Đại Đạo Chi Thượng (Dịch Full)
Ngươi Còn Sống...
Trạch Trư
2024-11-20 23:33:23
๑ ๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑ ๑
"Phú Quý? Họ Lưu? Con cái nhà họ Lưu?"
Trần Thực chỉ cảm thấy cái tên này có phần quen thuộc, đột nhiên trong đầu như sấm sét, mở to hai mắt nhìn thiếu niên gầy yếu trước mặt.
Hắn nhớ ra rồi, Tam Vượng từng nói đứa nhỏ mất tích cuối cùng là con nhà họ Lưu, tên là Phú Quý!
Mà đứa bé trước mắt này, tên là Lưu Phú Quý!
Chẳng lẽ thôn này, có hai Lưu Phú Quý?
E là không phải!
Thiếu niên gầy yếu tên Lưu Phú Quý đi vào trong thôn, thấy Trần Thực không nhúc nhích, vội vàng vẫy tay với hắn, cười nói: "Trần Thực, đến đây, ta giới thiệu cho ngươi mấy bằng hữu tốt!"
Trần Thực chần chờ một chút, đi theo hắn vào trong thôn.
Hắn vốn tưởng rằng mình sẽ có thêm một bằng hữu sống sờ sờ, hiện tại xem ra, chỉ e là bằng hữu này không được sống sờ sờ rồi.
"Trần phù sư!" Tam Vượng lớn tiếng gọi.
Trần Thực làm ngơ, tiếp tục đi theo Lưu Phú Quý, Hắc Oa thì bước nhanh đuổi theo Trần Thực, trong lòng thấp thỏm bất an.
Thiếu niên gầy yếu kia đi rất nhanh, những người khác trong thôn dường như đều không nhìn thấy y, mặc cho y chạy một mạch đến trung tâm thôn. Nhà cửa Hoàng Dương thôn cũng giống như những thôn khác, đều được xây dựng vòng quanh mẹ nuôi, tạo thành từng kết cấu đồng tâm.
Trần Thực nhìn về phía trước, chỉ thấy ở giữa một tòa cung điện cổ xưa đổ nát, sừng sững một ngôi miếu.
Miếu chắc được xây dựng sau này, tuy rằng đã rất cổ kính, nhưng so với đống đổ nát kia, chắc vẫn còn rất mới.
Trong miếu thờ phụng một pho tượng đồng ngồi khoanh chân, không biết là lưu lại từ niên đại nào, tượng đồng được điêu khắc là một vị thần linh kỳ lạ, da màu chàm, trong miệng mọc răng nanh, ngồi đó cũng cao hơn sáu thước. Nếu đứng lên chắc phải cao hơn một trượng.
Đó chính là mẹ nuôi của Hoàng Dương thôn.
Trần Thực theo Lưu Phú Quý tiến vào miếu, thấy trước tượng đồng chất đầy các loại đồ cúng: gà vịt ngỗng, cá tôm cua, dưa hấu lê táo, hết sức phong phú.
Ngồi phía sau đống đồ cúng là một gã mập tai to mặt lớn, một tay cầm một con gà luộc, há miệng ra nhét vào trong miệng, miệng đầy mỡ, tay kia thì cầm một quả dưa hấu, ánh mắt nhỏ đảo đông đảo tây, e sợ có người cướp đồ cúng của gã.
Tên mập tròn vo này, hẳn là Thần Tướng do linh lực ngưng tụ thành.
Trần Thực nhìn về phía góc miếu, trong góc có mấy đứa trẻ đang trốn, nói chuyện với Lưu Phú Quý.
"Hắn tên Trần Thực, tên ở nhà là Tiểu Thập, có thể nhìn thấy ta!"
Lưu Phú Quý rất hưng phấn, nói với mấy đứa trẻ: "Cha mẹ đều không nhìn thấy tạ, người trong thôn cũng đều không nhìn thấy ta, chỉ có hắn có thể thấy ta! Chắc chắn hắn cũng có thể nhìn thấy các ngươi!"
Mấy đứa trẻ lập tức nhìn về phía Trần Thực, lộ vẻ mong đợi.
"Tiểu Thập ca, mẹ tìm đệ tìm đến phát điên, khóc rất lâu rồi!"
Một đứa trẻ vội vàng chạy đến bên cạnh Trần Thực, vừa nói vừa khóc, nghẹn ngào nói: "Đệ thấy mẫu thân khóc, đệ cũng muốn khóc, ta ôm chân mẹ nói với mẹ, mẹ ơi, con ở đây, nhưng mẹ không nghe thấy, cũng không nhìn thấy! Huynh có thể giúp đệ đi tìm mẹ không?"
Một đứa bé khác đỏ mắt: "Cha mẹ đệ cũng không nhìn thấy đệ!"
Đứa bé phía sau nói: "Mẫu thân đệ sắp khóc mù mắt rồi!"
Trong lòng Trần Thực trầm xuống, bốn đứa nhỏ này, hẳn là bốn đứa trẻ mất tích kia.
Bọn chúng đã biến thành quỷ hồn, chứng tỏ mình vẫn đến muộn.
Bốn đứa nhỏ đều đã chết.
"Là mẹ nuôi được thôn dân thờ phụng, chẳng phải nên có trách nhiệm bảo vệ thôn dân sao?" Trần Thực xoay người, nhìn về phía gã mập đang ngồi ăn uống như hùm như sói sau đống đồ cúng.
Gã mập kia ngừng ăn, quay đầu lại, ánh mắt hung ác.
Hắc Oa vội vàng xông đến trước mặt Trần Thực, nhe răng trợn mắt, trong cổ họng phát ra tiếng gầm gừ.
Gã mập kia hừ lạnh một tiếng: "Ta chỉ phụ trách xua đuổi tà ma, chuyện khác không liên quan đến ta! Tiểu quỷ, nể mặt Trần Dần Đô, ta tha cho ngươi một lần! Lần sau còn dám vô lễ với ta, ta ăn thịt cả ngươi, Trần Dần Đô cũng không dám đánh tới một cái rắm!"
Gã quay đầu lại, tiếp tục ăn uống thả cửa.
Trần Thực hơi sững sờ: "Chuyện khác không liên quan đến ngươi, chẳng lẽ... không phải tà ma hại chết bốn đứa nhỏ này?"
Mẹ nuôi trong thôn có trách nhiệm trừ Tà đuổi Trúy, nhưng nếu kẻ hại người không phải tà ma, như vậy mẹ nuôi sẽ không cần phải ra tay, trừ phi thôn dân hiến tế cúng phẩm.
Trần Thực trước kia nghe nói ban ngày có Tà Trúy quấy phá, liền cảm thấy kỳ quái.
Nghe gia gia nói, Tà Trúy chỉ xuất hiện vào ban đêm, bởi vì trong ánh trăng có một loại lực lượng kỳ dị.
Ban ngày ban mặt mà xuất hiện Tà Trúy, việc này cực kỳ hiếm thấy.
Gã mập kia phớt lờ lời hắn, không trả lời.
Trần Thực hỏi: "Phú Quý, ngươi chết như thế nào?"
Lưu Phú Quý giật mình, sợ hãi nói: "Tiểu Thập ca, ta, ta chết rồi sao?"
"Ngươi đừng sợ, ngươi nhớ kỹ lại xem, ngươi bị người ta bắt đi như thế nào?"
"Ta đang đi tiểu, sau đó trời đất quay cuồng, không biết cái gì nữa, chắc là ta ngủ thiếp đi, không biết ngủ bao lâu mới tỉnh lại. Vừa hay nghe thấy cha mẹ gọi tên ta..."
Trần Thực nghe vậy tinh thần chấn động, nghe được cha mẹ gọi tên, chứng tỏ nơi xảy ra chuyện không xa!
Lưu Phú Quý nói: "Ta trèo tường ra ngoài, thấy cha mẹ đang tìm ta, ta nói với họ là ta ở đây, nhưng họ không nghe thấy cũng không nhìn thấy ta. Tiểu Thập ca, ta chết thật rồi sao?"
Trần Thực nghi ngờ nói: "Ngươi trèo tường ra ngoài? Ngươi trèo tường nhà ai?"
"Chính là căn nhà hoang không có ai ở trong thôn đó."
"Nhà hoang của Điền gia ?"
Lưu Phú Quý gật đầu, nói: "Đúng vậy, nhà đó của Điền gia. Mấy người bọn họ cũng là ta gặp ở Điền gia." Nó chỉ vào mấy đứa trẻ khác.
Trần Thực nhìn về phía những đứa trẻ khác, đột nhiên nói: "Bốn người các ngươi đi cùng ta, chúng ta đến gian nhà hoang của Điền gia một chuyến."
Hắn mang theo bốn đứa nhỏ đi ra khỏi miếu, bên ngoài miếu đen kịt toàn người, dân làng đều tụ tập ở ngoài miếu, ai nấy đều nín thở, nhìn chằm chằm vào hắn.
Trần Thực quay đầu lại nhìn, thấy chỉ có Lưu Phú Quý đi theo hắn, ba đứa trẻ khác bị bậc cửa miếu chắn lại, làm cách nào cũng không ra được.
Trần Thực trở lại trong miếu, nói: "Các ngươi đi theo ta, chúng ta đến hiện trường xem thử."
Một đứa trẻ trong đó nói: "Ta không ra được. Ta vừa đi đến bậc cửa là bậc cửa này càng ngày càng cao, chắn chúng ta lại!"
Hai đứa trẻ khác liên tục gật đầu.
Trần Thực nghe vậy, nhìn về phía gã mập sau đồ cúng.
Gã mập lười biếng nói: "Kẻ khác ăn thịt, ta uống canh, ba tiểu quỷ này đã chết, hồn phách của chúng đã bị người khác cúng cho ta rồi. Ngươi không mang bọn chúng đi được."
Trần Thực nghi ngờ nói: "Vì sao Phú Quý lại đi được?"
"Nó còn chưa chết, chỉ là hồn phách rời khỏi thân thể."
"Phú Quý? Họ Lưu? Con cái nhà họ Lưu?"
Trần Thực chỉ cảm thấy cái tên này có phần quen thuộc, đột nhiên trong đầu như sấm sét, mở to hai mắt nhìn thiếu niên gầy yếu trước mặt.
Hắn nhớ ra rồi, Tam Vượng từng nói đứa nhỏ mất tích cuối cùng là con nhà họ Lưu, tên là Phú Quý!
Mà đứa bé trước mắt này, tên là Lưu Phú Quý!
Chẳng lẽ thôn này, có hai Lưu Phú Quý?
E là không phải!
Thiếu niên gầy yếu tên Lưu Phú Quý đi vào trong thôn, thấy Trần Thực không nhúc nhích, vội vàng vẫy tay với hắn, cười nói: "Trần Thực, đến đây, ta giới thiệu cho ngươi mấy bằng hữu tốt!"
Trần Thực chần chờ một chút, đi theo hắn vào trong thôn.
Hắn vốn tưởng rằng mình sẽ có thêm một bằng hữu sống sờ sờ, hiện tại xem ra, chỉ e là bằng hữu này không được sống sờ sờ rồi.
"Trần phù sư!" Tam Vượng lớn tiếng gọi.
Trần Thực làm ngơ, tiếp tục đi theo Lưu Phú Quý, Hắc Oa thì bước nhanh đuổi theo Trần Thực, trong lòng thấp thỏm bất an.
Thiếu niên gầy yếu kia đi rất nhanh, những người khác trong thôn dường như đều không nhìn thấy y, mặc cho y chạy một mạch đến trung tâm thôn. Nhà cửa Hoàng Dương thôn cũng giống như những thôn khác, đều được xây dựng vòng quanh mẹ nuôi, tạo thành từng kết cấu đồng tâm.
Trần Thực nhìn về phía trước, chỉ thấy ở giữa một tòa cung điện cổ xưa đổ nát, sừng sững một ngôi miếu.
Miếu chắc được xây dựng sau này, tuy rằng đã rất cổ kính, nhưng so với đống đổ nát kia, chắc vẫn còn rất mới.
Trong miếu thờ phụng một pho tượng đồng ngồi khoanh chân, không biết là lưu lại từ niên đại nào, tượng đồng được điêu khắc là một vị thần linh kỳ lạ, da màu chàm, trong miệng mọc răng nanh, ngồi đó cũng cao hơn sáu thước. Nếu đứng lên chắc phải cao hơn một trượng.
Đó chính là mẹ nuôi của Hoàng Dương thôn.
Trần Thực theo Lưu Phú Quý tiến vào miếu, thấy trước tượng đồng chất đầy các loại đồ cúng: gà vịt ngỗng, cá tôm cua, dưa hấu lê táo, hết sức phong phú.
Ngồi phía sau đống đồ cúng là một gã mập tai to mặt lớn, một tay cầm một con gà luộc, há miệng ra nhét vào trong miệng, miệng đầy mỡ, tay kia thì cầm một quả dưa hấu, ánh mắt nhỏ đảo đông đảo tây, e sợ có người cướp đồ cúng của gã.
Tên mập tròn vo này, hẳn là Thần Tướng do linh lực ngưng tụ thành.
Trần Thực nhìn về phía góc miếu, trong góc có mấy đứa trẻ đang trốn, nói chuyện với Lưu Phú Quý.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Hắn tên Trần Thực, tên ở nhà là Tiểu Thập, có thể nhìn thấy ta!"
Lưu Phú Quý rất hưng phấn, nói với mấy đứa trẻ: "Cha mẹ đều không nhìn thấy tạ, người trong thôn cũng đều không nhìn thấy ta, chỉ có hắn có thể thấy ta! Chắc chắn hắn cũng có thể nhìn thấy các ngươi!"
Mấy đứa trẻ lập tức nhìn về phía Trần Thực, lộ vẻ mong đợi.
"Tiểu Thập ca, mẹ tìm đệ tìm đến phát điên, khóc rất lâu rồi!"
Một đứa trẻ vội vàng chạy đến bên cạnh Trần Thực, vừa nói vừa khóc, nghẹn ngào nói: "Đệ thấy mẫu thân khóc, đệ cũng muốn khóc, ta ôm chân mẹ nói với mẹ, mẹ ơi, con ở đây, nhưng mẹ không nghe thấy, cũng không nhìn thấy! Huynh có thể giúp đệ đi tìm mẹ không?"
Một đứa bé khác đỏ mắt: "Cha mẹ đệ cũng không nhìn thấy đệ!"
Đứa bé phía sau nói: "Mẫu thân đệ sắp khóc mù mắt rồi!"
Trong lòng Trần Thực trầm xuống, bốn đứa nhỏ này, hẳn là bốn đứa trẻ mất tích kia.
Bọn chúng đã biến thành quỷ hồn, chứng tỏ mình vẫn đến muộn.
Bốn đứa nhỏ đều đã chết.
"Là mẹ nuôi được thôn dân thờ phụng, chẳng phải nên có trách nhiệm bảo vệ thôn dân sao?" Trần Thực xoay người, nhìn về phía gã mập đang ngồi ăn uống như hùm như sói sau đống đồ cúng.
Gã mập kia ngừng ăn, quay đầu lại, ánh mắt hung ác.
Hắc Oa vội vàng xông đến trước mặt Trần Thực, nhe răng trợn mắt, trong cổ họng phát ra tiếng gầm gừ.
Gã mập kia hừ lạnh một tiếng: "Ta chỉ phụ trách xua đuổi tà ma, chuyện khác không liên quan đến ta! Tiểu quỷ, nể mặt Trần Dần Đô, ta tha cho ngươi một lần! Lần sau còn dám vô lễ với ta, ta ăn thịt cả ngươi, Trần Dần Đô cũng không dám đánh tới một cái rắm!"
Gã quay đầu lại, tiếp tục ăn uống thả cửa.
Trần Thực hơi sững sờ: "Chuyện khác không liên quan đến ngươi, chẳng lẽ... không phải tà ma hại chết bốn đứa nhỏ này?"
Mẹ nuôi trong thôn có trách nhiệm trừ Tà đuổi Trúy, nhưng nếu kẻ hại người không phải tà ma, như vậy mẹ nuôi sẽ không cần phải ra tay, trừ phi thôn dân hiến tế cúng phẩm.
Trần Thực trước kia nghe nói ban ngày có Tà Trúy quấy phá, liền cảm thấy kỳ quái.
Nghe gia gia nói, Tà Trúy chỉ xuất hiện vào ban đêm, bởi vì trong ánh trăng có một loại lực lượng kỳ dị.
Ban ngày ban mặt mà xuất hiện Tà Trúy, việc này cực kỳ hiếm thấy.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Gã mập kia phớt lờ lời hắn, không trả lời.
Trần Thực hỏi: "Phú Quý, ngươi chết như thế nào?"
Lưu Phú Quý giật mình, sợ hãi nói: "Tiểu Thập ca, ta, ta chết rồi sao?"
"Ngươi đừng sợ, ngươi nhớ kỹ lại xem, ngươi bị người ta bắt đi như thế nào?"
"Ta đang đi tiểu, sau đó trời đất quay cuồng, không biết cái gì nữa, chắc là ta ngủ thiếp đi, không biết ngủ bao lâu mới tỉnh lại. Vừa hay nghe thấy cha mẹ gọi tên ta..."
Trần Thực nghe vậy tinh thần chấn động, nghe được cha mẹ gọi tên, chứng tỏ nơi xảy ra chuyện không xa!
Lưu Phú Quý nói: "Ta trèo tường ra ngoài, thấy cha mẹ đang tìm ta, ta nói với họ là ta ở đây, nhưng họ không nghe thấy cũng không nhìn thấy ta. Tiểu Thập ca, ta chết thật rồi sao?"
Trần Thực nghi ngờ nói: "Ngươi trèo tường ra ngoài? Ngươi trèo tường nhà ai?"
"Chính là căn nhà hoang không có ai ở trong thôn đó."
"Nhà hoang của Điền gia ?"
Lưu Phú Quý gật đầu, nói: "Đúng vậy, nhà đó của Điền gia. Mấy người bọn họ cũng là ta gặp ở Điền gia." Nó chỉ vào mấy đứa trẻ khác.
Trần Thực nhìn về phía những đứa trẻ khác, đột nhiên nói: "Bốn người các ngươi đi cùng ta, chúng ta đến gian nhà hoang của Điền gia một chuyến."
Hắn mang theo bốn đứa nhỏ đi ra khỏi miếu, bên ngoài miếu đen kịt toàn người, dân làng đều tụ tập ở ngoài miếu, ai nấy đều nín thở, nhìn chằm chằm vào hắn.
Trần Thực quay đầu lại nhìn, thấy chỉ có Lưu Phú Quý đi theo hắn, ba đứa trẻ khác bị bậc cửa miếu chắn lại, làm cách nào cũng không ra được.
Trần Thực trở lại trong miếu, nói: "Các ngươi đi theo ta, chúng ta đến hiện trường xem thử."
Một đứa trẻ trong đó nói: "Ta không ra được. Ta vừa đi đến bậc cửa là bậc cửa này càng ngày càng cao, chắn chúng ta lại!"
Hai đứa trẻ khác liên tục gật đầu.
Trần Thực nghe vậy, nhìn về phía gã mập sau đồ cúng.
Gã mập lười biếng nói: "Kẻ khác ăn thịt, ta uống canh, ba tiểu quỷ này đã chết, hồn phách của chúng đã bị người khác cúng cho ta rồi. Ngươi không mang bọn chúng đi được."
Trần Thực nghi ngờ nói: "Vì sao Phú Quý lại đi được?"
"Nó còn chưa chết, chỉ là hồn phách rời khỏi thân thể."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro