Đại Đạo Chi Thượng (Dịch Full)
Phù Tới Từ Tâm,...
Trạch Trư
2024-11-20 23:33:23
๑ ๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑ ๑
Trần Thực quan sát toàn bộ cảnh tượng đó, vô cùng ghen tị: "Nếu ta cũng biết tuyệt kỹ ấy, lần sau vào nằm trong quan tài sẽ oai phong lẫm liệt lắm đây."
Gia gia thúc giục la bàn, xe gỗ lăn bánh ra ngoài.
"Gia gia, vị Tiêu Vương Tôn kia cũng cần đến vùng đất dưỡng thi tu luyện à?" Trần Thực ngẩng đầu hỏi.
Gia gia nhìn chằm chằm la bàn: "Đến sơn trang này thì đừng hỏi han chuyện người khác."
Trần Thực nghe vậy không hỏi thêm, chỉ ngoảnh đầu nhìn lại trang viên thâm u giữa rừng núi, trong lòng ngập tràn tò mò.
Trang viên này do gia gia cùng một nhóm người thân phận bí ẩn hợp lực dựng nên, mỗi người đến đây đều không hỏi lai lịch, không hỏi quá khứ, mọi người như ngầm tuân thủ một quy củ kỳ lạ nào đó.
"Rất giống kiểu của nhóm tội phạm."
Trần Thực chớp mắt, trong lòng nghĩ thầm: "Chắc chắn năm xưa gia gia đã gây không ít tội lỗi, nói không chừng còn là kẻ tội ác đầy mình. Nhưng cho dù người có làm bao nhiêu chuyện xấu xa đi nữa thì vẫn là gia gia của ta."
Hai ông cháu trở về Hoàng Pha thôn, chẳng bao lâu sau trong phòng Trần Thực vang lên tiếng kêu thảm thiết: "Kẹo hồ lô của ta đâu rồi? Bánh nếp của ta đâu? Còn cả kẹo đường nữa! Ai lấy đi rồi? Tên khốn kiếp nào dám trộm báu vật của ta?"
Lão gia tử đang vẽ bùa, chỉ thấy Trần Thực sát khí đằng đằng từ trong phòng đi ra.
"Nhất định là lũ nhóc trong thôn thừa lúc ta không có nhà, ăn trộm kẹo hồ lô, bánh nếp và kẹo đường của ta! Ta còn chẳng nỡ ăn, vậy mà bọn chúng dám ăn vụng! Phải tóm cổ hết lũ chúng lại!"
Trần Thực tức giận không thể kìm nén mà bước ra ngoài, sắc mặt âm trầm: "Phải dùng cực hình!"
Gia gia gọi hắn lại: "Không ai ăn trộm của con cả, là ta vứt đi rồi. Con ngủ bảy ngày, đã hỏng hết rồi."
Sắc mặt Trần Thực lập tức ỉu xìu, nhưng ngay sau đó lại phấn chấn tinh thần, khẩn khoản nài nỉ: "Gia gia, mấy thứ ngon ngon người mua về lần trước, con không dám ăn nhiều, mỗi ngày chỉ ăn một miếng nhỏ thôi, định để dành ăn dần cho đủ mấy ngày. Người mua thêm cho con đi..."
"Hết tiền rồi."
Lão gia tử ngừng bút, ngẩng đầu liếc hắn một cái: "Con đi trừ tà ở Hoàng Dương thôn, chẳng phải kiếm được bốn lượng bạc sao? Đưa bạc cho ta, ta giữ hộ cho con, sau này đi mua vợ... ừm, cưới vợ, còn mua đồ ngon cho con nữa."
Trần Thực cảnh giác: "Con giúp Hoàng Dương thôn trừ tà đâu có lấy tiền."
Lão gia tử cúi đầu tiếp tục vẽ bùa: "Lúc ta giặt quần áo cho con, lấy ra được bốn lượng bạc từ trong tay áo. Hóa ra không phải của con, vậy chắc chắn là của ta rồi."
"Bịch."
Mặt Trần Thực trắng bệch, hai đầu gối nhũn ra, quỳ sụp xuống đất, đầu óc trống rỗng, trên mặt thiếu điều viết rõ bốn chữ "chán nản cõi đời".
Qua một lúc, gia gia dường như không nỡ, buông bút chu sa xuống, ném cho hắn một mảnh bạc vụn, nói: "Cho con một lượng, mau đứng dậy đi."
Trần Thực nắm chặt mảnh bạc vụn vừa đánh mất đã tìm lại được, mừng đến rơi nước mắt, vội vàng đứng dậy: "Đa tạ gia gia! Đa tạ gia gia!"
Hắc Oa đang ngủ ở xó tường, trợn tròn mắt, trong lòng nghĩ thầm: "Tiểu chủ nhân cũng không nghĩ lại xem số bạc ấy là ai liều mạng kiếm được, vốn dĩ cả bốn lượng đều là của ngươi, giờ cho ngươi một lượng ngươi còn cảm ơn. Lại bị lão gia tử nắm thóp rồi."
"Tắc tắc, tắc tắc!"
Trần Thực một tay giấu sau lưng, một tay cầm miếng thịt dị thú, gọi Hắc Oa lại, Hắc Oa lười nhác đứng dậy, chậm rãi bước đến bên hắn.
Trần Thực đột nhiên rút con dao giấu sau lưng ra, cười nham hiểm túm lấy Hắc Oa.
Hắc Oa ngậm miếng thịt, ra vẻ nghe theo số mệnh.
Trần Thực lấy chút máu chó đen, lẻn vào phòng, không biết đang bày trò quỷ gì.
Hắc Oa chẳng hề tò mò chuyện đó, mãi đến khi Trần Thực lấy ra một xấp bùa dày cộp, rồi dùng dây cỏ buộc vào bốn chân nó.
Hắc Oa giật mình, định cắn đứt bùa, thì thấy Trần Thực cũng buộc hai lá bùa vào chân mình.
Lá bùa vẽ phù văn hình gió cuốn, trong gió có chữ "Thừa Vân", ở giữa là Bắc Đẩu tinh văn, dưới Bắc Đẩu là Lục Đinh Lục Giáp, dưới cùng là phù văn kết hợp giữa hoa văn hình gió và Bắc Đẩu.
Đây chính là cấu tạo của Giáp Mã phù.
Lần trước Trần Thực gặp Thiết Bút Ông trên đường hẹp, nhờ tốc độ nhanh hơn nên đã đánh chết lão, nhưng lại ngấp nghé lá Giáp Mã phù mà Thiết Bút Ông và Triệu Minh dùng để di chuyển. Vì vậy sau khi bình phục hắn muốn thử ngay cách sử dụng Giáp Mã phù.
Trần Thực điều động một tia chân khí sắp tiêu tán, kích hoạt Giáp Mã phù trên bốn chân Hắc Oa, đồng thời cũng kích hoạt bùa trên chân mình.
"Hắc Oa, đồ tốt phải chia sẻ."
Trần Thực bước ra một bước, cười nói: "Đây là bùa dùng máu của ngươi luyện chế, sao có thể thiếu ngươi được!"
Hắn vừa bước ra một bước là cảm thấy dưới chân sinh ra luồng gió mát, bước chân như trượt đi, dễ dàng bước ra một trượng sáu bảy thước!
Điều kỳ lạ hơn là chân chưa kịp chạm đất thì luồng gió khác lại sinh ra từ lòng bàn chân, nâng cơ thể hắn lên, khi còn cách mặt đất ba bốn tấc đã bắn hắn ra ngoài, cực kỳ nhẹ nhàng!
Trần Thực vừa mừng vừa sợ, thuận thế bước tiếp bước thứ hai.
Bước thứ hai này còn xa hơn, gần hai trượng!
Chân hắn như bước trên gió, lại như lướt trên mặt băng, không chút trở ngại nào, lao thẳng về phía trước. Mấu chốt là mặt băng này lại mềm mại vô cùng.
Cộng thêm bước ban đầu, một bước này tương đương với sáu bảy bước ngày thường!
Hắc Oa vốn trầm ổn nhưng thấy Trần Thực đạp gió lướt đi như bay, thân hình nhanh nhẹn kỳ dị, nó cũng không nhịn được nổi máu hiếu kỳ, không nói không rằng liền co bốn vó chạy theo.
"Vút..."
Một bóng đen lao vụt đi, cuồng phong nổi lên, gào thét rung chuyển, thổi tung cánh cửa sổ nhà dân hai bên đường Hoàng Pha thôn lật qua lật lại.
Từ xa truyền đến một tiếng "Rầm!". Trần Thực trố mắt nhìn Hắc Oa như viên đạn bắn vào bức tường đất đối diện đường cách đó trăm bước.
Hắn giật bắn mình, vội vàng chạy tới, thấy Hắc Oa đang cố gắng lôi đầu ra khỏi tường, cái đầu chó ấy đã tạo thành một lỗ thủng to tướng trên tường.
Bức tường là của nhà lão Chu.
Lão Chu thấy chó nhà Trần gia đâm thủng tường nhà mình, tức giận nhưng chẳng dám ho he nửa lời.
Hắc Oa rút đầu ra, lắc lư như trống bỏi.
Trần Thực đang lo nó có bị thương không, bỗng thấy con chó hưng phấn hẳn lên, bốn vó như gió, đạp cuồng phong gào thét lao đi.
"Gâu gâu gâu!"
Xa xa vọng lại tiếng chó sủa, âm thanh nhanh chóng đi xa.
Trần Thực vội vàng đuổi theo, lại thấy con chó đạp gió chạy nhảy, như bay như điện, đúng là chó bốn chân, thậm chí tốc độ còn nhanh hơn cả hắn!
Trần Thực quan sát toàn bộ cảnh tượng đó, vô cùng ghen tị: "Nếu ta cũng biết tuyệt kỹ ấy, lần sau vào nằm trong quan tài sẽ oai phong lẫm liệt lắm đây."
Gia gia thúc giục la bàn, xe gỗ lăn bánh ra ngoài.
"Gia gia, vị Tiêu Vương Tôn kia cũng cần đến vùng đất dưỡng thi tu luyện à?" Trần Thực ngẩng đầu hỏi.
Gia gia nhìn chằm chằm la bàn: "Đến sơn trang này thì đừng hỏi han chuyện người khác."
Trần Thực nghe vậy không hỏi thêm, chỉ ngoảnh đầu nhìn lại trang viên thâm u giữa rừng núi, trong lòng ngập tràn tò mò.
Trang viên này do gia gia cùng một nhóm người thân phận bí ẩn hợp lực dựng nên, mỗi người đến đây đều không hỏi lai lịch, không hỏi quá khứ, mọi người như ngầm tuân thủ một quy củ kỳ lạ nào đó.
"Rất giống kiểu của nhóm tội phạm."
Trần Thực chớp mắt, trong lòng nghĩ thầm: "Chắc chắn năm xưa gia gia đã gây không ít tội lỗi, nói không chừng còn là kẻ tội ác đầy mình. Nhưng cho dù người có làm bao nhiêu chuyện xấu xa đi nữa thì vẫn là gia gia của ta."
Hai ông cháu trở về Hoàng Pha thôn, chẳng bao lâu sau trong phòng Trần Thực vang lên tiếng kêu thảm thiết: "Kẹo hồ lô của ta đâu rồi? Bánh nếp của ta đâu? Còn cả kẹo đường nữa! Ai lấy đi rồi? Tên khốn kiếp nào dám trộm báu vật của ta?"
Lão gia tử đang vẽ bùa, chỉ thấy Trần Thực sát khí đằng đằng từ trong phòng đi ra.
"Nhất định là lũ nhóc trong thôn thừa lúc ta không có nhà, ăn trộm kẹo hồ lô, bánh nếp và kẹo đường của ta! Ta còn chẳng nỡ ăn, vậy mà bọn chúng dám ăn vụng! Phải tóm cổ hết lũ chúng lại!"
Trần Thực tức giận không thể kìm nén mà bước ra ngoài, sắc mặt âm trầm: "Phải dùng cực hình!"
Gia gia gọi hắn lại: "Không ai ăn trộm của con cả, là ta vứt đi rồi. Con ngủ bảy ngày, đã hỏng hết rồi."
Sắc mặt Trần Thực lập tức ỉu xìu, nhưng ngay sau đó lại phấn chấn tinh thần, khẩn khoản nài nỉ: "Gia gia, mấy thứ ngon ngon người mua về lần trước, con không dám ăn nhiều, mỗi ngày chỉ ăn một miếng nhỏ thôi, định để dành ăn dần cho đủ mấy ngày. Người mua thêm cho con đi..."
"Hết tiền rồi."
Lão gia tử ngừng bút, ngẩng đầu liếc hắn một cái: "Con đi trừ tà ở Hoàng Dương thôn, chẳng phải kiếm được bốn lượng bạc sao? Đưa bạc cho ta, ta giữ hộ cho con, sau này đi mua vợ... ừm, cưới vợ, còn mua đồ ngon cho con nữa."
Trần Thực cảnh giác: "Con giúp Hoàng Dương thôn trừ tà đâu có lấy tiền."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lão gia tử cúi đầu tiếp tục vẽ bùa: "Lúc ta giặt quần áo cho con, lấy ra được bốn lượng bạc từ trong tay áo. Hóa ra không phải của con, vậy chắc chắn là của ta rồi."
"Bịch."
Mặt Trần Thực trắng bệch, hai đầu gối nhũn ra, quỳ sụp xuống đất, đầu óc trống rỗng, trên mặt thiếu điều viết rõ bốn chữ "chán nản cõi đời".
Qua một lúc, gia gia dường như không nỡ, buông bút chu sa xuống, ném cho hắn một mảnh bạc vụn, nói: "Cho con một lượng, mau đứng dậy đi."
Trần Thực nắm chặt mảnh bạc vụn vừa đánh mất đã tìm lại được, mừng đến rơi nước mắt, vội vàng đứng dậy: "Đa tạ gia gia! Đa tạ gia gia!"
Hắc Oa đang ngủ ở xó tường, trợn tròn mắt, trong lòng nghĩ thầm: "Tiểu chủ nhân cũng không nghĩ lại xem số bạc ấy là ai liều mạng kiếm được, vốn dĩ cả bốn lượng đều là của ngươi, giờ cho ngươi một lượng ngươi còn cảm ơn. Lại bị lão gia tử nắm thóp rồi."
"Tắc tắc, tắc tắc!"
Trần Thực một tay giấu sau lưng, một tay cầm miếng thịt dị thú, gọi Hắc Oa lại, Hắc Oa lười nhác đứng dậy, chậm rãi bước đến bên hắn.
Trần Thực đột nhiên rút con dao giấu sau lưng ra, cười nham hiểm túm lấy Hắc Oa.
Hắc Oa ngậm miếng thịt, ra vẻ nghe theo số mệnh.
Trần Thực lấy chút máu chó đen, lẻn vào phòng, không biết đang bày trò quỷ gì.
Hắc Oa chẳng hề tò mò chuyện đó, mãi đến khi Trần Thực lấy ra một xấp bùa dày cộp, rồi dùng dây cỏ buộc vào bốn chân nó.
Hắc Oa giật mình, định cắn đứt bùa, thì thấy Trần Thực cũng buộc hai lá bùa vào chân mình.
Lá bùa vẽ phù văn hình gió cuốn, trong gió có chữ "Thừa Vân", ở giữa là Bắc Đẩu tinh văn, dưới Bắc Đẩu là Lục Đinh Lục Giáp, dưới cùng là phù văn kết hợp giữa hoa văn hình gió và Bắc Đẩu.
Đây chính là cấu tạo của Giáp Mã phù.
Lần trước Trần Thực gặp Thiết Bút Ông trên đường hẹp, nhờ tốc độ nhanh hơn nên đã đánh chết lão, nhưng lại ngấp nghé lá Giáp Mã phù mà Thiết Bút Ông và Triệu Minh dùng để di chuyển. Vì vậy sau khi bình phục hắn muốn thử ngay cách sử dụng Giáp Mã phù.
Trần Thực điều động một tia chân khí sắp tiêu tán, kích hoạt Giáp Mã phù trên bốn chân Hắc Oa, đồng thời cũng kích hoạt bùa trên chân mình.
"Hắc Oa, đồ tốt phải chia sẻ."
Trần Thực bước ra một bước, cười nói: "Đây là bùa dùng máu của ngươi luyện chế, sao có thể thiếu ngươi được!"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hắn vừa bước ra một bước là cảm thấy dưới chân sinh ra luồng gió mát, bước chân như trượt đi, dễ dàng bước ra một trượng sáu bảy thước!
Điều kỳ lạ hơn là chân chưa kịp chạm đất thì luồng gió khác lại sinh ra từ lòng bàn chân, nâng cơ thể hắn lên, khi còn cách mặt đất ba bốn tấc đã bắn hắn ra ngoài, cực kỳ nhẹ nhàng!
Trần Thực vừa mừng vừa sợ, thuận thế bước tiếp bước thứ hai.
Bước thứ hai này còn xa hơn, gần hai trượng!
Chân hắn như bước trên gió, lại như lướt trên mặt băng, không chút trở ngại nào, lao thẳng về phía trước. Mấu chốt là mặt băng này lại mềm mại vô cùng.
Cộng thêm bước ban đầu, một bước này tương đương với sáu bảy bước ngày thường!
Hắc Oa vốn trầm ổn nhưng thấy Trần Thực đạp gió lướt đi như bay, thân hình nhanh nhẹn kỳ dị, nó cũng không nhịn được nổi máu hiếu kỳ, không nói không rằng liền co bốn vó chạy theo.
"Vút..."
Một bóng đen lao vụt đi, cuồng phong nổi lên, gào thét rung chuyển, thổi tung cánh cửa sổ nhà dân hai bên đường Hoàng Pha thôn lật qua lật lại.
Từ xa truyền đến một tiếng "Rầm!". Trần Thực trố mắt nhìn Hắc Oa như viên đạn bắn vào bức tường đất đối diện đường cách đó trăm bước.
Hắn giật bắn mình, vội vàng chạy tới, thấy Hắc Oa đang cố gắng lôi đầu ra khỏi tường, cái đầu chó ấy đã tạo thành một lỗ thủng to tướng trên tường.
Bức tường là của nhà lão Chu.
Lão Chu thấy chó nhà Trần gia đâm thủng tường nhà mình, tức giận nhưng chẳng dám ho he nửa lời.
Hắc Oa rút đầu ra, lắc lư như trống bỏi.
Trần Thực đang lo nó có bị thương không, bỗng thấy con chó hưng phấn hẳn lên, bốn vó như gió, đạp cuồng phong gào thét lao đi.
"Gâu gâu gâu!"
Xa xa vọng lại tiếng chó sủa, âm thanh nhanh chóng đi xa.
Trần Thực vội vàng đuổi theo, lại thấy con chó đạp gió chạy nhảy, như bay như điện, đúng là chó bốn chân, thậm chí tốc độ còn nhanh hơn cả hắn!
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro