Đại Ca Xã Hội Đen Không Phải Là Thế Thân!
Bị thương
Hoàng Kim (Aiko)
2024-11-11 23:30:23
Tính ra thằng nhóc đó cũng vì lo cho anh mà thôi...
Lý Sâm thở dài một tiếng. Với cách chấp nhận thoả thuận của cậu chắc chắn sẽ không hợp tình hợp lý nhưng mà Lý Sâm hiểu rõ vô cùng tại sao cậu lại làm vậy. Bởi lẽ Tống Thụy tuy tàn nhẫn thật nhưng gã luôn kính trọng và yêu quý Thẩm Lạc Tình. Lý do mà gã rời băng đảng nói thế nào cũng một phần liên quan tới cậu.
- Ừ, nhưng mà cách làm của nó tao không nuốt nổi!
Thẩm Lạc Tình đút tay vào túi quần. Cậu ít khi lộ ra biểu cảm như vậy, nhưng mà hôm nay gặp lại đứa em xưa, trong lòng liền không khỏi sinh ra chút tạp vị.
.........
- Nhân viên kia sao rồi?
Phan Diệp Chân nhìn Tạ Hiểu - thu ký của mình hỏi. Ánh mắt hơi nheo lại toát lên sự mệt mỏi.
- Cậu ta đã được đưa đi rồi, ngài yên tâm mọi chuyện đều diễn ra trong bí mật, sẽ không ai biết đâu!
Tạ Hiểu cung kính báo cáo với hắn, những chuyện này đều rất cỏn con, do đó Tạ Hiểu đều luôn sắp xếp chu toàn.
- Ừ, xem ra phải tăng cường thêm giám sát, tránh cho trường hợp này xảy ra!
Phan Diệp Chân vuốt nhẹ cây bút bi trên tay mình, hai lông mày cũng dần thả lỏng. Ban sáng hắn biết được thông tin trong công ty của mình của người sử dụng chất kích thích, sau đó tìm hiểu thì biết kẻ buôn bán chất cấm đó giả danh băng nhóm của Thẩm Lạc Tình vì thế hắn thuận tay báo cho người kia biết. Trong cái rủi tính ra cũng có cái may. Người nhân viên kia không phải nghiện ngập mất lí trí nên họ đã nhanh chóng đưa anh ta đi trại cai nghiện trong bí mật. Do đó có thể giải quyết được một chuyện. Chưa kể còn có thêm cái nợ ân tình của Thẩm Lạc Tình, tính ra thì cũng lời lắm.
- Phải rồi Tạ Hiểu, thông tin về Vũ Vũ đã có chút gì hay chưa?
Tâm niệm của Phan Diệp Chân là Lạc Thiên Vũ, do đó hắn luôn mong muốn có thể truy ra người thương dẫu cho đã bao nhiêu năm vẫn không có tiến triển.
Thư ký Tạ thấy hắn có chút chờ mong nhưng chỉ có thể khiến hắn thất vọng. Anh khẽ lắc nhẹ đầu, anh cũng không hiểu làm sao một người lại có thể như biến mất khỏi thế giới này chứ, quả thật là vô cùng khó hiểu!
Phan Diệp Chân thấy vậy thì trầm mặc, hắn phất tay cho thư ký rời đi. Sau đó lưu luyến mà chạm tay lên khung ảnh trước mặt.
- Vũ Vũ, rốt cuộc em đang ở đâu chứ...
..........
Vài hôm sau...
- Đệch đệch đệch!!! Mấy thằng chó này nhây thật!
Thẩm Lạc Tình chán ghét nhìn cả đám ban nãy còn hùng hổ lấn lướt muốn tấn công cậu bây giờ lại nằm bất tỉnh hết. Cậu cười khinh một cái, sau đó mới cảm nhận thấy gì đó ướt ướt, đưa mắt nhìn liền chau mày khi thấy vết thương bị rách ngay tay mà buột miệng chửi thề.
- Đ* m*, lúc nào không xuất hiện đợi tao có việc lại xuất hiện! Chậc, kệ cha nó vậy!
Thẩm Lạc Tình tặc lưỡi một cái! Sau đó xé đại mảnh áo ngay tay mà băng vết thương. Trước khi đi cậu không quên gọi điện thoại báo cảnh sát sau đó nhanh chóng rời đi để tránh gặp phải tên Phi mê muội nào đó.
.............
Cạch!
- Cậu mới đánh nhau à?
Phan Diệp Chân chau mày nhìn cậu, hắn thấy tay cậu đang được quấn một cách sơ xài, chưa kể máu cũng đang chảy ra. Nhìn là biết vết thương mới vừa bị.
- Ờ, nếu chưa tới giờ thì anh chở tôi đến bệnh viện đi, băng cho xong rồi đi!
Thẩm Lạc Tình chán nản nói. Hôm nay cậu bị ông già ép phải qua nhà của Phan Diệp Chân. Lúc đầu cậu đã viện đủ thứ lý do nhưng mà với cái tính cố chấp của Thẩm Thất mọi thứ điều trở nên công cốc.
“Xui xẻo thiệt!”
- Tạ Hiểu!
Phan Diệp Chân nhìn vết thương của cậu một hồi, sau đó lên tiếng gọi Tạ Hiểu đang lái xe phía trước. Thư ký Tạ gật đầu tỏ ý đã hiểu, sau đó một tay mở cóp xe mà lấy ra một vài dụng cụ băng bó cho người bị thương.
Thẩm Lạ Tình trố mắt nhìn. Uầy, trên xe không ngờ lại có cả băng cá nhân, bông gòn thuốc sát khuẩn. Không lẽ hai tên này là xã hội đen ngầm à?
Cậu còn đang vẽ vời với trí tưởng tượng trong đầu thì Phan Diệp Chân đã cầm lấy cánh tay bị thương của cậu. Sau đó cẩn thận sát trùng rồi giúp cậu băng bó. Suốt cả quá trình hắn đều vô cùng dịu dàng và thành thạo điều này cũng vô thức khiến Thẩm Lạc Tình cảm thấy ấm áp lạ thường. Mà cũng đúng thôi, ông nội tuy thật sự rất yêu thương cậu nhưng mà mấy việc này cũng đâu có rành vì thế mỗi khi cậu bị thương nếu không tiện tay băng bó thì đi bệnh viện nhờ người ta làm giùm chứ mà kiểu tỉ mỉ từng chút với dịu dàng thế này cậu chưa từng thử qua.
Vả lại thì nhìn từ góc độ này Thẩm Lạc Tình có thể quan sát tỉ mỉ gương mặt của người bên cạnh. Do đó cũng phải thốt lên rằng thật sự rất đẹp...
- Trông anh băng bó cũng đẹp phết!
Thẩm Lạc Tình không ngượng miệng mà khen một tiếng. Nhưng mà Phan Diệp Chân chỉ cười cười không đáp.
- Trước đây anh từng học sơ qua à? À không học cũng kỹ lắm chứ!
- Ừ...trước đây tôi từng muốn làm bác sĩ..
Lý Sâm thở dài một tiếng. Với cách chấp nhận thoả thuận của cậu chắc chắn sẽ không hợp tình hợp lý nhưng mà Lý Sâm hiểu rõ vô cùng tại sao cậu lại làm vậy. Bởi lẽ Tống Thụy tuy tàn nhẫn thật nhưng gã luôn kính trọng và yêu quý Thẩm Lạc Tình. Lý do mà gã rời băng đảng nói thế nào cũng một phần liên quan tới cậu.
- Ừ, nhưng mà cách làm của nó tao không nuốt nổi!
Thẩm Lạc Tình đút tay vào túi quần. Cậu ít khi lộ ra biểu cảm như vậy, nhưng mà hôm nay gặp lại đứa em xưa, trong lòng liền không khỏi sinh ra chút tạp vị.
.........
- Nhân viên kia sao rồi?
Phan Diệp Chân nhìn Tạ Hiểu - thu ký của mình hỏi. Ánh mắt hơi nheo lại toát lên sự mệt mỏi.
- Cậu ta đã được đưa đi rồi, ngài yên tâm mọi chuyện đều diễn ra trong bí mật, sẽ không ai biết đâu!
Tạ Hiểu cung kính báo cáo với hắn, những chuyện này đều rất cỏn con, do đó Tạ Hiểu đều luôn sắp xếp chu toàn.
- Ừ, xem ra phải tăng cường thêm giám sát, tránh cho trường hợp này xảy ra!
Phan Diệp Chân vuốt nhẹ cây bút bi trên tay mình, hai lông mày cũng dần thả lỏng. Ban sáng hắn biết được thông tin trong công ty của mình của người sử dụng chất kích thích, sau đó tìm hiểu thì biết kẻ buôn bán chất cấm đó giả danh băng nhóm của Thẩm Lạc Tình vì thế hắn thuận tay báo cho người kia biết. Trong cái rủi tính ra cũng có cái may. Người nhân viên kia không phải nghiện ngập mất lí trí nên họ đã nhanh chóng đưa anh ta đi trại cai nghiện trong bí mật. Do đó có thể giải quyết được một chuyện. Chưa kể còn có thêm cái nợ ân tình của Thẩm Lạc Tình, tính ra thì cũng lời lắm.
- Phải rồi Tạ Hiểu, thông tin về Vũ Vũ đã có chút gì hay chưa?
Tâm niệm của Phan Diệp Chân là Lạc Thiên Vũ, do đó hắn luôn mong muốn có thể truy ra người thương dẫu cho đã bao nhiêu năm vẫn không có tiến triển.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thư ký Tạ thấy hắn có chút chờ mong nhưng chỉ có thể khiến hắn thất vọng. Anh khẽ lắc nhẹ đầu, anh cũng không hiểu làm sao một người lại có thể như biến mất khỏi thế giới này chứ, quả thật là vô cùng khó hiểu!
Phan Diệp Chân thấy vậy thì trầm mặc, hắn phất tay cho thư ký rời đi. Sau đó lưu luyến mà chạm tay lên khung ảnh trước mặt.
- Vũ Vũ, rốt cuộc em đang ở đâu chứ...
..........
Vài hôm sau...
- Đệch đệch đệch!!! Mấy thằng chó này nhây thật!
Thẩm Lạc Tình chán ghét nhìn cả đám ban nãy còn hùng hổ lấn lướt muốn tấn công cậu bây giờ lại nằm bất tỉnh hết. Cậu cười khinh một cái, sau đó mới cảm nhận thấy gì đó ướt ướt, đưa mắt nhìn liền chau mày khi thấy vết thương bị rách ngay tay mà buột miệng chửi thề.
- Đ* m*, lúc nào không xuất hiện đợi tao có việc lại xuất hiện! Chậc, kệ cha nó vậy!
Thẩm Lạc Tình tặc lưỡi một cái! Sau đó xé đại mảnh áo ngay tay mà băng vết thương. Trước khi đi cậu không quên gọi điện thoại báo cảnh sát sau đó nhanh chóng rời đi để tránh gặp phải tên Phi mê muội nào đó.
.............
Cạch!
- Cậu mới đánh nhau à?
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Phan Diệp Chân chau mày nhìn cậu, hắn thấy tay cậu đang được quấn một cách sơ xài, chưa kể máu cũng đang chảy ra. Nhìn là biết vết thương mới vừa bị.
- Ờ, nếu chưa tới giờ thì anh chở tôi đến bệnh viện đi, băng cho xong rồi đi!
Thẩm Lạc Tình chán nản nói. Hôm nay cậu bị ông già ép phải qua nhà của Phan Diệp Chân. Lúc đầu cậu đã viện đủ thứ lý do nhưng mà với cái tính cố chấp của Thẩm Thất mọi thứ điều trở nên công cốc.
“Xui xẻo thiệt!”
- Tạ Hiểu!
Phan Diệp Chân nhìn vết thương của cậu một hồi, sau đó lên tiếng gọi Tạ Hiểu đang lái xe phía trước. Thư ký Tạ gật đầu tỏ ý đã hiểu, sau đó một tay mở cóp xe mà lấy ra một vài dụng cụ băng bó cho người bị thương.
Thẩm Lạ Tình trố mắt nhìn. Uầy, trên xe không ngờ lại có cả băng cá nhân, bông gòn thuốc sát khuẩn. Không lẽ hai tên này là xã hội đen ngầm à?
Cậu còn đang vẽ vời với trí tưởng tượng trong đầu thì Phan Diệp Chân đã cầm lấy cánh tay bị thương của cậu. Sau đó cẩn thận sát trùng rồi giúp cậu băng bó. Suốt cả quá trình hắn đều vô cùng dịu dàng và thành thạo điều này cũng vô thức khiến Thẩm Lạc Tình cảm thấy ấm áp lạ thường. Mà cũng đúng thôi, ông nội tuy thật sự rất yêu thương cậu nhưng mà mấy việc này cũng đâu có rành vì thế mỗi khi cậu bị thương nếu không tiện tay băng bó thì đi bệnh viện nhờ người ta làm giùm chứ mà kiểu tỉ mỉ từng chút với dịu dàng thế này cậu chưa từng thử qua.
Vả lại thì nhìn từ góc độ này Thẩm Lạc Tình có thể quan sát tỉ mỉ gương mặt của người bên cạnh. Do đó cũng phải thốt lên rằng thật sự rất đẹp...
- Trông anh băng bó cũng đẹp phết!
Thẩm Lạc Tình không ngượng miệng mà khen một tiếng. Nhưng mà Phan Diệp Chân chỉ cười cười không đáp.
- Trước đây anh từng học sơ qua à? À không học cũng kỹ lắm chứ!
- Ừ...trước đây tôi từng muốn làm bác sĩ..
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro