Chương 40
Biên Tầm
2024-11-20 00:46:22
Chương 15 Hoàng Đế Bá Đạo × Sủng Phi Dễ Thương
An Nhiễm bỗng nhiên cắn môi, ai làm cô lắm miệng chứ!
Nhưng mà, lời này của hoàng thượng có ý là ghét bỏ trước kia cô đối với anh chưa tốt sao? Cô cảm thấy chính mình đối với anh rất tốt nha, còn muốn tốt như thế nào nữa?
Cẩn thận hồi tưởng những lời vừa rồi của anh, cô bỗng nhiên có chút nghi ngờ, ba chữ “đã quen với”, chắc là hoàng thượng cố ý thêm vào, giọng điệu cũng hơi khác một chút.
Đang muốn tìm ra chút manh mối từ trên mặt của Kỳ Diêm, lại phát hiện, bên cạnh trống không, đâu còn có bóng dáng của hoàng thượng nữa.
An Nhiễm:...... Thật là một người âm hiểm xảo quyệt, là một vị hoàng đế mưu mô với kỹ năng diễn xuất tuyệt vời! Căn bản không hề cho cô cơ hội để cự tuyệt.
Anh không cho, cô liền tự mình kiếm.
Rẽ vào cửa sân một cái, An Nhiễm nhấc váy lên đuổi tới Sùng Chính Điện.
Vừa đi vào, liền nhìn thấy Trương Đức Toàn dẫn một loạt thái giám cùng cung nữ đang đứng đó.
Trên tay của mỗi người bưng một cái khay lớn, bày biện từng đồ vật tinh xảo ở trên. Viên dạ minh châu (*) cực lớn, hồ điệp trâm cài tóc vàng, màu hồng trân châu vật trang sức tóc, tuyệt phẩm vòng tay ngọc......
(*) Dạ minh châu: theo truyền thuyết cổ đại trân châu có thể phát ra ánh sáng vào ban đêm
Kỳ Diêm giống như đã biết cô sẽ đuổi theo, không hề bất ngờ, rất vui vẻ giơ cằm lên:
“Nhìn xem, có thích cái nào không?”
Đều rất thích.
Nếu như nhất định phải chọn một thứ...... Đều là đồ tốt, trong thời gian ngắn, thật sự hơi khó lựa chọn. Giờ phút này, An Nhiễm đã bị bảo vật tinh xảo và quý hiếm lóe lên trước mắt làm cho gần như quên mục đích mà mình đuổi theo.
Xoắn xuýt một hồi lâu, mới quyết định:
“Em cảm thấy viên dạ minh châu này không tệ.”
Lúc nói lời này, đôi mắt của cô còn liếc nhìn vòng tay bằng ngọc ở bên cạnh. Ngọc dưỡng người, chất lượng sáng long lanh và óng ánh như vậy, không chỉ dưỡng người, còn vô cùng đẹp mắt. Có thể nghe lời nói vừa rồi của hoàng thượng, chắc là sẽ chỉ đưa cho cô một cái. Đành phải nhịn đau cắt thịt chọn lấy dạ minh châu có trọng lượng hơn một chút.
Ai ngờ, một giây sau liền nghe Kỳ Diêm nói:
“Đều cho em.”!!!
Nếu toàn bộ đều cho cô, vì sao lại muốn cho cô chọn lựa? Nhìn cô xoắn xuýt nửa ngày chơi rất vui sao?
Thật tức giận! Cô cũng có tính tình đó nha!
Nếu không phải vì những bảo vật quý giá này, cô tuyệt đối sẽ tức giận.
Trước mắt, chỉ có thể vô cùng xấu hổ nhận lấy những vật này.
“Cảm......”
Ánh mắt của An Nhiễm vừa nâng từ viên dạ minh châu lên, bỗng nhiên run rẩy mí mắt, bị người đàn ông gần ngay trước mắt doạ giật nảy mình.
Hoàng thượng yên lặng không một tiếng động tới gần như vậy, còn nhìn chằm chằm vào miệng của cô...... An Nhiễm đối diện với đôi mắt đen của anh, trong thoáng chốc đã hiểu ý đồ của anh.
Anh đang đòi một nụ hôn.
Dùng một đống châu báu quý hiếm, để đổi cô chủ động hôn anh.
Nhiều người nhìn như vậy, rất xấu hổ, cô không hôn đâu, nhận đồ vật liền đi.
Ý của Kỳ Diêm rất đơn giản và rõ ràng, Trương Đức Toàn đương nhiên thấy rất rõ ràng. Cho nên lúc An Nhiễm đi ra ngoài, ông đổ mồ hôi lạnh.
Hoàng thượng hào phóng như vậy, nhưng không đạt được nửa phần phản hồi nào, sẽ không nổi giận đi?
An Mỹ Nhân nhanh trí lẻn đi, chỉ còn lại ông ở nơi này, nếu hoàng thượng nổi giận, thì người xui xẻo sẽ là ông.
Nụ cười của Trương Đức Toàn dần dần khó coi hơn cả khóc, lén liếc mắt nhìn Kỳ Diêm.
Liền thấy hoàng thượng đang sững sờ nhìn chằm chằm vào viên đá đen tinh khiết ở trong lòng bàn tay, dường như đang suy tư điều gì.
An Nhiễm bỗng nhiên cắn môi, ai làm cô lắm miệng chứ!
Nhưng mà, lời này của hoàng thượng có ý là ghét bỏ trước kia cô đối với anh chưa tốt sao? Cô cảm thấy chính mình đối với anh rất tốt nha, còn muốn tốt như thế nào nữa?
Cẩn thận hồi tưởng những lời vừa rồi của anh, cô bỗng nhiên có chút nghi ngờ, ba chữ “đã quen với”, chắc là hoàng thượng cố ý thêm vào, giọng điệu cũng hơi khác một chút.
Đang muốn tìm ra chút manh mối từ trên mặt của Kỳ Diêm, lại phát hiện, bên cạnh trống không, đâu còn có bóng dáng của hoàng thượng nữa.
An Nhiễm:...... Thật là một người âm hiểm xảo quyệt, là một vị hoàng đế mưu mô với kỹ năng diễn xuất tuyệt vời! Căn bản không hề cho cô cơ hội để cự tuyệt.
Anh không cho, cô liền tự mình kiếm.
Rẽ vào cửa sân một cái, An Nhiễm nhấc váy lên đuổi tới Sùng Chính Điện.
Vừa đi vào, liền nhìn thấy Trương Đức Toàn dẫn một loạt thái giám cùng cung nữ đang đứng đó.
Trên tay của mỗi người bưng một cái khay lớn, bày biện từng đồ vật tinh xảo ở trên. Viên dạ minh châu (*) cực lớn, hồ điệp trâm cài tóc vàng, màu hồng trân châu vật trang sức tóc, tuyệt phẩm vòng tay ngọc......
(*) Dạ minh châu: theo truyền thuyết cổ đại trân châu có thể phát ra ánh sáng vào ban đêm
Kỳ Diêm giống như đã biết cô sẽ đuổi theo, không hề bất ngờ, rất vui vẻ giơ cằm lên:
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Nhìn xem, có thích cái nào không?”
Đều rất thích.
Nếu như nhất định phải chọn một thứ...... Đều là đồ tốt, trong thời gian ngắn, thật sự hơi khó lựa chọn. Giờ phút này, An Nhiễm đã bị bảo vật tinh xảo và quý hiếm lóe lên trước mắt làm cho gần như quên mục đích mà mình đuổi theo.
Xoắn xuýt một hồi lâu, mới quyết định:
“Em cảm thấy viên dạ minh châu này không tệ.”
Lúc nói lời này, đôi mắt của cô còn liếc nhìn vòng tay bằng ngọc ở bên cạnh. Ngọc dưỡng người, chất lượng sáng long lanh và óng ánh như vậy, không chỉ dưỡng người, còn vô cùng đẹp mắt. Có thể nghe lời nói vừa rồi của hoàng thượng, chắc là sẽ chỉ đưa cho cô một cái. Đành phải nhịn đau cắt thịt chọn lấy dạ minh châu có trọng lượng hơn một chút.
Ai ngờ, một giây sau liền nghe Kỳ Diêm nói:
“Đều cho em.”!!!
Nếu toàn bộ đều cho cô, vì sao lại muốn cho cô chọn lựa? Nhìn cô xoắn xuýt nửa ngày chơi rất vui sao?
Thật tức giận! Cô cũng có tính tình đó nha!
Nếu không phải vì những bảo vật quý giá này, cô tuyệt đối sẽ tức giận.
Trước mắt, chỉ có thể vô cùng xấu hổ nhận lấy những vật này.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Cảm......”
Ánh mắt của An Nhiễm vừa nâng từ viên dạ minh châu lên, bỗng nhiên run rẩy mí mắt, bị người đàn ông gần ngay trước mắt doạ giật nảy mình.
Hoàng thượng yên lặng không một tiếng động tới gần như vậy, còn nhìn chằm chằm vào miệng của cô...... An Nhiễm đối diện với đôi mắt đen của anh, trong thoáng chốc đã hiểu ý đồ của anh.
Anh đang đòi một nụ hôn.
Dùng một đống châu báu quý hiếm, để đổi cô chủ động hôn anh.
Nhiều người nhìn như vậy, rất xấu hổ, cô không hôn đâu, nhận đồ vật liền đi.
Ý của Kỳ Diêm rất đơn giản và rõ ràng, Trương Đức Toàn đương nhiên thấy rất rõ ràng. Cho nên lúc An Nhiễm đi ra ngoài, ông đổ mồ hôi lạnh.
Hoàng thượng hào phóng như vậy, nhưng không đạt được nửa phần phản hồi nào, sẽ không nổi giận đi?
An Mỹ Nhân nhanh trí lẻn đi, chỉ còn lại ông ở nơi này, nếu hoàng thượng nổi giận, thì người xui xẻo sẽ là ông.
Nụ cười của Trương Đức Toàn dần dần khó coi hơn cả khóc, lén liếc mắt nhìn Kỳ Diêm.
Liền thấy hoàng thượng đang sững sờ nhìn chằm chằm vào viên đá đen tinh khiết ở trong lòng bàn tay, dường như đang suy tư điều gì.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro