Chương 3
Biên Tầm
2024-11-20 00:46:22
Quyển sách tiếp theo: « buông nam phụ kia ra » văn án ——
A Sanh: Nam phụ kia, là của tôi.
Thế giới thứ nhất: 【 Thiếu Niên Tướng Quân 】×【 Giang Hồ Cao Thủ 】
Cuối cùng cũng cứu được người trước khi hắn bị gãy chân, hắn lại bị thương eo, Lộc Sanh đầu to cởi đai lưng của hắn, thiếu niên cực kỳ không phối hợp. Nàng giận: Đều là nam nhân, mặt ngươi đỏ cái gì vậy?
Hàn Du: “Nam nhân? Ngươi xác định ngươi là?”
Lộc Sanh: “......” Áo giáp của nàng rơi lúc nào?
Thế giới thứ hai: 【 Hắc Ám Tiểu Chó Săn 】×【 Mèo Ba Tư Lười Biếng】
Di Sanh dịu dàng mỉm cười: Phí hết tâm tư tiếp cận ta, muốn cái gì?
Nam nhân khẽ mở môi mỏng: Ngươi.
Nàng nhún nhún vai: OK. Muốn người của ta có thể, nếu là muốn tiền của ta...... Lăn nhanh!
Phó Tu rũ mắt xuống cười khẽ, nữ nhân nói một đằng làm một nẻo.
Về sau, hắn phát hiện, nàng thật sự nói một không nói hai, rất giữ lời.
Thế giới thứ ba: 【 Con Riêng Bán Yêu】×【 Mẹ Kế Lạnh Lùng】
Cửu Lê: “Mẫu thân đối ta tốt như vậy? A Lê lấy cái gì báo đáp đây?”
Lâu Sanh: “Tùy ngươi.”
“Lấy thân báo đáp như thế nào?”
“Cái này...... Còn kém một chút.” Nàng là loại người nông cạn kia sao? Nàng là, nhưng không hơn.
Thế giới thứ bốn: 【 Tổng Đốc Đông Hán】×【Thái Hậu Đoan Trang】
Tổng đốc đại nhân: Thái hậu tỉnh lại đi, nô một phế nhân, không thể làm vừa lòng ý ngài.
Mộc Sanh buồn cười: Con mắt nào của ngươi đang tung tin đồn? Có rảnh mơ ước bản cung, không bằng nhìn thêm mấy quyển tấu chương, nhìn xem ngươi thật rảnh rỗi.
Hai người nhìn nhau cười, bên trong ý cười lại ẩn giấu đao.
Thế giới thứ năm: 【Vong Linh Bất Tử 】×【Nữ Vu Tây Vực】
Thế giới thứ sáu: 【Thiên tài mãn cấp đơn linh căn】×【 vị hôn thê vô dụng của nam chính】
Thế giới thứ bảy: 【Thái Tử Bị Phế】×【Tỳ Nữ Cá Muối】
Thế giới thứ tám: 【 Đại Tổng Tài Tư Văn 】×【Đại Mỹ Nhân Tâm Cơ】
Thế giới thứ chín: 【Tiểu sư đệ lạnh lùng quái gở】×【 tiểu yêu nữ xinh đẹp quyến rũ】......
Ps: Cứu vớt nam phụ, nhưng có điểm mấu chốt.
Chương 2 Hoàng Đế Bá Đạo × Sủng Phi Dễ Thương
Trên mặt đất của sân tập võ được phủ đất cát lên, chạm vào xương đầu gối làm cô có chút khó chịu.
An Nhiễm nhíu mày, lại thấy một đôi giày màu đen dừng ở trước mắt. Cô bất ngờ ngẩng đầu, một khuôn mặt lạnh lùng xuất hiện ngay trước mắt cô.
Đây chính là hoàng đế của Đại Chiêu sao?
Anh rất cao, dáng người cao to, cúi đầu nhìn xuống người khác tự mang lại cảm giác áp bức người.
Vẻ bề ngoài của anh ấy không phải là một người đàn ông đẹp trai theo truyền thống, vóc dáng cường tráng, khuôn mặt có chút hung dữ. Nhưng không ngăn nổi ngũ quan siêu đẹp, thiếu chút liền muốn trở thành khuôn mặt của thần giữ cửa nhưng lại biến thành thiếu niên khí thế hào hùng.
Thiếu niên...... Đúng rồi, hình như anh mới 19 tuổi. Từ nhỏ đã tung hoành ở chiến trường, trải qua nhiều lần trở về từ cõi chết, ở năm 16 tuổi đăng cơ làm hoàng đế.
Khó trách khí thế lại mạnh đến thế.
Nét mặt của anh vừa lạnh lùng vừa hung dữ, An Nhiễm cảm thấy trong lòng có chút hoảng sợ.
Nhưng trên mặt lại cong mắt thành hình trăng lưỡi liềm, cười với anh.
Ánh mắt của Kỳ Diêm lướt qua mặt của An Nhiễm, không hề dừng lại, quay đầu lại hỏi:
“Cô ta là ai?”
Một đám người cung kính đứng ở phía sau, nghe vậy, Trương Đức Toàn cầm đầu tiến lên một bước:
“Bẩm hoàng thượng, vị tiểu chủ này chắc là công chúa An Bình của Nam Quận đến để hòa thân. Thái hậu phong cho tiểu chủ chức vị mỹ nhân, bây giờ đang ở tại Thanh Phong Uyển.”
An Nhiễm chưa thấy qua Trương Đức Toàn, ngước mắt nhìn về phía công công mở miệng liền có thể nói ra thân phận nàng này một chút.
Khuôn mặt quá bình thường lại có vẻ rất thành thật, quy củ đứng sau lưng đế vương, biểu tình không kiêu ngạo cũng không tự ti. Phát hiện cô đang quan sát, lại như vô tình để lộ ra sự hiền lành, cùng Điền Công Công lén lút ở trong sân của cô hoàn toàn không cùng một cấp bậc.
Hỏi cô là ai xong, hoàng thượng liền không có nói tiếp.
Chờ An Nhiễm nhìn sang lần nữa, anh đang chơi đùa với các loại vũ khí khác nhau trên kệ.
Một khuôn mặt cũng đủ gây ấn tượng mặc dù không đến mức làm cho anh cứ luôn muốn xem tiếp, nhưng ngay cả nhìn thêm lần nữa cũng không có luôn?
Thật sự là...... Lần đầu tiên trong đời cô không tin tưởng sắc đẹp của mình.
Vừa đúng lúc này, cô gái mặc áo lam bên cạnh bỗng nhiên đập mạnh đầu một cái, gào khóc thê thảm:
“Hoàng thượng, phụ thân của Thần Thiếp trung quân vì nước, ông ấy bị oan a. Khi Thần Thiếp còn bé, luôn nghe phụ thân giáo dục mấy vị huynh trưởng, đất nước có nhân tài mới vững mạnh. Khi vào triều đình, vua là lớn nhất, người dân là cội nguồn. Phụ thân làm quan đã hai mươi năm, một lòng giúp đỡ triều đình, lo nước thương dân. Nhất định không có khả năng thông đồng với địch phản bội đất nước, xin Hoàng thượng xem xét kỹ hơn, trả lại sự trong sạch cho ông ấy.”
Cô nói xong, cô gái mặc áo vàng cũng khóc lóc kể lể:
“Phụ thân của Thần Thiếp cũng tuyệt đối trung thành, thận trọng cẩn thận, tuyệt đối sẽ không bao giờ làm ra chuyện như là ám sát. Nhất định là có người đã vu oan hãm hại, hoàng thượng, ông ấy không có động cơ, cũng không có năng lực ám sát ngài. Xin ngài thu hồi mệnh lệnh đã ban ra, tha cho ông ấy một con đường để sống đi.”
Hai vị phi tần khóc sướt mướt, bước vào cửa cung sâu như biển, muốn sống một cuộc sống tốt hơn, hoặc là vinh quang giành được sự sủng ái của hoàng thượng, hoặc là có gia thế đủ lớn mạnh để làm chỗ dựa.
Không cần nghĩ tới người ở phía trước, đừng nói sủng, hoàng thượng từ trước tới giờ gần như không bước vào hậu cung.
Tại hoàng cung khổng lồ giống như lồng giam to lớn này, các cô chỉ có thể dựa vào thế lực nhà mẹ đẻ. Cho nên cho dù có đặt mình vào nguy hiểm tới đây để xin tha thứ, cũng không thể trơ mắt nhìn nó sụp đổ.
Kỳ Diêm mặc trang phục màu đỏ sậm, ống tay áo cùng cổ áo được buộc chặt, thắt chặt eo, thân thể thẳng tắp, nhìn càng thêm có khí thế trang nghiêm chiến đấu ở chiến trường.
Giương cung giơ mũi tên lên, anh cũng không kéo cung ngay lập tức, dừng lại một lát:
“Cô thì sao? Yêu cầu cái gì?”
Trong ba người thì hai người đã nói xong, lời này chắc là hỏi cô.
An Nhiễm ngoan ngoãn, khép tại đầu ngón tay móc trong tay áo . Giọng điệu của hoàng đế lạnh nhạt mà thản nhiên, hết lần này tới lần khác cô nghe ra được mấy phần mỉa mai cùng ác ý.
Hơn nữa, sau khi hai cô gái bên cạnh nói ra yêu cầu, sắc mặt của hoàng thượng rõ ràng ngày càng tệ hơn.
Trong những lời này chắc sẽ có bẫy ở trong đó.
Cô hoàn toàn không hiểu rõ anh, đoán không được tâm tư của anh, không dám tùy tiện hành động, sợ phản tác dụng.
Vì vậy thử thăm dò nói khẽ: “Trời rất là lạnh Thần Thiếp có thể muốn lò sưởi ủ ấm tay không?”
Kỳ Diêm buông tay xuống, cung tên khó khăn lắm mới kéo căng ra sau đó tạm dừng một chút, lực đạo kéo căng tan rã ngay lập tức. Mũi tên bắn ra, lại bởi vì vừa rồi giật mình trong nháy mắt thả lỏng mất cường độ cùng góc độ.
Không chỉ có bị lệch, còn lướt qua mục tiêu rồi rớt xuống đất ngay.
A Sanh: Nam phụ kia, là của tôi.
Thế giới thứ nhất: 【 Thiếu Niên Tướng Quân 】×【 Giang Hồ Cao Thủ 】
Cuối cùng cũng cứu được người trước khi hắn bị gãy chân, hắn lại bị thương eo, Lộc Sanh đầu to cởi đai lưng của hắn, thiếu niên cực kỳ không phối hợp. Nàng giận: Đều là nam nhân, mặt ngươi đỏ cái gì vậy?
Hàn Du: “Nam nhân? Ngươi xác định ngươi là?”
Lộc Sanh: “......” Áo giáp của nàng rơi lúc nào?
Thế giới thứ hai: 【 Hắc Ám Tiểu Chó Săn 】×【 Mèo Ba Tư Lười Biếng】
Di Sanh dịu dàng mỉm cười: Phí hết tâm tư tiếp cận ta, muốn cái gì?
Nam nhân khẽ mở môi mỏng: Ngươi.
Nàng nhún nhún vai: OK. Muốn người của ta có thể, nếu là muốn tiền của ta...... Lăn nhanh!
Phó Tu rũ mắt xuống cười khẽ, nữ nhân nói một đằng làm một nẻo.
Về sau, hắn phát hiện, nàng thật sự nói một không nói hai, rất giữ lời.
Thế giới thứ ba: 【 Con Riêng Bán Yêu】×【 Mẹ Kế Lạnh Lùng】
Cửu Lê: “Mẫu thân đối ta tốt như vậy? A Lê lấy cái gì báo đáp đây?”
Lâu Sanh: “Tùy ngươi.”
“Lấy thân báo đáp như thế nào?”
“Cái này...... Còn kém một chút.” Nàng là loại người nông cạn kia sao? Nàng là, nhưng không hơn.
Thế giới thứ bốn: 【 Tổng Đốc Đông Hán】×【Thái Hậu Đoan Trang】
Tổng đốc đại nhân: Thái hậu tỉnh lại đi, nô một phế nhân, không thể làm vừa lòng ý ngài.
Mộc Sanh buồn cười: Con mắt nào của ngươi đang tung tin đồn? Có rảnh mơ ước bản cung, không bằng nhìn thêm mấy quyển tấu chương, nhìn xem ngươi thật rảnh rỗi.
Hai người nhìn nhau cười, bên trong ý cười lại ẩn giấu đao.
Thế giới thứ năm: 【Vong Linh Bất Tử 】×【Nữ Vu Tây Vực】
Thế giới thứ sáu: 【Thiên tài mãn cấp đơn linh căn】×【 vị hôn thê vô dụng của nam chính】
Thế giới thứ bảy: 【Thái Tử Bị Phế】×【Tỳ Nữ Cá Muối】
Thế giới thứ tám: 【 Đại Tổng Tài Tư Văn 】×【Đại Mỹ Nhân Tâm Cơ】
Thế giới thứ chín: 【Tiểu sư đệ lạnh lùng quái gở】×【 tiểu yêu nữ xinh đẹp quyến rũ】......
Ps: Cứu vớt nam phụ, nhưng có điểm mấu chốt.
Chương 2 Hoàng Đế Bá Đạo × Sủng Phi Dễ Thương
Trên mặt đất của sân tập võ được phủ đất cát lên, chạm vào xương đầu gối làm cô có chút khó chịu.
An Nhiễm nhíu mày, lại thấy một đôi giày màu đen dừng ở trước mắt. Cô bất ngờ ngẩng đầu, một khuôn mặt lạnh lùng xuất hiện ngay trước mắt cô.
Đây chính là hoàng đế của Đại Chiêu sao?
Anh rất cao, dáng người cao to, cúi đầu nhìn xuống người khác tự mang lại cảm giác áp bức người.
Vẻ bề ngoài của anh ấy không phải là một người đàn ông đẹp trai theo truyền thống, vóc dáng cường tráng, khuôn mặt có chút hung dữ. Nhưng không ngăn nổi ngũ quan siêu đẹp, thiếu chút liền muốn trở thành khuôn mặt của thần giữ cửa nhưng lại biến thành thiếu niên khí thế hào hùng.
Thiếu niên...... Đúng rồi, hình như anh mới 19 tuổi. Từ nhỏ đã tung hoành ở chiến trường, trải qua nhiều lần trở về từ cõi chết, ở năm 16 tuổi đăng cơ làm hoàng đế.
Khó trách khí thế lại mạnh đến thế.
Nét mặt của anh vừa lạnh lùng vừa hung dữ, An Nhiễm cảm thấy trong lòng có chút hoảng sợ.
Nhưng trên mặt lại cong mắt thành hình trăng lưỡi liềm, cười với anh.
Ánh mắt của Kỳ Diêm lướt qua mặt của An Nhiễm, không hề dừng lại, quay đầu lại hỏi:
“Cô ta là ai?”
Một đám người cung kính đứng ở phía sau, nghe vậy, Trương Đức Toàn cầm đầu tiến lên một bước:
“Bẩm hoàng thượng, vị tiểu chủ này chắc là công chúa An Bình của Nam Quận đến để hòa thân. Thái hậu phong cho tiểu chủ chức vị mỹ nhân, bây giờ đang ở tại Thanh Phong Uyển.”
An Nhiễm chưa thấy qua Trương Đức Toàn, ngước mắt nhìn về phía công công mở miệng liền có thể nói ra thân phận nàng này một chút.
Khuôn mặt quá bình thường lại có vẻ rất thành thật, quy củ đứng sau lưng đế vương, biểu tình không kiêu ngạo cũng không tự ti. Phát hiện cô đang quan sát, lại như vô tình để lộ ra sự hiền lành, cùng Điền Công Công lén lút ở trong sân của cô hoàn toàn không cùng một cấp bậc.
Hỏi cô là ai xong, hoàng thượng liền không có nói tiếp.
Chờ An Nhiễm nhìn sang lần nữa, anh đang chơi đùa với các loại vũ khí khác nhau trên kệ.
Một khuôn mặt cũng đủ gây ấn tượng mặc dù không đến mức làm cho anh cứ luôn muốn xem tiếp, nhưng ngay cả nhìn thêm lần nữa cũng không có luôn?
Thật sự là...... Lần đầu tiên trong đời cô không tin tưởng sắc đẹp của mình.
Vừa đúng lúc này, cô gái mặc áo lam bên cạnh bỗng nhiên đập mạnh đầu một cái, gào khóc thê thảm:
“Hoàng thượng, phụ thân của Thần Thiếp trung quân vì nước, ông ấy bị oan a. Khi Thần Thiếp còn bé, luôn nghe phụ thân giáo dục mấy vị huynh trưởng, đất nước có nhân tài mới vững mạnh. Khi vào triều đình, vua là lớn nhất, người dân là cội nguồn. Phụ thân làm quan đã hai mươi năm, một lòng giúp đỡ triều đình, lo nước thương dân. Nhất định không có khả năng thông đồng với địch phản bội đất nước, xin Hoàng thượng xem xét kỹ hơn, trả lại sự trong sạch cho ông ấy.”
Cô nói xong, cô gái mặc áo vàng cũng khóc lóc kể lể:
“Phụ thân của Thần Thiếp cũng tuyệt đối trung thành, thận trọng cẩn thận, tuyệt đối sẽ không bao giờ làm ra chuyện như là ám sát. Nhất định là có người đã vu oan hãm hại, hoàng thượng, ông ấy không có động cơ, cũng không có năng lực ám sát ngài. Xin ngài thu hồi mệnh lệnh đã ban ra, tha cho ông ấy một con đường để sống đi.”
Hai vị phi tần khóc sướt mướt, bước vào cửa cung sâu như biển, muốn sống một cuộc sống tốt hơn, hoặc là vinh quang giành được sự sủng ái của hoàng thượng, hoặc là có gia thế đủ lớn mạnh để làm chỗ dựa.
Không cần nghĩ tới người ở phía trước, đừng nói sủng, hoàng thượng từ trước tới giờ gần như không bước vào hậu cung.
Tại hoàng cung khổng lồ giống như lồng giam to lớn này, các cô chỉ có thể dựa vào thế lực nhà mẹ đẻ. Cho nên cho dù có đặt mình vào nguy hiểm tới đây để xin tha thứ, cũng không thể trơ mắt nhìn nó sụp đổ.
Kỳ Diêm mặc trang phục màu đỏ sậm, ống tay áo cùng cổ áo được buộc chặt, thắt chặt eo, thân thể thẳng tắp, nhìn càng thêm có khí thế trang nghiêm chiến đấu ở chiến trường.
Giương cung giơ mũi tên lên, anh cũng không kéo cung ngay lập tức, dừng lại một lát:
“Cô thì sao? Yêu cầu cái gì?”
Trong ba người thì hai người đã nói xong, lời này chắc là hỏi cô.
An Nhiễm ngoan ngoãn, khép tại đầu ngón tay móc trong tay áo . Giọng điệu của hoàng đế lạnh nhạt mà thản nhiên, hết lần này tới lần khác cô nghe ra được mấy phần mỉa mai cùng ác ý.
Hơn nữa, sau khi hai cô gái bên cạnh nói ra yêu cầu, sắc mặt của hoàng thượng rõ ràng ngày càng tệ hơn.
Trong những lời này chắc sẽ có bẫy ở trong đó.
Cô hoàn toàn không hiểu rõ anh, đoán không được tâm tư của anh, không dám tùy tiện hành động, sợ phản tác dụng.
Vì vậy thử thăm dò nói khẽ: “Trời rất là lạnh Thần Thiếp có thể muốn lò sưởi ủ ấm tay không?”
Kỳ Diêm buông tay xuống, cung tên khó khăn lắm mới kéo căng ra sau đó tạm dừng một chút, lực đạo kéo căng tan rã ngay lập tức. Mũi tên bắn ra, lại bởi vì vừa rồi giật mình trong nháy mắt thả lỏng mất cường độ cùng góc độ.
Không chỉ có bị lệch, còn lướt qua mục tiêu rồi rớt xuống đất ngay.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro