô hỏi Lạc Viêm Hành có thích hay không thì nhịp tim của cô đập đến nay khó có thể quên, là trước nay chưa từng có, sợ đối phương nói thích thì phải làm thế nào để đáp lại? Stop! Cô sẽ không thích tên cháu trai kia, đầu óc không thể phân tán!
Hiểu rồi, Mạc Trung Hiền muốn một con chim nhỏ nép vào người, hỏi ngược lại: "Nếu tôi thật sự động một chút là khóc, người người thương tiếc, đẹp đẽ động lòng người thì lúc ban đầu tôi có năng lực để cung cấp nuôi dưỡng cho anh sao?"
Người đàn ông bị một câu phá hỏng, sau một hồi mới nói: "Tôi đã từng biết ơn, như vậy đi, cho cô thêm 10 nữa, như thế nào?"
"Tiền, đúng là đồ tốt, nhưng anh không cảm thấy phản bội Trình Thất tôi thì không dùng được sao?" Thật giống như một Atula chi phối vận mạng của đối phương, nói ra điều này như là chuyện đương nhiên.
Mạc Trung Hiền không nhìn ra tâm lý cô gái đang suy nghĩ gì, đáy mắt không có tức giận, thậm chí mang theo nụ cười, rốt cuộc là tức giận hay. . . . . . Bất đắc dĩ nói: "50 triệu!" Có câu: có tiền có thể sai khiến quỷ ma, anh ta cũng không tin bây giờ cô không động tâm.
Trình Thất thất vọng lắc đầu một cái, mười một năm như vô ích, đúng vậy, cô rất thích tiền, lúc này cũng rất cần tiền nhưng liên quan đến vấn đề nguyên tắc thì giống như một đống giấy vụn, tiền tất nhiên quan trọng nhưng so với tôn nghiêm của bản thân thì không đáng giá nhắc tới, , chẳng thèm trao đổi, búng tàn thuốc lên không trung, không kiên nhẫn nói: "Ra tay!" Giờ khắc này, trong con ngươi xuất hiện lạnh lùng.
Không cho từ chối!
Nhìn năm người đàn ông đè ngã chồng mình, Thái Thủy Vân gấp đến độ hai mắt ửng hồng, kêu gào nói: "Trình Thất, cô phát điên hả, nếu cô dám động đến một cọng tóc của anh ấy, cho dù chết tôi cũng sẽ không bỏ qua cho cô, Trình Thất, đồ điên. . . . . ."
"Buông tôi ra. . . . . . Ưmh. . . . . . !" Mạc Trung Hiền cố gắng vùng vẫy nhưng cũng không thể tránh thoát giam cầm, trong lòng kinh hãi: "Trình Thất, giết chết tôi, cô tuyệt đối không trốn thoát liên quan đấy!"
Giết chết anh ? Bà cô còn sợ dơ bẩn tay ! Trình Thất không sao cả hưởng thụ loại khoái cảm báo thù, trơ mắt nhìn người phản bội giống như một con chó bị đè xuống đất, kêu trời trời không biết, kêu đất đất chẳng hay, nếu không yêu thì hận, ngược lại nhìn ra người đàn ông này thật sự thích cô gái kia.
Có lẽ do trong lòng tức giận mới có thể làm như vậy, chỉ muốn nhìn một chút từ đây về sau bọn họ còn có thể duy trì ‘Tình yêu bền chặt’ hay không, tin chắc không thể nào, lúc đó cho dù không cần cô ra tay, anh ta cũng sẽ tự kết thúc đấy!
"Má ơi!"
Những người giúp việc nhìn thấy Mạc Trung Hiền bị tụt quần ra, quần lót cũng không giữ lại, vội vàng đưa tay che mắt, dùng ngón chân cũng có thể nghĩ ra được rốt cuộc bọn họ muốn cái làm gì rồi, quá tàn nhẫn, quá tàn nhẫn.
Quả nhiên, Đông Phương Minh máu lạnh rút ra chủy thủ, nhắm ngay của quý của người đàn ông cắt xuống, làm liền một mạch.
"A!"
Giọng khàn khàn thét chói tai điếc màng nhĩ, ngay cả mấy người đàn ông Phi Vân Bang đang có mặt cũng không khỏi âm thầm lau mồ hôi, Chị Thất, chị có thể đừng biến thái như vậy không? Xem ra sau này ngàn vạn lần không thể làm ra chuyện phản bội bang hội, nếu không đây là kết quả cuối cùng của mình!
"Không cần a, ô ô ô, không cần a. . . . . . ông xã. . . . . . Ô ô ô ông xã!" Thái Thủy Vân dùng hết sức tránh thoát trói buộc, nhào tới bên cạnh người yêu điên cuồng ôm lấy: "Ông xã ô ô ô. . . . . . !" Có thể nói là đau xé tim gan, đồ ma quỷ, đồ ma quỷ, cũng không dám lên tiếng mắng chửi nữa, ai tới cứu cô. . . . . .
Mạc Trung Hiền cuộn rút thành một khối, trên trán nổi gân xanh, cứng ngắc nghiêng đầu hung hăng nhìn Trình Thất, cố gắng thu vào đáy mắt từng lỗ chân lông của đối phương, khắc trong tâm khảm, kiếp sau cũng muốn đem ra cắn nuốt.
Trình Thất hít sâu một hơi, đứng dậy nhìn về phía đám người giúp việc mặt hoa biến sắc, rút tờ chi phiếu trên mặt bàn, nói: "Tôi cũng không phải là một người lạm giết kẻ vô tội, ở đây có 20 triệu, cầm lấy tìm kiếm đường đi cho mình, chuyện hôm nay nếu người nào dám tiết lộ, có thể còn thê thảm hơn so với anh ta!"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tiểu Lan không dám không nhận, gật đầu liên tục: "Dạ dạ dạ!" Họ ước gì hai vợ chồng này chết sớm sớm đào thai đi, ai sẽ nói ra? Nhưng cầm tờ chi phiếu nặng trĩu, 20 triệu a, cả đời cũng không nhìn thấy nhiều tiền như vậy, đi làm ở Quốc Hào hai năm, chẳng những bất cứ lúc nào cũng có thể gặp phải nguy hiểm sống chết nhưng không có bao nhiêu đền đáp, mà cô gái này có thể đem tiền cho bọn họ như vậy, đột nhiên đưa ra một quyết định có thể sẽ hối hận trong tương lai: "Tôi cũng không có chỗ để đi, có thể đi theo cô không? Tôi sẽ nấu cơm, sẽ giặt quần áo, cái gì tôi cũng có thể làm!"
"Tôi cũng vậy!"
"Chúng tôi cũng không biết phải đi đâu, bằng thế lực của anh ta, muốn tìm đến chúng tôi quá dễ dàng, hơn nữa người nhà của chúng tôi đều ở Trung Quốc, chúng tôi. . . . . . Có thể đi theo các người không? Chúng tôi sẽ không gây phiền toái cho các người, tuyệt đối sẽ không làm ra loại chuyện phản bội các người!" Truyện được dịch trực tiếp tại diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn, mọi web khác đều là phiên bản coppy trái phép. Dưới tình thế gấp rút các cô gái hết sức tự đề cử mình, một người có thể chống lại với người của Thị trưởng, nhất định sẽ có năng lực bảo vệ các cô.
Ma Tử gãi gãi cái ót, cười nói: "Khoan hãy nói, chúng ta thật đúng là thiếu một số người biết nấu cơm, làm việc nhà, Chị Thất, chị xem?" Hiện tại chuyện ăn uống trong bang đều do Chú Phùng trông coi, về vấn đề vệ sinh, đã quen dơ bẩn có người quét dọn sạch sẽ có lẽ tốt hơn.
Trình Thất nhìn về phía các cô gái sau khi đánh giá, nghiêm túc nói: "Biết xã hội đen là thế nào không?"
"Biết!"
"Chỉ cần có một người phạm sai lầm, các người cũng sẽ bị vào tù, có thể cả đời cũng không có cơ hội ra ngoài!"
Tiểu Lan giơ tay trước tiên: "Tôi không sợ!" Bây giờ đã không còn đường để đi rồi, bọn họ là người có ơn cứu mạng cô, chỉ cầu bỏ ra một chút báo đáp, chỉ vào các chị em ở sau lưng nói: "Chúng tôi đều như nhau, thường bị kéo tới làm việc nhà, không bằng đi theo các người, ít ra được đối đãi công bằng, chúng tôi đều là người nghèo, cuộc sống bỏ đi!"
"Chỉ cần không để cho cha mẹ của tôi biết là có thể!"
Rất sợ không được thu nhận, phía sau tiếp trước, nhìn ra được cô gái cầm đầu này không phải là người sẽ ngược đãi người dưới, vô cùng phóng khoáng, vừa ngưỡng mộ mà còn khao khát, thật lòng muốn đi theo.
Trình Thất liếm liếm cánh môi, đếm, hai mươi mốt cô gái, nói thật, cô không muốn thu bọn họ, bởi vì bọn họ cũng không phải là người trong giới xã hội đen, như vậy chẳng phải là hại họ sao? Truyện được dịch trực tiếp tại diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn, mọi web khác đều là phiên bản coppy trái phép. Nhưng các cô ấy nói cũng rất đúng, không còn đường để đi, theo tính tình của Thái Thủy Vân, chắc chắn sẽ tìm các cô báo thù, sao có thể thấy chết mà không cứu, cho dù họ đi tới chân trời góc biển thì người nhà cũng bị hãm hại.
Đi theo Phi Vân Bang, cô ta không dám dính vào, cái này gọi là có người làm chỗ dựa.
"Được rồi, đi thôi!"
"Đợi đã nào...!"
Vừa muốn rút lui, một đôi vợ chồng già đỡ nhau đi xuống lầu hai, không nói câu nào, chỉ nhìn Trình Thất gật đầu.
Một cô gái nào đó suy nghĩ xem bọn họ giúp được gì cho bang hội? Phi Vân Bang không phải trại từ thiện, loại phế vật này cũng không cần, nhưng nếu sau này phất lên, có thể để cho bọn họ làm vườn. Vì vậy gật đầu: "Rút lui!"
Cứ như vậy, một phòng đầy người lập tức giải tán, vào trong xe, Tiểu Lan lo lắng nói: "Anh ta. . . . . . Anh ta muốn tố cáo. . . . . ."
Trình Thất cười không nói, tố cáo? Anh ta dám sao? Một khi tố cáo lên cấp trên, chuyện hãm hại Phi Vân Bang ngày đó cũng sẽ đưa ra ánh sáng, danh dự bị mất sạch, trừ phi muốn tự chui đầu vào rọ, cho dù như thế cũng có Lăng muội cản trở !
Lộ Băng giơ lên túi ny lon: "Cái này xử lý như thế nào?"
"Trở về ngâm rượu, treo ở giữa nhà để răn đe!" Trình Thất chán ghét trừng mắt, đàn ông quan tâm nhất không ngoài cái này, sau này người muốn vào bang hội, vì bảo vệ đường con cái cũng sẽ không tùy tiện không vâng lời, nếu phản bội, phải xem xét lợi ích vật chất và đường con cháu, cái nào nặng hơn?
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro