Đại Ca Xã Hội Đen Không Phải Là Thế Thân!
Ngắm trăng
Hoàng Kim (Aiko)
2024-11-11 23:30:23
Thẩm Lạc Tình nhìn Lạc Thiên Vũ không khỏi cau mày, nếu mà là cha nuôi thì ít ra cũng sẽ được tôn trọng. Nhưng mà cậu thấy rõ người con trai này một chút cảm tình cũng không hề có với Lạc Bân. Phải chăng ông ta đã làm gì đó?
- Ừ! Rất câm hận mới phải!
Lạc Thiên Vũ mỉm cười nhưng nụ cười lại không chạm đến mắt. Những nỗi đau mà y từng phải gánh chịu hết thẩy đều do một tay người cha nuôi đó mang đến. Hận đến tận xương tủy vẫn còn chưa thể bày tỏ hết nỗi căm hờn trong lòng y dành cho ông ta.
- Mà, để máy ghi âm ở đó có an toàn không?
Tống Thụy nghĩ nghĩ rồi hỏi. Lỡ như không lấy lại được thì sao?
- Yên tâm, người của tôi sẽ không làm chúng ta thất vọng đâu!
Trong vòng một năm nay, Lạc Thiên Vũ với sự giúp sức của phan Phan Diệp Chân đã không ngừng đào thải các trợ thủ đắc lực của Lạc Bân mà cày cấm người của mình vào. Tuy rằng hiện tại bọn họ luôn tỏ ra trung thành hết mực với lão ta nhưng thật chất cả đám đều là người của Lạc Thiên Vũ, chỉ có vài kẻ là ngoại lệ mà thôi.
- Có bằng chứng về tên cảnh sát đó rồi các người tính thế nào?
Lạc Thiên Vũ tò mò hòi.
- Chặn đứng một quân cờ của ông ta!
Thẩm Lạc Tình nhếch môi. Việc phi pháp của lão một phần là do có sự tiếp tay của cánh sát vì thế mới không thể lôi nó ra ngoài ánh sáng. Bây giờ chúng ta loại bỏ quân cờ đó cũng giống như khiến ông ta mất đi một cánh tay bên cạnh nhất định sẽ khiến ông ta lao đao không ít.
- Cậu và Diệp Chân quả thật giống nhau...
Lạc Thiên Vũ nhìn biểu cảm của cậu mà không khỏi cảm thán. Tuy rằng cậu và y có gương mặt y đúc nhưng mà tính cách nhìn thế nào cậu và hắn vẫn có điểm tương đồng khó tránh.
- Diệp Chân cũng muốn khiến cho lão ta nếm trải đau khổ tột cùng! Chắc hẳn việc cậu ấy làm cậu biết rồi đó!
Lạc Thiên Vũ mỉm cười, y và Phan Diệp Chân chỉ là bạn mà thôi. Do đó y cũng không lo cậu sẽ ghen gì ở đây.
- Sắp tới ông ta có một lô hàng! Các cậu nghĩ sao nếu kết thúc mọi chuyện vào ngày ấy?
Sống chung với hổ dĩ nhiên sẽ tự tìm cách bảo vệ lấy mình. Do đó Lạc Thiên Vũ đã tự tạo cho bản thân một vỏ bọc gai góc khiến Lạc Bân dù có muốn cũng không thể chạm vào. Tuy rằng y là con cờ của ông ta nhưng dù sao cũng là một con cờ có giá trị cao vì thế trong suốt một năm gần đây dù không muốn ông ta cũng không thể không để y nhún vào việc làm ăn của mình bởi lẽ những thân cận của ông ta đều bị chính ông ta đuổi đi hết. Ngay bên cạnh chỉ còn đứa con nuôi có giá trị lợi dụng. Dĩ nhiên Lạc Bân sẽ biết tính toán thế nào!
Thẩm Lạc Tình, Tống Thụy và Lý Sâm cả ba đưa mắt nhìn nhau. Vốn dĩ bọn họ cũng chưa tìm ra cơ hội tốt để hạ bệ Lạc Bân một đòn chí mạng. Nhưng mà bây giờ thì có rồi. Tời điểm mà Lạc Thiên Vũ nhắc đến thật sự rất phù hợp.
- Alo, anh gọi có gì sao?
Thẩm Lạc Tình đang ăn để lấy sức sai một ngày cồng kềnh thì Phan Diệp Chân đã gọi điện tới. cậu nhanh chóng bắt máy trả lời rồi cắn một miếng bánh vào miệng
- Moi chuyen van on chu?!
Phan Diệp Chân khẽ hỏi, giọng nói dễ dàng nghe ra đôi phần mệt mỏi. Cả hôm nay hắn đều bận bịu chuyện của công ty do đó không thể nhắn tin gọi điện hỏi thăm cậu. Trong lòng liền ánh lên nỗi nhớ khó tả.
- Ốn! Anh mệt à? Mệt thì nghỉ ngơi đi!
Cậu nghe ra được giọng nói của người kia hơi lạc đi. Cũng biết hắn phải lo liệu chuyện công ty này nợ nên cũng không muốn làm phiền hân. Vả lại cậu và hắn cũng có phải tình yêu tuổi trẻ ngây ngô gì mà phải gọi điện hỏi thăm suốt ngày đâu. Thà vậy cho hắn thời gian nghỉ ngơi còn hơn!
- Ừm nhưng mà tôi muốn nói chuyện với em!
Hắn dựa vào ban công, ánh mắt nhìn về phía mặt trăng sáng rực trên bầu trời. Không biết cậu có đang ngắm trăng không nhỉ? Trăng đêm nay quả thật rất đẹp..
Này, trăng đẹp lắm, em có thấy không?Trăng?Nghe hắn hỏi cậu khẽ nghệch mặt, sau đó đưa mắt nhìn ra phía ánh trăng bên ngoài của sổ. Ừm ,thì cũng đẹp thật nhưng mà cậu cũng không thích ngắm trăng lắm...
- Sau này khi mọi chuyện kết thúc cùng đi ngắm trăng ha!
- Ừ! Rất câm hận mới phải!
Lạc Thiên Vũ mỉm cười nhưng nụ cười lại không chạm đến mắt. Những nỗi đau mà y từng phải gánh chịu hết thẩy đều do một tay người cha nuôi đó mang đến. Hận đến tận xương tủy vẫn còn chưa thể bày tỏ hết nỗi căm hờn trong lòng y dành cho ông ta.
- Mà, để máy ghi âm ở đó có an toàn không?
Tống Thụy nghĩ nghĩ rồi hỏi. Lỡ như không lấy lại được thì sao?
- Yên tâm, người của tôi sẽ không làm chúng ta thất vọng đâu!
Trong vòng một năm nay, Lạc Thiên Vũ với sự giúp sức của phan Phan Diệp Chân đã không ngừng đào thải các trợ thủ đắc lực của Lạc Bân mà cày cấm người của mình vào. Tuy rằng hiện tại bọn họ luôn tỏ ra trung thành hết mực với lão ta nhưng thật chất cả đám đều là người của Lạc Thiên Vũ, chỉ có vài kẻ là ngoại lệ mà thôi.
- Có bằng chứng về tên cảnh sát đó rồi các người tính thế nào?
Lạc Thiên Vũ tò mò hòi.
- Chặn đứng một quân cờ của ông ta!
Thẩm Lạc Tình nhếch môi. Việc phi pháp của lão một phần là do có sự tiếp tay của cánh sát vì thế mới không thể lôi nó ra ngoài ánh sáng. Bây giờ chúng ta loại bỏ quân cờ đó cũng giống như khiến ông ta mất đi một cánh tay bên cạnh nhất định sẽ khiến ông ta lao đao không ít.
- Cậu và Diệp Chân quả thật giống nhau...
Lạc Thiên Vũ nhìn biểu cảm của cậu mà không khỏi cảm thán. Tuy rằng cậu và y có gương mặt y đúc nhưng mà tính cách nhìn thế nào cậu và hắn vẫn có điểm tương đồng khó tránh.
- Diệp Chân cũng muốn khiến cho lão ta nếm trải đau khổ tột cùng! Chắc hẳn việc cậu ấy làm cậu biết rồi đó!
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lạc Thiên Vũ mỉm cười, y và Phan Diệp Chân chỉ là bạn mà thôi. Do đó y cũng không lo cậu sẽ ghen gì ở đây.
- Sắp tới ông ta có một lô hàng! Các cậu nghĩ sao nếu kết thúc mọi chuyện vào ngày ấy?
Sống chung với hổ dĩ nhiên sẽ tự tìm cách bảo vệ lấy mình. Do đó Lạc Thiên Vũ đã tự tạo cho bản thân một vỏ bọc gai góc khiến Lạc Bân dù có muốn cũng không thể chạm vào. Tuy rằng y là con cờ của ông ta nhưng dù sao cũng là một con cờ có giá trị cao vì thế trong suốt một năm gần đây dù không muốn ông ta cũng không thể không để y nhún vào việc làm ăn của mình bởi lẽ những thân cận của ông ta đều bị chính ông ta đuổi đi hết. Ngay bên cạnh chỉ còn đứa con nuôi có giá trị lợi dụng. Dĩ nhiên Lạc Bân sẽ biết tính toán thế nào!
Thẩm Lạc Tình, Tống Thụy và Lý Sâm cả ba đưa mắt nhìn nhau. Vốn dĩ bọn họ cũng chưa tìm ra cơ hội tốt để hạ bệ Lạc Bân một đòn chí mạng. Nhưng mà bây giờ thì có rồi. Tời điểm mà Lạc Thiên Vũ nhắc đến thật sự rất phù hợp.
- Alo, anh gọi có gì sao?
Thẩm Lạc Tình đang ăn để lấy sức sai một ngày cồng kềnh thì Phan Diệp Chân đã gọi điện tới. cậu nhanh chóng bắt máy trả lời rồi cắn một miếng bánh vào miệng
- Moi chuyen van on chu?!
Phan Diệp Chân khẽ hỏi, giọng nói dễ dàng nghe ra đôi phần mệt mỏi. Cả hôm nay hắn đều bận bịu chuyện của công ty do đó không thể nhắn tin gọi điện hỏi thăm cậu. Trong lòng liền ánh lên nỗi nhớ khó tả.
- Ốn! Anh mệt à? Mệt thì nghỉ ngơi đi!
Cậu nghe ra được giọng nói của người kia hơi lạc đi. Cũng biết hắn phải lo liệu chuyện công ty này nợ nên cũng không muốn làm phiền hân. Vả lại cậu và hắn cũng có phải tình yêu tuổi trẻ ngây ngô gì mà phải gọi điện hỏi thăm suốt ngày đâu. Thà vậy cho hắn thời gian nghỉ ngơi còn hơn!
- Ừm nhưng mà tôi muốn nói chuyện với em!
Hắn dựa vào ban công, ánh mắt nhìn về phía mặt trăng sáng rực trên bầu trời. Không biết cậu có đang ngắm trăng không nhỉ? Trăng đêm nay quả thật rất đẹp..
Này, trăng đẹp lắm, em có thấy không?Trăng?Nghe hắn hỏi cậu khẽ nghệch mặt, sau đó đưa mắt nhìn ra phía ánh trăng bên ngoài của sổ. Ừm ,thì cũng đẹp thật nhưng mà cậu cũng không thích ngắm trăng lắm...
- Sau này khi mọi chuyện kết thúc cùng đi ngắm trăng ha!
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro