Chặt Đứt Phàm T...
Hắc Sơn Lão Quỷ
2024-11-18 05:07:42
Người dịch: Vũ Huy Quang
Biên: Cao Đức Hiếu
“Thúc thúc, thẩm thẩm, ta về rồi!”
Phương Nguyên đi tới trước cửa một căn nhà tranh cũ nát cách Thái Nhạc thành mười dặm, thấp giọng nói ra.
Tổ tiên của Phương gia vốn cũng là gia đình giàu có, chẳng qua là về sau xuống dốc, ruộng vườn của tổ tiên cũng bị Kỳ gia cướp đi, từ đó cũng ngày càng sa sút hơn, từ lúc Phương Nguyên bắt đầu hiểu chuyện, nhà của bọn họ cũng đã ở tại ngoài thành. Ký ức thuở ấu thơ của hắn chính là ở trong căn phòng củi nho nhỏ này. Cuộc sống của hắn cũng không quá tốt, mặc dù thúc thẩm không để hắn phải chết đói, thế nhưng cũng không có chăm sóc tốt cho hắn. Gia đình nhà nông, nhiều hơn một miệng ăn chính là nhiều hơn một gánh nặng, huống chi sức ăn của Phương Nguyên rất cao, vả lại từ lúc năm tuổi hắn liền bắt đầu theo Chu tiên sinh đi vào Tiên Tử đường đọc sách, thế nên hắn có rất ít thời gian đi ra ruộng làm việc, cũng vì thế nên hắn thường xuyên bị thúc thẩm đánh đập la mắng, việc này kéo dài mãi cho đến khi Phương Nguyên bộc lộ ra tài năng xuất chúng hơn những đứa trẻ khác trong Tiên Tử đường.
Nếu như không phải Chu tiên sinh trong Tiên Tử đường đức cao vọng trọng, yêu thích sự thông minh cùng với cần cù của Phương Nguyên, không đành lòng nhìn hắn phải sống cả đời với công việc đồng áng, cưỡng ép giữ Phương Nguyên ở lại Tiên Tử đường đọc sách, thì Phương Nguyên đã sớm bị thúc thẩm kéo vào trong ruộng làm việc rồi!
Chẳng qua, một lần đọc sách này vậy mà kéo dài tới tận mười năm, thế nhưng Phương gia lại chưa từng tặng cho Chu tiên sinh một món quà nào cả, đây cũng được xem như là một chuyện lạ.
Cũng chính là vì những chuyện này, mà tình cảm của Phương Nguyên đối với căn nhà mà mình lớn lên từ nhỏ này cũng không hề sâu nặng.
Nhưng mà, có tình cảm sâu nặng hay không là một chuyện, một ít việc bản thân mình có nên làm hay không lại là một chuyện khác. Dù thế nào thì hắn cũng là do thúc thẩm nuôi lớn, phần ân tình này hắn nhất định phải trả, những ngày qua hắn bận tu hành ở trong núi, cũng không hay nhớ tới chuyện này, thế nhưng bây giờ đã trở về, đương nhiên cũng phải hoàn thành việc này. Hắn dùng linh thạch đổi ra hai trăm lượng vàng chính là vì kết thúc phần ân tình này...
"Kẹt kẹt..."
Phương Nguyên vừa mới mở miệng, cánh cổng tre liền được mở ra, người ở bên trong giống như đã chờ hắn trở về từ sớm rồi.
“Ai nha... Ngươi... ngươi trở về rồi...”
Gương mặt khô vàng thô ráp của thẩm xuất hiện ở phía sau cánh cửa, vừa cẩn thận vừa căng thẳng quan sát Phương Nguyên.
Thấy vậy, Phương Nguyên liền biết rằng đã có người lắm mồm đem chuyện mình trở về Thái Nhạc thành nói cho thúc thẩm biết. Thấy được nét mặt của bà, hắn cũng đoán được vì sao bà lại khẩn trương đến như vậy, hẳn là bà còn không nắm chắc được mình quay về để báo thù hay báo ân.
“Ừm, nhận mệnh lệnh của tiên môn trở về trảm yêu trừ ma, thuận tiện vào nhà nhìn xem một chút!”
Phương Nguyên gật đầu một cái, liền vào nhà.
Trong phòng rất tối, để tiết kiệm dầu thắp, nếu như không có việc gì thì gia đình nhà nông thường không thắp đèn vào ban đêm, chẳng qua hiện nay Phương Nguyên đã có tu vi Luyện Khí tầng sáu, lại tu luyện qua một trong những loại pháp thuật cấp thấp là Pháp Nhãn Chi Thuật, thị lực vượt xa người thường, thế nên vẫn thấy rất rõ ràng. Căn nhà tranh vẫn chật chội giống như trước, trong phòng tràn đầy mùi thảo dược, trên mặt đất thì có một thằng nhóc da ngăm đen như cá chạch, đang ngồi xổm ở dưới bàn len lén nhìn hắn, mà ở trên giường, gương mặt thúc trông như tờ giấy vàng, khóe miệng rỉ ra bọt, sống dở chết dở mở to hai mắt nhìn về phía hắn...
“Thúc bị làm sao vậy?”
Phương Nguyên chỉ nhìn lướt qua, liền quay đầu hỏi thẩm.
“Ai, bị ốm, bị ốm lại không có tiền chữa trị, cho nên càng ngày càng nặng...”
Thẩm mới mở miệng liền mang theo tiếng khóc nức nở, có chút oán trách trách móc:
“Nhà chúng ta nghèo, trước kia thúc ngươi thường xuyên lên núi đi săn chút ít thịt rừng, đào một chút thảo dược để đổi lấy tiền tiêu, thế nhưng không nghĩ tới, tiệm thuốc của Chu gia không nhận thảo dược của nhà chúng ta. Trên núi xuất hiện yêu quái, hắn lại nhát gan, không dám lên núi đi săn nữa, cũng bởi vậy nên thời gian này lại ngày càng khó khăn hơn. Một khoảng thời gian trước, nghe nói ngươi đắc tội thiếu gia của Chu gia, làm cho hắn sợ đến mức mấy ngày không dám ra ngoài, cũng vì thế nên ông ấy mới mắc bệnh đấy. Mắt thấy bệnh của ông ấy càng ngày càng nặng, ta không thể làm gì khác hơn là đi tới trước cửa tiệm thuốc của Chu gia quỳ lạy, lúc này mới xin được một ít thuốc, kết quả sắc thuốc cho hắn uống mấy ngày nay cũng không thấy tốt hơn chút nào cả...”
“Thuốc không đúng bệnh!”
Phương Nguyên trầm mặc nửa ngày, gật đầu, chậm rãi đi tới bên giường thúc, nhẹ nhàng nâng tay ấn một cái tại mi tâm của hắn, truyền một luồng pháp lực vào, đột nhiên thân thể thúc hắn chợt run, bỗng nhiên ngồi dậy nôn ra mấy ngụm, mùi tanh hôi nồng nặc, thế nhưng tinh thần lại chuyển biến tốt hơn nhiều, mệt mỏi ngẩng đầu lên, mãi cho đến lúc này mới lắp ba lắp bắp nói với Phương Nguyên:
“Nguyên, ngươi...”
“Ta đã dùng pháp lực hóa giải ác khí trong lòng ngươi, tiếp nữa thì ăn viên đan dược này vào!”
Phương Nguyên lấy ra một viên Luyện Khí đan, muốn cho thúc ăn, lại cảm thấy hiện tại thân thể của hắn đang suy yếu, sợ rằng sẽ khiến cho bổ quá tiêu không nổi, liền gọi thẩm tới, nói cho bà ta biết:
“Mỗi ngày ngâm viên đan dược này vào trong nước, cho thúc uống nước, mãi cho đến khi nào viên đan dược này tan hết thì được!”
“Con muốn ăn, con cũng muốn ăn tiên đan, con cũng muốn làm thần tiên!”
Đột nhiên bên cạnh vang lên một tiếng kêu to cực kỳ thô bạo, thằng nhóc con người đầy bùn núp ở dưới đáy bàn kia cũng chính là con trai của thúc thẩm, đột nhiên nhảy lên, đưa tay muốn cướp viên đan dược này. Phương Nguyên mặc kệ nó cầm lấy cổ tay mình, thế nhưng cổ tay của hắn cứng như sắt thép, thằng nhóc con người đầy bùn kia dù đã dùng hết sức lực toàn thân cũng không thể nào làm cho cổ tay của hắn run lên dù chỉ một lần, hắn gấp quá không biết làm gì hơn đành há mồm ra cắn tay Phương Nguyên.
Phương Nguyên khẽ lắc bàn tay, vứt thằng nhóc té xuống mặt đất. Thằng nhóc người đầy bùn kia vừa muốn xông lên lần nữa lại bị Phương Nguyên liếc mắt nhìn một cái, ngay lập tức liền bị dọa sợ tới mức toàn thân mềm nhũn, chẳng qua là ngồi dưới đất ôm chân thẩm khóc lớn:
“Con cũng muốn ăn tiên đan, con cũng muốn ăn tiên đan! Tại sao nó có thể làm thần tiên? Phụ mẫu từng nói hắn là tiện chủng, là tên ăn không ngồi rồi, tiện chủng cũng có thể làm thần tiên, vậy con cũng muốn làm thần tiên...”
Biên: Cao Đức Hiếu
“Thúc thúc, thẩm thẩm, ta về rồi!”
Phương Nguyên đi tới trước cửa một căn nhà tranh cũ nát cách Thái Nhạc thành mười dặm, thấp giọng nói ra.
Tổ tiên của Phương gia vốn cũng là gia đình giàu có, chẳng qua là về sau xuống dốc, ruộng vườn của tổ tiên cũng bị Kỳ gia cướp đi, từ đó cũng ngày càng sa sút hơn, từ lúc Phương Nguyên bắt đầu hiểu chuyện, nhà của bọn họ cũng đã ở tại ngoài thành. Ký ức thuở ấu thơ của hắn chính là ở trong căn phòng củi nho nhỏ này. Cuộc sống của hắn cũng không quá tốt, mặc dù thúc thẩm không để hắn phải chết đói, thế nhưng cũng không có chăm sóc tốt cho hắn. Gia đình nhà nông, nhiều hơn một miệng ăn chính là nhiều hơn một gánh nặng, huống chi sức ăn của Phương Nguyên rất cao, vả lại từ lúc năm tuổi hắn liền bắt đầu theo Chu tiên sinh đi vào Tiên Tử đường đọc sách, thế nên hắn có rất ít thời gian đi ra ruộng làm việc, cũng vì thế nên hắn thường xuyên bị thúc thẩm đánh đập la mắng, việc này kéo dài mãi cho đến khi Phương Nguyên bộc lộ ra tài năng xuất chúng hơn những đứa trẻ khác trong Tiên Tử đường.
Nếu như không phải Chu tiên sinh trong Tiên Tử đường đức cao vọng trọng, yêu thích sự thông minh cùng với cần cù của Phương Nguyên, không đành lòng nhìn hắn phải sống cả đời với công việc đồng áng, cưỡng ép giữ Phương Nguyên ở lại Tiên Tử đường đọc sách, thì Phương Nguyên đã sớm bị thúc thẩm kéo vào trong ruộng làm việc rồi!
Chẳng qua, một lần đọc sách này vậy mà kéo dài tới tận mười năm, thế nhưng Phương gia lại chưa từng tặng cho Chu tiên sinh một món quà nào cả, đây cũng được xem như là một chuyện lạ.
Cũng chính là vì những chuyện này, mà tình cảm của Phương Nguyên đối với căn nhà mà mình lớn lên từ nhỏ này cũng không hề sâu nặng.
Nhưng mà, có tình cảm sâu nặng hay không là một chuyện, một ít việc bản thân mình có nên làm hay không lại là một chuyện khác. Dù thế nào thì hắn cũng là do thúc thẩm nuôi lớn, phần ân tình này hắn nhất định phải trả, những ngày qua hắn bận tu hành ở trong núi, cũng không hay nhớ tới chuyện này, thế nhưng bây giờ đã trở về, đương nhiên cũng phải hoàn thành việc này. Hắn dùng linh thạch đổi ra hai trăm lượng vàng chính là vì kết thúc phần ân tình này...
"Kẹt kẹt..."
Phương Nguyên vừa mới mở miệng, cánh cổng tre liền được mở ra, người ở bên trong giống như đã chờ hắn trở về từ sớm rồi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Ai nha... Ngươi... ngươi trở về rồi...”
Gương mặt khô vàng thô ráp của thẩm xuất hiện ở phía sau cánh cửa, vừa cẩn thận vừa căng thẳng quan sát Phương Nguyên.
Thấy vậy, Phương Nguyên liền biết rằng đã có người lắm mồm đem chuyện mình trở về Thái Nhạc thành nói cho thúc thẩm biết. Thấy được nét mặt của bà, hắn cũng đoán được vì sao bà lại khẩn trương đến như vậy, hẳn là bà còn không nắm chắc được mình quay về để báo thù hay báo ân.
“Ừm, nhận mệnh lệnh của tiên môn trở về trảm yêu trừ ma, thuận tiện vào nhà nhìn xem một chút!”
Phương Nguyên gật đầu một cái, liền vào nhà.
Trong phòng rất tối, để tiết kiệm dầu thắp, nếu như không có việc gì thì gia đình nhà nông thường không thắp đèn vào ban đêm, chẳng qua hiện nay Phương Nguyên đã có tu vi Luyện Khí tầng sáu, lại tu luyện qua một trong những loại pháp thuật cấp thấp là Pháp Nhãn Chi Thuật, thị lực vượt xa người thường, thế nên vẫn thấy rất rõ ràng. Căn nhà tranh vẫn chật chội giống như trước, trong phòng tràn đầy mùi thảo dược, trên mặt đất thì có một thằng nhóc da ngăm đen như cá chạch, đang ngồi xổm ở dưới bàn len lén nhìn hắn, mà ở trên giường, gương mặt thúc trông như tờ giấy vàng, khóe miệng rỉ ra bọt, sống dở chết dở mở to hai mắt nhìn về phía hắn...
“Thúc bị làm sao vậy?”
Phương Nguyên chỉ nhìn lướt qua, liền quay đầu hỏi thẩm.
“Ai, bị ốm, bị ốm lại không có tiền chữa trị, cho nên càng ngày càng nặng...”
Thẩm mới mở miệng liền mang theo tiếng khóc nức nở, có chút oán trách trách móc:
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Nhà chúng ta nghèo, trước kia thúc ngươi thường xuyên lên núi đi săn chút ít thịt rừng, đào một chút thảo dược để đổi lấy tiền tiêu, thế nhưng không nghĩ tới, tiệm thuốc của Chu gia không nhận thảo dược của nhà chúng ta. Trên núi xuất hiện yêu quái, hắn lại nhát gan, không dám lên núi đi săn nữa, cũng bởi vậy nên thời gian này lại ngày càng khó khăn hơn. Một khoảng thời gian trước, nghe nói ngươi đắc tội thiếu gia của Chu gia, làm cho hắn sợ đến mức mấy ngày không dám ra ngoài, cũng vì thế nên ông ấy mới mắc bệnh đấy. Mắt thấy bệnh của ông ấy càng ngày càng nặng, ta không thể làm gì khác hơn là đi tới trước cửa tiệm thuốc của Chu gia quỳ lạy, lúc này mới xin được một ít thuốc, kết quả sắc thuốc cho hắn uống mấy ngày nay cũng không thấy tốt hơn chút nào cả...”
“Thuốc không đúng bệnh!”
Phương Nguyên trầm mặc nửa ngày, gật đầu, chậm rãi đi tới bên giường thúc, nhẹ nhàng nâng tay ấn một cái tại mi tâm của hắn, truyền một luồng pháp lực vào, đột nhiên thân thể thúc hắn chợt run, bỗng nhiên ngồi dậy nôn ra mấy ngụm, mùi tanh hôi nồng nặc, thế nhưng tinh thần lại chuyển biến tốt hơn nhiều, mệt mỏi ngẩng đầu lên, mãi cho đến lúc này mới lắp ba lắp bắp nói với Phương Nguyên:
“Nguyên, ngươi...”
“Ta đã dùng pháp lực hóa giải ác khí trong lòng ngươi, tiếp nữa thì ăn viên đan dược này vào!”
Phương Nguyên lấy ra một viên Luyện Khí đan, muốn cho thúc ăn, lại cảm thấy hiện tại thân thể của hắn đang suy yếu, sợ rằng sẽ khiến cho bổ quá tiêu không nổi, liền gọi thẩm tới, nói cho bà ta biết:
“Mỗi ngày ngâm viên đan dược này vào trong nước, cho thúc uống nước, mãi cho đến khi nào viên đan dược này tan hết thì được!”
“Con muốn ăn, con cũng muốn ăn tiên đan, con cũng muốn làm thần tiên!”
Đột nhiên bên cạnh vang lên một tiếng kêu to cực kỳ thô bạo, thằng nhóc con người đầy bùn núp ở dưới đáy bàn kia cũng chính là con trai của thúc thẩm, đột nhiên nhảy lên, đưa tay muốn cướp viên đan dược này. Phương Nguyên mặc kệ nó cầm lấy cổ tay mình, thế nhưng cổ tay của hắn cứng như sắt thép, thằng nhóc con người đầy bùn kia dù đã dùng hết sức lực toàn thân cũng không thể nào làm cho cổ tay của hắn run lên dù chỉ một lần, hắn gấp quá không biết làm gì hơn đành há mồm ra cắn tay Phương Nguyên.
Phương Nguyên khẽ lắc bàn tay, vứt thằng nhóc té xuống mặt đất. Thằng nhóc người đầy bùn kia vừa muốn xông lên lần nữa lại bị Phương Nguyên liếc mắt nhìn một cái, ngay lập tức liền bị dọa sợ tới mức toàn thân mềm nhũn, chẳng qua là ngồi dưới đất ôm chân thẩm khóc lớn:
“Con cũng muốn ăn tiên đan, con cũng muốn ăn tiên đan! Tại sao nó có thể làm thần tiên? Phụ mẫu từng nói hắn là tiện chủng, là tên ăn không ngồi rồi, tiện chủng cũng có thể làm thần tiên, vậy con cũng muốn làm thần tiên...”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro