Chương 18
Biên Tầm
2024-11-20 00:46:22
Sau khi đi ra khỏi Từ Ninh Cung, hoàng thượng hình như đã mất đi hứng thú để nghe tấu chương, thuận miệng nói muốn đưa cô đi về.
Trước khi đi, anh híp mắt hỏi cô: “Vì sao lại lựa chọn đứng ở phía trẫm vậy?”
Ánh nắng tụ lai trong mắt anh, tạo thành một tia sáng lấp lánh, làm cho anh ấy trông bớt ảm đạm và u ám hơn, có vẻ trong sáng của thiếu niên mà hiếm khi nhìn thấy.
An Nhiễm hơi sửng sốt một chút, cô cũng không phải là đồ ngốc, chỉ là trong thâm cung, rất nhiều chuyện, không nên suy nghĩ nhiều.
Nhìn thấy dáng vẻ này của anh, cũng không hề khẩn trương.
Hoàng thượng hỏi như vậy, chắc là đã nghe được những lời mà cô nói ở Từ Ninh Cung.
Lúc đó, đơn thuần chỉ vì kéo dài thời gian.
Thật sự muốn giải thích rõ lý do của mình một cách nghiêm túc, lúc này cô lại không thể nói ra.
Suy nghĩ một lát, cô không thể chịu được ánh mắt của hoàng thượng, quay mặt đi, nhỏ giọng nói:
“Cũng không có nguyên nhân gì, chỉ là do tôi muốn chọn anh thôi.”
Cũng không thể nói, cô biết Điền Công Công là người của thái hậu, mà cô có thể dự đoán rằng sẽ không lâu nữa, chính mình sẽ bị Điền Công Công xâm hại.
Điền Công Công thèm muốn cô, thái hậu khó xử cô, cho nên nhất định phải trở thành kẻ thù của thái hậu.
Hoàng thượng, là lựa chọn duy nhất của cô.
Cũng may, anh cũng không truy hỏi đến cùng.
Chỉ dặn dò cô: “Về trước đi, buổi chiều lại đến.”
“Vâng.”
Đợi An Nhiễm cùng Thải Y và Thải Lê đi xa, Kỳ Diêm quay người, kêu Trương Đức Toàn, người sắp trở nên trong suốt:
“Đi tìm Tống Đình, các ngươi cùng nhau tới Từ Ninh Cung, giết Quế Ma Ma. Trực tiếp giết chết ở chỗ này, trẫm muốn để cho thái hậu tận mắt nhìn thấy bà ta chết.”
Giọng nói của Kỳ Diêm bình thường, sắc mặt cũng không hề có chút gợn sóng nào.
“Vâng.”
Trương Đức Toàn cúi người trả lời, không nghĩ tới, lần này hoàng thượng sẽ sử dụng Tống Đình.
Tống Đình là thống lĩnh (*) của thị vệ trong cung, cũng là vị tướng được hoàng thượng một tay đưa lên, một lòng trung thành với hoàng thượng.
(*) Thống lĩnh: chỉ huy
Hoàng thượng không dễ dàng sử dụng, giống như lúc này, sợ là đã tức giận rồi.
Trương Đức Toàn không thể không thở dài, thái hậu bị quyền lực làm cho mê muội tâm trí cùng đôi mắt, ba năm, vẫn cứ u mê không tỉnh ngộ, thấy không rõ tình thế. Tự cho là có vị Trấn Bắc Tướng Quân kia duy trì, sớm muộn gì cũng có thể lật đổ được hoàng thượng.
Không nghĩ tới, sao có thể dễ dàng đối phó với một vị vua đã chinh chiến trên chiến trường từ khi mới 10 tuổi?
Vẻ mặt của Kỳ Diêm như thường trở về Sùng Chính Điện, ván cờ giữa anh cùng thái hậu, là một trận tử cục.
Đánh cuộc sống chết, anh chưa bao giờ thua.
Cho dù đối thủ là mẫu thân ruột của chính mình, cũng là như vậy.......
An Nhiễm vừa bước vào bậc cửa ở Thanh Phong Uyển, một bóng người bỗng nhiên xuất hiện ở bên cạnh cô như một bóng:
“Tiểu chủ đã trở về rồi.”
Giọng nói chói tai, giọng điệu vui vẻ đến mức gần như phấn khích, Điền Công Công cúi người, cho nên đôi mắt phải hướng lên trên để nhìn cô, ở trên cao nhìn xuống, liền thấy rất nhiều tròng trắng mắt.
An Nhiễm nhíu mày, Điền Công Công này gần đây không quá bình thường. Không có phát triển theo hướng hèn hạ như bên trong kịch bản viết mà càng ngày càng biến thái.
Không còn nghe lén góc tường, nhưng Thải Y nói, buổi đêm đi tiểu đêm, luôn luôn nhìn thấy cửa lớn trong phòng của Điền Công Công mở ra, bật đèn sáng rực cả căn phòng, mở cửa sổ ra. Ông ta đứng sau cửa sổ, con mắt nhìn chằm chằm cửa lớn đang đóng chặt ở bên này của cô.
Trước khi đi, anh híp mắt hỏi cô: “Vì sao lại lựa chọn đứng ở phía trẫm vậy?”
Ánh nắng tụ lai trong mắt anh, tạo thành một tia sáng lấp lánh, làm cho anh ấy trông bớt ảm đạm và u ám hơn, có vẻ trong sáng của thiếu niên mà hiếm khi nhìn thấy.
An Nhiễm hơi sửng sốt một chút, cô cũng không phải là đồ ngốc, chỉ là trong thâm cung, rất nhiều chuyện, không nên suy nghĩ nhiều.
Nhìn thấy dáng vẻ này của anh, cũng không hề khẩn trương.
Hoàng thượng hỏi như vậy, chắc là đã nghe được những lời mà cô nói ở Từ Ninh Cung.
Lúc đó, đơn thuần chỉ vì kéo dài thời gian.
Thật sự muốn giải thích rõ lý do của mình một cách nghiêm túc, lúc này cô lại không thể nói ra.
Suy nghĩ một lát, cô không thể chịu được ánh mắt của hoàng thượng, quay mặt đi, nhỏ giọng nói:
“Cũng không có nguyên nhân gì, chỉ là do tôi muốn chọn anh thôi.”
Cũng không thể nói, cô biết Điền Công Công là người của thái hậu, mà cô có thể dự đoán rằng sẽ không lâu nữa, chính mình sẽ bị Điền Công Công xâm hại.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Điền Công Công thèm muốn cô, thái hậu khó xử cô, cho nên nhất định phải trở thành kẻ thù của thái hậu.
Hoàng thượng, là lựa chọn duy nhất của cô.
Cũng may, anh cũng không truy hỏi đến cùng.
Chỉ dặn dò cô: “Về trước đi, buổi chiều lại đến.”
“Vâng.”
Đợi An Nhiễm cùng Thải Y và Thải Lê đi xa, Kỳ Diêm quay người, kêu Trương Đức Toàn, người sắp trở nên trong suốt:
“Đi tìm Tống Đình, các ngươi cùng nhau tới Từ Ninh Cung, giết Quế Ma Ma. Trực tiếp giết chết ở chỗ này, trẫm muốn để cho thái hậu tận mắt nhìn thấy bà ta chết.”
Giọng nói của Kỳ Diêm bình thường, sắc mặt cũng không hề có chút gợn sóng nào.
“Vâng.”
Trương Đức Toàn cúi người trả lời, không nghĩ tới, lần này hoàng thượng sẽ sử dụng Tống Đình.
Tống Đình là thống lĩnh (*) của thị vệ trong cung, cũng là vị tướng được hoàng thượng một tay đưa lên, một lòng trung thành với hoàng thượng.
(*) Thống lĩnh: chỉ huy
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hoàng thượng không dễ dàng sử dụng, giống như lúc này, sợ là đã tức giận rồi.
Trương Đức Toàn không thể không thở dài, thái hậu bị quyền lực làm cho mê muội tâm trí cùng đôi mắt, ba năm, vẫn cứ u mê không tỉnh ngộ, thấy không rõ tình thế. Tự cho là có vị Trấn Bắc Tướng Quân kia duy trì, sớm muộn gì cũng có thể lật đổ được hoàng thượng.
Không nghĩ tới, sao có thể dễ dàng đối phó với một vị vua đã chinh chiến trên chiến trường từ khi mới 10 tuổi?
Vẻ mặt của Kỳ Diêm như thường trở về Sùng Chính Điện, ván cờ giữa anh cùng thái hậu, là một trận tử cục.
Đánh cuộc sống chết, anh chưa bao giờ thua.
Cho dù đối thủ là mẫu thân ruột của chính mình, cũng là như vậy.......
An Nhiễm vừa bước vào bậc cửa ở Thanh Phong Uyển, một bóng người bỗng nhiên xuất hiện ở bên cạnh cô như một bóng:
“Tiểu chủ đã trở về rồi.”
Giọng nói chói tai, giọng điệu vui vẻ đến mức gần như phấn khích, Điền Công Công cúi người, cho nên đôi mắt phải hướng lên trên để nhìn cô, ở trên cao nhìn xuống, liền thấy rất nhiều tròng trắng mắt.
An Nhiễm nhíu mày, Điền Công Công này gần đây không quá bình thường. Không có phát triển theo hướng hèn hạ như bên trong kịch bản viết mà càng ngày càng biến thái.
Không còn nghe lén góc tường, nhưng Thải Y nói, buổi đêm đi tiểu đêm, luôn luôn nhìn thấy cửa lớn trong phòng của Điền Công Công mở ra, bật đèn sáng rực cả căn phòng, mở cửa sổ ra. Ông ta đứng sau cửa sổ, con mắt nhìn chằm chằm cửa lớn đang đóng chặt ở bên này của cô.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro