Đại Ca Xã Hội Đen “Cầm Thú Tinh Khiết”

Xem ai cười đến...

Toán Miêu Nhi

2024-11-11 23:29:07

"Ưmh!"

Có lẽ do tư thế ngủ khó chịu, cô gái nhíu đôi mày thanh tú xoay người, lông mi có chút rung rung, cho dù mí mắt bao trùm con ngươi, vẫn bị ánh sáng chói mắt kích thích nên híp lại một đường, Hả? Trời đã sáng? Tại sao cả người giống như trải qua trận chiến vậy? Hơn nữa đây là nơi nào?

Ngoài phòng chim chóc đã sớm ra tổ kiếm ăn, líu ríu hót vang không ngừng.

Trình Thất vừa ngồi dậy vừa quan sát hoàn cảnh vừa quen thuộc lại vừa xa lạ, khi nhìn thấy ghế sa lon màu xám tro nhất thời nhớ tới đây là nhà của Lạc Viêm Hành, lúc trước A Nhiêm núp ở phía sau này, nhà Lạc Viêm Hành. . . . . . nhà Lạc Viêm Hành. . . . . .

Hơi hí mắt, con ngươi càng mở càng lớn, không dám nhìn sang bên kia, tay phải run rẩy gát lên trán, không cần nhìn đã cảm thấy hai luồng sáng bén nhọn bắn ra sau lưng trần truồng, trong nháy mắt như bị đâm mạnh, bình tĩnh, bình tĩnh, khổ sở nói: "Tại sao uống nhiều như vậy? Thật khó chịu!" Dứt lời, sợ hãi nghiêng đầu, đập vào mắt là hai bắp chân thon dài khêu gợi, đầu gối, bắp đùi, bụng. . . . . .

Lại không dám nhìn lên trên, thu hồi ánh mắt, cúi đầu không dám thở gấp, tuy nói lúc say rượu làm bất cứ chuyện gì cũng tuỳ ý, không dùng đến não suy nghĩ, nhưng không có nghĩa là cô không nhớ rõ.

Có thể nói đêm qua rõ mồn một trước mắt, ngoại trừ ngủ thế nào, toàn bộ đều nhớ.

Ông trời, không phải rất nhiều người uống nhiều cũng sẽ quên mất sao? Tại sao cô nhớ rõ ràng như vậy?

Trong lòng vô hạn sợ hãi, bởi vì trên bụng tên cháu trai này bầm đen một mảng, đây không phải nghiêm trọng nhất, một tảng lớn sáp nến màu đỏ nói cho cô biết tối hôm qua cũng đã làm chuyện tốt thế nào, Trình Thất a Trình Thất, trời muốn diệt cô a, vả lại còng tay kia thật giống như còng cả đêm, khắp phòng tràn ngập mùi dâm uế, quá điên cuồng.

Ôm may mắn trong lòng, chợt quay đầu lại.

"Hô, làm tôi sợ muốn chết!"

Lại là ảo giác, người đàn ông đang đen mặt ngủ say, rón rén xuống giường, thu hồi quần áo bị ném lung tung khắp nơi tròng vào trên thân, chỗ này không nên ở lâu, về phần hai tỷ này. . . . . . Quên đi, không thể ham chiến, chạy trốn là trên hết. !

Lạc Viêm Hành hí mắt, vốn định xem một chút sau khi tỉnh lại cô gái sẽ phản ứng thế nào, cô nhóc khốn kiếp này, lại muốn chạy trốn? Chạy thì chạy đi, chỉ cần không đuổi theo anh muốn tiền là được.

Quả thật, Trình Thất giống như đàn ông phong lưu cưỡng hiếp con gái nhà lành, trèo lên xong liền phủi mông một cái chạy lấy người, lặng yên không tiếng động đi tới cửa, cuối cùng liếc mắt nhìn hình ảnh trên giường này thấy quá ghê, không được, từ trước đến giờ người đàn ông này đến chết vẫn sĩ diện, cứ đi như thế, dù sao cũng phải có người tới mở trói cho anh, đến lúc đó bị xấu mặt ở trước mặt thủ hạ, lại càng thêm tức giận, vẫn không thể đem cô trước hiếp sau giết sao?

Nhanh như mèo tiến lên tìm ra chìa khóa ở trong ngăn kéo, mở ra bốn còng tay, lúc này mới nhanh chân chạy thoát đi, đến cửa cầu thang, thấy cái đuôi to của A Nhiêm đang lộ ở khúc quanh, hai mắt sáng lên, nhìn phía trước kêu lên: "A Nhiêm?"

A Nhiêm lập tức ngẩng đầu, vội vàng bó tới cô gái, thật giống như rất ưa thích người này, trực tiếp vây cô vào giữa, rướn cổ lên le lưỡi.

Trình Thất nhìn chằm chằm hai con mắt tròn vo của A Nhiêm, đưa tay hung hăng vỗ đầu của nó một cái: "Tên tiểu quỷ nhát gan, cũng may không phải tao tới giết anh ta, nếu không chết sớm 100 lần rồi, mày thật không có lương tâm!"

A Nhiêm ủy khuất cúi đầu, nó bắt đầu canh giữ cả đêm, đến giờ nước bọt cũng chưa nuốt..., rất trung thành phải hay không? Nhát gan là tội sao?

"Được rồi, được rồi, không gặp con rắn nào nhát gan như mày vậy, tao đi đây, có duyên. . . . . . Gặp lại!" Sợ rằng đời này cũng không gặp được, bới bới tóc, mặt lạnh nhanh chân đi ra khỏi nhà, trong ánh mắt kinh ngạc của bọn thủ vệ đi ra khỏi địa bàn nhà họ Lạc, cho đến khi lên xe mới nắm tay lái dập đầu thật mạnh.

‘Rầm rầm rầm! ’

Không tới chốc lát, cái trán một mảng màu hồng, tại sao có thể như vậy? Ai tới nói cho cô biết, tại sao có thể như vậy? Cô tới nói xin lỗi a, là tới hóa giải ân oán a, đến cuối cùng, tại sao kết thù càng lớn hơn? Đừng nói tiền, không tìm tới cô liều mạng cũng không tệ rồi, cuối cùng tát mình một cái: "Tại sao mình ngu ngốc làm hư việc nhiều hơn là thành công !"

Gạo nấu thành cơm, nước đổ khó hốt. . . . . . Không còn hơi sức nhìn con đường lớn phía trước, ngoại trừ thở dài chính là thở dài, trở về ăn nói thế nào với các anh em? Còn nữa, chính mình là thế nào? Trong lòng có hận không? Rõ ràng không có khuynh hướng ngược đãi, vì sao mỗi lần nhìn thấy người đàn ông kia liền hận không được lột da anh?

Thật ra cũng không phải là lỗi của cô chứ? Ai bảo anh luôn lấn áp cô?

Tuy rằng nói như thế, nhưng thật sự không thể đụng vào rượu nữa, lúc tới còn sợ này sợ nọ, vừa vào nhà, nên làm cái gì thậm đã chí quên mất, không hổ là rượu làm cho người ta thêm can đảm!

Lạc Viêm Hành nhe răng xuống giường, chuyện thứ nhất chính là đi tới phòng tắm giải quyết quá mót, sau khi vuốt bụng dính đầy sáp nến, Trình Thất! Không phải trong lòng bị biến thái chứ? Mỗi lần đều như vậy, vai chính đều là anh, có thể quá xui xẻo hay không?

Chín chết một sống tắm xong, đi tới phòng thay quần áo thuận tay cầm lên bộ tây trang mặc vào, sau khi tất cả chuẩn bị ổn thỏa, mới bước ra phòng ngủ.

A Nhiêm thấy tư thế của chủ nhân đi rất quái dị, nhất định là bị thương, không dám tiến lên, nếu không chủ nhân cũng sẽ mắng nó là không có ích, đưa mắt nhìn chủ nhân từ từ đi xa, trong lòng vô cùng khổ sở, cúi xuống chống đỡ cằm trên sàn nhà, lọt vào ưu thương.

Lạc Viêm đi được một lúc mới thẳng người lên, giống như người không có sao bước ra cửa chính, đeo mắt kính, nhét máy trợ thính, lạnh lùng nói: "Hai mươi phút sau tôi đến công ty, bảo Bạch Diệp Thành ở trong phòng làm việc chờ tôi!" Tài xế đã sớm chuẩn bị xe xong: "Đi!"

Tài xế mím môi cười một tiếng, mới vừa rồi ông ta nhìn thấy cô gái tên Trình Thất đi khỏi, cả đêm, trai đơn gái chiếc, dùng ngón chân nghĩ cũng biết đang làm gì, rốt cuộc Hội trưởng trải qua rồi, khi nào làm tiệc rượu? rất lâu Long Hổ không có chuyện vui rồi, nhưng cô dâu thật sự là Trình Thất sao?

"Dáng dấp không tệ!"

Đang suy nghĩ chút nữa chất vấn thế nào, một câu trống rỗng bay tới như vậy, không hiểu ngước mắt: "Hả?"

Chú Tôn đã hơn bốn mươi tuổi cũng không phải là người nhiều chuyện, ngoại trừ liên quan đến Lạc Viêm Hành: "Cô gái kia, dáng dấp không tệ!"

Một người đàn ông nào đó giật khóe mắt một cái, dường như đang nói ‘đây là cách nhìn?’, xem ra chuyện này đã truyền khắp cả Long Hổ Hội, cũng không có gì phải giấu diếm, anh cũng không biết bọn họ có nhìn thấy tình cảnh bên trong nhà, nhíu mày nói: "Giống con trai!"

"Ha ha, tóc ngắn một chút, nghe nói mới từ trong tù ra ngoài, cũng không trách được cô ấy, ban đầu do ngài đưa vào, nghĩ lại thời gian cũng thật dài!" Ở trong lời nói cũng lộ ra vui vẻ.

Lạc Viêm Hành buồn bực, đừng nói đến Hàn Dục và Bạch Diệp Thành, gần như ngay cả Hạo Vũ cũng phản đối anh cưới cô gái này, chú Tôn là một người đầu tiên có thể tiếp nhận: "Dường như chú có ấn tượng không tệ đối với cô ấy!" Một tay chống cằm nhìn ra ngoài cửa sổ, dường như đối phương có trả lời hay không cũng không đáng kể, duy chỉ có lỗ tai đang dựng lên thật cao.

Chú Tôn chớp chớp đôi mắt tràn đầy trí tuệ, ông ta đã tính trước rồi, cho dù Lạc Viêm Hành là lão đại, ông ta làm nhân tài xế riêng hơn mười năm, đừng nói cùng phụ nữ lên giường, ngay cả nắm tay cũng chưa từng thấy qua, có lẽ Trình Thất này không giống với những con gái nhà giàu kia, dáng đi như lưu manh, lời nói thô tục, hội trưởng cùng với cô trải qua một đêm xuân, cho nên khẳng định tương lai chắc chắn cô gái này sẽ trở thành vợ của hội trưởng Long Hổ.

"Mặc dù xem ra cô gái này khuyết điểm hơi nhiều, nhưng thuộc hạ thấy cũng là ưu điểm hoàn mỹ nhất!"

"Hả? Nói thế nào?" Ai nguyện ý cưới một người bị người khinh bỉ chứ? Bên tai nghe toàn lời bất mãn, khó có được người thưởng thức, phảng phất như gặp được tri âm.

Chú Tôn vẫn nắm giữ tay lái vừa nói: "Những khuyết điểm kia chứng tỏ người này không được giáo dục tốt, sự thật chứng minh quả thật từ nhỏ cô ấy không có cha mẹ, vẫn một mình mò mẫm lăn lộn trong xã hội sống cho đến nay, căn bản không có mấy người có thể làm được, nếu bởi vì hình tượng bên ngoài của cô ấy mà chối bỏ cô ấy, đó không phải là kỳ thị những người mồ côi sao? Nói thật, tôi rất bội phục cô ấy, một cô gái có thể không dựa vào sự trợ giúp bên ngoài mà ngồi lên vị trí bang chủ, trên đời có mấy người?" Ngay cả Lăng La Sát cũng thừa kế cha cô ấy đấy.

Lạc Viêm Hành nhếch môi: "Quả thật như thế!"

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


"Nhìn như tham tiền nhưng tôi cứ có cảm giác cô ấy tuyệt đối sẽ không công mà hưởng lộc, một người rất có nguyên tắc, vì những anh chị em kia, không hãi sợ quyền uy, không sợ chết, có tình có nghĩa, nếu là tôi, sợ rằng không làm được!"

Sáu tuổi, sáu tuổi ông ta vẫn còn học ở trong nhà trẻ, đột nhiên cảm thấy đứa bé kia thật đáng thương.

Người trải qua sóng to gió lớn mới biết quý trọng tình cảm không dễ đến, ông ta tin tưởng Trình Thất gả cho hội trưởng, sẽ rất quan tâm, ông ta không nhìn lầm người.

Về phần xứng hay không, đây không phải là cổ đại, không có môn đăng hộ đối, tiền, hội trưởng có thể kiếm, cô có thể cả đời không xa không rời, chăm sóc hội trưởng là đủ rồi.

Lạc Viêm Hành cười khẽ, không ngờ chú Tôn này là một người ‘tất cả đều say chỉ mình tôi tỉnh’, trước kia không chú ý tới người này, trong lòng vốn lạnh lùng đột nhiên hiểu ra: "Đột nhiên phát hiện để chú làm ở đây đúng là tài lớn dùng việc nhỏ, có nghĩ tới quản lý hay không?"

"Quản lý quá phức tạp, hơn nữa cũng không yên tâm những người tuổi trẻ kia làm việc này, tài xế thật không tệ!" Chú Tôn buồn cười, cứ nói đi? Hai người này khẳng định có hi vọng, cũng chỉ khen mấy câu, muốn thăng chức cho ông ta rồi.

Đối phương không chấp nhận, người đàn ông cũng không ép buộc, anh hãy nói đi, Trình Thất nào có kém như vậy? Mất đi cha mẹ, cũng không phải là cô mong muốn, vì vậy mới không được giáo dục tốt, là người hào phóng, không giống những con gái nhà quan kia, tư tưởng chỉ vây quanh chuyện làm mẹ, một khi được cô đồng ý, sẽ vô tư dâng hiến, đột nhiên có chút hâm mộ những người đi theo cô.

Hơn nữa, bàn về đại não, bàn về năng lực, anh không cảm thấy cô thua kém người nào, có phải chuyện này mình làm sai hay không? Thật ra trong tiềm thức cô tin tưởng mình, nếu không, sẽ không thể không đề phòng anh, nếu không cũng sẽ không nhìn thấy mình tới thì căm tức như vậy, là mình không ngừng phá hủy niềm tin của cô sao?

Nhưng Phi Vân Bang cô muốn vĩnh viễn không gặp phải nguy hiểm, biện pháp duy nhất chính là gia nhập vào Long Hổ của anh, cho dù xảy ra chuyện, Long Hổ sẽ ra mặt giải quyết cũng là chuyện đương nhiên, có lẽ cô còn chưa biết, hiện tại không ai xử lý cô, đó là bởi vì chưa có tiếng tăm gì, một khi có bản lĩnh đứng vững ở trên đường, các bang hội lớn sẽ đem đầu mâu nhắm vào cô.

Đến lúc đó, dĩ nhiên là khó lòng phòng bị, anh cũng không dám bảo đảm có thể luôn bảo vệ được.

"Hội trưởng, chuyện của các người, tôi cũng nghe nói ít nhiều, có lẽ tôi đoán được nguyên nhân ngài vẫn chèn ép cô ấy là muốn bảo vệ cô ấy sao?"

"Đúng vậy, nhưng người ta không cảm ơn!"

Chú Tôn vui vẻ: "Ngài phải nhớ kỹ, ai có chí nấy, cô gái này tính tình rất bướng bỉnh, chuyện gì cũng muốn dựa vào chính bản lĩnh của mình để hoàn thành, đặc biệt là loại đứa bé trưởng thành như vậy, bọn họ kiêng kỵ nhất chính là hai chữ bố thí, có lẽ khi còn bé thường bị người ta gọi là ăn xin, mặc kệ rất tham, cũng sẽ không tiếp nhận ý tốt của người khác, mặc dù loại tính cách này có thể hiểu là tự phụ nhưng nó tồn tại giống như một người trời sanh tàn tật sẽ ghét người khác lấy thiếu sót của anh ta ra đùa giỡn!"

Lạc Viêm Hành cau mày, vấn đề xuất hiện ở chỗ này sao?

"Cô ấy có thể lưu lạc từ sáu tuổi đạt đến địa vị hôm nay, cũng không phải cá trong ao, đừng tưởng rằng phụ nữ không làm nên chuyện lớn, đây là ý tưởng rất ngu xuẩn, nhìn lại Võ Tắc Thiên, Hoa Mộc Lan, những nhân vật lịch sử này, sẽ không cần ngài tới bảo vệ, ngài càng làm như vậy, cô ấy sẽ càng phản kháng, bởi vì ngài đang thử bẻ gảy cánh tay cô ấy, cuộc đời khó được mấy mươi năm, tại sao không để cho cô ấy được tự do một chút lúc còn sống ?" Chú Tôn nói rất chu đáo, chuyện theo đuổi phụ nữ, ông ta không hiểu rõ, nhưng ban đầu theo đuổi vợ mình, sự thật là như thế.

Ông ta tự cho rằng mình mới có thể bảo vệ bà, chẳng những coi thường bà, cũng đánh giá cao mình, mặc dù lúc đó xảy ra chuyện, con đường kia cũng là do bà lựa chọn, có lẽ đi như vậy cũng sẽ mỉm cười mà chết, dù sao cảm thấy cuộc đời này sống có giá trị.

"Không phải phụ nữ đều nên ở nhà giúp chồng dạy con sao?"

"Không đúng, đây là tập tục cổ xưa, phụ nữ cổ đại không có phản đối đó là bởi vì từ nhỏ bọn bọ đã bị loại giáo dục này, cảm thấy giúp chồng dạy con chính là bổn phận của bọn họ, cả đời sống ở nhà, lớn lên từ nhà tù này đi đến nhà tù khác, nhưng xã hội bây giờ đã khác, bọn họ nhìn thấy thế giới rộng lớn, có lý tưởng của mình, mơ ước là ý nghĩa để cho con người sống tiếp."

Lạc Viêm Hành như tỉnh mộng, anh muốn Trình Thất quan tâm anh, cho dù biết anh là người mù, tương lai không cách nào cho cô bảo đảm cũng nguyện ý đi theo anh, khả năng này chỉ có tình yêu mới có thể làm được, có lẽ thật sự sai lầm rồi, nếu không cũng sẽ không gặp mặt liền giương cung bạt kiếm, thật ra anh nghĩ, cô vẫn có cảm giác với anh.

Tức giận có rất nhiều phương thức để giải quyết, cố tình là lên giường, mặc dù bị hại vẫn là anh nhưng cô cũng không hài lòng, một cô gái hào phóng đi nữa cũng sẽ không tìm người động dục, mà cô làm chuyện lên giường với anh tùy tiện như vậy, có lẽ cô thích anh chứ?

Nghĩ đến chỗ này, khóe miệng không nhịn được cong lên.

***

Văn phòng làm việc Tập đoàn quốc tế Long Hổ Hội, Lạc Viêm Hành chuyển động cây bút ngòi vàng, cũng không chớp mắt nhìn Bạch Diệp Thành đứng ở phía trước, nếu xem cậu ta không có truyền chuyện này ra ngoài, thì cho một nấc thang: "Cậu đều thấy được?" Chỉ cần giả bộ ngu, anh sẽ bỏ qua cho cậu ta.

Thấy được không cút nhanh lên, còn nói cái gì khẩu vị nặng, không phải là tự tìm chết sao?

Bạch Diệp Thành không hiểu ra sao, vừa sáng sớm tìm anh ta tới đây nói lời rất kỳ quái? Anh ta nhìn thấy cái gì? Chợt nhanh trí, con rắn kia sao? Cười nói: "Đã thấy được!"

Vốn đang chuẩn bị phất tay để cho cút đi, ba chữ này, làm cho gương mặt cười lạnh của Lạc Viêm Hành biến thành đen thui: "Ý của cậu là?" Anh không cảm thấy cậu ta dám uy hiếp anh.

"Anh Hành, tôi cảm thấy là chuyện tốt a, nên truyền ra ngoài cho mọi người đều biết, cổ động tuyên dương, tốt nhất là khắp thiên hạ đều biết!" Một con rắn lớn như vậy, lại là con vật cưng, là chuyện rất vinh dự.

Lạc Viêm Hành không biết làm thế nào để hình dung tâm tình của mình lúc này, thật lâu nói không ra một chữ nhưng trên trán nổi gân xanh, cắn răng nghiến lợi lặp lại: "Cậu xác định cậu nhìn thấy?"

Bạch Diệp Thành chớp mắt mấy cái, đại ca có ý gì? Không hiểu, cười nói: "Thấy được, hơn nữa không chỉ có một mình tôi!"

"Cậu còn có người làm chứng?" Bàn tay của một người đàn ông nào đó cứng rắn, Bạch Diệp Thành chết tiệt, có phải đầu chỉ để cho con lừa nó đá hay không?

"Đúng vậy a, hơn mười thủ hạ của tôi đều nhìn thấy!" Tại sao Đại ca càng ngày càng tức giận?

Lạc Viêm Hành trợn mắt hốc mồm, đường đường là một Hội trưởng bị cô gái cầm roi da chơi bạo lực, bị ngược đãi, hơn mười người chứng kiến, còn muốn cổ động tuyên dương cho anh. . . . . . Sau này mặt mũi để vào đâu? Hàm răng cắn nghe kẽo kẹt: "Cậu đang ép tôi giết cậu sao?"

Giết. . . . . . Có nghiêm trọng không? Bạch Diệp Thành ngu luôn, không phải là nuôi một con rắn to sao? Chẳng lẽ con rắn này của đại ca còn có bí mật không thể cho ai biết? Chẳng lẽ con rắn kia là xà mỹ nhân? Trời vừa tối sẽ hóa thân thành mỹ nhân? Nếu không tại sao nghiêm trọng như thế? Hay giống như trong phim ảnh như vậy, đại ca làm thí nghiệm nào đó, thật ra đó chính là một con rắn nhỏ dài một thước, sau đó cho ăn thứ gì trở nên to lớn? Nhưng mặc kệ là cái gì, lần này đại ca thật sự tức giận, hai đầu gối vội vàng quỳ xuống: "Đại ca, anh yên tâm, chúng tôi tuyệt đối sẽ không nói ra đâu!"

Trên trán rịn ra mồ hôi lạnh, rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Ai tới nói cho anh ta một chút?

Ngoài cửa, Hàn Dục nuốt nước miếng, người anh em, là tự anh nói vì anh em nguyện bị thọt một đao, xem như giúp anh một chút đi, đứa bé đáng thương, cũng quỳ xuống rồi, nếu là mình thì làm không được, quá mất mặt rồi.

Sắc mặt Lạc Viêm Hành lúc đen lúc đỏ một hồi, khóe miệng hung hăng mấp máy mấy cái, mới âm trầm cười nói: "Nghe nói hàng đã vận chuyển đến quân doanh rồi, vì đề phòng ông già họ La đánh hơi tiền nổi máu tham, cậu xâm nhập vào trại lính đi tìm niềm vui thú làm binh lính một lần đi!"

"À?" Bạch Diệp Thành khủng hoảng ngửa đầu: "Làm binh lính? Anh Hành, không thể như vậy, tôi đã từng tuổi này, làm binh lính cái gì? Hơn nữa có thể phái những người khác đi. . . . . ."

"Cũng chỉ có ba năm mà thôi, nếu nói nhảm nữa, mười năm cũng đừng nghĩ ra ngoài!" Tâm tình Lạc Viêm Hành hơi không tốt lắm, cúi đầu bắt đầu xử lý công việc.

Bạch Diệp Thành ngây người như tượng gỗ, trước tiên không nói làm lính may mắn hay đau khổ, đó là nơi muốn chết, bên trong toàn bộ là giống đực, anh ta không có cách nào...tiếp nhận, ba năm, đại ca, ba năm a, anh thật độc ác, làm lính phải làm gì? Tân binh bị khi dễ, mỗi ngày đi sớm về tối, không phải là cuộc sống của con người, tại sao có thể như vậy? Rốt cuộc con rắn kia cất giấu bí mật gì?

Đối phương không có ý tứ thu hồi mệnh lệnh đã ban ra, chỉ có thể thức thời đứng dậy, vừa muốn đi ra cửa, hai chữ ‘đợi chút’ vang lên, giống như bay vọt tới trước bàn làm việc cười nói: "Đại ca tôi biết ngay là anh đổi ý mà, tôi trên có người già dưới có con nhỏ, còn có một con chó phải nuôi đến già, đại ca, anh là người sáng suốt a!" Quá cảm động, quá cảm động.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Lạc Viêm Hành hừ một tiếng, vô tình nói: "Đem mười mấy tên thủ hạ của cậu, tất cả đều mang đi cho tôi!"

Ngoài cửa, Hàn Dục ôm ngực, may mà lúc đó phản ứng khá nhanh, nếu không hiện tại cút đi đúng là anh ta, làm lính ba năm, Diệp Thành a, đừng trách anh, ai kêu thường ngày anh ham chơi gái nhất? Lúc ấy, người đầu tiên tôi nghĩ đến chính là anh, chỉ có anh mới có thể nói ra câu nói như thế.

Bạch Diệp Thành không còn hơi sức đi ra, nhìn thấy Hàn Dục ở tại cửa ra vào, muốn khóc nói: "Tôi trêu ai ghẹo ai?"

"Người anh em, nghĩ thoáng một chút đi, như vậy nhé, anh đi trại lính, cái tuổi này khẳng định không phù hợp, về vấn đề giấy chứng nhận tôi tự mình làm cho anh, trở về nghỉ ngơi thật tốt, chuyện còn lại đều giao cho tôi làm!" Nói như rất chân thành, còn thiếu chút nữa móc ra cả tim phổi.

Lần đầu tiên bạn tốt không có cười nhạo làm cho Bạch Diệp Thành rất vui mừng, còn ân cần như vậy, hút hút lỗ mũi, ôm cổ: "Quả nhiên là hoạn nạn thấy chân tình! Làm phiền cậu!" Hàn Dục a, tên nhóc cậu chịu ủy khuất rồi !

Bên trong biệt thự Phi Vân Bang, mọi người ồn ào lộn xộn, không khỏi lo lắng.

"Chị Thất thế nào? Sau khi trở lại vẫn nhốt mình ở trong phòng!"

"Không phải có chuyện kì lạ chứ?"

Chú Phùng lắc đầu thở dài: "Xem ra tiền không lấy lại rồi ! Lộ Băng, quên đi, Đông Phương Minh, cậu đi nói cho cô ấy biết, nếu không lấy lại được thì bỏ đi, lần sau chúng ta cẩn thận một chút là được!"

Lộ Băng đá văng cái băng ngồi: "Lạc Viêm Hành, ông đây không đội trời chung với anh!"

"Mẹ nó, thật không phải là người!"

Đông Phương Minh cũng thở dài một tiếng, đi lên lầu đẩy cửa ra, nhìn thấy Trình Thất đang ngồi ở trên sô pha hút thuốc lá liền khuyên nhủ: "Nếu không cầm về được cũng không cần nữa, chỉ cần chúng ta vẫn còn, sẽ có thể làm lại!"

Trình Thất không hề quá tuyệt vọng, ngược lại bộ dạng giống như hi vọng cái gì, đưa tay vuốt cằm cười tà: "Xem cái này một chút!" Đem một phần tài liệu bên cạnh ném tới.

Đông Phương Minh không hiểu nhận lấy, vừa nhìn lại càng thêm khó hiểu: "Thế nào?" Không phải là một lô hàng súng ống gần đây Long Hổ đang làm, toàn bộ đang trữ trong trại lính sao? Nhìn lại vẻ mặt âm hiểm của cô gái này, nhíu mày: "Chị muốn làm một lô?"

"Không sai, chuyện này tôi đã sớm biết, chỉ là không có nghĩ tới ý niệm này thôi, anh ta cũng không để ý tới chết sống của chúng ta, tôi còn trông nom anh ta làm khỉ gió gì?" Lần này xảy ra chuyện giao dịch không thành ngoài ý muốn, là cô suy tính không chu đáo chỗ Lạc Viêm Hành, có lẽ do phát hiện thích người nọ, cũng có lẽ do hôm đó đêm khuya khoắt anh chạy tới băng bó cho cô, cho nên hoàn toàn chưa từng nghĩ anh sẽ làm ra chuyện như vậy, không hề phòng bị.

Đêm đó là cố ý sao? Cố ý tới phá vỡ sự phòng bị của cô, thật đúng là thận trọng đấy.

Đông Phương Minh giật mình, xem lại con số trên tài liệu một chút, hai trăm ngàn súng máy do Đức mới sản xuất, hai trăm ngàn, con số khổng lồ như thế anh ta nghĩ cũng không dám nghĩ, ít ra hiện tại anh ta vẫn không dám nghĩ, có những thứ này cũng không phải là có tài sản, quốc gia kiêng kỵ nhất chính là một nhóm người có quá nhiều vũ khí.

Hai trăm ngàn, không biết còn tưởng rằng bọn họ muốn tạo phản: "Chị Thất, chị. . . . . ." Cũng đừng chơi đập nồi dìm thuyền, hiện tại bọn họ không chơi nổi, những thứ này đã viết rõ là muốn giao cho quốc gia, làm như vậy, không riêng gì đối chọi với Long Hổ Hội mà còn đối kháng với quốc gia, thật muốn chết sao?

"Tôi biết rõ, sẽ có khả năng liều mạng nhưng bây giờ chúng ta đi xuống, cuối cùng không phải gia nhập vào Long Hổ Hội, chính là người không có đồng nào vào cục cảnh sát, Đông Phương Minh, tôi đã nghĩ nhiều lần, chỉ cần chúng ta dám làm, một lần này xong rồi chúng ta sẽ cao bay xa chạy, chọn một quốc gia định cư cũng không trở về nữa!" Cô gần như nghĩ bể đầu cũng chỉ có con đường này.

Vừa vặn cùng đường thì có tin tức này, đây là ý trời.

"Chị Thất, chị có biết những khẩu súng này mỗi một thanh giá tiền thấp nhất cũng đã mười ngàn?" Hai trăm ngàn, hai mươi tỷ, nhiều tiền như vậy cũng đại biểu đầy nguy hiểm, dĩ nhiên, quả thật anh ta động lòng, nếu như Lạc Viêm Hành vẫn chèn ép bọn họ, thật đúng là không có đường sống: "Có phải anh ta sai lầm hay

Không?

Trình Thất lúng túng xoa xoa cổ: “Ừ, tôi uống quá nhiều, lại quậy cho anh ta bị thương tích khắp người, bất quá tôi nghĩ anh ta sẽ không truyền ra ngoài, dù sao không phải là chuyện hay ho gì, anh ta chỉ có thể chơi chúng ta ở sau lưng, sau này càng ngày càng táo tợn cho nên chúng ta không có đường sống để đi!”

Đông Phương Minh không phản bác được, hơi mím môi gật đầu nói: “Nhưng lô hàng này ở trong trại lính, muốn lấy ra, nói dễ vậy sao?”

“Vấn đề này tôi đã nghĩ qua, thật ra đến lúc đó cầm hóa đơn đi nhận hàng cũng không phải đích thân Lạc Viêm Háng, cho dù thân tín bên cạnh anh ta cũng không thể đi. Thủ trưởng La biết Lạc Viêm Hành nhưng tôi tin tưởng ông ta cũng sẽ không giám sát quá trình nhận hàng, nếu không, khi sự việc bại lộ, ông ta không trốn thoát tội liên quan, tôi đã nghe Lạc Viêm Hành nói qua, Thủ trưởng La vì bảo vệ tính mạng, muốn kết thân với anh ta nhưng là Lạc Viêm Hành từ chối. Như vậy thủ trưởng La sẽ càng thêm kiên dè, nói cách khác, đến lúc đó đi lấy hàng và giao hàng đều không thể lộ ra ánh sáng, chúng ta đi lấy hàng, bọn họ cũng sẽ không nghi ngờ!”

“Chị Thất, có đơn giản như vậy không? Trước hết không nói, lúc lấy hàng thủ trưởng La sẽ gọi điện thoại cho Lạc Viêm Hành…..”

Trình Thất lập tức cắt đứt: “Yên tâm, chuyện gọi điện thoại dễ giải quyết, chỉ cần tìm một người đàn ông bắt chước khẩu âm sẽ có thể, điện thoại di động của Lạc Viêm Hành tôi sẽ giải quyết!”

Đông Phương Minh vẫn cảm thấy không ổn: “Lấy hàng phải có danh sách lấy hàng chứ? Nếu không, theo như chị nói, ai cũng có thể đi lấy rồi?”

“Đúng vậy, đây mới là mấu chốt nhất, mặc dù tất cả mọi người đều là người giả, duy chỉ có đơn hàng không thể làm giả, dù sao hai tháng nữa Lạc Viêm Hành phải đem lô hàng này giao cho quốc gia, anh ta nhất định hết ức coi trọng. Nếu không cũng sẽ không đi tìm Thủ trưởng La giúp một tay, gần như không có chút sơ hỡ, cho nên trên đơn giao hàng nhất định sẽ có con dấu của anh ta, chính là con dấu này, chúng ta phải nắm tới tay. Cũng không còn cách nào đi làm giả bởi vì không biết con dấu này có bí mật gì hay không. Có người vì phòng bị người khác làm giả, ở trên con dấu bôi một chút nước gì đó không để cho người khác biết, cậu phải tin tưởng tôi, trên con dấu của Lạc Viêm Hành nhất định có bí mật là được rồi!”

“Đến lúc đó Long Hổ sẽ không có hàng giao, chúng ta sẽ gặp phiền toái lớn!”

“Cậu sai rồi, phiền toái là anh ta không phải chúng ta, anh ta không tìm chúng ta, khi đó chúng ta đã sớm người đi nhà trống rồi!” Đi tìm quỷ đi, đừng trách cô lòng dạ ác độc, là anh không đạo nghĩa trước.

Đông Phương Minh im lặng, hai mươi tỷ, con số tha thiết ước mơ, mặc dù về sau Phi Vân Bang cũng không cần làm gì, cũng có thể tiêu xài cả đời, càng nghĩ càng kích động: “Con dấu này không phải dễ lấy như vậy, huống chi chúng ta cũng không biết nó giấu ở nơi nào!”

“Ở thành phố F nha, anh ta nhất định cất nó ở bên cạnh, nhưng không khỏi thành phố F, tôi nghĩ 100% anh ta sẽ cất bên người!” Nụ cười từ từ vặn vẹo, đối đầu nhau, mẹ nó, tôi xem người nào hơn người nào.

“Ra khỏi….Anh ta vô duyên vô cớ…..” Đông Phương Minh chợt ngồi xuống: “Ý của chị là….?”

Trình Thất gật đầu: “Tối hôm qua đắc tội anh ta, lúc này nhất định ghi hận trong lòng, dù sao có cơ hội chơi tôi, anh ta cũng sẽ không từ chối, như vậy đi, cậu đi làm giấy tờ cho tôi….cậu nói ra nước ngoài đi, tôi đã lâu không xuất ngoại, tính toán một chút, tìm một quốc gia nhỏ không hiểu tiếng Anh, tôi dùng thân phận hướng dẫn du lịch và người giúp việc đi thoe anh ta toàn bộ hành trình, nhất định thàng công!” Đến lúc đó trộm con dấu rồi rời khỏi.

Chuyện khác, chờ lấy được con dấu rồi nói!

“À? Chị nghĩ thật chu đáo, tôi thấy chỉ sợ Lạc Viêm Hành khong rãnh đi với chị!”

“Điểm này tôi cũng nghĩ qua, chờ anh ta từ chối, chúng ta sẽ nghĩ biện pháp khác!” Cái này không được còn có kế hoạch B!

Sau khi chờ thủ hạ rời khỏi, cô gái mới vứt tàn thuốc cầm lên xấp tài liệu hừ một tiếng, còn nhớ rõ mười bảy năm trước từng nói với anh, chưa từng nói chuyện với người nước ngoài nào, muốn đi nước ngoài vui đùa một chút, gia nhập vào Long Hổ hội có thể a, chỉ sợ sau khi gia nhập không được coi trọng, chỉ cần theo cô đi chơi một chuyến, biểu lộ thành ý cũng nên giúp cô thỏa mãn một nguyện vọng, như vậy sẽ gia nhập Long Hổ hội.

Lý do nỳ đủ chứ? Tên nhóc, vốn không muốn làm khó anh, ai bảo anh chạm vào họng súng? Gieo gió gặt bão!

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Đại Ca Xã Hội Đen “Cầm Thú Tinh Khiết”

Số ký tự: 0