Tam thanh Lạc Ly, tam thế bất vong!
Vụ Ngoại Giang Sơn
2024-12-04 00:23:17
Ở trên người nàng có loại khí chất không cốc u lan, thanh ninh thanh
nhã, lúc mỉm cười tựa như biển giăng kín mây đột nhiên có mặt trời chiếu sáng, tản ra mị lực vô tận! Ở phía sau nàng, có mười hai dải lạ, mỗi
dải lụa đều là một ma long, bay múa ở phía sau nàng.
Nhìn thấy nàng, Lạc Ly day day mắt, cuối cùng vẫn khó mà tin được.
Trong sự khó tin đó, Lạc Ly đột nhiên hô to: “Mặc Yên Lam, Yên Lam, là nàng sao?”
“Là nàng sao?”
Một câu nói cuối cùng, tiếng rống lên, khó có thể khống chế, tê tâm liệt phế!
“Mặc Yên Lam, Yên Lam, là nàng sao?”
Lạc Ly trợn mắt há hốc mồm, nhìn Huyền Ma Mặc Hoàng trước mắt!
Cùng với tiếng rống to của Lạc Ly, Huyền Ma Mặc Hoàng nàng nhìn về phía Lạc Ly, ánh mắt ngưng trệ, như đang nhớ lại chuyện gì.
Vẻ mặt đó như đang nhớ lại, đang tự hỏi, trong ánh mắt kia mang theo tưởng niệm, thống khổ, bi thương, đau lòng!
Nhất thời Lạc Ly xác định, nàng chính là Mặc Yên Lam!
“Yên Lam, Yên La, là ta, ta là Lạc Ly!”
“Nàng đã quên sao? Chúng ta gặp nhau ở Cầm Hồ, chúng ta đã quen nhau, nàng đã quên sao? Là ta, Lạc Ly!”
“Nàng quên rồi sao? Nàng nói đi trước một bước, ta ra sức đuổi theo, nhưng mà ở tiên giới lại tìm không thấy nàng!”
“Nàng quên rồi sao? Là ta, Lạc Ly, Lạc Ly!”
Cùng với Lạc Ly hô to, nàng không hề cử động, vẻ mặt như dần dần biến mất.
Lạc Ly nhìn Mặc Yên Lam, quên hết tất cả, nhất thời Thất Dạ Ma tôn một bên nhìn ra cơ hội, muốn ra tay.
Nhưng mà Huyền Ma Mặc Hoàng kia trừng mắt, Thất Dạ Ma tôn nhất thời không ngừng lui về phía sau, thiếu chút nữa lập tức ngồi xuống đất.
Huyền Ma Mặc Hoàng nhìn Lạc Ly, đột nhiên lên tiếng: “Lạc Ly?”
Nhẹ nhàng một câu nói, mang theo nghi vấn vô hạn!
Lạc Ly đang định đáp lại!
Nàng lại nói: “Lạc Ly!”
Cùng là một câu nói, mang theo vô tận khẳng định, vô cùng tin tưởng.
Nàng động mạnh, trong nháy mắt lóe lên, xuất hiện ở trước người Lạc Ly, một trảo đánh ra.
Trong một khắc này, Lạc Ly nhìn nàng, người muốn tránh né nhưng mà Lạc Ly không muốn trốn đi, hắn tin tưởng nàng!
Một trảo đánh xuống, nhất thời bắt trúng tâm tạng của Lạc Ly, nàng dùng sức kéo, lập tức ở trong người Lạc Ly có một bóng người nho nhỏ hư ảo.
Tiểu nhân này nhìn qua chính là hình dạng như Nhược Đường tiên tử. Giống như là đang đứng đó la hét lên lời nguyền của Nhược Đường tiên tử trước khi chết.
Chính là lời nguyên này, không cách nào xâm nhập tới Lạc Ly. Liền hóa thành lời nguyền dẫn dụ ma, dẫn ma tộc đến đây viễn chinh.
Huyền Ma Mặc Hoàng sờ một cái. Răng rắc một tiếng, tiểu nhân kia giống như là thủy mặc tiêu tán, lời nguyền này nhất thời vỡ nát, tiêu tán bốn phương.
Sau đó nàng nhìn mọi người xung quanh, dù không nói chuyện, nhưng mà Thất Dạ Ma tôn bọn họ lập tức có một cảm giác, nguy hiểm.
Thất Dạ Ma tôn hét lớn: “Không cần, Mặc Hoàng Huyền tôn điện hạ. Ta sẽ giữ bí mật cho ngươi…”
“Huyền Ma Mặc Hoàng điện hạ, ngươi đã lập viễn chinh ma thệ, sẽ phản phệ…”
Trường Hà Ma tôn kia lại quay đầu bỏ chạy, cho dù Thiên Ma giải thể, chạy được đến đâu thì cố chạy!
Huyền Ma Mặc Hoàng vỗ một cái, vỗ vào hư không!
Phốc, phốc, phốc…
Toàn bộ Ma tôn ở đây, còn lại rất nhiều Ma tộc, thân thể bọn họ. Giống như là thủy mặc xâm nhập vào trong nước suối, từng thân thể biến hình, bắt đầu phân giải biến mất. Tiêu tán, thân nhất thời hóa thành hư vô.
Chính là Thiên Ma giải thể Trường Hà Ma tôn, cũng là như thế, trên hư không kia lưu lại một dải mặc tính ước chừng mấy vạn dặm, cuối cùng tiêu tán.
Ma công đáng sợ, tam đại thần ma, cứ thế không chút kháng cự mà chết.
Nhưng mà một kích này đánh xuống, mười tám dải lụa bay máu như ma long. Từng cái đều như phát cuồng, một ngụm cắn về phía người nàng.
Trong nhất thời, ánh mắt Mạc Yên Lam trở nên mơ hồ, trong hai mắt vô cùng hỗn loạn.
Nàng gắt gao nhìn Lạc Ly, lại nói: “Lạc Ly...”
Một tiếng Lạc Ly này, nhẹ nhàng lại mang theo thâm tình, sự nhớ nhung vô tận, chờ đợi, hoài niệm, không nỡ…
Lạc Ly ngây ngốc nhìn nàng, muốn nói chuyện.
Mặc Yên Lam trong nháy mắt bay lên, lóe lên rồi biến mất vô ảnh!
Huyền Ma không độn, cùng Phi tiên độn không, một khái niệm, khác xa nhau.
Nếu nàng không đi, dưới sự xâm nhập của ma tính, chưa biết chừng sẽ gây ra chuyện gì đó, cho nên nàng chọn trong lúc mình tỉnh táo, rời đi.
Tam thanh Lạc Ly, tam sinh tam thế, vĩnh bất tương vong, vĩnh bất phân li!
Lạc Ly ngây ngốc đứng ở chỗ này, rất lâu sau, rống to một tiếng!
Không cam lòng, không cam lòng, Mặc Yên Lam xuất hiện như vậy rồi lại biến mất như thế, khiến Lạc Ly tức tối không thôi!
Hắn biết vì cái gì Mặc Yên Lam không xuất hiện ở tiên giới , nhất định là lúc phi thăng xuất hiện vấn đề, phi thăng tới Ma giới, bị Ma giới xâm nhập, hóa thành chân ma.
Từ đó trở đi người trời xa cách, nhiều năm không gặp.
Không chỉ là Mặc Yên Lam, chính sư phụ mình cũng không thấy, có thể là cũng đã phi thăng tới Ma giới rồi.
Sau khi rống to, Lạc Ly nhìn trời đất nói:
“Yên Lam, yên tâm, ta nhất định sẽ tìm được nàng, cho dù vạn giới cách trở, cho dù Ma Chủ ngăn cản, ta nhất định sẽ tìm nàng về, cho nàng quay về với tự do!
Không ai có thể ngăn cản ta, cho dù là Ma chủ, cho dù là vũ trụ này cũng không ai có thể ngăn cản ta, ta thề!
Sinh sinh như thử, thế thế như thử, vĩnh bất phóng khí!”
Đến lúc này, đại quân Ma tộc đến đột nhiên, đi cũng là đột nhiên, không lâu sau, toàn bộ Ma tộc đều biến mất.
Ở Thương Lân giới này chỉ còn lại một tiên nhân là Lạc Ly, Phi tiên Khúc Phong kia, không biết sống hay chết, không thấy tung tích.
Lạc Ly lắc đầu, quay đầu nhìn về phía Ma tôn này, phát hiện chí bảo thời khắc tán quang, ở trong thiên giới, chính là bảo vật đệ nhất, có thể sánh ngang với thiên hạch, địa nhãn, vân thược, kiền khôn…
Bảo vật giống như loại kim sa này, mỗi viên lớn bằng nắm đấm tay, không ngừng tiêu tán, không ngừng sinh ra, tiêu biến thành ảo ảnh như nhật nguyệt tinh quang…, giống như tinh hà lấp lánh, tinh quang rải trên trời tựa như hóa thành tinh không vô tận, tinh hà uốn lượn, nhật nguyệt xuất nhập, dị tượng vô tận!
Lạc Ly đưa tay, bắt đầu thu vào, nhất thời đem chí bảo này thu vào trong trữ vật không gian của mình.
Ngoài chí bảo này, còn có Giao Long Ma tôn chết đi biến thành ma kiếm, trôi nổi trong không trung.
Lạc Ly cũng thu hồi lấy, ma kiếm này ma khí dày đặc, Lạc Ly gật gật đầu, thu vào trữ vật không gian.
Nhìn lại, trải qua sự xâm nhập của Ma tộc, đại địa bị ma hóa, dù ma tộc này đều đã chết nhưng dấu vết ma hóa vẫn còn.
Vô số thực vật động vật, đã ma hóa, hung ác đáng sợ, phá hoại toàn bộ hoàn cảnh sinh thái.
Lạc Ly thở dài một tiếng, bắt đầu ra tay, dưới Ma Ha Tuyệt Diệt của hắn, cái gì ma hóa, đều là hóa thành tro bụi.
Hắn bắt đầu rửa sạch dấu vết ma hóa này, không lâu sau, toàn bộ dấu vết ma hóa đều bị Lạc Ly thu dọn sạch.
Nhìn qua, vùng thiên địa này, một vùng thế giới rộng lớn đã hoàn toàn hoang phế, bị hủy hoại.
Lạc Ly lắc lắc đầu, dưới tiên khí của hắn, phát tán thực vật, phủ xanh lên mảnh đất hoang tàn này một lần nữa.
Nhìn thấy nàng, Lạc Ly day day mắt, cuối cùng vẫn khó mà tin được.
Trong sự khó tin đó, Lạc Ly đột nhiên hô to: “Mặc Yên Lam, Yên Lam, là nàng sao?”
“Là nàng sao?”
Một câu nói cuối cùng, tiếng rống lên, khó có thể khống chế, tê tâm liệt phế!
“Mặc Yên Lam, Yên Lam, là nàng sao?”
Lạc Ly trợn mắt há hốc mồm, nhìn Huyền Ma Mặc Hoàng trước mắt!
Cùng với tiếng rống to của Lạc Ly, Huyền Ma Mặc Hoàng nàng nhìn về phía Lạc Ly, ánh mắt ngưng trệ, như đang nhớ lại chuyện gì.
Vẻ mặt đó như đang nhớ lại, đang tự hỏi, trong ánh mắt kia mang theo tưởng niệm, thống khổ, bi thương, đau lòng!
Nhất thời Lạc Ly xác định, nàng chính là Mặc Yên Lam!
“Yên Lam, Yên La, là ta, ta là Lạc Ly!”
“Nàng đã quên sao? Chúng ta gặp nhau ở Cầm Hồ, chúng ta đã quen nhau, nàng đã quên sao? Là ta, Lạc Ly!”
“Nàng quên rồi sao? Nàng nói đi trước một bước, ta ra sức đuổi theo, nhưng mà ở tiên giới lại tìm không thấy nàng!”
“Nàng quên rồi sao? Là ta, Lạc Ly, Lạc Ly!”
Cùng với Lạc Ly hô to, nàng không hề cử động, vẻ mặt như dần dần biến mất.
Lạc Ly nhìn Mặc Yên Lam, quên hết tất cả, nhất thời Thất Dạ Ma tôn một bên nhìn ra cơ hội, muốn ra tay.
Nhưng mà Huyền Ma Mặc Hoàng kia trừng mắt, Thất Dạ Ma tôn nhất thời không ngừng lui về phía sau, thiếu chút nữa lập tức ngồi xuống đất.
Huyền Ma Mặc Hoàng nhìn Lạc Ly, đột nhiên lên tiếng: “Lạc Ly?”
Nhẹ nhàng một câu nói, mang theo nghi vấn vô hạn!
Lạc Ly đang định đáp lại!
Nàng lại nói: “Lạc Ly!”
Cùng là một câu nói, mang theo vô tận khẳng định, vô cùng tin tưởng.
Nàng động mạnh, trong nháy mắt lóe lên, xuất hiện ở trước người Lạc Ly, một trảo đánh ra.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trong một khắc này, Lạc Ly nhìn nàng, người muốn tránh né nhưng mà Lạc Ly không muốn trốn đi, hắn tin tưởng nàng!
Một trảo đánh xuống, nhất thời bắt trúng tâm tạng của Lạc Ly, nàng dùng sức kéo, lập tức ở trong người Lạc Ly có một bóng người nho nhỏ hư ảo.
Tiểu nhân này nhìn qua chính là hình dạng như Nhược Đường tiên tử. Giống như là đang đứng đó la hét lên lời nguyền của Nhược Đường tiên tử trước khi chết.
Chính là lời nguyên này, không cách nào xâm nhập tới Lạc Ly. Liền hóa thành lời nguyền dẫn dụ ma, dẫn ma tộc đến đây viễn chinh.
Huyền Ma Mặc Hoàng sờ một cái. Răng rắc một tiếng, tiểu nhân kia giống như là thủy mặc tiêu tán, lời nguyền này nhất thời vỡ nát, tiêu tán bốn phương.
Sau đó nàng nhìn mọi người xung quanh, dù không nói chuyện, nhưng mà Thất Dạ Ma tôn bọn họ lập tức có một cảm giác, nguy hiểm.
Thất Dạ Ma tôn hét lớn: “Không cần, Mặc Hoàng Huyền tôn điện hạ. Ta sẽ giữ bí mật cho ngươi…”
“Huyền Ma Mặc Hoàng điện hạ, ngươi đã lập viễn chinh ma thệ, sẽ phản phệ…”
Trường Hà Ma tôn kia lại quay đầu bỏ chạy, cho dù Thiên Ma giải thể, chạy được đến đâu thì cố chạy!
Huyền Ma Mặc Hoàng vỗ một cái, vỗ vào hư không!
Phốc, phốc, phốc…
Toàn bộ Ma tôn ở đây, còn lại rất nhiều Ma tộc, thân thể bọn họ. Giống như là thủy mặc xâm nhập vào trong nước suối, từng thân thể biến hình, bắt đầu phân giải biến mất. Tiêu tán, thân nhất thời hóa thành hư vô.
Chính là Thiên Ma giải thể Trường Hà Ma tôn, cũng là như thế, trên hư không kia lưu lại một dải mặc tính ước chừng mấy vạn dặm, cuối cùng tiêu tán.
Ma công đáng sợ, tam đại thần ma, cứ thế không chút kháng cự mà chết.
Nhưng mà một kích này đánh xuống, mười tám dải lụa bay máu như ma long. Từng cái đều như phát cuồng, một ngụm cắn về phía người nàng.
Trong nhất thời, ánh mắt Mạc Yên Lam trở nên mơ hồ, trong hai mắt vô cùng hỗn loạn.
Nàng gắt gao nhìn Lạc Ly, lại nói: “Lạc Ly...”
Một tiếng Lạc Ly này, nhẹ nhàng lại mang theo thâm tình, sự nhớ nhung vô tận, chờ đợi, hoài niệm, không nỡ…
Lạc Ly ngây ngốc nhìn nàng, muốn nói chuyện.
Mặc Yên Lam trong nháy mắt bay lên, lóe lên rồi biến mất vô ảnh!
Huyền Ma không độn, cùng Phi tiên độn không, một khái niệm, khác xa nhau.
Nếu nàng không đi, dưới sự xâm nhập của ma tính, chưa biết chừng sẽ gây ra chuyện gì đó, cho nên nàng chọn trong lúc mình tỉnh táo, rời đi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tam thanh Lạc Ly, tam sinh tam thế, vĩnh bất tương vong, vĩnh bất phân li!
Lạc Ly ngây ngốc đứng ở chỗ này, rất lâu sau, rống to một tiếng!
Không cam lòng, không cam lòng, Mặc Yên Lam xuất hiện như vậy rồi lại biến mất như thế, khiến Lạc Ly tức tối không thôi!
Hắn biết vì cái gì Mặc Yên Lam không xuất hiện ở tiên giới , nhất định là lúc phi thăng xuất hiện vấn đề, phi thăng tới Ma giới, bị Ma giới xâm nhập, hóa thành chân ma.
Từ đó trở đi người trời xa cách, nhiều năm không gặp.
Không chỉ là Mặc Yên Lam, chính sư phụ mình cũng không thấy, có thể là cũng đã phi thăng tới Ma giới rồi.
Sau khi rống to, Lạc Ly nhìn trời đất nói:
“Yên Lam, yên tâm, ta nhất định sẽ tìm được nàng, cho dù vạn giới cách trở, cho dù Ma Chủ ngăn cản, ta nhất định sẽ tìm nàng về, cho nàng quay về với tự do!
Không ai có thể ngăn cản ta, cho dù là Ma chủ, cho dù là vũ trụ này cũng không ai có thể ngăn cản ta, ta thề!
Sinh sinh như thử, thế thế như thử, vĩnh bất phóng khí!”
Đến lúc này, đại quân Ma tộc đến đột nhiên, đi cũng là đột nhiên, không lâu sau, toàn bộ Ma tộc đều biến mất.
Ở Thương Lân giới này chỉ còn lại một tiên nhân là Lạc Ly, Phi tiên Khúc Phong kia, không biết sống hay chết, không thấy tung tích.
Lạc Ly lắc đầu, quay đầu nhìn về phía Ma tôn này, phát hiện chí bảo thời khắc tán quang, ở trong thiên giới, chính là bảo vật đệ nhất, có thể sánh ngang với thiên hạch, địa nhãn, vân thược, kiền khôn…
Bảo vật giống như loại kim sa này, mỗi viên lớn bằng nắm đấm tay, không ngừng tiêu tán, không ngừng sinh ra, tiêu biến thành ảo ảnh như nhật nguyệt tinh quang…, giống như tinh hà lấp lánh, tinh quang rải trên trời tựa như hóa thành tinh không vô tận, tinh hà uốn lượn, nhật nguyệt xuất nhập, dị tượng vô tận!
Lạc Ly đưa tay, bắt đầu thu vào, nhất thời đem chí bảo này thu vào trong trữ vật không gian của mình.
Ngoài chí bảo này, còn có Giao Long Ma tôn chết đi biến thành ma kiếm, trôi nổi trong không trung.
Lạc Ly cũng thu hồi lấy, ma kiếm này ma khí dày đặc, Lạc Ly gật gật đầu, thu vào trữ vật không gian.
Nhìn lại, trải qua sự xâm nhập của Ma tộc, đại địa bị ma hóa, dù ma tộc này đều đã chết nhưng dấu vết ma hóa vẫn còn.
Vô số thực vật động vật, đã ma hóa, hung ác đáng sợ, phá hoại toàn bộ hoàn cảnh sinh thái.
Lạc Ly thở dài một tiếng, bắt đầu ra tay, dưới Ma Ha Tuyệt Diệt của hắn, cái gì ma hóa, đều là hóa thành tro bụi.
Hắn bắt đầu rửa sạch dấu vết ma hóa này, không lâu sau, toàn bộ dấu vết ma hóa đều bị Lạc Ly thu dọn sạch.
Nhìn qua, vùng thiên địa này, một vùng thế giới rộng lớn đã hoàn toàn hoang phế, bị hủy hoại.
Lạc Ly lắc lắc đầu, dưới tiên khí của hắn, phát tán thực vật, phủ xanh lên mảnh đất hoang tàn này một lần nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro