Đại Đạo Độc Hành

Hoàng vân vạn lí động phong sắc!

Vụ Ngoại Giang Sơn

2024-12-04 00:23:17

Sau đó hào quang cuộn chuyển, A Tửu xuất hiện, hóa ra nãy giờ hắn nhân kiếm hợp nhất, núp ở sau lưng Vương Ngũ, nếu như Vương Ngũ không thể ôm chết Lãng Thiên Quyển thì hắn phát ra một kiếm, cũng là tuyệt mệnh.

Vương Ngũ há mồm thở dốc, nói: “Ta thoát lực rồi, không nhúc nhích được, ngươi đi cứu bọn họ, chúng ta chạy nhanh!”

Một kích vừa rồi của Vương Ngũ, biến hóa cự nhân liên tục hai mươi bảy lần, sau một kích, không còn sức lực, đứng cũng đứng không xong.

A Tửu gật đầu, đi tới trước thủy lao, nhìn thủy lao, không đưa tay chạm vào, giống như đang tìm nhược điểm, đằng kia Vương Ngũ há mồm thở dốc, thế nhưng năng lực khôi phục của cự nhân quá mạnh, từ từ khôi phục, cũng đã đi tới.

Nhìn thấy bọn họ, Lạc Ly không nhịn được hô lên: “Vương Ngũ, A Tửu sư huynh, sao các người lại tới nơi này?”

Vương Ngũ nói: “Các ngươi bị Thiên Lãng môn vây công, Ninh Thiên Tuyết liền cảm ứng được, nên chúng ta tới đây. Thế nhưng nhìn thấy các ngươi làm thượng khách, chúng ta không định xuất hiện, suýt nữa bị ngươi dùng thần lôi nổ chết.”

Hóa ra Ninh Thiên Tuyết có thần thông kỳ lạ, cảm ứng Bạch Du Du gặp nguy hiểm, lập tức thông báo với đám người Vương Ngũ, bọn họ lập tức tới đây.

Lạc Ly nói: “Vương Ngũ sư huynh, không phải người đang xông quan sao?”

Vương Ngũ nói: “Quan khi nào cũng có thể xông, nhưng mấy tên các ngươi chết rồi thì không sống lại được!”

Nghe nói như thế, Lạc Ly nhất thời trong lòng tê rần, hướng về mọi người cúi người nói: “Thật xin lỗi, thật xin lỗi, bởi vì chuyện của ta đã liên lụy mọi người!”

A Tửu ở một bên nói: “Nói rắm thúi gì thế, mọi người là đồng môn, cũng chính là người một nhà, liên lụy hay không liên lụy gì chứ, sau khi rời khỏi đây mời chúng ta ăn một bữa ngon lành là được!”

Đám Lục Chu cũng nói: “Phải, phải, Lạc Ly ca, ngươi nói vậy là không đúng rồi!”

“Liên lụy gì chứ, nói nữa chúng ta sẽ tức giận!”

Nói chuyện một hồi, Lạc Ly cảm động trong lòng, đột nhiên hắn hơi hiểu cảm tình của Phương Ánh Tuyết với đồng môn, bởi vì trong tông môn có một đám huynh đệ đồng môn có thể phó thác sau lưng, mọi người là người một nhà!

Vương Ngũ nói với A Tửu: “Còn bao lâu nữa?”

A Tửu nói: “Sắp, sắp rồi, chờ ba trăm tức nữa, thủy lao này rất xảo diệu, thế nhưng ta có biện pháp phá vỡ, lại còn không kinh động hai lão độc vật kia. Xong rồi, xong rồi…”

Vừa nói dứt, A Tửu giơ hồ lô uống mạnh một hớp rượu, hớp rượu này có khoảng một cân, bạch tửu quán nhập vào trong cơ thể, sau đó cả người biến hóa, thân thể như nổi lên hỏa diễm, hóa thành một người lửa, sau đó nhân kiếm hợp nhất, một đạo kiếm quang kiếm lửa lóe lên, một trảm chém xuống!

Đây cũng là kiếm ý, không thể ngờ A Tửu lại tinh thông hai đại kiếm ý, dưới kiếm ý này, thủy lao kêu một tiếng răng rắc, lập tức sụp đổ một mặt tường, đám người Lạc Ly bước ra.

Vương Ngũ nói: “Tốt, chúng ta đi!”

Nói xong muốn mang đám Lạc Ly bỏ chạy, đột nhiên Mạc Tú Lan bị đẩy vào thủy lao, vẫn luôn im lặng không nói cao giọng hô lên:

“Tổ sư, tổ sư, bọn họ muốn chạy!”

Vừa hô lớn, nàng vừa va mạnh vào thủy lao bị A Tửu phá vỡ một mặt, nhất thời thủy lao vốn chỉ bị phá vỡ một mặt lập tức sụp đổ.

A Tửu xoay người lại, đánh Mạc Tú Lan văng lên, tức thời răng lợi trong miệng mất hết.

Mạc Tú Lan mặc kệ, vẫn la lớn: “Sư tổ, sư tổ sẽ không đối xử ta như thế, ta là đệ tử mà sư tổ chọn, ta là tương lai của Thiên Lãng môn, sư tổ đang khảo nghiệm ta đúng không.”

Vương Ngũ nhìn nàng, sát khí trong mắt tiêu tán, lắc đầu nói: “Tiện ác nhân, điên rồi, không tin sự thật, chúng ta đi thôi.”

Nói xong, trên người hắn cùng A Tửu lập tức phát ra bạch quang, che kín đám Lạc Ly, mọi người ngự kiếm bay lên, bay về phía xa!

Mọi người phi độn, được Vương Ngũ cùng A Tửu dẫn dắt, tốc độ phi hành nhanh hơn mấy lần so với lúc trước, chớp mắt đã ra ngoài ba mươi dặm.

Đột nhiên đằng trước lóe lên bạch quang, Bộc Ngư sư tổ xuất hiện trước đám Lạc Ly, cười nói: “Các ngươi muốn đi đâu? Hai vị đạo hữu Hỗn Nguyên tông cũng tới đây rồi? Vừa lúc một nhà đoàn tụ.”

Vương Ngũ nhìn hắn, thở dài một hơi, nói: “Nháy mắt đã ra? Phạm vi thiên địa này đã bị các ngươi bày đại trận?”

Bộc Ngư tổ sư cười nói: “Chúng ta không giống Hỗn Nguyên tông các ngươi, không cầu thiên địa, chúng ta chỉ có thể xin thiên địa trợ giúp, hải vực ngàn dặm Thiên Lãng môn này đều đã bị Thiên Lãng môn chúng ta bày pháp trận, chỉ cần các ngươi không tới Đại Danh phủ, trong vòng ngàn dặm, nháy mắt đi tới, đại hải hải triều, nghe ta hiệu lệnh!

Tốt lắm, quay về đi, chúng ta chuẩn bị xong ngay, đứng gấp chết sớm.”

Vương Ngũ rống lớn: “Chết bà nội ngươi.”

Nháy mắt, Vương Ngũ biến thân, hóa thành cự nhân thông thiên, cao chừng ba trượng, vọt về phía Bộc Ngư tổ sư, khi hắn xung phong, A Tửu nháy mắt biến mất, nhân kiếm hợp nhất, núp ở phía sau Vương Ngũ.

Thế nhưng Bộc Ngư tổ sư chỉ mỉm cười, mở miệng nói:

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


“Hỗn Nguyên tông Chúng Sinh Lâm, quả nhiên bất phàm, hôm nay xem như kiến thức. Thế nhưng cảnh giới của các ngươi quá thấp, quá thấp rồi, sao là đối thủ của ta, có chút cảm giác khi dễ con nít, Hãi Lãng Sinh Lao!”

Theo câu nói đó của hắn, trong đại hải dâng lên vô tận sóng biển, hóa thành một nhà giam thật lớn, nhà giam này giống như có sinh mạng, không ngừng hấp thu nước biển trong đại hải, vây nhốt Vương Ngũ cùng A Tửu, nhốt lại thật chặt, cho dù Vương Ngũ biến hóa cự nhân, cho dù A Tửu kiếm ý thông thiên, cũng không thể nào lao ra khỏi Hải Lãng Lao Lung!

Đây là pháp thuật tầng thứ chín, từ vực sinh linh, đám Vương Ngũ căn bản không xông ra được.

Bộc Ngư sư tổ nhìn một hồi, vung tay lên, nháy mắt chớp lóe, Lạc Ly phát hiện, tính luôn hai người Vương Ngũ A Tửu, mọi người lại bị nhốt vào thủy lao, mà thủy lao hình như còn rộng thêm một vòng.

Ảm Thủy sư tổ không đuổi theo ra ngoài, bởi vì hắn đang bố trí thủy lao ở đây, nhìn thấy đám người Vương Ngũ bị nhốt vào thủy lao, hắn nói với A Tửu:

“Đến, lần này ngươi thử trảm lại nữa xem!”

Mạc Tú Lan lại bị nhốt vào thủy lao đột nhiên vọt tới bên cạnh thủy lao, hô lớn:

“Sư tổ, sư tổ, con là Mạc Tú Lan, là người phát cảnh báo!

Sư tổ, sư tổ, đừng khảo nghiệm con nữa, con sai rồi, các ngươi muốn con làm gì thì con sẽ làm đó, sư tổ, sư tổ, thả con ra đi!”

Nàng vẫn còn ảo tưởng đây là một khảo nghiệm, Ảm Thủy sư tổ nhìn nàng, nói: “Đồ đàn bà bạc tình quả nghĩa, ngay cả lão cha mình chết cũng không hỏi han một câu, bộ muốn chúng ta chờ ngươi trưởng thành rồi khi sư diệt tổ hay sao?

Thành thật chờ trong đó làm hồ lô nguyên thai cho chúng ta đi thôi!”

Mạc Tú Lan triệt để đần độn, lúc này mới tỉnh ngộ ra, nhất thời đặt mông ngồi xuống đất, ngây ngốc ngẩn người!

Ảm Thủy sư tổ cùng Bộc Ngư sư tổ không rời khỏi đây mà trực tiếp cách không luyện khí, qua khoảng nửa canh giờ, Bộc Ngư sư tổ nói: “Thành rồi!”

Ám Thủy tổ sư nói: “Cuối cùng cũng thành rồi.”

Hắn cúi đầu nhìn thi thể của Lãng Thiên Quyển, nói: “Đáng tiếc, đáng tiếc!”Bộc Ngư tổ sư nói: “Đáng tiếc gì chứ, bằng không chúng ta cũng phải giết chết hắn, Lục Lục Hồ Lô này vừa đủ cho hai người chúng ta mỗi người ba lượt, hắn còn vọng tưởng muốn một danh ngạch, nằm mơ!”

Ảm Thủy tổ sư thở dài một tiếng, nói: “Ít nhất cũng ở chung mấy trăm năm, Bộc Ngư, lòng ngươi quá tối!”

Bộc Ngư tổ sư thản nhiên cười, thâm tình nhìn Ảm Thủy tổ sư, nói: “Đối với ngươi, lòng ta luôn trắng, vì ngươi, ta có thể bỏ qua tất cả…”

Hai người nhìn nhau, Vương Ngũ trong thủy lao nhịn không được há mồm muốn ói, nói:

“Hai vị, tránh xa ra một chút, có con nít, đừng nói chuyện yêu đương như thế, chúng ta vẫn còn ở đây này, đừng ghê tởm như thế có được không?”

Bộc Ngư tổ sư liếc nhìn Vương Ngũ một cái, nói: “Người sắp chết, mau hưởng thụ nhân sinh cuối cùng của các ngươi đi.”

Vương Ngũ nói: “Chúng ta không nhất định chét. Chúng ta còn có chiêu cuối cùng.”

Bộc Ngư tổ sư kì dị nhìn bọn họ, nói: “Các ngươi còn chiêu cuối? Thần lôi sao?”

Vương Ngũ nói: “Không, còn lợi hại hơn cả thần lôi! A Tửu, tới đây! Ra chiêu thôi.”

Bộc Ngư tổ sư cùng Ảm Thủy tổ sư cẩn thận nhìn bọn họ, không biết chiêu cuối của bọn họ là tuyệt chiêu gì, đám Lạc Ly cũng mở to mắt nhìn hai người Vương Ngũ.

Vương Ngũ đột nhiên hô: “Cứu mạng, cứu mạng!”

A Tửu cũng hô theo: “Cứu mạng, cứu mạng!”

Mọi người lập tức choáng váng, không ngờ lại là kêu cứu mạng!

Vương Ngũ gọi đám Lạc Ly: “Đến đây, cùng nhau kêu!”

Đám Lạc Ly ngây ngốc nhìn bọn họ, nhưng cũng cùng nhau hô lên: “Cứu mạng, cứu mạng!”

Bộc Ngư tổ sư cười ha ha, nói: “Kêu đi, kêu đi, kêu rách cổ họng cũng không ai tới cứu các ngươi đâu!”

Vương Ngũ cười một cái, nói: “Không phải dùng cổ họng mà là dùng tâm thần để kêu! Hổ Thiền sư bá, nếu ngươi không tới, chúng ta sẽ chết hết, cứu mạng!”

Theo tiếng kêu này của hắn, phía xa xuất hiện uy áp cường đại, uy áp đó như trời như vực, một cường giả đang bay về phía nơi này.

Lúc uy áp mới xuất hiện là ở ngoài ba trăm dặm, chớp mắt đã tới ngoài trăm dặm, chớp mắt cái nữa thì đã đến ngoài mười dặm, sau đó một giọng nói khí phách vang lên từ xa:

“Đăng cao tráng quan thiên địa gian, đại giang mang mang khứ bất hoàng. Hoàng vân vạn lí động phong sắc, bạch ba cửu đạo lưu tuyết sơn.”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Sắc mặt của Ảm Thủy tổ sư cùng Bộc Ngư tổ sư nhất thời biến hóa, bọn họ nhìn nhau, Bộc Ngư tổ sư nói: “Đệ nhất Kim Đan địa vực Sở Nam, Hổ Thiện chân nhân?”

Tiếng của hắn, truyền khắp bốn phía, sau đó âm thanh kia hồi đáp:

“Đúng là bổn tọa! Bộc Ngư, Ảm Thủy, hai vị tiền bối, đã lâu không thấy, mời ra gặp nhau!”

Ảm Thủy tổ sư cùng Bộc Ngư tổ sư liếc nhìn nhau, Ảm Thủy tổ sư nói: “Chỉ có một mình hắn, giết hắn thôi!”

Bộc Ngư tổ sư gật đầu, nói: “Ra tay phải nhanh, đi!”

Nháy mắt hai người biến mất, rời khỏi đại điện, nghênh chiến Hổ Thiện chân nhân đệ nhất Kim Đan địa vực Sở Nam.

Trong nháy mắt bọn họ rời khỏi, ở một bên đại điện, trống rỗng xuất hiện một bóng người.

Người này chừng ba bốn mươi tuổi, trầm ổn trang trọng, một đầu tóc vàng đậm phát ra ánh sáng vàng chói mắt như ánh nắng, trán cao mắt sâu, ngũ quan anh tuấn như tạc, khi trẻ tuổi, nhất định là một vạn nhân mê, khuynh đảo vô số mỹ nữ!

Nhìn thấy hắn xuất hiện, hai người Vương Ngũ cao hứng không thôi, nói: “Hổ Thiền sư bá!”

Đám người Vương Ngũ bị nhốt ở đây, Ảm Thủy tổ sư cùng Bộc Ngư tổ sư luyện khí được khoảng nửa canh giờ, Hổ Thiện chân nhân đã sớm đến đây, chân nhân uy nghiêm ở bên ngoài hoàn toàn là Chúng Sinh Lâm phân thân, ba trăm dặm đi nhanh chỉ là sóng pháp thuật, bùng nổ vô tận khí thế, thu hút hai Nguyên Anh chân quân rời khỏi nơi này, để hắn dễ dàng tới đây cứu người trước.

Hổ Thiện chân nhân sau khi xuất hiện cũng không nói thêm câu gì, chỉ đi tới trước thủy lao, dùng sức chưởng một cái.

Oành, thủy lao lập tức bị hắn đánh vỡ.

Phương xa Ảm Thủy tổ sư cùng Bộc Ngư tổ sư lập tức cảm giác được, biết mình trúng kế, quát lớn một tiếng không hay, lập tức truyền tống trở lại đây.

Hổ Thiện chân nhân lật ống tay áo, đám người Lạc Ly lập tức phát hiện không gian quanh mình biến hóa, xuất hiện trong một thế giới kỳ dị, một khối đại lục đang bay bồng bềnh trong không gian chưa biết tên, trên khối đại lúc đó có thể nhìn thấy mọi thứ xảy ra ở bên ngoài.

Trong này có hai người, đều là thiếu niên, nhưng nhìn họ sẽ có cảm giác kì dị như bọn họ có sự thành thục cùng ổn trọng của lão giả vốn không nên có trên hai người thiếu niên.

Nhìn thấy bọn họ, Vương Ngũ cùng A Tửu lập tức cung kính hành lễ, nói: “Bái kiến Thất Trúc, Thiên Đô sư huynh!”

Nhìn thấy Vương Ngũ cùng A Tửu như thế, đám Lạc Ly lập tức học theo, cùng nhau hành lễ nói: “Bái kiến Thất Trúc, Thiên Đô sư huynh!”

Hai thiếu niên đó phất tay, nói: “Không cần câu nệ như thế, những người này là hạt giống mà các ngươi mang về từ Xương Châu?”

Vương Ngũ vô cùng cung kính nói: “Dạ phải, những người này sau này sẽ gia nhập làm đệ tử của Hỗn Nguyên tông chúng ta.”

Một thiếu niên trong đó nhìn Thiên Đô sư huynh nói: “Ồ, sư muội này bị thương rất nặng?”

Lúc này mọi người mới phát hiện Hổ Thiện chân nhân vốn không biết bên trong thủy lao gồm có những ai, thuận tay mang theo Mạc Tú Lan, cùng nhau đưa tới nơi này.

Thiên Đô sư huynh đưa tay chỉ một cái, miệng vết thương trên người Mạc Tú Lan khép lại hết, ngay cả răng nanh cũng mọc ra, A Tửu thấy vậy nói:

“Thiên Đô sư huynh sai rồi, đây là tiện ác nhân!”

Thiên Đô sư huynh sửng sốt, sau đó lật tay vả một cái, miệng vết thương vừa chữa lành lại bị đánh nứt!

Lục Chu nhịn không được hỏi: “Đây là đâu vậy?”

Thiên Đô sư huynh mở miệng nói: “Nơi này là pháp bảo động thiên Bàn Cổ Thế Giới của sư phụ, yên tâm đi, ở trong này, tuyệt đối an toàn!”

Lúc này trong thủy kính trên bầu trời, mọi người nhìn thấy sau khi Hổ Thiện chân nhân thu mọi người lại, nhảy lên, chớp mắt phi độn, bay về phương xa, mà Ảm Thủy tổ sư cùng Bộc Ngư tổ sư đuổi sát theo điên cuồng.

Thế nhưng Chúng Sinh Lâm của Hổ Thiện chân nhân đã đại thành, chớp mắt, thân hình chớp cái, thay chỗ với phân thân, đã đi ngoài trăm dặm, hơn nữa có khoảng mấy chục phân thân như thế, trải rộng bốn phía, không biết ai là thật ai là giả, Ảm Thủy tổ sư cùng Bộc Ngư tổ sư căn bản không đuổi theo kịp.

Lạc Ly thở một hơi dài, nói: “Trốn ra được rồi!”

Thân Đô sư huynh cười một tiếng, nói: “Các ngươi mới tới, chưa biết tính cách của sư phụ, đã bao giờ sư phụ chạy trốn đâu?”

Vương Ngũ cũng nói: “Xem thôi, có trò hay để nhìn.”

Thất Trúc sư huynh không thích nói chuyện đứng ở một bên đột nhiên nói: “Lần đầu gặp mặt, vẫn chưa đưa lễ ra mắt nữa.”

Nói xong, hắn lấy ra năm cây tử trúc, đưa cho đám Lạc Ly nói: “Đây là một cây tử trúc nhỏ được gieo trồng trong Chúng Sinh Lâm của ta, mỗi người một cái!”

Tử trúc toàn thân phát sáng, kim tuyến vờn quanh, chỉ dài bảy tấc, phù lục minh văn khắc đầy thân.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Đại Đạo Độc Hành

Số ký tự: 0