Đại Ca Xã Hội Đen Không Phải Là Thế Thân!
Thổ lộ
Hoàng Kim (Aiko)
2024-11-11 23:30:23
Phan Diệp chân chạy xe một hồi thì cuối cùng cũng dừng lại trước cổng nhà của mình. Ban đầu vốn dĩ khi nhận được điện thoại của ông nội Thẩm lúc đó bản thân đang rảnh rỗi nên đưa cậu về nhà cũng không có gì quá đáng. Như vậy có khi còn cải thiện được mối quan hệ đang trở nên kỳ lạ của họ. Nhưng mà không ngờ khi đến nơi thì cậu đã say đến mức chẳng nhận ra trời trăng còn ông nội thẩm thì trên đường trở về lại nói rằng có việc bận không có ở nhà vì thế hôm nay hắn cứ để cậu ở tạm nhà hắn một hôm. Mới nghe liền biết là nói dối nhưng mà thôi vậy dù sao cũng đã lỡ giúp rồi. Vậy thì đành giúp cho trót vậy!
- Sao mà say vậy chứ?!
Nhìn cậu nằm say đến không biết gì. Hắn chỉ có thể thở dài nghĩ thầm đây có khi nào là nhân cách khác của cậu hay không?
Thử lay lay người cậu thì Thẩm Lạc Tình chả có phản ứng gì. Miệng thì cứ lẩm bẩm mấy câu chửi tục quen thuộc. Hắn hết cách đành khom người bế cậu lên. Mà tính ra thì cậu cũng không nặng lắm. Bế lên còn khá vừa tay hắn nữa.
Người hầu trong nhà khi thấy hắn bế cậu về liền được một phen trố mắt, sau đó thì mỉm cười vội nép ra để hắn đưa người vào. Họ nhìn hắn khuất bóng trên hành lang sau đó liền nhìn nhau cười nhẹ.
- Xem ra cậu hai thật sự đã mở lòng rồi!
- Ừ, tôi còn tưởng sau chuyện kia thì cậu ấy sẽ không thể yêu ai nữa!
- May thật, cậu hai tốt như vậy, xứng đáng có được tình yêu!
Mấy người hầu nhìn nhau vui vẻ nói chuyện. Nhà họ Phan đối với người hầu trong nhà vô cùng tốt, do đó ai cũng ưa thích bọn họ. Lúc mà Phan Diệp Chân đau khổ vì tình người hầu trong nhà từ lớn đến nhỏ ai cũng lo cho hắn. Nhưng mà phận người làm cũng chẳng thể xen vào quá nhiều. Cho nên có thể an ủi được lúc nào thì hay lúc đó. Mà bây giờ thấy hắn với cậu như vậy thì thật tốt, ước chừng bóng ma tâm lý của hắn đã vơi đi nhiều rồi!
- Được rồi, mau làm việc thôi!
Kế đó họ cũng tan ra ai làm việc nấy, đêm nay thật sự có chút náo nhiệt hơn mọi khi cơ mà…
…
- Cậu tắm trong bia luôn có phải không?
Đặt cậu lên giường của bản thân, Phan Diệp Chân liền không khỏi mở miệng trêu chọc. Người của cậu lúc này nòng nặc mùi bia, có khác nào con ma men đâu chứ?
- Tên khốn kiếp…
- Tên khốn kiếp? Cậu nói ai vậy?
Phan Diệp Chân nãy giờ cứ nghe cậu nói đi nói lại ba chữ này liền không khỏi thắc mắc. Rốt cuộc tên khốn kiếp cậu nhắc đến là ai vậy chứ? Mà tên đó đã làm gì cậu để tâm tình cậu trở nên như vậy?
Đột nhiên trong đầu nghĩ ra khả năng đó là người yêu cậu liền khiến hắn có chút không vừa ý. Cũng chẳng biết tại sao khi nghĩ rằng đó là người yêu hay người cậu thích hắn liền cảm thấy bức bối, tâm trạng cũng đột nhiên trùng xuống một cách kỳ là.
- Đó…là người cậu thích à? Hai là người yêu của cậu?
Phan Diệp Chân lần đầu tiên trở nên tò mò như vậy? Hắn nhìn chầm cậu khẽ hỏi, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc đợi chờ câu trả lời từ người say xỉn kia.
Mà Thẩm Lạc Tình thì vẫn cứ ú ớ, miệng lẩm bẩm mấy từ chửi mắng.
- Thôi vậy, dù sao cũng…không liên quan đến mình…
Hắn tự cho là vậy nhưng cõi lòng lại không mấy yên ổn. Đến khi hắn tính rời đi để tắm rửa thay đồ thì bất chợt đã bị người trên giường đưa tay nắm lấy. Sau đó còn không khoan nhượng kéo mạnh hắn ngã xuống. Sức lực của Thẩm Lạc Tình phải nói rất mạnh, dù cho bây giờ cậu có đang say thì cái sức này cũng không phải dạng đùa giỡn!
- Ài, cậu say đến mức vâ…
- Phan Diệp Chân khốn kiếp…sao tôi lại…tôi lại thích anh chứ…
Còn chưa nói hết lời trong miệng thì đã bị những gì cậu nói làm cho đứng hình. Phan Diệp Chân mở to đôi mắt không dám tin tưởng những gì bản thân nghe thấy. Hắn có cảm giác như sinh ra ảo giác vậy? Cậu thế nào mà lại có thể nói thích hắn chứ?
- Tên sâu rượu này cậu say đến nỗi lầm lẫn rồi phải không?
Phan Diệp Chân sao có thể tin được lời bản thân nghe thấy, một phần hắn cảm thấy cậu thích hắn không có khả năng, phần còn lại vì không biết sẽ phải đối mặt với cậu thế nào…
- Khốn nạn thật…anh là đồ khốn nạn ức…sao tôi lại đi…lại đi thích cái tên nhà anh chứ…mẹ nó đúng là ức…đúng là mù mẹ rồi…
Cái cách nói chuyện bố láo này thì sao có thể lầm lẫn được chứ? Phan Diệp Chân đứng hình như pho tượng. Thông tin này thật sự khiến hắn có chút hóa dại. Cậu vậy mà…vậy mà thích hắn? Chuyện quái quỷ gì đang xảy ra vậy chứ? Hai người không phải chỉ là quan hệ hợp tác hay sao? Vả lại cậu cũng biết rõ trong lòng hắn có ai? Chính cậu nói không muốn làm thế thân cơ mà? Vậy mà bây giờ cậu lại đang nằm đây nói thích hắn? Phan Diệp Chân bỗng cảm thấy thế giới này thật giống như một trò đùa, chuyện quái quỷ gì cũng có thể xảy ra…
- Sao mà say vậy chứ?!
Nhìn cậu nằm say đến không biết gì. Hắn chỉ có thể thở dài nghĩ thầm đây có khi nào là nhân cách khác của cậu hay không?
Thử lay lay người cậu thì Thẩm Lạc Tình chả có phản ứng gì. Miệng thì cứ lẩm bẩm mấy câu chửi tục quen thuộc. Hắn hết cách đành khom người bế cậu lên. Mà tính ra thì cậu cũng không nặng lắm. Bế lên còn khá vừa tay hắn nữa.
Người hầu trong nhà khi thấy hắn bế cậu về liền được một phen trố mắt, sau đó thì mỉm cười vội nép ra để hắn đưa người vào. Họ nhìn hắn khuất bóng trên hành lang sau đó liền nhìn nhau cười nhẹ.
- Xem ra cậu hai thật sự đã mở lòng rồi!
- Ừ, tôi còn tưởng sau chuyện kia thì cậu ấy sẽ không thể yêu ai nữa!
- May thật, cậu hai tốt như vậy, xứng đáng có được tình yêu!
Mấy người hầu nhìn nhau vui vẻ nói chuyện. Nhà họ Phan đối với người hầu trong nhà vô cùng tốt, do đó ai cũng ưa thích bọn họ. Lúc mà Phan Diệp Chân đau khổ vì tình người hầu trong nhà từ lớn đến nhỏ ai cũng lo cho hắn. Nhưng mà phận người làm cũng chẳng thể xen vào quá nhiều. Cho nên có thể an ủi được lúc nào thì hay lúc đó. Mà bây giờ thấy hắn với cậu như vậy thì thật tốt, ước chừng bóng ma tâm lý của hắn đã vơi đi nhiều rồi!
- Được rồi, mau làm việc thôi!
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Kế đó họ cũng tan ra ai làm việc nấy, đêm nay thật sự có chút náo nhiệt hơn mọi khi cơ mà…
…
- Cậu tắm trong bia luôn có phải không?
Đặt cậu lên giường của bản thân, Phan Diệp Chân liền không khỏi mở miệng trêu chọc. Người của cậu lúc này nòng nặc mùi bia, có khác nào con ma men đâu chứ?
- Tên khốn kiếp…
- Tên khốn kiếp? Cậu nói ai vậy?
Phan Diệp Chân nãy giờ cứ nghe cậu nói đi nói lại ba chữ này liền không khỏi thắc mắc. Rốt cuộc tên khốn kiếp cậu nhắc đến là ai vậy chứ? Mà tên đó đã làm gì cậu để tâm tình cậu trở nên như vậy?
Đột nhiên trong đầu nghĩ ra khả năng đó là người yêu cậu liền khiến hắn có chút không vừa ý. Cũng chẳng biết tại sao khi nghĩ rằng đó là người yêu hay người cậu thích hắn liền cảm thấy bức bối, tâm trạng cũng đột nhiên trùng xuống một cách kỳ là.
- Đó…là người cậu thích à? Hai là người yêu của cậu?
Phan Diệp Chân lần đầu tiên trở nên tò mò như vậy? Hắn nhìn chầm cậu khẽ hỏi, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc đợi chờ câu trả lời từ người say xỉn kia.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Mà Thẩm Lạc Tình thì vẫn cứ ú ớ, miệng lẩm bẩm mấy từ chửi mắng.
- Thôi vậy, dù sao cũng…không liên quan đến mình…
Hắn tự cho là vậy nhưng cõi lòng lại không mấy yên ổn. Đến khi hắn tính rời đi để tắm rửa thay đồ thì bất chợt đã bị người trên giường đưa tay nắm lấy. Sau đó còn không khoan nhượng kéo mạnh hắn ngã xuống. Sức lực của Thẩm Lạc Tình phải nói rất mạnh, dù cho bây giờ cậu có đang say thì cái sức này cũng không phải dạng đùa giỡn!
- Ài, cậu say đến mức vâ…
- Phan Diệp Chân khốn kiếp…sao tôi lại…tôi lại thích anh chứ…
Còn chưa nói hết lời trong miệng thì đã bị những gì cậu nói làm cho đứng hình. Phan Diệp Chân mở to đôi mắt không dám tin tưởng những gì bản thân nghe thấy. Hắn có cảm giác như sinh ra ảo giác vậy? Cậu thế nào mà lại có thể nói thích hắn chứ?
- Tên sâu rượu này cậu say đến nỗi lầm lẫn rồi phải không?
Phan Diệp Chân sao có thể tin được lời bản thân nghe thấy, một phần hắn cảm thấy cậu thích hắn không có khả năng, phần còn lại vì không biết sẽ phải đối mặt với cậu thế nào…
- Khốn nạn thật…anh là đồ khốn nạn ức…sao tôi lại đi…lại đi thích cái tên nhà anh chứ…mẹ nó đúng là ức…đúng là mù mẹ rồi…
Cái cách nói chuyện bố láo này thì sao có thể lầm lẫn được chứ? Phan Diệp Chân đứng hình như pho tượng. Thông tin này thật sự khiến hắn có chút hóa dại. Cậu vậy mà…vậy mà thích hắn? Chuyện quái quỷ gì đang xảy ra vậy chứ? Hai người không phải chỉ là quan hệ hợp tác hay sao? Vả lại cậu cũng biết rõ trong lòng hắn có ai? Chính cậu nói không muốn làm thế thân cơ mà? Vậy mà bây giờ cậu lại đang nằm đây nói thích hắn? Phan Diệp Chân bỗng cảm thấy thế giới này thật giống như một trò đùa, chuyện quái quỷ gì cũng có thể xảy ra…
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro