Đại Đạo Chi Thượng (Dịch Full)
Bát Quái Xoay C...
Trạch Trư
2024-11-23 04:10:15
๑ ๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑ ๑
"Đã hóa thành bộ xương, vậy mà vẫn còn sống à?"
Trần Thực trong lòng chấn động, cố hết sức tách ngón tay gầy guộc đang nắm chặt đèn đồng của bộ xương kia ra, xách theo ngọn đèn đồng này bơi lên phía trên.
Ngọn đèn đồng nằm trong tay bộ xương trắng kia trông có vẻ không lớn, nhưng khi rơi vào tay Trần Thực lại cao gần bằng hắn, lớn đến mức đáng sợ, mà cũng hết sức nặng nề.
Hắn quay đầu nhìn lại, chỉ thấy bộ xương cao gầy kia đã hoàn toàn tỉnh giấc, dường như vô cùng phẫn nộ, hai chân chỉ còn trơ xương đang ngồi xổm trên lòng sông, bỗng chốc nhảy vọt lên, tựa hồ muốn đuổi theo Trần Thực!
Chỉ nghe thấy một tiếng "rắc" thanh thúy vang lên, không ngờ một cái xương đùi của bộ xương cao gầy kia lại gãy lìa, phương hướng nhảy lên cũng bởi vậy mà trở nên xiêu xẹo, ngã nhào về một bên.
Trần Thực vừa kinh hãi lại vừa cảm thấy buồn cười.
Trên bộ xương trắng cao gầy kia vậy mà lại chi chít vết thương, có vết thương do vũ khí sắc bén gây ra, cũng có vết thương do bị vật cùn đập vào, lại còn có cả dấu vết bị thiêu đốt bởi pháp thuật.
Nó không thể dùng sức mạnh, nếu dùng sức, những chỗ xương cốt bị tổn thương này sẽ lập tức gãy mất.
Không chỉ có thế, Trần Thực còn nhìn thấy xương sườn của nó gãy mất mấy chiếc, không biết rơi vào nơi nào.
Giờ lại thêm một cái chân bị gãy, lúc di chuyển trông nó chẳng khác nào một con cóc ba chân, dáng vẻ ấy thật buồn cười không sao tả xiết.
Chỉ có điều cho dù buồn cười đến đâu thì tốc độ di chuyển của nó vẫn nhanh hơn Trần Thực rất nhiều!
Trần Thực nào dám chậm trễ, vội vàng dốc hết sức lực, bơi về phía mặt sông. Vừa bơi, trong đầu hắn vừa suy nghĩ đủ đường.
"Bộ xương cao gầy kia vẫn còn sống là bởi vì hắn ta cũng giống như ta, đều là từ dương gian xuyên không đến cõi âm, cho nên máu thịt trên cơ thể đều đã bị phân hủy, chỉ còn lại xương cốt.
"E rằng ngọn đèn đồng này, cũng tuyệt đối không phải là bảo vật của Sa bà bà, mà là bảo vật của hắn ta!
"Sa bà bà luôn canh cánh ngọn đèn đồng này, chắc chắn vật ấy hết sức phi phàm. Chỉ có điều tại sao Sa bà bà lại khẳng định chắc chắn rằng ngọn đèn đồng này nhất định sẽ rơi xuống Vong Xuyên hà? Đúng rồi, lúc ấy chắc chắn là tên này đã bị trọng thương đến mức thập tử nhất sinh, rồi cùng với ngọn đèn đồng rơi xuống Vong Xuyên hà!
"Sa bà bà không chắc chắn tên kia có chết hay không, cho nên mới đợi suốt chín năm. Chín năm trôi qua, chắc chắn tên kia đã bộc phát thương thế mà chết, cho nên bà ấy mới bảo ta xuống sông tìm đèn.”
"Chỉ có điều Sa bà bà cũng không ngờ rằng sau khi rơi xuống Vong Xuyên hà, máu thịt của tên kia đều tan biến hết, chỉ còn lại bộ xương, ngược lại vết thương chí mạng kia cũng vì thế mà biến mất. Chỉ có điều hắn ta cũng không có cách nào lên bờ, nên đành phải chìm vào giấc ngủ say dưới đáy sông."
Hắn vừa nghĩ đến đây, bỗng nhiên nhìn thấy trên mặt sông xuất hiện rất nhiều chiếc thuyền gỗ đang lướt đi vun vút như thoi đưa, từ bốn phương tám hướng kéo đến.
Trên những chiếc thuyền gỗ kia, mỗi chiếc đều có một bóng người cao gầy cường đại đến mức cực điểm đang đứng, chính là đám quái nhân cao gầy kia!
Trần Thực trong lòng kinh hãi, lúc này mà lên bờ chỉ e sẽ bị đám quái nhân cao gầy kia bắt lấy, ăn sống nuốt tươi ngay tại chỗ mất!
Hắn đang định đổi hướng bỏ chạy thì nhìn thấy bộ bộ xương cao gầy phía dưới kia đã đuổi theo đến nơi.
Hai tay Trần Thực đang xách đèn đồng, hai chân ra sức đạp nước, cố gắng tránh xa khỏi bộ xương trắng cao gầy kia, thế nhưng khoảng cách giữa nó và hắn lại càng ngày càng gần!
Phía trên mặt sông, một con đường đá màu xanh biếc từ dương gian kéo dài đến tận đây, nối thẳng tắp đến trong Vong Xuyên hà. Ở cuối con đường đá, thân hình nhỏ thó của Sa bà bà trông thật cao lớn, đang đứng sừng sững trên một tế đàn.
Bà lão thấy từng chiếc thuyền gỗ một đang tiến lại gần, trong lòng không khỏi căng thẳng.
"Chết rồi. Sao mấy lão già đối đầu này lại đến nhanh như vậy chứ!"
Sa bà bà biết rõ trong lòng, nếu để cho lũ Âm sai này chiếm cứ đường đi, Trần Thực tất khó lòng tiến vào, chỉ sợ chưa kịp lộ diện đã bị bọn chúng bắt đi ăn thịt mất. Nghĩ vậy, bà lão lập tức cắn răng một cái, bước ra một bước dài, giẫm lên con đường đá xanh biếc.
"Thiên Đế sinh ta, Hoàng Thiên nuôi ta, nhật nguyệt chiếu ta, Bắc Đẩu phụ ta, sơn xuyên dẫn ta, bách thần theo ta, âm dương thông ta, Phong Bá đưa ta, Thiên Trù thờ ta, Tử Vân che ta, thần dược trị ta!"
Áo bào trên người bà lão nhỏ thó tung bay phần phật, bốn phương tám hướng vang lên thanh âm hùng hồn vĩ đại.
"Vãng lai vô cùng, nhập hải tắc xuất Thiên Môn, nhập hà tức xuất Địa Hộ! Ti Mệnh cử ta, hà cầu bất đắc, hà chỉ bất trắc!" (tạm dịch: Ta đã từng đi qua vô số nơi, xuống biển sẽ thấy Thiên Môn, xuống sông sẽ thấy Địa Hộ! Ti Mệnh phù hộ ta, ta muốn gì được nấy, hỏi gì biết nấy!)
Quanh người bà lão thần quang chói lọi, Bắc Đẩu vờn quanh, nhật nguyệt treo cao, âm dương giao hòa, mây tía hóa thành lọng che, thần quang xuyên thấu thân thể ngưng tụ sau lưng thành thần dược. Lại có phù văn đan xen, hình thành bát quái lô bên ngoài cơ thể.
Cái gọi là Thái Thượng Bát Quái Hộ Thân Lục kia, kỳ thực chính là phiên bản giản hóa của Thái Thượng Bát Quái Hộ Thân Quyết của bà!
Sa bà bà nghênh đón những chiếc thuyền gỗ kia.
"Tiểu Thập, đi về theo tiếng trống của ta!"
Sấm sét ầm vang, ánh chớp rực rỡ từ mặt nước chiếu xuống, soi tỏ đáy Vong Xuyên hà.
Trần Thực đang ra sức tránh né bộ xương cao gầy truy sát, vội vàng ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy trên mặt sông như có một vị đế nữ toàn thân bao phủ trong kim quang lấp lánh, thể phách uy nghiêm, vung tay đảo lộn sông biển, đang giao chiến với đám quái nhân mặt mũi dị dạng trên những chiếc thuyền gỗ!
Tiếng trống rung trời, tiếng bước chân dồn dập, nhịp trống càng lúc càng dày đặc!
Tiếng trống kia truyền đến từ dương gian, dẫn đường cho Trần Thực, thúc giục hắn mau chóng trở về cõi dương.
"Ông!"
Một phù văn bát quái khổng lồ rung chuyển, một dài hai ngắn, xẹt qua Vong Xuyên hà, khuấy động dòng nước khiến Trần Thực và bộ xương cao gầy đều chao đảo.
Phù văn bát quái kia bỗng hóa thành một ngọn núi lớn, từ dưới nước vọt lên không trung, trấn áp xuống một tên quái nhân thuyền gỗ.
Trên mặt sông vang lên tiếng Sa bà bà: "Đến đây! Chín năm trước ta một mình xông vào cõi âm, cướp đi hồn của đứa bé kia, lúc đó còn chẳng sợ các ngươi huống chi bây giờ!"
"Vù!"
Đột nhiên phù văn Chấn quái trong bát quái lại lao xuống nước, khi từ dưới nước bay lên lại hóa thành lôi đình, những tia sét to lớn đánh xuống mặt sông, chớp sáng lóe lên, từng đám lửa sét tung hoành trên mặt nước!
Lại có Ly Hỏa hóa thành biển lửa, Tốn Phong hóa thành cuồng phong gào thét, Khôn Thổ hóa thành đất vàng dày đặc, Càn Thiên hóa thành bầu trời trong xanh, đánh cho Vong Xuyên hà tối tăm mù mịt!
Dòng nước Vong Xuyên hà bị cuốn vào trận chiến động kinh thiên này, khiến thân hình Trần Thực và bộ xương cao gầy đều chao đảo.
Hai người đều không có máu thịt, chỉ dựa vào bộ xương để bơi trong sông, vốn đã bất tiện, nay lại thêm dòng nước xô đẩy càng thêm bấp bênh.
May mà Trần Thực là xương khô không cần hô hấp, nếu không đã sớm chết đuối dưới nước rồi.
"Đã hóa thành bộ xương, vậy mà vẫn còn sống à?"
Trần Thực trong lòng chấn động, cố hết sức tách ngón tay gầy guộc đang nắm chặt đèn đồng của bộ xương kia ra, xách theo ngọn đèn đồng này bơi lên phía trên.
Ngọn đèn đồng nằm trong tay bộ xương trắng kia trông có vẻ không lớn, nhưng khi rơi vào tay Trần Thực lại cao gần bằng hắn, lớn đến mức đáng sợ, mà cũng hết sức nặng nề.
Hắn quay đầu nhìn lại, chỉ thấy bộ xương cao gầy kia đã hoàn toàn tỉnh giấc, dường như vô cùng phẫn nộ, hai chân chỉ còn trơ xương đang ngồi xổm trên lòng sông, bỗng chốc nhảy vọt lên, tựa hồ muốn đuổi theo Trần Thực!
Chỉ nghe thấy một tiếng "rắc" thanh thúy vang lên, không ngờ một cái xương đùi của bộ xương cao gầy kia lại gãy lìa, phương hướng nhảy lên cũng bởi vậy mà trở nên xiêu xẹo, ngã nhào về một bên.
Trần Thực vừa kinh hãi lại vừa cảm thấy buồn cười.
Trên bộ xương trắng cao gầy kia vậy mà lại chi chít vết thương, có vết thương do vũ khí sắc bén gây ra, cũng có vết thương do bị vật cùn đập vào, lại còn có cả dấu vết bị thiêu đốt bởi pháp thuật.
Nó không thể dùng sức mạnh, nếu dùng sức, những chỗ xương cốt bị tổn thương này sẽ lập tức gãy mất.
Không chỉ có thế, Trần Thực còn nhìn thấy xương sườn của nó gãy mất mấy chiếc, không biết rơi vào nơi nào.
Giờ lại thêm một cái chân bị gãy, lúc di chuyển trông nó chẳng khác nào một con cóc ba chân, dáng vẻ ấy thật buồn cười không sao tả xiết.
Chỉ có điều cho dù buồn cười đến đâu thì tốc độ di chuyển của nó vẫn nhanh hơn Trần Thực rất nhiều!
Trần Thực nào dám chậm trễ, vội vàng dốc hết sức lực, bơi về phía mặt sông. Vừa bơi, trong đầu hắn vừa suy nghĩ đủ đường.
"Bộ xương cao gầy kia vẫn còn sống là bởi vì hắn ta cũng giống như ta, đều là từ dương gian xuyên không đến cõi âm, cho nên máu thịt trên cơ thể đều đã bị phân hủy, chỉ còn lại xương cốt.
"E rằng ngọn đèn đồng này, cũng tuyệt đối không phải là bảo vật của Sa bà bà, mà là bảo vật của hắn ta!
"Sa bà bà luôn canh cánh ngọn đèn đồng này, chắc chắn vật ấy hết sức phi phàm. Chỉ có điều tại sao Sa bà bà lại khẳng định chắc chắn rằng ngọn đèn đồng này nhất định sẽ rơi xuống Vong Xuyên hà? Đúng rồi, lúc ấy chắc chắn là tên này đã bị trọng thương đến mức thập tử nhất sinh, rồi cùng với ngọn đèn đồng rơi xuống Vong Xuyên hà!
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Sa bà bà không chắc chắn tên kia có chết hay không, cho nên mới đợi suốt chín năm. Chín năm trôi qua, chắc chắn tên kia đã bộc phát thương thế mà chết, cho nên bà ấy mới bảo ta xuống sông tìm đèn.”
"Chỉ có điều Sa bà bà cũng không ngờ rằng sau khi rơi xuống Vong Xuyên hà, máu thịt của tên kia đều tan biến hết, chỉ còn lại bộ xương, ngược lại vết thương chí mạng kia cũng vì thế mà biến mất. Chỉ có điều hắn ta cũng không có cách nào lên bờ, nên đành phải chìm vào giấc ngủ say dưới đáy sông."
Hắn vừa nghĩ đến đây, bỗng nhiên nhìn thấy trên mặt sông xuất hiện rất nhiều chiếc thuyền gỗ đang lướt đi vun vút như thoi đưa, từ bốn phương tám hướng kéo đến.
Trên những chiếc thuyền gỗ kia, mỗi chiếc đều có một bóng người cao gầy cường đại đến mức cực điểm đang đứng, chính là đám quái nhân cao gầy kia!
Trần Thực trong lòng kinh hãi, lúc này mà lên bờ chỉ e sẽ bị đám quái nhân cao gầy kia bắt lấy, ăn sống nuốt tươi ngay tại chỗ mất!
Hắn đang định đổi hướng bỏ chạy thì nhìn thấy bộ bộ xương cao gầy phía dưới kia đã đuổi theo đến nơi.
Hai tay Trần Thực đang xách đèn đồng, hai chân ra sức đạp nước, cố gắng tránh xa khỏi bộ xương trắng cao gầy kia, thế nhưng khoảng cách giữa nó và hắn lại càng ngày càng gần!
Phía trên mặt sông, một con đường đá màu xanh biếc từ dương gian kéo dài đến tận đây, nối thẳng tắp đến trong Vong Xuyên hà. Ở cuối con đường đá, thân hình nhỏ thó của Sa bà bà trông thật cao lớn, đang đứng sừng sững trên một tế đàn.
Bà lão thấy từng chiếc thuyền gỗ một đang tiến lại gần, trong lòng không khỏi căng thẳng.
"Chết rồi. Sao mấy lão già đối đầu này lại đến nhanh như vậy chứ!"
Sa bà bà biết rõ trong lòng, nếu để cho lũ Âm sai này chiếm cứ đường đi, Trần Thực tất khó lòng tiến vào, chỉ sợ chưa kịp lộ diện đã bị bọn chúng bắt đi ăn thịt mất. Nghĩ vậy, bà lão lập tức cắn răng một cái, bước ra một bước dài, giẫm lên con đường đá xanh biếc.
"Thiên Đế sinh ta, Hoàng Thiên nuôi ta, nhật nguyệt chiếu ta, Bắc Đẩu phụ ta, sơn xuyên dẫn ta, bách thần theo ta, âm dương thông ta, Phong Bá đưa ta, Thiên Trù thờ ta, Tử Vân che ta, thần dược trị ta!"
Áo bào trên người bà lão nhỏ thó tung bay phần phật, bốn phương tám hướng vang lên thanh âm hùng hồn vĩ đại.
"Vãng lai vô cùng, nhập hải tắc xuất Thiên Môn, nhập hà tức xuất Địa Hộ! Ti Mệnh cử ta, hà cầu bất đắc, hà chỉ bất trắc!" (tạm dịch: Ta đã từng đi qua vô số nơi, xuống biển sẽ thấy Thiên Môn, xuống sông sẽ thấy Địa Hộ! Ti Mệnh phù hộ ta, ta muốn gì được nấy, hỏi gì biết nấy!)
Quanh người bà lão thần quang chói lọi, Bắc Đẩu vờn quanh, nhật nguyệt treo cao, âm dương giao hòa, mây tía hóa thành lọng che, thần quang xuyên thấu thân thể ngưng tụ sau lưng thành thần dược. Lại có phù văn đan xen, hình thành bát quái lô bên ngoài cơ thể.
Cái gọi là Thái Thượng Bát Quái Hộ Thân Lục kia, kỳ thực chính là phiên bản giản hóa của Thái Thượng Bát Quái Hộ Thân Quyết của bà!
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Sa bà bà nghênh đón những chiếc thuyền gỗ kia.
"Tiểu Thập, đi về theo tiếng trống của ta!"
Sấm sét ầm vang, ánh chớp rực rỡ từ mặt nước chiếu xuống, soi tỏ đáy Vong Xuyên hà.
Trần Thực đang ra sức tránh né bộ xương cao gầy truy sát, vội vàng ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy trên mặt sông như có một vị đế nữ toàn thân bao phủ trong kim quang lấp lánh, thể phách uy nghiêm, vung tay đảo lộn sông biển, đang giao chiến với đám quái nhân mặt mũi dị dạng trên những chiếc thuyền gỗ!
Tiếng trống rung trời, tiếng bước chân dồn dập, nhịp trống càng lúc càng dày đặc!
Tiếng trống kia truyền đến từ dương gian, dẫn đường cho Trần Thực, thúc giục hắn mau chóng trở về cõi dương.
"Ông!"
Một phù văn bát quái khổng lồ rung chuyển, một dài hai ngắn, xẹt qua Vong Xuyên hà, khuấy động dòng nước khiến Trần Thực và bộ xương cao gầy đều chao đảo.
Phù văn bát quái kia bỗng hóa thành một ngọn núi lớn, từ dưới nước vọt lên không trung, trấn áp xuống một tên quái nhân thuyền gỗ.
Trên mặt sông vang lên tiếng Sa bà bà: "Đến đây! Chín năm trước ta một mình xông vào cõi âm, cướp đi hồn của đứa bé kia, lúc đó còn chẳng sợ các ngươi huống chi bây giờ!"
"Vù!"
Đột nhiên phù văn Chấn quái trong bát quái lại lao xuống nước, khi từ dưới nước bay lên lại hóa thành lôi đình, những tia sét to lớn đánh xuống mặt sông, chớp sáng lóe lên, từng đám lửa sét tung hoành trên mặt nước!
Lại có Ly Hỏa hóa thành biển lửa, Tốn Phong hóa thành cuồng phong gào thét, Khôn Thổ hóa thành đất vàng dày đặc, Càn Thiên hóa thành bầu trời trong xanh, đánh cho Vong Xuyên hà tối tăm mù mịt!
Dòng nước Vong Xuyên hà bị cuốn vào trận chiến động kinh thiên này, khiến thân hình Trần Thực và bộ xương cao gầy đều chao đảo.
Hai người đều không có máu thịt, chỉ dựa vào bộ xương để bơi trong sông, vốn đã bất tiện, nay lại thêm dòng nước xô đẩy càng thêm bấp bênh.
May mà Trần Thực là xương khô không cần hô hấp, nếu không đã sớm chết đuối dưới nước rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro