Chương 29
Biên Tầm
2024-11-20 00:46:22
Trong phòng vô cùng yên tĩnh, Kỳ Diêm đi được hai bước, bỗng nhiên dừng lại, thấy cô cúi đầu, ngạc nhiên nhìn chằm chằm hai bàn tay đang nắm tay nhau.
An Nhiễm quả thực bị phân tâm, nếu như nói vừa rồi hoàng thượng lau mặt giúp cô, cô có thể miễn cưỡng xem như đang quan tâm. Hiện tại dắt tay...... Cô thật sự không tìm được lý do nào để lừa dối bản thân mình nữa.
Hoàng thượng, có khả năng đã có ý với cô.
Đợi đến khi cô lấy lại được tinh thần, đã không thấy Tả Quý Phi nữa, trong phòng chỉ còn lại hai người bọn họ.
Ánh mắt của Hoàng thượng bình tĩnh, nhìn xem đôi mắt của cô không nhúc nhích.
Bỗng nhiên, bóng ma rơi xuống, người đàn ông cao to nghiêng người, ôm lấy cô.
“Làm sao lại lạnh như vậy.” Kỳ Diêm vừa nói, vừa gọi Trương Đức Toàn.
An Nhiễm trợn tròn mắt, sững sờ không biết làm sao.
Anh cứ ôm cô như vậy, thật bất ngờ nhưng lại rất tự nhiên. Sự chênh lệch về chiều cao, làm cho cả người cô gần như bị anh nhốt chặt lại.
Mặt của cô gần như dán lên bả vai của Kỳ Diêm, nhiệt độ cơ thể của anh rất cao, cô chỉ cảm thấy nhiệt độ ở trên mặt càng ngày càng cao, bên tai cũng bắt đầu nóng lên.
Lúc này, cô cảm thấy hơi may mắn, chính mình không cao gầy bằng các cô gái ở Đại Chiêu, nhờ sự chênh lệch chiều cao này, vào lúc này, có thể che dấu nét mặt của cô.
Trương Đức Toàn lúc đi vào, An Nhiễm vô thức nắm chặt Kỳ Diêm, tự nghĩ là không để lại dấu vết mà xoay mặt sang hướng khác.
Lập tức, trên đỉnh đầu vang lên một tiếng cười khẽ.
Anh phủ thêm cho cô một chiếc áo khoác mới, màu nâu nhạt, mang theo mùi hương thông nhẹ nhàng, rất lớn, mặc trên người cô, có cảm giác như trẻ con mặc lén quần áo của người lớn.
Ấm áp cũng thật sự ấm áp, vì lý do đó, nên lúc hoàng thượng tiếp tục nắm tay của cô, cô nhẹ nhàng cong ngón tay lại.
Sau đó, càng bị nắm chặt hơn.
Chiếc ô lớn dành cho ba người được đưa đến lúc An Nhiễm sắp trở về, áo khoác kia của cô đã bị ướt, hiện tại cô đang mặc áo khoác của hoàng thượng. Bên trong may lông nhung, vô cùng ấm áp.
Nhưng không may, cô vẫn bị bệnh.
Cô bị bệnh lần này, bên trong Thanh Phong Uyển xuất hiện sự náo nhiệt mà trước nay chưa từng có. Những người Cung Phi kia rục rịch, cuối cùng cũng tìm được lý do, sôi nổi muốn tới thăm cô.
Thải Lê cùng Thải Y nhìn trong sân chen chúc đủ loại mỹ nhân, chỉ cảm thấy hoa mắt. Đến thăm bệnh mà mặc đồ và trang điểm lộng lẫy như vậy, rõ ràng là có dụng ý khác.
Nhìn thấy Thanh Phong Uyển nhỏ hẹp cùng đơn sơ như vậy, khách tới, đều không có chỗ để tiếp đãi, chỉ có thể để cho các cô ấy chen chúc ở trong sân. Không ít Cung Phi âm thầm cười trộm, lời đồn không thể tin, hoá ra cũng chỉ biểu hiện ra như vậy thôi.
Có người hơi quá đáng, thậm chí còn cười khúc khích ở trong sân và nói chuyện với nhau, không hề kiềm chế lại âm lượng khi nói chuyện.
Thải Lê đứng ở trên bậc thang, nhìn mấy người kia một chút, nói từ từ:
“Làm phiền các quý nhân đã nhớ mong, tiểu chủ vẫn còn đang hôn mê, đại phu cũng nói là tiểu chủ cần phải nghỉ ngơi. Tấm lòng của các vị quý nhân nô tỳ nhất định sẽ truyền đạt lại, trời đông giá rét, mời mọi người về sớm một chút để nghỉ ngơi.” Trừ Tô Hiền Phi cùng Tả Quý Phi, những người khác đều không có địa vị cao, chỉ cần dùng lời nói phù hợp, hoàn toàn có thể từ chối một cách khéo léo.
Hầu hết mọi người đều đang nhìn ra ngoài cửa ra vào, không nguyện ý đi.
Chuyện Tả Quý Phi bị phế trong yên lặng chưa để lộ ra, nên hiện tại các cô ấy cũng không e ngại. Chỉ cảm thấy An mỹ nhân bị bệnh, chính là ông trời có mắt, cho các cô ấy một lý do chính đáng để ngồi chờ hoàng thượng.
Ai cũng không muốn bỏ lỡ cơ hội này.
Thải Lê sợ các cô ấy sẽ làm phiền đến An Nhiễm, đang muốn tiếp tục nói cái gì, lại bị mấy nha hoàn đi cùng mấy vị phi tần nói:
“Thải Lê cô cô thật sự có bản lĩnh, một nha hoàn, cũng dám cản chiêu nghi cùng nương nương của chúng tôi sao.”
“Phong thủy luân chuyển (*), hôm nay chủ tử nhà cô được sủng ái, có lẽ ngày mai nương nương của nhà tôi sẽ nhận được sự sủng ái của hoàng thượng. Cô cô tốt nhất nên chừa chút đường lui, ngày sau, mọi người cũng dễ gặp mặt hơn.”
(*) Phong thủy luân chuyển: vật đổi sao dời, thời gian thay đổi
“Theo tôi thấy, hoàng thượng chưa thật sự thích An mỹ nhân đâu. Hãy nhìn nơi đổ nát và lạnh lẽo này, a, phân vị của An mỹ nhân hình như cũng chưa từng được tăng lên. Nếu hoàng thượng thật sự sủng ái chủ nhân của cô, sao lại nhẫn tâm để An mỹ nhân chịu đựng những ủy khuất và chịu khổ như thế này chứ. Cô cô, không nên bị biểu tượng giả dối đánh lừa. Cậy sủng mà kiêu, cũng phải cân nhắc một chút, phần sủng ái này có đủ cho mấy người phung phí hay không.”
Tiếng cãi vã ở trong sân càng lúc càng lớn, đến cuối cùng, An Nhiễm chỉ nghe được một tiếng hét giận dữ của Thải Y:
“Nói bậy! Hoàng thượng rõ ràng rất yêu thích tiểu chủ của chúng tôi!”???
Nói xong cũng không tiếp tục nói nữa.
Đằng sau là một trận yên lặng khác thường, nhìn ra đằng sau, hoàng thượng đã tới.
An Nhiễm hơi giật mình, nhìn sắc mặt âm trầm của hoàng thượng, lập tức ngồi xuống.
Lúc ngủ, Thải Lê trùm áo choàng siêu to kia ở bên ngoài chăn.
Kỳ Diêm ngồi ở bên mép giường, quấn áo choàng trên người An Nhiễm, lấy tay dán lên cái trán của cô.
“Gọi thái y chưa?”
An Nhiễm che kín áo choàng, tay nhỏ đặt ở trên đầu gối, nhẹ nhàng gật đầu:
“Tôi không có phát sốt, chỉ hơi chóng mặt.”
Cô nằm một ngày, cảm giác đầu vô cùng nặng nề, chưa được tỉnh táo lắm. Bởi vì ngủ quá lâu nên trên má xuất hiện vết đỏ, nhưng những chỗ khác ở trên mặt lại vô cùng tái nhợt. Mí mắt rũ xuống, màu môi cực kì nhạt, nhìn qua giống như một bông hoa héo, ỉu xìu.
An Nhiễm quả thực bị phân tâm, nếu như nói vừa rồi hoàng thượng lau mặt giúp cô, cô có thể miễn cưỡng xem như đang quan tâm. Hiện tại dắt tay...... Cô thật sự không tìm được lý do nào để lừa dối bản thân mình nữa.
Hoàng thượng, có khả năng đã có ý với cô.
Đợi đến khi cô lấy lại được tinh thần, đã không thấy Tả Quý Phi nữa, trong phòng chỉ còn lại hai người bọn họ.
Ánh mắt của Hoàng thượng bình tĩnh, nhìn xem đôi mắt của cô không nhúc nhích.
Bỗng nhiên, bóng ma rơi xuống, người đàn ông cao to nghiêng người, ôm lấy cô.
“Làm sao lại lạnh như vậy.” Kỳ Diêm vừa nói, vừa gọi Trương Đức Toàn.
An Nhiễm trợn tròn mắt, sững sờ không biết làm sao.
Anh cứ ôm cô như vậy, thật bất ngờ nhưng lại rất tự nhiên. Sự chênh lệch về chiều cao, làm cho cả người cô gần như bị anh nhốt chặt lại.
Mặt của cô gần như dán lên bả vai của Kỳ Diêm, nhiệt độ cơ thể của anh rất cao, cô chỉ cảm thấy nhiệt độ ở trên mặt càng ngày càng cao, bên tai cũng bắt đầu nóng lên.
Lúc này, cô cảm thấy hơi may mắn, chính mình không cao gầy bằng các cô gái ở Đại Chiêu, nhờ sự chênh lệch chiều cao này, vào lúc này, có thể che dấu nét mặt của cô.
Trương Đức Toàn lúc đi vào, An Nhiễm vô thức nắm chặt Kỳ Diêm, tự nghĩ là không để lại dấu vết mà xoay mặt sang hướng khác.
Lập tức, trên đỉnh đầu vang lên một tiếng cười khẽ.
Anh phủ thêm cho cô một chiếc áo khoác mới, màu nâu nhạt, mang theo mùi hương thông nhẹ nhàng, rất lớn, mặc trên người cô, có cảm giác như trẻ con mặc lén quần áo của người lớn.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ấm áp cũng thật sự ấm áp, vì lý do đó, nên lúc hoàng thượng tiếp tục nắm tay của cô, cô nhẹ nhàng cong ngón tay lại.
Sau đó, càng bị nắm chặt hơn.
Chiếc ô lớn dành cho ba người được đưa đến lúc An Nhiễm sắp trở về, áo khoác kia của cô đã bị ướt, hiện tại cô đang mặc áo khoác của hoàng thượng. Bên trong may lông nhung, vô cùng ấm áp.
Nhưng không may, cô vẫn bị bệnh.
Cô bị bệnh lần này, bên trong Thanh Phong Uyển xuất hiện sự náo nhiệt mà trước nay chưa từng có. Những người Cung Phi kia rục rịch, cuối cùng cũng tìm được lý do, sôi nổi muốn tới thăm cô.
Thải Lê cùng Thải Y nhìn trong sân chen chúc đủ loại mỹ nhân, chỉ cảm thấy hoa mắt. Đến thăm bệnh mà mặc đồ và trang điểm lộng lẫy như vậy, rõ ràng là có dụng ý khác.
Nhìn thấy Thanh Phong Uyển nhỏ hẹp cùng đơn sơ như vậy, khách tới, đều không có chỗ để tiếp đãi, chỉ có thể để cho các cô ấy chen chúc ở trong sân. Không ít Cung Phi âm thầm cười trộm, lời đồn không thể tin, hoá ra cũng chỉ biểu hiện ra như vậy thôi.
Có người hơi quá đáng, thậm chí còn cười khúc khích ở trong sân và nói chuyện với nhau, không hề kiềm chế lại âm lượng khi nói chuyện.
Thải Lê đứng ở trên bậc thang, nhìn mấy người kia một chút, nói từ từ:
“Làm phiền các quý nhân đã nhớ mong, tiểu chủ vẫn còn đang hôn mê, đại phu cũng nói là tiểu chủ cần phải nghỉ ngơi. Tấm lòng của các vị quý nhân nô tỳ nhất định sẽ truyền đạt lại, trời đông giá rét, mời mọi người về sớm một chút để nghỉ ngơi.” Trừ Tô Hiền Phi cùng Tả Quý Phi, những người khác đều không có địa vị cao, chỉ cần dùng lời nói phù hợp, hoàn toàn có thể từ chối một cách khéo léo.
Hầu hết mọi người đều đang nhìn ra ngoài cửa ra vào, không nguyện ý đi.
Chuyện Tả Quý Phi bị phế trong yên lặng chưa để lộ ra, nên hiện tại các cô ấy cũng không e ngại. Chỉ cảm thấy An mỹ nhân bị bệnh, chính là ông trời có mắt, cho các cô ấy một lý do chính đáng để ngồi chờ hoàng thượng.
Ai cũng không muốn bỏ lỡ cơ hội này.
Thải Lê sợ các cô ấy sẽ làm phiền đến An Nhiễm, đang muốn tiếp tục nói cái gì, lại bị mấy nha hoàn đi cùng mấy vị phi tần nói:
“Thải Lê cô cô thật sự có bản lĩnh, một nha hoàn, cũng dám cản chiêu nghi cùng nương nương của chúng tôi sao.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Phong thủy luân chuyển (*), hôm nay chủ tử nhà cô được sủng ái, có lẽ ngày mai nương nương của nhà tôi sẽ nhận được sự sủng ái của hoàng thượng. Cô cô tốt nhất nên chừa chút đường lui, ngày sau, mọi người cũng dễ gặp mặt hơn.”
(*) Phong thủy luân chuyển: vật đổi sao dời, thời gian thay đổi
“Theo tôi thấy, hoàng thượng chưa thật sự thích An mỹ nhân đâu. Hãy nhìn nơi đổ nát và lạnh lẽo này, a, phân vị của An mỹ nhân hình như cũng chưa từng được tăng lên. Nếu hoàng thượng thật sự sủng ái chủ nhân của cô, sao lại nhẫn tâm để An mỹ nhân chịu đựng những ủy khuất và chịu khổ như thế này chứ. Cô cô, không nên bị biểu tượng giả dối đánh lừa. Cậy sủng mà kiêu, cũng phải cân nhắc một chút, phần sủng ái này có đủ cho mấy người phung phí hay không.”
Tiếng cãi vã ở trong sân càng lúc càng lớn, đến cuối cùng, An Nhiễm chỉ nghe được một tiếng hét giận dữ của Thải Y:
“Nói bậy! Hoàng thượng rõ ràng rất yêu thích tiểu chủ của chúng tôi!”???
Nói xong cũng không tiếp tục nói nữa.
Đằng sau là một trận yên lặng khác thường, nhìn ra đằng sau, hoàng thượng đã tới.
An Nhiễm hơi giật mình, nhìn sắc mặt âm trầm của hoàng thượng, lập tức ngồi xuống.
Lúc ngủ, Thải Lê trùm áo choàng siêu to kia ở bên ngoài chăn.
Kỳ Diêm ngồi ở bên mép giường, quấn áo choàng trên người An Nhiễm, lấy tay dán lên cái trán của cô.
“Gọi thái y chưa?”
An Nhiễm che kín áo choàng, tay nhỏ đặt ở trên đầu gối, nhẹ nhàng gật đầu:
“Tôi không có phát sốt, chỉ hơi chóng mặt.”
Cô nằm một ngày, cảm giác đầu vô cùng nặng nề, chưa được tỉnh táo lắm. Bởi vì ngủ quá lâu nên trên má xuất hiện vết đỏ, nhưng những chỗ khác ở trên mặt lại vô cùng tái nhợt. Mí mắt rũ xuống, màu môi cực kì nhạt, nhìn qua giống như một bông hoa héo, ỉu xìu.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro