Chương 38
Biên Tầm
2024-11-20 00:46:22
Gió thổi bụi đất bay lên, cũng vén lên mái tóc đen của cô.
Cô gái trước mắt với cơ thể yếu ớt, không còn luyến tiếc điều gì, làm cho Kỳ Diêm hơi buồn cười.
Lông mi của cô run rẩy, mọi nơi có thể nhìn thấy trên khuôn mặt đều đỏ lên. Màu đỏ gần như lan từ vành tai của cô đến cổ, chui vào cổ áo.
Nụ cười chưa tắt của anh lập tức biến mất, ánh mắt cực nóng và u ám.
Lúc anh ôm cô thật sự không có nghĩ nhiều, hiện tại, lại nghĩ hơi nhiều.
Kỳ Diêm nhéo ấn đường (*), xoay người, nhặt cung tên dài trên mặt đất lên, Trương Đức Toàn thông minh tiến lên đưa mũi tên.
(*) Ấn đường: điểm giữa hai đầu lông mày
Sân luyện võ chưa trải đất gạch, cát vàng dưới ánh nắng, toả sáng bốn phía.
An Nhiễm liếc nhìn một bên mặt của Kỳ Diêm, nhẹ nhàng nhếch đuôi lông mày lên. Chỉ thấy anh tiếp tục giương cung dài ra.
Buông xương ngón tay ra, mũi tên sắc nhọn xuyên qua bầu trời, trúng giữa hồng tâm.
Lập tức, Kỳ Diêm nhìn sang phía cô.
Ánh mắt dừng lại ở trên mặt cô, không hề nói gì, tiếp tục nhận lấy mũi tên mà Trương Đức Toàn đưa tới.
Ánh mắt kia, có chút kỳ quái.
An Nhiễm thậm chí quên đi sự xấu hổ lúc nãy, tò mò theo dõi anh.
Mũi tên thứ hai vẫn trúng ngay hồng tâm như cũ, ngay sau đó là mũi tên thứ ba, mũi tên thứ tư...... Một mũi tên lại một mũi tên, anh không nhanh không chậm, hết lần này tới lần khác vừa có khí thế vừa mạnh mẽ, tư thế kéo cung vừa phóng khoáng vừa đẹp trai, nhìn cũng không hề tốn sức chút nào. Giây phút mũi tên rời dây cung kia, gió vô cùng mạnh.
An Nhiễm đếm không hết anh đã bắn bao nhiêu mũi tên, chỉ thấy ba mục tiêu, cắm đầy mũi tên màu đen, không có một mũi tên nào lệch khỏi hồng tâm.
Nhưng mà trên mặt đất có vài mũi tên rơi rải rác, không phải là bắn không trúng bia, mà mà anh bắn xuống dưới.
Hoàng đế trẻ tuổi đẹp trai, rõ ràng là một thiếu niên, cũng đã trở thành người đàn ông trưởng thành chững chạc. Trong lúc phất tay, khí thế tự nhiên hình thành, vô cùng đẹp mắt.
Cho đến khi giỏ mũi tên trống rỗng, Kỳ Diêm duỗi tay ra sau, không có mũi tên nào được đưa tới, mới thu tay lại.
Vừa quay đầu lại, liền nhìn thấy dáng vẻ vô cùng ngạc nhiên và vẻ mặt tràn đầy bội phục của An Nhiễm.
Gió lạnh xào xạc, lá khô ở sau lưng cô chậm rãi rơi xuống.
Kỳ Diêm từ từ đến gần, thân hình cao lớn dừng ở trước mặt cô:
“Hình như cô chỉ thích nhìn, cũng không hề muốn học.”
Sự ngạc nhiên trong mắt của cô vẫn chưa phai nhạt, Kỳ Diêm đối diện một lúc, ném cây cung dài đi nói:
“Vậy thì không học.”
Anh chững chạc đàng hoàng, khuôn mặt nghiêm túc quanh năm không đổi, giọng nói mang theo chút dịu dàng mà xưa nay chưa từng thấy.
Không hiểu sao có chút buồn cười.
An Nhiễm không biết tại sao, nhịn không được cười ra tiếng.
“A.”
Sau đó, chỉ thấy cơ bắp căng cứng của anh hình như đang nới lỏng ra, trong mắt mơ hồ có ý cười.
Anh đang dỗ cô.
Dùng cách vụng về và nghiêm túc như vậy.
An Nhiễm nhìn chằm chằm mặt đất im lặng suy nghĩ, ít nhất cho tới bây giờ, anh đối với cô thật sự rất tốt.
Trong bầu trời đầy khí lạnh, cô ngẩng đầu, cong mắt nhìn anh thật rạng rỡ, không hề keo kiệt khen ngợi:
“Hoàng thượng thật lợi hại.” Vừa nói, cô còn dựng thẳng hai ngón tay cái lên. Đôi mắt xinh đẹp chiếu đến anh, còn loá mắt hơn cả ánh mặt trời.
Kỳ Diêm di chuyển yết hầu, đưa thay sờ mặt của An Nhiễm.
Lòng bàn tay cực nóng dán lên khuôn mặt mềm mại mang theo chút hơi lạnh, anh nói:
“Sau này sẽ đưa em đi chơi cái khác.”
Dứt lời, anh hơi nhấc lòng bàn tay lên, An Nhiễm bị ép ngẩng đầu lên, thừa nhận nụ hôn của anh.
Ban ngày ban mặt...... Trương Đức Toàn nheo mắt, vội vàng cúi đầu xuống. Hoàng thượng gần đây càng thêm càn rỡ, theo tình thế này, cũng không biết còn có thể nhịn bao lâu. Không...... Không đúng, đó là hoàng thượng, không cần phải nhịn? Vì sao phải nhịn?
Đương nhiên Kỳ Diêm sẽ không nói đáp án cho ông, chỉ làm cho những người đi theo ở phía sau cách xa một chút, cô gái này da mặt mỏng, dễ dàng xấu hổ.
Cô gái trước mắt với cơ thể yếu ớt, không còn luyến tiếc điều gì, làm cho Kỳ Diêm hơi buồn cười.
Lông mi của cô run rẩy, mọi nơi có thể nhìn thấy trên khuôn mặt đều đỏ lên. Màu đỏ gần như lan từ vành tai của cô đến cổ, chui vào cổ áo.
Nụ cười chưa tắt của anh lập tức biến mất, ánh mắt cực nóng và u ám.
Lúc anh ôm cô thật sự không có nghĩ nhiều, hiện tại, lại nghĩ hơi nhiều.
Kỳ Diêm nhéo ấn đường (*), xoay người, nhặt cung tên dài trên mặt đất lên, Trương Đức Toàn thông minh tiến lên đưa mũi tên.
(*) Ấn đường: điểm giữa hai đầu lông mày
Sân luyện võ chưa trải đất gạch, cát vàng dưới ánh nắng, toả sáng bốn phía.
An Nhiễm liếc nhìn một bên mặt của Kỳ Diêm, nhẹ nhàng nhếch đuôi lông mày lên. Chỉ thấy anh tiếp tục giương cung dài ra.
Buông xương ngón tay ra, mũi tên sắc nhọn xuyên qua bầu trời, trúng giữa hồng tâm.
Lập tức, Kỳ Diêm nhìn sang phía cô.
Ánh mắt dừng lại ở trên mặt cô, không hề nói gì, tiếp tục nhận lấy mũi tên mà Trương Đức Toàn đưa tới.
Ánh mắt kia, có chút kỳ quái.
An Nhiễm thậm chí quên đi sự xấu hổ lúc nãy, tò mò theo dõi anh.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Mũi tên thứ hai vẫn trúng ngay hồng tâm như cũ, ngay sau đó là mũi tên thứ ba, mũi tên thứ tư...... Một mũi tên lại một mũi tên, anh không nhanh không chậm, hết lần này tới lần khác vừa có khí thế vừa mạnh mẽ, tư thế kéo cung vừa phóng khoáng vừa đẹp trai, nhìn cũng không hề tốn sức chút nào. Giây phút mũi tên rời dây cung kia, gió vô cùng mạnh.
An Nhiễm đếm không hết anh đã bắn bao nhiêu mũi tên, chỉ thấy ba mục tiêu, cắm đầy mũi tên màu đen, không có một mũi tên nào lệch khỏi hồng tâm.
Nhưng mà trên mặt đất có vài mũi tên rơi rải rác, không phải là bắn không trúng bia, mà mà anh bắn xuống dưới.
Hoàng đế trẻ tuổi đẹp trai, rõ ràng là một thiếu niên, cũng đã trở thành người đàn ông trưởng thành chững chạc. Trong lúc phất tay, khí thế tự nhiên hình thành, vô cùng đẹp mắt.
Cho đến khi giỏ mũi tên trống rỗng, Kỳ Diêm duỗi tay ra sau, không có mũi tên nào được đưa tới, mới thu tay lại.
Vừa quay đầu lại, liền nhìn thấy dáng vẻ vô cùng ngạc nhiên và vẻ mặt tràn đầy bội phục của An Nhiễm.
Gió lạnh xào xạc, lá khô ở sau lưng cô chậm rãi rơi xuống.
Kỳ Diêm từ từ đến gần, thân hình cao lớn dừng ở trước mặt cô:
“Hình như cô chỉ thích nhìn, cũng không hề muốn học.”
Sự ngạc nhiên trong mắt của cô vẫn chưa phai nhạt, Kỳ Diêm đối diện một lúc, ném cây cung dài đi nói:
“Vậy thì không học.”
Anh chững chạc đàng hoàng, khuôn mặt nghiêm túc quanh năm không đổi, giọng nói mang theo chút dịu dàng mà xưa nay chưa từng thấy.
Không hiểu sao có chút buồn cười.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
An Nhiễm không biết tại sao, nhịn không được cười ra tiếng.
“A.”
Sau đó, chỉ thấy cơ bắp căng cứng của anh hình như đang nới lỏng ra, trong mắt mơ hồ có ý cười.
Anh đang dỗ cô.
Dùng cách vụng về và nghiêm túc như vậy.
An Nhiễm nhìn chằm chằm mặt đất im lặng suy nghĩ, ít nhất cho tới bây giờ, anh đối với cô thật sự rất tốt.
Trong bầu trời đầy khí lạnh, cô ngẩng đầu, cong mắt nhìn anh thật rạng rỡ, không hề keo kiệt khen ngợi:
“Hoàng thượng thật lợi hại.” Vừa nói, cô còn dựng thẳng hai ngón tay cái lên. Đôi mắt xinh đẹp chiếu đến anh, còn loá mắt hơn cả ánh mặt trời.
Kỳ Diêm di chuyển yết hầu, đưa thay sờ mặt của An Nhiễm.
Lòng bàn tay cực nóng dán lên khuôn mặt mềm mại mang theo chút hơi lạnh, anh nói:
“Sau này sẽ đưa em đi chơi cái khác.”
Dứt lời, anh hơi nhấc lòng bàn tay lên, An Nhiễm bị ép ngẩng đầu lên, thừa nhận nụ hôn của anh.
Ban ngày ban mặt...... Trương Đức Toàn nheo mắt, vội vàng cúi đầu xuống. Hoàng thượng gần đây càng thêm càn rỡ, theo tình thế này, cũng không biết còn có thể nhịn bao lâu. Không...... Không đúng, đó là hoàng thượng, không cần phải nhịn? Vì sao phải nhịn?
Đương nhiên Kỳ Diêm sẽ không nói đáp án cho ông, chỉ làm cho những người đi theo ở phía sau cách xa một chút, cô gái này da mặt mỏng, dễ dàng xấu hổ.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro