Tam sơn ngũ nhạc thập phương thiên
Vụ Ngoại Giang Sơn
2024-12-04 00:23:17
Hổ Thiện chân nhân mỉm cười nói: “Cả đời Trầm Hổ Thiện này, lịch chiến mấy vạn, chưa từng chạy trốn!
Hai vị tiền bối, các ngươi luyện chế Lục Lục Chân Nguyên Hồ Lô, xúc phạm thiên luật, vi phạm thập đại cấm pháp của Tu Tiên Giới, ta muốn thay trời xử phạt, tiễn các ngươi lên đường!”
Bộc Ngư tổ sư quát: “Cuồng vọng, chỉ bằng ngươi, thứ phế vật mấy trăm năm không tấn thăng cảnh giới Kim Đan, còn muốn giết chúng ta, đi chết đi!
Mãn nhãn sinh nhai thiên khuynh lãng, phóng hoài nhạc sự nhất thanh ca. Cự Lãng Thao Thiên!”
Ảm Thủy tổ sư ở bên cạnh quát: “Thiên ba vạn lãng kinh thiên địa, đáo hỉa phương tri tín bất thông. Phiên Giang Đảo Hải!”
Hai người bọn họ đồng loạt thi pháp, chân khí của bọn họ hợp lại làm một thể, rõ ràng chính là một pháp thuật hợp kích cường đại, theo bọn họ thi pháp, nháy mắt, trên người bọn họ xuất hiện vô tận pháp lực hóa sinh thành từng lớp sóng to.
Sóng to này chỉ là hư ảo, pháp lực biến thành, nhưng trên mảnh đại hải này, không ngờ lại hấp thu nước biển của đại hải, từ từ hóa thật, ở giữa hư không, hình thành từng đợt sóng biển, từng lớp, từng tầng, mãnh liệt mênh mông, liên miên không dứt, giống như đại hải triều dâng, đánh về phía Hổ Thiện chân nhân.
Chỗ đáng sợ của pháp thuật này là, một lớp sóng dựng lên mãnh liệt, sau đó lại lập tức sinh ra lớp sóng thứ hai, hai lớp sóng hợp lại làm một thể, đảo mắt, lớp sóng thứ ba cũng chồng lên. Từng lớp rồi từng lớp, từng sóng lại từng sóng, chồng chất vô hạn, giống như đại hải triều dâng.
Đây là pháp thuật của Thiên Lãng Môn, chỉ cần để bọn họ thi pháp thì bọn họ có thể tạo ra từng đợt sóng mạnh, chất chồng vô cùng, nhiều vô số kể, cuối cùng tung ra một kích, mạnh không gì bằng!
Năm đó tổ sư Phi Thăng của Thiên Lãng Môn từng lấy sức một người khuấy lên ngàn vạn sóng lớn, biến một vùng đại lục thành hư vô, cho nên thi hào của Thiên Lãng Môn mới là: thiên lãng khởi cuồng triều, phiên giang đào hải!
Thấy cảnh đó, Vương Ngũ nhịn không được hô lên:
“Đây, đây chính là đại pháp hóa vực, thiên địa nhất tâm, trong vực này, ta là vương, thiên hạ không ai địch nổi!”
Đây chính là tầng thứ bảy trong chín tầng pháp thuật, vực chi cảnh giới!
Hai đại Nguyên Anh đồng thời thi pháp, lập tức nhấc lên con sóng to đáng sợ này, đánh về phía Hổ Thiện chân nhân.
Thế nhưng Hổ Thiện chân nhân nhìn thấy sóng to đó thì chỉ cười, hắn nói:
“Đến đây, đến đây, đã các ngươi Cự Lãng Thao Thiên, Phiên Giang Đào Hải, vậy thì ta tới dời sơn lắp biển, phá đi lớp sóng nặng nề này của các ngươi!”
Hắn duỗi tay quát: “Tam sơn ngũ nhạc, nghe ta hiệu lệnh! Tam sơn bán lạc thanh thiên ngoại, nhị thủy trung phân bạch ương châu. Bồng Lai ra đây cho ta!”
Trên đỉnh đầu của hắn xuất hiện một ngọn núi lớn hư ảo đang tỏa sáng, ngọn núi này có khoảng trăm trượng, nguy nga cao ngất, vô cùng xinh đẹp!
Tòa tiên sơn này, rất là tú lệ. Chỉ thấy: núi xanh nước trong, trời xanh tụ hai cụm mây. Hai nhai chia rồng ở hổ, bốn phía có khỉ nhảy hạc kêu.
Nhìn lên đỉnh núi Vân Phong, chiều xem rừng sao treo quanh trời. Nước trong trôi chậm, nước khe trong xanh như ngọc. Thác phun suối nước, trong động mơ hồ tấu dao cầm. Nếu không phải đạo lữ tu hành thì cũng là tiên ông luyện dược.
Rừng tùng xanh ngớt vô tận trải động giữa lòng núi, như mộng như ảo, gần xem thảm cỏ xanh, cây xanh thành ấm, xa xem mây trắng bay lơ đãng dưới chân trời, giống như tiên cảnh chốn nhân gian.
Tòa đại sơn này xuất hiện, dần dần từ hư hóa thật, đây không phải thật thực sự, ngọn núi mà ngươi nhìn thấy thật ra chỉ là do nguyên khí hóa thành!
Đại sơn vừa biến hóa xong, Hổ Thiện chân nhân vung tay thiệt mạnh, đùng! Tòa cự sơn đâm về phía sóng biển vô tận.
Sau đó hắn lại duỗi tay, quát: “Phương Trượng, Lự Châu, xuất hiện cho ta!” Trên đỉnh đầu của hắn xuất hiện đồng loạt ba ngọn núi, đứng song song nhau, từ hư hóa thật.
Bồng Lai tiên sơn vừa nãy lại xuất hiện thêm lần nữa, nằm ở trung tâm, hai bên là hai tòa cự sơn, cũng nguy nga cao ngất, mỗi một tòa đại sơn cao khoảng chừng trăm trượng, rất lớn rất hùng vĩ!
Lúc này Bồng Lai tiên sơn đã đáp xuất giữa ngàn tầng sóng lớn, đùng, tiếng nổ truyền đến, núi ngăn biển, đại sơn chống chọi ngàn tầng sóng! Hoàn toàn dùng cứng đối cứng, tiếng nổ thật lớn vang lên, vang khắp thiên địa!
Bên kia Ảm Thủy tổ sư với Bộc Ngư tổ sư nhìn nhau, hai người bọn họ tiếp tục thi triển pháp quyết, ngàn tầng sóng tiếp tục mạnh mẽ xông tới, tiếp tục chất chồng, tiếp tục đâm tới, không hề bị một kích vừa rồi của cự sơn ảnh hưởng.
Bên này vừa nổ, bên kia ba ngọn núi lớn trên đỉnh đầu Hổ Thiện chân nhân đã biến hóa xong, sau đó bay đi, tiếp tục đâm về phía sóng lớn trên biển.
Sau đó đỉnh đầu hắn xuất hiện năm tòa đại sơn, năm tòa đại sơn này khác với ba tòa đại sơn vừa rồi, chúng nó là ngũ nhạc: Thái Sơn, Hoa Sơn, Hành Sơn, Hằng Sơn, Tung Sơn!
Đông nhạc Thái Sơn hùng vĩ, tây nhạc Hoa Sơn hiểm trở, nam nhạc Hành Sơn xinh đẹp, bắc nhạc Hằng Sơn khác biệt, trung nhạc Tung Sơn cao đẹp! Tất cả đều xuất hiện trong năm tòa núi lớn hư huyễn này!
Hổ Thiện chân nhân hét lớn, vứt năm tòa núi lớn đập về phía Ảm Thủy tổ sư cùng Bộc Ngư tổ sư!
Sau đó trên đỉnh đầu của hắn, tiếp tục xuất hiện tam sơn ngũ nhạc, hoặc tam sơn, hoặc ngũ nhạc, lần lượt bay qua!
Đám Lạc Ly ở Bàn Cổ Thế Giới xem choáng váng, căn bản chưa xem qua chiến đấu như thế, một bên thúc dục đại hải, hình thành sóng thần vô tận, một bên dời tam sơn ngũ nhạc, quăng núi tấn công địch.
Trước kia Lạc Ly trải qua đủ kiểu chiến đấu, ngoại trừ Hỗn Nguyên tông đại chiến Vạn Thú tông, so sánh với bọn họ thì chính là trò chơi con nít, thế nên nhìn cảnh này mà ngây người!
Không chỉ hắn, mọi người ở đây ngoại trừ Thất Trúc với Thiên Đô đều là như thế, trợn mắt há hốc mồm, đây còn là người sao?
Trận chiến này, ngàn dặm xung quanh bị ảnh hưởng toàn bộ, trên đại hải không ngừng nổ vàng, sóng bay biển gào, liên tục không ngừng, Đại Danh phủ đã khởi động chân nguyên hộ thuẫn, che kín toàn bộ thành thị mới ngăn được sóng thần mãnh liệt bay tới!
Chiến đấu tiến hành điên cuồng, Ảm Thủy tổ sư cùng Bộc Ngư tổ sư hai người một thể, thi pháp liên tục, thế nhưng sóng cuộn đối mặt với đại sơn vung mạnh, bị đập tan nát, nói cho cùng sóng biển quá lớn, diện tích quá lớn, lực lượng phân tán, mà sơn nhạc thì chỉ một khối, lực lượng tập trung, lấy điểm phá diện, thổ lại khắc thủy, trời sinh áp chế vô thượng đại pháp của Thiên Lãng môn!
Ảm Thủy tổ sư hét lớn một tiếng, phun mạnh ra một ngụm máu tươi, sau đó Bộc Ngư tổ sư cũng phun ra một ngụm máu tươi!
Máu bọn họ phun ra hòa trộn vào đại hải, lập tức dung hợp với sóng to của bọn họ, sóng to biến hóa, giống như có sinh mạng, đại hải phạm vi trăm dặm hoàn toàn nghe bọn họ hiệu lệnh, cho bọn họ sử dụng, thiên lãng cuồng triều của bọn họ cũng mạnh hơn mấy lần!
Thấy cảnh này, Vương Ngũ không khỏi hô: “Pháp thuật cảnh giới tầng thứ tám, linh chi cảnh giới! Pháp sinh chân linh, thiên hạ vô địch!”Máu tươi truyền vào sóng to, sóng to giống như có sinh mạng, không kéo ùn ùn về phía trước nữa mà như hóa thành một dạng sống, biết tránh né, cự sơn đánh tới thì sóng cuộn tự động tách ra, tránh thoát đòn tấn công của cự sơn.
Tam sơn ngũ nhạc của Hổ Thiện chân nhân đối mặt với triều dâng linh tính như thế, từ từ vô dụng, hắn không sợ mà trái lại mỉm cười, quát lớn:
“Tốt, tốt, tốt! Hay cho huyết hóa pháp linh, có chút ý tứ, đánh như thế mới đã nghiền!
Vì biểu đạt sự tôn trọng đối với các ngươi, xin nhấm nháp đại pháp mà vừa luyện thành!”
Sau đó hắn rống to một tiếng: “Tiên thiên nhất khí, hóa sinh tam muội, chân hỏa bất diệt, phần thiên hủy địa, thượng trùng thanh minh, hạ nhập cửu u, vô tẫn vô hành, phá diệt vô hạn. Hỏa như ngọc anh, bách bảo quang trung, tế như vi trần, biến chiếu vô phương, lục hợp bát cực, nội ngoại thượng hạ, chân hỏa giao xạ, bảo ti la võng…
Tam sơn hiện, ngũ nhạc sinh, Tam Sơn Ngũ Nhạc Thập Phương Thiên, đệ lục Phương Trượng Thanh Ngọc Bình Xích Thành Thiên!”
Theo tiếng rống to của hắn, Thiên Đô cùng Thất Trúc trong Bàn Cổ Thế Giới đều kích động:
“Sư phụ luyện thành, sư phụ luyện thành rồi!”
“Không ngờ sư phụ lại luyện thành phương thiên địa thứ hai! Thật tốt quá, thật tốt quá!”
“Không thể ngờ sư phụ lại luyện thành, luyện thành rồi!”
Lục Chu khó hiểu hỏi: “Phương thiên địa thứ hai là gì? Không phải nói đó là đệ lục Phương Trượng Thanh Ngọc Bình Xích Thành Thiên sao?”
Thiên Đô trả lời: “Sư phụ sáng tạo Thông Thiên Phong đệ nhất thiên Tiểu Hữu Thanh Hư Vương Ốc Thiên, có lối nghĩ này, tiền bối của hắn liên tiếp sáng tạo bốn phương thiên địa, cho nên Hỗn Nguyên Đại Pháp của Thông Thiên Phong, trong thập phương thiên địa chỉ có ngũ phương thiên, hiện tại sư phụ sáng tạo thiên thứ sáu Thượng Thanh Ngọc Bình Xích Thành Thiên, coi như đại đạo có thành tựu!”
Thất Trúc nói: “Bí pháp của Hỗn Nguyên tông, sau khi sáng tạo một pháp thì rất khó thoát khỏi lối cũ, bởi vì một pháp này đã hút hết nội tình của ngươi, sức cùng lực kiệt, rất khó thoát khỏi phạm vi của một pháp này.
Cho nên cái khó thật sự đó là rẻ sang hướng khác, liên tiếp sáng tạo pháp thứ hai, pháp thứ ba, thoát khỏi cái bóng phía trước, bởi vì chỉ có nắm giữ thiên địa đại đạo thì mới có thể hiểu thấu, mới có thể liên tục sáng tạo ra bí pháp tương ứng!”
Bạch Du Du nói: “Chẳng phải Thiên Đô sư huynh liên tục sáng tạo ra năm đạo Chúng Sinh Lâm hay sao?”
Thiên Đô sư huynh mỉm cười, nói: “Tình huống của ta đặc biệt, không tính!”
Trong quá trình nói chuyện của bọn họ, trên đỉnh đầu của Hổ Thiện chân nhân, tam sơn ngũ nhạc đồng thời xuất hiện, chúng nó bắt đầu dung hợp, hóa thành một thể.
Dần dần một thiên địa hư ảo sinh ra trên đỉnh đầu Hổ Thiện chân nhân, phương thiên địa này có núi có biển, có cây có mây, hoàn toàn là một thế giới chân chính, khoảng chừng nghìn trượng, xuất hiện trên đỉnh đầu Hổ Thiện chân nhân.
Trong phương thiên địa này có một phiến mây đỏ mơ hồ, ở trung tâm thiên địa, có một ngọn núi cao lớn, như ẩn như hiện, mỗi khi mặt trời mọc lên phương đông, hoặc lặn về tây, mây mù lượn quanh sườn núi, sáng mờ che phủ, sặc sỡ lóa mắt!
Thiên địa này đã không còn là thiên địa hư ảo mà là nơi thực sự có sinh cơ dạt dào. Các núi non phong thái khác nhau làm sáng bừng cảnh sắc. Nhìn kỹ lại, thiên địa này giống như lượn lờ giữa không trung, nếu vận dụng thị lực, giữa mây trôi phiêu miểu ngoài cửu thiên, thậm chí tìm thấy bóng dáng của đình đài lầu các.
Theo thiên địa này xuất hiện, bên trên toàn bộ đại hải giống như nảy sinh cộng minh:
“Không cùng chúng sơn không cùng sắc, cảm vu bình địa bạt thiên nhận!”
“Không cùng chúng sơn không cùng sắc, cảm vu bình địa bạt thiên nhận!”
“Không cùng chúng sơn không cùng sắc, cảm vu bình địa bạt thiên nhận!”
…
Ảm Thủy tổ sư cùng Bộc Ngư tổ sư liếc nhìn nhau, ai nấy kinh hãi, bọn họ liều mạng ói máu, tăng cường uy lực của Thiên Lãng Cuồng Triều, thế nhưng Thượng Thanh Ngọc Bình Xích Thành Thiên xuất hiện, pháp linh do bọn họ ói máu biến thành bắt đầu run rẩy, không dám tiến về phía trước.
Hổ Thiện chân nhân chỉ một ngón tay vào Ảm Thủy tổ sư cùng Bộc Ngư tổ sư, đồng thời quát: “Phong lôi cổ vũ tam thiên lãng, dịch tượng phi long định tại thiên! Trấn áp!”
Theo bọn họ thi pháp, sóng to tụ tập lại một chỗ, bảo vệ chặt chẽ bọn họ, Thiên Lãng Cực Quyển, bảo vệ thiên địa!
Thế nhưng vào lúc này, một tiếng nổ vang vang lên, Thượng Thanh Ngọc Bình Xích Thành Thiên máy động, nháy mắt đập về phía Ảm Thủy tổ sư cùng Bộc Ngư tổ sư, cho dù đám người Lạc Ly đang ở trong Bàn Cổ Thế Giới cũng nghe thấy tiếng nổ mạnh, đùng!
Sau đó bọn họ có thể thấy bên ngoài thủy kính sụp đổ toàn bộ, có thể thấy một kích này đáng sợ cỡ nào!
Chỉ thấy phạm vi mười dặm xung quanh chỗ Ảm Thủy tổ sư cùng Bộc Ngư tổ sư đứng giống như bị một sức áp vô hình đè nặng, áp chế gắt gao, xuất hiện một hố lớn thật sâu, đáy biển bại lộ dưới ánh mặt trời, giống như một thế giới vô hình, tách đại hải ra.
Sau đó là một tiếng nổ mạnh, đùng, đùng, đùng!
Một kích này, Thiên Lãng Cuồng Triều lập tức vỡ nát, Ảm Thủy tổ sư cùng Bộc Ngư tổ sư biến mất không thấy!
Toàn bộ đại hải sôi trào lên, sóng biển gào thét điên cuồng, trời sụp đất nứt, sóng to ngập trời, trăm dặm xung quanh hoàn toàn hóa thành một thế giới hỗn loạn, giống như trở lại thời đại hỗn độn, thiên địa đều phá!
Nhưng kỳ dị là, đại hải chỉ cuồng bạo trong phạm vi trăm dặm, ngoài trăm dặm, giống như có một tấm chắn vô hình, ngăn cản sóng to cuồng bạo, cho dù có sóng triều thoát ra ngoài thì mặt biển xung quanh cũng có thể đón nhận, ngư dân đánh cá ngoài mấy trăm dặm không bị triều dâng làm lật thuyền gây chết người.
Đây là do Hổ Thiện chân nhân cố ý nương tay, một kích này phân ra một nửa lực lượng bảo vệ bốn phía, tránh hình thành trời sụp, hại chết phàm nhân bình thường!
Từ từ sóng cuộn tán đi, đại hải khôi phục bình tĩnh, Hổ Thiện chân nhân khoanh tay đứng ở không trung quát:
“Xuất hiện đi, ta biết các ngươi chưa chết!”
Bên trong đại hải, Ảm Thủy tổ sư cùng Bộc Ngư tổ sư chậm rãi xuất hiện, pháp bảo trên người hai người bọn họ bị phá hủy hoàn toàn, tóc tai bù xù, xem ra bị thương không nhẹ. Nào có hình tượng của tiền bối cao nhân.
Bộc Ngư tổ sư nhìn Hổ Thiện chân nhân, cười ha ha, nói:
“Thượng môn, thượng môn, quả nhiên lợi hại! Đệ nhất Kim Đan địa vực Sở Nam quả nhiên danh xứng với thực, mạnh, thật mạnh!”
Ảm Thủy tổ sư nói: “Phải, phải, Hổ Thiện, không phải ngươi lợi hại mà là đại pháp Hỗn Nguyên tông các ngươi quá lợi hại, nếu sư huynh đệ chúng ta gia nhập thượng môn thì chúng ta cũng không kém hơn ngươi là bao!”
Bộc Ngư tổ sư nói:
“Ít nhất chúng ta không có tâm thương hại như ngươi. Ngươi có thể vì phàm nhân bình thường mà thu tay lại, với một kích vừa rồi của ngươi, hai người chúng ta hẳn phải chết một người!”
Ảm Thủy tổ sư nói: “Ngu muội, ngu muội, trong chiến đấu lại thu lực, ngươi sẽ hối hận, ngươi sẽ hối hận!”
Hổ Thiện chân nhân mỉm cười, nói: “Trầm Hổ Thiện ta chưa bao giờ hối hận, cả đời vô hối!”
Hai vị tiền bối, các ngươi luyện chế Lục Lục Chân Nguyên Hồ Lô, xúc phạm thiên luật, vi phạm thập đại cấm pháp của Tu Tiên Giới, ta muốn thay trời xử phạt, tiễn các ngươi lên đường!”
Bộc Ngư tổ sư quát: “Cuồng vọng, chỉ bằng ngươi, thứ phế vật mấy trăm năm không tấn thăng cảnh giới Kim Đan, còn muốn giết chúng ta, đi chết đi!
Mãn nhãn sinh nhai thiên khuynh lãng, phóng hoài nhạc sự nhất thanh ca. Cự Lãng Thao Thiên!”
Ảm Thủy tổ sư ở bên cạnh quát: “Thiên ba vạn lãng kinh thiên địa, đáo hỉa phương tri tín bất thông. Phiên Giang Đảo Hải!”
Hai người bọn họ đồng loạt thi pháp, chân khí của bọn họ hợp lại làm một thể, rõ ràng chính là một pháp thuật hợp kích cường đại, theo bọn họ thi pháp, nháy mắt, trên người bọn họ xuất hiện vô tận pháp lực hóa sinh thành từng lớp sóng to.
Sóng to này chỉ là hư ảo, pháp lực biến thành, nhưng trên mảnh đại hải này, không ngờ lại hấp thu nước biển của đại hải, từ từ hóa thật, ở giữa hư không, hình thành từng đợt sóng biển, từng lớp, từng tầng, mãnh liệt mênh mông, liên miên không dứt, giống như đại hải triều dâng, đánh về phía Hổ Thiện chân nhân.
Chỗ đáng sợ của pháp thuật này là, một lớp sóng dựng lên mãnh liệt, sau đó lại lập tức sinh ra lớp sóng thứ hai, hai lớp sóng hợp lại làm một thể, đảo mắt, lớp sóng thứ ba cũng chồng lên. Từng lớp rồi từng lớp, từng sóng lại từng sóng, chồng chất vô hạn, giống như đại hải triều dâng.
Đây là pháp thuật của Thiên Lãng Môn, chỉ cần để bọn họ thi pháp thì bọn họ có thể tạo ra từng đợt sóng mạnh, chất chồng vô cùng, nhiều vô số kể, cuối cùng tung ra một kích, mạnh không gì bằng!
Năm đó tổ sư Phi Thăng của Thiên Lãng Môn từng lấy sức một người khuấy lên ngàn vạn sóng lớn, biến một vùng đại lục thành hư vô, cho nên thi hào của Thiên Lãng Môn mới là: thiên lãng khởi cuồng triều, phiên giang đào hải!
Thấy cảnh đó, Vương Ngũ nhịn không được hô lên:
“Đây, đây chính là đại pháp hóa vực, thiên địa nhất tâm, trong vực này, ta là vương, thiên hạ không ai địch nổi!”
Đây chính là tầng thứ bảy trong chín tầng pháp thuật, vực chi cảnh giới!
Hai đại Nguyên Anh đồng thời thi pháp, lập tức nhấc lên con sóng to đáng sợ này, đánh về phía Hổ Thiện chân nhân.
Thế nhưng Hổ Thiện chân nhân nhìn thấy sóng to đó thì chỉ cười, hắn nói:
“Đến đây, đến đây, đã các ngươi Cự Lãng Thao Thiên, Phiên Giang Đào Hải, vậy thì ta tới dời sơn lắp biển, phá đi lớp sóng nặng nề này của các ngươi!”
Hắn duỗi tay quát: “Tam sơn ngũ nhạc, nghe ta hiệu lệnh! Tam sơn bán lạc thanh thiên ngoại, nhị thủy trung phân bạch ương châu. Bồng Lai ra đây cho ta!”
Trên đỉnh đầu của hắn xuất hiện một ngọn núi lớn hư ảo đang tỏa sáng, ngọn núi này có khoảng trăm trượng, nguy nga cao ngất, vô cùng xinh đẹp!
Tòa tiên sơn này, rất là tú lệ. Chỉ thấy: núi xanh nước trong, trời xanh tụ hai cụm mây. Hai nhai chia rồng ở hổ, bốn phía có khỉ nhảy hạc kêu.
Nhìn lên đỉnh núi Vân Phong, chiều xem rừng sao treo quanh trời. Nước trong trôi chậm, nước khe trong xanh như ngọc. Thác phun suối nước, trong động mơ hồ tấu dao cầm. Nếu không phải đạo lữ tu hành thì cũng là tiên ông luyện dược.
Rừng tùng xanh ngớt vô tận trải động giữa lòng núi, như mộng như ảo, gần xem thảm cỏ xanh, cây xanh thành ấm, xa xem mây trắng bay lơ đãng dưới chân trời, giống như tiên cảnh chốn nhân gian.
Tòa đại sơn này xuất hiện, dần dần từ hư hóa thật, đây không phải thật thực sự, ngọn núi mà ngươi nhìn thấy thật ra chỉ là do nguyên khí hóa thành!
Đại sơn vừa biến hóa xong, Hổ Thiện chân nhân vung tay thiệt mạnh, đùng! Tòa cự sơn đâm về phía sóng biển vô tận.
Sau đó hắn lại duỗi tay, quát: “Phương Trượng, Lự Châu, xuất hiện cho ta!” Trên đỉnh đầu của hắn xuất hiện đồng loạt ba ngọn núi, đứng song song nhau, từ hư hóa thật.
Bồng Lai tiên sơn vừa nãy lại xuất hiện thêm lần nữa, nằm ở trung tâm, hai bên là hai tòa cự sơn, cũng nguy nga cao ngất, mỗi một tòa đại sơn cao khoảng chừng trăm trượng, rất lớn rất hùng vĩ!
Lúc này Bồng Lai tiên sơn đã đáp xuất giữa ngàn tầng sóng lớn, đùng, tiếng nổ truyền đến, núi ngăn biển, đại sơn chống chọi ngàn tầng sóng! Hoàn toàn dùng cứng đối cứng, tiếng nổ thật lớn vang lên, vang khắp thiên địa!
Bên kia Ảm Thủy tổ sư với Bộc Ngư tổ sư nhìn nhau, hai người bọn họ tiếp tục thi triển pháp quyết, ngàn tầng sóng tiếp tục mạnh mẽ xông tới, tiếp tục chất chồng, tiếp tục đâm tới, không hề bị một kích vừa rồi của cự sơn ảnh hưởng.
Bên này vừa nổ, bên kia ba ngọn núi lớn trên đỉnh đầu Hổ Thiện chân nhân đã biến hóa xong, sau đó bay đi, tiếp tục đâm về phía sóng lớn trên biển.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Sau đó đỉnh đầu hắn xuất hiện năm tòa đại sơn, năm tòa đại sơn này khác với ba tòa đại sơn vừa rồi, chúng nó là ngũ nhạc: Thái Sơn, Hoa Sơn, Hành Sơn, Hằng Sơn, Tung Sơn!
Đông nhạc Thái Sơn hùng vĩ, tây nhạc Hoa Sơn hiểm trở, nam nhạc Hành Sơn xinh đẹp, bắc nhạc Hằng Sơn khác biệt, trung nhạc Tung Sơn cao đẹp! Tất cả đều xuất hiện trong năm tòa núi lớn hư huyễn này!
Hổ Thiện chân nhân hét lớn, vứt năm tòa núi lớn đập về phía Ảm Thủy tổ sư cùng Bộc Ngư tổ sư!
Sau đó trên đỉnh đầu của hắn, tiếp tục xuất hiện tam sơn ngũ nhạc, hoặc tam sơn, hoặc ngũ nhạc, lần lượt bay qua!
Đám Lạc Ly ở Bàn Cổ Thế Giới xem choáng váng, căn bản chưa xem qua chiến đấu như thế, một bên thúc dục đại hải, hình thành sóng thần vô tận, một bên dời tam sơn ngũ nhạc, quăng núi tấn công địch.
Trước kia Lạc Ly trải qua đủ kiểu chiến đấu, ngoại trừ Hỗn Nguyên tông đại chiến Vạn Thú tông, so sánh với bọn họ thì chính là trò chơi con nít, thế nên nhìn cảnh này mà ngây người!
Không chỉ hắn, mọi người ở đây ngoại trừ Thất Trúc với Thiên Đô đều là như thế, trợn mắt há hốc mồm, đây còn là người sao?
Trận chiến này, ngàn dặm xung quanh bị ảnh hưởng toàn bộ, trên đại hải không ngừng nổ vàng, sóng bay biển gào, liên tục không ngừng, Đại Danh phủ đã khởi động chân nguyên hộ thuẫn, che kín toàn bộ thành thị mới ngăn được sóng thần mãnh liệt bay tới!
Chiến đấu tiến hành điên cuồng, Ảm Thủy tổ sư cùng Bộc Ngư tổ sư hai người một thể, thi pháp liên tục, thế nhưng sóng cuộn đối mặt với đại sơn vung mạnh, bị đập tan nát, nói cho cùng sóng biển quá lớn, diện tích quá lớn, lực lượng phân tán, mà sơn nhạc thì chỉ một khối, lực lượng tập trung, lấy điểm phá diện, thổ lại khắc thủy, trời sinh áp chế vô thượng đại pháp của Thiên Lãng môn!
Ảm Thủy tổ sư hét lớn một tiếng, phun mạnh ra một ngụm máu tươi, sau đó Bộc Ngư tổ sư cũng phun ra một ngụm máu tươi!
Máu bọn họ phun ra hòa trộn vào đại hải, lập tức dung hợp với sóng to của bọn họ, sóng to biến hóa, giống như có sinh mạng, đại hải phạm vi trăm dặm hoàn toàn nghe bọn họ hiệu lệnh, cho bọn họ sử dụng, thiên lãng cuồng triều của bọn họ cũng mạnh hơn mấy lần!
Thấy cảnh này, Vương Ngũ không khỏi hô: “Pháp thuật cảnh giới tầng thứ tám, linh chi cảnh giới! Pháp sinh chân linh, thiên hạ vô địch!”Máu tươi truyền vào sóng to, sóng to giống như có sinh mạng, không kéo ùn ùn về phía trước nữa mà như hóa thành một dạng sống, biết tránh né, cự sơn đánh tới thì sóng cuộn tự động tách ra, tránh thoát đòn tấn công của cự sơn.
Tam sơn ngũ nhạc của Hổ Thiện chân nhân đối mặt với triều dâng linh tính như thế, từ từ vô dụng, hắn không sợ mà trái lại mỉm cười, quát lớn:
“Tốt, tốt, tốt! Hay cho huyết hóa pháp linh, có chút ý tứ, đánh như thế mới đã nghiền!
Vì biểu đạt sự tôn trọng đối với các ngươi, xin nhấm nháp đại pháp mà vừa luyện thành!”
Sau đó hắn rống to một tiếng: “Tiên thiên nhất khí, hóa sinh tam muội, chân hỏa bất diệt, phần thiên hủy địa, thượng trùng thanh minh, hạ nhập cửu u, vô tẫn vô hành, phá diệt vô hạn. Hỏa như ngọc anh, bách bảo quang trung, tế như vi trần, biến chiếu vô phương, lục hợp bát cực, nội ngoại thượng hạ, chân hỏa giao xạ, bảo ti la võng…
Tam sơn hiện, ngũ nhạc sinh, Tam Sơn Ngũ Nhạc Thập Phương Thiên, đệ lục Phương Trượng Thanh Ngọc Bình Xích Thành Thiên!”
Theo tiếng rống to của hắn, Thiên Đô cùng Thất Trúc trong Bàn Cổ Thế Giới đều kích động:
“Sư phụ luyện thành, sư phụ luyện thành rồi!”
“Không ngờ sư phụ lại luyện thành phương thiên địa thứ hai! Thật tốt quá, thật tốt quá!”
“Không thể ngờ sư phụ lại luyện thành, luyện thành rồi!”
Lục Chu khó hiểu hỏi: “Phương thiên địa thứ hai là gì? Không phải nói đó là đệ lục Phương Trượng Thanh Ngọc Bình Xích Thành Thiên sao?”
Thiên Đô trả lời: “Sư phụ sáng tạo Thông Thiên Phong đệ nhất thiên Tiểu Hữu Thanh Hư Vương Ốc Thiên, có lối nghĩ này, tiền bối của hắn liên tiếp sáng tạo bốn phương thiên địa, cho nên Hỗn Nguyên Đại Pháp của Thông Thiên Phong, trong thập phương thiên địa chỉ có ngũ phương thiên, hiện tại sư phụ sáng tạo thiên thứ sáu Thượng Thanh Ngọc Bình Xích Thành Thiên, coi như đại đạo có thành tựu!”
Thất Trúc nói: “Bí pháp của Hỗn Nguyên tông, sau khi sáng tạo một pháp thì rất khó thoát khỏi lối cũ, bởi vì một pháp này đã hút hết nội tình của ngươi, sức cùng lực kiệt, rất khó thoát khỏi phạm vi của một pháp này.
Cho nên cái khó thật sự đó là rẻ sang hướng khác, liên tiếp sáng tạo pháp thứ hai, pháp thứ ba, thoát khỏi cái bóng phía trước, bởi vì chỉ có nắm giữ thiên địa đại đạo thì mới có thể hiểu thấu, mới có thể liên tục sáng tạo ra bí pháp tương ứng!”
Bạch Du Du nói: “Chẳng phải Thiên Đô sư huynh liên tục sáng tạo ra năm đạo Chúng Sinh Lâm hay sao?”
Thiên Đô sư huynh mỉm cười, nói: “Tình huống của ta đặc biệt, không tính!”
Trong quá trình nói chuyện của bọn họ, trên đỉnh đầu của Hổ Thiện chân nhân, tam sơn ngũ nhạc đồng thời xuất hiện, chúng nó bắt đầu dung hợp, hóa thành một thể.
Dần dần một thiên địa hư ảo sinh ra trên đỉnh đầu Hổ Thiện chân nhân, phương thiên địa này có núi có biển, có cây có mây, hoàn toàn là một thế giới chân chính, khoảng chừng nghìn trượng, xuất hiện trên đỉnh đầu Hổ Thiện chân nhân.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trong phương thiên địa này có một phiến mây đỏ mơ hồ, ở trung tâm thiên địa, có một ngọn núi cao lớn, như ẩn như hiện, mỗi khi mặt trời mọc lên phương đông, hoặc lặn về tây, mây mù lượn quanh sườn núi, sáng mờ che phủ, sặc sỡ lóa mắt!
Thiên địa này đã không còn là thiên địa hư ảo mà là nơi thực sự có sinh cơ dạt dào. Các núi non phong thái khác nhau làm sáng bừng cảnh sắc. Nhìn kỹ lại, thiên địa này giống như lượn lờ giữa không trung, nếu vận dụng thị lực, giữa mây trôi phiêu miểu ngoài cửu thiên, thậm chí tìm thấy bóng dáng của đình đài lầu các.
Theo thiên địa này xuất hiện, bên trên toàn bộ đại hải giống như nảy sinh cộng minh:
“Không cùng chúng sơn không cùng sắc, cảm vu bình địa bạt thiên nhận!”
“Không cùng chúng sơn không cùng sắc, cảm vu bình địa bạt thiên nhận!”
“Không cùng chúng sơn không cùng sắc, cảm vu bình địa bạt thiên nhận!”
…
Ảm Thủy tổ sư cùng Bộc Ngư tổ sư liếc nhìn nhau, ai nấy kinh hãi, bọn họ liều mạng ói máu, tăng cường uy lực của Thiên Lãng Cuồng Triều, thế nhưng Thượng Thanh Ngọc Bình Xích Thành Thiên xuất hiện, pháp linh do bọn họ ói máu biến thành bắt đầu run rẩy, không dám tiến về phía trước.
Hổ Thiện chân nhân chỉ một ngón tay vào Ảm Thủy tổ sư cùng Bộc Ngư tổ sư, đồng thời quát: “Phong lôi cổ vũ tam thiên lãng, dịch tượng phi long định tại thiên! Trấn áp!”
Theo bọn họ thi pháp, sóng to tụ tập lại một chỗ, bảo vệ chặt chẽ bọn họ, Thiên Lãng Cực Quyển, bảo vệ thiên địa!
Thế nhưng vào lúc này, một tiếng nổ vang vang lên, Thượng Thanh Ngọc Bình Xích Thành Thiên máy động, nháy mắt đập về phía Ảm Thủy tổ sư cùng Bộc Ngư tổ sư, cho dù đám người Lạc Ly đang ở trong Bàn Cổ Thế Giới cũng nghe thấy tiếng nổ mạnh, đùng!
Sau đó bọn họ có thể thấy bên ngoài thủy kính sụp đổ toàn bộ, có thể thấy một kích này đáng sợ cỡ nào!
Chỉ thấy phạm vi mười dặm xung quanh chỗ Ảm Thủy tổ sư cùng Bộc Ngư tổ sư đứng giống như bị một sức áp vô hình đè nặng, áp chế gắt gao, xuất hiện một hố lớn thật sâu, đáy biển bại lộ dưới ánh mặt trời, giống như một thế giới vô hình, tách đại hải ra.
Sau đó là một tiếng nổ mạnh, đùng, đùng, đùng!
Một kích này, Thiên Lãng Cuồng Triều lập tức vỡ nát, Ảm Thủy tổ sư cùng Bộc Ngư tổ sư biến mất không thấy!
Toàn bộ đại hải sôi trào lên, sóng biển gào thét điên cuồng, trời sụp đất nứt, sóng to ngập trời, trăm dặm xung quanh hoàn toàn hóa thành một thế giới hỗn loạn, giống như trở lại thời đại hỗn độn, thiên địa đều phá!
Nhưng kỳ dị là, đại hải chỉ cuồng bạo trong phạm vi trăm dặm, ngoài trăm dặm, giống như có một tấm chắn vô hình, ngăn cản sóng to cuồng bạo, cho dù có sóng triều thoát ra ngoài thì mặt biển xung quanh cũng có thể đón nhận, ngư dân đánh cá ngoài mấy trăm dặm không bị triều dâng làm lật thuyền gây chết người.
Đây là do Hổ Thiện chân nhân cố ý nương tay, một kích này phân ra một nửa lực lượng bảo vệ bốn phía, tránh hình thành trời sụp, hại chết phàm nhân bình thường!
Từ từ sóng cuộn tán đi, đại hải khôi phục bình tĩnh, Hổ Thiện chân nhân khoanh tay đứng ở không trung quát:
“Xuất hiện đi, ta biết các ngươi chưa chết!”
Bên trong đại hải, Ảm Thủy tổ sư cùng Bộc Ngư tổ sư chậm rãi xuất hiện, pháp bảo trên người hai người bọn họ bị phá hủy hoàn toàn, tóc tai bù xù, xem ra bị thương không nhẹ. Nào có hình tượng của tiền bối cao nhân.
Bộc Ngư tổ sư nhìn Hổ Thiện chân nhân, cười ha ha, nói:
“Thượng môn, thượng môn, quả nhiên lợi hại! Đệ nhất Kim Đan địa vực Sở Nam quả nhiên danh xứng với thực, mạnh, thật mạnh!”
Ảm Thủy tổ sư nói: “Phải, phải, Hổ Thiện, không phải ngươi lợi hại mà là đại pháp Hỗn Nguyên tông các ngươi quá lợi hại, nếu sư huynh đệ chúng ta gia nhập thượng môn thì chúng ta cũng không kém hơn ngươi là bao!”
Bộc Ngư tổ sư nói:
“Ít nhất chúng ta không có tâm thương hại như ngươi. Ngươi có thể vì phàm nhân bình thường mà thu tay lại, với một kích vừa rồi của ngươi, hai người chúng ta hẳn phải chết một người!”
Ảm Thủy tổ sư nói: “Ngu muội, ngu muội, trong chiến đấu lại thu lực, ngươi sẽ hối hận, ngươi sẽ hối hận!”
Hổ Thiện chân nhân mỉm cười, nói: “Trầm Hổ Thiện ta chưa bao giờ hối hận, cả đời vô hối!”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro